Dm Cuc Pham Ma Ton Da Huu Pham Phi
Ngũ quan tựa đại hải thủy dù dập dìu mấy cũng nhìn hài hòa đẹp mắt nhưng lại tỏa ra nội khí chắc như đá cột. Miệng đời tương truyền là thế nhưng so với cách phóng đại qua bao năm thì vẻ đẹp đó còn gấp vạn lần kia. Nam nhân cúi đầu hành lễ, đáp:
"Phụ thân.""Thiên Hàn. Hay là con dừng quản việc Nhân giới đi. Ma tôn mới mất không lâu, không biết Chu Lăng làm cái quái gì mà yêu thú tăng ngày một nhiều. Không chừng làm hại Nhân giới. Ít ra chúng ta ở bên chính, không thể đề Nhân giới chịu tổn thất. Đi tới Ma giới xem xem Chu Lăng đó làm ăn như nào. Việc ở Nhân giới con cứ để Thiên Hỉ đảm nhiệm.""Nếu ở lâu thì cũng hơi bất tiện.""Không sao cả, chỉ hai ba ngày gì đó rồi quay về. Chi bằng đem Khuê Linh Thức đưa tới Ma giới coi như quà tế lễ. Đợi một ngày sau mới có thể sử dụng, trong một ngày đó tranh thủ điều tra hắn xem."Thiên Hàn cúi đầu nhận lệnh, bóng lưng y khuất dần. Vừa đến cổng Tiên giới, Thiên Hàn bị vật nào đó không tiện gọi tên giữ chân, có nhúc nhích bao lâu cũng không nhấc nổi chân. "Mạch Y, mau buông chân huynh ra."Làn khói hồng nhạt buông thả, nữ nhân mặc y phục hồng phấn, gương mặt nhỏ tựa như đào tiên. "Ca ca, huynh đi đâu đó?" Mạch Y đặt hai tay sau lưng, hớn hở hỏi."Huynh đi Ma giới có việc. "Thiên Hàn liếc mắt, biết tiểu tiên này định nói gì đành ra tay chặn miệng trước:"Tốt nhất là ở lại.""Thái tử như huynh có cần ích kỉ như vậy không?"Mạch Y phồng hai má, mắt đối mắt nhìn Thiên Hàn, đồng tử nàng co rút lại, có chút tia màu xanh."Muội lo học lại thuật thôi miên đi, chả có tí tác dụng nào cả."Chẳng phải mấy ngày qua Mạch Y đã chăm chỉ luyện tập, sư phụ nói đã dùng được thuật thôi miên cơ mà. Bây giờ lại không dùng được với ca ca, hàng mi Mạch Y rũ xuống.Tiếng vỗ cánh vù vù của Đại ưng làm chói cả tai. Nó dang cánh to hơn chục trượng, toàn thân đen xì chẳng khác nào quạ đen, kêu tiếng quang quác. Là yêu thú của Ma giới thả ra.Đại ưng không đáp xuống mà lại vòng qua vườn thược dược tím làm càn ở đó. Mấy tiểu tiên chăn sóc hoa bị dọa một phen bỏ chạy. "Ca, làm sao đây? Chúng ta... chúng ta lấy đầu nó hả?"Thiên Hàn vân đạm phong khinh nhìn tổng thể vóc dáng yêu thú. Mạch Y thật sự là nôn nóng đến phát điên, ca ca lại không trả lời liền bứt rứt gọi thêm lần nữa:
"Ca... ca ca...!""Yêu thú của Ma giới, lấy đầu thì là đắc tội rồi."Đại ưng dừng lại ở cây Mộc Quỳnh. Mắt láo liêng nhìn sau đó cắp cây bay đi. Mạch Y vô cùng hoảng hốt, cây Mộc Quỳnh nàng trồng biết bao năm! Mạch Y chặn đầu Đại ưng dùng chút tiên lực cỏn con đánh nó. Đại ưng không hề né tránh, ngược lại còn xông thẳng tới giương vuốt nhọn. Nhị công chúa chân yếu tay mềm như Mạch Y đương nhiên là sợ đến tái xanh mặt lấy tay che gương mặt lại, nhắm tịt mắt. Nàng thở không đều nhịp, mọi thứ đột nhiên im ắng rồi. Thiên Hàn cưỡi trên lưng Đại ưng dùng dây linh quấn lấy cổ nó, Đại ưng rõ ràng kêu nhưng lại không phát ra tiếng nữa. "Ca ca... không để nó kêu nữa à?"Thiên Hàn đưa ngón tay đặt trước môi ra hiệu im lặng, đọc khẩu hình miệng: "Đến lượt muội ra tay rồi đấy."Trời ạ! Gương mặt lúc này mà cũng có khí chất! Nội tâm Mạch Y không ngừng gào thét, ca ca quá soái thì phải làm gì đây!!? Thật ra từ nhỏ đến lớn ngắm nhìn nhan sắc này cũng chỉ thấy bình thường, cơ mà mấy năm gần đây nghe người ta đồn thổi về Thái tử Tiên giới, Mạch Y nghe được không ít chuyện về nhà lại thấy ca ca soái khí hẳn ra.Mạch Y bắt chước ca ca đọc khẩu hình miệng: "Muội làm gì bây giờ?"Thiên Hàn nghệch mặt khó hiểu, tứ ý ở trên mặt: muội vừa học được thứ gì còn phải hỏi sao?
