【DM/EDIT】Đã Chết, Nhưng Không Hoàn Toàn Chết
Chương 20. Chủ nhân bữa tiệc.
20. Chủ nhân bữa tiệc Sử dụng đạo cụ.Edit: CàTừng vị thực khách lần lượt tiến vào con ngõ nhỏ, thùng gỗ bên cạnh Quý Ninh cũng nhanh chóng được lấp đầy hơn một nửa.Nhìn thùng gỗ căng phồng, Đàm Hiểu Đồng không nhịn được thấp giọng cảm thán cái thùng này đúng là chứa được nhiều ghê, nhét nhiều như vậy mà còn chưa đầy.Cái thùng này là thứ cô từng tìm được trong cửa hàng hệ thống, quà khuyến mãi tặng kèm khi mua sắm. Vốn chẳng có tác dụng gì, đặc điểm duy nhất là... chứa được.Trước đây cô còn định vứt nó đi vì thấy vô dụng, nào ngờ hôm nay lại trở thành đạo cụ chủ lực.Nói là thùng gỗ, thật ra nhìn giống thùng ủ rượu hơn. Bên ngoài có một rãnh hình thoi lõm vào, bên trong ngoại trừ vài vết rách thì chẳng còn gì, như thể thứ gì đó từng bị cưỡng ép moi ra khỏi đó.Mỗi lần bỏ thi thể thực khách vào, thùng gỗ lại vang lên một tiếng "rầm", phồng lên rồi co lại.Đối mặt với vật chứa kỳ quái này, trong lòng Quý Ninh bỗng trỗi lên cảm giác quen thuộc. Dường như ở kiếp trước, trong thế giới tuyết trắng mênh mông nào đó, cậu đã từng nhìn thấy thứ này...Mà kệ đi, đó là chuyện của sau này. Trước mắt việc quan trọng nhất là phải xử lý hết đám thực khách này, để cung cấp "nguyên liệu nấu ăn" cho bếp trưởng.Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một, nhưng dòng người trước cửa vẫn không giảm, thậm chí còn đông hơn.Những thực khách đứng phía sau chỉ biết trơ mắt nhìn người đi trước bước vào nhưng mãi không thấy ai trở ra. Trong lòng họ cũng bắt đầu bồn chồn, sốt ruột.Ai nấy đều ngấm ngầm nghĩ: nếu chần chừ thêm chút nữa, lỡ không được ăn thịt người thì lỗ to.Thế nên, hễ cửa vừa mở, đám thực khách phía sau liền chen chúc xông vào mà chẳng buồn ngẩng đầu, rồi cũng chẳng bao giờ ngẩng đầu lên được nữa.Chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giờ mở cửa quán ăn, Đàm Hiểu Đồng thu thùng gỗ vào ba lô hệ thống, cùng Quý Ninh trở về quán ăn.Đèn trong bếp đã sáng, vị đầu bếp trưởng vừa tân trang vẻ ngoài xong, đang nằm bò trong khu vực đưa cơm, dùng móng tay chán chường gõ gõ lên mặt bàn đầy bụi.Nửa mí mắt cụp xuống ánh lên tia sáng lấp lánh, thỉnh thoảng lơ đãng liếc nhìn xung quanh, dường như đang mong chờ điều gì đó."Đầu bếp trưởng, chúng tôi đã tìm được nguyên liệu rồi. Ngài xem có đủ không?"Đàm Hiểu Đồng lấy thùng gỗ ra, bên trong chất đầy thi thể của những thực khách, mùi hôi tanh lập tức tràn ngập trong không gian chật hẹp của quán ăn.Đầu bếp trưởng không trả lời, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt cụp xuống kia cũng đủ biết tâm trạng hắn đang rất tệ.Trán cô gái đã lấm tấm mồ hôi, lặng lẽ nuốt nước bọt.Tới giờ phút này, cô cũng không dám chắc đám thực khách này thực sự có thể dùng làm nguyên liệu nấu ăn hay không.Lúc trước chỉ vì một cơn phẫn nộ và tuyệt vọng mà cô đã hành động như vậy. Nhưng đến khi thật sự phải đối diện với đầu bếp trưởng, cô mới phát hiện hóa ra bản thân sợ đến chết khiếp.Cảm giác lạnh lẽo ở tay chân đã không