TruyenHHH.com

Dm Edit Dap Cot Tam Tung

Trong phòng thẩm vấn, Trình Tiếu Y quay đầu nhỏ giọng trao đổi vài câu với Lê Thượng, hỏi cậu liệu những lời khai này có vấn đề gì không.

Lê Thượng cúi đầu đưa quyển sổ ghi chép cho cô xem, chỉ vào một chỗ trong đó.

Trình Tiếu Y lập tức hiểu ý, cô quay đầu hỏi: “Lúc trước, khi Vạn Hồng nói chuyện với bà, có chi tiết nào về cách bà xử lý chuyện này không?”

Có vẻ như trong lời kể của Đường Ái Liên vừa rồi, một số chi tiết đã bị bỏ qua.

Đường Ái Liên thấy không thể che giấu được nữa, cúi đầu do dự một lúc, trán bà lấm tấm mồ hôi. Người phụ nữ thở dài, dùng hai tay che mặt, run rẩy nói: “Hồng Tỷ bảo tôi giết ông ta.”

“Cách làm thì sao? Cô ta có nói cụ thể phải làm như thế nào không?” Giọng Trình Tiếu Y từ dịu dàng trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm phản ứng của Đường Ái Liên.

Người phụ nữ run rẩy: “Cô ta… cô ta bảo tôi phải đối xử tốt với Quách Mộc Xuân, mặc kệ ông ta đánh, mặc kệ ông ta mắng, chờ ông ta buông cảnh giác, rồi cho ông ta uống thuốc. Sau đó, cô ta còn đặc biệt đưa thuốc cho tôi.” Nói đến đây, mồ hôi của Đường Ái Liên chảy dài theo thái dương, “Nhưng tôi biết, tôi quen Quách Mộc Xuân, cách đó căn bản vô dụng, ông ta sẽ đánh tôi, nếu không chết thì ông ta sẽ trói tôi lại, nhốt tôi lại, tôi căn bản không thể cho ông ta uống bất cứ thứ gì…”

“Sau đó tôi vừa đi thì phát hiện Quách Mộc Xuân đã chết rồi, những thứ Hồng Tỷ chuẩn bị cũng không dùng đến.”

Trình Tiếu Y tiếp tục truy vấn: “Mấy thứ đó đâu rồi?”

Đường Ái Liên cúi đầu, giọng nhút nhát: “Chỉ có một ít, đựng trong một chai nhỏ, cô ta nói là có thể giết chuột, không có mùi vị đặc biệt. Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi đã đổ thuốc vào bồn cầu, còn cái chai thì vứt đi luôn.”

Hạ Lâm lúc này lên tiếng nhắc nhở qua tai nghe: “Hỏi thêm bà ta một số chi tiết nữa, càng cụ thể càng tốt, đừng bỏ sót bất kỳ điểm nghi vấn nào.”

Trình Tiếu Y lại tiếp tục đặt câu hỏi, yêu cầu Đường Ái Liên cung cấp một trình tự thời gian rõ ràng và chi tiết hơn, để sau này tiện cho việc đối chiếu theo dõi, tìm kiếm nhân chứng và vật chứng có thể xác minh lời khai của bà ta.

Mỗi một chi tiết nhỏ, Trình Tiếu Y đều cẩn thận tra hỏi. Đường Ái Liên cũng cố gắng hết sức nhớ lại và trả lời từng câu một.

Hỏi thêm vài phút, Đường Ái Liên bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, bà thở dồn dập, hai mắt đột nhiên mở to: “Tôi biết rồi, là Hồng Tỷ, là Hồng Tỷ giết người! Cô ta từng nói, không thể để Quách Mộc Xuân ảnh hưởng đến bên này, lỡ như ông ta tìm phương tiện truyền thông phơi bày, cô ta sẽ không thể sắp xếp hộ lý ở đây!”

