TruyenHHH.com

Dm Edit Dia Cau Online Mac Than Hoan Tu Chuong 147

Editor: Pingpong1105

Trong căn phòng sắt thép tối đen, bốn phía đều bị phong kín. Một quầng sáng lớn màu xanh nhạt tỏa ra từ đồng hồ chân lý, trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng. Sau khi nghe đồng hồ chân lý nói xong câu đó, Phó Văn Đoạt mở miệng hỏi câu giống lần trước, gỡ bỏ sự khống chế của thế giới chân lý đối với người chơi. Đạt được tự do rồi, Đường Mạch từng bước đi đến trước mặt đồng hồ báo thức chân lý, đứng dưới cái đồng hồ báo thức khổng lồ này.

Ngay sau đó, Đường Mạch vươn tay, xuyên qua tầng sáng bao quanh nó.

Tay hắn vững vàng chạm đến bề mặt của đồ vật nọ, Đường Mạch nhắm mắt lại, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài. Hắn nhếch môi, lạch cạch một tiếng đem cửa mở ra.

Khi tiếng cửa mở vang lên trong phòng, Triệu Hiểu Phỉ và Lý Diệu vẫn còn đang mơ hồ đứng tại chỗ. Mặc dù có thể cử động chân rồi nhưng hai người vẫn sững sờ đứng nhìn Đường Mạch. Họ chưa thể phục hồi tinh thần sau lời nói kia.

. . . . . . Lượt chơi trốn tìm thứ hai đã thất bại là như thế nào?!

Bọn họ còn chưa bắt đầu, chưa tìm qua cái hành lang nào, chưa lưu lại một dấu chân nào, lượt chơi thứ hai sao lại thất bại được?

Nhưng chân lý đồng hồ báo thức không thể nói sai được, lượt chơi thứ hai này bọn họ lại không thể chiến thắng được rồi.

Triệu Hiểu Phỉ cùng Lý Diệu cắn môi, vắt óc suy nghĩ xem tại sao lại như vậy.

Đường Mạch nói: "Quả nhiên mặt đối diện này có cầu thang." 

Mọi người lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng đi tới. Ai cũng không ngờ rằng, sau lưng đồng hồ chân lý còn có một cánh cửa nhỏ được che giấu rất nghiêm ngặt. Sau khi mở ra cánh cửa này, Lý Diệu nhìn khung cảnh bên ngoài, kinh ngạc nói: "Đây là. . . . . . Một cái cầu thang khác?!"

Giọng nói chợt hạ thấp xuống, Lý Diệu giống như nhớ tới cái gì, cô vội vàng chạy đến cửa phòng bên kia, chính là cánh cửa bọn họ vừa tiến vào, đem nó mở ra.

Hai cánh cửa đối diện với nhau.

Đi theo cái cầu thang thứ nhất, sẽ trực tiếp tiến vào thế giới chân lý của đồng hồ báo thức. Nếu không quay trở lại, mà cứ đi thẳng đến cuối phòng, đi qua một cánh cửa khác, có thể tiến vào cái cầu thang thứ hai, đi lên tầng hai của pháo đài.

Căn phòng của đồng hồ chân lý trở thành một điểm trung gian, nối tầng một và tầng hai với nhau.

Triệu Hiểu Phỉ cảm giác mình đã bắt được điểm mấu chốt: "Muốn thông quan trò chơi 'Bịt mắt bắt dê', tìm ra Schrodinger thì nhất định phải phát hiện ra cánh cửa này?" Nhìn qua phản ứng của Đường Mạch thì hẳn là đúng như vậy rồi. Nhưng cô vẫn không rõ: "Vậy vì sao hiện tại chúng ta lại thua? Chúng ta thậm chí còn chưa bắt đầu lượt tìm kiếm thứ hai."

Đường Mạch: "Bởi vì khi chúng ta đứng trong căn phòng này, thì đồng nghĩa với việc chúng ta đã không thể tìm toàn bộ phòng trong pháo đài rồi."

Triệu Hiểu Phỉ sửng sốt trong phút chốc.

Hai cánh cửa được mở ra cùng nhau, cả hai cái cầu thang tối tăm đều được người chơi thu vào mắt. Schrödinger không thèm nói năng gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, con mèo nhỏ dễ nổi khùng kia giờ phút này nhất định đang dùng cặp mắt to tròn xanh biếc, nhìn chằm chằm mỗi một người chơi trong phòng, nhìn chằm chằm cái đồng hồ báo thức màu xanh đang trầm mặc kia.

