TruyenHHH.com

Dm Done Anh Trang Sang Cua Thuong Tuong La Anh Trai Toi Khuong Nhan Dong

Người sống thì không bao giờ thắng nổi người chết, đạo lý này Sở Tử Nhai đã hiểu từ năm 16 tuổi.

Y đủ trẻ trung, mạnh mẽ, tiền đồ vô lượng, dễ dàng đè bẹp mọi tên con ông cháu cha ở Học viện Quân sự Liên Bang, nhưng lại mãi mãi không thể thắng được người anh trai đã hy sinh vì người kia trên chiến trường.

"Chào Thiếu tướng."

Người vệ binh mặc bộ quân phục đen nghiêm mình cúi chào y. Sở Tử Nhai lập tức nhận ra đó là người của ai, đôi mắt phượng hẹp dài chợt trở nên lạnh lẽo, lộ ra vẻ âm trầm ý vị.

Sĩ quan phụ tá Trịnh.

Trong sảnh lớn trang hoàng lộng lẫy không một bóng người, Sở Tử Nhai quen đường quen nẻo đi vòng qua hành lang được chạm khắc tinh xảo tiến vào khu vườn nhỏ trồng đầy những loại cây sặc sỡ cùng một đài phun nước âm nhạc.

Quả nhiên, người kia lại nằm nghiêng trên chiếc ghế bành kiểu cũ.

Đối phương sở hữu vẻ ngoài kiều diễm lộng lẫy. Mái tóc màu bạch kim lấp lánh không được cắt ngắn suốt 3 năm qua bấy giờ lười biếng buông lơi đến tận eo, thường được hầu gái buộc lại bằng một dải ruy băng lụa mềm.

Ngũ quan vừa sắc sảo lại tinh tế. Cặp đồng tử xám tro tựa pha lê, dưới ánh sáng khác nhau lại phát ra những gam màu mê hoặc lòng người. Khi khoác lên bộ quân phục thẳng thớm thì lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng bộ đồ ngủ bằng lụa mềm mại hôm nay lại càng tôn lên nét dịu dàng, một vẻ đẹp chẳng hề có lấy chút công kích nào.

Anh nằm đó, tựa như một vầng trăng lặng lẽ trôi ngang trời, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà chẳng thể nào chạm tới. 

Nếu không có gã đàn ông chướng mắt đang nửa quỳ bên ghế bành đấm chân cho đối phương, sợ rằng Sở Tử Nhai sẽ bằng lòng nán lại thưởng thức cảnh tượng ấy thêm chút nữa.

Hừ, bắp chân vốn trắng trẻo săn chắc là thế, nhưng đã chẳng còn uy lực như khi còn được bọc trong đôi ủng quân đội bằng da. Ai mà biết bàn tay của gã phụ tá họ Trịnh kia khi đặt lên đó đã ôm ấp những suy nghĩ dơ bẩn gì.

Càng đến gần, khóe môi Sở Tử Nhai vô thức nhếch lên, nhưng sâu trong đáy mắt lại càng lạnh lẽo âm trầm.

Người thừa kế của gia tộc họ Tưởng từng ghé qua đây. Thứ mùi pheromone ghê tởm của Omega đó vẫn còn quấn quít trên cổ tay gầy guộc.

Đúng là một con chó không có lòng tự trọng.

Đường đường là Omega được thế gia môn phiệt dốc sức bồi dưỡng, vậy mà lại quỳ xuống hôn lên từng đầu ngón tay của người kia.

Không thể phủ nhận rằng người đàn ông ấy sở hữu một sức hút khác biệt. Xuất thân bình thường chẳng hề có bất kỳ hậu thuẫn nào lại vươn mình từ khu ổ chuột thấp kém nhất, giẫm lên hàng loạt Alpha hàng đầu của các gia tộc tài phiệt để trở thành thủ khoa danh tiếng lừng lẫy ai nấy đều khiếp sợ của Học viện Quân sự. Sau khi gia nhập quân đội, anh còn lập nhiều chiến công hiển hách, nhờ vào những trận chiến đẫm máu và thủ đoạn sắt đá mà nắm trong tay đội quân hùng mạnh nhất Liên bang. Quyền thế cùng uy danh từng đạt đến đỉnh cao tới nỗi cả Nguyên soái lẫn các lãnh đạo cấp cao cũng không dám tỏ ra bất kính.

