Dm Diem Phong Khuynh Thien Ha
4ac4d4d4bd5e8ce95f419&690Nhìn chính mình cùng Thương Vân đều bị vây trong ngũ hành công kích, Thiên Phong hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì.'Tâm' của Đào hoa trận này có lẽ không chỉ là nơi phá giải năm kết ấn, mà bản thân nó cũng chính là cạm bẫy lớn nhất đối với bọn họ.Thời khắc nguy cấp bắt buộc trí óc phải nhanh chóng động não. Liên kết các thông tin lại với nhau, nếu Thiên Phong đoán không nhầm, thì cây đại thụ nằm giữa khoảnh đất trống – tượng trưng cho tâm trận đang quấn chặt lấy cậu này nhất định cũng có kết ấn phá giải."Thương Vân, huynh nhìn hộ ta xem quanh cây đào này có điều gì khác thường không?" Thiên Phong né tránh lại một chiêu đâm tới của nhành cây, hướng nam nhân gọi với.Nam nhân cũng đang mắc kẹt trong từng đợt công kích không ngừng nghỉ, nghe thiếu niên hỏi vậy mới theo lời cậu chú ý đến phía dưới phần thân cây.Phá bỏ hết những chướng ngại che khuất tầm mắt, Thương Vân nhãn đồng sắc bén nhanh chóng nhíu lại."Thấy.""Trông nó thế nào?""Hình ngôi sao sáu cánh, giống một loại biểu tượng khắc trên vỏ gỗ, ở giữa có bát quái đồ hình đang chuyển động, thỉnh thoảng lại phát ra lục quang."Ngôi sao sáu cánh? Bát quái đồ?Thiên Phong nhớ tới trong đống tài liệu mình đã đọc trước kia, từng nhắc đến có một số loại trận pháp khá đặc biệt sở hữu tận hai kết ấn phá giải. Một cái chỉ dùng để tạm ngưng hoạt động của cạm bẫy trong một khoảng thời gian nhất định, còn một cái có thể đem trận pháp đó bao gồm tất cả sự vật cấu thành nó phá hủy hoàn toàn, chính là kết ấn hình bát quái đồ được lục giác tinh tú bao quanh."Ngươi muốn ta bắn trúng nó?" Thương Vân vươn tay chạm tới sau lưng rỏ tiễn, tư thái sẵn sàng giương cung."Không..." Bị Thương Vân đánh gãy dòng suy nghĩ, Thiên Phong theo phản ứng vô thức bật thốt ra một đơn âm do dự.Đào hoa trận này vừa nhìn chỉ biết nó là được người dày công sáng chế, bọn họ vốn đến đây để nhờ vả, sao có thể vì tư lợi cá nhân mà dẫm đạp lên tâm huyết của chủ nhân nơi này. Hơn nữa... nhìn lại rừng đào xinh đẹp bao phủ xung quanh, bảo cậu đem tất cả phá hủy, cậu thực sự không nỡ."Thương Vân, phiền huynh gắng cầm cự thêm một lát." Ánh mắt áy náy nhanh chóng đảo qua kiên định, Thiên Phong tin rằng mình có thể tìm ra kết ấn không gây tổn thương ai.Là kia sao?Giằng co nửa ngày, Thiên Phong rốt cục phát giác ở đỉnh trên cùng của ngọn cây có một nơi luôn được tán lá bao bọc vô cùng chặt chẽ, bên trong thỉnh thoảng lại lấp lánh tỏa ra những tia sáng rất nhỏ.Vốn đang bị nhánh rễ quấn chặt trên cao, Thiên Phong từ vị trí này hoàn toàn có thể nhìn rõ, thế nhưng nằm vượt trên hẳn những lớp vòm của cây đại thụ, nơi đó hiển nhiên nằm ngoài tầm mắt của Thương Vân.Mọi việc, giờ chỉ có thể trông chờ vào cậu.Không còn thời gian để tiếp tục suy nghĩ, Thiên Phong nhanh chóng chớp thời cơ, đoạt lấy một nhành cây sắc nhọn vừa định đâm về phía mình, dồn hết sức vùng thoát ra khỏi dây trói, mạnh mẽ phóng tới đỉnh cao nhất..."A."Khoảnh khắc khi đầu mũi đao xuyên qua khóm lá kia chạm đến một thứ gì đó, ánh sáng yếu ớt bao quanh nó bỗng đột nhiên bừng lên, bao phủ toàn bộ thân thể của thiếu niên trước mặt, cùng với tán cây rậm rạp, tựa như có linh hồn mà sinh sôi vươn ra, đem thiếu niên còn đang nhíu mày vì chói mắt một ngụm nuốt chửng.Thiên Phong sau khi bị ánh sáng đột ngột kích thích, lại lập tức rơi vào bóng tối, cảm giác dưới chân hẫng một chút, cả người liền bị trượt trên thứ gì đó giống một đường ống, đưa cậu vứt đến một căn phòng nhỏ.