Chương 19: Bùn đầm lầy tươi ngon (7)
Có ánh trăng, không có ánh trăng.Bùi Yến Vũ không nhìn thấy nó rõ ràng. Nhưng rõ ràng là hai người không hề làm gì cả, Hàn Lạp chỉ dùng hai tay nhốt cậu vào tường, nhưng sau khi nhìn cậu hồi lâu, hơi thở của hắn không hiểu sao lại trở nên lúc nặng lúc nhẹ. Cậu lo lắng nhìn vào mắt Hàn Lạp, còn cả nốt ruồi nơi khóe mắt hắn nữa, sau đó hơi sợ hãi cụp mắt xuống, ánh mắt lướt qua bờ môi hắn."Ừm..." Bùi Yến Vũ vừa mở miệng ra đã bị Hàn Lạp ngăn lại. Chẳng qua chỉ trong một giây thôi, Bùi Yến Vũ đã không còn nói gì được nữa. Nụ hôn cuồng nhiệt quét qua môi lưỡi cậu, mang theo hơi thở mãnh liệt như thủy triều, chảy xiết mà mênh mông, Bùi Yến Vũ cảm thấy eo mình bị cánh tay hắn dùng sức khóa chặt, giãy giụa cũng không ra.Cậu mở miệng đón nhận nụ hôn, hơi thở nóng hổi phả ra đều đi theo hô hấp của Hàn Lạp. Dường như sắp bị thiêu rụi. Bùi Yến Vũ không thể phân biệt rõ ràng, môi và lưỡi của Hàn Lạp mềm mại như vậy, nhưng làm thế nào lại có thể cuốn lấy cậu mãnh liệt như vậy? Trước khi kịp phân biệt, cậu đã sớm bị cuốn vào đó mà không hề phát hiện ra.Cậu nghĩ nụ hôn này là sự lưu luyến, tưởng rằng nó sẽ kéo dài triền miên, nhưng thực ra chỉ là dây dưa lâu hơn một chút, cậu dùng đầu ngón tay run rẩy chạm vào má Hàn Lạp, yếu ớt ôm lấy cổ hắn, hôn càng sâu hơn, tham lam vói vào trong khoang miệng Hàn Lạp. Ban đầu hai cơ thể dán sát vào nhau chặt chẽ còn cứng ngắc, mãi đến khi Hàn Lạp đưa tay xuống chạm vào phần thịt đùi gần mông cậu, cậu mới chợt nhận ra sự mê đắm của mình.Cậu cau mày, không muốn cơn điên cuồng này dừng lại, đành để mặc cho bàn tay nóng bỏng của Hàn Lạp len lỏi khắp cơ thể mình, mà cậu thì một lòng một dạ hôn hắn. Giống như chỉ cần mở mắt là sẽ tỉnh khỏi giấc mơ, Bùi Yến Vũ không muốn mở mắt, thế nhưng lại không nhịn được muốn ngắm khuôn mặt này, con người này nhiều hơn.Hàn Lạp dùng hơi thở nóng hổi hôn sát bên má cậu, hôn ướt hai vành mắt cậu, hôn lên cả vầng trán phủ một lớp mồ hôi mỏng của cậu. Khi hắn nhẹ nhàng cắn lấy gốc tai Bùi Yến Vũ, vói đầu lưỡi vào trong vành tai cậu, như có tiếng vang ầm ầm làm trái tim Bùi Yến Vũ chấn động, đầu gối cậu không khỏi run lên nhè nhẹ, trong cơn hoảng loạn, tiếng rên rỉ yếu ớt, mê mang và bị lãng quên khe khẽ phát ra từ trong cổ họng cậu, mãi cho đến khi tiếng cười nhẹ của Hàn Lạp xuyên thấu màng nhĩ cậu.Cho đến khi tay hắn chạm vào giữa hai chân Bùi Yến Vũ, không nặng không nhẹ mà cầm lấy bộ phận vô cùng rõ ràng nhưng lại tưởng chừng như muốn tách rời khỏi tứ chi của cậu. Cái cầm lấy này khiến Bùi Yến Vũ hoàn toàn tỉnh táo, cậu gần như hoảng loạn mở bừng mắt, chỉ thấy Hàn Lạp thở hổn hển, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tựa như trêu đùa, tựa như vui sướng."Em thật tươi ngon." Trán Hàn Lạp nóng bừng, áp vào trán Bùi Yến Vũ. Hơi thở của Bùi Yến Vũ hỗn loạn, tất cả đều phả lên chóp mũi và môi hắn, giống như mùi hương thảo, lan tỏa ra khắp bầu không khí mà Hàn Lạp có thể ngửi được.Nhưng bản thân cậu lại không hề biết điều đó. Cả người cậu khẽ run lên, vừa sợ hãi lại vừa mong mỏi, có vẻ rất hoảng loạn. "Quá...quá mười hai giờ đêm rồi." Bùi Yến Vũ không biết rốt cuộc là vì