Thế nhưng, ba năm trước, một cuộc chiến trên tinh cầu bỏ hoang đã hủy hoại tất cả.

Thuộc hạ mà anh tâm đắc nhất đã vì anh mà bỏ mạng. Chính bản thân người đàn ông cũng bị trọng thương, bỏ lỡ thời điểm chữa trị tốt nhất dẫn đến một thân tàn phế. 

Ba năm nay, Sở Tử Nhai không còn cảm nhận được làn sóng pheromone tựa đóa hồng kiêu hãnh nở rộ giữa trời đông giá rét từ anh nữa.

Y biết, anh đã phế rồi.

Dù ngài Thượng tướng đã tuyên bố với bên ngoài rằng vì quá đau lòng trước sự ra đi của thuộc hạ thân cận nên chẳng còn tâm trí chinh chiến nên mới rút lui khỏi quân đội, đồng thời đang dốc sức bồi dưỡng em trai của người đó lên nắm quyền. Nhưng Sở Tử Nhai vẫn cứ tin chắc rằng anh đã bị phế rồi.

Bằng không, với tính cách kiêu căng độc đoán, đầy tham vọng như vậy, làm sao có thể cam tâm nằm nhà nghịch ngợm mấy cái cây cỏ vô vị đó được?

Trồng cây ư? Ngoài việc tưới nước ra thì chẳng làm được gì khác.

Đã vậy đến tưới nước thôi cũng có thể khiến cả người anh ướt sũng, rồi lại tức tối ra lệnh cho y bế mình đi tắm rửa thay đồ.

Dù thân thể đã tàn phế, nhưng tính tình vẫn tệ hại như trước. Người đàn ông vẫn giữ nguyên tác phong trong quân đội, động một chút là ra lệnh chỉ huy người khác.

Tiếc thay, vẫn có đầy kẻ sẵn lòng làm chó cho anh.

Tỷ như vị sĩ quan họ Trịnh đang ân cần bóp chân bên cạnh kia. Hắn ta đã tuồn toàn bộ bí mật quân sự của một đơn vị khác cho anh, cuối cùng cũng đổi lại được một cái liếc mắt hờ hững từ đôi mắt xám kia, lạnh lùng liếc một cái: "Đám đạo tặc vũ trụ thì liên quan quái gì đến cậu? Có cả đống thời gian rảnh rỗi chết tiệt kia sao không lo quản lý đám phản loạn đang lẩn trốn ở khu 17 đi?"

Phụ tá Trịnh không còn là phụ tá Trịnh nữa. Hắn từng là sĩ quan phụ tá của anh, nhưng hiện tại cũng đã là thủ lĩnh đường đường chính chính của một đội quân.

Trịnh Khắc Kinh đáp: "Nhưng thưa ngài, bọn chúng đang lộng hành khắp nơi, lại còn ngang nhiên công khai bôi nhọ danh tiếng của ngài trên mạng lưới Liên Bang, tôi thật sự không thể đứng nhìn được."

Lê Sơ "Hả?" một tiếng rồi ngồi bật dậy khỏi ghế. Gương mặt tinh xảo xinh đẹp nhanh chóng phủ đầy tức giận. Trịnh Khắc Kinh hoàn toàn không nghi ngờ, nếu là trước đây khi còn trong quân đội, chắc chắn vị Thượng tướng tính tình nóng nảy này đã dùng ủng quân đội đá thẳng vào vai hắn rồi.

"Ông đây còn chưa thèm quan tâm, cậu ngứa mắt cái chó gì? Bao đồng đến mức dài tay đến tận đầu ông đây à! Nếu còn để tôi nghe thấy mấy lời nhảm nhí tương tự thế này nữa thì xéo đi cho khuất mắt! Đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa!"

Trịnh Khắc Kinh cúi đầu vâng dạ.

Hắn liếc xuống bàn tay đang trống rỗng. Bắp chân trắng nõn kia giờ đã rụt lại, những ngón chân trắng muốt đặt trên mép ghế, mu bàn chân nổi lên những đường gân xanh do dùng sức.

