TruyenHHH.com

Dm Edit Dia Cau Online Mac Than Hoan Tu Chuong 147

Editor: Pingpong1105

Máu tươi ồ ạt chảy xuống từ cây đoản trượng màu đen, ánh mắt Grea tàn nhẫn, những lọn tóc vàng bay lên trong không khí. Chân hắn ta giẫm một cái, đoản trượng lại hướng về phía Đường Mạch. Góc độ kia cực kì gian xảo, pháo đài của Schrödinger quả thực hơi nhỏ hẹp, Đường Mạch muốn tránh cũng không thể, phía sau lưng kề sát vách tường sắt thép, chỉ có thể miễn cưỡng xoay người, làm cho cái đoản trượng này sượt qua mặt mình, cắm vào tường.

Không để Đường Mạch có cơ hội thở, Grea nở một nụ cười lạnh lẽo, rút đoản trượng từ vách tường ra, lại tấn công tiếp.

Cây gậy màu đen múa may giữa không trung, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt hai người một phải một trái, liên tục chống cự, nhưng sức mạnh của cái đoản trượng này mạnh đến mức làm người khác kinh hãi.

Hai người bại lui dưới đòn công kích kế tiếp của Grea, vết thương trên người ngày càng nhiều. Grea vung đoản trượng, hướng đến đầu của Phó Văn Đoạt. Hai tay Phó Văn Đoạt che trước mặt, hóa thành kim loại đen chuẩn bị cản lại một kích này. Ai ngờ đây lại là động tác giả, Grea một chút, cười nói: "Giết đi một người thì mất vui nhỉ."

Giây tiếp theo, ánh mắt hắn đảo lại, đổi hướng sang Đường Mạch.

Đường Mạch kinh hãi, lập tức xòe ra cây dù nhỏ, ai ngờ đoản trượng trực tiếp xuyên qua cây dù màu hồng nhạt, đâm vào bụng Đường Mạch.

Grea nắm tay cầm của đoản trượng, lộ ra một nụ cười tao nhã với Đường Mạch. Hắn ta cầm đoản trượng tựa hồ đang định dùng nó khuấy khuấy trong thân thể Đường Mạch, ngay lúc này, một tiếng thét phẫn nộ vang lên sau lưng Đường Mạch. Grea sắc mặt lạnh lùng, nghiêng người tránh đi một đấm này.

"Grea, cái đồ trộm cắp vô liêm sỉ này! ! !"

Bóng người màu hồng đá một cước vào tường, Vương hậu Hồng Đào lại giơ lên nắm đấm, dùng sức vung đến người con lai tóc vàng. Grea không dám chủ quan, hắn ta trực tiếp rút ra đoản trượng. Đường Mạch phun ra một búng máu, bụng trào ra một đống máu tươi. Khi Vương hậu Hồng Đào đang ứng phó với Grea, Lý Diệu nhân cơ hội chạy trốn.

Thương tích của Phó Văn Đoạt cũng rất nghiêm trọng, nhưng so với Đường Mạch vẫn tốt hơn rất nhiều.

Lý Diệu sau khi kiểm tra xong nói: "Đoản trượng của hắn ta có vấn đề, không cầm máu được."

Sau khi địa cầu online, tố chất thân thể của người chơi đã tăng lên rất nhiều, nhất là người chơi cấp cao như Đường Mạch, bị lưỡi dao sắc bén đâm vào bụng căn bản không phải vết thương trí mạng. Nhưng vết thương do đoản trượng của Đoàn trưởng gánh xiếc đâm thủng, vậy mà không thể khép lại được. Máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng Đường Mạch, Đường Mạch nhịn xuống đau đớn, bình tĩnh nói: "Đó là một đạo cụ rất lợi hại."

Có thể không bị que diêm lớn của Mosaic châm, có thể loại bỏ hạn chế trong phòng của đồng hồ báo thức chân lý.

Hắn đã sớm biết, thực lực của Đoàn trưởng gánh xiếc thú kì quái tuyệt đối thuộc cùng một cấp bậc với bà ngoại Sói, vũ khí của hắn cũng tuyệt đối không hề đơn giản.

