Chương 3: Bí mật của đêm khuya (1)
Một người bạn cùng phòng khác đã chuyển đi vì không thể chịu đựng được môi trường ký túc xá đơn sơ và bẩn thỉu ở khu khuôn viên cũ, ký túc xá ban đầu vốn có tám người giờ chỉ còn lại ba người. Sau khi Bùi Yến Vũ kết thúc lớp học buổi chiều, đối mặt với ký túc xá và hành lang bừa bộn sau khi chuyển nhà, cậu lặng lẽ thở dài.Cậu gọi điện cho hai người bạn cùng phòng còn lại, biết buổi tối bọn họ đều phải ở bên bạn gái, ngay lập tức hiểu rằng bọn họ muốn qua đêm ở bên ngoài.Còn mấy tiếng nữa mới phải đến cửa hàng tiện lợi làm việc, Bùi Yến Vũ gặm bánh mì, lấy một xô nước từ nhà vệ sinh công cộng, lau chùi sàn nhà và hành lang ký túc xá.Vào những tối cuối tuần, khuôn viên trường đông đúc người qua lại, cũng có rất nhiều sinh viên ra ngoài ăn tối và hẹn hò.Bùi Yến Vũ tắm rửa rồi đạp xe đến cửa hàng tiện lợi cách trường học hai km để làm việc. Đây là công việc mới cậu tìm được sau khi chuyển đến khu khuôn viên cũ vào học kỳ này. Lúc trước ở khu chính, cậu cũng từng làm việc tại một chuỗi cửa hàng tiện lợi gần khuôn viên trường.Trước khi rời khỏi cửa hàng, Bùi Yến Vũ đã nộp đơn lên quản lý cửa hàng để xin thay đổi nơi làm việc. Cậu đã làm công việc bán thời gian này được hai năm, hiệu quả công việc rất tốt, quản lý cửa hàng cũng nhanh chóng giúp cậu sắp xếp công việc mới.Tuy nhiên, do sự sắp xếp nhân sự hiện tại của cửa hàng này chỉ cần những sinh viên bán thời gian sẵn sàng làm ca đêm nên tạm thời Bùi Yến Vũ chỉ có thể làm ca đêm. May mắn thay, cậu đã chuẩn bị cho việc này từ sớm, khi chọn môn học cho học kỳ mới, cậu đã cố gắng hết sức để tránh tiết buổi sáng. Bằng cách này, ngay cả khi làm việc vào ca đêm, cậu vẫn có thể ngủ bù vào sáng hôm sau.Cái nóng địa nhiệt đã tiêu tan, đạp xe giữa khuôn viên trường xanh um tươi tốt, trong làn gió man mát nhè nhẹ của buổi đêm lại mang đến một cảm giác khoan khoái khó tả. Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa, thảo nào trong không khí lại mang theo chút hơi nóng, Bùi Yến Vũ hít một hơi, không khí mùa hè tràn ngập trong khoang phổi, sau khi đạp xe qua con đường rợp bóng cây, cậu chợt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bầu trời đầy sao. Lại cúi xuống, Bùi Yến Vũ nhìn thấy một cặp bóng dáng quen thuộc trong màn đêm xám xịt. Cậu theo bản năng mà nắm phanh, khiến tốc độ xe đột ngột giảm xuống, sau khi lấy lại được tinh thần thì tốc độ mới dần khôi phục bình thường.Bùi Yến Vũ đạp xe đến trước mặt Đỗ Duy Thu cũng đang đi về phía mình, dừng xe chào: "Thầy Đỗ, cô Đỗ."Làn gió đêm nhè nhẹ, những vì sao và ánh đèn lần lượt chiếu sáng, đúng là thời điểm thích hợp để đi dạo. Như thường lệ, Đỗ Duy Thu đi dạo cùng vợ trong khuôn viên trường vào buổi tối. Anh mỉm cười, gật đầu hỏi: "Ra ngoài làm