Nghĩ đến điểm này, bà ta dường như đã sắp xếp lại mọi thứ, giọng điệu cũng trở nên kích động: “Không sai, chính là cô ta! Cô ta bảo tôi đừng sợ hãi, bảo tôi cứ yên tâm, cứ mạnh dạn làm. Nói rằng sẽ nghĩ cách tìm người xử lý những chuyện tiếp theo. Nếu không phải vì cô ta đã làm gì đó, cảnh sát các anh sẽ không mất lâu như vậy mới tìm được tôi.”

Mặc dù những phân tích này là do Đường Ái Liên nói ra trong tình thế cấp bách, nhưng Hạ Lâm không thể không thừa nhận, lời bà ta nói có lý.

Trong vụ án Quách Mộc Xuân tử vong, Vạn Hồng thực sự đã làm rất nhiều việc, và cô ta cũng có dấu hiệu nghi vấn rất lớn.

Tuy nhiên hiện tại, với những chứng cứ đang có, thì tình thế lại càng bất lợi cho Đường Ái Liên.

Cùng lúc đó, tại một phòng thẩm vấn khác, Vạn Hồng đang bị Ngô Vận Thanh và Phương Giác thẩm vấn.

Người phụ nữ ngồi trên ghế thẩm vấn, tư thế nhàn nhã, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, thong thả nói: “Tôi có đưa cho bọn họ một số thông tin, nhưng làm sao tôi biết họ sẽ đi trộm cướp chứ? Tôi cũng sắp xếp công việc hộ lý cho những người phụ nữ này, nhưng điều đó thì sao? Tôi chỉ thương hại họ thôi, cái chết của người đàn ông đó không liên quan gì đến tôi.”

Cô ta chỉ dăm ba câu đã phủi sạch mọi trách nhiệm, trong giọng nói còn mang theo vẻ oan ức, như thể chính cô ta mới là người bị hại.

Phương Giác không thể chịu nổi nữa, sắc mặt cậu ta sa sầm: “Cái gọi là làm việc tốt của cô, chính là việc cho mấy người phụ nữ này làm hộ lý trong bệnh viện, rồi tiền lương đều giao cho cô? Cô rõ ràng là đang biến họ thành công cụ kiếm tiền cho mình.”

Vạn Hồng đã chọn thời điểm những người phụ nữ yếu đuối và bất lực nhất để đưa họ vào bệnh viện làm hộ lý chăm sóc bệnh nhân nặng, cắt đứt liên lạc của họ với thế giới bên ngoài, và khiến họ phải làm việc cật lực dưới sự kiểm soát của mình. Điều này chẳng khác gì việc bán người vào hầm than bất hợp pháp.

Vạn Hồng lại đúng lý hợp tình phản bác: “Sao có thể? Sinh hoạt phí ăn uống, đi lại của họ không cần tiền sao? Hơn nữa, bệnh viện trên dưới chỗ nào không cần chi phí? Nếu không phải họ khóc lóc cầu xin tôi, làm sao tôi lại đưa họ đến đó? Nếu không phải tôi cưu mang họ, những người phụ nữ này có lẽ đã sớm bị đàn ông đánh chết rồi.”

Ngô Vận Thanh nói: “Cô còn có hành vi cho vay nặng lãi. Đây cũng là làm việc tốt sao? Cô đây rõ ràng là phạm tội trái pháp luật!”

“Tôi cho hàng xóm láng giềng vay một ít tiền, người ta cảm ơn tôi, cho tôi thêm chút tiền lời làm quà cảm ơn thì có sao? Các anh không tin thì cứ đi hỏi những người đã vay tiền đó.”

Cảnh tượng này khiến Phương Giác vô thức nắm chặt tay, vừa tức vừa hận cô ta.

Cô ta miệng lưỡi trơn tru, nhìn thì khôn ngoan, nhưng rõ ràng là đang lợi dụng hoàn cảnh của người khác để trục lợi, mà lại tỏ vẻ như mình đang hy sinh vì người khác, như thể là người chịu thiệt thòi.

Cô ta khiến cả nơi đó rối loạn, những người thất nghiệp bị cô ta mê hoặc, các cô gái thì bị cô ta lợi dụng một cách biến tướng.

