Dm Diem Phong Khuynh Thien Ha
Trong phiến rừng trúc, một nam nhân đang đứng chắp tay sau lưng, khắp thân tỏa ra khí thế thâm trầm. Phía sau hắn còn đứng mấy kẻ thủ hạ, tất cả đều mang bộ dáng nghiêm nghị, không dám quấy rầy tới chủ nhân.“Ngươi nói đã có manh mối?”“Dạ, thưa cung chủ! Manh động lần này đã khiến chúng để lộ hành tung. Có lẽ bọn chúng cũng đang ở khá gần đây. Chắc chỉ cần chút thời gian nữa là lập tức có thể tìm ra sào huyệt.”Nghe vậy, một thanh y nam tử đứng đằng sau nhịn không được bước lên nói: “Cung chủ, chúng ta tuyệt không thể tha cho những kẻ lớn mật đã mạo danh làm nhục cung chủ được! Nhất định phải cho chúng không thể toàn thây!”Nam nhân kia vẫn đứng bất động, chỉ là khí thế tỏa ra từ trên thân lại lãnh thêm vài phần. Cũng dám mạo danh Lôi Kình hắn, kẻ kia quả thực không từ thủ đoạn. Lần này, hắn tuyệt đối không thể để yên.***Thiên Phong khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt ra. Đây là nơi nào? Thực tối. Còn đang trong mơ hồ chưa tỉnh táo lại, Thiên Phong vừa định ngóc đầu ngồi dậy, liền cảm thấy sau gáy đau nhói. Cậu cắn môi, sờ sờ lên cái ót, liền chạm đến một cục u to. A, suýt chút nữa đã quên, đây chắc hẳn là ‘nơi đó’.Trong khi chờ đợi con mắt dần thích ứng với bóng tối, Thiên Phong hồi tưởng lại chuyện mấy hôm trước tại quán rượu.Hôm đó sau khi nghe chuyện, cậu tự dưng lại nổi máu anh hùng, quyết định thử làm một nhân sĩ giang hồ hành hiệp trượng nghĩa một phen, liền tìm cách thâm nhập vào sào huyệt của ‘kẻ địch’.Đi loanh quanh nghe ngóng một chút, Thiên Phong lập tức tới mấy khu vực những thiếu niên kia bị mất tích mà người ta kể, cứ lựa ngõ nhỏ góc tối mà lượn qua lượn lại. Lượn mỏi chân suốt mấy hôm, cuối cùng cũng được như ý nguyện, bọn xấu kia bị Thiên Phong chọc cho ngứa mắt, không chịu nổi bèn đến rước cậu đi.Thiên Phong lồm cồm bò dậy, lại xoa xoa cục u sau gáy, lầm bầm lầu bầu: Có cần nặng tay như vậy không? Ta chính là chờ các ngươi đến bắt mà.Khẽ dụi dụi mắt, vươn vai duỗi thắt lưng, ưm, ngủ nhiều quả thật không tốt. Cậu chỉ kém chưa có mở miệng ngáp dài một cái.Chợt nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên, nhắc thần trí Thiên Phong hoàn toàn thanh tỉnh, hồi đầu nhìn lại, mới phát hiện nơi này cũng không phải chỉ có mình mình. Phía góc phòng tối tăm ẩm thấp, mấy thiếu niên bộ dáng khoảng 14, 15 tuổi đang ngồi tụm năm tụm ba lại với nhau. Có lẽ, họ chính là những thiếu niên mất tích gần đây.Tuy ánh sáng mờ nhạt, lại ngồi ở khoảng cách xa, nhưng không hiểu sao cậu vẫn nhận thấy rõ run rẩy trên thân thể họ.Thiên Phong đang định mở miệng bắt chuyện, chợt nghe ngoài cửa đuổi dần tới tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, đã thấy cánh cửa sắt lạch cạch vài cái liền mở ra, chứng kiến chính là một nam tử bộ dáng thô lỗ. Hắn một câu cũng không thèm nói, trực tiếp quăng vào một cái rổ, lại lập tức đóng cửa bỏ đi.Thiên Phong sửng sốt một chút, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy đám thiếu niên ban nãy còn đang ngồi co ro vội lao về phía cái rổ. Tò mò, cũng không hề khó khăn, Thiên Phong nhanh tay quơ lấy một cái, đưa lên ngắm nghía xem xét. Trời đất, thì ra là bánh bao. Bất quá cái thứ cứng cứng bẩn bẩn này cũng được gọi là bánh bao sao, gọi là cục đá nghe còn hợp lý chút, đem ra ném chắc hẳn sẽ vỡ đầu. Lại quay sang nhìn nhìn đám thiếu niên đang ngấu nghiến cắn xé, Thiên Phong không khỏi gật gù thán phục.“Ngươi… không ăn sao?”Thiên Phong còn đang vuốt cằm cảm thán, mới bị một tiếng nói kéo hồi lại thần, phát hiện một thiếu niên dáng vẻ gầy yếu đang chăm chú nhìn mình, lại nhìn xuống chiếc ‘bánh bao’ trên tay mình, bộ dáng rụt rè dò hỏi.“Ngươi muốn ăn ?”Thiếu niên kia gật gật đầu.Thiên Phong liếc mắt qua bên, mới để ý chiếc rổ kia đã trống trơn, lại nhìn thiếu niên trước mặt, không khỏi cảm thấy lòng chua xót, liền đưa thứ trong tay mình cho hắn. Thiếu niên sung sướng vội vàng chộp lấy, không kịp nói thanh tạ, chạy nhanh ngồi đến một góc, ngấu nghiến nhai nuốt.Thiên Phong nhìn theo thiếu niên kia, lắc đầu thở dài. Tuy cậu không phải loại công tử kén ăn khiết phích, nhưng cái này cũng không phải thứ để cho con người ăn được a. Đường đường là một cung chủ, sao lại có thể bủn xỉn như vậy. Đây rốt cuộc là nuôi nam sủng hay nuôi nô lệ a? Bất quá, bị bắt về đây thì cũng không khác nô lệ là mấy. Nghĩ vậy cậu càng thêm căm hận kẻ đã gây ra những chuyện này.Nhìn nhìn lại đám thiếu niên còn đang run rẩy ôm bụng đói khát, đáy mắt Thiên Phong chợt lóe lên tinh quang, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài thiên không. Ngó ngó nghiêng nghiêng một chút, xác định không có kẻ nào đứng canh ở nơi đó, Thiên Phong liền nhẹ nhàng lấy ra chiếc dây đeo trên cổ. Đầu dây luồn qua qua hai vật : một chiếc nhẫn to bản làm bằng bạch ngọc, bên trên có khắc hình nguyệt nha tinh xảo, thứ còn lại là một ống sáo nhỏ bằng ngón tay út, dọc thân chỉ có ba cái lỗ.Thiên Phong đưa ống sáo lên miệng, khẽ thổi, mà cũng không biết là cậu có thổi hay không, bởi vi tất cả những người ở đây, đều không hề nghe thấy được âm thanh gì.Đám thiếu niên từ nãy đã bị động tác của Thiên Phong làm chú ý, còn đang nghi hoặc, đợi một lúc sau, liền thấy Thiên Phong vươn tay ra ngoài song sắt cửa sổ, lục đục gì đó, lúc rút tay vào đã lôi theo một cành cây nhỏ, trên cành đều là quả dại chín khá to.Thiên Phong quay lại, thấy đám thiếu niên đang trố mắt nhìn mình, hiển nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, liền cười cười, ngắt một quả trên cành giơ ra phía trước, nói: “Mọi người còn đói bụng không ? Mau tới đây ăn, quả này ngon lắm.”Đương nhiên không cần phải hỏi, chỉ thấy đám người cùng nuốt ực một miếng, đồng loạt xông tới, quả trên tay Thiên Phong cũng nhanh chóng bị cướp đi.Đám thiếu niên còn nhìn thấy Thiên Phong thò tay ra ngoài mấy lần nữa, mỗi lần đều cầm vào một cành cây nhỏ nhưng trĩu quả. Tuy miệng không ngừng nhai nuốt nhưng có mấy người vẫn tò mò muốn biết Thiên Phong đã làm cách nào, chẳng lẽ là người kia có ngoại ứng? Bất quá đêm tối mờ ảo khiến họ không thể phân định rõ ngoài cửa kia là người hay vật, chỉ thoáng nghe thấy tiếng đập cánh sát lạt của một con chim lớn.Chim? Chim biết mang đồ ăn tới cho người sao? Lắc lắc đầu, bọn họ đành quay lại chuyên tâm dỗ dành cái dạ dày của mình, tiếp nhận hoa quả đưa tới từ người nọ, thẳng đến khi được uy no mới thôi.Từ đầu đến giờ, Thiên Phong vẫn chưa ăn lấy một quả, chỉ lẳng lặng đứng một bên tiếp đồ cho bọn họ. Thể chất của cậu đã được tôi luyện vốn không cần ăn