Dm Dong Nhan That Nien Truy Nam The Pho Lam Hua Hoai Hien
Gần một tháng sau.Cậu loay hoay trong Phó trạch săn sóc cho Phó Lẫm. Thực ra vết thương này cũng không quá lớn đối với hắn. Nhưng vì được ái nhân chăm sóc đến lười biếng. Mỗi ngày chỉ đợi cậu về bên cạnh, đút một muỗng thuốc lại hôn một nụ hôn. Vết thương không còn gì đáng ngại nữa nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra nơi này đau nơi kia đau. Chỉ để đổi lại một nụ hôn chủ động của cậu.Hứa Hoài Hiên cũng không vạch trần hắn. Công việc cũng không nhiều. Cố Quân giúp cậu quản Cung Hiên lâu, cậu chỉ ở lại nhà giúp hắn đích thân sắc thuốc. Mỗi ngày chọn giúp hắn vài món ăn thanh đạm. Hôm nay ngoài trời đẹp đẽ. Đại phu lại đến tái khám cho Phó Lẫm nên Hứa Hoài Hiên nhân lúc này đi đến Cung Hiên lâu một chuyến. Vừa muốn đến đó lấy chút đồ, vừa muốn đến tiêu cục thay hắn nhìn xem một chút. Cầm theo một chút sủi cảo từ Cung Hiên lâu đi đến tiêu cục. Bên trong người người ai nấy đều bận rộn. Dù không có Phó Lẫm nhưng không ai dám lơ là việc làm của chính mình. Mỗi ngày đều có công vụ ở tiêu cục. Mỗi người một việc làm đến mức không để ý đến Hứa Hoài Hiên vừa bước vào trong.Một người trong đoàn người đi cùng với Phó Lẫm đến phía Nam ở bên trong nhìn ra nhận ra cậu. Cầm theo sổ sách lon ton chạy đến : "Công tử."Hứa Hoài Hiên nhìn nhìn thấy quen mắt nhưng cậu không nhớ tên tự của hắn. Hắn cười cười với đôi mắt sáng : "Ta tên Giang Diệp. Vừa từ bên võ quán được sư phụ chuyển sang tiêu cục làm việc kiếm bạc. Hôm đi phía Nam ta có gặp công tử.""À..." - Hứa Hoài Hiên gật đầu chào hỏi. Nhìn thêm xung quanh : "Ngươi trước tiên cứ làm việc. Ta chỉ định đến đây xem qua một chút thôi."Giang Diệp gật đầu rời đi. Nhưng vừa đến bước thứ ba đã quay đầu lại : "Công tử. Sư phụ ngài ấy ổn rồi chứ?""Mọi thứ đều ổn rồi." - Cậu giương mắt ra xa xa nhìn thử. Đột nhiên nhớ lại khi cậu hỏi Phó Lẫm lí do vì sao gặp sơn tặc thì hắn lại không nói. Vết thương kia là do mấy ngày trở về mà tạo thành. Nhưng khi trở về thì nào có hàng hóa. Tại sao lại gặp sơn tặc được. Vả lại chỉ sợ bọn chặn đường cướp của bên ngoài thì cậu tin Phó Lẫm có thể đối phó. Nhưng sơn tặc đôi khi sẽ xuống tay tàn nhẫn hơn rất nhiều. Từ đây về phía Nam hình như căn bản là không có đi qua đồi núi...."Giang Diệp." - Hứa Hoài Hiên kéo theo hắn vào trong một góc của tiêu cục tránh cản trở người khác : "Vì sao các ngươi sắp về đến Duyên Châu rồi còn bị gặp sơn tặc? Không phải một đường xuôi Nam rất thuận lợi sao?"Gã nhìn nhìn cậu như có điều muốn giấu. Mà lại không dám giấu bởi ánh mắt dò xét đến đáng sợ kia. Cuối cùng thở dài nói : "Khi xuôi Nam chúng ta đi rất thuận lợi. Đến phía Nam rồi thì chia nhau ra huynh đệ nghỉ ngơi một ngày một đêm. Sau đó nhận ngựa toàn bộ cưỡi ngựa trở về. Nhưng ra khỏi Giang Nam thì còn một hướng rẽ khác trở về Duyên Châu so với đường đi ban đầu gần hơn. Nhưng nó bắt buộc phải đi qua đồi núi