Chắc chắn hôm nay không thể chạm vào nó được nữa rồi.

Đúng là một yêu tinh khiến người ta vừa hận vừa yêu.

Hắn từ từ đeo đôi găng tay trắng muốt vào, nghĩ thầm.

"Anh Lê."

Một giọng nói trẻ trung, trầm ấm vang lên từ đằng sau, ngữ điệu thân mật khác biệt hoàn toàn với hắn. Cũng bởi vì quá đỗi quen thuộc, Trịnh Khắc Kinh vừa nghe đã biết người đến là ai.

"Cậu về rồi." Lê Sơ vẫn chưa nguôi giận, uể oải ngước mắt nhìn chàng trai trẻ rồi chìa tay về phía y.

"Sao anh lại giận nữa rồi? Bác sĩ đã nói như vậy không tốt cho sức khỏe mà."

Sở Tử Nhai khom người hôn lên ngón tay người đàn ông. Thân hình cao lớn thẳng tắp dễ dàng lấn chiếm không gian của Trịnh Khắc Kinh, đồng thời không chút dấu vết xóa đi mùi pheromone Omega còn vương trên cổ tay.

Dù sao thì, một người đã tàn phế cũng chẳng cảm nhận được.

Sở Tử Nhai và Lê Sơ đều là những Alpha cấp S trong lịch sử Liên bang. Y từng nhiều lần thử tấn công Lê Sơ bằng pheromone của mình nhưng đối phương chẳng hề có chút phản ứng nào. Với bản tính bạo ngược của anh, chỉ cần còn một chút khả năng, việc không phản công mới là chuyện không tưởng.

"Lúc nào cũng có mấy chuyện khiến tôi bực mình... Còn đứng đây làm gì? Xéo về đội của cậu mà bắt mấy tên trộm vặt đi!"

Lê Sơ tức tối đuổi Trịnh Khắc Kinh đi, tiếp theo lại giơ một cánh tay về phía Sở Tử Nhai: "Tôi không mang dép, cậu bế tôi về phòng ngủ.""

Sở Tử Nhai nghe lời, cúi người bế thốc Lê Sơ lên. Mái tóc bạch kim mềm mại như lụa buông xuống vai, vắt ngang qua bộ quân phục của y.

Trọng lượng của anh so với một Alpha thì chẳng thấm vào đâu. Thậm chí, Sở Tử Nhai có thể vừa bế anh bằng một tay vừa giữ chắc súng ngắm bắn bằng tay còn lại. Mặc dù chưa thử bao giờ nhưng cảnh tượng đó thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của y. Thậm chí, ai kia còn từng lấy bao cát ra tập luyện trên thao trường để mô phỏng lại.

Dĩ nhiên, bao cát chẳng có cảm giác mềm mại ấm áp lẫn hương thơm quyến rũ như người này. Sở Tử Nhai bế người đàn ông đi một mạch về phòng ngủ, đầu không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.

Nếu Lê Sơ không mang dép ra ngoài thì ai đã bế anh ra khỏi giường? Hoặc có lẽ kẻ nào đó đã qua đêm ở đây... lợi dụng lúc y ngày đêm khổ luyện ngoài chiến trường thì ở đây, có khi còn lợi dụng danh nghĩa của anh để tiếp tục thao túng quân quyền Liên bang.

"Cậu ôm chặt quá, Tử Nhai." Lê Sơ khó chịu cựa quậy, ghé sát tai ai kia than vãn: "Tôi thấy hơi đau."

Sở Tử Nhai thu lại vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt, dịu giọng xin lỗi rồi nới lỏng vòng tay.

Thật chẳng thể hiểu nổi, đường đường là một Thượng tướng quân đội sao lại trở nên yếu ớt như này, cứ như thể những ngày tháng gian khổ trong quân doanh đều trôi qua vô ích.

Trong phòng ngủ, rèm cửa bằng vải nhung dày cộm được kéo kín, ánh sáng trở nên  mờ ảo.

Sở Tử Nhai đặt người xuống giường, vừa định quay đi tìm dép thì thắt lưng da ở eo đã bị một đôi chân trần móc lấy kéo ngược về đằng trước. Cánh tay Lê Sơ lại một lần nữa khoác lên vai y.

