TruyenHHH.com

Dm Edit Chu Ut Tieu Thuc Thuc Uc Hoa

Chu Hoành Viễn chấn động. Đương nhiên hắn biết rằng mình với Trình Dục là hai con người hoàn toàn khác biệt về tính cách và hoài bão. Hắn cũng nhận thức rõ những năm qua mình chỉ biết bon chen cầu danh mưu lợi, làm sao bì được với phong thái văn nhã thanh cao của Trình Dục. Thế nhưng khi sự thật trần trụi ấy được thốt ra từ chính miệng Trình Dục, nó lại khiến hắn đau xót đến khôn cùng. Hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt chăm chăm nhìn thẳng vào Trình Dục, "Vậy còn chú? Chú có hối hận khi nhận nuôi con không?" Giọng nói Chu Hoành Viễn nhẹ tênh như sợi bông, khẽ khàng cào vào tim gan Trình Dục.

Trình Dục nhìn hắn với ánh mắt hờ hững, giọng điệu bình thản tựa như chỉ đang bàn luận chuyện công việc, "Cậu xem thường tôi quá rồi, tôi chưa bao giờ hối hận." Anh ngừng một lát rồi mới nói tiếp, "Tôi không hối hận vì những việc đã làm." Trình Dục không hối hận vì đã dự đám tang anh ruột, không hối hận vì đã nhận nuôi Chu Hoành Viễn sau khi căn nhà ấy trống vắng chẳng còn ai. Anh không hối hận vì đã yêu thương, chăm sóc, dốc lòng dốc sức vì hắn, thậm chí từ bỏ cơ hội học lên cao, chấp nhận phí hoài mười năm trong ngân hàng. Thậm chí ngay cả khi biết được sự thật rồi mà vẫn tiếp tục bảo bọc đứa trẻ không có chút máu mủ gì ruột rà gì với mình, anh cũng chẳng hề hối tiếc. Tất cả lựa chọn đều do chính anh đưa ra, và điều anh muốn chỉ là không phụ lòng mình mà thôi. Hơn nữa, từ đầu đến cuối, anh chưa từng mong mỏi Chu Hoành Viễn sẽ báo đáp mình.

Chu Hoành Viễn đau khổ vò đầu bứt tóc, hắn không ngờ lúc này Trình Dục vẫn còn có thể lương thiện và thẳng thắn như vậy, càng không ngờ sau tất cả những phản bội và tổn thương hắn gây ra, đến bây giờ Trình Dục vẫn không thốt ra một lời hối tiếc. Hắn bỗng níu lấy vạt áo Trình Dục, lòng tràn ngập biết ơn xen lẫn hổ thẹn, thanh âm run rẩy, "Thật sự không còn cơ hội cứu vãn nữa sao ạ?"

Trên mặt Trình Dục thoáng hiện lên vẻ chán ghét. Cả cuộc đời anh, hiếm khi yêu, cũng hiếm khi hận, vậy mà những xúc cảm ấy lại đều dành hết cho một người duy nhất. Khó khăn lắm anh mới có thể sống một cuộc đời yên bình, vậy mà người này lại cứ muốn quấy nhiễu tâm trí anh.

Mười năm là bao lâu? Câu hỏi này không chỉ Chu Hoành Viễn nghĩ đến, mà Trình Dục cũng vậy. Mười năm qua, anh đã trả hết khoản vay mua nhà, tích góp được chút tiền tiết kiệm, yêu rồi chia tay, lại yêu rồi lại chia tay. Anh nghỉ việc ngân hàng, thi nghiên cứu sinh, học tiến sĩ, cuối cùng đã có được cuộc sống mình mơ ước. Anh bước vào tuổi trung niên, nằm viện hai lần, phẫu thuật một lần, may mà sức khỏe không có vấn đề gì nghiêm trọng. Mười năm rốt cuộc là bao lâu? Lâu đến mức anh không còn nhận ra dáng hình của Chu Hoành Viễn nữa, lâu đến mức Chu Hoành Viễn dần cảm thấy lạ lẫm với món khoai tây xào anh vẫn hay làm. Làm gì có tiếc nuối nào có thể cứu vãn? Làm gì có tấm gương vỡ nào có thể phục hồi được như xưa? Chi tiết ấy phần nhiều chỉ xuất hiện trong những câu chuyện dân gian cũ rích của người kể chuyện rong, không gì hơn ngoài giấc mộng hão huyền dưới ngòi bút của các tiểu thuyết gia. Huống chi, chút tình cảm giữa anh và Chu Hoành Viễn đã bị năm tháng mài mòn hết lần này đến lần khác, giờ đây liệu còn đáng để cứu vãn nữa hay không?

