Dm Edit Cap Tren Luon Treu Choc Toi
Lời nói mang giọng điệu khinh thường, Túc Duy An nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, dường như lưu lại kỷ niệm không mấy tốt đẹp, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cậu tiếp tục vò đầu, thu dọn đồ đạc."Cậu trai trẻ đừng vội, tôi giúp cậu nhặt." Dì lao công đi đến.Túc Duy An vội vàng thu dọn những món đồ cuối cùng, đứng lên gãi gãi tóc, cúi đầu cảm ơn dì lao công sau đó ôm thùng hàng rời khỏi công ty.Về đến nhà, cậu để thùng hàng bên cạnh tủ giày, thay bộ đồ ngủ xong tiện tay mở QQ, vô số tiếng "dingdingding" vang lên.Cậu đóng tất cả lời mời kết bạn, lựa chọn các tin nhắn trong danh sách bạn bè để đọc.Biên tâp Hi Nhiên: "An An, cậu mấy ngày trước thông báo kết thúc là có ý gì, bộ truyện tranh đó hot đến mức có thể đăng dài kỳ ít nhất nửa năm, hay là cậu suy nghĩ lại, nghĩ thêm nhiều cốt truyện?"An An: "Thật xin lỗi, tôi hiện tại đang bận, hơn nữa bộ truyện tranh này trước đó tôi cũng đã quyết định độ dài, những trang cuối cùng tôi đang gấp rút hoàn thành,"Biên tập Hi Nhiên: "...Được rồi, hãy nhớ tìm đến chúng tôi trong các loạt truyện tiếp theo."An An: "(ngoan ngoãn gật đầu.gif)"Tắt khung trò chuyện, cậu mở tài liệu, tiếp tục hoàn thành bản vẽ chưa xong trước đó.Đầu bên kia, tổng biên tập nằm xuống ghế thở dài, đồng nghiệp bên cạnh nghiêng người hỏi: "Vẫn không đồng ý?" "Không!" Lúc đầu An An nói rằng cậu ấy vẽ truyện ngắn, nhưng chỉ với mấy chương, nó đã tăng lên top 5 trong bảng xếp hạng tuần này. Cô đã mừng thầm vì bản thân nhặt được một bảo bối, nháy mắt cậu ta liền không vẽ nữa. "Anh nói xem rốt cuộc cậu ta nghĩ cái gì, thu nhập cao như thế, là tôi tôi nhất định sẽ bỏ việc toàn tâm toàn ý vào vẽ tranh."Đồng nghiệp vỗ vỗ vai cô: "Người ta khác, An An vẽ nhân vật đẹp như vậy, có lẽ là hoạ sĩ của Thiên Húc. Vẽ nhân vật và phục trang có thể kiếm được rất nhiều tiền. Truyện tranh chỉ là một nghề tay trái, nghề phụ hiểu không?""Anh cho rằng hoạ sĩ Thiên Húc chạy đầy khắp đường?"
...Thật ra, Túc Duy An thích vẽ truyện tranh, nhưng khối lượng công việc quá lớn, cậu lại không muốn đi qua đi lại ở bất cứ phòng làm việc nào. Đường nét, màu sắc, hậu kỳ, ... đều là cậu tự mình phụ trách, vẽ một quyển là quá đủ rồi.Vẽ được mấy tiếng, cậu đứng lên vận động xương cốt,Mở nhóm QQ: "Support Miyamoto Sakura", tin nhắn đã lên đến hàng trăm, mấy người tốt lúc nói truyện đều @cậu vào.Xem lại các cuộc trò chuyện, Túc Duy An gửi một loạt icon "2333333", thuận lợi tham gia vào cuộc trò chuyện, ngay lập tức cùng mọi người thảo luận sôi nổi.Trong 10 phút nói chuyện, những tin nhắn cậu gửi đi so với số câu nói trong tháng của cậu còn nhiều hơn.Nói chuyện đến cao hứng xong, cậu định tiếp tục vẽ bản thảo thì điện thoại của Đặng Văn Thuỵ gọi đến."An An, cùng nhau ra ngoài ăn tối." Đặng Văn Thuỵ giọng đầy vui vẻ nói, "Cháu chuẩn bị đi làm rồi, qua đây chú dẫn cháu đi giao lưu làm quen."Túc Duy An có chút sửng sốt: "...chú, cháu vẫn chưa nhận được thông báo của công ty, vẫn còn chưa biết có thể vào được Thiên Húc hay không?"