Mọi việc kỳ thật rất đơn giản.

"Vòng chơi trước, tôi đã bảo Lý Diệu hỏi đồng hồ báo thức chân lý một vấn đề."

Lý Diệu nhớ lại: "Tôi đã hỏi, chúng ta phải làm thế nào để thông quan trò chơi trốn tìm này."

Đường Mạch gật đầu: "Đúng vậy, cô đã hỏi vấn đề này. Nhưng lúc ấy khi đồng hồ báo thức chân lý trả lời, Hắc tháp vì tính công bằng của trò chơi, liền tiến hành che chắn. Chúng ta không nghe được manh mối gì từ đáp án, Hắc tháp chỉ nói cho chúng ta biết, đáp án của đồng hồ báo thức chân lý là chính xác, nó không nói dối, việc này cứ như vậy mà kết thúc."

Chuyện này tất cả mọi người còn nhớ rõ, lúc ấy bọn họ còn tức giận đến nghiến răng, chỉ hận không thể trét đống miêu lương của Schrödinger lên vẻ mặt của Hắc tháp.

Lý Diệu: "Thì sao?"

Hắc tháp che đáp án, việc này thì có ý nghĩa gì?

Đường Mạch cười nói: "Hắc tháp che đáp án, nhưng nó không che những gì phía trước đáp án, đồng hồ báo thức chân lý có nói một câu."

Mọi người bắt đầu nhớ lại xem khi ấy đồng hồ báo thức chân lý đã nói gì, lúc này, một giọng nam trầm ổn vang lên: "Nó nói, phương pháp thông quan của trò chơi này chỉ có một."

Đường Mạch ngẩng đầu đối diện cùng Phó Văn Đoạt, một lát sau, hắn nói: "Đúng vậy, nó nói phương pháp để tìm Schrödinger, chỉ có một."

Lý Diệu vẫn hơi mơ hồ: "Chỉ có một phương pháp, rồi thế nào?"

"Phương pháp này Hắc tháp đã sớm nói cho chúng ta biết rồi."

Sau một lúc lâu, Lý Diệu cùng Triệu Hiểu Phỉ tựa hồ đồng thanh nói: "Quy tắc trò chơi thứ bảy, chỉ cần tìm qua tất cả phòng, nhất định có thể tìm được Schrödinger?"

"Đúng vậy." Đường Mạch nói, "Schrödinger có thể nói dối, đồng hồ báo thức chân lý cũng có thể nói dối. Nhưng Hắc tháp, nó chưa bao giờ nói dối. Nó chỉ biết giấu diếm điều kiện, mai phục bẫy rập, giảm bớt lượng thông tin của người chơi, thậm chí còn làm hại người chơi. Nhưng nó tuyệt đối sẽ không nói dối. Cho nên phương pháp thông quan trò chơi này chỉ có một -- tìm tất cả phòng, nhất định có thể tìm được Schrödinger. Như vậy việc này liền đơn giản, vấn đề này như một nét bút gạch thẳng. Nhưng lại có điểm phức tạp, vì pháo đài này vĩnh viễn không thể đi hết nét bút đó được."

Bốn tiếng trước, Đường Mạch nghe Hắc tháp thuyết minh quy tắc trò chơi, sau khi xác nhận mỗi hành lang chỉ có thể đi một lần, hắn đã nhớ lại đợt khảo sát nhân viên công vụ hồi mới tốt nghiệp đại học năm ấy, mình đã từng gặp phải một đề toán hình.

Ở Tô Châu, nhân viên quản lý thư viện là công việc nằm trong biên chế, cần phải tổ chức thi. Đề toán hình kia nhìn qua cực kỳ phức tạp, bốn phương án đều có các đường thẳng xiên qua nhau. Đề bài yêu cầu chọn ra một phương án, không được vẽ trong một nét. Đường Mạch đã tìm ra đáp án trong năm phút, lúc đó hắn đã mơ hồ phát hiện: Một nét bút này khẳng định có định lý gì đó.

Đường Mạch bỗng nhiên nghĩ đến, nếu Trần San San cũng tham dự trò chơi công tháp này, có khi trò chơi đã sớm kết thúc rồi.

Lúc bắt đầu trò chơi công tháp, Đường Mạch cũng chưa biết định lý này là cái gì. Khi bọn họ đi ra khỏi phòng bếp, tìm kiếm Schrödinger, tận dụng thời cơ nắm rõ bản đồ của pháo đài sắt thép, Đường Mạch vừa đi, vừa vẽ ra đủ thứ hình trong lòng, tìm kiếm định lý trong đó. Năm người chơi đi hết tầng hai, Đường Mạch cũng phát hiện định lý này, hơn nữa đã tự mình kiểm chứng. Nhưng vấn đề đột nhiên xuất hiện rồi.