Đây là đâu?Xoa xoa cái đầu vừa bị cụng u, Thiên Phong lồm cồm bò dậy, đập ngay vào mắt cậu là một bệ đá, ánh sáng lé loi hắt xuống, hiển lộ rõ bên trên chính ngồi một bộ xương khô đang khoanh chân xếp bằng.'Vào được đến đây, chứng tỏ bản lĩnh của ngươi thực không hề nhỏ.'Nhìn thấy trong tay bộ xương nọ còn có một mảnh giấy được đặt ngay ngắn, Thiên Phong tò mò cầm lên bắt đầu đọc, mới kinh ngạc phát giác này chính là di thư cùng di cốt của vị nữ thần y mà bọn họ đang tìm đến thỉnh cầu.'Tuy rằng ta không biết ngươi, nhưng bởi vì ngươi đã vượt qua những chướng ngại mà ta thử thách, liền nghiễm nhiên trở thành người được lựa chọn, thế nên ta không ngại đem những điều còn trăn trở trước khi chết, toàn bộ đều nói lại với ngươi...'Ra tên thật của nàng là Mặc Y Nhiên, bẩm sinh trên mặt có một vết bớt xấu xí nên từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với người ngoài, suốt ngày chỉ ở trong phòng chuyên tâm nghiên cứu y thuật, đọc sách cùng làm bạn với hoa cỏ.Niềm vui thú lớn nhất trong cuộc đời của nàng có lẽ chính là việc vun trồng vô số thảo dược, không chỉ đơn thuần là lấy nguyên liệu chế thuốc, mà đối với nàng, chúng còn là một loại tri kỷ, cho nàng an ủi trong nhân sinh cô đơn.'Ta trước kia cũng từng mở cửa tiếp nhận cứu người, thế nhưng những kẻ nọ sau khi biết ta có khu vườn trồng nhiều thảo dược quý, vừa trị dứt bệnh liền quay lại đây tàn phá cướp bóc. Ta từ lần đó đã triệt để mất đi lòng tin vào nhân tâm, bắt đầu tìm đến nghiên cứu các loại trận pháp để dựng lên một bức tường mê cung không cho phép ai có thể xâm nhập.Chỉ là vào những năm tháng cuối đời, ta chợt nghĩ đến khi ta đi rồi người nào sẽ thay ta chăm sóc những cây hoa kia? Thực lòng ta không muốn chúng cứ như vậy mà héo úa. Bởi thế ở khâu cuối cùng của Đào hoa trận, ta đã thiết đặt một chút thử thách, vốn để tìm ra người xứng đáng để ta có thể an tâm gửi gắm tâm huyết cả đời...'Đọc đến đây, Thiên Phong liền không tránh khỏi kinh ngạc. Thì ra kết ấn phá hủy ban nãy có thể dễ dàng tìm thấy như vậy đều là do dụng ý của thần y tiền bối. Nếu khi ấy cậu cứ bất chấp đâm vào, e rằng không chỉ rừng đào, mà cả cậu lẫn Thương Vân đều phải chịu chung số phận bị hủy diệt.'Đúng vậy, chính bởi vì lòng trắc ẩn của ngươi, đã vô tình cứu ngươi một mạng sống.Giờ ta đã có thể đoán biết ngươi là người không chỉ có chút năng lực, mà còn có lòng tiếc thương hoa cỏ, vậy cũng đủ để ta dựa vào mối cơ duyên này, đem toàn bộ sản nghiệp cùng học thức của ta đều truyền lại cho ngươi...'Thiên Phong theo lời chỉ dẫn của bức thư, nhìn đến trên ngón tay cái của bộ xương kia quả nhiên đeo một chiếc nhẫn, thứ mà Mặc Y Nhiên nói có thể khiến Đào hoa trận chỉ vì mình cậu mà mở ra, chứng minh Thiên Phong chính là tân chủ nhân của Tử Mộng đảo.'Ta không cần ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, chỉ cần ngươi có thể bảo hộ tốt nơi đây, không cho kẻ xấu xâm nhập vậy là được rồi.Về phần những cây thảo dược ta đã trồng, nếu là ngươi cảm thấy có chuyện cần đến, đều tùy ngươi sử dụng đi.'