Nhìn thấy vẻ mặt của Trình Dục, lòng Chu Hoành Viễn lập tức nguội lạnh đi phân nửa. Hắn cúi đầu, đứng dậy, rất lâu sau mới nặn ra được vài chữ, "Chú, chú thậm chí không cho con một cơ hội nào để chuộc lỗi sao? Chú thật sự hận con đến vậy ư..."

Trình Dục chỉ thấy buồn cười, "Tôi không hận cậu." Nói đoạn còn tiếp lời như chỉ sợ Chu Hoành Viễn không tin, "Trước đây thì có, nhưng sau này lại không hận nữa." Với đứa trẻ do một tay mình nuôi nấng, dốc biết bao tâm huyết, nói giận thì quá nông cạn, nhưng nói hận lại quá nặng nề, có lẽ kết cục tốt đẹp nhất giữa bọn họ chính là trở thành người dưng lướt qua đời nhau mà thôi.

Chu Hoành Viễn đau khổ lắc đầu, nắm lấy tay Trình Dục một lần nữa, "Chú tha thứ cho con một lần cuối cùng được không chú, chỉ lần này thôi được không chú ơi? Chú ơi..." Giọng hắn khản đặc và đầy tuyệt vọng, liên tục gọi Trình Dục là chú. Khi xưa, Trình Dục sợ nhất là bộ dạng này của hắn, như thể thế giới rộng lớn đến đâu, nơi duy nhất hắn có thể dựa vào vẫn chỉ là anh. Những tiếng "Chú ơi" ấy chẳng khác gì một bàn tay khổng lồ vô hình, bóp nghẹt lấy tim anh. Trình Dục siết chặt bàn tay mình, cuối cùng vẫn không nói gì.

Từ ngày chuyển vào căn hộ ba phòng ngủ này, Chu Hoành Viễn chưa từng ngủ ở thư phòng. Giờ đây, mười năm đã trôi qua, đến cả cách bài trí trong phòng hắn cũng chẳng còn nhớ rõ. Hắn lần tay chạm vào chiếc bàn làm việc nặng trịch, lướt qua giá sách cũ kỹ, mường tượng dáng vẻ Trình Dục ngồi đây miệt mài học hành trong những đêm dài vô tận. Hắn ngồi xuống bàn, muốn tìm vài tấm ảnh để đoán xem những năm qua Trình Dục đã trải qua những gì. Vậy mà mặt bàn trống trơn, chỉ có hai cuốn sách chuyên ngành với cái tên dài ngoằng khó đọc nằm trơ trọi. Có một tờ tiến độ nghiên cứu được ép dưới tấm kính bàn, phía trên chi chít nét chữ nghuệch ngoạc của Trình Dục. Ngăn kéo đã bị khóa, hắn không mở được, đành lấy bừa một trong hai cuốn sách lên lật vài trang. Bên trong chi chít những dòng ghi chú và đánh dấu, đến cả trang giấy dường như cũng mỏng đi do bị lật giở quá nhiều.

Chu Hoành Viễn chẳng hiểu nổi mấy công thức và lời giải phức tạp ấy, chỉ lặng lẽ vuốt ve những dòng chữ, lòng thầm nghĩ: Trình Dục quả thật sinh ra để làm nghiên cứu, năm xưa phí hoài ngần ấy năm, giờ đây lại quay về với học thuật, thật sự đáng mừng cho anh.

Đêm hôm đó, Chu Hoành Viễn nằm trong thư phòng, hít hương thơm nhè nhẹ của bột giặt và mực sách quẩn quanh đầy phòng, thao thức cả một đêm.

Hôm sau, dù cơn sốt đã lui, Chu Hoành Viễn vẫn cảm thấy toàn thân rã rời, không còn chút sức lực. Trình Dục không muốn gặp hắn, để tránh cho cả hai thêm khó xử thì anh đã rời nhà trước khi hắn thức dậy. Trước khi đi, anh còn cố ý để lại một tờ giấy chỉ vỏn vẹn một câu trên bàn: Cậu mau rời khỏi đây đi.

Chu Hoành Viễn cười khổ cẩn thận cất tờ giấy Trình Dục để lại vào trong túi, chú hắn giờ đây thật sự đang tránh hắn như tránh tà mà.

