TruyenHHH.com

Dm Chua Beta Thi Dai Hoc Toan Cau Moc To Ly

Càng quỷ dị hơn đó là, Du Hoặc phát hiện dưới chân Tần Cứu và 922 trống không. Bọn họ không có cái bóng nào cả.

Dù là ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ cảm giác rợn cả tóc gáy.

922 "Đệt" một tiếng lui về phía sau nửa bước, anh ta xoay hai vòng tại chỗ, phát hiện bất kể bản thân di chuyển thế nào, bất luận ánh trăng và ánh đèn chiếu đến từ góc độ nào, cũng không thể chiếu ra cái bóng của mình.

Dường như anh ta không còn là người sống vậy.

Du Hoặc nhanh chóng phản ứng lại, "Như cũ, chỉ tính mỗi tôi là thí sinh thôi."

Y quay đầu nhìn về phía xa hơn. Một loạt xe ngụy trang dừng ở đó, Cao Tề trèo lên cửa của chiếc xe đầu tiên, khóa chặt nhìn chằm chằm Lưu Duden. Vu Văn với lão Vu không mấy yên tâm, nửa thân trên đều thò ra khỏi cửa sổ xe, nhìn về phía này từ xa.

Du Hoặc xác nhận lần nữa, mấy người bọn họ cũng không có bóng.

Trong một cái nháy mắt thất thần như vậy, mấy cái bóng trên đất lại hành động. Nó lặng yên không một tiếng động vươn tay ra, đột nhiên bóp lấy cổ của chính nó!

Du Hoặc bỗng nhíu mày.

Y cảm thấy có một áp lực cực lớn trong cổ họng, đến mức khiến y nghẹt thở.

Bùm ——!

Dưới chân đột nhiên nổ vang một tiếng!

Sỏi đá văng đầy trời, dẫn theo cả một đám khói bụi tung bay. Trên mặt đất nơi cái bóng đang đứng xuất hiện một lỗ đạn tối om om, có cả một vết nứt bên cạnh.

Người phản ứng nhanh như vậy là Tần Cứu, ngay sau đó 922 cũng tỉnh táo lại, rút súng ra bắn vào cái bóng cái đùng!

Đạn liên tiếp bay ra, mặt đất giờ đã thành đống hỗn độn, mùi thuốc súng ngập tràn trong không trung, nhưng cái bóng kia không hề bị ảnh hưởng gì dù chỉ một chút.

Tiếp theo, cái bóng của "154" cũng vói tay về phía Du Hoặc.

"Về xe trước đã!" Tần Cứu nói.

Du Hoặc nắm lấy tay anh, dùng sức sải bước nhanh trở về.

Cảm giác nghẹn thở cũng không đến mức khiến y quá chật vật, nhưng bước chân quả thật có chút loạng choạng.

"Vậy cái thứ này ——"

922 nhìn "154" đi tuần tra, lại nhìn bóng lưng của Tần Cứu, Du Hoặc, cũng không nhiều lời nữa. Anh nghiến răng, ỷ vào chiều cao của mình, bế xốc "154" đang định rút còi báo động ra.

Vừa bước vào xe, Tần Cứu căng mặt mở một loạt công tác khiến chúng kêu "tách tách", toàn bộ đèn trong xe đều được mở lên.

Du Hoặc ngã phịch vào ghế, y cảm thấy một luồng sáng mạnh mẽ rọi xuống, nhắm mắt vẫn có thể cảm giác được độ sáng.

Lực siết xung quanh chợt lỏng đi, không khí trong lành rốt cuộc cũng tràn vào.

Y ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, hít sâu vài cái. Mãi đến khi màu đỏ nhạt ám quanh cổ do thiếu oxy phai đi, y mới mở to mắt ngồi thẳng người.

Tần Cứu đang cúi người nhìn y, trong tay cầm điện thoại.

Ánh đèn pin trắng lạnh với mấy cái đèn pha trên nóc xe miễn cưỡng tạo thành hiệu ứng "đèn mổ", giúp Du Hoặc thoát khỏi đòn đánh lén của cái bóng.

