TruyenHHH.com

Dm Edit Dia Cau Online Mac Than Hoan Tu Chuong 147

Editor: Pingpong1105

Âm thanh máy móc của Hắc tháp vang lên bên tai năm người.

Phó Văn Đoạt đang đứng cách trụ thép mười mét, nghe được tiếng này bèn dừng lại. Đám người Đường Mạch có chút kinh ngạc, bọn họ quan sát bốn phía, sau khi xác định không có chỗ khác thường, mọi người cùng nhau đi đến bên cây trụ thép khổng lồ kia. Đường Mạch chậm rãi vươn tay, vuốt ve bề mặt của thứ đồ vật cao hơn 30 mét này.

Qua một lát, hắn thu tay về, nói: "Sờ lên chính là cảm giác của sắt thép bình thường, hẳn là một trụ sắt. Chiều dài ước chừng 35 mét." Đường Mạch ngẩng đầu nhìn chiều cao của cột thép.

Lý Diệu đã dần quen với thân phận "Đội trưởng" của mình, cô nói: "Vừa rồi Hắc tháp đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh, yêu cầu chúng ta tiến vào Pháo đài thép của Schrödinger. Khu rừng này gọi là Rừng rậm sắt thép Schrödinger, hiện tại chúng ta còn ở bên trong, chưa tìm được đường ra. Vậy pháo đài thép. . . . . ."

Thanh âm Lý Diệu dừng lại, không nói tiếp. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía khối sắt thép thật lớn trên đỉnh đầu. Triệu Hiểu Phỉ cũng thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn cái khay thép kỳ quái đang che phủ cả bầu trời này, căng thẳng nuốt nước miếng một cái.

Grea một đầu tóc vàng đè mũ dạ, hơi mỉm cười.

Triệu Hiểu Phỉ nói: "Chúng ta vừa rồi ở trong rừng rậm tìm thât lâu, đi đến nơi này mới kích phát nhiệm vụ chi nhánh. Vậy cái pháo đài sắt thép kia khẳng định là ở gần đây. Cho nên... nó ở ngay trên đầu chúng ta?" Tuy rằng là câu nghi vấn nhưng ngữ khí của cô ta lại rất khẳng định,"Hẳn là ở trên này, chúng ta đi lên đi."

Đường Mạch không phủ nhận ý kiến của Triệu Hiểu Phỉ.

Thật rõ ràng, chín phần mười là Pháo đài thép của Schrödinger nằm trong cái khay sắt thép kỳ quái đang che trên đầu mọi người ở đây.

Trụ thép dài mấy chục mét, phiến sắt mà nó chống đỡ cũng rộng tầm vài trăm mét vuông, che khuất ánh trăng hồng hồng trên bầu trời, hạ xuống mặt đất một cái bóng đen khổng lồ.

Nếu nói pháo đài sắt thép có khả năng ở đâu nhất, vậy thì chắc chắn là ở bên trên phiến thép này. Không gian cũng đủ, lại được chống đỡ nên không nhìn thấy trên bề mặt của nó. Mà cũng chỉ có thể ở đây thôi.

Việc này không nên chậm trễ, Lý Diệu như cũ thay Đường Mạch và Phó Văn Đoạt làm đội trưởng, cô trao đổi cùng Triệu Hiểu Phỉ và Grea. Lý Diệu thích ứng vai diễn rất nhanh, cô sờ trụ thép, nói: " Đây đúng là trụ sắt bình thường, tôi có thể leo cây, chắc cũng có thể trèo cột, trèo lên cái trụ này hẳn là không thành vấn đề. Vậy tôi lên đầu tiên nhé?"

Triệu Hiểu Phỉ: "Tôi chưa từng trèo cột, nhưng tố chất thân thể tôi khá tốt, hẳn là có thể." Cô ta nhìn sang Grea.

Nam nhân diện mạo tuấn tú nhiệt tình đầy giả tạo ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tươi cười tao nhã, cổ tay hắn vừa động, cây gậy ngắn đã được treo lên bên hông."Đương nhiên là có thể rồi, nếu có ai cần hỗ trợ, tôi cũng không từ chối đâu."
Nói xong, hắn ta công bằng mà nhìn về phía các người chơi còn lại, đúng hơn là Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.