Nếu bọn họ cùng một mẹ thì có phải hiểu nhau hơn không? Thiên Hàn siết chặt cổ Đại ưng, Mạch Y phối hợp vận dụng thuật thôi miên. Chẳng mấy chốc... Đại ưng vùng dậy hung hãn bay loạn xạ. Phen này toang rồi!Mạch Y thất thần, hậu quả của việc không học tốt thuật thôi miên là thế đấy. Đôi lúc sẽ có chút trục trặc nhỏ... nhỏ xíu thôi.Thiên Hàn ngồi vững trên lưng Đại ưng, dây linh siết mỗi lúc mỗi chặt hơn. Đại ưng không ngoan chao liệng bay loạn xạ, đáp xuống nơi này nơi kia mà thét. Thiên Hàn dùng Bách Thiên Tuyết khống chế hai chân nó. Đại ưng mất thăng bằng ngã nhào xuống nhưng Thiên Hàn căng dây lái sang một bên lấy lại thăng bằng. Cuối cùng dùng linh kiếm khắc lên chân nó một chút tiên thuật khống chế. Đại ưng vùng vẫy, chân lớn không cẩn thận làm Thiên Hàn xước ở tay. Mạch Y cầm Mộc Quỳnh đã bị chết rễ mà lòng đau như cắt. Nhân sinh mà, nhiều chuyện lỡ đi một bước sai thì không thể cứu vãn được nữa. Mộc Quỳnh không thể cứu được nữa, vậy vườn hoa này còn có gì đáng để nàng xem? Mạch Y vứt Mộc Quỳnh đầy tiếc rẻ, nàng khẽ thở dài. Lúc giờ Mạch Y mới để ý vết thương trên tay Thiên Hàn. Máu đỏ thẫm loang một mảng lớn trên y phục trắng . Nhị công chúa lấy ra một lọ thuốc, mở nắp lọ tỉ mỉ thoa lên vết thương. Nét mặt ân cần của Nhị công chúa thật muốn người ta yêu chiều suốt đời.Yêu thú được thu vào trong lọ, đôi mắt bầm tím, mồm miệng há hốc, thảm hại tột cùng!Thiên Hàn thay y phục mới, lần này dẫn theo cái đuôi nhỏ phiền phức nhưng chung quy vẫn vui hơn đi một mình. Bọn họ dừng chân tại cửa Ma giới. Vừa đặt chân, hai tên Ma đầu hung hãn nghiêm mặt tra hỏi."Là ai?"Thiên Hàn nhã nhặn đưa lệnh bài."Thái tử Tiên giới: Thiên Hàn."Hai tên ma đầu liếc nhìn Mạch Y, à, quên giới thiệu."Ta là công chúa Tiên giới: Mạch Y."Hai tên đó kệch mặt ra, mấy hôm nay yêu thú bay ra khỏi Ma giới làm loạn, bọn họ không chặn lại được, hiện tại Thái tử tìm đến, có phải Ma và Tiên sắp có chuyện lớn rồi không?"Có việc gì?""Ta cần gặp Ma tôn."Nhìn phong thái của Thiên Hàn quả thật là tiên phong đạo cốt, hai tên ma đầu gật đầu trao đổi ý, đây chắc là hàng thật, một tên chạy vào bên trong.Ma giới khá tối tăm nhưng chung quanh lại có nhiều hoa đến lạ, lại còn tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ. "Ma đầu, ta hỏi ngươi một vấn đề được không?"Tên ma đầu không quan tâm lời nói Mạch Y, đứng thẳng người."Ngươi đứng đây không mỏi không chán sao?"Mạch Y tròn mắt, tên ma đầu này ấy thế mà không trả lời. "Hửm?"Mạch Y nghiêng nghiêng đầu nhỏ lại bị Thiên Hàn léo tay lại đứng ngay ngắn.Tên ma đầu khóe miệng cong lên song không dám cười đành thu lại vẻ mặt nghiêm nghị."Không mỏi không chán."Nghe được câu trả lời Mạch Y yên phận đứng yên, miệng lầm bầm."Sao ai cũng không mỏi lại có mình ta khi bị phụ thân phạt lại mỏi?!"Cái đầu nhỏ này rốt cuộc chứa cái giống gì mà lại ngốc đến vậy. Thiên Hàn không nhịn được cóc lên đầu Mạch Y một cái rõ đau. "Muội suốt ngày bay nhảy, ở yên một chỗ đương nhiên không chịu được, có thế mà hỏi từ hôm qua đến giờ."Mạch Y bị ca ca giáo huấn liền ôm đầu phụng phịu oán trách.Chu Lăng tóc buộc cao, bên trên có cây trâm bạc hình phượng xuyên qua. Trên môi hắn nở nụ cười hoà nhã, phong thái cả người lại nghiêm chỉnh, hắn nói:
"Thái tử hôm nay đại giá quang lâm đến đây hẳn có chuyện gấp, nãy giờ thật thất lễ, mời vào trong."Chu Lăng đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới cảm thấy nam hài này lớn nhanh thật. Bỗng chốc hắn ngây người giây lát. Nhớ năm xưa hắn được mời đi dự sinh thần một ngàn tuổi của Thái tử Tiên giới. Lúc đó chẳng phải tiểu tử này còn rất nhỏ sao? Luôn miệng gọi muốn thành hôn với tiểu tỷ tỷ lại còn ước hẹn vạn năm, bây giờ căn bản đem mấy thứ đó quên sạch ráo. Lòng Chu Lăng tự nhiên sinh ra cảm giác bị bóp nghẽn, đầu óc hơi lâng lâng.Thiên Hàn thong dong ngồi xuống cùng nhàn nhã nói chuyện."Nhị công chúa cũng tới sao?"Mạch Y cười cười gật đầu, hai má đào hồng hồng như vui vẻ thay lời nói nàng."Không làm phiền Ma tôn ngài chứ?"Chu Lăng khách sáo xua tay."Không sao không sao. Chỉ là hôm nay hai vị đích thân tới đây không biết có chuyện gì quan trọng?"Cũng không phải người thích vòng vo Thiên Hàn trực tiếp vào vấn đề đầu tiên."Ma giới dạo gần đây có tang quốc ấy thế mà Tiên giới chưa thăm hỏi một lần nào. Thật thất trách. Hôm nay, Tiên giới gửi ngài một món quà tế lễ xem như an ủi người đã khuất."Thiên Hàn lấy ra cây Khuê Linh Thức thân gỗ chạm khắc nét nhỏ, dây đàn màu xanh lam nhạt, hai đầu đường viền bọc bạc kim có dây ngọc xanh."Khuê Linh Thức
Tiếng vang rộng,
An ủi người
Chốn mây xanh,
Gảy một nốt
Chỉ mong người...