Nước khoáng của Phó Văn Thanh căn bản không chữa được miệng vết thương kiểu này, Lý Diệu cắn chặt răng, ánh mắt không ngừng biến đổi. Ai cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, năm giây sau, cô đặt hai tay lên vết thương đang chảy máu đầm đìa trên bụng Đường Mạch, đồng tử xẹt qua một tia sáng. Rất nhanh, Đường Mạch cảm giác được đau đớn của mình càng ngày càng nhẹ đi, hắn vừa ngẩng đầu thì thấy sắc mặt Lý Diệu trắng bệch.

Sau khi vết thương trên bụng Đường Mạch khép lại, Lý Diệu phun ra một ngụm máu tươi. Thân là bác sĩ, đối với vết thương trên người mình, cô biết rõ tình huống: "Chỗ bị cái gậy kia đâm vào đang bị ăn mòn. Đại khái là bị a- xít ăn mòn, vậy nên miệng vết thương mới không thể khép lại."

Theo lượng máu tươi chảy xuống, sắc mặt Lý Diệu ngày càng trắng. Phó Văn Đoạt lấy ra năm bình nước khoáng từ đạo cụ gà con, toàn bộ đều đưa cho cô, Lý Diệu hiểu được chắc đây lại là một đạo cụ nào đó, mở bình nước khoáng ra đổ lên miệng vết thương ở bụng mình. Sau khi dốc hết bốn bình nước khoáng, Lý Diệu thở hổn hển: "Tạm ổn rồi. Tuy rằng tôi khá yếu, nhưng dị năng của tôi giúp tôi có được khả năng tự lành còn mạnh hơn các anh nhiều, lần trước thủ lĩnh bị một con chuột chũi to cắn đứt hai tay và một chân, cũng đều là tôi dời vết thương sang người mình rồi tự mọc lại chân tay."

Mặc dù nói như vậy nhưng tình trạng của Lý Diệu vẫn cực kì khủng bố. Triệu Hiểu Phỉ chạy lại một bên trợ giúp. Đường Mạch sau khi xác định Lý Diệu không có việc gì, bỗng nhiên nhớ tới một việc, lập tức quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt: "Anh cũng bị cây gậy kia đâm xuyên qua tay."

"Không sao, chắc không phải chỗ nào cái đoản trượng đó đâm vào cũng bị ăn mòn." Miệng vết thương trên tay Phó Văn Đoạt chưa khép lại, nhưng đã cầm được máu.

Đường Mạch lúc này mới bình tĩnh lại.

Mà bên kia, Vương hậu Hồng Đào cùng Grea đã đem cái pháo đài sắt thép này đánh thành đống đổ nát.

"A a a a a a a tên khốn nạn này, tiểu nhân, quỷ hám tiền! Trả lại Hoa Mặt Trăng cho ta!"

Thân ảnh màu hồng dùng sức tung một cước, đá nứt vách tường sắt của Schrödinger. Tiểu hắc miêu tức giận kêu meo meo, nhưng hai tên đang đánh nhau kia căn bản không cho nó mặt mũi. Grea cầm đoản trượng, không ngừng ngăn cản nắm đấm của Vương hậu Hồng Đào. Cô bé tóc hồng nóng nảy cực kì, tốc độ tấn công càng lúc càng nhanh.

Hai người đánh đến không phân cao thấp, bỗng nhiên, Nắm đấm của Vương hậu Hồng Đào đập vỡ một bức tường, đoản trượng của Grea cũng chọc nứt một vách tường khác.

Pháo đài sắt thép phát ra một âm thanh cót két kì quái, tiếng mắng tức giận của Schrödinger chợt dừng lại. Giây tiếp theo --

"Pháo đài của ta sắp sụp rồi, chạy mau a a a ! ! !"

