TruyenHHH.com

Dm Edit Cap Tren Luon Treu Choc Toi

Đàm Tự cảm thấy Túc Duy An hôm nay rất kỳ quái.

Lúc ăn cơm có lúc lại bày ra vẻ mặt vui vẻ có lúc lại bày ra vẻ mặt ưu phiền.

"Không ngon sao?" Đàm Tự hỏi.

Túc Duy An lắc đầu: "Ngon"

Đàm Tự nhướn mày nhìn cậu.

Túc Duy An chỉ có thể bổ sung thêm: "Chỉ là...quá đắt rồi."

"Phải không" Đàm Tự từ từ bóc vỏ tôm hùm, "Thật ra không tính là đắt, giá nhập vào không thấp, đều là nguyên liệu tốt."

Túc Duy An không phản ứng lại.

Đàm Tự: "Yên tâm mà ăn đi, không thu tiền của cậu."

Sau đó Túc Duy An nhìn thấy Logo nhỏ trên túi cách nhiệt.

Mặc dù tên nhà của nhà hàng là khác, nhưng Logo trên chiếc túi lại là Logo của Thiên Húc.

"Đây là..."

"Nghề tay trái." Đàm Tự bình thản nói.

Ăn gần xong, thông báo tin nhắn wechat của bộ phận thiết kế hạng mục《Hoạt động tin mật》vang lên.

Nói ra cũng xấu hổ, kể từ khi nhóm được thành lập đến nay, vẫn chưa ai trong đó nói chuyện.

Quang Huân Tuế Nguyệt: Mọi người đều đã nhận được thiệp mời chưa?

Trong nhóm không có ai trả lời.

Quang Huân Tuế Nguyệt phát một hồng bao: Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi.

Lập tức liền có thông báo tìn nhắn.

"Nhận rồi"

"Nhận rồi, chỉ là có thể không có thời gian đi a."

Túc Duy An nghĩ một lúc, cũng gửi một câu "Nhận rồi", lập tức liền bị nhấn chìm vào nội dung cuộc trò chuyện.

Bởi vì không có thông báo tin nhắn, Đàm Tự không có chặn nhóm, anh nhìn thấy Túc Duy An trả lời, hỏi cậu: "Đây là ai?"

Túc Duy An nói tên, chỉ thấy Đàm Tự nhín mày lại, rõ là không nhớ ra.

"Là người mà vẽ váy rất ngắn." Túc Duy An nghĩ một lúc, chỉ có thể giải thích thể này.

Đàm Tự nhớ ra, nhìn cậu: "Làm sao lại khôn nhận hồng bao."

"Tôi và anh ta...không quá quen biết." Túc Duy An nói.

Đàm Tự nhấc tay lên, bấm vào hồng bao.

Chín xu, may mắn nhất.

Đàm Từ hừ một tiếng, đem điện thoại để một bên: "Ăn nhiều vào."

Ăn cơm xong, Túc Duy An vừa muốn lấy hoá đơn xem giá tiền.

Đàm Tự cười xuỳ: "Làm sao, vẫn còn muốn trả tôi tiền?"

"Dù sao cũng là cùng nhau ăn..." Túc Duy An nói.

Đàm Tự: "Muốn bị vào dánh sách đen, cậu cứ việc."

"..."

Nhìn Túc Duy An do dự, Đàm Tự nở nụ cười sâu, anh đứng lên, đột nhiên véo má Túc Duy An: "Không cần đối với tôi khách khí như thế."

Túc Duy An nhịp tim đập nhanh, cậu một bên tự mắng mình thua kém một bên nói: "Hôm nay anh đặt, hôm sau tôi đặt, cứ thay phiên nhau như vậy...được không?"

Nhìn Túc Duy An sắp xếp xong xuôi cho việc gọi đồ ăn sau nay, Đàm Tự cười: "Được"

Túc Duy An cứ như thế vô duyên vô cớ cùng Đàm Tự ăn đồ ăn ngoài gần một tháng.