Thế là Sở Tử Nhai đành nửa quỳ một gối dưới sàn, ngẩng đầu nhìn anh.

"Đã mấy ngày cậu không về. Vẫn ổn chứ? Có kẻ nào không biết điều dám gây sự với cậu không?" Lê Sơ cụp mắt đánh giá khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của người trước mặt. Hàng mi dài rủ xuống, từng đường nét ngũ quan diễm lệ dưới ánh sáng mờ ảo ẩn hiện nét dịu dàng.

Sở Tử Nhai hiểu rõ, dẫu ánh mắt ấy nhìn mình nhưng thực chất là đang xuyên qua y để thấy một người khác.

"Anh, em vẫn khỏe."

"Cởi áo ra đi, để tôi xem có vết thương mới nào không?" Lê Sơ nói tiếp, chân vẫn đạp lên thắt lưng.

Thế là Sở Tử Nhai rút thắt lưng, dùng một tay cởi bỏ bộ quân phục. Những khối cơ bắp rắn chắc nổi lên như núi non trùng điệp.

"Kéo rèm ra đi." Ai kia lại chê không nhìn rõ.

Y đứng bên cửa sổ quay lưng về phía người kia, ánh sáng đổ xuống nửa thân trên trần trụi. Bàn tay đang nắm lấy rèm cửa khẽ siết lại. Trong khoảnh khắc đó, Sở Tử Nhai cảm thấy bản thân thật hèn mọn.

Đã từng ấy thời gian rồi, cớ sao y vẫn cảm thấy vui sướng chỉ vì những chuyện vô vị thế này. Người đàn ông chỉ muốn xem liệu y có làm việc nghiêm túc thay mình không mà thôi. Vì vậy, dù khoang trị liệu có thể chữa lành mọi vết thương, Sở Tử Nhai vẫn luôn mang theo vài vết sẹo về để đối phương kiểm tra.

Y hít sâu một hơi rồi xoay người lại. Quả nhiên, Lê Sơ đã xuống giường lục ra một lọ thuốc mỡ từ tủ đầu giường quen thuộc, mặt mày mất hứng giơ tay vẫy y lại gần.

Sở Tử Nhai bước tới, trước hết bế người ngồi lại cạnh giường rồi mới đưa tấm lưng bị thương về phía anh.

"Cậu nằm xuống đây." Lê Sơ lại vỗ vỗ giường mình.

Bóng lưng Sở Tử Nhai cứng đờ, quay đầu liếc anh một cái.

Lê Sơ cúi đầu dùng đầu ngón tay xoa đều thuốc mỡ, vẻ mặt hờ hững như thể đó là điều hiển nhiên, không cần bàn cãi.

Tất nhiên ai kia không thể làm trái ý. Thế là y cứ để nguyên chiếc quần quân phục nằm úp trên giường Lê Sơ, cam chịu sự giày vò dai dẳng, vụn vặt này.

Đầu ngón tay đối phương lành lạnh, nhưng mỗi khi lướt qua bất cứ nơi nào lại dễ dàng nhóm dậy từng đốm lửa chực chờ thiêu đốt nguồn năng lượng trẻ trung, dồi dào sắp bùng nổ.

Cơ bắp Sở Tử Nhai căng cứng, gân xanh nổi đầy trên trán.

Chỉ cần bất kỳ Alpha hay Omega nào khác bước vào căn phòng này đều sẽ nhận ra y đang phải kiềm chế cái gì. Dù bề ngoài nom như bất động, nhưng luồng pheromone mãnh liệt kia lại điên cuồng tuôn trào về phía Lê Sơ, tựa như hóa thành một con mãnh thú vô hình muốn nuốt chửng anh vào bụng

"Lớn chừng này rồi mà vẫn còn sợ nhột." Lê Sơ hoàn toàn chẳng hề hay biết. Sau khi bôi thuốc xong còn trêu chọc xoa xoa sau gáy Sở Tử Nhai, những sợi tóc dài vừa vặn rủ xuống hòa vào mái tóc đen, dịu dàng vương vấn quấn lấy nhau.