Đường Mạch phản ứng cực nhanh, một tay ôm lấy Lý Diệu chưa lành thương tích, ngay lập tức bỏ chạy. Phó Văn Đoạt cũng không chút do dự đem người chơi nữ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra khoác lên trên vai, chạy ra khỏi pháo đài sắt thép. Sau khi bốn người một mèo (còn có quản gia trung niên) chạy ra cửa lớn, ầm một tiếng, pháo đài sắt thép của Schrödinger hoàn toàn trở thành phế tích.

Vương hậu Hồng Đào cùng Grea toàn bộ bị chôn dưới đống sắt thép nặng nề kia.

Triệu Hiểu Phỉ: ". . . . . . Bọn họ có chết ở bên trong không?"

Tiểu hắc miêu đau lòng cực kì, khóc hu hu vây quanh bãi sắt thép đổ nát. Nghe được lời của Triệu Hiểu Phỉ, nó liếc cô một cái: "Hai tên biến thái kia nếu dễ chết như vậy, một tòa pháo đài của ta còn không đủ, ta miễn phí thêm cho bọn họ một tòa nữa!"

Giống như để hưởng ứng lời nói của Schrödinger, giữa đống phế liệu, một tảng đá lớn bị đá bay ra. Tro bụi phủ đầy trời, sau khi mọi người nhìn rõ tình huống trong đống đổ nát, tất cả đều đồng loạt sửng sốt. Chỉ thấy cô bé nhỏ con bạo lực trực tiếp đè trên người Grea, hai chân kẹp chặt thắt lưng của hắn ta, giơ nắm tay đấm liên tục vào khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.

"Ta phải đánh chết cái tên trộm cắp thối tha không biết xấu hổ nhà ngươi!"

"Cái con nhỏ này chẳng nữ tính tí nào cả!"

Giống như trẻ con đánh nhau, đòn đánh của bọn họ cực kì hỗn loạn, đã biến thành ẩu đả đơn thuần. Bỏ qua thực lực khủng bố kia, nhìn bọn họ cực giống mấy tên đầu đường xó chợ.

Hai người mạnh cũng ngang nhau, đánh tới nỗi sụp luôn pháo đài sắt thép, cũng không hề bị thương. Nhưng bởi vì loại ẩu đả này hoàn toàn mất hình tượng, với lại cũng không có kĩ xảo gì nhiều, nắm đấm của Vương hậu Hồng Đào rốt cục nện vào mắt của Grea, khiến mắt hắn ta bầm tím. Đoản trượng của Grea cũng đánh bay cô bé.

Sau khi Vương hậu Hồng Đào ngã xuống đất, đang chuẩn bị đứng lên thì Grea giơ tay làm động tác tạm dừng: "Con nhóc thối, chờ một chút, đánh nhau cũng được thôi, nhưng dù sao Hoa Mặt Trăng của ngươi ta cũng đã sớm bán cho quán rượu Hương Tiêu rồi. Nhưng trước tiên để ta giết bọn họ đã, rồi ta sẽ cho ngươi ăn thịt bọn họ."

Động tác của Vương hậu Hồng Đào bỗng dừng lại, xoay người nhìn về phía Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt.

Tất cả mọi người kinh hãi, Đường Mạch nắm chặt cây dù nhỏ, cảnh giác nhìn chằm chằm cô bé tóc hồng rối mù trước mặt.

Grea thấy có hy vọng đình chiến, nói: "Kia là Phó Văn Đoạt, ngươi biết rồi đấy, là khách lén qua sông được chào đón nhất ở Vương quốc dưới lòng đất, vẫn luôn đứng đầu bảng xếp hạng 'Người chơi nhân loại ta muốn ăn nhất'. Bên cạnh cũng là một nhân loại có thực lực khá mạnh, ăn bọn họ, sức mạnh của chúng ta chắc chắn sẽ tăng lên."

Vương hậu Hồng Đào liếm liếm răng nanh nhỏ: "Lời ngươi nói hình như cũng đúng."

Lý Diệu căng thẳng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Không thể nào, không phải đã không còn vấn đề nữa sao. . . . . ." Cô nghĩ đến việc Đường Mạch cố gắng kéo dài thời gian chính là để chờ Vương hậu Hồng Đào tới hỗ trợ.