Đến ngày đồng nghiệp kết hôn, Túc Duy An đến ngân hàng gần nhất rút tiền, gần tây càng ngày càng dựa vào ví tiền điện tử, tiền mặt trên người cậu bình thường không đến 100 tệ.

Kết quả đến cửa lớn của khách sạn, phát hiện một thông báo treo ở cửa chỗ nhận tiền mừng cưới.

[Mã quét cho những ai không mang theo tiền mặt]

"..."

Bây giờ ngay cả tiền mừng cưới cũng theo kịp tiến bộ của thời đại sao...Túc Duy An nghĩ, cầm hồng bao nhỏ chuẩn bị đút vào hộp tiền mừng.

Một bàn tay to đột nhiên đặt lên vai cậu: "Làm sao lại không nghe điện thoại?"

Túc Duy An quay người, sửng sốt nói: "Tự ca? Anh làm sao cũng đến...?"
Đàm Tự vẫy vẫy thư mời trên tay, anh vốn dĩ muốn đến nhà Túc Duy An đón người, nhưng gần đến giờ bị gọi về nhà cũ, trên đường về nhà gọi điện thoại cho Túc Duy An nhưng luôn luôn không bắt máy, liền trực tiếp đến.

Túc Duy An lấy điện thoại phát hiện mấy cuộc gọi bị nhỡ: "Xin lỗi...hình như không cẩn thận bấm vào nút im lặng rồi."

"Trên tay là cái gì?" Đàm Tự nhướn mày.

'Là hồng bao." Túc Duy An vôi vàng lấy ra cho Đàm Tự xem.

"Bao nhiêu tiền?"

"500"

Đàm Tự gật đầu, sau đó lấy ví ra, đem tất cả những đồng 100 tệ lấy ra: "Để vào cùng."

Anh cũng không mang nhiều tiền mặt, nhưng chỗ này thêm vào cũng lên đến hai ba nghìn tệ. Thật ra công ty cũng phát hồng bao cho tân hôn rồi, những anh nghĩ dù sao mình cũng có mặt ở đây, cũng phải có tâm ý.

"Để cùng với cậu, trên người của tôi không có hồng bao," Đàm Tự vừa nói vừa rút phong bì đỏ từ trên tay cậu ra, nhét một xấp tiền mặt của mình vào.

Phong bao đỏ lập tức căng phồng lên.

Sau đó anh rút cây bút trong túi áo ra, trải phong bì đỏ lên lòng bàn tay và viết hai cái tên.

Đàm Tự, Túc Duy An.

Khi phong bì đỏ được nhét lại vào tay Túc Duy An, cậu ngơ ngác nhìn dòng chữ trên phong bao đỏ, một lúc lâu sau mới thì thào: "Từ ca ... Anh không đánh đấu tiền."

Vẫn chưa nói xong, liền bị Đàm Tự vỗ vỗ đầu hai cái: "Vào thôi"

Hai người vừa đi đến hộp tiền mừng, tân lang lập tức đến chào hỏi, nhìn thấy bọn họ, trên mặt liền nở một nụ cười nịnh nọt: "Phó chủ tịch, anh nhận lười mời đến đấy thật sự là niềm vinh hạnh cho chúng tôi."

"Ân" Đàm Tự nhìn Túc Duy An, Túc Duy An lập tức đưa hồng bao qua, "Cung hỉ, tân hôn vui vẻ"

"Chà, cảm ơn!" Sau khi tân lang nhận lấy, nhìn thấy tên hai người trên bao đỏ liền sửng sốt, nhưng sau đó liền lập tức phản ứng lại, kéo tân nương đang đứng ở một bên khác đến: "Kiều Kiều, vị này là cấp trên của anh, đến đây chào hỏi."

Tân lương nghe nói, trên mặt cũng lập tức treo lên nụ cười hướng đến phía hai người hỏi thăm.

