Dm Drop Hen Gap Lai Ha Chi Chieu Bach Quan
Qua ba tuần rượu, Hàn Thành rầu rĩ mà rằng: "Tôi yêu cô ấy, nhưng có tác dụng gì đâu? Tôi của lúc đó chẳng thể cho cô ấy cuộc sống như mong muốn!" Đây là đề tài cũ rích khá thịnh hành mười năm về trước.
"Đi tìm đi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nối lại tình xưa à!" Người chung bàn xúi: "Cô ấy kết hôn chưa?"Hàn Thành buồn thương sâu sắc: "Khó lắm!"Hắn nói: "Cô ấy đi Mỹ học tiến sĩ rồi."Mọi người lục tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Ồ, vậy thì không khả quan lắm." Bởi vì họ đã là "gió mây cách tầng".Phản ứng hoá học trong tình yêu đòi hỏi điều kiện môi trường tương đối khắc nghiệt, không thể khẩn cầu linh kiện co giãn nhiệt vừa khít đến lần thứ hai."Đồng chí Tiểu Hứa, sao cậu không cho ý kiến, cứ dán mắt vào điện thoại làm gì?" Hàn Thành bạc không đỏ tình cũng đen nốt, dùng khuỷu tay đụng cái người cứ mải cúi đầu ở bên cạnh, sau đó liếc thoáng qua màn hình điện thoại: "Ngài giám đốc của cậu tìm cậu à?"Chỉ thấy một trang lịch sử trò chuyện Wechat đầy tràn, ba tin nhắn sau cuối do chủ điện thoại gửi đều có dấu chấm than màu đỏ.Ba tin nhắn đó y chang nhau, vỏn vẹn hai chữ: Chết đi.Hàn Thành:...Suy tư hàm ý của dấu chấm than một lúc, hắn ngọng nghịu lo lắng: "Cậu với anh Hiểu Đông xảy ra chuyện gì hả?"Bị ngó trộm màn hình điện thoại, Hứa Thiêm Nghị khó chịu úp ngược điện thoại xuống bàn, đáp: "Dương Hiểu Đông chết rồi."Hàn Thành là bạn chung phòng thời đại học của Hứa Thiêm Nghị, hồi đó sáu người ở chung một phòng ký túc xá, về sau bốn người còn lại đều làm ăn xa quê, chỉ có quan hệ của hai người còn xem như khăng khít. Hàn Thành ham mê tụ tập bạn bè chơi đùa, anh em nhiều vô số, quan hệ với Hứa Thiêm Nghị không hẳn thân thiết nhất, nhưng mỗi lần tụ họp uống rượu cũng chẳng thiếu thiệp mời phần anh.Lúc biết Hứa Thiêm Nghị là gay, Hàn Thành chẳng hề bất ngờ. Dù gì hắn cũng tận mắt chứng kiến trọn vẹn cuộc sống đại học không gần nữ sắc của đối phương.Đương nhiên, ban đầu Hàn Thành tưởng nguyên nhân Hứa Thiêm Nghị không yêu ai là vì không tìm được đối tượng phù hợp, hay nói đúng hơn là không rảnh tìm đối tượng phù hợp. Anh quá bận, đi học, hoạt động câu lạc bộ, lên thư viện, làm thêm, quay mòng mòng.Sau khi tốt nghiệp, Hàn Thành mới biết thậm chí cậu bạn giường dưới chung phòng với mình còn yêu đương giữa lịch trình bận rộn, hắn càng nể phục anh hơn. Dù rằng hiện tại Hứa Thiêm Nghị đã chia tay người nọ được một thời gian dài.Thật lòng mà nói, Hàn Thành thấy Hứa Thiêm Nghị rất vất vả, mặc dù hoàn cảnh gia đình không tốt, nhưng đối nhân xử thế rất có tình có nghĩa. Trong ký ức, học phí Hứa