TruyenHHH.com

Dm Edit Benh Chua Roi

Lúc này đoàn phim này đang ở một thị trấn an tĩnh ngoài thành phố để quay ngoại cảnh.

Lăng đại thiếu vừa dẫn bọn họ qua đó, vừa nói sơ qua về tình huống trước mắt.

Lăng Hi hoàn toàn không rõ mấy chuyện này lắm, nhưng thân phận của cậu bây giờ là một đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ, bởi vậy lúc bị anh họ kéo đi cậu cũng ngoan ngoãn đi theo, ngay sau đó cảm thấy không đúng: Chẳng phải anh họ muốn đi đến trường quay sao, kéo hắn đi làm gì?

Hắn mơ hồ có loại dự cảm không tốt, hơi chống cự một chút. Đúng lúc này Lăng đại thiếu cầm cổ tay cậu, nhẹ nhàng nói  mang em đi dạo một vòng, sau đó nhanh chóng dẫn cậu tới bãi đỗ xe, rồi mở cửa xe ra, lập tức cảm thấy rất vừa lòng.

Lăng Hi: "......"

Vì thế Lăng đại thiếu chầm chậm rời khỏi trại an dưỡng, chẳng mấy chốc đã chạy ra tới đường lớn.

Husky lúc đầu chẳng tình nguyện tí nào, nhưng bị một câu "Đi ra ngoài một chuyến cũng tốt" của Đặng Văn Hoằng thuyết phục, nghĩ có lẽ có thể nghe được một ít tin đồn về mình, nên không chống cự nữa.

Đặng Văn Hoằng vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm, nghe Lăng đại thiếu tự thuật, gật gật đầu: "Ta có biết có vài diễn viên quần chúng sẽ đi theo đoàn phim lâu dài, anh Vương cũng vậy sao?"

"Đúng vậy, hắn làm này nghề hơn bốn năm, cũng quen biết kha khá người, nghe nói trong một năm gần đây còn có thể được nhận vài câu thoại"

Đặng Văn Hoằng gật gù, diễn viên quần chúng nói thẳng thì chính là làm nền, ống kính chủ cần quét qua một cái, thì nào có ai chú ý tới, nhưng có lời thoại thì khác, bởi vì có lời thoại đồng nghĩa với việc có thể lộ mặt.

"Thực ra hắn có thể kiên trì lâu như vậy cũng không dễ dàng gì, nhưng nhân phẩm quá kém, không biết đối nhân xử thế," Lăng đại thiếu đánh giá, "Hắn ở trước mặt những diễn viên và nhân viên  công tác của đoàn làm phim thì là cá con, còn trước mặt đám người làm nền như tụi tôi thì là cá mập, làm như đoàn phim này là do nhà hắn mở"

Đặng Văn Hoằng nói: "Trong giới giải trí còn rất nhiều người như thế."

"Nhưng cũng không đáng ghét bằng hắn, một lát cậu thấy là biết," Lăng đại thiếu nói, "Hiện tại trong đoàn phim này có người quen trước kia của hắn, nghe nói là có bà con gì đó, cũng không biết có thật không, hay là do hắn mặt dày tự nhận, mà hắn lăn lộn ở đây cũng khá lâu rồi, đoàn phim vì bớt việc nên chỉ cần thiếu diễn viên quần chúng thì cứ nói với hắn, hắn phụ trách tìm người, trước kia tôi muốn vào đây cũng phải mua tặng hắn một hộp thuốc lá."

Đặng Văn Hoằng lập tức bật cười, hiểu rõ hỏi: "Hắn gọi điện thoại cho anh, vì tưởng anh là người thành phố này?"

"Ừ, hai ngày nay chỉ cần có việc thì cứ sai tôi làm, tỏ vẻ bề trên, còn cứ hở một cái là cúp máy, khinh người quá đáng" Lăng đại thiếu bĩu môi, "Tôi lớn từng này, còn chưa có mấy ai dám để tôi chưa nói xong mà đã ngắt máy."

Đặng Văn Hoằng thầm nghĩ ai bảo anh Vương này không biết anh là Lăng đại thiếu gia, nếu mà biết thì chắc là hối hận đến xanh ruột.

Hắn nhìn Lăng đại thiếu trên người mặc một bộ đồ hàng vỉa hè tầm hai mấy ba mươi đồng cùng với chiếc xe second-hand cũ nát, cảm thấy Lăng đại thiếu thật thật là tàn nhẫn với bản thân, đúng là giả nghèo ở cái tầm luôn.