Nhưng mà trên thực tế, Đường Mạch căn bản không biết Vương hậu Hồng Đào, hắn thậm chí cũng không biết phương pháp để giải quyết vấn đề.

Sau khi phát hiện manh mối nhiệm vụ chủ tuyến của Lý Diệu cũng giống mình, Đường Mạch liền sử dụng đồng hồ vô hạn phi xác suất, kiểm tra xác suất thông quan trò chơi của chính mình. Đáp án là số thập phân lẻ vô tận. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Đường Mạch hoài nghi thân phận của Grea.

Bắt đầu từ một giây kia, Đường Mạch vẫn kiểm tra đồng hồ quả quít vô hạn phi xác suất, hy vọng nhờ vào cái đồng hồ cổ quái này mà tìm được phương pháp thông quan trò chơi. May mắn là lúc này vận khí của hắn cũng không tồi, nhờ dị năng "Vẽ một cái vòng tròn nguyền rủa ngươi", thêm vào tác dụng của đồng hồ vô hạn phi xác suất, Vương hậu Hồng Đào đột nhiên xuất hiện, chống lại Grea.

Nhưng mà hiện tại, dường như Vương hậu Hồng Đào muốn về phe của Grea.

Đại não của Đường Mạch nhanh chóng suy nghĩ, trong lòng đủ các loại suy đoán, nhưng ngoài mặt vẫn cực kì bình tĩnh.

Việc này không đúng, sự việc đồng hồ vô hạn phi xác suất tạo ra là "Đường Mạch, Phó Văn Đoạt có thể thuận lợi thông quan". Việc đã gây ra rồi, không nên xảy ra cái gì ngoài ý muốn mới đúng. Chẳng lẽ còn có quái vật Hắc tháp khác xuất hiện?

Đường Mạch không thể nghĩ được còn quái vật Hắc tháp nào đến cứu mình.

Nhưng giây tiếp theo, Vương hậu Hồng Đào liền cho hắn đáp án. Cô bé tóc hồng sửa sang mái tóc bị Grea làm rối của mình: "Ăn bọn họ ta quả thật có thể mạnh hơn, nhưng mà. . . . . . Cặn bã Grea, ta vì sao phải nghe ngươi chứ."

Grea híp mắt: "Ngươi không muốn ăn bọn họ? Việc này không ảnh hưởng tới ân oán giữa ta và ngươi."

Vương hậu Hồng Đào bỗng nhiên giơ tay, chỉ vào Đường Mạch: "Trên người hắn có ba loại mùi."

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người, ngay cả Schrödinger tự nhận thông minh nhất Hắc tháp cũng đều sửng sốt một chút. Cái mũi của tiểu hắc miêu giật giật: "Mùi gì cơ, sao ta không ngửi thấy?"

Vương hậu Hồng Đào: "Thứ nhất, trên người hắn có mùi của Mosaic. Bạn tốt Mosaic của ta, hàng năm tới mùa giao phối của động vật trên đại thảo nguyên Tinh linh xinh đẹp, ta cùng Mosaic thường đến đó du ngoạn. Nhỏ phóng hỏa, ta ăn thịt nướng, chúng ta là bằng hữu tốt nhất. Trên người hắn có nụ hôn của Mosaic, hắn là bạn của nhỏ đó, cũng chính là bạn của ta."

Đường Mạch trăm triệu lần khồng nghĩ tới, cái nụ hôn quái lạ kia của Mosaic lại có tác dụng ở thời điểm này.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của Vương hậu Hồng Đào trở nên dữ tợn, cô bé trừng Đường Mạch: "Nhưng! Trên người hắn cũng có hương vị của Hoa Mặt Trăng bảo bối của ta! Ngươi cũng là tên trộm chết tiệt, vậy mà lại dám trộm Hoa Mặt Trăng của ta. Cho dù ngươi là bạn của Mosaic, cũng đừng nghĩ ta sẽ giúp ngươi, ngươi là cái đồ trộm cắp vô liêm sỉ, không phải bạn của ta!"