Cái pháo đài này vĩnh viễn không thể đi hết trong một lần được.

Bởi vì nó có hai cái cầu thang.

"Mỗi cái sơ đồ kín nào nếu muốn đi hết trong một nét bút đều cần một điều kiện trước tiên: Số giao lộ lẻ (*nghĩa là mấy cái ngã ba hay gì đó chứ ko phải ngã tư hay hai đường*)của nó chỉ có thể có 0 hoặc 2 cái. Ngoài việc đó, chỉ cần điều kiện không phù hợp với sơ đồ, nét bút không thể nào hoàn thành."

Giao lộ lẻ, chính là trên một cái giao lộ, số lượng hành lang giao nhau ở đó là số lẻ. Lấy ví dụ trong pháo đài sắt thép của Schrödinger, khi Đường Mạch tìm được cái cầu thang thứ hai được giấu trong phòng của đồng hồ chân lý, nó chính là một cái giao lộ lẻ. Từ điểm này xuất phát tổng cộng có ba hướng đi: đi lên cầu thang, đi vào hành lang bên phải hoặc hành lang bên trái.

Sau khi địa cầu online, tốc độ tư duy của người chơi đã được tăng lên, Triệu Hiểu Phỉ cùng Lý Diệu tuy rằng chưa thể hiểu hết sự việc, nhưng hai người vẽ ra sơ đồ ở trong đầu, phát hiện định lý này toàn bộ đều phù hợp.

Triệu Hiểu Phỉ nói: "Nếu thật là như vậy, tòa pháo đài này tổng cộng có hai cái hành lang. Hai đầu của mỗi hành lang đều có một giao lộ lẻ, tổng cộng. . . . . . Có bốn giao lộ lẻ. Căn bản không có khả năng đi hết hành lang mà không quay lại lần nào!" 

"Cho nên, hai cái giao lộ lẻ, cũng có thể biến thành số chẵn."

Dừng một chút, Đường Mạch liếc mắt nhìn Phó Văn Đoạt.

Trước khi bọn họ đi đến cái cầu thang thứ hai(*cầu thang chỗ đồng hồ chân lý*), Phó Văn Đoạt đã nói một câu bên tai Đường Mạch. Anh nói, tại vị trí này, phòng của đồng hồ chân lý nằm ngay bên trái bọn họ, ngay bên trái.

Có thể tìm được cánh cửa đã bị ẩn giấu này, kỳ thực rất là khó khăn.

Đầu tiên người chơi phải xác minh được, nếu phương pháp tìm Schrödinger chỉ có một, thì đó phải là tìm tất cả phòng. Tìm qua tất cả căn phòng, nghĩa là bọn họ đã tiến vào một trò chơi bút họa đơn giản.

Tiếp theo bọn họ phải nắm rõ bản đồ cả hai tầng lầu khi ở vòng thứ nhất của trò chơi, phải biết mấu chốt trong mỗi nét bút, phải phát hiện ra chân tướng ở vòng chơi thứ hai, tìm được cánh cửa bị ẩn giấu, đem pháo đài sắt thép làm thành một cái sơ đồ có khả năng đi được trong một lần. (*bản gốc là đi được trong một nét bút*)

Cuối cùng, còn cần trí nhớ cường đại cùng năng lực tư duy của Phó Văn Đoạt.

Đường Mạch tự hỏi, phải làm thế nào để cho bốn giao điểm lẻ trở thành hai cái. Hắn lại không phát hiện hai cái hành lang này kỳ thật là đối diện với nhau, căn phòng của đồng hồ báo thức chân lý xen ở giữa.

Tất cả điều kiện thiếu một thứ cũng không được. Thậm chí nếu người chơi khi đối mặt với đồng hồ báo thức chân lý, không mặt dày mà hỏi thêm vấn đề, chỉ đơn giản thắng được trò chơi hỏi đáp rồi rời khỏi phòng, như vậy cũng không có cách nào tìm ra được chân tướng.

