TruyenHHH.com

Dm Edit Cay Thuy Miet

Khó khăn lắm mới có một hôm không phải làm ca đêm, không ngờ cả đêm cậu lại ngủ không ngon, trong lớp học buổi sáng Bùi Yến Vũ liên tục ngáp dài, nghĩ rằng mình không thể tiếp tục như thế này nữa, nhưng trớ trêu là tối nay lại đến lượt cậu phải trực ca đêm.

Đám Mạch Tắc đã từ thành phố lân cận trở về, Bùi Yến Vũ suy xét đến việc trước đây cậu ta nợ cậu một ca, vì để chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình nên cậu đã nhờ Mạch Tắc trực hộ ca đêm.

Mạch Tắc đồng ý rất thoải mái, còn gửi tin nhắn trên điện thoại cảm ơn Bùi Yến Vũ lần nữa. Bùi Yến Vũ yên lòng, ngủ trưa cũng ngon lành hơn nhiều.

Không ngờ trong tiết học buổi chiều, điện thoại của cậu lại nhận được tin nhắn trả lời từ Hàn Lạp. Trong giờ học Bùi Yến Vũ để điện thoại ở chế độ máy bay, đến lúc tan học nhìn thấy tin nhắn của hắn thì sững sờ mất một lúc.

Đây là lần đầu tiên họ liên lạc với nhau sau một tháng - mặc dù trước đây Bùi Yến Vũ chưa bao giờ chủ động liên lạc với hắn.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản, Hàn Lạp hỏi: Có chuyện gì?

Nhìn mấy chữ này, Bùi Yến Vũ vô cớ cảm thấy nản lòng, nhưng đúng là cậu thật sự không nghĩ ra Hàn Lạp còn có thể nói cái gì với mình. Cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: Thời gian gần đây anh sẽ không đến cửa hàng tiện lợi nữa sao?

Lần này Hàn Lạp trả lời rất nhanh: Đêm nay sẽ đi.

Tim Bùi Yến Vũ đập thình thịch, trong lúc nhất thời cậu cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng lại không biết nên nói gì. Cậu do dự hồi lâu nhưng cuối cùng chỉ trả lời bằng một từ "Được". Gửi xong, cậu lại tự cười khổ, không biết rốt cuộc được là được chỗ nào.

Sau đó cậu nhớ tới chuyện đổi ca giữa mình và Mạch Tắc, vội vàng gọi điện cho Mạch Tắc nhân lúc trước bữa tối để nói với cậu ta rằng tạm thời sẽ không đổi ca.

Mạch Tắc ở đầu bên kia điện thoại cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Sao lại không đổi nữa?"

"Vốn dĩ tôi có việc phải làm nên không có thời gian. Nhưng bây giờ lại có chút thời gian rảnh, tốt nhất là để sau đi." Bây giờ Bùi Yến Vũ nói dối càng ngày càng trôi chảy, hoàn toàn không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Mạch Tắc nghe không hiểu lắm, đồng ý nói: "Vậy cũng được. Dù sao tôi nhớ rõ là tôi nợ cậu một ca đêm mà. Khi nào cần thì lại đổi với tôi."

"Ừm, được. Cảm ơn." Bùi Yến Vũ cúp điện thoại đi vào nhà ăn. Cậu mua hai chiếc bánh bao hấp bằng bột mì trắng nhưng lại dùng hộp cơm nhét đầy đồ ăn.

Buổi tối đến cửa hàng tiện lợi, Bùi Yến Vũ cất hộp cơm vào tủ lạnh nhỏ trong phòng nghỉ của nhân viên, sau khi đi đến máy chấm công đánh dấu thành công, cậu chào tạm biệt các đồng nghiệp sắp tan làm.

Thời gian chẳng mấy chốc đã đến nửa đêm, cậu bồn chồn ngồi sau quầy thu ngân chờ khách, không ngờ cậu không chờ được người mà lại chờ được một cơn mưa.

Bùi Yến Vũ cau mày nhìn cơn mưa ngày càng lớn ngoài cửa sổ, tự hỏi liệu đây có phải là trận mưa cuối cùng của mùa thu này hay không.