Đàm Tự cảm thấy nhàm chán, chưa bao giờ thích tới những dịp như vậy, vừa định nói qua loa vài câu, bên phải một giọng nói nồng nhiệt vang lên.

"Chị! Em đến muộn!" Người đàn ông mặc tây trang chạy đến bên hai người bọn họ, anh ta cười ha ha nói: "Có cuộc họp quan trọng, không còn cách nào khác."
"Cấp trên và đông nghiệp của anh rể em đang ở đây, nhỏ giọng một chút, vẫn còn là trẻ con sao?" Tân nương vẻ mặt gượng gạo: "Vẫn còn chưa khai mạc, nhanh vào đi."

"Được, vây em vào ah."

"Chờ đã, Thành Bạch, tiện thể đưa Phó chủ tịch vào." Tân Lang gọi anh ta, nhấn mạnh: "Dẫn đến vị trí ngồi phía trước."

"Được rồi, hai vị, đi với tôi," Phó Thành Bạch quay lại, "Tôi đưa hai người..."

Nói đến đây, đột ngột dừng lại.

Anh ta mở to mắt nhìn người trước mặt.

"... An An?" Phó Thành Bạch vẻ mặt hoài nghi lặp lại, "An An? Là cậu sao?"

Túc Duy An sắc mặt lập tức tái đi.

Tân lang: "Các em quen nhau?"

"Là Túc Duy An sao?" Thấy người trước mặt không trả lời, Phó Thành Bạch nghiến răng hỏi lại.

"Đúng a" Tân lang đáp lại.

"An An ..." Phó Thành Bạch vươn tay ra, cố gắng nắm lấy cánh tay của Túc Duy An.

Túc Duy An vô thức muốn lui lại, Đàm Tự ở một bên bước tới trước mặt cậu.

"Không cần dẫn đường, chúng tôi tự vào."

Nói xong, anh ôm ngang vai Túc Duy An, đem cậu che đậy chặt chẽ, xong đó đi vào hội trường.

"Hai em quen nhau?" Người đi rồi, tân lang mời đến bên cạnh Phó Thành Bạch hỏi.

Phó Thành Bạch: " Ân, là... người bạn học cấp ba."

"Ừm, anh quên mất, hai người chạc tuổi nhau," Tân lang nói xong, lại thấp giọng, "Cậu ta và Phó chủ tịch của bọn anh quan hệ rất tốt, lại còn là cháu trai của một quản lý cấp cao, hai em là bạn học cấp ba, đến chỗ cậu ta chào hỏi, lôi kéo làm quen"

"Làm cái gì, đừng nói với em của em những thứ này." Tân nương cau mày.

"Làm sao? Cậu ấy mới bước ra xã hội không lâu, biết thêm nhiều người một chút đối với cậu ấy không có gì là không tốt."

Phó Thành Bạch đứng bên cạnh họ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người rời đi trước mặt họ, mím môi không nói.

Đàm Tự đưa Túc Duy An đến một góc.

Đây là một cái bàn còn trống, Đàm Tự vừa ngồi liền hỏi: "Quen biết?"
"...Ân" Túc Duy An cầm lấy ly nước, uống một ngụm lớn: "...Từng là bạn học."

Đàm Tự: "Quan hệ không tốt."

Túc Duy An đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào, đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu truyền đến độ ấm.

"An An, sao lại đến nhanh như vậy, ngồi phía trước đi, nhìn cho rõ."

Giọng nói của Phó Thành Bạch vẫn như cũ ấm áp.

Túc Duy An cảm thấy toàn thân tê dại, cậu cúi người, tránh đi lòng bàn tay.

Đàm Tự vừa định phát giận, nhìn thấy Túc Duy An vội vàng ly khai anh mời thả lỏng: "Không cần."

"Chào anh Phó chủ tịch." Phó Thành Bạch biểu cảm mất mát, nhưng lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, "Anh rể đặc biệt yêu cầu tôi đưa anh đến trước, nói rằng không thể để anh ngồi chỗ như vậy, còn nói anh là một người vô cùng ưu tú..."