mình quá căng thẳng hay phấn khích nên mới nói không rõ ràng như vậy.Hàn Lạp vẫn nắm lấy chỗ phình ra trong quần jean của cậu, áp sát cơ thể vào đó. Bùi Yến Vũ không biết cách một bàn tay, cơ thể đang dán vào cậu của Hàn Lạp có hưng phấn giống mình hay không. Cậu cũng không thể phân biệt được người trước mặt là ai, cậu chỉ cảm thấy người này vô cùng đẹp, còn rốt cuộc tại sao thì cậu không rõ. Vào lúc này cậu cũng không thể suy nghĩ kỹ càng được."Hôm nay tôi vui vẻ, cho em thêm nửa tiếng nữa." Trong giọng nói hơi khàn khan của Hàn Lạp là ý cười quyến rũ, trêu chọc bên tai cậu hỏi: "Em có muốn không?"Từ vừa nãy trái tim cậu đã đập dồn dập, ngoại trừ giọng nói của Hàn Lạp thì điều duy nhất Bùi Yến Vũ có thể nghe được là nhịp tim của bản thân.Không có ánh trăng, có ánh trăng.Cậu hoảng sợ, hình như có tiếng nói của một đám người truyền đến từ thế giới khác, nhưng cậu lại không muốn nhìn thử, chỉ sợ liếc nhìn người khác một lần cũng sẽ mất đi một giây được nhìn Hàn Lạp. Con hẻm này sâu thẳm và tối tăm, nhưng Hàn Lạp lại vẫn cứ sáng ngời, đương lúc hắn là điểm sáng duy nhất, Bùi Yến Vũ giơ tay ôm lấy hắn với vẻ sợ hãi và thấp thỏm, dùng một giọng nói gần như không thể nghe thấy được của mình đáp: "Ừm.""Cậu bé ngoan." Nhìn người trong lồng ngực rõ ràng đang rất sợ hãi nhưng vẫn không chịu buông mình ra, lời nói của Hàn Lạp bỗng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Đây là con mồi tươi mới, không những không nhận thức được sự cám dỗ của bản thân mà còn không màng tất cả tự dâng mình lên.Hàn Lạp hướng dẫn cậu, nhưng bắt đầu ngại nhìn sự vật trong bóng tối sẽ không rõ. Hắn mò mẫm cởi thắt lưng và cúc áo của Bùi Yến Vũ, vào lúc khóa kéo và quần được nới lỏng thì nắm lấy dương vật cương cứng của cậu từ sau lưng, Bùi Yến Vũ đột nhiên cứng đờ, như thể không còn bộ phận nào trên cơ thể cậu được thoải mái nữa. Cậu không khỏi khó chịu duỗi tay muốn đẩy ra, nhưng lại bị Hàn Lạp gạt sang một bên.Hắn dùng nụ hôn để gạt sang một bên, dường như chỉ cần hôn là Bùi Yến Vũ sẽ quên phản kháng. Cậu lại bắt đầu khe khẽ run rẩy, Hàn Lạp vừa hôn cậu vừa ôn tồn an ủi: "Cậu bé ngoan, đừng lo lắng, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."Trước đây chưa từng có ai chạm vào cơ thể cậu như vậy, Bùi Yến Vũ còn chưa kịp tưởng tượng thì ý thức của cậu đã rơi xuống đáy hồ tĩnh lặng. Cậu giãy dụa như sắp chết đuối, sự giãy dụa của cậu dường như lại theo kịp nhịp điệu của Hàn Lạp, khiến cậu càng chìm sâu hơn.Bùi Yến Vũ không còn cách nào khác ngoài việc ôm lấy Hàn Lạp như thể hắn là khúc gỗ trôi dạt, hôn môi hắn để đánh lạc hướng bản thân. Cậu không muốn vì tiếng rên rỉ không kiềm được trong lúc say sưa của mình mà sự hoảng loạn bị lộ ra, nhưng điều này lại càng khiến cậu say sưa hơn. Niềm khoái cảm trào dâng vây quanh cậu, chậm hơn, nhanh hơn, tất cả đều khiến cậu gần như mất đi nhịp thở.Hàn Lạp nhìn cậu như một con rối gỗ bị giật dây luống cuống không biết phải làm gì, muốn thưởng thức một cách ngon lành nhưng lại không nhịn được hôn cậu, không nhịn được ôm đầu cậu hôn sâu hơn. Tiếng rên rỉ yếu ớt của cậu mong manh như những chiếc kim nhỏ, kích thích thính giác của Hàn Lạp. Nếu