Đọc xong hết lời di ngôn của thần y tiền bối, Thiên Phong trong lòng ngũ vị tạp trần mà chậm rãi ngẩng đầu, cảm giác may mắn và kinh ngạc đương nhiên không thể giấu, thế nhưng đến cuối cùng cũng có chút bối rối không biết phải làm sao.May mắn vì hiện giờ cậu có thể vào lấy thảo dược mà không chút tổn hao gì, nhưng Thiên Phong vốn chẳng muốn trở thành chúa đảo hay truyền nhân của thần y gì đó, còn trách thân phận cậu vẫn chưa đủ nhiều, chưa đủ nặng?Bất quá tình hình lúc này quả thực không cho phép Thiên Phong được từ chối. Kính cẩn dập đầu trước di cốt của Mặc Y Nhiên ba lạy, mới nâng tay tiếp nhận lấy chiếc nhẫn, ngoài kia... có rất nhiều binh lính đang chờ cậu mang dược thuốc trở về.Theo lời hướng dẫn trong bức thư, Thiên Phong đi đến bức tường gỗ đối diện bệ đá, rất nhanh tìm thấy một ký hiệu trùng khớp với mặt ngọc của chiếc nhẫn được khắc bên trên. Do dự một lúc, cậu vẫn là đem mặt nhẫn ghép vào chỗ lõm nọ, thận trọng xoay một cái.Lập tức, nền đất dưới chân Thiên Phong đột nhiên rung chuyển, nhân lúc thiếu niên bất ngờ đứng không vững, liền giống như một chiếc lò xo, đem cậu... đá bay qua lỗ hổng trên trần 'nhà'.Thương Vân vẫn đang vật lộn ở bên ngoài, chỉ biết thế công của ngũ hành trận pháp bỗng tự dưng yếu đi, thừa cơ dõi về đỉnh ngọn cây nơi thiếu niên vừa mất tích, đúng lúc liền bắt gặp hình bóng nhỏ kia bị thứ gì đó đánh văng ra khỏi tán hoa đào trùng điệp.Theo phản xạ, Thương Vân đạp khinh công nhảy lên, chỉ là khi hướng thiếu niên vươn bàn tay ra đến, lại bắt gặp một bóng chim to lớn cũng cùng lúc xuất hiện phía đối diện, mục đích rõ ràng là giống hắn, chính muốn đón lấy người đang rơi.Mắt chạm mắt, sau thoáng chốc kinh ngạc chính là nhất thuấn cau mày, điện quang hoả thạch không biết từ đâu liền nổi lên tứ phía. Một người một thú ở giữa là bạch y thiếu niên cứ như vậy trong không trung ngưng đọng nhìn nhau. Chỉ thấy thật sâu trong đáy mắt đối phương, rõ ràng cảm giác được đối nghịch, lại có nét gì đó tương đồng, cùng chính mình rất giống...Liếc nhìn thiếu niên cách mình và thú dữ một khoảng cách tương tự, Thương Vân đương tính toán có nên trước tiên động thủ, lại ngạc nhiên chứng kiến tuyết điêu đột nhiên thu hồi móng vuốt.Khoảnh khắc ấy, Thương Vân là lần đầu tiên cảm thấy hoài nghi thị lực của mình, bởi nếu không phải tại hắn hoa mắt, sao hắn có thể nhìn thấy dã điêu kia dường như mang tâm trạng bi thương mà dõi xuống đôi chân sắc nhọn của mình, rồi cũng với nhãn đồng trầm mặc ấy, lặng nhìn thân ảnh thiếu niên nhẹ nhàng rơi vào lòng Thương Vân.Đó... thực sự là những cảm xúc mà một con thú nên có sao? Thế nhưng không đợi Thương Vân kịp hiểu hết, đại điêu kia đã đóng lại song đồng, vẻ như an tâm giao mọi việc lại cho hắn, xoay cánh bay đi.."Ư... Ừm..." Thiên Phong chỉ là bị chấn động một chút, rất nhanh liền tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã bắt gặp gương mặt băng lãnh thâm trầm kia đang nhíu mày nhìn về phía bầu trời, "Th... Thương Vân?" Không biết nam nhân đang suy nghĩ cái gì, chỉ biết bản thân cậu chính đang nằm gọn trong vòng tay hắn."A, phiền huynh rồi, cảm ơn." Lờ mờ nhớ tới ban nãy hình như là Thương Vân đã đỡ lấy mình, Thiên Phong vội vàng ngồi dậy, liếc thấy nam nhân cũng không có biểu hiện gì, mới thở phào một hơi.