TruyenHHH.com

Dm Duoi Bong Hao Quang Ca The Gian Ton Tho

Chương 108: Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trân trân.

Editor: hatrang.

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

Thuở nhỏ, Tạ Hoài Âm từng vô tình đi lạc vào một cung điện.

Năm đó, y vốn thông minh xuất chúng, đã thể hiện tài năng vô cùng vượt trội trong kỳ khảo hạch bất ngờ của tiên đế dành cho các hoàng tử. Vì thế, tiên đế vui vẻ ban thưởng, cho phép y chọn một món đồ trong số các vật phẩm được tiến cống từ nước ngoài.

Tạ Hoài Âm chú ý đến một con mèo rừng nhỏ.

Thân hình bé xíu nhưng tính tình lại cực kỳ hung hãn, giỏi cắn lén, tràn đầy sự hoang dã.

Là một loài ăn thịt lớn lên giữa rừng sâu.

Những người tiến cống nói rằng con mèo này rất khó trị, cần được thuần hóa cẩn trọng, nếu không sẽ dễ làm tổn thương tay quý nhân.

Tạ Hoài Âm chẳng để tâm, cứ thế xách chiếc lồng mèo trở về tẩm điện. Y hoàn toàn không đoái hoài đến bộ móng sắc nhọn của nó đang cào loạn xạ suốt đường đi.

Phàm là vật càng đẹp đẽ thì càng đáng được nuông chiều, chẳng phải sao?

Dẫu cánh tay đã bị cào rách không biết bao nhiêu vết máu, y vẫn một mực không buông lơi.

Y muốn nuôi nó.

Dùng thịt tươi để dưỡng, dùng lồng sắt kiên cố để nhốt.

Điều duy nhất cần lo lắng là mẫu hậu chắc chắn sẽ không đồng ý.

Quả nhiên, khi trở về, hoàng hậu vừa nghe y chọn một con mèo liền nổi giận quát mắng: “Là thái tử, sao lại ham mê những thú tiêu khiển vô bổ như vậy?”

Nhưng kỳ thực, ai ai cũng thấy rõ tài trí xuất chúng của Tạ Hoài Âm. Một con mèo nhỏ, há có thể cản trở việc học hành của y?

Chỉ là, y chọn cách im lặng. Vì có nói gì cũng vô ích.

Y biết hoàng hậu chỉ đang tìm cớ trút giận lên người mình mà thôi.

Bởi vì tiên đế... lại có một sủng phi mới.

Cơn ghen tuông của đàn bà có thể đáng sợ đến mức nào?

Tạ Hoài Âm sớm đã thấu triệt từ bé.

Hoàng hậu là người vẹn toàn nhất được cả triều đình chọn lựa: gia tộc hiển hách, danh vọng tài hoa. Nhờ đó mà bà dễ dàng bước lên vị trí “trên vạn người, dưới một người” đầy cao quý này.

Người phụ nữ ấy sinh ra đã là bậc mẫu nghi thiên hạ, đáng lẽ có thể thảnh thơi tận hưởng quyền lực ——

Nếu bà chưa từng đem lòng yêu tiên đế.

Tình yêu là một tai ương còn khủng khiếp hơn cả nhà ngục.

Ngục tù dẫu sao vẫn có ngày mãn hạn.

Còn ái tình lại giống như loài trùng đục khoét xương tuỷ, một thứ thuốc mê ăn sâu tận tâm can, cả đời khó lòng thoát ly.

Dù biết lao đầu vào hang cọp, vẫn cam tâm khuất phục.

Thừa hiểu là bùn lầy nhơ nhớp, vẫn tự nguyện sa chân.

Thế gian phàm tục, vốn dĩ là như vậy.

Tiên đế đa tình, vừa sủng ái phi tử này đã vội vàng ân cần với cung tần khác.