như âm thanh này mãnh liệt hơn thì không biết sẽ quyến rũ đến mức nào? Tay Hàn Lạp vuốt ve nhanh hơn, sau đó nghe thấy giọng nói như kêu cứu của Bùi Yến Vũ tràn vào trong thanh quản của mình.Cậu hoảng sợ đến mức lại duỗi tay muốn đẩy Hàn Lạp ra, nhưng môi Hàn Lạp vẫn dán chặt vào môi cậu, ngón tay bao lấy lỗ sáo, đáy mắt hắn đều là vẻ hoảng sợ của Bùi Yến Vũ. Hắn khàn giọng hỏi: "Dùng miệng hay tay, tùy em."Bùi Yến Vũ nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu, trong giây lát cậu đã quên mất sức lực để từ chối trên tay. Trớ trêu là Hàn Lạp lại dùng tay nhốt cậu lại, cậu không thể tưởng tượng được còn có thể xảy ra chuyện gì kích thích và đáng sợ hơn thế. "Tay..." Bùi Yến Vũ cực kỳ sợ hãi, cậu chưa bao giờ thấy mình như thế này, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng, cậu lại muốn lao về phía trước ngay lập tức.Lời còn chưa dứt, Hàn Lạp đã hôn thật sâu lên môi cậu.Tay của hắn quá khéo léo, đến mức Bùi Yến Vũ thậm chí còn không có thời gian để cảm nhận những gì đã xảy ra trước khi lỗ sáo được thả ra, vào khoảnh khắc khi cuối cùng cậu cũng nổi lên được khỏi mặt nước, còn chưa kịp hít thở thì lại chìm sâu xuống đáy nước. Bị hủy diệt hoàn toàn.Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ngay cả Hàn Lạp cũng không nói nên lời sau khi thấy tay mình dính đầy chất lỏng nhớp nháp. Sau đó, hắn không khỏi cười to, nhìn thấy Bùi Yến Vũ đang ngơ ngác lại vì tiếng cười của mình mà như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sau đó cậu cúi đầu với vẻ áy náy và miễn cưỡng tràn ngập trong mắt.Hàn Lạp dùng khăn lau sạch bàn tay dính đầy tinh dịch, cũng không quên hôn lên môi Bùi Yến Vũ - người đang có bộ dạng như thể mình đã làm sai điều gì. Bùi Yến Vũ sửng sốt giây lát, không quan tâm đến việc bản thân đang không chỉnh tề, lập tức ôm chặt lấy hắn như đang chạy nạn, chủ động trao cho hắn một nụ hôn tràn đầy sự dịu dàng và lấy lòng."Bạn nhỏ." Hàn Lạp buông tay ra, chiếc khăn rơi xuống đất, hắn vừa hôn Bùi Yến Vũ vừa giúp cậu chỉnh lại quần, hừ nhẹ nói: "Lần sau muốn học hư thì giúp tôi một tay."Bùi Yến Vũ giật mình, cúi đầu nhìn hắn giúp cậu chỉnh lại thắt lưng. Cái đầu tiên quá lỏng nên hắn lại đẩy vào cái bên trong. Cậu ngơ ngác nhìn rồi gật gật đầu: "Ừm.""Ngoan." Dù nhìn thấy môi cậu đã sưng tấy vì bị mình hôn nhưng Hàn Lạp vẫn không nhịn được hôn lên đó thêm lần nữa.Về đến nhà, Hàn Lạp mới phát hiện mình đi ra ngoài mà quên đóng cửa sổ. Hắn ngồi cạnh khung cửa sổ sát đất hướng ra sông, làn gió sông mát lạnh trong đêm thu thổi qua sông khiến mặt sông lóng lánh sóng nước.Hàn Lạp uống ngụm bia lạnh, quanh người lập tức trở nên lạnh hơn. Ánh trăng như soi sáng mặt nước trên sông, dòng sông rộng lớn chạy đến tận chân trời, bên kia sông mơ hồ có thể nhìn thấy những ánh đèn của hàng vạn hộ gia đình tỏa sáng trong đêm khuya. Trong ấn tượng không rõ rang lắm của hắn, hình như trường của Bùi Yến Vũ nằm đối diện với con sông.Nghĩ đến cậu sinh viên "gì cũng không biết" này, Hàn Lạp không khỏi cười nhẹ, vừa cảm thấy bất lực vừa cảm thấy buồn cười mà lắc đầu. Hắn cầm điện thoại vừa nhận được tin nhắn lên, mở ra thì thấy Bùi Yến Vũ đã chuyển tiền