Bên kia vành đai xanh và con đường, tiền sảnh khách sạn Holiday Inn đối diện vẫn đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng nhìn thấy một số du khách bước vào, cũng nhìn thấy những người đi theo đôi theo cặp, Bùi Yến Vũ không biết hai người đang ôm nhau kia có phải là người yêu không.

Cậu ngẩn người lấy điện thoại ra, muốn gửi tin nhắn cho Hàn Lạp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định từ bỏ.

Nhiều ngày mệt mỏi khiến cậu không thể tập trung vào ban đêm, không có khách đến nên sau khi hoàn thành xong mọi công việc, cậu bắt đầu mơ màng như sắp ngủ thiếp đi. Nhưng cậu không dám thả lỏng một giây phút nào, như thể chỉ cần phân tâm một chút thôi, tiếng "Hoan nghênh ghé thăm" ngọt ngào cậu nghe thấy bên tai đều sẽ chỉ là ảo giác.

Trước khi cậu kịp nhận ra thì mưa đã tạnh.

Bùi Yến Vũ lên tinh thần, cầm chổi và xô ra ngoài, quét tước lá rụng bên ngoài cửa hàng, ngay cả nước mưa cũng lau dọn sạch sẽ.

Sàn gạch men sứ ngoài cửa trơn trượt, Bùi Yến Vũ suýt nữa đã ngã xuống. Sau khi cất chổi và xô về lại sau gian tạp hóa, cậu tìm thảm chống trượt và biển cảnh báo rồi đặt chúng bên ngoài cửa hàng.

Trước khi mở cửa bước vào, Bùi Yến Vũ không nhịn được liếc nhìn khách sạn Holiday Inn đối diện, ngoài tiền sảnh sáng sủa ra thì chẳng còn gì nữa.

Có lẽ hộp cơm đó sẽ phải mang về trường coi như dùng làm bữa trưa. Nghĩ như vậy, Bùi Yến Vũ đến tủ mát để sắp xếp những hộp cơm chưa bán được đặt trên kệ, trong đó có cả cơm bò nhà làm mà Hàn Lạp từng hay ăn. Cậu cầm hộp cơm lên nhìn một lúc rồi có tâm tư riêng mà đặt chúng vào góc kệ.

Thấy đã gần bốn giờ, Bùi Yến Vũ chán nản ngồi trước quầy thu ngân làm bài tập, mí mắt nặng trĩu đến mức suýt nhắm lại mấy lần.

Âm thanh "Hoan nghênh ghé thăm" không chân thực lại vang lên bên tai cậu, cậu chậm rãi thở ra một hơi, không chịu nổi phải dùng ngón tay đẩy hai bên huyệt thái dương.

"Tôi muốn trộm đồ." Một giọng nói lười biếng cất lời.

Nghe thấy tiếng, Bùi Yến Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, gần như là vui mừng nhìn Hàn Lạp đang đứng cạnh cửa, chỉ thấy hắn khinh thường khịt mũi, cúi đầu gãi gãi mái tóc vốn không mấy gọn gàng, đi về phía tủ mát.

"Bên ngoài trời lại mưa à?" Bùi Yến Vũ vội vàng đi vào phòng nghỉ của nhân viên.

Hàn Lạp đang định trả lời thì quay người lại đã thấy cậu đang vội vã cúi đầu đi qua phía sau, nghi hoặc chờ đợi một lát.

"Không, tôi vừa tắm." Đợi đến khi Bùi Yến Vũ bước ra, hắn mới trả lời.

Bùi Yến Vũ bước đi có phần gấp gáp, nhưng vừa nghe hắn nói như vậy, chân cậu lại như bị một đám dây leo giữ lại, theo tốc độ sinh trưởng của chúng mà chân cậu cũng chậm dần. Trớ trêu là sau đó, cậu nhìn thấy dấu hôn trên cổ Hàn Lạp, hộp cơm trong tay đột nhiên lạnh hơn rất nhiều. Có lẽ vì hộp cơm để trong tủ lạnh quá lâu nên tay Bùi Yến Vũ cũng hoàn toàn lạnh cóng.

Hàn Lạp liếc hộp cơm trong tay cậu, trong lòng đoán được điều gì đó, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra đi tìm hộp cơm trên kệ tủ mát. Hắn tìm được một hộp cơm bò nhà làm ở trong góc, cảm nhận được Bùi Yến Vũ đang chăm chú nhìn mình, hắn đặt hộp cơm trên tay về chỗ cũ rồi cầm một hộp khác lên.

