TruyenHHH.com

Dm Edit Benh Chua Roi

Thẩm Huyền trước đó đến trại an dưỡng điều tra quá trình mất tích của đứa nhỏ, hỏi thăm xem nó có những hành động khác thường hay không, vì vậy biết đứa nhỏ này từng bỗng nhiên nổi điên đem một bệnh nhân đẩy xuống hồ, sau đó chính mình cũng tiếp bước nhảy vào luôn.

Hắn lúc đầu không có để ý, nay ngẫm lại, bất ngờ xảy ra tình trạng bệnh kia khá giống "bệnh dại" của Lăng Hi.

Đương nhiên, hắn cũng không tin vào quỷ thần, chỉ với điều đó cũng không đủ để hắn có thể kết luận. Mặt khác hắn nghĩ là nếu Lăng Bắc có thể nói chuyện với người khác, Lăng Hi đã không đem bệnh tự kỷ này của em trai nói cho bác sĩ, mà cậu nhất định sẽ đem chuyện này nói cho ông nội.

Mà bây giờ cũng không có dấu hiệu gì, giả sử trước kia Lăng Hi không biết chuyện này, nhưng Lăng Hi lại là người thông minh, như thế nào mà Lăng Bắc có thể giấu được nhiều năm như vậy? Cho nên chỉ có một giải thích là Lăng Bắc xác thật là mắc bệnh tự kỷ, nhưng từ sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện Thần Ái là có thể nói chuyện.

Điều này rất vô lý, với tính cách của Thẩm Huyền trước kia chắc chắn sẽ không nghĩ đến cái loại giả thiết này, nhưng xem xong bài báo trên mạng, ma xui quỷ khiến cho trong đầu hắn liền nảy ra một suy đoán, nếu không điều tra rõ, hắn sẽ suy ngẫm mãi.

Hắn rất nhanh lái xe quay về trại an dưỡng.

Lúc này đứa nhỏ đã nghỉ trưa xong, cậu đang ngồi trước cửa sổ sát đất sờ sờ quần lót nhỏ, lảm nhảm ngồi ở bên cạnh líu ríu nói cái gì, thỉnh thoảng còn đặt thêm một đống quần lót mới ở trước mặt cậu.

Thẩm Huyền nhìn xuyên qua khe cửa quan sát, không đi vào trong, mà đứng ở một bên ra hiệu cho gọi lảm nhảm ra, mang theo cô đi vào trong chòi, còn nấu một bình trà.

Tiểu Lảm Nhảm bưng ly trà "Có việc gì thế? Đối với việc anh đưa tiểu tổ tông của tụi tui trở về, tui còn chưa kịp cảm ơn, thật sự là rất biết ơn đó, nếu không có anh, một đám người tụi tui chắc có lẽ đã phải ngủ ngoài đầu đường xó chợ, anh đúng là......"

"Được rồi" Qua vài lần tiếp xúc Thẩm Huyền có thể biết được tiểu nha đầu này cực kì thích nói chuyện, nên nhanh chóng ngắt lời, chuẩn bị hỏi cái khác.

Tiểu Lảm Nhảm dừng một chút, uống một ngụm trà, do dự hai giây: "Hay anh cứ để tui nói hết đi, làm tui nghẹn muốn chớt rồi"

"...... Nói."

"Anh đúng là Bồ Tát giá đáo, cứu vớt những sinh mệnh nhỏ nhắn yếu ớt như tụi tui, ân huệ này, tụi tui suốt đời sẽ không quên......" Tiểu Lảm Nhảm nói liên tục, rất nhanh cô đã uống xong một nửa ly trà.

Thẩm Huyền yên lặng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh lùng, trầm mặc không nói.

Tiểu Lảm Nhảm bị khí tế trên người hắn bức bách, chậm lại, rồi từ từ nhỏ giọng lại "Tui......Tui nói xong rồi."

Thẩm Huyền gật đầu: "Tôi nghe nói trước đó Lăng Bắc có đẩy một bệnh nhân xuống nước?"