Giờ đây, cô ta còn muốn quanh co lấp liếm, đánh lạc hướng điều tra, nhằm thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

“Cô đang lợi dụng kẽ hở pháp luật.” Phương Giác nhíu mày.

Vạn Hồng đáp trả cậu ta: “Tôi có lợi dụng, nhưng chẳng phải là do có kẽ hở thì mới có thể lợi dụng sao? Nếu xã hội không có nhiều người thất nghiệp, họ đã không phải liều mạng tìm mọi cách để sống sót, kiếm tiền. Nếu không có nhiều người đàn ông bạo lực, ức hiếp phụ nữ, thì tôi lấy đâu ra nguồn lao động giá rẻ? Những chuyện này là vấn đề xã hội, chẳng lẽ đổ hết tội lên đầu tôi một mình?”

Những lời cô ta nói khiến mấy cảnh sát đối diện nhất thời không thể phản bác. Nhưng những căn bệnh xã hội ấy đâu phải chuyện có thể giải quyết trong ngày một ngày hai?

Hạ Lâm qua tai nghe nhắc nhở Lão Ngô: “Đừng để cô ta đánh lạc hướng, kéo chủ đề trở lại. Đường Ái Liên bên đó nói Vạn Hồng từng cung cấp thuốc cho bà ta. Nhưng bà ta phủ nhận mình là thủ phạm, bà ta nói người có thể là Vạn Hồng đã giết. Các anh cứ tập trung vào vấn đề này mà hỏi tiếp.”

Ngô Vận Thanh ho nhẹ hai tiếng, kéo chủ đề trở lại trọng tâm: “Cái chết của Quách Mộc Xuân rốt cuộc có liên quan đến cô không?”

Nụ cười trên mặt Vạn Hồng biến mất, nhưng cô ta vẫn cố chấp: “Đương nhiên là không. Tôi và ông ta không thù không oán, tại sao phải giết ông ta? Các anh đừng nghe Đường Ái Liên nói bậy, bà ta đang trốn tránh trách nhiệm, muốn tìm người thế tội cho mình.”

Ngô Vận Thanh nói: “Cô đã đưa cho Đường Ái Liên một lọ thuốc độc.”

Thân thể Vạn Hồng lập tức cứng đờ, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Cảnh sát nói vậy, xem như đang buộc tội tôi sao? Nói chuyện phải có bằng chứng. Các anh có bằng chứng gì chứng minh tôi đã đưa thuốc cho cô ta? Tôi thấy các anh tìm không ra hung thủ, nên muốn đổ tội cho tôi thì phải?”

Ngô Vận Thanh tiếp tục ép sát, ánh mắt dán chặt vào Vạn Hồng: “Ngày 28 tháng trước cô đến bệnh viện gặp Đường Ái Liên. Ngày 29, bà ta xin nghỉ phép, quay về nơi sống chung với Quách Mộc Xuân. Còn nữa, sáng ngày 29, cô gặp Phạm Hiểu Trang, đến chiều, anh ta đưa thêm sữa và thuốc tới nhà Quách Mộc Xuân, tối đó bọn họ còn đi trộm cắp. Tất cả những chuyện này đều liên quan đến cô. Cô giải thích thế nào?”

Người phụ nữ này ít nhất đã sắp xếp hai lớp kế hoạch, có lẽ còn nhiều hơn thế nữa ở phía sau.

Dù cảnh sát có điều tra ra lớp nào, cô ta đều có thể tìm cách phủi sạch nghi ngờ. Nếu tất cả đều do cô ta làm, thì quả thật đây là một hung thủ vừa tinh ranh vừa thủ đoạn.

Vạn Hồng trầm mặc chớp mắt, sau đó nói: “Được thôi, nếu người ta đã không có tình nghĩa, thì tôi cũng chẳng cần giữ gì nữa. Người giết là Đường Ái Liên. Chính bà ta nói chồng mình gây rắc rối, bà ta phải tự giải quyết. Còn về Phạm Hiểu Trang, tôi chỉ tình cờ kể cho họ nghe một chút tình hình bên này, còn về thuốc men gì đó thì tôi không rõ. Là Đường Ái Liên vu khống tôi, tôi sẽ không thừa nhận.”