Bình an nhiên.
Ta đọc đúng chứ thái tử?"Thiên Hàn cong khóe môi gật đầu."Tấm lòng của Tiên giới ta xin nhận lấy. Đa tạ Thái tử cất công đến đây để tặng bảo vật."Có thể thấy ý của hắn đã rành rành trước mắt. Thiên Hàn lại muốn giả ngốc, không đi vào trọng tâm mục đích, gạt phắt đi ý tứ thăm dò của hắn. "Nếu ngài đã biết đây là Khuê Linh Thức vậy chắc hẳn cũng biết cách nó hoạt động nhỉ?""Ta kiến thức nông cạn chỉ biết sau một ngày mới có thể sử dụng. Không biết còn có cách nào khác?""Ngài nói đúng rồi.""A, vậy thái tử phải cất công đi đi lại lại rồi. Ta cảm thấy thật phiền hà, nhưng mà cảm ơn nhé."
Tiểu tử ngươi non lắm! Muốn giả ngốc? Còn lâu!Thiên Hàn hết sức đau đầu với Chu Lăng. Thiết nghĩ áp dụng cách giả ngốc này chỉ phản hệ, y thầm lắc đầu.Mã Sơ Kì mặt mày lạnh toát, vô cùng gấp gáp chạy vào. Nhìn thấy Thiên Hàn và Mạch Y liền không muốn báo nữa. Chu Lăng lại bảo Mã tướng quân nói huỵch toẹt ra."Ma tôn. Yêu thú ở Tiên giới đã mất dấu rồi. Vốn dĩ ta định chờ thu phục yêu thú ở Sầm Sơn thì lên đó. Nhưng..."Việc bẩm báo này Thiên Hàn không biết nên cảm ơn hay hụt hẫng vì lỡ việc đây. Chu Lăng gật đầu chỉ thị Mã Sơ Kì ra ngoài."Ma tôn. Việc thứ hai ta đến đây là vì muốn trả lại yêu thú của ngài."Nội tâm Chu Lăng thật sự là gào thét cực mạnh!"Việc này là sơ suất của Ma giới. Mong Thái tử lượng thứ. Không biết yêu ma có gây tổn thất gì cho Tiên giới để ta gánh thay nó."Mạch Y chau mày, giọng vô cùng chắc nịch:
"Có!"Thiên Hàn ra hiệu lệnh ánh mắt. Mạch Y ngậm chặt miệng, đáy mắt cũng không quả quyết như ban nãy."Cây Mộc Quỳnh ngàn năm mà Nhị công chúa thích nhất còn có vườn hoa của Tiên giới đều... nát rồi! Còn có hai tiểu tiên bị trọng thương, đá thạch ở vườn hoa cũng vỡ nốt. Không biết... Ma tôn ngài định gánh như nào đây?"Ma tôn, ngài muốn đuổi ta đi thì ta càng thích ở lại cùng ngài!Mạch Y vừa nghe đoạn sau đã biết ca ca nói dối nhưng chỉ biết tròn mắt nhìn, không dám hé lời."Đây là sơ suất lớn, Ma tôn như ta chỉ có thể lấy thân đền tội. Không biết Thái tử định trách phạt nó như thế nào, để ta chịu thay. Sau đó ta về sẽ phạt nó thích đáng. Thật ra yêu thú nếu rời khỏi vòng Diên Cơ quá mười ngày sẽ gây ra đại họa. Mong Thái tử hiểu cho."Phạt ngài? Còn chẳng phải để ma đầu ở đây chặt đầu ta sao? Đúng là ma, không bình thường! "Là yêu thú ngài không ngoan vậy cứ để ngài phạt, ta là người ngoài không dám nhúng tay. Chỉ mong ngài có thể hiểu: làm tội ắt đền tội. "Cuộc nói chuyện bình thường giờ đây đã thành màn đấu trí kinh khủng. So tuổi thì Thiên Hàn thấp hơn Chu Lăng, nhưng so trí còn chưa biết cao hơn ai. Ánh mắt y nhìn vào khó lường. Lúc trầm lặng không gợn sóng. Khi sâu thẳm khó đoán. Lúc giảo hoạt lanh lợi. Khi ngây thơ đơn thuần. Hoàn toàn không ăn khớp với lời nói. Chỉ vài câu nói chuyện Chu Lăng muốn khùng đầu! Y thông minh không phải lời người ngoài tâng bốc mà đó là sự thật. Bước đi đều khéo léo né tránh hắn, khi lại trực tiếp đấu với hắn.Chu Lăng bây giờ có hứng đùa bỡn vậy nên hắn tiếp tục câu chuyện:
"Như vậy không công bằng với Thái tử..."Thiên Hàn cười nhàn nhạt.