Đặng Văn Thuỵ: "Có thể, mau đến nhanh, địa chỉ chú gửi qua tin nhắn."Tắt điện thoại, người ngồi bên cạnh Đặng Văn Thuỵ nở nụ cười giễu cợt: "To gan, dám ở trước mặt tôi đi cửa sau.""Cửa sau cái quỷ" Đặng Văn Thuỵ đưa thực đơn cho hắn. "Tuy rằng là cháu trai của tôi, nhưng người không có năng lực, tôi nào dàm tuỳ tiện đưa vào công ty?"Đàm Tự nhìn thực đơn: "Bao nhiêu tuổi?"
"23, 24?" Đặng Văn Thuỵ dừng lại, "Bỏ đi, không quan trọng, ta xem qua nhân vật cậu ta thiết kế, rất tốt, đặc biệt là phục trang."Đàm Tự bỏ thực đơn xuống, lông mày cau lại: "Anh tuyển cho tôi một sinh viên đại học?""Không, cậu ấy đã tốt nghiệp rồi." Đặng Văn Thuỵ nhấp một ngụm trà, "Mặc dù cậu ấy vẫn chưa có kinh nghiệm làm việc, nhưng hình như trước đó đã sớm tiếp xúc với hội hoạ, phục trang thiết kế rất tinh tế, nói cho rõ, cuộc phỏng vấn này, tôi chỉ có trách nhiệm cử cậu ấy đến công ty, còn lại không can thiệp vào."Đàm Tự: "Oh, Như Dịch là người phỏng vấn chính. Hy vọng không doạ cho đứa cháu bảo bối của anh khóc."Lúc Túc Duy An đến, Đàm Tự đang dương oai vị thế, vừa vào phòng thì nghe thấy câu nói của Đàm Tự: "Đồng đội Muggle"Đặng Văn Thuỵ nghe thấy tiếng động, vẫy tay gọi: "An an, đến, ngồi chỗ này, vị này là phó tổng Đàm Tự." Nói xong, nheo mắt bồi thêm câu, "Cũng là thái tử gia Thiên Húc."Buổi chiều vừa mới gặp người này, dáng vẻ đầy soái khi, Túc Duy An đương nhiên là nhớ, cậu nhìn vào người đàn ông đến ngơ ngác, sau đó lập tức thu lại ánh mắt, cúi đầu ngồi vào chỗ.Sau đó chào hỏi: "Chào cậu, Thái Tử Gia."Đặng Văn Thuỵ sửng sốt, sau đó cười to.Đàm Tự dừng lại, sau đó tiếp tục lật bài, giọng nói mang theo vài phần trêu trọc: "Cậu gọi tôi là gì?""Không, xin lỗi," Túc Duy An nhận thức mình lỡ lời, đầu càng cúi thấp, "Phó chủ tịch khoẻ"Sau một ván thẻ mở hết, Đàm Tự mới nhìn lên.Cậu gục đầu xuống, mái tóc đen nhánh, không nhìn rõ mặt.Đàm Tự cũng không nói nhiều, động đũa, gắp một vài món ăn, cùng Đàm Thuỵ Văn thảo luận về game mobile mới.Đặng Văn Thuỵ hỏi: "Hạng mục mới lần này cậu đích thân phụ trách?"Đàm Tự: "Vẫn chưa quyết định, để sau hẵng nói đi.""Hay để tôi đi? Nghe nói hợp tác cùng lần này là một tiểu tỷ tỷ, hình như mới ở độ tuổi 20." Đặng Văn Thuỵ cười haha.Túc Duy An ngay lập tức nhận ra họ đang nói về trò chơi hợp tác với Qs-7, tai cậu liền vểnh lên.Đàm Tự cười hừ một tiếng: "Lão già 35 tuổi như anh vẫn còn nghĩ đến ăn cỏ non.""35 tuổi già?" Đàm Văn Thuỵ mắng hắn, "Ta đây đào hoa phong nhã. Không đôi co với cậu về chuyện này, nghĩ xong chưa, dẫn bao nhiêu người đi làm?"