Hoàng hậu ghen tuông điên cuồng tới mức khiến người ta phải rợn tóc gáy kinh hãi, tàn nhẫn không thua gì những người phụ nữ nổi tiếng độc ác trong sử sách như Lã hậu hay Đát Kỷ.

Hình phạt vạc dầu, moi tim, chặt tay,... Bất cứ ai được tiên đế sủng ái đều chết thảm dưới tay bà.

Tiên đế cũng bạc bẽo thành thói, thờ ơ nhắm mắt trước tất cả, trái lại càng khiến hoàng hậu trở nên ngược ngạo hơn.

Cho đến một ngày, quy luật ấy bị phá vỡ.

Một phi tần không có phong hiệu bỗng nhiên xuất hiện trong cung cấm.

Người ta chỉ biết người phụ nữ đó mang họ Khương, được tiên đế hết mực yêu chiều, đặc biệt an bài chỗ ở tại đài Kim Khuyết — nơi quân cấm vệ canh gác nghiêm ngặt, không ai được phép vào thăm, ngay cả thân phận mẫu nghi như hoàng hậu cũng đành bất lực.

Hoàng hậu tức đến mức ngày đêm đập phá chén trà, bình hoa trong cung, khiến cung nữ điện Khôn Ninh sống trong nơm nớp kinh hoàng, chỉ sợ cơn cuồng nộ của chủ nhân sẽ giáng xuống đầu mình.

Hôm ấy, Tạ Hoài Âm lại vô cớ bị phạt.

Bởi vì buồn bực, y chạy đi trêu đùa con mèo rừng nhỏ của mình.

Sau vài ngày bị nhốt, con vật dường như đã bớt hung hăng hơn, thậm chí khi y đưa tay ra, nó còn ngoan ngoãn dụi đầu vào.

Tạ Hoài Âm định mở lồng ôm nó ra ngoài, nào ngờ súc sinh vẫn hoàn súc sinh, bản tính hoang dại vốn khó bề thuần hóa!

Nó thừa cơ cào rách tay y rồi nhanh chân tẩu thoát.

Tạ Hoài Âm liền nổi trận lôi đình. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng y đã hiển lộ phong thái vốn có của bậc đế vương, lạnh lùng hạ lệnh cho cung nhân phải dốc toàn lực truy tìm con mèo về bằng được.

Cả điện lập tức quỳ rạp xuống, không một ai dám trái lời.

Động tĩnh tìm kiếm rầm rộ đến mức làm kinh động cả những thị vệ canh giữ các cung điện lân cận, bọn họ vội vàng chạy đến hỗ trợ.

Và rồi, Tạ Hoài Âm lạc bước đến đài Kim Khuyết.

Nơi ấy chẳng hề có bóng dáng ả hồ ly tinh mê hoặc quân vương như lời hoàng hậu vẫn thường xuyên đay nghiến.

Trong cung điện quạnh quẽ, chỉ có một người đàn ông xa lạ đang ngồi dưới gốc cây, lặng lẽ đọc sách.

Người ấy ôm bụng bầu, tấm lưng thoáng trông như đàn bà.

Khi quay đầu lại, dung nhan đó vừa quái dị vừa ẩn chứa một nét quyến rũ khôn lường. Da dẻ trắng bợt, khí chất âm u chẳng giống người sống chút nào.

Người kia vẫy tay với y: “Sao con vào được đây?”

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

“Ngài làm sao thế?” Khương Ngâm xua xua tay, khó hiểu nhìn người đàn ông đột nhiên trở nên ngẩn ngơ trước mặt.

Chỉ trong nháy mắt, ký ức lập tức vỡ tan, Tạ Hoài Âm giật mình hoàn hồn. Một lúc lâu sau, y mới chậm rãi nở nụ cười, vẫn là điệu bộ tùy ý nhưng không mất đi vẻ ung dung vốn có. “Em vừa hỏi gì cơ? Ta không nghe rõ.”

“Em hỏi vì sao ngài cứ mãi gọi em là Trân Trân!” Khương Ngâm trừng mắt: “Bộ câu này khó trả lời lắm hả?”