"Thấy yêu thú quay về nơi cũ ta yên tâm rồi. Những chuyện còn lại Tiên giới có thể lo liệu. Ma tôn đừng quá nhọc lòng."Càng ngày càng thú vị. Hắn cố ý né tránh đi, y lại càng muốn lấn tới. Nhưng hắn mở lời, y lại vô tình rũ bỏ. Chiêu quái gì đây? Lạc mềm buộc chặt à?Trước sau gì thì người cũng về, cho y toại nguyện ý định vậy. "Để thái tử yên tâm, mời đi theo ta đến Diên Cơ."Con đường từ đại sảnh thông tới Diên Cơ cũng không xa mấy. Cửa mở, bên trong Diên Cơ là hàng trăm ngọc thạch màu sắc hoàn toàn khác nhau xếp thành vòng tròn từ bé đến lớn. Chu Lăng đi đến bục cao nhất, cắm cây thương vào bên trong tiện thể vặn vài vòng. Tất cả ngọc thạch phát sáng hiện ra chân thân mờ nhạt. Có đủ loại từ thần thú đến yêu thú. Nhưng có vài chỗ bị thiếu ngọc thạch, nơi ấy trở nên trống rỗng. Hắn thả hồn Đại Ưng về nơi cũ, nó nằm ở cấp hai, ngọc thạch phát sáng ánh vàng, nhanh sau đó mọi thứ trở về như cũ. Chỉ đơn thuần là đá thạch bình thường. Thái tử đếm sơ qua có lẽ thiếu hai hay ba ngọc thạch ở cấp hai và cấp năm từ dưới lên.Y muốn gì cũng đều thoả mãn y rồi, có thể đem ít tư liệu vể báo cáo. Nhưng đối với các loại lễ nghi tôn giáo thì chuyện đuổi khách là việc khó nhằn nhất. Y không ngỏ ý đi về, hắn mở lời cũng khó. Nếu đã thích đối phó với hắn như vậy thì chỉ còn cách cuối cùng."Thái tử, không phiền khi tham gia tiệc rượu nhỏ cùng ta chứ? Ở đây cũng lâu rồi, chi bằng mai rồi hẵng về."Từ chối! Từ chối! Nhất định y sẽ từ chối! "Được, cảm phiền Ma tôn cho ta ở nhờ một đêm."...! Thiên Hàn, ngươi lớn rồi, chơi chiêu cũng độc quá nhỉ?...Bàn tiệc đúng là nhỏ thật, vỏn vẹn bốn cái ghế ngồi cho Mã tướng quân, hắn, y và Nhị công chúa. Chỉ là chiêu đãi khách nên bàn được đặt ở sân sau Chu Tĩnh Các. Vừa có hoa, có hồ, có bươm bướm đủ mơ mộng. Mã Sơ Kì sau khi thấy mấy vò rượu Hạc Chỉ liền kiếm cớ về sớm, chỉ uống duy nhất một ly. Mạch Y thảm hơn, Thiên Hàn không cho nàng uống rượu, Nhị công chúa ngồi chỉ được nhâm nhi nước đào. Thấy Mã tướng quân vừa đi cũng kiếm cớ chuồn theo. Mạch Y đuổi theo thấy bóng người thấp thoáng liền không kiêng nể gọi lớn."Mã tướng quân, đợi ta với."Tiếng gọi to Mã tướng quân không khỏi giật mình quay đầu. Dáng vẻ mềm mềm yếu yếu của Mạch Y chạy lăng xăng tới, đào nhỏ cười tươi trông rất khả ái nha!Trong tiệc rượu ban nãy Mã tướng quân cũng biết ít nhiều về Mạch Y, cung kính cúi đầu."Nhị công chúa đi cẩn thận, ngã sẽ rất đau đó. Không biết Nhị công chúa muốn hỏi ta việc gì?"Mạch Y lúng túng trả lời Mã Sơ Kì."À... hahaha... Cũng không có việc gì lớn, chỉ là... chỉ là... ta muốn hỏi phòng ngủ của ta ở đâu? Ta.. muốn ngủ."Hóa ra không có việc gì lớn."Ở Ma Các phòng thứ tư, Nhị công chúa có lệnh bài mà đúng không?"Mạch Y gật gật đầu nhỏ, người trước mắt đi rồi. Đến cả tên cũng không hỏi được. Chỉ biết người kia là Mã tướng quân, thống lĩnh binh chủng bảo mật ở Ma giới. Nữ tướng quân soái khí ngời ngời, cười lên xinh vô cùng, nói chuyện nghe rất lọt tai. Những điều đó làm Mạch Y sinh tình ý thật!Nhưng chẳng phải ngày thường Mạch Y hoạt bát lắm sao? Hôm nay tay chân luống cuống lại còn nói lắp.Bóng lưng Nhị công chúa mờ dần, người ở phía sau dõi theo nàng từ nãy đến giờ trong lòng lại khó chịu đến lạ. Người ấy cầm ngọc thạch Lưu Tình phát sáng đến nóng hổi, chính trong lòng cũng không hiểu cảm giác đó là như nào mà khó chịu đến lạ.Rượu Hạc Chỉ đối với Nhân giới một ly đã say, đối với người tu luyện lâu năm một vò mới say thì người tửu lượng cao như Chu Lăng phải tầm ba bình mới say. "Hahaha. Ta nhớ năm ngươi một ngàn tuổi nhìn sao vẫn tròn tròn như quả mơ a! Còn luôn miệng nói muốn thành thân với ta. Hại ta tương tư theo đuổi ngươi mấy năm liền. Bây giờ ngươi lớn rồi, cao phong... ợ... lẫm liệt như vậy. Chi bằng thành thân cùng ta đi"Khoảng kí ức ngày ấy ùa về, hắn nhớ ánh mắt của y: trong sáng, hy vọng ngập tràn. Ngược lại Thiên Hàn thì không còn nhớ gì cả, chuyện y một ngàn tuổi cũng muốn quên sạch ráo, tất cả đều muốn quên sạch!
Lúc nghe Chu Lăng nhắc lại, chỉ nhớ mang máng đôi thân thon thon của một vị tỷ tỷ nghịch ngợm nhảy trên những hòn đá. Nhưng bây giờ y lại ngờ ngợ đó là một ca ca mà nhỉ?Thiên Hàn lơ mơ đáp lại Chu Lăng.
"Được."Cả hai cùng phá lên. Bình rượu thứ tư lăn cộc cộc trên nền đất.