đủ để hình dung trạng thái của cô lúc này. Dưới ánh nhìn không chớp mắt của hàng loạt con ngươi kỳ dị kia, cả người cô gái như rơi vào hầm băng sâu không đáy, tê cứng đến không nhúc nhích nổi."Chi——!"Ngay khoảnh khắc đó, móng tay vừa được chăm chút xong đã quét một đường thật sâu lên mặt sàn. Đồng tử của hắn chuyển sang đen kịt, co giãn như lò xo, duỗi dài rồi dừng lại trước mặt Đàm Hiểu Đồng và Quý Ninh.Giọng nói khàn khàn và sắc nhọn vang lên:"Nguyên liệu nấu ăn?"......Sau câu hỏi ấy là một khoảng im lặng dài dằng dặc đầy nặng nề, khiến cả người xem trước mắt cũng căng thẳng theo.【Mọi người thấy cách này liệu có hiệu quả không?】【Không rõ... Tôi xem qua rất nhiều thế giới rồi, mà chưa từng thấy chỗ nào đi theo hướng quái lạ như lần này cả.】【Có cảm giác Quý Ninh đang làm bậy, nhưng không thể phản bác gì được. Đúng là bất đắc dĩ.】【Ừm, cảm giác hết hi vọng luôn... chi bằng thử cách vượt ải trước đó còn hơn......】Còn chưa kịp hết dòng bình luận, giọng đầu bếp trưởng đã vang lên từ video."Đủ rồi......"Nếu nghe kỹ còn có thể cảm nhận được tiếng nghiến răng nghiến lợi trong lời nói ấy. Nhưng hắn cũng không ra tay, chỉ lẳng lặng nâng thùng gỗ rồi quay vào trong bếp.Vậy là... thành công rồi!Đàm Hiểu Đồng tại chỗ nhảy cẫng lên, cô vui sướng xoay người định vỗ tay với Quý Ninh ăn mừng, nhưng giữa chừng lại rụt tay lại.Quên mất, vị này còn đáng sợ hơn cả đầu bếp trưởng nữa...Trong lòng cô gái dâng lên chút hoang mang, vội vàng thu tay lại rồi chạy ra ngoài thông báo cho những người khác.Còn Quý Ninh vẫn đứng yên tại chỗ, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía căn bếp.Dễ dàng thông qua như vậy, cậu cứ cảm thấy có gì đó không đúng, sự tình hẳn là không đơn giản như thế.Sau khi người chơi nhận được thông tin này, không còn phải tiếp tục giúp thực khách xếp hàng nữa, mà chính thức mở cửa quán ăn, đón tiếp đám thực khách.Lần này, những vị thực khách xuất hiện có hình thể còn to lớn hơn hai ngày trước. Bọn chúng loạng choạng tiến vào khu dùng bữa, những xúc tu trên đầu không kìm được mà múa may quay cuồng giữa không trung.Mọi người đều đã biết trong bếp có một lối đi bí mật, theo bản năng ai nấy đều muốn quay đầu nhìn về phía đó. Nhưng rồi tất cả đều vội vàng dừng lại, nếu để đầu bếp trưởng phát hiện ra thì không xong.Lúc này, đầu bếp trưởng đang mang theo thùng nguyên liệu, đi thẳng đến tầng hầm ngầm. Khi hắn nhìn thấy cánh cửa tầng hầm còn khép hờ, bên cạnh lại có một thực khách đang ngủ say, đôi mắt liền đột ngột rơi xuống đất.Từng cái miệng nhỏ như kim đâm hiện ra, tua tủa khắp nơi như những chiếc lò xo đột ngột bung ra, lao thẳng về phía thực khách.Một cái rồi lại một cái miệng há to, dính chặt lên thân thể, trông như từng con sâu nhuyễn mềm sống sượng đang động đậy.Thực khách kia bị đau đến tỉnh, nhưng thân thể đã bị vô số miệng hút bao phủ, hoàn toàn không thể phát ra dù chỉ một tiếng kêu. Ngay cả lúc bị kéo lê vào bụng đầu bếp trưởng, cũng không thể giãy giụa lấy một lần.Sau khi ăn sạch sẽ thực khách kia, đầu bếp trưởng mới đi vào tầng hầm, đặt thùng gỗ xuống sàn."Nấu đi. Tối nay phải chiêu đãi thật hậu hĩnh đám khách đó."Những công nhân trong tầng hầm không nói một lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu, bắt đầu chế biến nguyên liệu trong thùng.