Đường Mạch nói: "Tôi không thành vấn đề."

Phó Văn Đoạt vẫn lãnh đạm đứng ở bên cạnh, giống như anh căn bản không quen biết Đường Mạch cùng Lý Diệu. Anh quét mắt nhìn Grea, thản nhiên nói: "Không thành vấn đề."

Ai cũng không biết khi trèo lên trụ thép sẽ có nguy hiểm gì. Ban đầu Đường Mạch định tính toán cho Phó Văn Đoạt lên trước nhưng Lý Diệu lại nói: "Không sao, bình thường rất khó một kích giết chết tôi, nếu có sự việc ngoài ý muốn tôi vẫn có thể trốn đi. Hơn nữa tôi thật sự khá giỏi trèo cây."

Đường Mạch hiểu ý cô ta, không tiếp tục ngăn cản. Hắn đã thấy qua năng lực tự lành mạnh mẽ của Lý Diệu, trừ phi dùng tốc độ cực nhanh tung ra một kích trí mạng, bằng không cô ta thật sự có thể trốn thoát.

Một cơn gió cực mạnh lạnh như băng thổi vào khu rừng sắt thép tối đen như mực, nữ bác sĩ hít sâu, chậm rãi thở ra. Cô ta đi lên trước, hai tay đặt lên trên trụ thép kim loại to lớn trơn bóng, tiếp theo nâng chân phải lên, dùng sức bật một cái, thân thể ôm vào trụ thép. Trong vòng ba giây, cô ta leo lên trên năm mét với tốc độ cực nhanh. Thấy Lý Diệu không gặp nguy hiểm, nữ nhân còn lại trong đội ngũ cũng nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu leo lên trụ.

Triệu Hiểu Phỉ quả thật chưa từng trèo cột bao giờ, cô vụng về dồn toàn lực ôm chặt thân trụ, dùng cả chân lẫn tay, thong thả trèo lên trên, động tác thập phần ngây ngô. Thấy cô đã an toàn trèo lên hơn 10 mét, Đường Mạch đi đến bên trụ thép, chuẩn bị trèo lên. Nhưng ngay khi hắn sắp chạm tới thân trụ thì nghe thấy một tiếng hét vang lên trên đỉnh đầu. Đường Mạch nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên trên, Phó Văn Đoạt cũng nhướng mày, chuẩn bị đỡ lấy Triệu Hiểu Phỉ đang rơi xuống.

Bỗng nhiên một thân ảnh màu đen vụt qua bên người Đường Mạch.

Đăng đăng đăng! (*)
(Đây là tiếng khi đạp mạnh vào trụ thép ấy)

Trụ thép bị người đạp đến mức rung lên, chỉ thấy một bóng người đỏ thẫm dưới ánh trăng mờ ảo, dùng tốc độ cực nhanh bật đến giữa cột. Grea nhanh chóng vươn tay, đỡ lấy nữ nhân tóc ngắn đang rơi xuống, tay hắn ta đỡ dưới lưng áo của cô. Triệu Hiểu Phỉ cực kỳ kinh ngạc. Cô ta ít nhất đã thông quan Hắc tháp tầng một, ngã ở độ cao này cũng sẽ không bị thương, chính là vì cô chưa từng trèo cột nên mới bị trượt chân.

Rừng rậm sắt thép cực kỳ yên tĩnh, Lý Diệu nghe thấy tiếng động, cúi đầu nhìn xuống: "Không sao chứ?"

Ở khoảng giữa của trụ thép, Grea một tay bám vào thân cột, tay kia thì ôm Triệu Hiểu Phỉ. Hắn cúi đầu, nhìn thấy cô gái này không có phản ứng, trên gương mặt tái nhợt lộ ra thần sắc ôn hòa, giọng nói mang theo ý cười vang lên: "My lady, cần tôi giúp không?"