Sở Tử Nhai từ từ xoay người, tầm mắt bị lớp tóc bạch kim mềm mại che phủ. Y cắn răng nhẫn nhịn lần nữa rồi vươn cánh tay có thể vặn gãy đầu vô số người ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lê Sơ.

"À, lại bắt đầu làm nũng đấy à." Dường như đối phương cảm thấy phản ứng này rất buồn cười, cứ để mặc cho Alpha trẻ tuổi vòng tay ôm eo mình rồi vùi mặt vào lòng anh như một đứa trẻ con bám người. Trên người anh không có mùi pheromone nồng gắt, chỉ có hương xà phòng sạch sẽ thoang thoảng.

"Anh Lê, sao anh không dùng nước hoa?" Ví như loại có mùi pheromone hoa quế chẳng hạn.

"Cậu thích à?" – Lê Sơ lơ đãng hỏi lại. "Đừng nói là đến kỳ mẫn cảm rồi muốn có Omega đấy nhé? Để tôi để ý tìm vài người giúp cậu, thấy sao?"

Sở Tử Nhai: "..." Rất muốn há miệng cắn mạnh một phát lên eo ai kia cho hả giận.

"Cậu nhỏ hơn tôi nhiều quá, lại còn do một tay tôi nuôi lớn." Lê Sơ vẫn nói tiếp, đầu ngón tay luồn vào mái tóc sau gáy y, "Nếu không phải vì Chi Dục, thật sự tôi đã định nhận cậu làm con nuôi rồi."

Thế thì đúng là phải cảm ơn anh ta rồi.

Vừa nhắc đến cái tên này, ánh mắt Sở Tử Nhai lập tức lóe lên tia chán ghét lẫn oán hận sâu sắc.

Thật sự phải cảm ơn vị anh trai này của y.

Sở Tử Nhai hận người anh này đến chết, duy chỉ có việc này là nhất định phải cảm ơn.

...

Sức khỏe Lê Sơ không tốt, sau khi bị thương lại càng hay buồn ngủ. Sở Tử Nhai đợi anh ngủ trưa trong phòng rồi mới đóng cửa rời đi. Không ngờ Trịnh Khắc Kinh vẫn chưa đi, đang ngồi trong phòng khách uống trà ăn trái cây, trò chuyện với cô hầu gái nhỏ.

"Tránh xa tôi chút, với cả thu bớt đống pheromone điên cuồng của cậu lại." Trịnh Khắc Kinh bịt mũi làu bàu.

Sở Tử Nhai chẳng buồn để tâm: "Có gì thì nói nhanh đi."

"Cậu thật sự mặc kệ tên đạo tặc đó sao? Trên mạng bôi bác khó nghe lắm đó!" Hết chửi Lê Sơ ích kỷ, độc ác, máu lạnh vô tình đến là một thằng đĩ đực vô liêm sỉ, dùng mạng của thuộc hạ để đổi lấy chiến công. Chưa hết, xác còn chưa kịp chôn đã dòm ngó em trai ruột của người ta.

"Gã đó là bạn cũ của Sở Chi Dục." Sở Tử Nhai chỉnh lại cổ tay áo quân phục, hai tay đút vào túi quần. "Đồng thời là kim bài miễn tử của gã."

Bằng không, với tính khí của Lê Sơ, khéo người đàn ông đã sớm dẫn quân đến san bằng hang ổ của tên đó rồi, dù có trốn nhui nhủi khắp thiên hà cũng quyết không tha.

Khi Lê Sơ còn chưa lên tới chức Thượng tướng, từng có kẻ tung tin đồn anh có giao dịch mờ ám với một lãnh đạo cấp cao của Liên bang. Kết quả, người đàn ông đã dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn để tóm cổ kẻ đó, ngay cả tờ báo đăng tin cũng không thoát.

Vừa nghe đến cái tên "Sở Chi Dục", Trịnh Khắc Kinh lập tức hiểu ra ngay.

Hắn đánh giá vị Alpha trẻ tuổi cao lớn một lượt từ trên xuống dưới. Nhìn dáng vẻ khó che giấu uất ức kia, khóe môi nhếch thành một nụ cười mỉa mai. "Thiếu tướng Sở đây cũng khổ sở vì chuyện này lắm nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com