Lý Diệu, Triệu Hiểu Phỉ lập tức thêm căng thẳng, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt vẫn bình tĩnh như cũ. Bọn họ biết, Vương hậu Hồng Đào còn chưa nói xong.

Đường Mạch: "Thế mùi hương thứ ba thì sao?"

Vương hậu Hồng Đào khoanh tay, trên khuôn mặt dâng lên một tia đỏ ửng không rõ. Cô bé dùng sức ho khan một tiếng, thô giọng hát: "Ta chính là Vương hậu Hồng Đào cao quý, cai quản Lâu đài Đá Quý, chân đá Grea, tay đấm Bà ngoại Sói, ngay cả ông già Noel khi gặp ta còn phải nói thưa Vương hậu Hồng Đào cao quý. . . . . ."

Schrödinger nhỏ giọng nói thầm: "Thật không biết xấu hổ."

Vương hậu Hồng Đào càng ngày mặt càng đỏ: "Ta cao quý như vậy, mới không phải đứa trẻ hư, cho nên ta tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thích ăn kẹo! Ta ghét nhất ăn kẹo, một chút cũng không thích. Không bao giờ ăn kẹo, cả đời này cũng không."

Nghe xong lời này, toàn bộ mọi người trở nên mơ hồ.

Schrödinger lần đầu tiên hoài nghi mạng lưới tình báo của mình, nó thế mà không biết Vương hậu Hồng Đào thích ăn kẹo. Sắc mặt Grea cũng khẽ biến, hắn ta đã nhận ra một tia không đúng. Bên kia, Đường Mạch hiểu được ý của Vương hậu Hồng Đào, hắn cẩn thận nhớ lại trên người mình rốt cuộc có hương vị gì, có thể làm cho Vương hậu Hồng Đào nói ra những lời này.

Ngay sau đó, hai mắt hắn trợn to, biểu tình quái dị lấy ra một viên kẹo màu vàng bình thường trong túi áo.

Vương hậu Hồng Đào nhìn thấy viên kẹo này, lập tức õng ẹo: "Ta, ta không thích ăn kẹo đâu, hừ!"

Đường Mạch: ". . . . . ."

Phó Văn Đoạt: ". . . . . ."

Grea: ". . . . . ."

Schrödinger: ". . . . . ."

Hai người chơi nữ: ". . . . . ."

【 Đạo cụ: một viên kẹo màu vàng cực kì bình thường

【 Người sở hữu: Đường Mạch 】

【 Phẩm chất: rác rưởi 】

【 Cấp bậc: cấp một 】

【Tính năng: một viên kẹo được thỏ tiên sinh trân quý ba mươi sáu năm, có ai thích ăn nó sao? Đương nhiên nó cũng có có thể đã sớm mốc meo rồi. 】

【 Hạn chế: Không có. Một viên kẹo mà thôi, ngươi cũng không thể dùng nó giết người. 】

【 Ghi chú: Đường mạch nghĩ rằng mình đã lời to, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, thỏ baba vẫn là thỏ baba. 】

Cảm tạ thỏ baba!

Thỏ tiên sinh: ". . . . . ." Ta nhổ!


Tác giả có lời muốn nói:

Vương hậu Hồng Đào: —— Vương hậu Hồng Đào ta mặc dù có đói chết, hay là biến thành bài pu- khơ, cũng tuyệt đối không ăn một viên kẹo.

Thực ngọt!

Thỏ tiên sinh: . . . . . . Vì cái gì tên xấu xa này lại có thể gặp được Vương hậu Hồng Đào tôn kính của ta a a a a QAQ! ! !

-----------------(*vẫn là tác giả*)

Trang phục của Grea lấy ý tưởng từ 《 Vua xiếc thú 》, chỉ có trang phục là cùng kiểu dáng, phong cách cụ thể thì không giống Chú Sói.

__________________________

Thế mới biết là phần thưởng đạo cụ nào của Hắc tháp cho Đường Mạch cũng đều có lợi ích, chỉ là chưa bộc lộ ra thôi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com