Chu Lăng ngả người sang một bên, Thiên Hàn dùng chút lực đỡ hắn dậy. Người muốn chuốc say người khác lại say đến không biết trời trăng mây gió. Hắn thiết nghĩ tiểu tử Thiên Hàn còn non không thể đọ với hắn, nhưng đến bình thứ ba thì hắn sai rồi. Tửu lượng của y không hề như hắn nghĩ!
"Phụ thân.""Thiên Hàn. Hay là con dừng quản việc Nhân giới đi. Ma tôn mới mất không lâu, không biết Chu Lăng làm cái quái gì mà yêu thú tăng ngày một nhiều. Không chừng làm hại Nhân giới. Ít ra chúng ta ở bên chính, không thể đề Nhân giới chịu tổn thất. Đi tới Ma giới xem xem Chu Lăng đó làm ăn như nào. Việc ở Nhân giới con cứ để Thiên Hỉ đảm nhiệm.""Nếu ở lâu thì cũng hơi bất tiện.""Không sao cả, chỉ hai ba ngày gì đó rồi quay về. Chi bằng đem Khuê Linh Thức đưa tới Ma giới coi như quà tế lễ. Đợi một ngày sau mới có thể sử dụng, trong một ngày đó tranh thủ điều tra hắn xem."Thiên Hàn cúi đầu nhận lệnh, bóng lưng y khuất dần. Vừa đến cổng Tiên giới, Thiên Hàn bị vật nào đó không tiện gọi tên giữ chân, có nhúc nhích bao lâu cũng không nhấc nổi chân. "Mạch Y, mau buông chân huynh ra."Làn khói hồng nhạt buông thả, nữ nhân mặc y phục hồng phấn, gương mặt nhỏ tựa như đào tiên. "Ca ca, huynh đi đâu đó?" Mạch Y đặt hai tay sau lưng, hớn hở hỏi."Huynh đi Ma giới có việc. "Thiên Hàn liếc mắt, biết tiểu tiên này định nói gì đành ra tay chặn miệng trước:"Tốt nhất là ở lại.""Thái tử như huynh có cần ích kỉ như vậy không?"Mạch Y phồng hai má, mắt đối mắt nhìn Thiên Hàn, đồng tử nàng co rút lại, có chút tia màu xanh."Muội lo học lại thuật thôi miên đi, chả có tí tác dụng nào cả."Chẳng phải mấy ngày qua Mạch Y đã chăm chỉ luyện tập, sư phụ nói đã dùng được thuật thôi miên cơ mà. Bây giờ lại không dùng được với ca ca, hàng mi Mạch Y rũ xuống.Tiếng vỗ cánh vù vù của Đại ưng làm chói cả tai. Nó dang cánh to hơn chục trượng, toàn thân đen xì chẳng khác nào quạ đen, kêu tiếng quang quác. Là yêu thú của Ma giới thả ra.Đại ưng không đáp xuống mà lại vòng qua vườn thược dược tím làm càn ở đó. Mấy tiểu tiên chăn sóc hoa bị dọa một phen bỏ chạy. "Ca, làm sao đây? Chúng ta... chúng ta lấy đầu nó hả?"Thiên Hàn vân đạm phong khinh nhìn tổng thể vóc dáng yêu thú. Mạch Y thật sự là nôn nóng đến phát điên, ca ca lại không trả lời liền bứt rứt gọi thêm lần nữa:
"Ca... ca ca...!""Yêu thú của Ma giới, lấy đầu thì là đắc tội rồi."Đại ưng dừng lại ở cây Mộc Quỳnh. Mắt láo liêng nhìn sau đó cắp cây bay đi. Mạch Y vô cùng hoảng hốt, cây Mộc Quỳnh nàng trồng biết bao năm! Mạch Y chặn đầu Đại ưng dùng chút tiên lực cỏn con đánh nó. Đại ưng không hề né tránh, ngược lại còn xông thẳng tới giương vuốt nhọn. Nhị công chúa chân yếu tay mềm như Mạch Y đương nhiên là sợ đến tái xanh mặt lấy tay che gương mặt lại, nhắm tịt mắt. Nàng thở không đều nhịp, mọi thứ đột nhiên im ắng rồi. Thiên Hàn cưỡi trên lưng Đại ưng dùng dây linh quấn lấy cổ nó, Đại ưng rõ ràng kêu nhưng lại không phát ra tiếng nữa. "Ca ca... không để nó kêu nữa à?"Thiên Hàn đưa ngón tay đặt trước môi ra hiệu im lặng, đọc khẩu hình miệng: "Đến lượt muội ra tay rồi đấy."Trời ạ! Gương mặt lúc này mà cũng có khí chất! Nội tâm Mạch Y không ngừng gào thét, ca ca quá soái thì phải làm gì đây!!? Thật ra từ nhỏ đến lớn ngắm nhìn nhan sắc này cũng chỉ thấy bình thường, cơ mà mấy năm gần đây nghe người ta đồn thổi về Thái tử Tiên giới, Mạch Y nghe được không ít chuyện về nhà lại thấy ca ca soái khí hẳn ra.Mạch Y bắt chước ca ca đọc khẩu hình miệng: "Muội làm gì bây giờ?"Thiên Hàn nghệch mặt khó hiểu, tứ ý ở trên mặt: muội vừa học được thứ gì còn phải hỏi sao?