"Tôi cũng ở trong đoàn phim dạo chơi hai ngày, chờ bọn họ đi tỉnh ngoài quay phim thì không theo nữa" Lăng đại thiếu vừa nói vừa bẻ tay lái, "Nhưng mà trước khi đi ông đây muốn chỉnh hắn một lần, nếu không thì ông sẽ theo họ của hắn"

Xe chạy qua một đoạn đường xóc nảy, cả xe bắt đầu rung lắc, cảm giác như có thể đổ rầm rầm bất cứ lúc nào, tình huống này vẫn kéo dài cho đến khi chạy vào quốc lộ bằng phẳng cũng không thể tốt lên nổi.

Vài vị hành khách đã trải qua tai nạn giao thông, dù gì cũng để lại bóng ma, không khỏi đem sự chú ý toàn bộ đều tập trung lên trên xe, căng chặt dây thần kinh, sợ rằng chiếc xe này sẽ chạy thẳng vào tù.

Lăng đại thiếu cũng nhìn ra có chút không thích hợp, chạy sát qua bên lề rồi dừng lại, đi xuống đạp hai phát lên nắp xe, sau đó quay trở lại trên xe, tiếp tục hì hục lái: "Quả nhiên của rẻ là của ôi, giờ cứ chạy tạm vậy đi, Tiểu Hoằng cậu nắm chặt cửa bên kia đi, ngày hôm qua lúc tôi ra khỏi nhà thì bị rơi ra, sau đó gắn đại lên xài tạm, cũng không biết có ổn không"

Lăng Hi: "......"

Đặng Văn Hoằng: "......"

Husky: "......"

Đặng Văn Hoằng dùng sức giữ lấy cửa, hắn và Husky lúc đó gần như có cùng suy nghĩ trong lòng: Đã sớm nghe nói đại thiếu gia nhà họ Lăng khá tùy tiện, ai  có mà dè lại cẩu thả tới mức này!

Lăng Hi rủ mắt, thần sắc đờ đẫn.

Anh họ nhà hắn không chỉ bướng bỉnh, trong đầu còn chứa nhiều ý tưởng kì quái, chỉ cần thích cái gì sẽ vô cùng chú tâm, lúc trước muốn theo học đạo thuật chính là một ví dụ tốt.

Khi đó ông nội cũng không phải không có biện pháp để đào tạo anh họ, nhưng anh họ bỗng nhiên say mê trong kĩ thuật tổ truyền của gia đình. Thực ra nhà họ  Lăng trước đây có làm mấy cái loại giao dịch phi pháp, không thể tùy tiện cho người khác lại gần, sau đó truyền lại trong sách cổ là nhà chính là xây ở trên nghĩa địa, đến tối lại bị ma quỷ ám, mà người Lăng gia bọn họ biết đạo thuật, cho nên không sợ.

Mấy người thời đó cũng tin chuyện này sái cổ, cũng chả có mấy ai muốn tìm hiểu tiếp, vì thế một truyền mười, mười truyền trăm, đến bây giờ một vài cụ già vẫn còn nói không thể đến gần nhà họ Lăng. Nhưng anh họ không biết chuyện này, chỉ cảm thấy không thể để tay nghề của tổ tông ở thế hệ này mà bắt đầu xuống dốc, vì thế không hề do dự mà gánh vác gánh nặng này.

Ông nội cũng không còn cách nào ngăn nổi, đành phải nói thật cho anh họ.

Giọng điệu của anh họ chỉ có thể nói là rất trầm trọng: "Ông à, ông đừng nói nữa, cháu biết ông đang muốn gạt cháu trở về hỗ trợ Lăng thị, nhưng ông không thể tìm lý do nào khác tốt hơn sao? Sao lại dùng cách bôi đen tổ tông chứ?"

Ông nội nhìn chằm chằm anh, câm nín vài giây, quay đầu đưa cho anh cuốn "Dịch Kinh", sau khi đã quan sát kĩ, phát hiện ra hình như trí tưởng tượng của thằng cháu này đã bay xa mãi không về, mới hoàn toàn hết hy vọng.

Lăng đại thiếu hoàn toàn không để ý tới phản ứng của bọn họ, tiếp tục lái chiếc xe nát này, chạy lộc cộc đến trường quay.