Đàm Tự nói: "Người bộ phận khác gần như đã chọn xong, còn thiếu một người giỏi vẽ phong cách Nhật Bản. Tôi nghĩ để...""Tôi có thể!" Cậu trai luôn bảo trì im lặng đột nhiên ngẩng đầu.Âm thanh khiến cả hai đều giật mình.Túc Duy An: "Tôi...tôi khá quen thuộc với phong cách Nhật Bản, kimono, trang phục biểu diễn tôi đều có thể vẽ được.""Cậu thật sự đã tốt nghiệp đại học?" Đàm Tự nhìn cậu, đột nhiên hỏi.Vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông khiến Túc Duy An có chút căng thẳng, cậu gật đầu: "Tốt nghiệp hơn một năm rồi.""Làm sao, cháu của tôi đẹp trai quá." Đặng Văn Thuỵ tự hào vỗ vai cháu mình.Đàm Tự không để ý đến hắn, tiếp túc hỏi Túc Duy An: "Tốt nghiệp lâu như vậy, đã đi làm đâu rồi?"Túc Duy An xoa đầu: "Vẫn chưa.""Trường đại học không sắp xếp thực tập?""Có," Túc Duy An dừng lại một lúc, "nhưng tôi không đi"Đàm Tư: "Ân, chẳng trách lại không biết, cậu về nhà hãy tra từ "thời gian thử việc."Đặng Văn Thuỵ nói: "Cậu sao lại cứng nhắc như vậy."Đàm Tự nhìn Túc Duy An: "Tự tin là tốt, nhưng đừng tự tin quá, cậu đừng học theo ông chú của mình."Túc Duy An im lặng một lúc lâu, hỏi: "...muốn vào công ty, nhất định phải qua thời gian thử việc sao?""Không," Đàm Tự lau miệng, "Có người không cần, người nhảy việc có năng lực xuất sắc, còn có con trai của ông chủ."Túc Duy An không nói nữa, ban đầu cậu cho rằng sẽ được chỉ đạo làm game mobile hợp tác với Qs-7, cuối cùng đến lúc thời gian thử việc của cậu hết, thì dự án đó cũng đã bắt đầu, như vậy thì phải làm sao.Đặng Văn Thuỵ lên tiếng hoà giải: "An An, đừng nghe cậu ta, con người cậu ta lúc nào cũng như vậy, thời gian thử việc thật ra là có, nhưng nếu năng lực xuất sắc, tham gia dự án này cũng không hẳn là không thể.""Nhưng nếu như muốn tham gia dự án lớn này, thì căn bản là không có hy vọng." Đàm Tư lạnh lùng bổ sung.Thời gian sau đó, Túc Duy An ngồi yên lắng nghe, căn bản không mở lời, hai người bên cạnh tiếp tục bàn về dự án, từ game thẻ bài nói đến game thể thao.Đây là thời đại mà mọi người đều có điện thoại di động, ngành công nghiệp game mobile đã trở thành một lĩnh vực mà các nhà kinh doanh đều muốn khai thác. Nhiều người do hoàn cảnh khác nhau, không thể thường xuyên dùng máy tính, vì vậy game mobile trở thành một gia vị mới cho cuộc sống, ẩn chứa cơ hội kinh doanh rất lớn, đây cũng là nguyên nhân mà hai người đàn ông ưu tú này đang tại phòng riêng của một khách sạn cao cấp thảo luận về nhân vật game."Minh hoả truyền kì của Kì Thuỵ đoạn thời gian trước đã mất rất nhiều người chơi, nhóm của bọn họ đã làm một cuộc khảo sát điều tra, cậu có biết lý do khiến cho tỷ lệ người chơi bỏ game cao nhất là gì không?" Đặng Văn Thuỵ hỏi.