Thiêm Nghị dùng là khoản vay sinh viên, nghỉ hè nghỉ đông chẳng bao giờ anh về nhà, luôn dành toàn bộ thời gian ra ngoài làm thêm kiếm tiền. Mỗi năm mùa đông qua đi hết năm nhập học, những người khác đều mang ít đặc sản lên chia cho nhau. Hứa Thiêm Nghị không có gì để chia, nhưng anh chẳng nhận không mà sẽ mời mọi người ăn cơm.Cả đám hướng ngoại ở chung phòng như họ, chắc chắn mỗi tháng sẽ có một hai buổi tối nhận điện thoại từ nhà, báo cáo tình hình gần đây, quan tâm nhau. Chỉ duy Hứa Thiêm Nghị không có.Quãng thời gian bốn năm trôi qua trong nháy mắt, những bạn cùng phòng khác có người về quê, có người sang thành phố khác. Trong khoảng thời gian gần tốt nghiệp, đứa nào trong cả sáu cũng thẳng tiến đến tương lai, thu dọn hành trang, có đứa nói tiếp tục ăn bám người nhà, có đứa nói thuê phòng ở thành phố khác mấy ngày rồi chuyển đi.Hàn Thành hỏi: "Hứa Thiêm Nghị, cậu thì sao?" Phòng cho thuê ở thành phố này rất đắt đỏ, có thể tiếp tục sống cùng gia đình đủ để khiến nhiều người ước ao.Lúc đó Hứa Thiêm Nghị đang dọn hành lý, đồ đạc của anh ít nhất, đựng trong hai cái túi da rắn là hết. "Tôi thuê phòng, ở cạnh đây, khá rẻ." Anh nói."Ơ, sao cậu không ở nhà?" Một đứa bạn cùng phòng hỏi một cách vô tâm.Biểu cảm của Hứa Thiêm Nghị chừng như chẳng đổi, anh chỉ đáp: "Không tiện."Cô độc biết bao! Hàn Thành nghĩ, vậy nên anh yêu đương với bạn trai hẳn cũng chẳng lạ gì.Sau khi Hứa Thiêm Nghị trải qua giai đoạn cửa sổ[1] đằng đẵng, mãi đến hai năm trước anh mới dẫn theo một người bạn trai, giới thiệu là người yêu mới của anh, tên Dương Hiểu Đông.Có yêu hay không, tình cảm thế nào, Hàn Thành không rõ, hắn không có cách nào đánh giá được. Nhưng hắn biết dù tính tình Hứa Thiêm Nghị cọc cằn thấy rõ, nhưng anh luôn nghiêm túc với mọi việc, tuyệt đối không phải kẻ bỡn cợt tình cảm.Nhưng giờ đây, Dương Hiểu Đông chết rồi.Tiêu thụ lượng cồn vượt mức, đầu óc Hàn Thành trì trệ quá đỗi, một câu kẹt mãi bên miệng. Dần dà, hắn xác nhận: "...Trời ơi, thật ư? Sao có thể?"Không biết." Hứa Thiêm Nghị mất kiên nhẫn: "Tự nhiên chết."Qua nửa ngày trời mà Hàn Thành chưa hoàn hồn, hắn kinh ngạc không thôi, thương tiếc sâu sắc.Sinh mệnh sao mà mỏng manh thế, con người nói chết là chết ư?Giây tiếp theo, chai rượu rỗng trên bàn quay đến trước mặt, người chung bàn hào hứng nói: "Này này này, cuối cùng cũng đến lượt cậu! Nhanh nhanh nhanh, rót đầy ly! Hôm nay cậu chưa uống bao nhiêu đâu!" Đa số đều không thân với Hứa Thiêm Nghị, nhưng bầu không khí đã lên cao trào thì chẳng ai may mắn thoát khỏi.Hàn Thành đã say khướt, qua quýt giảng hoà: "Tên này, vừa vừa vừa..." Vừa mất người yêu, xin mọi người lượng thứ!Nửa