Lúc này đoàn phim đang quay cảnh của cặp nam nữ chính đối mặt với nhau, ống nước ở bên cạnh phun liên tục tạo thành cơn mưa rơi ào ào, bọn họ bị xịt ướt nhẹp trong chớp mắt. Nữ chính nói mấy lời từ chối rồi chạy đi, nam chính giữ chặt nàng, định cưỡng hôn, lại không ngờ động tác quá mạnh, mà nữ chính đang mang giày cao gót mà chưa kịp đứng vững, chỉ nghe tiếng bẹp dưới đất, ngã xuống như chó gặm bùn.

Đám người Lăng Hi: "......"

Đạo diễn lập tức nói: " Cắt —— !"

Mọi người vội vàng xông qua, nhanh chóng che chở nữ chính vào khu nghỉ ngơi. Đạo diễn hỏi thăm vài câu, cũng biết được là mọi chuyện vẫn ổn, chuẩn bị đẩy cảnh tiếp theo lên quay trước.

Lăng đại thiếu thu tầm mắt về, dắt bọn họ vòng qua đống dụng cụ gần đó đi đến chỗ đội ngũ diễn viên quần chúng, cuối cùng đi đến trước mặt một người đàn ông, gọi một tiếng anh Vương.

Đặng Văn Hoằng âm thầm đánh giá, người này khoảng ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, không có chỗ nào xuất sắc. Hắn lục tìm trong trí nhớ một lúc, cũng không tìm được một chút manh mối nào, có lẽ bọn họ từng gặp qua ở một đoàn phim nào đó, chẳng qua hắn không có chú ý tới.

Anh Vương này hoàn toàn không thèm nhìn bọn họ, mà nhìn quanh chỗ khu nghỉ ngơi, lo lắng nói: "Cũng không biết chị Tống có sao không, tiếc là bên này sắp quay rồi, chắc tí nữa quay xong phải qua đó thăm mới được."

Có không ít diễn viên quần chúng đang đứng quanh đó, mấy tên ma mới vừa sùng bái vừa hâm mộ nhìn hắn, tặng kèm những cặp mắt sáng lấp lánh. Mấy tên ma cũ thì cười nhạt trong lòng, thầm nghĩ lại tới nữa rồi, nói như thể hắn thân thiết với ảnh hậu lắm vậy, thực ra người ta hoàn toàn không biết thằng này là ai đâu!

Tuy Lăng đại thiếu cũng là ma mới, nhưng lại rõ mồn một bản chất của tên này, kiên nhẫn đợi hắn diễn xong, vài phút sau lại gọi anh Vương, nói đã mang người lẫn chó đến rồi.

Anh Vương lúc này mới dời sự chú ý của mình đi một chút, đập vào mắt là diện mạo xuất sắc của Đặng Văn Hoằng, hắn ghét nhất chính là mấy tên đẹp mã thế này, nếu như được coi trọng còn bớt được không ít việc, lập tức nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Đây là ai? Đã đủ người rồi, không cần tuyển thêm người ngoài."

"Tôi không phải đến đóng phim" Đặng Văn Hoằng cười tủm tỉm giải thích, "Đây là Husky của tôi, tôi sợ nó không nghe lời mà cắn người lung tung, nên đến đây coi chừng."

Lông mày của anh Vương từ từ thả lỏng, xua tay: "Tôi cũng thấy cậu không có tố chất cho lắm, lát nữa đứng ra xa một chút, đừng ảnh hưởng đến việc quay phim của chúng tôi."

Đặng Văn Hoằng mỉm cười gật đầu.

Anh Vương nhìn về phía Husky, xoi mói nói: "Con chó này nhìn có vẻ hơi ngu, thôi, miễn cưỡng chấp nhận vậy."

Husky: "......"

Đạ mấu, mày làm như ông đây tự nguyện tới lắm hả !

Husky lập tức mặt cau mày có trừng hắn, sau đó hắn cũng đã dời tầm mắt đi, cúi đầu nhìn đứa trẻ: "Tên nhóc là gì?"

Mí mắt của Lăng Hi không hề nhấc lên tí nào.

Vương ca đợi hai giây, biểu cảm dần lạnh đi: "Thằng nhóc này bị gì thế, đang  hỏi nhóc đó!"

Lăng đại thiếu nói: "Nó từ nhỏ đã hướng nội, sợ người lạ, cũng không thích để ý tới người lạ, dù sao chỉ là nhân vật làm nền."

"Được, thôi bỏ đi" anh Vương nghe thấy cách đó không xa có người gọi hắn, cuối cùng quét mắt nhìn Lăng Hi, nhịn không được giáo dục: "Con trai sao có thể nhát gan như vậy, tương lai khẳng định không tiền đồ."