Nếu bọn họ cùng một mẹ thì có phải hiểu nhau hơn không? Thiên Hàn siết chặt cổ Đại ưng, Mạch Y phối hợp vận dụng thuật thôi miên. Chẳng mấy chốc... Đại ưng vùng dậy hung hãn bay loạn xạ. Phen này toang rồi!Mạch Y thất thần, hậu quả của việc không học tốt thuật thôi miên là thế đấy. Đôi lúc sẽ có chút trục trặc nhỏ... nhỏ xíu thôi.Thiên Hàn ngồi vững trên lưng Đại ưng, dây linh siết mỗi lúc mỗi chặt hơn. Đại ưng không ngoan chao liệng bay loạn xạ, đáp xuống nơi này nơi kia mà thét. Thiên Hàn dùng Bách Thiên Tuyết khống chế hai chân nó. Đại ưng mất thăng bằng ngã nhào xuống nhưng Thiên Hàn căng dây lái sang một bên lấy lại thăng bằng. Cuối cùng dùng linh kiếm khắc lên chân nó một chút tiên thuật khống chế. Đại ưng vùng vẫy, chân lớn không cẩn thận làm Thiên Hàn xước ở tay. Mạch Y cầm Mộc Quỳnh đã bị chết rễ mà lòng đau như cắt. Nhân sinh mà, nhiều chuyện lỡ đi một bước sai thì không thể cứu vãn được nữa. Mộc Quỳnh không thể cứu được nữa, vậy vườn hoa này còn có gì đáng để nàng xem? Mạch Y vứt Mộc Quỳnh đầy tiếc rẻ, nàng khẽ thở dài. Lúc giờ Mạch Y mới để ý vết thương trên tay Thiên Hàn. Máu đỏ thẫm loang một mảng lớn trên y phục trắng . Nhị công chúa lấy ra một lọ thuốc, mở nắp lọ tỉ mỉ thoa lên vết thương. Nét mặt ân cần của Nhị công chúa thật muốn người ta yêu chiều suốt đời.Yêu thú được thu vào trong lọ, đôi mắt bầm tím, mồm miệng há hốc, thảm hại tột cùng!Thiên Hàn thay y phục mới, lần này dẫn theo cái đuôi nhỏ phiền phức nhưng chung quy vẫn vui hơn đi một mình. Bọn họ dừng chân tại cửa Ma giới. Vừa đặt chân, hai tên Ma đầu hung hãn nghiêm mặt tra hỏi."Là ai?"Thiên Hàn nhã nhặn đưa lệnh bài."Thái tử Tiên giới: Thiên Hàn."Hai tên ma đầu liếc nhìn Mạch Y, à, quên giới thiệu."Ta là công chúa Tiên giới: Mạch Y."Hai tên đó kệch mặt ra, mấy hôm nay yêu thú bay ra khỏi Ma giới làm loạn, bọn họ không chặn lại được, hiện tại Thái tử tìm đến, có phải Ma và Tiên sắp có chuyện lớn rồi không?"Có việc gì?""Ta cần gặp Ma tôn."Nhìn phong thái của Thiên Hàn quả thật là tiên phong đạo cốt, hai tên ma đầu gật đầu trao đổi ý, đây chắc là hàng thật, một tên chạy vào bên trong.Ma giới khá tối tăm nhưng chung quanh lại có nhiều hoa đến lạ, lại còn tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ. "Ma đầu, ta hỏi ngươi một vấn đề được không?"Tên ma đầu không quan tâm lời nói Mạch Y, đứng thẳng người."Ngươi đứng đây không mỏi không chán sao?"Mạch Y tròn mắt, tên ma đầu này ấy thế mà không trả lời. "Hửm?"Mạch Y nghiêng nghiêng đầu nhỏ lại bị Thiên Hàn léo tay lại đứng ngay ngắn.Tên ma đầu khóe miệng cong lên song không dám cười đành thu lại vẻ mặt nghiêm nghị."Không mỏi không chán."Nghe được câu trả lời Mạch Y yên phận đứng yên, miệng lầm bầm."Sao ai cũng không mỏi lại có mình ta khi bị phụ thân phạt lại mỏi?!"Cái đầu nhỏ này rốt cuộc chứa cái giống gì mà lại ngốc đến vậy. Thiên Hàn không nhịn được cóc lên đầu Mạch Y một cái rõ đau. "Muội suốt ngày bay nhảy, ở yên một chỗ đương nhiên không chịu được, có thế mà hỏi từ hôm qua đến giờ."Mạch Y bị ca ca giáo huấn liền ôm đầu phụng phịu oán trách.Chu Lăng tóc buộc cao, bên trên có cây trâm bạc hình phượng xuyên qua. Trên môi hắn nở nụ cười hoà nhã, phong thái cả người lại nghiêm chỉnh, hắn nói:
"Thái tử hôm nay đại giá quang lâm đến đây hẳn có chuyện gấp, nãy giờ thật thất lễ, mời vào trong."Chu Lăng đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới cảm thấy nam hài này lớn nhanh thật. Bỗng chốc hắn ngây người giây lát. Nhớ năm xưa hắn được mời đi dự sinh thần một ngàn tuổi của Thái tử Tiên giới. Lúc đó chẳng phải tiểu tử này còn rất nhỏ sao? Luôn miệng gọi muốn thành hôn với tiểu tỷ tỷ lại còn ước hẹn vạn năm, bây giờ căn bản đem mấy thứ đó quên sạch ráo. Lòng Chu Lăng tự nhiên sinh ra cảm giác bị bóp nghẽn, đầu óc hơi lâng lâng.Thiên Hàn thong dong ngồi xuống cùng nhàn nhã nói chuyện."Nhị công chúa cũng tới sao?"Mạch Y cười cười gật đầu, hai má đào hồng hồng như vui vẻ thay lời nói nàng."Không làm phiền Ma tôn ngài chứ?"Chu Lăng khách sáo xua tay."Không sao không sao. Chỉ là hôm nay hai vị đích thân tới đây không biết có chuyện gì quan trọng?"Cũng không phải người thích vòng vo Thiên Hàn trực tiếp vào vấn đề đầu tiên."Ma giới dạo gần đây có tang quốc ấy thế mà Tiên giới chưa thăm hỏi một lần nào. Thật thất trách. Hôm nay, Tiên giới gửi ngài một món quà tế lễ xem như an ủi người đã khuất."Thiên Hàn lấy ra cây Khuê Linh Thức thân gỗ chạm khắc nét nhỏ, dây đàn màu xanh lam nhạt, hai đầu đường viền bọc bạc kim có dây ngọc xanh."Khuê Linh Thức
Tiếng vang rộng,
An ủi người
Chốn mây xanh,
Gảy một nốt
Chỉ mong người...
