TruyenHHH.com

Dm Edit Benh Chua Roi

Xe của Thẩm Huyền và Lăng đại thiếu đậu chung một chỗ, tuy Thẩm Huyền biết rằng đứa nhỏ này đã bình tĩnh lại rồi, cũng không có gì lý do gì để đến trại an dưỡng nữa, định tự mình đi về, nhưng khi hắn nhìn thấy chiếc xe của Lăng đại thiếu, không khỏi trầm mặc.

Vài giây sau, hắn hỏi: "Anh khẳng định là xe này còn chưa báo hỏng?"

"Cũng sắp rồi" Lăng đại thiếu thuận miệng trả lời, "Hai ngày trước tôi đi mua đồ, đến khi trở về trên cửa kính xe có dán một tờ quảng cáo nhỏ chuyên thu mua xe hỏng."

Thẩm Huyền cũng cạn lời, thấy anh đặt đứa nhỏ xuống rồi đi ra phía trước xe đạp hai cái, chuẩn bị mở cửa lên xe, nhưng lúc này bỗng nghe có tiếng rơi vỡ, cánh ở phía sau bỗng nhiên rớt ra, đổ cái rầm xuống đất.

Thẩm Huyền: "......"

Lăng Hi: "......"

Đặng Văn Hoằng: "......"

"Đệt, lại rớt nữa, chắc là lần trước còn chưa sửa xong" Lăng đại thiếu chạy qua, khiêng cánh cửa rỉ sét lên đặt lại lên khung cửa, dùng lực đạp mấy phát, "Được rồi, để tạm như vậy đi, Tiểu Hoằng một lát cậu ngồi nhích qua bên kia, đừng dựa gần quá."

Thẩm Huyền: "......"

Lăng Hi: "......"

Đặng Văn Hoằng: "......"

Trong đầu mấy người họ cùng lúc đều lóe qua một từ: ĐIÊN RỒI.

Đặng Văn Hoằng yên lặng nhìn Thẩm Huyền, Lăng Hi cũng không nhịn được như có như không hơi nghiêng đầu về phía hắn, đúng là không còn cách nào khác, đầu óc của anh họ không được bình thường lắm, không đáng tin chút nào.

Thẩm Huyền cũng thấy như vậy quá nguy hiểm, kiên nhẫn khuyên vài câu, cuối cùng đã làm cho Lăng đại thiếu từ bỏ ý định lái chiếc xe này về. Thế là hắn chở bọn họ ra khỏi trấn nhỏ, trước tiên là chở đứa nhỏ với Đặng Văn Hoằng về trại an dưỡng, sau đó mới về thành phố.

Lăng Hi bị Đặng Văn Hoằng kéo vào phòng ngủ, rủ mắt, theo thường lệ đi vào ngồi một góc.

Lúc bọn họ trở về bị vài tên tùy tùng vây lấy, thấy Đặng Văn Hoằng lật một quyển truyện tranh, ngồi xuống trước mặt đứa nhỏ cười tủm tỉm, biết hắn muốn đọc truyện, nhanh chóng lui ra, canh chừng ở bên ngoài.

Lúc này Lăng Hi mới mở miệng hỏi: "Thạch An Yến bất hòa với hắn, sẽ dẫn hắn đi thăm thân thể của mình thật à?"

Đặng Văn Hoằng nở nụ cười sâu xa: "Sẽ, người ngoài cuộc mới là người tỉnh táo, quan hệ của bọn họ tuy nhìn có vẻ cứng nhắc, nhưng nghiêm túc mà nói thì đều là do người nào đó tự mình chán ghét đối phương."

Trước kia Lăng Hi cũng không thân với bọn họ lắm, chỉ gật đầu, không có hỏi nhiều.

"Hôm nay cậu có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, nhìn hắn không vừa mắt"

Đặng Văn Hoằng biết người này trước giờ rất giỏi nhẫn nhịn, cậu làm như vậy chắc chắn là do đã bị chạm vào vảy ngược, nhưng nếu cậu không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi nữa, dứt khoát đổi chủ đề khác.

Lăng Hi hỏi: "Khi nào bắt đầu quay phim?"

"Sắp bắt đầu tuyển diễn viên" Đặng Văn Hoằng nhẹ nhàng thở dài, "Tôi không có ký ức của nguyên thân, hi vọng đến lúc đó không gặp người quen trước kia, hình như nguyên thân đã trêu chọc không ít người."

"Có anh họ của tôi ở đó" Lăng Hi nói, anh họ của cậu luôn coi trọng những người có tài, hay bao che khuyết điểm cho những người thuận mắt anh, nhưng từ lâu anh đã biết Đặng Văn Hoằng rất thông minh, chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt thòi.