Ở phía trên, các thực khách đã lần lượt ngồi xuống, từng món ăn nóng hổi lập tức xuất hiện trong khu dùng bữa, Phương Duy nhíu mày, cảm giác lâng lâng không thực."Hoàn thành nhiệm vụ là có thể rời khỏi cái thế giới nát này rồi."Còn nhiệm vụ mà đội trưởng giao cho họ ư? Ai rảnh mà quan tâm? Ai muốn chết thì làm đi, còn sống được đã là may. Trong khi mạng còn chưa giữ nổi, ai thèm nghĩ đến chuyện đi tìm đạo cụ?Đội trưởng bọn họ đúng là điên rồi.Mà đội trưởng lúc này đang ngồi trước màn hình, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm đoạn video, ngón tay siết chặt điện thoại như muốn bóp nát nó.Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm người thanh niên tóc bạc kia, nhìn kiểu gì cũng thấy cậu là người có khả năng lấy được đạo cụ nhất. Nếu thật sự là như thế, vậy thì đừng trách ta ra tay không nể tình.Quý Ninh ngồi trong khu đưa cơm, nhìn mấy người khác đang bận rộn dọn món trên mặt đất. Vì một lý do nào đó, mấy người kia nhất quyết không cho cậu lên món, thành ra cậu cũng rảnh rỗi chẳng có gì làm, chỉ đành ngồi đó sắp xếp lại những manh mối đã thu thập được trong đầu.Nhưng còn chưa kịp đợi cậu ngồi yên, khu dùng bữa bỗng nổ ra một tiếng động cực lớn.Một thực khách với thân hình to lớn bất ngờ bật dậy, đầu gần như chạm tới trần nhà, xúc tu trên đầu giật liên hồi, ánh mắt bùng lên cơn giận."Thứ rác rưởi này mà cũng dám bưng ra cho bọn ta?! Chúng mày muốn chết à?!"Ngay sau đó, những thực khách khác vừa hút món ăn lên đều lần lượt đứng dậy, ánh mắt đầy phẫn nộ.Từng cái xúc tu rung lên giận dữ, sau đó đồng loạt phun ngược hết chỗ thức ăn vừa hít vào.Một đám chất lỏng nhầy nhụa, màu xám như tro than, hôi thối đến mức không thể tả, bắn tung tóe trên mặt đất. Đám người chơi đứng gần đó lãnh trọn đòn tấn công bằng cả thị giác lẫn khứu giác, thật sự là tra tấn gấp đôi!Quả nhiên là như vậy...Quý Ninh khẽ gật đầu, trong lòng đã sớm có dự cảm. Khó trách đầu bếp trưởng lại dễ dàng đồng ý như thế, thì ra là đang chờ ở khúc này.Hắn ta biết chắc lũ thực khách này sẽ không ăn nổi đám nguyên liệu đó sao?Chẳng lẽ chúng thực sự chỉ ăn thịt người? Nếu là vậy, thì những thực khách bị nhốt dưới tầng hầm kia có thể giải thích được. Nhưng phản ứng hiện tại của bọn chúng là vì cái gì?"Vị tiên sinh này, xin hãy bớt giận một chút. Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?"Dù rất sợ hãi, nhưng Đàm Hiểu Đồng vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, vì muốn đóng góp gì đó cho đội ngũ tạm thời này, cô lấy hết can đảm bước ra đối diện với thực khách khổng lồ kia.Đôi mắt độc nhất kỳ dị của thực khách đảo một vòng, sau đó vang lên một tiếng gầm dài:
"Đồ ăn của Duy Tư nhà ăn chỉ là mấy thứ thịt cấp thấp này sao?! Bọn ta muốn ăn thịt người!""Đúng vậy! Đám kia ăn được rồi, tại sao bọn ta lại không được?!""Cả không khí đều nồng mùi thịt người hảo hạng! Dựa vào đâu mà bắt chúng ta ăn rác rưởi thế này?!""Ta nghi ngờ chúng mày đã ăn trộm phần của bọn ta! Đầu bếp trưởng đâu?! Ta muốn khiếu nại!"Đám thực khách giận dữ rống lên không ngớt, ai nấy tranh nhau phát biểu, người trước người sau kêu gào đòi thịt người, kèm theo sự căm ghét tột độ với đống đồ ăn hiện tại."A..."Cô gái trẻ đứng nghẹn lời, không biết phải trả lời sao. Cô hoàn toàn không rõ quy tắc phân chia món ăn ở đây, chỉ đành nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi im lặng.Thịt cấp thấp....?Sắc mặt Quý Ninh trầm hẳn xuống.Nói vậy có thể hiểu rằng những thực khách ở đây đều là quái vật cấp thấp, mà thịt chúng tạo ra cũng chỉ là thịt cấp thấp.Đám thực khách này rõ ràng lớn hơn nhiều so với hai ngày trước, chẳng lẽ khẩu vị cũng sẽ thay đổi theo?Cuối cùng vẫn là muốn người chết sao?Ánh mắt cậu lướt qua từng người trong căn phòng. Những người vừa rồi còn tạm thời buông lỏng cảnh giác, giờ phút này đều lập tức căng thẳng trở lại.Nếu cuối cùng muốn vượt ải bằng cách giết người, thì cái liên minh tạm thời mà Phương Duy lập ra chắc chắn sẽ sụp đổ ngay lập tức.Không thể nào để cục diện thành ra như vậy được, rốt cuộc là bước nào đã xảy ra sai sót?Đúng lúc đó, đầu bếp trưởng mang theo nụ cười xuất hiện ở cửa bếp, cứ như đang chờ bọn họ mở miệng.Lưu Võ trao đổi ánh mắt với đồng đội, rồi bước về phía đầu bếp trưởng, lễ phép nói:
"Đầu bếp trưởng, mấy vị khách không chịu ăn thịt cấp thấp. Chúng ta nên làm gì bây giờ?"Đầu bếp trưởng bỗng vươn tay ra sau lưng, rồi bất ngờ chìa ra trước mặt Lưu Võ một tư thế giống như đang bưng đĩa đồ ăn.Móng tay nhọn hoắt, dính đầy chất lỏng đỏ sẫm đặc quánh, xen lẫn vài cặn màu hồng phấn. Từ xa nhìn lại, chẳng khác gì một cái khay máu, mà người nằm trên khay, chính là Lưu Võ.Giọng hắn lúc này không còn khàn đục như trước, mà mang theo một tia bất đắc dĩ rất kỳ dị:"Thật đáng tiếc. Mấy thực khách kia đã ngửi thấy mùi thịt cao cấp mà lại không được ăn khiến bọn họ cực kỳ phẫn nộ."Nói đến đây, đầu bếp trưởng dừng lại chốc lát, rồi lộ ra vẻ mặt đầy ác ý:"Nếu chúng mày không đưa ra được thịt cao cấp... vậy thì các thực khách sẽ ăn chúng mày."【Cảnh báo! Thực khách cấp cao đã kích phát trạng thái cuồng bạo, hãy nhanh chóng dập tắt cơn thịnh nộ của họ!】【Tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 50%】【Nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị xong, nhưng thật đáng tiếc, vì còn vương lại mùi thịt người nên thực khách không chấp nhận đám thực phẩm cấp thấp này nữa. Hãy đặt dấu chấm hoàn mỹ cho bữa tiệc tối hôm nay.】