Dù hiện tại ở Vạn Thanh, Chu Hoành Viễn đang rơi vào thế bị gạt ra ngoài lề, nhưng hắn vẫn còn việc thường nhật phải xử lý. Hơn nữa thứ Hai còn có cuộc họp định kỳ, hắn không thể tùy tiện xin nghỉ. Dù Trình Dục không đuổi, hắn cũng phải rời đi thôi. Sau một đêm suy nghĩ, hắn nhận ra tình hình của mình ở Vạn Thanh vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Thứ nhất, Vương Thủ Quốc từ lâu đã có ác cảm với mấy kẻ dựa vào quan hệ mà leo cao. Lần này, tuy ông ta chiều theo ý Vương Thủ Văn, nhưng quan hệ giữa hai người cũng đã mong manh như lớp băng mỏng, chỉ cần một đòn quyết định là có thể khiến hai bên hoàn toàn rạn nứt. Thứ hai, chính hắn mới là người thực sự nghĩ cho tương lai phát triển của Vạn Thanh, và Vương Thủ Quốc hiểu rất rõ điều đó. Dù hiện tại ông ta chưa thể đứng về phía hắn, nhưng trong lòng cũng thừa biết ai mới thực sự tốt cho Vạn Thanh và cho chính ông ta. Chính vì vậy, càng bị chèn ép, hắn càng phải thể hiện rõ lập trường của mình, để Vương Thủ Quốc nhìn thấu được tấm lòng thành ấy.

Dù Chu Hoành Viễn không nỡ rời xa Trình Dục, nhưng hắn cũng chẳng thể từ bỏ sự nghiệp của mình, để công sức vun đắp bấy lâu đổ sông đổ bể. Hơn nữa, băng đóng ba thước không phải do cái lạnh một ngày, dù hắn có xin nghỉ rồi ở lì tại đây dăm ba ngày hay mười ngày nửa tháng, e rằng Trình Dục cũng chưa thể tha thứ cho hắn ngay được. Hắn hiểu, chuyện này không thể vội vàng.

Chu Hoành Viễn mở tủ lạnh, lấy một lát bánh mì ra ăn tạm. Trình Dục vốn là người hoài cổ, nên phong cách bài trí trong nhà gần như không khác nhiều so với ngày xưa. Hắn thậm chí còn nhìn thấy bên cạnh kệ TV vẫn là con heo đất quen thuộc, còn trên ghế sofa là chiếc gối dựa lưng màu vàng đã sờn bạc theo năm tháng.

Chu Hoành Viễn lặng lẽ đi khắp căn nhà, quan sát từng ngóc ngách, cảm nhận từng chút hơi thở quen thuộc của nơi này. Dù tìm mãi vẫn không thấy dấu vết của ai khác từng ở đây, hắn vẫn không yên tâm. Hắn dừng lại trước căn phòng khi xưa từng là của mình, đưa tay xoay nhẹ tay nắm mới nhận ra cửa đã bị khóa. Ngực hắn bỗng nghẹn lại, một nỗi đắng chát dâng lên như thang thuốc bắc sôi ùng ục, vừa sủi bọt vừa tràn khỏi thành nồi. Căn phòng này có lẽ đã thuộc về người khác rồi nhỉ? Hắn biết, tất cả những thứ này đều là do tự mình chuốc lấy, và hắn cũng buộc phải chấp nhận nó.

Chu Hoành Viễn đưa tay ôm lấy mặt. Với mối tình đã quá hạn này, hắn đã chẳng dám nuôi hy vọng gì nữa, điều duy nhất khiến hắn không thể buông bỏ là mong một ngày nào đó Trình Dục có thể tha thứ cho hắn. Còn hắn, chỉ cầu được thi thoảng dõi theo bóng lưng Trình Dục một cách lặng lẽ, nếm trải thứ tình yêu chỉ thuộc về riêng mình này.

Chu Hoành Viễn ngồi từ ban sáng đến tận hoàng hôn, vậy mà vẫn không đợi được đến lúc Trình Dục trở về. Cuối cùng, hắn lại mở tủ lạnh, lấy ra một bó cải thìa, vài bông súp lơ xanh, rồi tự mình xuống bếp làm một đĩa cải thìa xào dấm và một đĩa súp lơ xào dầu. Đã lâu lắm rồi Chu Hoành Viễn không nấu nướng, tay nghề cũng vì thế mà mai một. Dầu ăn bắn khắp quần áo, suýt nữa còn làm cháy nồi súp lơ. Cuối cùng, hai đĩa thức ăn mới được bày lên bàn. Hắn tự thử nếm, nhiều lắm cũng chỉ gọi là tạm được.

Chu Hoành Viễn cứ thế đợi ở bàn từ năm giờ đến sáu giờ, rồi lại từ sáu giờ đến tám giờ. Thời gian cứ thế trôi qua, đợi mãi không thấy người về, hắn thở dài một hơi, viết lại một mẩu giấy, để lại số điện thoại và địa chỉ của mình.

Trên đường đến thành phố J, Chu Hoành Viễn chỉ mong xe chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa, thậm chí còn vô thức vượt tốc độ. Nhưng trên đường rời đi, hắn lại chỉ muốn nó chậm lại, chậm hơn một chút, cứ thể đi chậm lại thì hắn có thể gần Trình Dục thêm một chút, gần ánh trăng dịu dàng và sự cứu rỗi duy nhất của đời mình thêm một chút. 

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 69.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com