rừng rậm."Hứa Hoài Hiên dường như đoán ra được điều gì. Cậu cau mày nhìn gã : "Sau đó thì sao?""Sư phụ muốn đi con đường đó. Trong nhóm đệ tử chúng ta cũng có phần suy nghĩ nhưng không dám khuyên ngăn sư phụ. Vì con đường đó gần hơn con đường ban đầu đến tận mấy ngày dài. Nên cuối cùng mọi người đều đi con đường đó. Nhưng đi được nửa đường thì có sơn tặc. Bọn chúng đòi lấy ngựa của chúng ta. Không lấy được thì ra tay giết hại. Trong số đó có một huynh đệ võ công không cao nên bị tấn công liên tục bởi đao pháp của sơn tặc. Sư phụ có lẽ nghĩ là do người nên chúng ta mới lâm vào nguy hiểm. Nên mới cố gắng chống trả.""Nhưng bọn chúng có phần chơi xấu định chặt hết chân ngựa thì sư phụ lúc ấy mới dụ cho bọn họ tập trung vào sư phụ. Người đứng dưới chân ngựa đánh trả. Cuối cùng hứng trọn những lưỡi đao của bọn chúng chém vào chân ngựa. Nên mới bị thương nặng như vậy..."Thanh âm của gã ngày càng nhỏ lại vì sợ Hứa Hoài Hiên nghe sẽ thương tâm. Mắt cậu ửng đỏ khi nhớ đến ngày hắn quay về có biết bao nhiêu đau đớn. Cậu nắm chặt nắm đấm nói : "Tại sao các ngươi không giữ hắn lại nghỉ ngơi. Vừa bị thương thành ra như vậy mà cưỡi ngựa. Về đến đây máu thịt lẫn lộn ngươi biết có bao nhiêu nguy hiểm đến tính mạng không?"Giang Diệp oan ức nhìn cậu : "Ta có mà. Chúng ta đều cản. Nhưng sư phụ cùng lắm thì từ lúc bị thương cho đến tối miễn cưỡng ngủ lại đủ một đêm. Đến sáng lại lên đường. Chúng ta cản được sư phụ nhưng không cản được sư phụ thương nhớ công tử..."Hứa Hoài Hiên sững người đứng tại đó. Cậu không dám nghĩ nếu hắn không có chiếc ngọc bội kia cản lực thì vết đao ấy sẽ đi sâu vào tổn hại đến tim. Đừng nói là về đến Duyên Châu. Cậu còn không biết hắn có ra được khỏi đoạn đường đầy đồi núi đó được không nữa.Giang Diệp định rời đi nhưng lại bị khoé mắt đẫm nước của cậu giữ chân lại. Gã cúi đầu nhìn cậu nói : "Chúng ta đều từng cản qua. Bởi vì ngăn cản quá nhiều chỉ đổi lại một câu nói của sư phụ. Ngài nói sớm muộn cũng phải về. Ngài sợ nếu về trễ công tử không vui sẽ không kịp dỗ người..."
***
"Nếu về trễ công tử không vui sẽ không kịp dỗ người..."Câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu của Hứa Hoài Hiên trong suốt đoạn đường về nhà. Cái tên ngốc này... Hắn vì chuyện như thế này mà bất chấp tính mạng của mình? Hắn biết suy nghĩ nữa không vậy...Về đến cổng Phó trạch, hạ nhân đi đến đón lấy vài món đồ trên tay cậu vào trong. "Phó đại hiệp đâu?""Bẩm công tử. Chủ nhân ở thư phòng."Cậu thả cước bộ đi đến phía thư phòng. Ánh mắt vẫn còn sưng đỏ vì lời nói của Giang Diệp nên đến cửa thư phòng cũng không dám vào trong. Tựa lưng bên ngoài tìm cái cớ gì đó để bao biện cho đôi mắt này. Bất chợt nghe bên trong có tiếng động mài dũa. Hứa Hoài Hiên tò mò mà lén nhìn vào trong. Phó Lẫm đang cầm một miếng đá lớn mài dũa bằng phẳng lại. Dùng mũi nhọn vẽ vời hình hài lên trên mặt phẳng. Tiếp tục dùng mũi nhọn khác mài dũa tạo hình. Hứa Hoài