Ai đã để lại dấu vết đó? Cao không? Trẻ không? Có đẹp trai không? Hay là giàu có? Những câu hỏi này quay cuồng trong cái đầu trống rỗng của Bùi Yến Vũ, một lúc lâu sau, cậu mới tỉnh táo lại.

Cậu tưởng tượng ra bộ dạng của mình lúc này - mặc quần áo lao động, đứng trước tủ mát, trên tay cầm hộp cơm nguội lạnh, vô cùng ngốc nghếch.

Cậu nghe thấy tiếng tự giễu sâu thẳm trong lòng mình, nhưng giữa tiếng cười nhạo đó, cậu lại làm một điều còn ngu ngốc hơn. Bùi Yến Vũ nói: "Anh có muốn ăn phần cơm tôi mang đến không? Những hộp cơm đó được giao đến từ buổi sáng, còn cái này là tôi lấy từ nhà ăn trường lúc tối nay."

"Bí mật kiếm thêm thu nhập hả?" Hàn Lạp đặt hộp cơm trong tay xuống, hỏi đùa.

Trái tim Bùi Yến Vũ thắt lại, lắc đầu đáp: "Không, anh cứ ăn đi, không phải trả tiền đâu. Bên trong có thịt bò tiêu xanh và thịt lợn thăn chua ngọt, còn có cả cà tím xào đỗ."

Hàn Lạp cầm lấy hộp cơm nhựa có hoa văn trang trí đã bong tróc, cầm trên tay mới nhận ra bên trong có nhiều đồ đến mức nào, rất nặng. Hắn bình thản liếc Bùi Yến Vũ, đi thẳng đến lò vi sóng rồi đặt hộp cơm vào hâm nóng.

"Đồ hơi nhiều nên cần phải quay trong ba phút." Bùi Yến Vũ bước tới hỗ trợ.

Cậu rất gầy, hơn nữa thể chất còn không tốt, nước da nhợt nhạt. Hàn Lạp nhìn cậu bấm nút lò vi sóng, không khỏi nhớ tới Bùi Yến Vũ lúc hai người chia tay một tháng trước có giống như bị suy dinh dưỡng thế này hay không. Nhưng hộp cơm cậu mang theo cũng coi như khá đầy đủ, nếu cậu thường xuyên ăn như vậy thì sao có thể bị suy dinh dưỡng được?

"Muốn uống gì không?" Bùi Yến Vũ đứng một bên chờ đợi, mỉm cười hỏi.

Hàn Lạp trầm ngâm nhìn nụ cười của cậu, không đáp mà hỏi lại: "Lần tích cóp đủ tiền tiếp theo của cậu là khi nào?"

Bùi Yến Vũ nghe xong sửng sốt, bất đắc dĩ cười đáp: "Học bổng mỗi học kỳ chỉ có một lần. Tuần trước tôi đã gửi một ít tiền về cho gia đình, tiền lương bán thời gian cũng phải đợi đến tháng sau."

"Lâu vậy ư?" Hàn Lạp nhíu mày nói.

Khi thời gian quay của lò vi sóng kết thúc, một tiếng "đinh" trong trẻo vang lên. Chỉ cần Bùi Yến Vũ ngẩng đầu lên là cậu sẽ không nhịn được nhìn vào dấu vết trên cổ Hàn Lạp, khiến cả người cậu đều cảm thấy khó chịu, cũng không biết rốt cuộc đang bực bội chuyện gì. Thế nhưng Hàn Lạp lại hoàn toàn không hay biết, điều này khiến Bùi Yến Vũ có cảm giác như đang tự mua dây buộc mình.

Có lẽ hắn sẽ còn nói thêm vài lời trêu chọc như thế này nữa, nhưng mặc dù Bùi Yến Vũ không biết vì sao hắn lại nói vậy thì cậu vẫn luôn thành thật trả lời. Cậu luôn theo bản năng mà nói sự thật với Đỗ Duy Thu. Khi Hàn Lạp cau mày, Bùi Yến Vũ nghĩ đến Đỗ Duy Thu lúc dạy cho cậu một bài học cách đây không lâu.