câu sau bị hắn nuốt trọn, vì Hứa Thiêm Nghị đã nhận lấy ly rượu, nhanh nhẹn đứng lên.Chai rượu dùng để chọn người vẫn nằm đó, rung lắc với biên độ nhỏ nhất theo động tĩnh trên bàn. Thân chai thon dài kéo thẳng một đường đến miệng chai đen ngòm, giống như họng súng ngắm trúng trái tim.Giữa tiếng ồn ào, Hứa Thiêm Nghị uống cạn lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba.Anh ném cái ly rỗng, một tiếng "bụp" cực kỳ vang dội, tựa như viên đạn ghim vào ngực, bỗng dưng trái tim cũng nhói đau theo.Cả đám múa hát tưng bừng đến 12 giờ, ai cũng say mèm chẳng đâu vào đâu. Tới cửa quán bar, Hàn Thành ráng nhịn cơn buồn nôn, dốc sức giữ vai Hứa Thiêm Nghị, an ủi rằng: "Cũ không đi, mới không đến... Nếu Dương Hiểu Đông dưới suối vàng biết, biết cậu sống tốt cũng sẽ vui mừng... Đúng rồi, chừng nào tổ chức lễ truy điệu?""Không có lễ truy điệu." Hứa Thiêm Nghị nói: "Chết không toàn thây, không tổ chức được.""Ồ, thế à." Hắn vẫn muốn lắm mồm thêm hai câu, đúng lúc tài xế lái thay gọi tới, ra hiệu đã đợi cạnh xe. Hàn Thành vội vàng quay người, ngả nghiêng đi qua bãi đỗ xe, đi được hai bước, hắn nhớ ra chuyện gì nên ngoảnh đầu hỏi: "Chở, chở cậu đi chung luôn nhé?"Hứa Thiêm Nghị chống tay lên đầu gối, nghe vậy bèn xua tay từ chối. Hàn Thành dặn thêm hai câu chú ý an toàn rồi mơ màng rời đi.Giữa đêm, mấy con ma men vừa ra khỏi quán bar tô điểm rải rác trên đường, tụm năm tụm ba, rộn ràng được mấy phút, đi xa thì tản ra, mờ nhoè, yên tĩnh.Hứa Thiêm Nghị tìm một bậc thềm ngồi xuống, lấy điện thoại ra trong cơn hoa mắt chóng mặt. Trước tiên anh mở giao diện trò chuyện Wechat của cái kẻ đã bị chặn kia ngó hai cái, rồi vào danh bạ tìm "Dương Hiểu Đông".Ngón tay anh lơ lửng trên màn hình một lúc lâu, cứ đắn đo hết nửa ngày trời, sau cùng anh vẫn thuận theo mong muốn, nhấn nút gọi.Chưa được mấy tiếng chuông chờ, người bên kia như hồi sinh từ cõi chết, giọng nhuốm vẻ mỏi mệt: "Alo?"Ngoài ra còn có tiếng "ai thế" rất khẽ. Không phải giọng Dương Hiểu Đông.Sự chuẩn bị ban đầu chẳng hề hoàn hảo, cái gọi là lý do xin lỗi lại càng không phù hợp. Hứa Thiêm Nghị chỉ có thể gượng gạo cất lời: "Khi nào anh dọn đồ của anh đi? Không cần thì ném hết."Dương Hiểu Đông "chậc" một tiếng.Nghe thấy giọng nói ấy, phản ứng đầu tiên của gã vẫn là hơi căng thẳng. Nhưng người bên cạnh đang trần trụi, ôm chặt lấy gã, cho gã thể nghiệm cảm giác được người khác ngưỡng mộ, toàn tâm toàn ý dựa dẫm. Đây là cảm giác gã chưa từng có trong hai năm qua, Hứa Thiêm Nghị chưa bao giờ tìm kiếm sự dựa dẫm và giúp đỡ từ gã.Gã ngẫm nghĩ rồi nói: "À, hai ngày sau tôi rảnh rồi qua lấy, đừng vứt đồ của tôi.""Anh..." Hứa