"Đỡ hơn chưa em?" Tần Cứu hỏi.

Du Hoặc gật đầu.

Cửa xe bị đẩy ra, 922 khiêng "154" đi vào.

"Boss, cậu ta vừa định phát báo động, tôi sợ sẽ thu hút nhiều người đến, nên dứt khoát đưa cậu ta về đây luôn." Anh ta chọn một vị trí khó rọi ra cái bóng, đặt "154" xuống.

"Cậu ta trưng ra khuôn mặt vầy, tôi thật sự không có cách nào ra tay tàn nhẫn được." 922 oán giận nói với Tần Cứu, lại hét lên phía trước qua cửa sổ nhỏ: "1006? Ném sợi dây thừng dưới ghế xuống đây giúp với, tôi trói lại trước rồi nói sau."

Chỉ chốc lát sau, tên giả mạo bị trói thành cái kén, mấy người 021, Vu Văn, Địch Lê không yên tâm, sôi nổi chui vào xe luôn.

"Anh ơi!"

"Anh Tần, có chuyện gì thế?"

"Tình hình sao thế? 154 sao cũng ở đây vậy?"

Tần Cứu giải thích đơn giản chuyện vừa mới phát sinh, nhóm Vu Văn hít một hơi khí lạnh.

"Cho nên ý "cùng bóng hóa ba người" chính là ý này à? Cái bóng trở thành vật sống, cũng coi như là một người độc lập?" Mặt Lão Vu dài nghệt ra như một quả bí rợ, "Vậy thì cũng mới có hai người mà, không phải thành ba người sao? Còn người nữa là ai?"

Ông nói xong thấy lông tơ sau lưng mình dựng đứng, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Vu Văn tức giận nói: "Đừng tìm nữa, người còn lại là ánh trăng."

"Ánh trăng?"

"Đúng thế. Những người trong câu "cùng bóng hóa ba người" là chỉ ánh trăng, Lý Bạch còn có bóng của Lý Bạch nữa...... Vẻ mặt này của hai người là sao thế?" Vu Văn nói.

Lão Vu với Địch Lê đều nhìn cậu, mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Con/Cậu thế mà còn nhớ rõ ý thơ sao? Không phải nói thi xong liền quên hết hả?"

"Cũng tùy người chứ." Vu Văn lẩm bẩm mắng: "Hệ thống ngu đần, phá hỏng hết bài thơ của thần tượng tao."

Bên cạnh cậu đang lẩm bà lẩm bẩm, 021 thật sự đã nhìn ánh trăng vài lần.

Địch Lê ngồi xổm chống cằm bên cạnh, đã bắt đầu nghĩ sẵn rồi viết bài luận ngắn trong đầu, vừa nhìn liền định phân tích thành một bài luận dài thao thao bất tuyệt.

922 nói: "Đừng nhìn nữa tiểu thư à, phòng thi có kỳ lạ đến cỡ nào cũng không đến mức ánh trăng là boss cuối, ánh trăng có thể làm gì đây, nghiền chết chúng ta sao? Dựa theo hành động nhất quán của hệ thống, phỏng chừng nó chỉ đơn thuần là chính nó thôi."

"Ý cậu là khi loại trừ ánh trăng đi, chỉ cần để ý đến hai thứ là người và bóng thôi à?" 021 đi rồi lại bước về, chau mày, "Vậy thì quá trực tiếp rồi, đúng chứ?"

"Đúng vậy, có lý." Địch Lê gật đầu hùa theo, ngay cả Vu Văn với lão Vu cũng cảm thấy nó không đơn giản như vậy.

Du Hoặc đột nhiên chen vào, nói: "Không tính là trực tiếp."

"Cậu cũng nghĩ thế sao?" Vẻ mặt 021 kinh ngạc, tiếp theo biểu cảm cũng trở nên rối rắm, dao động vô cùng.

"Nếu là phòng thi bình thường thì quả thật nó quá trực tiếp, nhưng phòng thi này đặc biệt." Du Hoặc nói.