“Dĩ nhiên không phải.” Tạ Hoài Âm bật cười.

Y nhẹ nhàng vỗ lên tay thiếu niên, giọng điệu thong thả: “Trân Trân, ý chỉ cỏ cây tươi tốt, sinh sôi nảy nở, xuất phát từ câu thơ “Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trân trân” trong  《 Kinh Thi 》.”

“Tượng trưng cho sự hưng thịnh, tràn đầy sức sống. Khi đặt cho con gái, nó còn mang ý nghĩa hạnh phúc viên mãn, dịu dàng tốt đẹp.”

!!!

Khương Ngâm tròn mắt ngạc nhiên.

Thấy vậy, Tạ Hoài Âm khẽ bật cười, đôi mắt phượng nhuốm vẻ ôn hoà đến lạ: “Lúc ấy... ta tưởng em là một bé gái.”

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

Ký ức chợt ùa về.

Người đàn ông nửa nằm trên giường, buồn chán lật giở quyển sổ trong tay: “Phụ hoàng con đã chọn mấy cái tên này, ta thấy cũng không tệ lắm. Con nghĩ nên lấy cái nào?”

“Tạ Hoài Âm nhỏ” lạnh lùng đẩy quyển sổ sang một bên: “Khương tiên sinh, chúng ta tự đặt đi, đừng dùng tên ông ta chọn.”

Người trên giường nghe vậy, khẽ nhếch mép, miễn cưỡng coi như một nụ cười gượng. Dáng hình hắn gầy rộc đến đáng sợ, nhưng bụng lại phình to lạ thường, dù có đắp chăn che cũng chẳng cách nào giấu nổi.

Sắc mặt hắn không thể gọi là dễ chịu, nhất là lúc nhắc đến ai đó, đáy mắt lạnh lẽo lập tức tràn ngập vẻ ghê tởm. Nhưng khi nhìn xuống bụng mình, chút cứng nhắc và bối rối ấy lại trở nên mềm mại hơn đôi phần.

“Dạo gần đây con đã học được nhiều thứ rồi, hay là con thử đặt xem sao?” Người nọ khẽ đặt tay lên bụng, bất chợt nhìn thẳng vào cậu thái tử nhỏ trước mặt.

“Nó... là em gái hay em trai?” Tạ Hoài Âm nhỏ cẩn thận vuốt ve. Dù chưa thực sự tiếp xúc với da thịt, nhưng dường như y có thể cảm nhận được một sinh linh bé bỏng đang động đậy bên trong.

“Con mong là gì?” Người kia nhướng mày hỏi.

“Là em gái ạ!” Tạ Hoài Âm nhỏ hồ hởi đáp, rồi ngượng ngùng mỉm cười: “Đặt tên Trân Trân đi! Tạ Trân Trân!”

Hôm nay, y vừa học xong bài 《 Đào yêu 》 trong Kinh Thi: “Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trân trân” — “Đào tơ mơn mởn xinh tươi”.

Thái phó nói, Trân Trân còn có nghĩa là ánh nắng rực rỡ.

Đào tơ mơn mởn xinh tươi,
Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.
Hôm nay nàng đã theo chồng,
Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.

Đào tơ mơn mởn tươi xinh,
Trái đà đơm đặc đầy cành khắp cây.
Theo chồng, nàng quả hôm nay.
Ấm êm hòa thuận nồng say gia đình.

Xinh tươi mơn mởn đào tơ,
Xum xuê ngàn lá phất phơ đầy cành.
Theo chồng, nàng đã duyên thành,
Với người gia thất, hiền lành thuận vui. (*)

Tạ Hoài Âm nghĩ: Em gái của mình nhất định sẽ trở thành công chúa được yêu chiều nhất kinh thành này!

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

(*): Bài Đào yêu 1, 2, 3 của Khổng Tử, bản dịch của Tạ Quang Phát.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com