Thiêm Nghị cắn răng. Nhưng không đợi anh nghĩ ra phải nói gì, Dương Hiểu Đông đã mất hết kiên nhẫn: "Được rồi, chúng ta đã kết thúc, chẳng cần nói nhiều thêm nữa. Tôi qua lấy đồ thì sẽ gọi trước cho cậu."Tối chủ nhật Dương Hiểu Đông mới gọi, vừa vào cửa đã gắng sức tránh chạm mắt Hứa Thiêm Nghị. Tổng cộng ba thùng đồ, chuyển đến cái thùng cuối cùng, Hứa Thiêm Nghị ở phía sau giục: "Trả tiền thuê cho tôi.""Gì cơ?" Dương Hiểu Đông giả ngu, chuẩn bị bỏ trốn."Tiền thuê nhà!" Hứa Thiêm Nghị tiến lên một bước nhắc lại lần nữa: "Tiền thuê nhà hai năm nay đều do tôi trả, hoá đơn và hợp đồng ở đây hết, anh căn cứ theo số tiền trên đó trả cho tôi một nửa."Dương Hiểu Đông nhận lấy ngó qua loa hai lần, cười ha ha: "Biết rồi, đợi lát nữa tôi đưa cậu.""Đưa bây giờ." Hứa Thiêm Nghị sợ gã quỵt nợ, khăng khăng không cho gã đi.Dương Hiểu Đông bị ép đứng tại chỗ, không được cựa quậy. Sau hai giây cân nhắc, gã quyết định giải quyết dứt khoát một lần, thoát thân mới quan trọng. Gã hậm hực lấy điện thoại ra, tìm số tài khoản của Hứa Thiêm Nghị trong ứng dụng thanh toán. Lúc điền mật mã tim gã rỉ máu, tiền thưởng vừa được phát đến tay cứ vậy bay đi mất."Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây. Ngoài ra..." Chuyển tiền xong, Dương Hiểu Đông mất kiên nhẫn: "Đừng gọi cho tôi lúc nửa đêm nữa, không hợp lẽ, chặn hết phương thức liên lạc của nhau đi, nhé?"Hứa Thiêm Nghị "ừ". Dù anh không muốn thừa nhận, nhưng quả thực điều anh muốn nói vào lúc này là những câu cứu vãn.Vì yêu ư? Nếu hỏi anh vậy, anh cũng mơ hồ. Anh hận đến chết gã Dương Hiểu Đông phản bội mình, mong sao hắn chết ngay cho rồi. Nhưng giờ đây sự bầu bạn và cuộc sống đã quen thuộc lại biến mất hoàn toàn, anh vẫn không biết phải làm gì. Yêu, quá ít ỏi, quá khuyết thiếu, vậy nên dáng hình thế nào, thật giả ra sao đều muốn lưu lại. Thật quá cô đơn.Nhưng lòng tự tôn mạnh mẽ và lý trí vẫn chiếm ưu thế. Ngay giây sau, Hứa Thiêm Nghị chẳng nói câu nào, đứng sau lưng Dương Hiểu Đông đóng sầm cửa.Ngồi trên sô pha, anh bắt đầu chặn phương thức liên lạc của Dương Hiểu Đông. Nhưng thế giới Internet tuyệt diệu muôn phần, quan hệ chằng chịt trăm mối. Anh xoá Wechat, và cả điện thoại; chặn số, và đủ loại ứng dụng liên lạc — Thậm chí cả Alipay cũng có add bạn bè.Cắt đứt liên lạc chẳng phải chuyện dễ dàng.Hứa Thiêm Nghị kiên nhẫn xoá từng cái một, tựa như một dao cắt đứt quan hệ giữa hai người.***Chú thích:[1] 空窗期 - Giai đoạn cửa sổ: một từ trendy của Đài Loan, dùng để chỉ khoảng trống trong tình yêu từ khi kết thúc một mối quan hệ đổ vỡ cho đến khi bắt đầu một quan hệ mới. Về sau nó được mở rộng để chỉ khoảng trống, giai đoạn chuyển tiếp của cuộc đời và giai đoạn thất nghiệp, giai đoạn không thể vượt qua nút thắt. (Theo Baidu)