Đàm Tự: "Nhân vật cải biên quá xấu.""Làm sao mà cậu biết?" Đặng Văn Thuỵ ngạc nhiên hỏiĐàm Tư khinh thường nói: "Đã down xuống, vừa vào game thì bị nhân vật đầu game doạ đến nỗi phải gỡ bỏ, cái này còn phải điều tra sao?"Túc Duy An: "...."Một ông chú độc mồm độc miệng.Bữa cơm kết thúc, Đặng Văn Thuỵ hỏi người bên cạnh: "An An, cháu đi bằng gì đến đây?""Ngồi xe bus." Túc Duy An nói."Vậy để chú đưa cháu về."Túc Duy An sờ sờ đầu: "Làm phiền chú rồi."Đặng Văn Thuỵ vừa nghĩ muốn nói cái gì, thì nhận được điện thoại, sau khi tắt máy đáp: "Bây giờ muốn đưa về cũng không đưa được, có việc gấp, chú phải đi trước."Nói xong, hướng hai người tạm biệt, vội vàng ra khỏi phòng ăn.Đàm Tự thở dài một tiếng, người này không phải là trốn thanh toán đi?Túc Duy An nghĩ cũng muốn đi, lại ngại để Đàm Tự một mình ngồi đó, chỉ có thể tiếp tục ở lại. Thanh toán xong. Đàm Tự đứng lên: "Đi thôi""Vâng"Vẫn chưa ra đến cửa, liền nghe thấy bên ngoài một trận mưa lớn.Điện thoại của Đàm Tự đổ chuông, nghe thấy giọng nói lớn của Đặng Văn Thụy: "Tôi vừa lái xe đi mấy phút liền đổ mưa lớn, cái thời tiết thất thường này. Cháu trai tôi dường như không có ô, cậu giúp tôi đưa nó về.""Để ông chủ giúp anh đưa về?' Đàm Tự đi sang một bên, nheo mắt hỏi.Đàm Thuỵ Văn: "Cảm ơn ông chủ, chúc cậu ngày càng phát tài.'"...."Ngắt điện thoại, hắn quay người nhìn Túc Duy An đứng ở cửa, hình như đang do dự có hay không xông ra ngoài.Cậu ta mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần short, đi giày thể thao, vẫn là bộ đồ lúc chiều, Đàm Tự nhìn cánh tay gầy guộc của cậu ta kết luận, đứa trẻ này hơi còi cọc.Ngay sau đó một nhân viên khách sạn giúp hắn lái xe ra cửa. Hắn đi qua Túc Duy An, sau đó quay đầu nhìn cậu.Túc Duy An bị nhìn không biết nói gì, suy nghĩ hồi lâu, mới ra được câu: "Tạm biệt, phó chủ tịch."Đàm Tự: "Lên xe, tôi đưa cậu về."Sau khi lên xe, hắn hỏi: "Ở đâu?""Đường Nghênh Hà, toà nhà Tây An." Túc Duy An đáp.Đàm Tự miệng độc, nhưng không phải là người nhiều lời, hỏi xong địa chỉ cũng không nói thêm nữa.Trên xe bật bài hát tiếng nhẹ nhàng, Túc Duy An nghe, trong đầu toàn là chuyện thời gian thử việc.Nhịn một hồi lâu, về đến chung cư, cậu đều không hỏi thêm câu nào, trầm mặc xuống xe: "Cảm ơn phó tổng"Cậu nói xong liền đứng tại đó, nửa ngày vẫn không đóng cửa xe.Đàm Tự: "Cậu..."Túc Duy An bị gọi định hồn lại, nhìn chằm chằm Đàm Tự hai giây, vội vàng buông xuống một tiếng "tạm biệt", sau đó dùng lực đóng cửa xe.Đàm Tự ngồi trong xe cả người bị lực đạo này làm cho lắc lư."..."Đàm Tự nghĩ, thằng nhóc này gầy như vậy, lực đạo lại khá lớn.
...Thật ra, Túc Duy An thích vẽ truyện tranh, nhưng khối lượng công việc quá lớn, cậu lại không muốn đi qua đi lại ở bất cứ phòng làm việc nào. Đường nét, màu sắc, hậu kỳ, ... đều là cậu tự mình phụ trách, vẽ một quyển là quá đủ rồi.Vẽ được mấy tiếng, cậu đứng lên vận động xương cốt,Mở nhóm QQ: "Support Miyamoto Sakura", tin nhắn đã lên đến hàng trăm, mấy người tốt lúc nói truyện đều @cậu vào.Xem lại các cuộc trò chuyện, Túc