Những gì Hàn Lạp nói đều không rõ ràng, nhưng người đứng trước mặt lại vô cùng chân thực. Hắn bí ẩn, phù phiếm, mơ hồ nhưng khuôn mặt lại rất rõ ràng.

Bùi Yến Vũ lấy hộp cơm ra, hộp hơi nóng, cậu bước nhanh đến khu ăn uống nói: "Tôi đã tìm được một công việc gia sư, có thể kiếm thêm tiền."

"Cậu ngốc à?" Hàn Lạp bất mãn ngồi xuống bàn ăn nói.

Đương nhiên Bùi Yến Vũ rất ngốc, vậy nên cậu nghi hoặc nhìn hắn.

Hàn Lạp hít một hơi thật sâu, có phần không kiên nhẫn nói: "Sao không hỏi tôi có thể để nợ được không?"

Bùi Yến Vũ nghe vậy thì sửng sốt, rõ ràng hộp cơm đã được đặt trên bàn ăn, thế nhưng cậu lại vẫn cảm thấy tay mình nóng bừng. Cậu khó tin nhìn Hàn Lạp, đến khi thấy hắn buồn cười lắc đầu thì lại rơi vào cảm giác không chắc chắn.

"Vì bữa ăn này, tôi cho cậu nợ một lần." Hàn Lạp mở nắp hộp cơm ra, mùi thơm của cơm lập tức lan ra khắp nơi. Hắn nhìn đồ ăn được đựng đầy bên trong, sau đó nhìn Bùi Yến Vũ vẫn còn đang ngơ ngác không kịp phản ứng, đưa tay ra nhắc nhở: "Đũa."

"À!" Bùi Yến Vũ lấy lại tinh thần, lau trán rồi quay về phía sau quầy thu ngân để tìm đũa vệ sinh cho hắn.

Những lời hắn nói tùy ý như thể mây khói thoảng qua, nhưng lại đọng trong mắt Bùi Yến Vũ mãi không trôi. Nhìn Hàn Lạp ngồi ở khu ăn uống ăn cơm, có mấy lần Bùi Yến Vũ muốn hỏi xem mọi chuyện có phải là sự thật hay không, nhưng lại sợ hắn nói thật thì không biết mình nên sắp xếp chuyện tiếp theo như thế nào.

Cuộc sống của Bùi Yến Vũ tháng trước quả thực rất khó khăn, vì không muốn lừa dối gia đình nữa nên cậu đã gửi tất cả số tiền kiếm được từ công việc ngoại trừ chi phí sinh hoạt về quê nhà. Cuối cùng sau khi khó khăn lắm mới có thể sống một cuộc sống thoải mái hơn, Hàn Lạp lại nói như vậy. Nhưng Bùi Yến Vũ không thể từ chối - sự cám dỗ dường như đã chín muồi, trở nên kiều diễm ướt át, lòng tham của cậu đã lộ ra rõ ràng.

Cậu đứng sau quầy thu ngân lưỡng lự hồi lâu, nhận ra trước mặt Hàn Lạp không có nước nên lại đi tìm cốc nước, rót cho hắn một cốc nước ấm.

"Nước." Cốc giấy quá nóng, khi Bùi Yến Vũ buông tay không cẩn thận làm đổ ra mấy giọt, cậu lau sạch vết nước trên cốc giấy.

Hàn Lạp rũ mắt quan sát ngón tay cậu cử động, sau khi ăn xong miếng thịt bò vừa đưa vào miệng, răng hắn vẫn còn cắn chặt đầu đũa.

Bùi Yến Vũ ngồi nghiêng trên ghế, suy nghĩ một lúc rồi quay đầu nói: "Tôi dạy kèm vào cuối tuần lúc ban ngày, hai buổi thứ bảy và chủ nhật."

Nước rau trên đầu đũa bị Hàn Lạp mút sạch, hắn như suy tư điều gì đó mà nhìn Bùi Yến Vũ, hồi lâu sau, hắn gắp từ trong phần cơm ra một miếng thịt thăn nhỏ đưa đến trước mặt cậu. Bùi Yến Vũ ngẩn người, lúng túng liếc nhìn camera giám sát trong khu ăn uống, khó xử nhìn Hàn Lạp. Nhưng hắn không thu tay lại. Bùi Yến Vũ không thể lay chuyển được hắn, đành phải tiến về phía trước há miệng ăn miếng thịt thăn, sau đó cúi đầu.