"Đi tìm đi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nối lại tình xưa à!" Người chung bàn xúi: "Cô ấy kết hôn chưa?"Hàn Thành buồn thương sâu sắc: "Khó lắm!"Hắn nói: "Cô ấy đi Mỹ học tiến sĩ rồi."Mọi người lục tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Ồ, vậy thì không khả quan lắm." Bởi vì họ đã là "gió mây cách tầng".Phản ứng hoá học trong tình yêu đòi hỏi điều kiện môi trường tương đối khắc nghiệt, không thể khẩn cầu linh kiện co giãn nhiệt vừa khít đến lần thứ hai."Đồng chí Tiểu Hứa, sao cậu không cho ý kiến, cứ dán mắt vào điện thoại làm gì?" Hàn Thành bạc không đỏ tình cũng đen nốt, dùng khuỷu tay đụng cái người cứ mải cúi đầu ở bên cạnh, sau đó liếc thoáng qua màn hình điện thoại: "Ngài giám đốc của cậu tìm cậu à?"Chỉ thấy một trang lịch sử trò chuyện Wechat đầy tràn, ba tin nhắn sau cuối do chủ điện thoại gửi đều có dấu chấm than màu đỏ.Ba tin nhắn đó y chang nhau, vỏn vẹn hai chữ: Chết đi.Hàn Thành:...Suy tư hàm ý của dấu chấm than một lúc, hắn ngọng nghịu lo lắng: "Cậu với anh Hiểu Đông xảy ra chuyện gì hả?"Bị ngó trộm màn hình điện thoại, Hứa Thiêm Nghị khó chịu úp ngược điện thoại xuống bàn, đáp: "Dương Hiểu Đông chết rồi."Hàn Thành là bạn chung phòng thời đại học của Hứa Thiêm Nghị, hồi đó sáu người ở chung một phòng ký túc xá, về sau bốn người còn lại đều làm ăn xa quê, chỉ có quan hệ của hai người còn xem như khăng khít. Hàn Thành ham mê tụ tập bạn bè chơi đùa, anh em nhiều vô số, quan hệ với Hứa Thiêm Nghị không hẳn thân thiết nhất, nhưng mỗi lần tụ họp uống rượu cũng chẳng thiếu thiệp mời phần anh.Lúc biết Hứa Thiêm Nghị là gay, Hàn Thành chẳng hề bất ngờ. Dù gì hắn cũng tận mắt chứng kiến trọn vẹn cuộc sống đại học không gần nữ sắc của đối phương.Đương nhiên, ban đầu Hàn Thành tưởng nguyên nhân Hứa Thiêm Nghị không yêu ai là vì không tìm được đối tượng phù hợp, hay nói đúng hơn là không rảnh tìm đối tượng phù hợp. Anh quá bận, đi học, hoạt động câu lạc bộ, lên thư viện, làm thêm, quay mòng mòng.Sau khi tốt nghiệp, Hàn Thành mới biết thậm chí cậu bạn giường dưới chung phòng với mình còn yêu đương giữa lịch trình bận rộn, hắn càng nể phục anh hơn. Dù rằng hiện tại Hứa Thiêm Nghị đã chia tay người nọ được một thời gian dài.Thật lòng mà nói, Hàn Thành thấy Hứa Thiêm Nghị rất vất vả, mặc dù hoàn cảnh gia đình không tốt, nhưng đối nhân xử thế rất có tình có nghĩa. Trong ký ức, học phí Hứa Thiêm Nghị dùng là khoản vay sinh viên, nghỉ hè nghỉ đông chẳng bao giờ anh về nhà, luôn dành toàn bộ thời gian ra ngoài làm thêm kiếm tiền. Mỗi năm mùa