Triệu Hiểu Phỉ ổn định tinh thần. Dù sao cũng muốn đi lên, cô không từ chối sự giúp đỡ của đối phương, nói thẳng: "Cảm ơn."

Trò chơi công tháp rất nguy hiểm, chẳng ai có tâm tư mà nói chuyện yêu đương. Triệu Hiểu Phỉ hoàn toàn không biểu hiện ra một chút ngại ngùng của thiếu nữ, cô cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân ngoại quốc đang ôm mình, không hề che dấu sự đề phòng đối với hắn.

Grea không có tức giận vì sự lạnh lùng của cô, thậm chí còn cười tươi hơn một chút. Hắn trèo cột nhanh hơn nhiều so với Triệu Hiểu Phỉ, mặc dù đang ôm một nữ nhân trên tay, hắn vẫn trong chớp nhoáng đi tới ngay bên dưới Lý Diệu. Trọng lực dưới chân hắn tựa như biến mất, hắn cũng không ôm cột trèo lên trên mà chỉ đơn thuần giẫm chân lên trên trụ thép, thong thả đi như trên mặt đất.

Đường Mạch nhìn thấy một màn này, chậm rãi nheo mắt lại.

Một lát sau, Đường Mạch nhìn sang Phó Văn Đoạt. Hai người lập tức hiểu được ý của nhau, Phó Văn Đoạt cũng đã sớm có ý này. Anh đi lên trước, một tay bám vào trụ thép, dưới chân giẫm một cái, cả người giống như tên lửa, vèo một cái lên trên cột.

Đường Mạch đứng bên dưới quan sát.

Sau khi thấy Phó Văn Đoạt đã trèo lên được phần lớn trụ thép, khóe miệng Đường Mạch khẽ cong lên. Hắn mặt không cảm xúc mà đi đến bên trụ thép, cực kì thành thật mà ôm cột trèo lên.

Nửa đoạn đường sau, năm người an toàn mà đi lên trên phiến sắt này. Sau khi Đường Mạch vừa hạ chân lên mặt bằng, một giọng nói trẻ con vang lên bên trong đầu mọi người --

"Ding dong! Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh một: Tiến vào Pháo đài thép của Schrödinger."

Lý Diệu cả kinh nói: "Này... Đây là pháo đài thép?! Nó hẳn là pháo đài thép đi!"

Chỉ thấy trên mặt phiến thép bằng phẳng, sừng sững một tòa lâu đài cổ Châu Âu được làm từ thép. Pháo đài này bị bao trùm trong màn đêm, lạnh lẽo đứng ở phía trước năm người, còn có tường vây quanh. Một cánh cổng thép to lớn che trước mặt bọn họ, ánh trăng màu hồng chiếu lên cả pháo đài cùng phiến sắt, ánh lên những tia sáng bóng.

Trong tiếng gió lạnh thấu xương, Đường Mạch bỗng nghe được một loạt tiếng bước chân có quy luật. Tay hắn đặt lên cây dù nhỏ, đề phòng nhìn về tòa thành cổ quái trước mắt. Chỉ nghe "Két két" một tiếng, cửa chính của pháo đài chậm rãi di chuyển, một bóng người lộ ra sau cửa(*). Mọi người lập tức lấy vũ khí, cẩn thận nhìn chằm chằm bóng người thần bí này, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Người thần bí từng bước một đi ra từ trong toà thành tối tăm, băng qua cửa chính, xuất hiện trước mặt mọi người.

Đây là một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm màu đen, tóc của ông ta được chải rất gọn gàng tỉ mỉ, còn vuốt một lớp sáp thật dày, bóng nhoáng. Ông cầm một cây đèn dầu cổ xưa, mặt không cảm xúc bước đến cánh cổng thép, đi về hướng năm người. Khi khoảng cách giữa người đàn ông trung niên với cánh cổng thép còn 5 mét, đám người Đường Mạch rốt cuộc cũng nhìn rõ ông ta, ông ta cũng thấy rõ năm người chơi này.

Người này có vẻ là quản gia, ông ta dừng bước chân, sau một lúc lâu lại tiếp tục tiến về phía trước.