Duy An gửi một loạt icon "2333333", thuận lợi tham gia vào cuộc trò chuyện, ngay lập tức cùng mọi người thảo luận sôi nổi.Trong 10 phút nói chuyện, những tin nhắn cậu gửi đi so với số câu nói trong tháng của cậu còn nhiều hơn.Nói chuyện đến cao hứng xong, cậu định tiếp tục vẽ bản thảo thì điện thoại của Đặng Văn Thuỵ gọi đến."An An, cùng nhau ra ngoài ăn tối." Đặng Văn Thuỵ giọng đầy vui vẻ nói, "Cháu chuẩn bị đi làm rồi, qua đây chú dẫn cháu đi giao lưu làm quen."Túc Duy An có chút sửng sốt: "...chú, cháu vẫn chưa nhận được thông báo của công ty, vẫn còn chưa biết có thể vào được Thiên Húc hay không?"Đặng Văn Thuỵ: "Có thể, mau đến nhanh, địa chỉ chú gửi qua tin nhắn."Tắt điện thoại, người ngồi bên cạnh Đặng Văn Thuỵ nở nụ cười giễu cợt: "To gan, dám ở trước mặt tôi đi cửa sau.""Cửa sau cái quỷ" Đặng Văn Thuỵ đưa thực đơn cho hắn. "Tuy rằng là cháu trai của tôi, nhưng người không có năng lực, tôi nào dàm tuỳ tiện đưa vào công ty?"Đàm Tự nhìn thực đơn: "Bao nhiêu tuổi?"
"23, 24?" Đặng Văn Thuỵ dừng lại, "Bỏ đi, không quan trọng, ta xem qua nhân vật cậu ta thiết kế, rất tốt, đặc biệt là phục trang."Đàm Tự bỏ thực đơn xuống, lông mày cau lại: "Anh tuyển cho tôi một sinh viên đại học?""Không, cậu ấy đã tốt nghiệp rồi." Đặng Văn Thuỵ nhấp một ngụm trà, "Mặc dù cậu ấy vẫn chưa có kinh nghiệm làm việc, nhưng hình như trước đó đã sớm tiếp xúc với hội hoạ, phục trang thiết kế rất tinh tế, nói cho rõ, cuộc phỏng vấn này, tôi chỉ có trách nhiệm cử cậu ấy đến công ty, còn lại không can thiệp vào."Đàm Tự: "Oh, Như Dịch là người phỏng vấn chính. Hy vọng không doạ cho đứa cháu bảo bối của anh khóc."Lúc Túc Duy An đến, Đàm Tự đang dương oai vị thế, vừa vào phòng thì nghe thấy câu nói của Đàm Tự: "Đồng đội Muggle"Đặng Văn Thuỵ nghe thấy tiếng động, vẫy tay gọi: "An an, đến, ngồi chỗ này, vị này là phó tổng Đàm Tự." Nói xong, nheo mắt bồi thêm câu, "Cũng là thái tử gia Thiên Húc."Buổi chiều vừa mới gặp người này, dáng vẻ đầy soái khi, Túc Duy An đương nhiên là nhớ, cậu nhìn vào người đàn ông đến ngơ ngác, sau đó lập tức thu lại ánh mắt, cúi đầu ngồi vào chỗ.Sau đó chào hỏi: "Chào cậu, Thái Tử Gia."Đặng Văn Thuỵ sửng sốt, sau đó cười to.Đàm Tự dừng lại, sau đó tiếp tục lật bài, giọng nói mang theo vài phần trêu trọc: "Cậu gọi tôi là gì?""Không, xin lỗi," Túc Duy An nhận thức mình lỡ lời, đầu càng cúi thấp, "Phó chủ tịch khoẻ"Sau một ván thẻ mở hết, Đàm Tự mới nhìn lên.Cậu gục đầu xuống, mái tóc đen nhánh, không nhìn rõ mặt.Đàm Tự cũng không nói nhiều, động đũa, gắp một vài món ăn, cùng Đàm Thuỵ Văn thảo luận về game mobile mới.Đặng Văn Thuỵ hỏi: "Hạng mục mới lần này cậu đích thân phụ trách?"Đàm Tự: "Vẫn chưa quyết định, để sau hẵng nói đi.""Hay để tôi đi? Nghe nói hợp tác cùng lần này là một tiểu tỷ tỷ, hình như mới ở độ tuổi 20." Đặng Văn Thuỵ cười haha.Túc Duy An ngay lập tức nhận ra họ đang nói về trò chơi hợp tác với Qs-7, tai cậu liền vểnh lên.