"Ừm, ngày đó thật sự là rất kịch liệt !" Tiểu Lảm Nhảm lập tức phấn khởi, lại muốn bắt đầu nói nhảm, nhưng chưa quá một phút thì đụng phải ánh của mắt hắn, đành phải im lặng, ngoan ngoãn cúi đầu uống trà, có thể để yên cho người ta đùa giỡn xíu hông?

"Tôi muốn nghe quá trình, càng chi tiết càng tốt."

"Được" Tiểu Lảm Nhảm chuẩn bị tinh thần, "Ngày đó trời nắng đẹp ấm áp, hoa đào nở rộ cực kì đẹp......"

Thẩm Huyền lần này không ngăn cản, kiên nhẫn nghe, sau một lúc lâu đột nhiên hỏi: "Bệnh nhân cởi quần áo?"

"Đúng, hình như là rất kích động, liền xé toạc ra, đến váy cũng rách mất, chỉ mặc mỗi quần lót" Tiểu Lảm Nhảm nói rồi dừng lại một chút, "Đương nhiên, cũng có một phần là do ảnh đế của tụi tui diễn rất thật, đã làm cho người ta cảm động".

Thẩm Huyền nhướn mi: "Ảnh đế?"

Tiểu Lảm Nhảm hết sức kiêu ngạo bày ra một bộ dạng "Người của tụi tui rất lợi hại" "Là diễn viên mới đến, đặc biệt đặc biệt có tài diễn xuất, nếu không đắc tội người khác, thì hắn khẳng định là ảnh đế !"

"Ồ, diễn hay đến như vậy?"

"Thật sự là cực kì cực kì*......" Tiểu lảm nhảm xem xem thời gian, lập tức đứng dậy "Còn kịp, đi, tui dẫn anh đi xem!"

*từ gốc là 辣木, tui hông hiểu chen cái "chùm ngây" ở đây là tác giả có ý gì nên chém nha

Thẩm Huyền chậm rãi ở phía sau, nghe tiểu lảm nhảm giới thiệu về tráng hán của trại an dưỡng, gần đây mỗi khi đến tầm hai, ba giờ chiều sẽ đột nhiên tiến vào trạng thái diễn kịch*, tuy rằng tùy tùng của hắn có thể đuổi kịp tiết tấu, nhưng bởi diễn tình cảm chưa thích hợp, làm bệnh nhân cảm thấy bọn họ chưa đủ yêu hắn, dẫn đến tâm tình không tốt, cho nên viện trưởng đã đem cái công việc vĩ đại và vinh quang này giao cho Đặng Văn Hoằng, bắt hắn mỗi ngày đều phải sắp xếp để đến đây một chuyến.

* Từ gốc 锡剧 là tích kịch (một loại kịch ở vùng Giang Tô, bắt nguồn từ Vô Tích, Thường Châu)

Hai người vừa đi vừa nói, cuối cùng đến bên ngoài sân của tráng hán thì dừng lại. Thẩm Huyền nhìn qua, bên trong sân trồng rất nhiều cây mơ, hiện đang mọc um tùm, có một ít hoa rơi xuống đất, như vừa đổ một trận tuyết, tráng hán mặc váy trắng ôm đàn cổ cầm đi đến gần đó ngồi xuống, bàn tay cường tráng tùy tiện gảy dây đàn, như có âm thanh của ma quỷ lọt vào tai.

Có một vị nam tử áo trắng khác dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt, thanh tú tuấn dật, nhìn là biết đây chính là cái loại phong lưu công tử điển hình. Ngón tay thon dài của hắn niết một đóa hoa, vừa khẽ ngửi vừa nhắm mắt lắng nghe tiếng đàn, như đang cực kỳ hưởng thụ. Thẩm Huyền từng gặp Đặng Văn Hoằng, đến hôm nay mới biết được biệt danh của hắn, hỏi: "Đó chính là ảnh đế?"

Tiểu Lảm Nhảm ừ một tiếng, hăng máu nhìn tiếp, cảm giác giống như đang xem một bộ phim cổ trang.

Tráng hán gảy đàn cũng không lâu, yếu ớt thở dài "Hoa cũng đã rụng mất rồi......"