đông qua đi hết năm nhập học, những người khác đều mang ít đặc sản lên chia cho nhau. Hứa Thiêm Nghị không có gì để chia, nhưng anh chẳng nhận không mà sẽ mời mọi người ăn cơm.Cả đám hướng ngoại ở chung phòng như họ, chắc chắn mỗi tháng sẽ có một hai buổi tối nhận điện thoại từ nhà, báo cáo tình hình gần đây, quan tâm nhau. Chỉ duy Hứa Thiêm Nghị không có.Quãng thời gian bốn năm trôi qua trong nháy mắt, những bạn cùng phòng khác có người về quê, có người sang thành phố khác. Trong khoảng thời gian gần tốt nghiệp, đứa nào trong cả sáu cũng thẳng tiến đến tương lai, thu dọn hành trang, có đứa nói tiếp tục ăn bám người nhà, có đứa nói thuê phòng ở thành phố khác mấy ngày rồi chuyển đi.Hàn Thành hỏi: "Hứa Thiêm Nghị, cậu thì sao?" Phòng cho thuê ở thành phố này rất đắt đỏ, có thể tiếp tục sống cùng gia đình đủ để khiến nhiều người ước ao.Lúc đó Hứa Thiêm Nghị đang dọn hành lý, đồ đạc của anh ít nhất, đựng trong hai cái túi da rắn là hết. "Tôi thuê phòng, ở cạnh đây, khá rẻ." Anh nói."Ơ, sao cậu không ở nhà?" Một đứa bạn cùng phòng hỏi một cách vô tâm.Biểu cảm của Hứa Thiêm Nghị chừng như chẳng đổi, anh chỉ đáp: "Không tiện."Cô độc biết bao! Hàn Thành nghĩ, vậy nên anh yêu đương với bạn trai hẳn cũng chẳng lạ gì.Sau khi Hứa Thiêm Nghị trải qua giai đoạn cửa sổ[1] đằng đẵng, mãi đến hai năm trước anh mới dẫn theo một người bạn trai, giới thiệu là người yêu mới của anh, tên Dương Hiểu Đông.Có yêu hay không, tình cảm thế nào, Hàn Thành không rõ, hắn không có cách nào đánh giá được. Nhưng hắn biết dù tính tình Hứa Thiêm Nghị cọc cằn thấy rõ, nhưng anh luôn nghiêm túc với mọi việc, tuyệt đối không phải kẻ bỡn cợt tình cảm.Nhưng giờ đây, Dương Hiểu Đông chết rồi.Tiêu thụ lượng cồn vượt mức, đầu óc Hàn Thành trì trệ quá đỗi, một câu kẹt mãi bên miệng. Dần dà, hắn xác nhận: "...Trời ơi, thật ư? Sao có thể?"Không biết." Hứa Thiêm Nghị mất kiên nhẫn: "Tự nhiên chết."Qua nửa ngày trời mà Hàn Thành chưa hoàn hồn, hắn kinh ngạc không thôi, thương tiếc sâu sắc.Sinh mệnh sao mà mỏng manh thế, con người nói chết là chết ư?Giây tiếp theo, chai rượu rỗng trên bàn quay đến trước mặt, người chung bàn hào hứng nói: "Này này này, cuối cùng cũng đến lượt cậu! Nhanh nhanh nhanh, rót đầy ly! Hôm nay cậu chưa uống bao nhiêu đâu!" Đa số đều không thân với Hứa Thiêm Nghị, nhưng bầu không khí đã lên cao trào thì chẳng ai may mắn thoát khỏi.Hàn Thành đã say khướt, qua quýt giảng hoà: "Tên này, vừa vừa vừa..." Vừa mất người yêu, xin mọi người lượng thứ!Nửa câu sau bị hắn nuốt trọn, vì Hứa Thiêm Nghị đã nhận lấy ly rượu, nhanh nhẹn đứng lên.Chai rượu dùng để chọn người vẫn nằm đó, rung lắc với biên độ nhỏ nhất theo động tĩnh trên bàn. Thân chai thon dài kéo thẳng một đường đến miệng chai đen ngòm, giống như họng súng ngắm trúng trái tim.Giữa tiếng ồn ào, Hứa Thiêm Nghị uống cạn lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba.Anh ném cái ly rỗng, một tiếng "bụp" cực kỳ vang dội, tựa như viên đạn ghim vào ngực, bỗng dưng trái tim cũng nhói đau theo.Cả đám múa hát tưng bừng đến 12 giờ, ai cũng say mèm chẳng đâu vào đâu. Tới cửa quán bar, Hàn Thành ráng nhịn cơn buồn nôn, dốc sức giữ vai Hứa Thiêm Nghị, an ủi rằng: "Cũ không đi, mới không đến... Nếu Dương Hiểu Đông dưới suối vàng biết, biết cậu sống tốt cũng sẽ vui mừng... Đúng rồi, chừng nào tổ chức lễ truy điệu?""Không có lễ truy điệu." Hứa Thiêm Nghị nói: "Chết không toàn thây, không tổ chức được.""Ồ, thế à." Hắn vẫn muốn lắm mồm thêm hai câu, đúng lúc tài xế lái thay gọi tới, ra hiệu đã đợi cạnh xe. Hàn Thành vội vàng quay người, ngả nghiêng đi qua bãi đỗ xe, đi được hai bước, hắn nhớ ra chuyện gì nên ngoảnh đầu hỏi: "Chở, chở cậu đi chung luôn nhé?"Hứa Thiêm Nghị chống tay lên đầu gối, nghe vậy bèn xua tay từ chối. Hàn Thành dặn thêm hai câu chú ý an toàn rồi mơ màng rời đi.Giữa đêm, mấy con ma men vừa ra khỏi quán bar tô điểm rải rác trên đường, tụm năm tụm ba, rộn ràng được mấy phút, đi xa thì tản ra, mờ nhoè, yên tĩnh.Hứa Thiêm Nghị tìm một bậc thềm ngồi xuống, lấy điện thoại ra trong cơn hoa mắt chóng mặt. Trước tiên anh mở giao diện trò chuyện Wechat của cái kẻ đã bị chặn kia ngó hai cái, rồi vào danh bạ tìm "Dương Hiểu Đông".Ngón tay anh lơ lửng trên màn hình một lúc lâu, cứ đắn đo hết nửa ngày trời, sau cùng anh vẫn thuận theo mong muốn, nhấn nút gọi.Chưa được mấy tiếng chuông chờ, người bên kia như hồi sinh từ cõi chết, giọng nhuốm vẻ mỏi mệt: "Alo?"Ngoài ra còn có tiếng "ai thế" rất khẽ. Không phải giọng Dương Hiểu Đông.Sự chuẩn bị ban đầu chẳng hề hoàn hảo, cái gọi là lý do xin lỗi lại càng không phù hợp. Hứa Thiêm Nghị chỉ có thể gượng gạo cất lời: "Khi nào anh dọn đồ của anh đi? Không cần thì ném hết."Dương Hiểu Đông "chậc" một tiếng.Nghe thấy giọng nói ấy, phản ứng đầu tiên của gã vẫn là hơi căng thẳng. Nhưng người bên cạnh đang trần trụi, ôm chặt lấy gã, cho gã thể nghiệm cảm giác được người khác ngưỡng mộ, toàn tâm toàn ý dựa dẫm. Đây là cảm giác gã chưa từng có trong hai năm qua, Hứa Thiêm Nghị chưa bao giờ tìm kiếm sự dựa dẫm và giúp đỡ từ gã.Gã ngẫm nghĩ rồi nói: "À, hai ngày sau tôi rảnh rồi qua lấy, đừng vứt đồ của tôi.""Anh..." Hứa Thiêm Nghị cắn răng. Nhưng không đợi anh nghĩ ra phải nói gì, Dương Hiểu Đông đã mất hết kiên nhẫn: "Được rồi, chúng ta đã kết thúc, chẳng cần nói nhiều