Hắn nói xong nhìn về phía người vừa gọi kia, vội vàng đi qua.

Một ảnh đế "không có tốt chất", một ông chủ Tinh Vũ "có hơi ngu, miễn cưỡng chấp nhận" và một người thừa kế Lăng gia "tương lai khẳng định không tiền đồ" yên lặng đứng, trầm mặc nhìn theo hắn đi xa.

"Thấy chưa, cứ chưng cái bộ dạng tài trí hơn người, bởi vậy tôi mới nói hắn không biết đối nhân xử thế" Lăng đại thiếu nói, "Suốt ngày cho rằng người khác cũng muốn đâm đầu vào trong giới này như hắn, đặc biệt khinh thường người ngoài giới."

Đặng Văn Hoằng cười cười, không có đánh giá gì.

Ông Lăng từ lúc biết được trong cơ thể Lăng Bắc là linh hồn của cháu trai yêu quý, nên đã cố ý gọi điện thoại cho viện trưởng trại an dưỡng, dặn dò nếu có người tiếp xúc với Lăng Bắc hoặc dẫn cậu đi ra ngoài đều phải thông báo cho ông.

Viện trưởng đương nhiên đồng ý, nhưng mà lúc hắn nhận được tin tức từ phía phòng bảo vệ của viện an dưỡng thì bận không dứt ra được, bây giờ mới thông báo cho ngài Lăng, nói ngắn gọn là Lăng đại thiếu vừa dắt đứa nhỏ kia đi ra ngoài rồi.

Ông Lăng mới đem thân thể của cháu trai ra khỏi biệt thự của Thẩm Huyền — vì không để người khác nghi ngờ, hắn để cháu trai ở lại bệnh viện thêm vài ngày, vừa mới đón về lần nữa. Lúc nghe viện trưởng nói hết câu, trong đầu ông lập tức lóe qua bóng dáng của một người phụ nữ, thầm nghĩ người nào đó lần trước bị giáo huấn còn chưa đủ.

Hắn và viện trưởng tán gẫu thêm vài câu rồi cúp máy để gọi cho người nào đó: "Cháu đem em trai mình đi đâu vậy? Lại đi tìm người phụ nữ kia?"

Lăng đại thiếu nói: "Tuyệt đối không có."

Sắc mặt ông Lăng mới dịu đi đôi chút, sau đó nghe hắn nói là dẫn em trai đến trường quay, không khỏi nghĩ đến chỗ đó đông người, lỡ như lúc thay quần áo hoặc quay phim có hơi lộ hàng, biết đâu cháu trai có thể phát bệnh.

"Vớ vẩn!" Ông lạnh lùng nói, "Ông cho cháu trong vòng một tiếng phải dắt em trai về, bằng không ông sẽ chống mắt lên xem ai dám đầu tư cho cháu làm phim!"

Chời địu! Lăng đại thiếu lập tức kinh sợ, chỉ cần ông mở miệng, hắn ở thành phố C này đừng hòng có ai chịu chi tiền để đầu tư cho hắn, cái này thì thà giết hắn đi còn hơn.

Hắn run rẩy nhìn điện thoại đã bị ngắt máy, vội vàng lao ra khỏi đám người đi tìm em trai.

Bên này Thẩm Huyền mơ hồ nghe được vài câu, quay đầu qua xem: "Sao rồi?"

"Đừng nhắc tới nữa." Ông Lăng trả lời qua loa, thân thể của cháu trai đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, các số liệu của thân thể cũng rất bình thường, sờ sờ đầu cháu trai, yên tâm rời đi.

Thẩm Huyền tiễn ông lên xe, trở lại phòng ngủ đúng lúc thấy y tá đang muốn lau người cho Lăng Hi, trong đầu không khỏi lướt qua đôi mắt sắc bén kia, vô thức giữ khăn lại.

Y tá dừng lại: "...... Cậu chủ?"

Thẩm Huyền hoàn hồn, thản nhiên nói: "Không có gì, cứ đó cho tôi."

Y tá gật đầu, lui đi ra ngoài.

Thẩm Huyền ngồi ở bên giường nhìn người đang nằm vài lần, chậm rãi lau mặt cho cậu, ngón tay vô tình chạm vào làn da bóng loáng, hơi khựng lại một chút.

Ừm, anh hắn nói không sai, Lăng Hi quả thật là mẫu người mà hắn thích.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com