【Nhiệm vụ vượt ải (đã xác nhận): Giết toàn bộ người chơi còn lại và hiến tế cho đầu bếp trưởng. Ít nhất là như vậy, bạn còn có thể nhận được một bản báo cáo từ chức ~】Liên tiếp những âm thanh hệ thống vang lên khiến sắc mặt mọi người biến đổi liên tục.Nhiệm vụ vượt ải đã xác nhận?Con ngươi Quý Ninh cụp xuống.Xem ra, mấu chốt của nhiệm vụ lần này không chỉ nằm ở tầng hầm, mà còn nằm ngay trên người những người chơi này.Mấy người chơi lão làng đứng bên cạnh cũng như cậu, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm đầu bếp trưởng, trong lòng chỉ muốn cầm gậy đánh chết hắn ta tại chỗ.Hệ thống đã nói rõ tình hình đến mức này rồi, mà những người chơi còn sống ở đây cũng đều là kẻ từng vượt qua vô số ải kinh hoàng, hiển nhiên ai nấy đều ý thức được vấn đề.Trận này... không thể để có người chết!Chỉ cần còn người sống, thì vẫn còn có cách vượt ải. Đó mới là con đường chính thống để thoát khỏi trò chơi chết chóc này.Nhưng giờ đã quá trễ rồi.Người chết quá nhiều, cơn thịnh nộ của đám thực khách đã không thể dập tắt. Bàn ăn đỏ rực như máu cùng vô số xúc tu lay động loạn xạ. Tất cả như đang báo trước một trận thảm sát sắp diễn ra."Sao lại thành ra thế này... Tại sao lại như vậy chứ... Huhu..."Đàm Hiểu Đồng cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã phịch xuống đất, nước mắt làm ướt cả vạt áo.Cô hối hận vô cùng vì khi trước đã không thể bảo vệ những t người mới ấy. Nếu lúc đó cô bảo vệ được họ, thì liệu kết cục có thay đổi không?Bây giờ mọi thứ thành ra thế này, phải chăng là ông trời đang trừng phạt cô?Gương mặt cô trắng bệch, trong đôi mắt đẫm lệ chỉ còn lại tuyệt vọng.Quý Ninh vẫn im lặng từ đầu, lúc này chậm rãi nhìn về phía nhà ăn, đôi môi khẽ động:"Sử dụng đạo cụ."【Nhẫn Hồi Đương đã được kích hoạt, đang tái thiết lập lại thế giới】
"Đồ ăn của Duy Tư nhà ăn chỉ là mấy thứ thịt cấp thấp này sao?! Bọn ta muốn ăn thịt người!""Đúng vậy! Đám kia ăn được rồi, tại sao bọn ta lại không được?!""Cả không khí đều nồng mùi thịt người hảo hạng! Dựa vào đâu mà bắt chúng ta ăn rác rưởi thế này?!""Ta nghi ngờ chúng mày đã ăn trộm phần của bọn ta! Đầu bếp trưởng đâu?! Ta muốn khiếu nại!"Đám thực khách giận dữ rống lên không ngớt, ai nấy tranh nhau phát biểu, người trước người sau kêu gào đòi thịt người, kèm theo sự căm ghét tột độ với đống đồ ăn hiện tại."A..."Cô gái trẻ đứng nghẹn lời, không biết phải trả lời sao. Cô hoàn toàn không rõ quy tắc phân chia món ăn ở đây, chỉ đành nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi im lặng.Thịt cấp thấp....?Sắc mặt Quý Ninh trầm hẳn xuống.Nói vậy có thể hiểu rằng những thực khách ở đây đều là quái vật cấp thấp, mà thịt chúng tạo ra cũng chỉ là thịt cấp thấp.Đám thực khách này rõ ràng lớn hơn nhiều so với hai ngày trước, chẳng lẽ khẩu vị cũng sẽ thay đổi theo?Cuối cùng vẫn là muốn người chết sao?Ánh mắt cậu lướt qua từng người trong căn phòng. Những người vừa rồi còn tạm thời buông lỏng cảnh giác, giờ phút này đều lập tức căng thẳng trở lại.Nếu cuối cùng muốn vượt ải bằng cách giết người, thì cái liên minh tạm thời mà Phương Duy lập ra chắc chắn sẽ sụp đổ ngay lập tức.Không thể nào để cục diện thành ra như vậy được, rốt cuộc là bước nào đã xảy ra sai sót?Đúng lúc đó, đầu bếp trưởng mang theo nụ cười xuất hiện ở cửa bếp, cứ như đang chờ bọn họ mở miệng.Lưu Võ trao đổi ánh mắt với đồng đội, rồi bước về phía đầu bếp trưởng, lễ phép nói:
"Đầu bếp trưởng, mấy vị khách không chịu ăn thịt cấp thấp. Chúng ta nên làm gì bây giờ?"Đầu bếp trưởng bỗng vươn tay ra sau lưng, rồi bất ngờ chìa ra trước mặt Lưu Võ một tư thế giống như đang bưng đĩa đồ ăn.Móng tay nhọn hoắt, dính đầy chất lỏng đỏ sẫm đặc quánh, xen lẫn vài cặn màu hồng phấn. Từ xa nhìn lại, chẳng khác gì một cái khay máu, mà người nằm trên khay, chính là Lưu Võ.Giọng hắn lúc này không còn khàn đục như trước, mà mang theo một tia bất đắc dĩ rất kỳ dị:"Thật đáng tiếc. Mấy thực khách kia đã ngửi thấy mùi thịt cao cấp mà lại không được ăn khiến bọn họ cực kỳ phẫn nộ."Nói đến đây, đầu bếp trưởng dừng lại chốc lát, rồi lộ ra vẻ mặt đầy ác ý:"Nếu chúng mày không đưa ra được thịt cao cấp... vậy thì các thực khách sẽ ăn chúng mày."【Cảnh báo! Thực khách cấp cao đã kích phát trạng thái cuồng bạo, hãy nhanh chóng dập tắt cơn thịnh nộ của họ!】【Tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 50%】【Nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị xong, nhưng thật đáng tiếc, vì còn vương lại mùi thịt người nên thực khách không chấp nhận đám thực phẩm cấp thấp này nữa. Hãy đặt dấu chấm hoàn mỹ cho bữa tiệc tối hôm nay.】【Nhiệm vụ vượt ải (đã xác nhận): Giết toàn bộ người chơi còn lại và hiến tế cho đầu bếp trưởng. Ít nhất là như vậy, bạn còn có thể nhận được một bản báo cáo từ chức ~】Liên tiếp những âm thanh hệ thống vang lên khiến sắc mặt mọi người biến đổi liên tục.Nhiệm vụ vượt ải đã xác nhận?Con ngươi Quý Ninh cụp xuống.Xem ra, mấu chốt của nhiệm vụ lần này không chỉ nằm ở tầng hầm, mà còn nằm ngay trên người những người chơi này.Mấy người chơi lão làng đứng bên cạnh cũng như cậu, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm đầu bếp trưởng, trong lòng chỉ muốn cầm gậy đánh chết hắn ta tại chỗ.Hệ thống đã nói rõ tình hình đến mức này rồi, mà những người chơi còn sống ở đây cũng đều là kẻ từng vượt qua vô số ải kinh hoàng, hiển nhiên ai nấy đều ý thức được vấn đề.Trận này... không thể để có người chết!Chỉ cần còn người sống, thì vẫn còn có cách vượt ải. Đó mới là con đường chính thống để thoát khỏi trò chơi chết chóc này.Nhưng giờ đã quá trễ rồi.Người chết quá nhiều, cơn thịnh nộ của đám thực khách đã không thể dập tắt. Bàn ăn đỏ rực như máu cùng vô số xúc tu lay động loạn xạ. Tất cả như đang báo trước một trận thảm sát sắp diễn ra."Sao lại thành ra thế này... Tại sao lại như vậy chứ... Huhu..."Đàm Hiểu Đồng cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã phịch xuống đất, nước mắt làm ướt cả vạt áo.Cô hối hận vô cùng vì khi trước đã không thể bảo vệ những t người mới ấy. Nếu lúc đó cô bảo vệ được họ, thì liệu kết cục có thay đổi không?Bây giờ mọi thứ thành ra thế này, phải chăng là ông trời đang trừng phạt cô?Gương mặt cô trắng bệch, trong đôi mắt đẫm lệ chỉ còn lại tuyệt vọng.Quý Ninh vẫn im lặng từ đầu, lúc này chậm rãi nhìn về phía nhà ăn, đôi môi khẽ động:"Sử dụng đạo cụ."【Nhẫn Hồi Đương đã được kích hoạt, đang tái thiết lập lại thế giới】
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com