việc bán thời gian à?"Hai người quen biết nhau đã lâu, hiện tại Đỗ Duy Thu còn đang là chuyên viên tham vấn học đường cho Bùi Yến Vũ, đương nhiên cũng biết một chút về đời sống thường ngày của Đỗ Duy Thu. Đây không phải lần đầu tiên Bùi Yến Vũ bắt gặp vợ chồng hai người trên đường đi làm thêm, cũng không lạ gì khi Đỗ Duy Thu hỏi câu như vậy. "Vâng, hôm nay trực ca đêm." Bùi Yến Vũ đáp xong, khóe mắt lại không nhịn được liếc qua phần bụng hơi nhô lên của Hoàng Dung Tế, sau đó quay sang Đỗ Duy Thu hỏi thăm: "Đi dạo ạ?"Đỗ Duy Thu gật đầu, trong mắt chứa chan ý cười dịu dàng, như mọi khi. Anh quan tâm hỏi: "Bây giờ phải trực ca đêm như vậy, nếu ban ngày có lớp thì em có thể lo được thời gian nghỉ ngơi không?""Có thể." Nói được mấy câu, trong lòng Bùi Yến Vũ đã bắt đầu nghẹn ứ. Cậu giả vờ nhìn thoáng qua đồng hồ, ngượng ngùng nói với bọn họ: "Sắp muộn rồi. Thầy, cô, em đi trước đây. Chúng ta nói chuyện sau nhé!"Hoàng Dung Tế mỉm cười nói: "Lái xe cẩn thận"Bùi Yến Vũ vội vàng nhìn vào mắt cô, rồi lại vội vàng rời đi, ngại ngùng gật đầu. Trước khi rời đi, cậu nhớ ra gia đình họ đều thích ăn sandwich ở cửa hàng tiện lợi nên nói: "Thầy, sáng mai sau khi tan làm, em sẽ mang sandwich và salad cho hai người, coi như dùng làm bữa sáng."Sau khi nghe xong, Đỗ Duy Thu và Hoàng Dung Tế kinh ngạc nhìn nhau, Hoàng Dung Tế ngượng ngùng cười nói: "Không cần phải vậy đâu. Đừng khách khí như thế.""Không sao, chỉ là việc thuận tay thôi." Lúc trước khi còn ở khu khuôn viên chính, Đỗ Duy Thu thường xuyên đến cửa hàng tiện lợi mua sandwich cho vợ, Bùi Yến Vũ biết việc này.Đỗ Duy Thu suy nghĩ một hồi, lấy ví tiền ra.Bùi Yến Vũ thấy vậy thì vội vàng nói: "Chỉ là mười mấy tệ mà thôi, đừng khách khí với em. Em đi trước đây, bái bai!""Này..." Đỗ Duy Thu còn chưa kịp gọi cậu lại, Bùi Yến Vũ đã đạp xe vào trong bóng đêm.Đêm đã khuya, đi dọc theo con đường ven bờ sông, không khí nặng nề trước cơn mưa dễ dàng khiến cho người ta nghẹt thở.Hệ thống giao thông công cộng đã sớm ngừng hoạt động, trên đường cái cũng chỉ có lác đác vài người qua lại. Con đường vắng tanh, thỉnh thoảng mới có xe cộ đi ngang qua Bùi Yến Vũ.Mặc dù đã tắm trước khi ra ngoài nhưng Bùi Yến Vũ lại bắt đầu đổ một ít mồ hôi. Cậu nhìn con đường phía trước với vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt dường như không tìm được điểm cố định. Trên đường đến cửa hàng tiện lợi, Bùi Yến Vũ không quen đi đường vào ban đêm nên suýt chút nữa đã bỏ qua mặt tiền cửa hàng không lớn không nhỏ phía sau vành đai xanh."Hoan nghênh ghé thăm..." Lời chào của nhân viên phát ra từ phía sau quầy thu ngân và từ sâu bên trong cửa hàng.Bùi Yến Vũ bước vào cửa hàng, bỏ cặp sách xuống, mỉm cười với Mạch Tắc rồi nói: "Có thể tan làm rồi."Trì Hiệu Tân đã bổ sung xong hàng hóa, xách một cái giỏ rỗng ra ngoài, "Tôi giúp cậu bổ sung hàng hóa, sắp xếp lại đồ ăn trên quầy thực phẩm, lát nữa cậu không cần phải sắp xếp lại."Cậu được quan tâm mà lo sợ, đáp: "À, cảm ơn.""Không có gì." Trì Hiệu Tân cười duyên, đặt lại cái giỏ rỗng lên chiếc kệ cạnh cửa, "Cậu đi thay đồ đi."