Hơn nữa, ba người bọn cậu chỉ có Đặng Văn Hoằng không cần suy xét về vấn đề quay lại thân xác cũ, hiện tại đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới, không biết cậu và Husky còn có hi vọng cứu vãn chút nào không.

Đọt nhiên cậu nhớ tới một chuyện, hỏi: "Hôm nay ai trực ban?"

"Tình cơ ghê, là tôi nè."

Lăng Hi lập tức yên tâm: "Vậy chờ tôi ăn cơm xong thì cậu không cần vào nữa, tôi cần dùng máy tính."

Đặng Văn Hoằng cười gật đầu: "Nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ giúp cậu xử lý."

Lăng Hi vô cùng hài lòng, kiên nhẫn đợi đến buổi tối, thấy đám tùy tùng đã tan ca, Đặng Văn Hoằng kéo kín rèm cửa sổ, rồi đóng cửa lại,  cậu mở máy tính ra đăng nhập vào hòm thư, tải tài liệu mà ông nội gửi đến xuống, chậm rãi xem qua.

Đúng như cậu đoán, vụ tai nạn giao thông kia là có âm mưu từ trước, bởi vì hết thảy đều quá trùng hợp.

Lúc đó bọn họ vừa mới xuống xe, đi chưa được hai bước đã thấy một chiếc việt dã ở bên cạnh mở cửa, ngay sau đó người trên xe ném một nam một nữ lõa thể xuống đất, để mặc người qua đường vây xem đôi gian phu dâm phụ.

Tuy cậu chỉ quét mắt nhìn qua một chút, nhưng vẫn không khống chế được cơn tức giận, đương nhiên là lập tức phát bệnh.

Bọn bảo tiêu đã được huấn luyện bài bản, vội vàng chia vài người ra chặn tầm mắt của cậu, để tránh làm bị thương những người vô tội, hai người còn lại giữ chặt cậu, đưa cậu rời xa trung tâm của vòng xoáy này.

Hắn đang nóng giận, đương nhiên muốn tránh khỏi bọn họ, không biết đã buông lỏng tay của em trai từ lúc nào, mà Lăng Bắc trước giờ không thích ồn ào náo nhiệt, cứ vậy im lặng rời đi, trong nháy mắt hắn nhìn thoáng qua, thấy em trai đã đi tới đường lớn, lập tức muốn chạy tới kéo về, nhưng vào lúc này, hắn nghe được tiếng đạp chân ga từ xa lao tới, sau đó thì hoàn toàn mất đi ý thức.

Liên kết chuyện này lại với nhau, không chỉ biết lợi dụng điểm chí mạng, còn nắm được bắt cách hành động của cậu, cho nên khi cậu vừa xuất hiện đã có thể sắp xếp một vở kịch như vậy.

Lăng Hi nhìn kỹ toàn bộ tài liệu, thấy ông nội đưa cho cậu cách liên hệ với người phụ trách chuyện này, lập tức nhắn cho đối phương, chuẩn bị hỏi hắn một chút về tình hình hiện tại.

Lúc này Thẩm Huyền đang làm việc, nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống mở ra xem, lập tức vui đến híp mắt lại.

Sau khi xảy ra tai nạn giao thông thì hắn và ông cụ cùng nhau chạy tới bệnh viện, lúc ấy trạng thái của ông cụ không ổn lắm, không còn sức để lo mấy chuyện này, hơn nữa chuyện này nhìn giống như do người nội bộ gây ra, vì thế không có bao nhiêu người đáng để tin tưởng, mà hắn vừa mới về nước, tạm thời không quá bận rộn, dứt khoát tiếp nhận công việc này.

Từ khi Lăng Hi nói cho ông cụ biết mọi chuyện, hắn đã được thông báo rằng người phụ trách liên lạc bên kia sẽ đổi cho người khác, lập tức đoán ra là Lăng Hi, rất muốn biết khi nào thì cậu mới liên hệ với hắn, xem ra người này cuối cùng cũng tìm được cơ hội.

Hắn nhấn nút đồng ý, giả vờ như người xa lạ cùng cậu trao đổi vài câu, rất nhanh vào chủ đề chính.

Đôi nam nữ kia đúng thật là đang yêu đương vụng trộm, vợ của tên đó mang theo người tìm đến cửa, nghe nói tiểu tam đang đi dạo phố ở tiệm sách gần đó, bên kia đúng lúc đang náo nhiệt, muốn cho bọn họ mất hết mặt mũi, vì vậy mới có một màn kia. Bối cảnh của gia đình mấy người này đều rất sạch sẽ, không có vấn đề.