Hiên bĩu môi bước vào trong : "Không phải buổi sáng nói là tay trái ngươi có chút đau sao? Làm gì ở đây?"Phó Lẫm ngẩng đầu nhìn cậu. Động tác trên tay dừng lại khẽ cười : "Ngọc giác của chúng ta không phải đều vỡ rồi sao. Ta làm lại cái khác cho chúng ta."Hứa Hoài Hiên nhìn nhìn mảnh ngọc dang dở trong tay hắn. Trong đầu lại nảy ra chuyện khác mà hỏi : "Ý ngươi là... Ngọc giác trước đây cũng là ngươi làm?"Hắn không trả lời mà chỉ cười. Âm thầm đem ý nghĩ trong đầu của cậu thành sự thật. Tên ngốc này... Còn bao nhiêu chuyện nữa mà cậu không biết đây...Một trận chóng mặt đột nhiên ập đến khiến trước mắt cậu trở nên trắng bệch. Hứa Hoài Hiên vội đưa tay muốn tìm thứ chống đỡ nhưng đã không kịp nữa. Cậu quỵ chân ngã xuống, Phó Lẫm phản ứng nhanh chóng đã sớm đứng dậy tiến về phía cậu. Đem cả người cậu chưa kịp ngã xuống mà ôm vào lòng. "A Hiên. A Hiên!!"Sắc mặt Phó Lẫm bị dọa một phen kinh hãi. Giữ cậu trong lòng vươn tay ôm mặt cậu nâng lên. Hứa Hoài Hiên đã mất đi nhận thức. Cả cơ thể mềm nhũn trong vòng tay của hắn. Sắc mặt giảm đi điểm hồng hào. Trên vành mắt cũng có vệt hoen đỏ. Phó Lẫm nén lại hơi thở sợ hãi đem cậu bế ngang người ra khỏi thư phòng."Người đâu!!!"Hạ nhân gần đó nghe tiếng có phần kinh động của hắn liền sợ hãi chạy ra hành lang theo sau hắn : "Chủ nhân...""Đại phu đã về hay chưa?""Bẩm chủ nhân. Đại phu còn ở trù phòng bốc thuốc.""Gọi đại phu đến đây."Đặt khẽ Hứa Hoài Hiên nằm trên giường. Tay Phó Lẫm có chút run nhẹ xiết lấy tay cậu. Dáng vẻ này hắn chưa từng thấy cậu như vậy trước đây. Phó Lẫm dùng khăn thấm chút nước ấm lau qua khuôn mặt của cậu. Đại phu ở trù phòng bị hối thúc mang theo thân già yếu ớt chạy đến phòng của Hứa Hoài Hiên. Hạ nhân dọc đường đi đã nói qua nên đại phu vừa đến liền đến bên giường nắm lấy tay của cậu bắt mạch. Mạch tượng nhảy nhót dưới ngón tay làm lão có phần suy tư. Ánh mắt nhìn Phó Lẫm không dám nói. Ban đầu ông đã đáp ứng với cậu là sẽ giữ bí mật. Hiện tại đối mặt với Phó Lẫm ông thật không biết làm sao để nói."Thế nào?" - Phó Lẫm nhíu mày nhìn ông. Đại phu cứ nắm lấy tay của Hoài Hiên mà không đưa ra được kết quả. Hắn nôn nóng đến suýt chút đã ngồi không yên.Đại phu lau lớp mồ hôi trên đầu khẽ nói : "Hứa công tử hắn... Lúc trước lo lắng quá độ. Hình như công tử bỏ lỡ những đơn thuốc ta bốc nên sức khỏe có chút suy giảm."Phó Lẫm thu mắt nhìn chằm chằm vào đại phu. Hắn có cảm giác không tin vào những lời của ông nói. Hắn tỏa ra khí thế bức người nhìn ông. Giọng nói cũng trở nên đáng sợ : "Thật?""Là... Là thật...""Thật sự?"Đại phu nhắm mắt cũng không thể nào nói dối nhiều lần như vậy. Lão thở dài nói thẳng : "Phó đại hiệp... Hứa công tử thân thể không khỏe. Bởi vì Đệ hôn khi có thai sức khỏe sẽ bị giảm sút."Phó Lẫm bất động thanh sắc cúi xuống nhìn cậu. Sắc mặt cậu vẫn yên tĩnh như vậy. Nhưng trong vô thức cậu vẫn nắm lấy vạt áo của hắn chặt không buông. Trong đầu Phó Lẫm bắt đầu rối loạn. Tim vừa đập nhanh lại vừa đập loạn. Hắn vươn tay đến đặt trên vòng eo của cậu cảm nhận. Giọng nói của hắn nhẹ đi mấy phần : "Hắn... Mang thai bao lâu rồi?""