Đầu tiên Bùi Yến Vũ lấy thẻ căn cước công tác ra quẹt vào, sau đó nhanh chóng đi đến phòng nghỉ của nhân viên.Ca đêm rất dài, từ mười hai giờ đêm đến tận bảy giờ sáng, tất cả nhân viên làm ca đêm đều phải trông coi cửa hàng một mình.Trước khi Bùi Yến Vũ tiếp nhận khoảng giờ làm này, trên cơ bản là do Mạch Tắc trực ca đêm. Trì Hiệu Tân là con gái, theo quy định không thể làm ca đêm, hiện tại cô và Mạch Tắc tan làm cùng lúc, vừa vặn có thể về cùng nhau.Bùi Yến Vũ thay quần áo làm việc, đến quầy thu ngân giao ca với Mạch Tắc, đồng thời ghi lại những công việc cần hoàn thành trong buổi đêm vào sổ tay. Đợi bọn họ thay quần áo chuẩn bị tan làm, Bùi Yến Vũ tranh thủ lúc không có khách để tìm một số nguyên liệu ở tủ đông trong kho rồi thêm chúng vào chỗ nước đang tỏa hơi nóng."Ôi trời, mưa rồi." Trì Hiệu Tân đang định xách túi ra ngoài, lại đành phải quay lại cửa hàng.Bùi Yến Vũ ngạc nhiên quay đầu nhìn, quả nhiên thấy ngoài cửa sổ đã có mưa rơi tí tách, một lúc sau, trời chuyển thành mưa như trút nước. Dự báo thời tiết không sai tí nào.Mạch Tắc vừa mới đi ra từ phòng nghỉ, nghe vậy lại quay trở về phòng, tìm hai cái dù che mưa, thở dài nói: "Bây giờ chúng ta chỉ có thể bắt taxi về.""E là ngay cả taxi cũng không bắt được ấy chứ." Trì Hiệu Tân nhận lấy cây dù, ảo não nói.Bùi Yến Vũ đề nghị: "Dùng điện thoại gọi xe đi."Mạch Tắc bước ra khỏi cửa hàng kiểm tra xem ngoài trời có mưa không, cửa tự động đóng lại."Này." Trì Hiệu Tân không đi theo Mạch Tắc ra ngoài mà lẻn đến trước quầy thu ngân.Bùi Yến Vũ đang sắp xếp các nguyên liệu cho món nước dùng, nghi hoặc chớp mắt.Cô nháy mắt về phía lò vi sóng, nhỏ giọng nói: "Tôi pha cho cậu một tách cà phê Mỹ rồi giấu trong lò vi sóng. Chờ đến lúc không có ai ở bên cạnh thì cậu lấy ra uống đi."Nghe vậy, Bùi Yến Vũ kinh ngạc nói: "Như vậy sao được." "Sao lại không được?" Trì Hiệu Tân làm việc bán thời gian ở cửa hàng này đã lâu, vừa lão luyện vừa tùy ý nói: "Khách phải uống đồ mới pha, đằng nào cốc này cũng không bán được, mà hơn nữa tôi đã trả tiền rồi. Mời cậu uống đấy, nửa đêm đừng để bị buồn ngủ."Đối mặt với nụ cười của cô, Bùi Yến Vũ ngại ngùng sờ lên vành tai nóng bừng của mình rồi nói: "Cảm ơn.""Không có gì." Nhìn thấy Mạch Tắc từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, cô vui vẻ tạm biệt Bùi Yến Vũ: "Đi đây! Làm việc tốt nhé!""Đi đường cẩn thận." Cậu nhoài người ra, chào tạm biệt hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com