Lăng Hi nhạy bén hỏi: "Nghe nói?"

Thẩm Huyền tán thưởng cười cười: "Hình như là sau khi đôi nam nữ kia dắt nhau xuống lầu, cô ta nghe có người vây xem nói một câu như vậy, nên quyết định đi thử."

Lăng Hi rơi vào trầm mặc.

Trùng hợp?

Không, bị đụng khi cậu không nghe thấy tiếng bóp còi hoặc tiếng phanh xe lại, hiển nhiên là cố ý, hung thủ kia nếu đã sớm ở bên cạnh chờ thời cơ, đối phương đã có suy nghĩ muốn tông cậu từ lâu, nên muốn thử một phen.

Nói cách khác, người lên kế hoạch cho chuyện này biết hiện trường sẽ rối loạn, muốn đánh cược liệu cậu có xông ra đường lớn hay không, bởi vậy mới có thể sắp xếp người ôm cây đợi thỏ.

Thẩm Huyền thấy cậu nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại, hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Lăng Hi chắc như đinh đóng cột: "Không phải là trùng hợp, e là đối phương may mắn thấy được một màn kịch như vậy, sau đó dùng lời nói dẫn dắt bọn họ đến tiệm sách, muốn thử xem có thể gặp được Lăng thiếu hay không, bọn họ có để ý người đã nói câu nói kia không?"

"Không có, bọn họ chỉ lo tìm cách để cho tiểu tam với tra nam biết thế nào là lễ hội."

Cũng đúng, gặp phải chuyện này thì còn hơi sức đâu mà để ý cái khác...... Lăng Hi suy nghĩ: "Thấy người đó ở đâu? Gần đó có camera không?"

"Có." Thẩm Huyền đem danh sách ra vào dài dằng dặc của khu chung cư gửi qua, phần lớn đều là lái xe vào, đối chiếu từng cái rất phiền toái, đến giờ vẫn chưa thấy ai khả nghi.

Lăng Hi nhướn mày, hắn vốn không ôm hi vọng, ai ngờ đối phương lại có thể cho hắn một tập tài liệu thế này, rõ ràng là đã suy xét chu toàn, ông tìm người được việc ghê.

Hắn tò mò hỏi: "Anh làm nghề gì?"

Đây là đang thấy hứng thú với mình? Thẩm Huyền cười tủm tỉm: "Tạm thời bảo mật."

Lăng Hi cũng không miễn cưỡng, tiếp tục thảo luận với hắn. Chuyện tra nam và tiểu tam này trong thời gian ngắn không có tiến triển mới, như vậy chỉ còn lại hung thủ. Tư liệu có ghi, bằng lái của người tông xe là giả, chạy vào ngoại ô sau đó mất tung tích, không biết có phải đã bị diệt khẩu rồi hay không.

Khi đó cậu đang phát bệnh, ký ức có hơi mờ nhạt, ấn tượng sâu sắc nhất là......

Cậu gõ chữ: "Mắt trái của tài xế có vết sẹo."

Thẩm Huyền biết rõ còn cố hỏi: "Sao cậu biết?"

"Tôi cũng có cách của mình."

Thẩm Huyền ừ một tiếng, không hỏi thêm nữa, trao đổi quan điểm với cậu một chút.

Người này chiếm thân thể của một đứa trẻ, bình thường ít nói, thỉnh thoảng còn biết lộ ra một chút đặc điểm nên có của một đứa nhóc, thuận tiện thêm một chút biểu hiện của người cuồng anh trai, giống như bộ dạng không chút lo nghĩ này mới đúng là cậu.

Đây chính là người thừa kế của Lăng gia khiến ông cụ kiêu ngạo, Lăng Hi.

Thẩm Huyền nhìn chằm chằm vào màn hình: "Về phía hung thủ ở phía sau, cậu cảm thấy sao?"

"Chắc là không phải người trong nội bộ làm." Lăng Hi phỏng đoán, "Tôi biết hai nhà kia năng lực tới đâu, mà người phía sau màn rất thông minh, chặt chẽ, dám làm dám chịu, vừa thấy đã biết không phải là một nhân vật đơn giản.

Có thể là ai đây?

Lăng Hi trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: "Điều tra Thúc Thành"

"Ồ? Thiếu gia nhà họ Thúc ngày đó bị Lăng thiếu dọa chạy?"

"Ừ, ngươi đi tra xem vì sao hắn lại tiếp cận Lăng thiếu."

"Không phải vì theo đuổi người ta sao?"

"Ai biết có phải là thật hay không"

Thẩm Huyền nheo mắt lại: "Đợi vài ngày."