Bình an nhiên.
Ta đọc đúng chứ thái tử?"Thiên Hàn cong khóe môi gật đầu."Tấm lòng của Tiên giới ta xin nhận lấy. Đa tạ Thái tử cất công đến đây để tặng bảo vật."Có thể thấy ý của hắn đã rành rành trước mắt. Thiên Hàn lại muốn giả ngốc, không đi vào trọng tâm mục đích, gạt phắt đi ý tứ thăm dò của hắn. "Nếu ngài đã biết đây là Khuê Linh Thức vậy chắc hẳn cũng biết cách nó hoạt động nhỉ?""Ta kiến thức nông cạn chỉ biết sau một ngày mới có thể sử dụng. Không biết còn có cách nào khác?""Ngài nói đúng rồi.""A, vậy thái tử phải cất công đi đi lại lại rồi. Ta cảm thấy thật phiền hà, nhưng mà cảm ơn nhé."
Tiểu tử ngươi non lắm! Muốn giả ngốc? Còn lâu!Thiên Hàn hết sức đau đầu với Chu Lăng. Thiết nghĩ áp dụng cách giả ngốc này chỉ phản hệ, y thầm lắc đầu.Mã Sơ Kì mặt mày lạnh toát, vô cùng gấp gáp chạy vào. Nhìn thấy Thiên Hàn và Mạch Y liền không muốn báo nữa. Chu Lăng lại bảo Mã tướng quân nói huỵch toẹt ra."Ma tôn. Yêu thú ở Tiên giới đã mất dấu rồi. Vốn dĩ ta định chờ thu phục yêu thú ở Sầm Sơn thì lên đó. Nhưng..."Việc bẩm báo này Thiên Hàn không biết nên cảm ơn hay hụt hẫng vì lỡ việc đây. Chu Lăng gật đầu chỉ thị Mã Sơ Kì ra ngoài."Ma tôn. Việc thứ hai ta đến đây là vì muốn trả lại yêu thú của ngài."Nội tâm Chu Lăng thật sự là gào thét cực mạnh!"Việc này là sơ suất của Ma giới. Mong Thái tử lượng thứ. Không biết yêu ma có gây tổn thất gì cho Tiên giới để ta gánh thay nó."Mạch Y chau mày, giọng vô cùng chắc nịch:
"Có!"Thiên Hàn ra hiệu lệnh ánh mắt. Mạch Y ngậm chặt miệng, đáy mắt cũng không quả quyết như ban nãy."Cây Mộc Quỳnh ngàn năm mà Nhị công chúa thích nhất còn có vườn hoa của Tiên giới đều... nát rồi! Còn có hai tiểu tiên bị trọng thương, đá thạch ở vườn hoa cũng vỡ nốt. Không biết... Ma tôn ngài định gánh như nào đây?"Ma tôn, ngài muốn đuổi ta đi thì ta càng thích ở lại cùng ngài!Mạch Y vừa nghe đoạn sau đã biết ca ca nói dối nhưng chỉ biết tròn mắt nhìn, không dám hé lời."Đây là sơ suất lớn, Ma tôn như ta chỉ có thể lấy thân đền tội. Không biết Thái tử định trách phạt nó như thế nào, để ta chịu thay. Sau đó ta về sẽ phạt nó thích đáng. Thật ra yêu thú nếu rời khỏi vòng Diên Cơ quá mười ngày sẽ gây ra đại họa. Mong Thái tử hiểu cho."Phạt ngài? Còn chẳng phải để ma đầu ở đây chặt đầu ta sao? Đúng là ma, không bình thường! "Là yêu thú ngài không ngoan vậy cứ để ngài phạt, ta là người ngoài không dám nhúng tay. Chỉ mong ngài có thể hiểu: làm tội ắt đền tội. "Cuộc nói chuyện bình thường giờ đây đã thành màn đấu trí kinh khủng. So tuổi thì Thiên Hàn thấp hơn Chu Lăng, nhưng so trí còn chưa biết cao hơn ai. Ánh mắt y nhìn vào khó lường. Lúc trầm lặng không gợn sóng. Khi sâu thẳm khó đoán. Lúc giảo hoạt lanh lợi. Khi ngây thơ đơn thuần. Hoàn toàn không ăn khớp với lời nói. Chỉ vài câu nói chuyện Chu Lăng muốn khùng đầu! Y thông minh không phải lời người ngoài tâng bốc mà đó là sự thật. Bước đi đều khéo léo né tránh hắn, khi lại trực tiếp đấu với hắn.Chu Lăng bây giờ có hứng đùa bỡn vậy nên hắn tiếp tục câu chuyện:
"Như vậy không công bằng với Thái tử..."Thiên Hàn cười nhàn nhạt.