Ông lấy ra một cái chìa khóa, mở ra cổng thép này. Năm người chơi vẫn đứng im tại chỗ cẩn thận đánh giá ông ta, không ai vào cửa.

Người đàn ông trung niên hơi cúi đầu, giọng nói đơn điệu không chút phập phồng: "Hoan nghênh tiến vào pháo đài thép của Schrödinger."

Năm người vẫn đứng ngoài cửa lớn, không động đậy.

Ba phút sau, người đàn ông trung niên lại cúi người, dùng thanh âm ôn tồn như cũ, nói từng chữ: "Hoan nghênh tiến vào pháo đài thép của Schrödinger."

Lý Diệu liếc mắt nhìn Đường Mạch, ra hiệu hỏi hắn nên làm cái gì bây giờ, Đường Mạch lại giống như không nhìn thấy. Cô ta buồn bực lại nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cũng lơ cô đi, không phản ứng lấy một cái. Lý Diệu bĩu môi không nói gì, quyết định học theo bộ dáng hai người, lạnh lùng nhìn vị quản gia kia.

Lại qua ba phút, người trung niên này lại cúi người một cái, vẫn dùng giọng nói y như cũ, đến biểu tình và động tác cũng giống hệt ban nãy, lặp lại: "Hoan nghênh tiến vào pháo đài thép của Schrödinger."

Lý Diệu bỗng nhiên hiểu được: "Từ từ, ngươi là người máy?!"

Triệu Hiểu Phỉ cũng phát hiện dị thường: "Đúng vậy, mỗi lần ông ta nói chuyện, giọng nói, biểu tình, ngay cả góc độ cúi người cũng giống nhau như đúc!"

Người đàn ông trung niên vẫn dùng thanh âm cứng ngắc như trước, nói: "Ta không phải người máy."

Lý Diệu: "Vậy ngươi là người dưới lòng đất sao?"

Người trung niên cúi đầu, không cùng người chơi nhìn thẳng: "Nơi này là Pháo đài thép của Schrödinger, không phải Vương quốc dưới lòng đất."

Rất nhanh, ba phút sau đã đến, quản gia lại cúi đầu: "Hoan nghênh tiến vào pháo đài thép của Schrödinger."

Mọi người lại quay sang nhìn nhau.

Khi vị quản gia trung niên lại chuẩn bị nói lần thứ năm, mọi người rốt cuộc nâng chân lên, bước vào tòa thành thần bí này. Quản gia thấy thế liền khép lại miệng, im lặng đứng ở một bên, cúi đầu nói: "Tiên sinh, mời vào." Chờ cả năm người đều đi vào, ông ta mới đi lên phía trước, cầm cây đèn dầu cũ nát dẫn đường.

Năm người lần lượt tiến vào cửa chính của pháo đài, Đường Mạch đi cuối cùng. Chờ đến khi hắn vừa đi vào, cửa chính ở sau lưng mọi người liền đóng 'Rầm' một tiếng.

Triệu Hiểu Phỉ : "Ngươi làm gì đó!"

Trong tòa thành tối đen, chỉ có chút ánh sáng tỏa ra từ cây đèn dầu trên tay người quản gia, tay phải Phó Văn Đoạt vừa vung, vũ khí màu đen sắc bén đã xuất hiện trên cánh tay anh, Đường Mạch cũng trực tiếp rút ra cây dù nhỏ, chuẩn bị tấn công vị quản gia mặt không cảm xúc kia.

Nhưng hai người còn chưa động thủ, liền đồng loạt dừng lại động tác, chậm rãi quay đầu nhìn về hướng đại sảnh của tòa thành tối đen.

Grea không biết từ khi nào đã lấy ra cây gậy ngắn của mình, tay phải hắn chống lên gậy, tay trái thì đè lên mũ dạ của mình. Đôi mắt màu lam chớp chớp, Grea vô cùng chân thành mà cảm thán: "Oa, thật sự là một tiểu bảo bối đáng yêu."

Chỉ thấy sâu bên trong pháo đài, một đôi mắt màu xanh biếc u ám gắt gao nhìn chằm chằm năm người.