Đã... Đã hai tháng rồi."Hắn chầm chậm nhớ lại. Hai tháng trước là lần hoan ái gần nhất của hắn và cậu. Lần đó hắn đã để lại thuốc trong phòng mà không nhìn thấy cậu tự mình uống. Phó Lẫm nhắm mắt khó xử. Nhìn khuôn mặt của cậu trong gang tấc, câu nói sợ đau của Hứa Hoài Hiên đột nhiên lóe lên trong đầu của hắn một cái. Hắn rút tay lại nhìn vị đại phu bên cạnh : "Đại phu... Có biện pháp nào bỏ đứa bé được hay không?"Đại phu mở to mắt nhìn hắn như không tin vào tai của mình. Lão như đoán được vì sao Hứa Hoài Hiên không muốn người khác biết được chuyện của cậu. Có phải là vì lí do này hay không?Lão ậm ờ một lúc lâu mới nói : "Biện pháp thì có. Nhưng Phó đại hiệp phải cùng công tử thoả hiệp trước. Nếu không thì ta cũng không thể giúp được. Ta không thể nghe một người mà hủy đi sinh mệnh của một người."
***
"Nếu về trễ công tử không vui sẽ không kịp dỗ người..."Câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu của Hứa Hoài Hiên trong suốt đoạn đường về nhà. Cái tên ngốc này... Hắn vì chuyện như thế này mà bất chấp tính mạng của mình? Hắn biết suy nghĩ nữa không vậy...Về đến cổng Phó trạch, hạ nhân đi đến đón lấy vài món đồ trên tay cậu vào trong. "Phó đại hiệp đâu?""Bẩm công tử. Chủ nhân ở thư phòng."Cậu thả cước bộ đi đến phía thư phòng. Ánh mắt vẫn còn sưng đỏ vì lời nói của Giang Diệp nên đến cửa thư phòng cũng không dám vào trong. Tựa lưng bên ngoài tìm cái cớ gì đó để bao biện cho đôi mắt này. Bất chợt nghe bên trong có tiếng động mài dũa. Hứa Hoài Hiên tò mò mà lén nhìn vào trong. Phó Lẫm đang cầm một miếng đá lớn mài dũa bằng phẳng lại. Dùng mũi nhọn vẽ vời hình hài lên trên mặt phẳng. Tiếp tục dùng mũi nhọn khác mài dũa tạo hình. Hứa Hoài Hiên bĩu môi bước vào trong : "Không phải buổi sáng nói là tay trái ngươi có chút đau sao? Làm gì ở đây?"Phó Lẫm ngẩng đầu nhìn cậu. Động tác trên tay dừng lại khẽ cười : "Ngọc giác của chúng ta không phải đều vỡ rồi sao. Ta làm lại cái khác cho chúng ta."Hứa Hoài Hiên nhìn nhìn mảnh ngọc dang dở trong tay hắn. Trong đầu lại nảy ra chuyện khác mà hỏi : "Ý ngươi là... Ngọc giác trước đây cũng là ngươi làm?"Hắn không trả lời mà chỉ cười. Âm thầm đem ý nghĩ trong đầu của cậu thành sự thật. Tên ngốc này... Còn bao nhiêu chuyện nữa mà cậu không biết đây...Một trận chóng mặt đột nhiên ập đến khiến trước mắt cậu trở nên trắng bệch. Hứa Hoài Hiên vội đưa tay muốn tìm thứ chống đỡ nhưng đã không kịp nữa. Cậu quỵ chân ngã xuống, Phó Lẫm phản ứng nhanh chóng đã sớm đứng dậy tiến về phía cậu. Đem cả người cậu chưa kịp ngã xuống mà ôm vào lòng. "A Hiên. A Hiên!!"Sắc mặt Phó Lẫm bị dọa một phen kinh hãi. Giữ cậu trong lòng vươn tay ôm mặt cậu nâng lên. Hứa Hoài Hiên đã mất đi nhận thức. Cả cơ thể mềm nhũn trong vòng tay của hắn. Sắc mặt giảm đi điểm hồng hào. Trên vành mắt cũng có vệt hoen đỏ. Phó Lẫm nén lại hơi thở sợ hãi đem cậu bế ngang người ra khỏi thư phòng."Người đâu!!!"Hạ nhân gần đó nghe tiếng có phần kinh động của hắn liền sợ hãi chạy ra hành lang theo sau hắn : "Chủ nhân...""