Đàm Tự cười hừ một tiếng: "Lão già 35 tuổi như anh vẫn còn nghĩ đến ăn cỏ non.""35 tuổi già?" Đàm Văn Thuỵ mắng hắn, "Ta đây đào hoa phong nhã. Không đôi co với cậu về chuyện này, nghĩ xong chưa, dẫn bao nhiêu người đi làm?"Đàm Tự nói: "Người bộ phận khác gần như đã chọn xong, còn thiếu một người giỏi vẽ phong cách Nhật Bản. Tôi nghĩ để...""Tôi có thể!" Cậu trai luôn bảo trì im lặng đột nhiên ngẩng đầu.Âm thanh khiến cả hai đều giật mình.Túc Duy An: "Tôi...tôi khá quen thuộc với phong cách Nhật Bản, kimono, trang phục biểu diễn tôi đều có thể vẽ được.""Cậu thật sự đã tốt nghiệp đại học?" Đàm Tự nhìn cậu, đột nhiên hỏi.Vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông khiến Túc Duy An có chút căng thẳng, cậu gật đầu: "Tốt nghiệp hơn một năm rồi.""Làm sao, cháu của tôi đẹp trai quá." Đặng Văn Thuỵ tự hào vỗ vai cháu mình.Đàm Tự không để ý đến hắn, tiếp túc hỏi Túc Duy An: "Tốt nghiệp lâu như vậy, đã đi làm đâu rồi?"Túc Duy An xoa đầu: "Vẫn chưa.""Trường đại học không sắp xếp thực tập?""Có," Túc Duy An dừng lại một lúc, "nhưng tôi không đi"Đàm Tư: "Ân, chẳng trách lại không biết, cậu về nhà hãy tra từ "thời gian thử việc."Đặng Văn Thuỵ nói: "Cậu sao lại cứng nhắc như vậy."Đàm Tự nhìn Túc Duy An: "Tự tin là tốt, nhưng đừng tự tin quá, cậu đừng học theo ông chú của mình."Túc Duy An im lặng một lúc lâu, hỏi: "...muốn vào công ty, nhất định phải qua thời gian thử việc sao?""Không," Đàm Tự lau miệng, "Có người không cần, người nhảy việc có năng lực xuất sắc, còn có con trai của ông chủ."Túc Duy An không nói nữa, ban đầu cậu cho rằng sẽ được chỉ đạo làm game mobile hợp tác với Qs-7, cuối cùng đến lúc thời gian thử việc của cậu hết, thì dự án đó cũng đã bắt đầu, như vậy thì phải làm sao.Đặng Văn Thuỵ lên tiếng hoà giải: "An An, đừng nghe cậu ta, con người cậu ta lúc nào cũng như vậy, thời gian thử việc thật ra là có, nhưng nếu năng lực xuất sắc, tham gia dự án này cũng không hẳn là không thể.""Nhưng nếu như muốn tham gia dự án lớn này, thì căn bản là không có hy vọng." Đàm Tư lạnh lùng bổ sung.Thời gian sau đó, Túc Duy An ngồi yên lắng nghe, căn bản không mở lời, hai người bên cạnh tiếp tục bàn về dự án, từ game thẻ bài nói đến game thể thao.Đây là thời đại mà mọi người đều có điện thoại di động, ngành công nghiệp game mobile đã trở thành một lĩnh vực mà các nhà kinh doanh đều muốn khai thác. Nhiều người do hoàn cảnh khác nhau, không thể thường xuyên dùng máy tính, vì vậy game mobile trở thành một gia vị mới cho cuộc sống, ẩn chứa cơ hội kinh doanh rất lớn, đây cũng là nguyên nhân mà hai người đàn ông ưu tú này đang tại phòng riêng của một khách sạn cao cấp thảo luận về nhân vật game."Minh hoả truyền kì của Kì Thuỵ đoạn thời gian trước đã mất rất nhiều người chơi, nhóm của bọn họ đã làm một cuộc khảo sát điều tra, cậu có biết lý do khiến cho tỷ lệ người chơi bỏ game cao nhất là gì không?" Đặng Văn Thuỵ hỏi.