vào tài khoản của mình, phần ghi chú là: Cảm ơn anh.Hàn Lạp nhìn mà kinh ngạc, lại không nhịn được bật cười lần nữa. Hắn vô thức ngâm nga bài hát lúc trước Bùi Yến Vũ hát ở quán bar, vừa uống bia vừa soạn tin nhắn trả lời. Nhưng không biết vì sao Hàn Lạp do dự một lát mà vẫn chưa quyết định được lời muốn nói.Hắn suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười trả lời: Cảm ơn sự ủng hộ của cậu, hoan nghênh lần ghé thăm tiếp theo.Một lúc sau, điện thoại của Hàn Lạp nhận được tin nhắn trả lời từ Bùi Yến Vũ, lại là từ đó: Ừm. Hàn Lạp nhìn từ này, lại nhớ tới dáng vẻ thấp thỏm mà chờ mong của cậu trong vòng tay mình, sự bất lực trong nụ cười của hắn càng rõ ràng hơn.Hắn trả lời một từ cuối cùng trong cuộc trò chuyện này: Ngốc.Kể từ sau hôm cậu và Hàn Lạp chia tay nhau ở bến phà cổ, cuộc sống của Bùi Yến Vũ cũng không khác mấy so với những gì cậu dự đoán ban đầu. Cậu ăn bánh bao ba bữa một ngày vừa vô cùng tiết kiệm lại vừa đỡ đói bụng, và vẫn chăm chỉ học tập sau giờ học cũng như những lúc rảnh rỗi. Để tránh gặp Đỗ Duy Thu ở nhà ăn, Bùi Yến Vũ chưa bao giờ ăn ở nhà ăn mà chỉ ở một mình trong ký túc xá vừa làm bài tập vừa ăn bánh bao.Cậu đương nhiên biết mình không thể sống như thế này mãi, sau ngày hôm đó, cậu không còn gặp lại Hàn Lạp trong giờ làm nữa. Bùi Yến Vũ đã nhiều lần nghĩ đến việc liên lạc với hắn, nhưng cậu không thể nghĩ ra lý do nào khác. Hôm đó trước khi hát ở quán bar, Bùi Yến Vũ đã nói sẽ tặng bài hát đó cho bạn của mình, nhưng không biết Hàn Lạp có coi cậu là bạn hay không.Có lẽ là có? Ngay cả khi không có buổi hẹn hò lần trước, những cuộc gặp gỡ thường xuyên của họ ở cửa hàng tiện lợi vẫn có thể được coi là mối quan hệ bạn bè đã gặp mặt nhau. Hiện tại Bùi Yến Vũ không biết rốt cuộc Hàn Lạp coi cậu là gì, cũng giống như cậu không biết mình nên đối xử với Hàn Lạp như thế nào.Hắn vẫn làm công việc đó hàng ngày à? Bùi Yến Vũ nhìn vào dòng tin nhắn trên điện thoại, không khỏi suy nghĩ. Bùi Yến Vũ không thể phân biệt được trong câu nói đùa của Hàn Lạp có phần nào là thật, phần nào là giả, nhưng khi nhìn dòng tin nhắn này, cậu luôn nghĩ đến khuôn mặt của Hàn Lạp. Là khuôn mặt của Hàn Lạp.Vì "lần tiếp theo" được đề cập trong tin nhắn này, Bùi Yến Vũ lại tìm thêm một công việc khác là gia sư. Đối tượng dạy học là một nữ sinh cấp hai, dựa trên thỏa thuận, Bùi Yến Vũ sẽ đến nhà cô vào mỗi hai ngày cuối tuần để dạy kèm. Công việc này không vất vả, đối với Bùi Yến Vũ thì mức lương cũng đã rất đáng kể. Cậu đoán rằng mình sẽ không cần phải sống cuộc sống nghèo khổ trong một tháng tới nữa - miễn là cậu không nhìn thấy Hàn Lạp.Tuy nhiên, một tháng sau, Bùi Yến Vũ lại nhìn thấy trăng tròn.Cậu chợt nhận ra là mình đã một tháng không gặp Hàn Lạp, ngược lại cậu đã từng gặp Đỗ Duy Thu một hai lần ở trường. Vợ anh sắp sinh, vậy nên mỗi lần Bùi Yến Vũ nhìn thấy anh thì trên mặt anh luôn là biểu cảm lo lắng.Ngày đầu tiên nhận lương gia sư, Bùi Yến Vũ đang ăn trong nhà ăn thì nhìn thấy món sườn xào chua ngọt được bày bán sau cửa kính, cậu suy nghĩ một lúc, sau khi ăn xong lại đựng một phần đồ ăn khác vào hộp cơm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com