Cô ta dường như đã mặc định trong lòng rằng thuốc trong tay Đường Ái Liên đã không còn, Phạm Hiểu Trang cũng không có bằng chứng, hiện tại cảnh sát không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng thực chất nào để buộc tội cô ta. Vì vậy cô ta mới không hề sợ hãi như vậy.

Ngô Vận Thanh hỏi: “Tối ngày 29 cô đang làm gì?”

Vạn Hồng nói: “Lúc Quách Mộc Xuân chết, tôi đang liên hoan với vài vị ông chủ, sau đó tôi đi KTV, ở mãi đến gần 12 giờ mới về. Rất nhiều người có thể làm chứng cho tôi, tôi có bằng chứng ngoại phạm. Các anh đừng lãng phí thời gian vào tôi, tôi trong sạch.”

“Nhưng tôi chưa từng nói với cô thời gian tử vong chính xác của Quách Mộc Xuân, sao cô lại biết rõ như vậy?” Ngô Vận Thanh lại lần nữa vạch trần cô ta, “Hơn nữa KTV mà cô nói cách nhà Quách Mộc Xuân không xa, chỉ mất khoảng hai mươi phút là đủ để cô đi lại. Cô có thể đưa thuốc độc cho Đường Ái Liên, điều đó chứng tỏ cô có thể làm ra loại đồ vật này.”

Sắc mặt Vạn Hồng lại thay đổi, cô cúi đầu, tránh trả lời trực tiếp: “Tôi chỉ đoán thời gian chết thôi, vì tôi nghĩ chỉ có khoảng thời gian đó thì Đường Ái Liên mới có thể ra tay. Tôi biết đến đó là cùng, những cái khác tôi không rõ. Tôi không còn gì để nói.”

Buổi thẩm vấn kéo dài đến hơn 9 giờ tối, Hạ Lâm xoa trán, mệt mỏi nói: “Hôm nay tạm dừng ở đây đã.”

Hai nhóm người rời khỏi phòng thẩm vấn, cùng đối chiếu lại bản cung. Phương Giác tặc lưỡi, đầy vẻ bất lực nói: “Mỗi người một lời, giống như trong vụ án Rashomon. Không chừng trong chuyện này còn có ma cũng nên.”

Lê Thượng cúi đầu nhìn tài liệu, cậu nhẹ giọng nói: “Có lẽ chúng ta đã bỏ sót điều gì đó.”

Hạ Lâm nói: “Mọi người vất vả rồi, tìm được hai người mất tích đã là một tiến triển lớn. Quay lại chúng ta sẽ đối chiếu lại các bằng chứng, ngày mai thẩm vấn lại.”

Bóng đêm bao phủ toàn bộ thành phố.

Hạ Lâm về đến nhà có chút mệt mỏi, ăn vài miếng cơm hộp, dùng nước ấm tẩy rửa cơ thể căng thẳng, sau đó nằm ngã xuống giường.

Thân thể như bị đóng băng, nhưng trong đầu hắn vẫn không ngừng suy nghĩ về vụ án, vẫn chưa thể buông bỏ.

Giấc ngủ nông tựa một tờ giấy mỏng bay theo gió, mông lung phủ trước mắt, sau đó luôn có bóng người đung đưa, nhưng hắn lại không thể phân biệt ra ai.

Bỗng nhiên có thứ gì đó từ trên cao xoạch một tiếng rơi xuống đất, đó là một người phụ nữ nhảy lầu, mặc một bộ đồ sẫm màu. Giống như một đóa cẩm chướng tím bị chà đạp rồi vứt xuống đất.

Người phụ nữ tóc dài, toàn bộ cơ thể như bị máy xay thịt nghiền nát, từ trên xuống dưới đều là vết thương, hầu như không có một chỗ lành lặn.

Hạ Lâm để ý thấy những vết thương ấy không chỉ do cú nhảy gây ra tay chân cô ta bị vặn vẹo, khắp người là những vết bầm tím và sẹo đỏ chồng chất, giống như đang thầm kể lại những gì cô từng trải qua.