"Thấy yêu thú quay về nơi cũ ta yên tâm rồi. Những chuyện còn lại Tiên giới có thể lo liệu. Ma tôn đừng quá nhọc lòng."Càng ngày càng thú vị. Hắn cố ý né tránh đi, y lại càng muốn lấn tới. Nhưng hắn mở lời, y lại vô tình rũ bỏ. Chiêu quái gì đây? Lạc mềm buộc chặt à?Trước sau gì thì người cũng về, cho y toại nguyện ý định vậy. "Để thái tử yên tâm, mời đi theo ta đến Diên Cơ."Con đường từ đại sảnh thông tới Diên Cơ cũng không xa mấy. Cửa mở, bên trong Diên Cơ là hàng trăm ngọc thạch màu sắc hoàn toàn khác nhau xếp thành vòng tròn từ bé đến lớn. Chu Lăng đi đến bục cao nhất, cắm cây thương vào bên trong tiện thể vặn vài vòng. Tất cả ngọc thạch phát sáng hiện ra chân thân mờ nhạt. Có đủ loại từ thần thú đến yêu thú. Nhưng có vài chỗ bị thiếu ngọc thạch, nơi ấy trở nên trống rỗng. Hắn thả hồn Đại Ưng về nơi cũ, nó nằm ở cấp hai, ngọc thạch phát sáng ánh vàng, nhanh sau đó mọi thứ trở về như cũ. Chỉ đơn thuần là đá thạch bình thường. Thái tử đếm sơ qua có lẽ thiếu hai hay ba ngọc thạch ở cấp hai và cấp năm từ dưới lên.Y muốn gì cũng đều thoả mãn y rồi, có thể đem ít tư liệu vể báo cáo. Nhưng đối với các loại lễ nghi tôn giáo thì chuyện đuổi khách là việc khó nhằn nhất. Y không ngỏ ý đi về, hắn mở lời cũng khó. Nếu đã thích đối phó với hắn như vậy thì chỉ còn cách cuối cùng."Thái tử, không phiền khi tham gia tiệc rượu nhỏ cùng ta chứ? Ở đây cũng lâu rồi, chi bằng mai rồi hẵng về."Từ chối! Từ chối! Nhất định y sẽ từ chối! "Được, cảm phiền Ma tôn cho ta ở nhờ một đêm."...! Thiên Hàn, ngươi lớn rồi, chơi chiêu cũng độc quá nhỉ?...Bàn tiệc đúng là nhỏ thật, vỏn vẹn bốn cái ghế ngồi cho Mã tướng quân, hắn, y và Nhị công chúa. Chỉ là chiêu đãi khách nên bàn được đặt ở sân sau Chu Tĩnh Các. Vừa có hoa, có hồ, có bươm bướm đủ mơ mộng. Mã Sơ Kì sau khi thấy mấy vò rượu Hạc Chỉ liền kiếm cớ về sớm, chỉ uống duy nhất một ly. Mạch Y thảm hơn, Thiên Hàn không cho nàng uống rượu, Nhị công chúa ngồi chỉ được nhâm nhi nước đào. Thấy Mã tướng quân vừa đi cũng kiếm cớ chuồn theo. Mạch Y đuổi theo thấy bóng người thấp thoáng liền không kiêng nể gọi lớn."Mã tướng quân, đợi ta với."Tiếng gọi to Mã tướng quân không khỏi giật mình quay đầu. Dáng vẻ mềm mềm yếu yếu của Mạch Y chạy lăng xăng tới, đào nhỏ cười tươi trông rất khả ái nha!Trong tiệc rượu ban nãy Mã tướng quân cũng biết ít nhiều về Mạch Y, cung kính cúi đầu."Nhị công chúa đi cẩn thận, ngã sẽ rất đau đó. Không biết Nhị công chúa muốn hỏi ta việc gì?"Mạch Y lúng túng trả lời Mã Sơ Kì."À... hahaha... Cũng không có việc gì lớn, chỉ là... chỉ là... ta muốn hỏi phòng ngủ của ta ở đâu? Ta.. muốn ngủ."Hóa ra không có việc gì lớn."Ở Ma Các phòng thứ tư, Nhị công chúa có lệnh bài mà đúng không?"Mạch Y gật gật đầu nhỏ, người trước mắt đi rồi. Đến cả tên cũng không hỏi được. Chỉ biết người kia là Mã tướng quân, thống lĩnh binh chủng bảo mật ở Ma giới. Nữ tướng quân soái khí ngời ngời, cười lên xinh vô cùng, nói chuyện nghe rất lọt tai. Những điều đó làm Mạch Y sinh tình ý thật!Nhưng chẳng phải ngày thường Mạch Y hoạt bát lắm sao? Hôm nay tay chân luống cuống lại còn nói lắp.Bóng lưng Nhị công chúa mờ dần, người ở phía sau dõi theo nàng từ nãy đến giờ trong lòng lại khó chịu đến lạ. Người ấy cầm ngọc thạch Lưu Tình phát sáng đến nóng hổi, chính trong lòng cũng không hiểu cảm giác đó là như nào mà khó chịu đến lạ.Rượu Hạc Chỉ đối với Nhân giới một ly đã say, đối với người tu luyện lâu năm một vò mới say thì người tửu lượng cao như Chu Lăng phải tầm ba bình mới say. "Hahaha. Ta nhớ năm ngươi một ngàn tuổi nhìn sao vẫn tròn tròn như quả mơ a! Còn luôn miệng nói muốn thành thân với ta. Hại ta tương tư theo đuổi ngươi mấy năm liền. Bây giờ ngươi lớn rồi, cao phong... ợ... lẫm liệt như vậy. Chi bằng thành thân cùng ta đi"Khoảng kí ức ngày ấy ùa về, hắn nhớ ánh mắt của y: trong sáng, hy vọng ngập tràn. Ngược lại Thiên Hàn thì không còn nhớ gì cả, chuyện y một ngàn tuổi cũng muốn quên sạch ráo, tất cả đều muốn quên sạch!
Lúc nghe Chu Lăng nhắc lại, chỉ nhớ mang máng đôi thân thon thon của một vị tỷ tỷ nghịch ngợm nhảy trên những hòn đá. Nhưng bây giờ y lại ngờ ngợ đó là một ca ca mà nhỉ?Thiên Hàn lơ mơ đáp lại Chu Lăng.
"Được."Cả hai cùng phá lên. Bình rượu thứ tư lăn cộc cộc trên nền đất.
Chu Lăng ngả người sang một bên, Thiên Hàn dùng chút lực đỡ hắn dậy. Người muốn chuốc say người khác lại say đến không biết trời trăng mây gió. Hắn thiết nghĩ tiểu tử Thiên Hàn còn non không thể đọ với hắn, nhưng đến bình thứ ba thì hắn sai rồi. Tửu lượng của y không hề như hắn nghĩ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com