Đại phu đã về hay chưa?""Bẩm chủ nhân. Đại phu còn ở trù phòng bốc thuốc.""Gọi đại phu đến đây."Đặt khẽ Hứa Hoài Hiên nằm trên giường. Tay Phó Lẫm có chút run nhẹ xiết lấy tay cậu. Dáng vẻ này hắn chưa từng thấy cậu như vậy trước đây. Phó Lẫm dùng khăn thấm chút nước ấm lau qua khuôn mặt của cậu. Đại phu ở trù phòng bị hối thúc mang theo thân già yếu ớt chạy đến phòng của Hứa Hoài Hiên. Hạ nhân dọc đường đi đã nói qua nên đại phu vừa đến liền đến bên giường nắm lấy tay của cậu bắt mạch. Mạch tượng nhảy nhót dưới ngón tay làm lão có phần suy tư. Ánh mắt nhìn Phó Lẫm không dám nói. Ban đầu ông đã đáp ứng với cậu là sẽ giữ bí mật. Hiện tại đối mặt với Phó Lẫm ông thật không biết làm sao để nói."Thế nào?" - Phó Lẫm nhíu mày nhìn ông. Đại phu cứ nắm lấy tay của Hoài Hiên mà không đưa ra được kết quả. Hắn nôn nóng đến suýt chút đã ngồi không yên.Đại phu lau lớp mồ hôi trên đầu khẽ nói : "Hứa công tử hắn... Lúc trước lo lắng quá độ. Hình như công tử bỏ lỡ những đơn thuốc ta bốc nên sức khỏe có chút suy giảm."Phó Lẫm thu mắt nhìn chằm chằm vào đại phu. Hắn có cảm giác không tin vào những lời của ông nói. Hắn tỏa ra khí thế bức người nhìn ông. Giọng nói cũng trở nên đáng sợ : "Thật?""Là... Là thật...""Thật sự?"Đại phu nhắm mắt cũng không thể nào nói dối nhiều lần như vậy. Lão thở dài nói thẳng : "Phó đại hiệp... Hứa công tử thân thể không khỏe. Bởi vì Đệ hôn khi có thai sức khỏe sẽ bị giảm sút."Phó Lẫm bất động thanh sắc cúi xuống nhìn cậu. Sắc mặt cậu vẫn yên tĩnh như vậy. Nhưng trong vô thức cậu vẫn nắm lấy vạt áo của hắn chặt không buông. Trong đầu Phó Lẫm bắt đầu rối loạn. Tim vừa đập nhanh lại vừa đập loạn. Hắn vươn tay đến đặt trên vòng eo của cậu cảm nhận. Giọng nói của hắn nhẹ đi mấy phần : "Hắn... Mang thai bao lâu rồi?""Đã... Đã hai tháng rồi."Hắn chầm chậm nhớ lại. Hai tháng trước là lần hoan ái gần nhất của hắn và cậu. Lần đó hắn đã để lại thuốc trong phòng mà không nhìn thấy cậu tự mình uống. Phó Lẫm nhắm mắt khó xử. Nhìn khuôn mặt của cậu trong gang tấc, câu nói sợ đau của Hứa Hoài Hiên đột nhiên lóe lên trong đầu của hắn một cái. Hắn rút tay lại nhìn vị đại phu bên cạnh : "Đại phu... Có biện pháp nào bỏ đứa bé được hay không?"Đại phu mở to mắt nhìn hắn như không tin vào tai của mình. Lão như đoán được vì sao Hứa Hoài Hiên không muốn người khác biết được chuyện của cậu. Có phải là vì lí do này hay không?Lão ậm ờ một lúc lâu mới nói : "Biện pháp thì có. Nhưng Phó đại hiệp phải cùng công tử thoả hiệp trước. Nếu không thì ta cũng không thể giúp được. Ta không thể nghe một người mà hủy đi sinh mệnh của một người."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com