Trong lòng hắn nghĩ, cần phải nhanh chóng tìm được bằng chứng, xác định thân phận người chết.

Hắn nhìn thi thể người phụ nữ, cảm thấy rất quen mắt, nhưng lại không thể nào nhận ra được khuôn mặt, cũng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.

Người nhảy xuống trông giống Đường Ái Liên, nhưng lại gầy hơn bà ta, có chút giống Lưu Dư Thư, nhưng lại lớn tuổi hơn cô ấy.

Hắn nóng lòng muốn biết rõ chân tướng. Nhưng khi cúi xuống nhìn, giấy tờ trong tay toàn là những dòng chữ dày đặc, mà hắn chẳng hiểu được chữ nào. Trong lòng càng rối, hắn bản năng muốn tìm Lê Thượng, nhưng cậu lại không ở bên.

Bên cạnh hắn đứng một người đàn ông, yên tĩnh không tiếng động nhìn về phía hắn, nhưng hắn lại không nhìn rõ mặt người đàn ông đó.

Sau đó người kia xoay người rời đi, càng lúc càng xa hắn. Một nỗi xót xa khó tả dâng lên từ sâu trong ngực, như mọc rễ từ trong thân thể hắn.

Trong mơ, Hạ Lâm cố gắng nhớ lại đủ loại kẹo ngọt, nhưng hương vị ngọt ngào ấy lại không đủ để che giấu nỗi xót xa đang dâng trào.

Hạ Lâm ngủ đến đó thì tỉnh mộng, hắn thức dậy nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn 7 giờ sáng.

Nhưng lúc này, hắn đã hoàn toàn không còn buồn ngủ, đơn giản rửa mặt xong, lái xe đến cục thành phố.

Cổng chính của tòa nhà cục thành phố dưới ánh nắng ban mai, trông đặc biệt trang nghiêm và uy nghi.

Hạ Lâm còn chưa đi đến cửa đội điều tra người mất tích, đã nhạy bén nhận ra có người trong văn phòng. Đằng sau cánh cửa kính mờ đó, ẩn hiện một thứ ánh sáng trắng ngà, trong vầng sáng ấy, có bóng người ngồi thẳng tắp.

Hạ Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng, chỉ thấy Lê Thượng đã ngồi ở vị trí làm việc của mình. Lưng cậu thẳng tắp, máy tính trước mặt đang mở, mặt bàn gọn gàng sạch sẽ, không một chút lộn xộn, trên bàn tay phải đặt một chén trà nóng, hương trà lượn lờ lan tỏa khắp không khí trong văn phòng.

Lê Thượng nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng mắt lên, im lặng nhìn về phía hắn.

Hạ Lâm đứng ở cửa văn phòng, hắn khó có thể diễn tả cảm giác khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, cứ như cảnh tượng này đã từng xuất hiện trước đây.

Giống như hắn một mình trở về căn nhà lạnh lẽo, đẩy cửa ra liền phát hiện cố nhân đã lâu không gặp, một luồng hơi ấm tràn đầy lồng ngực.

Chỉ là sắc mặt Lê Thượng hôm nay có phần tái nhợt, không được tốt. Dường như cậu không ngờ sẽ có người đến vào giờ này, một tay cậu đặt lên bên ngực.

Thấy động tác đó, không hiểu sao Hạ Lâm cảm thấy căng thẳng. Trong đầu chợt hiện ra một thành ngữ: “Tây Thi ôm ngực” (ý chỉ người đẹp dù đau cũng đẹp).

Hắn hỏi cậu: “Không khỏe sao?”

Lê Thượng bỏ tay xuống: “Không có gì.” Sau đó gật đầu chào: “Sáng sớm tốt lành, đội trưởng Hạ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đội trưởng Hạ vừa đẩy cửa vào đã thấy “bà xã” mình dù không khỏe vẫn cố đến tăng ca.

Truyện đã vào giai đoạn VIP rồi, chương sau sẽ là đại kết cục cho vụ án này ~

Cảm ơn mọi người ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com