Lý Diệu bị ánh mắt u ám này nhìn đến mức căng thẳng nuốt nước miếng một cái, bất chợt lạnh sống lưng. Cô đang chuẩn bị bảo Đường Mạch bật đèn pin lên chiếu sáng một chút, nhưng ngay sau đó, miệng của cô đột nhiên ngậm chặt lại.

"Xoát xoát xoát --"

Trong tòa thành âm u lạnh lẽo, một đôi lại một đôi mắt xanh biếc vô hồn xuất hiện. Vô số ánh mắt từ khắp các xó xỉnh cổ xưa đột nhiên ùn ùn kéo đến hướng năm người, mấy trăm con mắt đều nhìn bọn họ chằm chằm. Chỉ cần bọn họ động đậy một chút, những ánh mắt đó cũng sẽ di chuyển theo.
Lý Diệu lần đầu tiên được trải qua cái cảm giác da đầu run bần bật, sởn gai ốc này, tóc gáy cô dựng thẳng lên. Cô không muốn cùng những đôi mắt xanh này 'mày nhìn tao tao trừng lại mày' nhưng càng cúi đầu thì càng cảm thấy tất cả bọn chúng đều nhìn chằm chằm mình.
Lý Diệu trực tiếp rút ra một thanh đao, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đồng quy vu tận cùng những ánh mắt kia.
Lúc này, một thanh âm cứng ngắc vang lên trong đầu mọi người. Thanh âm này đến không hề báo trước, Lý Diệu rõ ràng là người nhát gan nhất, bị dọa đến mức ngã về đằng sau vài bước, thiếu chút nữa làm đổ ngọn đèn dầu của quản gia.

Ngay sau đó, "Ba ——"

Đèn sáng lên, cả pháo đài chợt bừng sáng, chỉ thấy bên trong tòa thành rộng mở, hàng trăm... con mèo đen ở khắp mọi ngõ ngách trong lâu đài, dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm năm người chơi đứng ở cửa.

Bỗng nhiên, một con mèo hé miệng ra, kêu lên một tiếng sắc bén. Kế tiếp, một con lại một con mèo đen cứ lần lượt kêu lên. Chẳng mấy chốc, cả pháo đài đã tràn ngập trong tiếng mèo kêu, âm thanh này cứ như có người dùng móng tay cào lên tấm kính, khó nghe vô cùng, khiến năm người chơi phải đưa tay lên bịt chặt lỗ tai. Chỉ có người quản gia trung niên dường như đã sớm quen, thờ ơ đứng quan sát hết thảy.

Thật lâu sau, tiếng mèo kêu rốt cuộc dừng lại.

"Ding dong! Mở ra nhiệm vụ chi nhánh thứ hai: tìm ra con mèo của Schrödinger."

"Quy tắc trò chơi ——"

"Thứ nhất, ngài Schrödinger có nuôi một con mèo."

"Thứ hai, con mèo này rất yêu sạch sẽ và cực kỳ không hòa hợp với bầy đàn."

"Thứ ba, cứ cách ba giờ, trong đại sảnh của pháo đài sẽ xuất hiện một chén thức ăn cho mèo. Đánh bại người dưới lòng đất tham lam đang canh giữ chén thức ăn này sẽ đạt được nó. Đây là thức ăn mà mèo nhỏ của ngài Schrödinger thích nhất đó nha."

"Quý ngài Schrödinger vĩ đại hôm nay lại chọc giận con mèo của hắn mất rồi, là một con sen đủ tư cách, ngài Schrödinger đang tự hỏi làm thế nào để dỗ dành chú mèo nhỏ của hắn đây. Có lẽ, một chén miêu lương thật ngon chính là sự lựa chọn tốt nhất!"

_______________

(*)Dành cho bạn nào chưa hiểu thì cánh cổng thép năm người thấy là cổng của tường thành nha, cửa chính là cửa của pháo đài nên muốn vào trong thì phải đi qua hai cánh cửa.

Cảm thấy Grea có nét giả trân giống thanh niên Dao may mắn:>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com