Đường Mạch: "Giao điểm lẻ có 0 hoặc 2 cái, đây chính là điều kiện thứ nhất để 'hoàn thành một bút họa'. Điều kiện thứ hai, điểm xuất phát của chúng ta phải là một cái giao điểm lẻ. Đợt thứ hai trò chơi chúng ta không thể tùy tiện đi, bởi vì lượt chơi thứ ba phải có điểm xuất phát cố định. Nếu không kể cả khi đó chúng ta phát hiện chân tướng, chỉ cần không phải bắt đầu từ giao lộ lẻ, chúng ta vẫn sẽ như cũ không thể tìm được Schrödinger."

Ngay từ đầu Đường Mạch lựa chọn tiến vào căn phòng của đồng hồ báo thức chân lý, chính là để chân chính xác nhận giao lộ lẻ.

Phòng của đồng hồ báo thức chân lý cũng ở trong một cái giao lộ lẻ. Nhưng giao lộ này không phải giao lộ lẻ chân chính, cho nên kể cả khi bọn họ chưa bắt đầu lượt chơi thứ hai thì cũng đã thua rồi. Đây là chân tướng mà Đường Mạch muốn biết từ miệng đồng hồ chân lý.

Giọng nói mang theo ý cười của Grea vang lên: "Đây là pháo đài của Schrödinger, nó đương nhiên có thể tự do hành động trong từng phòng. Cho nên nếu không tìm tất cả phòng, nó có thể tránh ở bất cứ một căn phòng nào mà người chơi không đi vào. Chỉ có đi tìm trong tất cả phòng, nó mới không dám làm bừa. . . . . . Trò chơi này thú vị thật đấy, ngài Schrödinger vĩ đại."

"Cái đám nhân loại vô liêm sỉ các ngươi! ! !" Tiểu hắc miêu rít gào. Nhưng đương nhiên vẫn không có ai cho nó mặt mũi.

Đã biết phương pháp thông quan rồi, bọn họ cũng đã tìm được cánh cửa nhỏ bị che dấu, năm người chơi theo thứ tự rời khỏi căn phòng bằng cánh cửa này, chuẩn bị tiến hành vòng chơi tiếp theo.

Trước khi ra khỏi phòng, Đường Mạch quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức chân lý.

Trên đồng hồ báo thức màu xanh khổng lồ, kim giây di chuyển tíc tắc. Cái đồng hồ báo thức này giống một cái đồng hồ báo thức bình thường, theo lời của nó lúc đầu, nó chính là vật dụng báo giờ cho Schrödinger. Schrödinger chỉ cần nó báo giờ chính xác, có lẽ hiện tại cũng không cần nữa.

Đồng hồ báo thức chân lý bị an bài ở cái phòng đặc biệt này, chắc chắn không phải trùng hợp.

Đường Mạch ra khỏi phòng, cười lắc lắc đầu.

Hắc tháp mở một mắt nhắm một mắt, mặc cho Schrödinger làm bừa, cho phép nó tùy ý hành động trong 108 căn phòng. Hắc tháp cũng sẽ đưa ra gợi ý cho người chơi. Đồng hồ báo thức chân lý chính là một gợi ý. Nếu thứ đặt ở căn phòng này không phải đồng hồ chân lý, độ khó khăn của trò chơi này sẽ gia tăng trên diện rộng. Đường Mạch sẽ không biết phương pháp thông quan chân chính, Phó Văn Đoạt cũng không thể nhờ vào ấn tượng khắc sâu mà xác định hai bên cầu thang đối diện lẫn nhau.

Năm người chơi đi đến điểm cuối hành lang, Lý Diệu còn muốn đi thêm một chút, Đường Mạch ngăn cô lại.

Đường Mạch ngẩng đầu, nói: "Hắc tháp, chúng tôi có thể trực tiếp bỏ qua lượt thứ hai, bắt đầu vòng thứ ba trò chơi trốn tìm luôn không?"

Mèo đen nhỏ giận dữ hét: "Cái tên khốn nạn này! ! !"

Hắc tháp dùng thanh âm không cảm xúc nói: "Có thể. Thỉnh người chơi xác nhận bỏ qua lượt chơi thứ hai."

Đường Mạch: "Chúng tôi từ bỏ."

"Ding dong! Vòng trốn tìm thứ hai chấm dứt, người chơi thất bại. Sau một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, cưỡng chế mở ra vòng thứ ba trò chơi trốn tìm."


Tác giả có lời muốn nói:

Đường Đường: Ở cùng lão Phó thật có cảm giác an toàn.

Lão Phó: Ta thật sự muốn hỏi đồng hồ báo thức chân lý cái vấn đề kia một chút. . . . . .

______________________________

Mau mau cmt đoán xem Grea rốt cuộc là ai hehe:)))


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com