Đặng Văn Hoằng lấy cánh hoa trên đầu hắn xuống, bỏ vào trong tay hắn, khẽ cười: "Đây là chuyện bình thường, chúng nó nhìn thấy một người xinh đẹp như nàng, đương nhiên chúng cảm thấy thẹn mình kém người."

Hai má tráng hán ửng hồng, lập tức e thẹn: "Chỉ cần chàng thích thì ta vui rồi."

Đặng Văn Hoằng tươi cười ôn nhu: "Những lời ta nói là thật."

Tráng hán lại thẹn thùng, đứng dậy dựa vào hắn, yếu ớt nói: "Mộng Lang*, ta thật không nỡ rời xa chàng, mỗi lần mở mắt ra phát hiện chàng không ở bên cạnh, tim của ta đau lắm"

"Mộng Cô*, ta cũng vậy" Đặng Văn Hoằng cầm tay hắn, đôi mắt đầy ẩn tình, "Ta mỗi ngày mỗi đêm đều cầu nguyện với thần linh, để chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau."

*梦郎,梦姑 đều là trong Thiên Long Bát Bộ nha

"Mộng Lang, ta cảm giác ta sắp tỉnh lại rồi, chàng...... chàng mau hôn ta......" Tráng hán nói xong mân mê đôi môi đỏ tươi của mình, sáp người qua.

Đặng Văn Hoằng đặt lên cằm hắn, ngữ điệu không đổi "Được, nhắm mắt lại."

Thẩm Huyền "......"

Tiểu Lảm Nhảm "= 口 ="

Mọi người cách đó không xa "= 口 =! ! !"

Đặng Văn Hoằng thấy tráng hán nghe lời nhắm mắt lại, tiến về trước làm hơi thở hòa vào nhau, sau đó hắn vươn ra hai ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi, cười nói: "Xong rồi"

Tráng hán đỏ bừng mặt, chui vào trong lòng hắn.

Thẩm Huyền không muốn xem tiếp nữa, tạm biệt Tiểu Lảm Nhảm, xoay người rời khỏi. Hắn về nhà tự hỏi một lúc, nhờ bạn tốt giúp hắn tra ra vài tùy tùng bên cạnh đứa nhóc kia, nhất là Đặng Văn Hoằng và thời gian gần nhất tên này vào bệnh viện, hắn muốn biết là đó bệnh viện nào.

Đào Thiên Thụy khó hiểu: "Sao bỗng nhiên ngươi quan tâm tên nhóc kia vậy?"

"Có chút kì lạ" Thẩm Huyền nói, "Nếu đã nhúng tay vào chuyện này, thì điều tra nhiều thêm mấy cái này cũng không hại"

Đào Thiên Thụy câm nín, đành rời đi, chuẩn bị gọi mấy thằng bạn tốt ở bệnh viện thành phố C ra cùng nhau nhậu vài ly.

Tư liệu được chuyển từ sáng sớm đã sắp xếp xong, Thẩm Huyền nhìn lướt vài cái, nhanh chóng tập trung vào phần về Đặng Văn Hoằng, thấy trước khi được tuyển vào trại an dưỡng từng không chỉ điều trị ở bệnh viện Thần Ái, mà còn mất trí nhớ, nhìn đến híp mắt lại, phản ứng đầu tiên của hắn là không thể tin được.

Những chuyện xoay quanh bệnh viện Thần Ái...... không lẽ là thật sao?

Hắn chưa từng nghĩ đứa nhỏ kia lấy đâu ra tiền mà trốn khỏi viện, giờ ngẫm lại, hắn biết chắc là do Đặng Văn Hoằng đưa, vì họ rơi vào hoàn cảnh giống nhau, nên cậu mới tin tưởng đối phương.

Đặng Văn Hoằng chính là ảnh đế.

Thẩm Huyền trầm ngâm một giây, lại đi đến trại an dưỡng, thuận tiện gọi điện thoại cho ông, thông báo chuyện hắn đem đứa nhỏ kia chuyển đi, nghe đầu dây bên kia đồng ý, nói thêm vài câu ngắn gọn rồi cắt đứt.

Trước mắt chỉ là phỏng đoán, hắn cần chứng cớ, mà đối với một người có "bệnh dại" mà nói, muốn cho đối phương phát bệnh thì dễ như trở bàn tay.