Đàm Tự nhàn nhạt hỏi: "Cậu rất rảnh?"

"Không, tôi là người lập kế hoạch trò chơi, bình thường rất bận." Phó Thành Bạch cười, "Hiện tại đang làm việc tại công ty Kỳ Thuỵ."

Đàm Tự gõ nhẹ đĩa, ra hiệu Túc Duy An dùng khăn nóng lau tay, sau đó nâng mắt lên, nhẹ giọng nói: "Tôi đây là đang đuổi cậu, không nghe ra?"

Lăn lộn làm việc hai năm, từ trước đến này vẫn không thấy qua người nào thẳng thắn như vậy, Phó Thành Bạch cười vài tiếng rồi rời đi, trước khi rời đi còn lưu luyến nhìn Túc Duy An, ánh mắt nhìn như thế nào cũng có cảm giác không đúng.


Đàm Tự ánh mắt thâm độc, cũng không có hỏi Túc Duy An chuyện khác.

"Tránh xa người đó ra, đừng tiếp xúc."

Túc Duy An sửng sốt, sau đó ngơ ngác quay đầu nhìn anh.

Đàm Tự: "Làm sao, không được?"

Túc Duy An: "Được ..." Cho dù Đàm Tự không nói, cậu cũng không muốn liên lạc với Phó Thành Bạch nữa.

Đồng nghiệp công ty vốn dĩ ngồi ở vị trí chính giữa, sau khi nhìn thấy hai người liền cùng nhau di chuyển đến góc này.

"Hai người đến khi nào, chị không nhìn thấy." Trầm Thần ngồi bên cạnh Túc Duy An, thản nhiên hỏi.

"Vừa mới đến," Túc Duy An nói.

Một bàn đều là những người quen biết nhau, mặc dù Đàm Tự ở đây, nhưng bầu không khí vẫn dễ chịu, mọi người tán gẫu rôm rả, nhưng tâm trạng của Túc Duy An lại không thư thái chút nào.

Kết thúc buổi lễ, tân nương tân lang cắt bánh và tân nương thay bộ sườn xám trước khi bắt đầu chúc rượu.

Không lâu sau mời đến bàn bọn họ. Phó Thành Bạch đi sau lưng tân nương, cầm ly rượu trong tay, đến trước bàn nhìn thẳng vào Túc Duy An.

Túc Duy An không nhìn anh ta, cùng mọi người nâng ly chúc mừng, một câu cũng không nói.

Tân nương tân lang vừa đi đến bàn bên cạnh, Đàm Tự liền đứng lên.

"Ăn no chưa?"

Túc Duy An ngước đầu nhìn anh: "...no rồi"

"Vậy đi thôi"

Sau khi hai người rời đi, cả bàn nhìn nhau.

Đây ... các món ăn chỉ được phục vụ một nửa, liền đi rồi

Lên xe, Đàm Tự khởi động xe: "Muốn ăn cái gì?"

"Ân? Không phải vừa mới ăn xong ..." Túc Duy An ngây người nói.

"Ăn hai miếng liền no rồi?" Đàm Tự hỏi ngược lại.

Túc Duy An không ăn nhiều, bởi vì bên trong, cậu thực sự không có cảm giác ngon miệng.

"Rất...." no rồi.

"Đến nhà của tôi." Đàm Tự cắt ngang cậu.

Túc Duy An đột nhiên mở to mắt: "?"

"Ở nhà có sủi cảo," Đàm Tự nhàn nhạt nhìn cậu, "Không đói sao?"

Máu vừa đông cứng bên trong đột nhiên bốc lên nóng rực.

Hai tay nắm chặt, Tô Duy An nuốt nước miếng mấy cái, sau đó nhẹ nhàng đáp lại.

"...Ừm, là rất đói"

Khi Phó Thành Bạch chạy ra ngoài, chỉ nhìn thấy chiếc xe thể thao ngạo nghễ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com