Đơn giản nói qua kỳ ngộ của mình với thần y ở mật thất giấu trong lõi đại thụ, Thiên Phong liền dẫn theo Thương Vân, tới sử dụng thử năng lực của chiếc nhẫn. (Sao cảm giác giống Chúa nhẫn zị nè =))) Quả nhiên mê trận xung quanh hoàn toàn dừng lại, trước mặt tân chủ nhân ngoan ngoãn mở ra một con đường.Hai người nhìn nhau một chút, liền bước vào sinh lộ duy nhất vừa mở ra, rất nhanh, nó liền dẫn bọn họ tới một ngọn đồi xinh đẹp trải bạt ngàn hoa cỏ, hơn nữa không ít trong đó đều là nguyên liệu chế thành Kim Sang dược.Thấp thoáng ẩn hiện trong phong hoa phiêu vũ, là một mái tranh nhỏ nằm trên đỉnh ngọn đồi. Thiên Phong tiến đến, mở cửa bước vào căn nhà cũ, đồ đạc bên trong cũng không có gì nhiều, chỉ đơn giản bày biện những vật dụng thiết yếu. Thứ duy nhất có thể chứng minh đây là căn phòng của một nữ tử, chính là tủ quần áo gồm vài bộ y phục, thế nhưng tất cả cũng chỉ thuần một màu trắng, phân không ra tuổi tác."Thương Vân, có một chuyện... ta muốn nhờ huynh..." Thiên Phong trở về bên nam nhân lặng đứng hồi lâu, cuối cùng rụt rè mở miệng.Thương Vân quay sang nhìn thiếu niên, cũng không đáp lại, chỉ dùng ánh mắt ý bảo cậu nói tiếp."Huynh có thể giúp ta giữ bí mật chuyện thần y tiền bối đã qua đời được không?" Tuy nói cậu đã thay Mặc Y Nhiên nhận tiếp quản Tử Mộng đảo, nhưng quả thực cậu không có khả năng ở đây cả đời trông coi nó, như vậy nếu để thiên hạ biết nữ thần y còn sống, ít ra vẫn có thể khiến nhiều người không dám bén mảng tới đây. Tạm thời đó là cách tốt nhất để bảo vệ sự yên bình cùng vẻ đẹp của hòn đảo này."Được." Không cần một lý do, nam nhân nhanh gọn đáp ứng.Thực ra không cần Thiên Phong yêu cầu, với tính cách của Thương Vân, chắc cũng chẳng thèm nói chuyện này với ai cả. Đừng nhắc đến bà tám gì đó, số lượng từ hắn thốt ra trong một ngày, thường chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngay cả Khương Liệt, đối với hắn cũng là hai phần lệnh – tám phần nhờ. Hắn nếu không muốn nói, Khương Liệt đều không thể bắt ép."... Cám ơn." Cảm giác hôm nay đúng là một ngày may mắn cứ đổ ập xuống đầu như mít rụng, Thiên Phong vui vẻ cùng Thương Vân bắt tay vào công việc chính là thu gom lượng dược thảo vừa đủ để cần dùng, đến lúc xong xuôi tính toán trở về thì trời cũng đã tối.Bước trên đường về, Thiên Phong luôn không nhịn được liếc nhìn sang nam nhân mặt không đổi sắc cõng mấy bao tải lớn trên lưng đang đi bên cạnh, lại nhìn nhìn bản thân chỉ được 'ai kia' chừa cho xách hai cái túi nhỏ, trong lòng không biết phải biểu lộ ra sao.Xét về khía cạnh nào đó, cậu cùng Thương Vân hẳn là ở lưỡng thế đối lập. Thiên Phong hầu hạ Xa Viêm, còn Thương Vân thì đi theo Khương quốc Thế tử. Hai người này vốn luôn âm thầm tranh đấu, đương nhiên kẻ làm nô tài là bọn họ lẽ dĩ nhiên phải không đội trời chung, thậm chí nếu có cơ hội còn phải giúp chủ nhân trừ khử tay chân của kẻ địch mới đúng.Thế nhưng..."Nếu chúng ta có thể làm bằng hữu thì thật tốt..."Nghe thấy lời này của thiếu niên, nam nhân cả người hơi khựng lại."Chúng ta... vĩnh viễn cũng không thể trở thành bằng hữu."Vứt lại một câu lạnh băng, nam nhân một tay xốc lên bao tải tiếp tục đi tiếp, chỉ là lần này rảo bước nhanh hơn, nháy mắt đã bỏ xa thiếu niên đống hành.Nhất định phải là như vậy sao? Thiên Phong khe khẽ thở dài, nhìn theo bóng nam nhân cảm thấy có chút nuối tiếc. Huynh ấy cái gì cũng tốt, chỉ là đã chọn nhầm chủ nhân mà thôi.Hử? Mà khoan... Cậu từ khi nào đã cho rằng đầu quân cho tên hổ ngốc kia mới là chính đạo vậy nhỉ?.............................................
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com