nhiều, ba bốn ngày nhịn đói cũng không sao.Nhìn đám người đã thỏa mãn no bụng, Thiên Phong cảm thấy lòng mình dễ chịu hơn một chút, nhẹ nhàng thở ra, cúi xuống nhanh tay thu dọn đám cành chỉ còn trơ lại lá, tuồn qua song cửa, vứt ra ngoài.Hết thảy dấu vết đều xóa xong, Thiên Phong phủi phủi tay vừa ngồi xuống, chợt thấy có một bóng người nhỏ gầy xích lại gần mình : “Vừa rồi… ngươi làm thế nào vậy ?”Thiên Phong nhìn lại, mới nhận ra là thiếu niên ban nãy. Thấy ánh mắt rụt rè lại tò mò của đối phương, tính khí nghịch ngợm của Thiên Phong không khỏi lại nổi lên, nháy mắt một cái : “Hì, bí mật.”Thiếu niên kia nhìn nụ cười của người trước mặt, hai má nhem nhuốc thoáng hiện lên một tầng ửng đỏ. Thiên Phong chợt nhớ tới tình cảnh hiện tại, liền thu hồi tiếu ý, vội xoay người sang hỏi : “Ngươi cũng bị bắt tới đây? Vậy có biết đây là chỗ nào không ?”Thiếu niên nghe vậy, cúi đầu, rủ xuống mí mắt : “Biết, ta vừa mới bị bắt tới hai ngày trước, nghe những kẻ kia nói chúng đều là người của Bích Long cung gì đó, theo lệnh cung chủ tới bắt chúng ta về làm… nam sủng.”“Vậy ngươi…” Thiên Phong rụt rè hỏi.Thiếu niên khẽ lắc đầu, hoi co người lại một chút, để cằm đặt trên đầu gối, gần như che khuất miệng của hắn: “Hai ngày nay ta vẫn luôn bị giam ở đây. Trước ta đã có mấy người bị lôi đi, đều không thấy trở về. Nghe nói… đều đã chết.” Hơn nữa, còn chết rất thê thảm.Thanh âm càng về cuối càng nhỏ vụn gần như không nghe thấy. Thiên Phong vươn tay quàng qua bờ vai run rẩy của thiếu niên, không biết an ủi thế nào cho tốt, đành nói chút chuyện phiếm hy vọng phân tán đi được phần nào tâm tình của đối phương.“Ưm… Ta gọi Thiên Phong, ngươi tên là gì vậy?”Thiếu niên hơi hơi ngẩng đầu: “Ta tên Tuyên Cảnh.”“Ngươi bao nhiêu tuổi?”“15.”“Ha hả, vậy ngươi phải gọi ta là đại huynh rồi. Ta lớn hơn ngươi một tuổi.”…Cứ như vậy, hai người dần trò chuyện trở nên thân thiết, Thiên Phong thành công giúp thiếu niên tạm thời quên đi nỗi bất an sợ hãi. Đám người nọ cũng im lặng ngồi một bên, chăm chú lắng nghe thanh âm cùng tiếng cười ôn hòa của Thiên Phong, cảm nhận chút sinh khí hiếm hoi mới lan tỏa trong căn phòng giam u tối.***Sáng hôm sau, Thiên Phong bị một tràng tiếng đập cửa đánh thức. Vừa mở mắt ra, chính bắt gặp Tuyên Cảnh ngồi ngủ bên cạnh mình đã thức dậy từ bao giờ, cùng đám thiếu niên co rúm lại một góc, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía cửa. Thiên Phong cũng theo nhìn lại, mới thấy một nam nhân đang đứng đó, phía sau hắn còn dẫn vài tên đại hán cường tráng, trong tay lăm lăm roi cùng dây thừng. Nam nhân đảo cặp mắt lạnh quét qua căn phòng, đưa tay chỉ hô vào vài người. Trong cặp mắt còn mờ mịt mơ ngủ, Thiên Phong hình như thấy ngón tay đó cũng có chĩa về phía mình.“Đem bọn chúng đi!”Mấy đại hán sau lưng nhanh chóng lĩnh mệnh, xông vào bắt lấy mấy người vừa được chọn. Thiên Phong còn chưa kịp vươn vai đã bị trói gô lại lôi đi, nhưng cũng nhờ vậy mà thanh tỉnh được không ít, lập tức hiểu đây là chuyện gì xảy ra.Không ngờ lại sắp có thể đem chuyện này giải quyết được sớm như vậy. Cứ nghĩ mấy ngày tới đều phải ăn quả dại chứ. Ông trời thật đúng là thương mình a. Thiên Phong cảm động nghĩ nghĩ.………………………………………………..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com