"Ngọt không?" Hàn Lạp xấu xa cười hỏi.

Quá ngọt. Bùi Yến Vũ cau mày ăn xong, sau đó không cần suy nghĩ đã cầm lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm.

Hàn Lạp không khỏi bật cười, đợi sau khi cậu đặt cốc nước xuống thì lại cầm lên, tiếp tục uống dọc theo phần bên cạnh mà cậu vừa uống nước.

Thấy vậy, Bùi Yến Vũ bất giác mím môi, lặng lẽ thở dài rồi lại cúi đầu.

"Chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, muốn tôi béo chết sao?" Hàn Lạp ăn không nổi nữa, liền buông đũa nói.

Bùi Yến Vũ nghe xong giật mình, nhìn thấy trong hộp cơm còn sót lại một ít đồ ăn, cậu thầm nghĩ nếu hắn mập hơn thì tốt rồi. "Nếu anh béo thì đã không hấp dẫn người khác..." Cậu lẩm bẩm, đóng hộp cơm lại và dọn bàn.

"Hả?" Hàn Lạp nghi ngờ mình nghe nhầm.

Bùi Yến Vũ bình thản liếc hắn, đáp: "Không có gì."

Nhìn Bùi Yến Vũ im lặng mang hộp cơm đi, Hàn Lạp nhớ tới trước kia từng có người nói tính tình hắn không tốt, không khỏi bật cười. Hắn hỏi Bùi Yến Vũ đang đi về phía sau cửa hàng từ xa: "Buổi sáng mấy giờ thì tan làm?"

"Bảy giờ." Lúc Bùi Yến Vũ bước ra ngoài, cậu cố ý tránh nhìn hắn. Cậu cảm thấy Hàn Lạp luôn dùng ánh mắt chê cười nhìn mình, chỉ chờ cậu xấu mặt.

Khi cậu trả lời ngay cả đầu cũng không quay lại, Hàn Lạp nhướng mày nói: "Cậu lại đây."

Bùi Yến Vũ dừng bước chân, quay người nhưng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn hắn.

Khoảng cách giữa hai người đã hơn ba mét, nhưng Hàn Lạp ngồi dưới đèn nên dấu hôn trên cổ vẫn rất rõ ràng. Nhìn một hồi lâu, ánh mắt Bùi Yến Vũ bất giác lạnh dần.

Hai người cứ nhìn nhau chăm chú, im lặng giằng co trong giây lát.

Cuối cùng Hàn Lạp nói: "Tôi đợi cậu đến bảy giờ, ban ngày cậu đến ngủ ở nhà tôi."

"Tôi không có tiền, hơn nữa sáng mai tôi có lớp." Bùi Yến Vũ nghe thấy lời nói của hắn vẫn tùy tiện như trước nên cũng thản nhiên đáp lại một câu, sau đó quay lại quầy thu ngân ngồi xuống, tiện tay lật giở vài trang sách.

Hàn Lạp hừ lạnh một tiếng, như thể thái độ của Bùi Yến Vũ là rất vô lí. Hắn đợi một lát, vẫn không đợi được Bùi Yến Vũ ngẩng đầu lên, bản thân hắn cũng không khỏi chậm rãi hít một hơi thật sâu trong lồng ngực. Hàn Lạp đứng dậy, cầm cốc nước đi đến quầy thu ngân, khi chỉ còn cách bàn hai centimet thì thả tay ra.

Tuy cốc giấy rơi xuống khá ngay ngắn nhưng một nửa chỗ nước vẫn bị bắn ra ngoài.

Bùi Yến Vũ không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn Hàn Lạp dùng ngón tay lau đi những giọt nước trên mép cốc, trong một khoảnh khắc cậu cảm thấy sự kiên trì của mình đều chỉ là vô ích.

Khi Hàn Lạp đưa những ngón tay ướt át đến bên môi Bùi Yến Vũ, cậu vô thức lùi lại, ngẩng đầu nhìn Hàn Lạp như hổ rình mồi, giống như đang cảnh giác với sự tiếp cận của thiên địch.

Tay Hàn Lạp ngừng lại giữa không trung rồi buông thõng xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com