Đàm Tự: "Nhân vật cải biên quá xấu.""Làm sao mà cậu biết?" Đặng Văn Thuỵ ngạc nhiên hỏiĐàm Tư khinh thường nói: "Đã down xuống, vừa vào game thì bị nhân vật đầu game doạ đến nỗi phải gỡ bỏ, cái này còn phải điều tra sao?"Túc Duy An: "...."Một ông chú độc mồm độc miệng.Bữa cơm kết thúc, Đặng Văn Thuỵ hỏi người bên cạnh: "An An, cháu đi bằng gì đến đây?""Ngồi xe bus." Túc Duy An nói."Vậy để chú đưa cháu về."Túc Duy An sờ sờ đầu: "Làm phiền chú rồi."Đặng Văn Thuỵ vừa nghĩ muốn nói cái gì, thì nhận được điện thoại, sau khi tắt máy đáp: "Bây giờ muốn đưa về cũng không đưa được, có việc gấp, chú phải đi trước."Nói xong, hướng hai người tạm biệt, vội vàng ra khỏi phòng ăn.Đàm Tự thở dài một tiếng, người này không phải là trốn thanh toán đi?Túc Duy An nghĩ cũng muốn đi, lại ngại để Đàm Tự một mình ngồi đó, chỉ có thể tiếp tục ở lại. Thanh toán xong. Đàm Tự đứng lên: "Đi thôi""Vâng"Vẫn chưa ra đến cửa, liền nghe thấy bên ngoài một trận mưa lớn.Điện thoại của Đàm Tự đổ chuông, nghe thấy giọng nói lớn của Đặng Văn Thụy: "Tôi vừa lái xe đi mấy phút liền đổ mưa lớn, cái thời tiết thất thường này. Cháu trai tôi dường như không có ô, cậu giúp tôi đưa nó về.""Để ông chủ giúp anh đưa về?' Đàm Tự đi sang một bên, nheo mắt hỏi.Đàm Thuỵ Văn: "Cảm ơn ông chủ, chúc cậu ngày càng phát tài.'"...."Ngắt điện thoại, hắn quay người nhìn Túc Duy An đứng ở cửa, hình như đang do dự có hay không xông ra ngoài.Cậu ta mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần short, đi giày thể thao, vẫn là bộ đồ lúc chiều, Đàm Tự nhìn cánh tay gầy guộc của cậu ta kết luận, đứa trẻ này hơi còi cọc.Ngay sau đó một nhân viên khách sạn giúp hắn lái xe ra cửa. Hắn đi qua Túc Duy An, sau đó quay đầu nhìn cậu.Túc Duy An bị nhìn không biết nói gì, suy nghĩ hồi lâu, mới ra được câu: "Tạm biệt, phó chủ tịch."Đàm Tự: "Lên xe, tôi đưa cậu về."Sau khi lên xe, hắn hỏi: "Ở đâu?""Đường Nghênh Hà, toà nhà Tây An." Túc Duy An đáp.Đàm Tự miệng độc, nhưng không phải là người nhiều lời, hỏi xong địa chỉ cũng không nói thêm nữa.Trên xe bật bài hát tiếng nhẹ nhàng, Túc Duy An nghe, trong đầu toàn là chuyện thời gian thử việc.Nhịn một hồi lâu, về đến chung cư, cậu đều không hỏi thêm câu nào, trầm mặc xuống xe: "Cảm ơn phó tổng"Cậu nói xong liền đứng tại đó, nửa ngày vẫn không đóng cửa xe.Đàm Tự: "Cậu..."Túc Duy An bị gọi định hồn lại, nhìn chằm chằm Đàm Tự hai giây, vội vàng buông xuống một tiếng "tạm biệt", sau đó dùng lực đóng cửa xe.Đàm Tự ngồi trong xe cả người bị lực đạo này làm cho lắc lư."..."Đàm Tự nghĩ, thằng nhóc này gầy như vậy, lực đạo lại khá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com