Lăng Hi rất không thích hắn, hoàn toàn không muốn nói chuyện, thẳng đến khi bị mang theo lên xe mới hơi dời sự chú ý tới hắn một chút, bình tĩnh hỏi: "Mang tôi đi đâu?"

"Cuối cùng cũng chịu phản ứng với anh?" Thẩm Huyền cười cười, "Nhóc không phải muốn gặp ông nội sao?"

Lăng Hi hơi giật mình: "Anh chịu dẫn tôi đi?"

"Ừ, ta vừa mới bàn xong với ông nội nhóc, ông đang bận, buổi tối tôi lại mang nhóc về nhà họ Lăng" Thẩm Huyền nói, "Trước tiên nhóc ở tạm nhà của anh một ngày, hoặc là nhóc muốn đi nơi nào khác, anh gọi người dẫn nhóc đi"

"Không có"

Thẩm Huyền gật đầu, không nói tiếp nữa, nhanh chóng mang cậu về nhà: "Chút nữa ta phải ra ngoài, ngươi có chuyện gì cứ tìm bảo mẫu" hắn kéo tiểu hài tử đến trước phòng, trước khi đi thì ngừng một chút, "À, anh của nhóc ở trên tầng ba, vị trí không đổi, nhóc có thể đi thăm anh ấy"

Lăng Hi nhìn theo hắn rời đi, đứng đơ vài giây, quyết định đi lên xem xem, dù sao cũng là thân thể mình.

Phòng tầng ba đang mở ra, gió nhẹ khẽ thổi bức màn, rèm nhẹ lay phấp phới, hắn từ xa đã nhìn thấy cơ thể ban đầu nằm ở trên giường, vừa muốn đi qua đã thấy một nhân viên chăm sóc cầm khăn ngồi ở bên giường, nhanh chóng cởi quần áo của cơ thể kia.

Lăng Hi "......"

Một màn quyết liệt này hung hăng chọc vào thần kinh, sắc mặt cậu bỗng chốc trầm xuống, lý trí đứt đoạn, tinh thần bùng nổ, giá trị vũ lực đạt tới đỉnh điểm, lập tức muốn xông vào đi giết người.

Bảo tiêu sớm đứng đó chờ từ lâu thấy thế vội vàng chạy ra, giữ chặt lấy hắn, thuận tiện che miệng lại, rầm rập kéo xuống lầu, ném vào trong phòng, dùng sức đóng cửa lại, nghe bên trong có tiếng nôn, đối mặt bốn mắt nhìn nhau mà lòng còn sợ run rẩy.

"Chuyện gì thế này? Giống như biến thành người khác vậy?"

"Không biết nữa, chắc không phải là do ở tại trại an dưỡng lâu quá ở lâu nên nhiễm bệnh?"

"Có thể......"

Mấy người họ toát hết mồ hôi lạnh, cử ra một người xuống lầu báo cáo với cậu chủ. Thẩm Huyền đang ngồi ở trong phòng khách, kiên nhẫn nghe hắn nói xong, thấp giọng cười: "Quả nhiên......"

Bảo tiêu thử hỏi: "Cậu chủ, không cần tìm bác sĩ sao?"

"Không cần, chút nữa sẽ khỏe lại thôi" Thẩm Huyền nói rồi đứng dậy, đi lên tầng ba.

Người trên giường kia vẫn đang ngủ say, mi nhãn ôn hòa và yên bình, đúng là cảnh đẹp ý vui. Thẩm Huyền cúi đầu nhìn, vươn tay vuốt nhẹ từ trán hắn về phía sau.

Lăng Hi là người như thế nào?

Hắn lúc trước ở nước ngoài, hoàn toàn chưa gặp qua Lăng Hi, chỉ có thể từ ông cụ đầy kiêu ngạo mới biết được người này vô cùng xuất sắc, nhưng cho tới nay vẫn không có nhận thức gì cụ thể.

Trải qua vài ngày ở chung, hắn bỗng cảm thấy...... người này hình như có chút thú vị.

Edit: chưa gì đã có web reup truyện rồi :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com