thêm nữa. Tôi qua lấy đồ thì sẽ gọi trước cho cậu."Tối chủ nhật Dương Hiểu Đông mới gọi, vừa vào cửa đã gắng sức tránh chạm mắt Hứa Thiêm Nghị. Tổng cộng ba thùng đồ, chuyển đến cái thùng cuối cùng, Hứa Thiêm Nghị ở phía sau giục: "Trả tiền thuê cho tôi.""Gì cơ?" Dương Hiểu Đông giả ngu, chuẩn bị bỏ trốn."Tiền thuê nhà!" Hứa Thiêm Nghị tiến lên một bước nhắc lại lần nữa: "Tiền thuê nhà hai năm nay đều do tôi trả, hoá đơn và hợp đồng ở đây hết, anh căn cứ theo số tiền trên đó trả cho tôi một nửa."Dương Hiểu Đông nhận lấy ngó qua loa hai lần, cười ha ha: "Biết rồi, đợi lát nữa tôi đưa cậu.""Đưa bây giờ." Hứa Thiêm Nghị sợ gã quỵt nợ, khăng khăng không cho gã đi.Dương Hiểu Đông bị ép đứng tại chỗ, không được cựa quậy. Sau hai giây cân nhắc, gã quyết định giải quyết dứt khoát một lần, thoát thân mới quan trọng. Gã hậm hực lấy điện thoại ra, tìm số tài khoản của Hứa Thiêm Nghị trong ứng dụng thanh toán. Lúc điền mật mã tim gã rỉ máu, tiền thưởng vừa được phát đến tay cứ vậy bay đi mất."Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây. Ngoài ra..." Chuyển tiền xong, Dương Hiểu Đông mất kiên nhẫn: "Đừng gọi cho tôi lúc nửa đêm nữa, không hợp lẽ, chặn hết phương thức liên lạc của nhau đi, nhé?"Hứa Thiêm Nghị "ừ". Dù anh không muốn thừa nhận, nhưng quả thực điều anh muốn nói vào lúc này là những câu cứu vãn.Vì yêu ư? Nếu hỏi anh vậy, anh cũng mơ hồ. Anh hận đến chết gã Dương Hiểu Đông phản bội mình, mong sao hắn chết ngay cho rồi. Nhưng giờ đây sự bầu bạn và cuộc sống đã quen thuộc lại biến mất hoàn toàn, anh vẫn không biết phải làm gì. Yêu, quá ít ỏi, quá khuyết thiếu, vậy nên dáng hình thế nào, thật giả ra sao đều muốn lưu lại. Thật quá cô đơn.Nhưng lòng tự tôn mạnh mẽ và lý trí vẫn chiếm ưu thế. Ngay giây sau, Hứa Thiêm Nghị chẳng nói câu nào, đứng sau lưng Dương Hiểu Đông đóng sầm cửa.Ngồi trên sô pha, anh bắt đầu chặn phương thức liên lạc của Dương Hiểu Đông. Nhưng thế giới Internet tuyệt diệu muôn phần, quan hệ chằng chịt trăm mối. Anh xoá Wechat, và cả điện thoại; chặn số, và đủ loại ứng dụng liên lạc — Thậm chí cả Alipay cũng có add bạn bè.Cắt đứt liên lạc chẳng phải chuyện dễ dàng.Hứa Thiêm Nghị kiên nhẫn xoá từng cái một, tựa như một dao cắt đứt quan hệ giữa hai người.***Chú thích:[1] 空窗期 - Giai đoạn cửa sổ: một từ trendy của Đài Loan, dùng để chỉ khoảng trống trong tình yêu từ khi kết thúc một mối quan hệ đổ vỡ cho đến khi bắt đầu một quan hệ mới. Về sau nó được mở rộng để chỉ khoảng trống, giai đoạn chuyển tiếp của cuộc đời và giai đoạn thất nghiệp, giai đoạn không thể vượt qua nút thắt. (Theo Baidu)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com