Lăng Hi đồng ý, trò chuyện với hắn thêm một lát, sau đó nhanh chóng rời khỏi hệ thống.

Thẩm Huyền tiếp tục làm việc, xem xong mấy tập tài liệu chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, sau đó quét mắt nhìn cửa phòng đọc sách, ma xui quỷ khiến mà bước vào phòng Lăng Hi, mở đèn đầu giường nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đang nằm say giấc.

Hôm nay hắn có một phát hiện mới, lúc nói chuyện với Lăng Hi nghĩ rằng cảm giác ở bên nhau thế này cũng khá thú vị.

Chín giờ tối, khu phố dần dần trở nên yên tĩnh.

Thạch An Yến vừa mới tiếp quản Tinh Vũ, còn cần xã giao nhiều, lúc này mới mang theo Husky về nhà. Husky này rất ngoan, trên đường đi luôn rất im lặng, chỉ thỉnh thoảng sẽ liếc hắn vài lần, như mang theo quan ngại sâu sắc.

Husky sau khi rời xa vòng tay của bạn tốt mới bỗng nhiên ý thức được một chuyện: Tên lưu manh Thạch An Yến này ghét hắn như vậy, có dẫn hắn đến bệnh viện thật không? Lỡ như muốn ngược đãi hắn một trận thì làm sao đây?

Husky yên lặng đi theo, hắn đi ăn cơm với người khác, còn mình thì phải ngồi đợi ở trong xe, sau đó càng đợi càng đói, càng đói lại càng cảm thấy mình đoán đúng rồi, lại càng nhìn hắn không vừa mắt, khi về nhà nghe tên khốn này kêu bảo mẫu làm cho mình chút thức ăn, sắc mặt cũng không dịu đi tí nào.

Thạch An Yến thấy Husky vẫn mang bộ mặt hống hách, cũng không để ý, rủ mắt nhìn nó ăn xong, dẫn nó lên lầu.

Cửa phòng chầm chậm mở ra, Husky lười biếng đắc ý bước vào, định tối nay sẽ yên tâm nghỉ ngơi, kết quả vừa liếc nhìn liền nhìn thấy thân thể trên giường, lập tức kích động.

Thạch An Yến giữ nó lại kịp lúc, thầm nghĩ có lẽ con chó này đúng là rất thân với Tiểu Huyên, cẩn thận dắt nó đến trước giường, vừa có thể cho nó nhìn thấy người, cũng vừa không làm đau Tiểu Huyên.

Đậu móa, ngươi thử chạm ông đây một lần nữa xem! Husky đầy hằn học.

Thạch An Yến cảnh cáo nói: "Đừng nhúc nhích."

Khí thế trên người anh khá mạnh, Husky biết nếu mình không nghe lời thì sẽ bị lôi đi, đành yên lặng ngồi một góc. Thạch An Yến thấy nó biết nghe lời, lúc này mới nhìn về phía giường lớn, chậm rãi vuốt ve mặt hắn: "Đây là chó em nuôi đấy, em nhìn thấy không?"

Người trên giường vẫn nhắm mắt, sự yên tĩnh này như vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.

"Nghe nói em cho nó ngửi qua đồ của tôi, hóa ra em căm ghét tôi đến vậy......" Trong mắt Thạch An Yến đong đầy cảm xúc, chống lên giường chậm rãi cúi người, "Lúc trước tôi sai rồi, nếu em tỉnh lại, tôi sẽ không bao giờ giấu diếm tình cảm của mình nữa, sẽ không bao giờ vì kéo dài khoảng cách mà cố ý chọc em tức giận nữa, chúng ta làm lại từ đầu, được không?"

Giọng hắn nhỏ dần, rất nhanh biến mất khi đôi môi chạm nhau.

Husky: "......"

Husky: "= 口 = ! ! !"

Husky lập tức nổi giận, xông qua cắn hắn một ngụm.

Edit: tạm thời tui chỉ có thể trả trước 1 chương thôi, thành thật xin lỗi các bạn. Tui cứ nghĩ tuần này thi cũng hòm hòm lịch hk2 thì sẽ edit tiếp, ai dè trường tui quăng luôn lịch thi hk3 bắt đầu thi gấp để kịp vô học kì mới. Ngày nào cũng ôn bài rồi ngồi thi hết 14 môn này thiệt sự là đủ làm tui thở không ra hơi chứ không có dư thời gian bỏ ra để dịch truyện. Tuần tới tui vẫn còn phải thi tiếp nên sẽ dời lịch đăng truyện, mong mọi người thông cảm và đợi tui trở lại nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com