"Đúng vậy, đặc biệt không phải càng phức tạp hơn sao?"

Tần Cứu nói: "Cô coi đây là kiểm tra thật sự rồi à?"

Mọi người trong lúc nhất thời không tiêu hóa được những lời này có ý gì, đều mơ hồ nhìn anh, thầm nói đây không phải kiểm tra thì là cái gì?

"Đừng quên mục đích thiết lập của phòng thi này." Tần Cứu nói: "Nó cũng không phải là dùng để kiểm tra, nó chỉ là cái vỏ bọc thôi. Hệ thống thiết lập nên phòng thi này, chỉ là để thêm một rào cản trước trung tâm điều khiển chính. Rào cản cái gì? Chính là tốt nhất trực tiếp giết chết những người xông vào đây, miễn thêm phiền phức."

Anh dừng một chút, ngước mắt hỏi 021: "Cô cảm thấy nó sẽ tăng độ khó dần dần cho rào cản sao?"

021 mặt một bạch: "...... Không. Nó sẽ trực tiếp thiết lập thành ngõ cụt."

"Là ngõ cụt hoàn toàn là vi phạm quy tắc, nó sẽ hơi luồn lách hơn chút, chừa lại một lối thoát, nhưng lối thoát đó nhất định không phải thứ người bình thường có thể chạm đến, có cũng như không."

Vẻ mặt mọi người tức khắc trở nên rất khó coi, Vu Văn nuốt nước miếng, khô khốc hỏi: "Vậy phải làm sao?"

"Cứ để nó thế đi." 922 quơ quơ điện thoại, trong đó là tin nhắn giữa anh ta và 154, "Chúng ta vốn dĩ cũng không phải tới để tìm lối thoát để ra ngoài, chúng ta tới là để đập nát nó. 154 nói, sau khi vào phòng thi đừng bị hệ thống làm phân tâm và lạc lối trong đề bài, trực tiếp tìm vị trí trung tâm của phòng thi và đập phá nó, đập đến khi toàn bộ phòng thi không thể duy trì hình dáng nữa, khiến trung tâm điều khiển chính bị lộ ra. Bằng không chúng ta cướp nhiều vũ khí vậy để làm gì?"

Kế hoạch đơn giản và thô bạo này, rút ngắn đi rất nhiều ngã rẽ vòng vo, mọi người tức khắc lại xốc lên tinh thần.

"Vị trí trung tâm khu giám thị ư?" 021 chỉ tay về phía xa xa, tòa tháp đôi đứng sừng sững trong màn đêm đen, dưới ánh trăng ngà chiếu rọi, thủy tinh xám xanh hơi tỏa sáng.

"Theo thực tế thì chắc chắn là chỗ đó. Nhưng đây là một phòng thi phiên bản phục chế, trung tâm ở đâu thì rất khó nói." Khuôn mặt 021 lộ vẻ u sầu, "Khu giám thị rộng như vậy, lại tính luôn khu rừng ở Tây Bắc cùng vùng biển kia...... Muốn tìm được vị trí trung tâm, chẳng phải là mò kim đáy biển sao?"

"Ừ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp." Du Hoặc nói.

021: "Biện pháp gì?"

Du Hoặc: "Tìm người dẫn đường."

021: "Có cái tên thiểu năng trí tuệ nào dễ bị lừa đi dẫn đường đến vậy cơ chứ?"

Du Hoặc: "Đêm nay thử sẽ biết."

11 giờ đêm trong phòng thi, lực lượng đóng quân ở bên rìa khu giám thị rốt cuộc cũng có động tĩnh, mười mấy chiếc xe ngụy trang đồng thời khởi động, dựa theo kế hoạch phân ra đi các hướng khác nhau.

Nếu lúc này lật tấm bản đồ ra theo dõi một chút sẽ phát hiện ra, sẽ thấy đích đến của mỗi chiếc xe đều rất trọng yếu, bao phủ từ đông tây nam bắc, đến trung tâm rồi cả ngoại ô, gần như phân bố khắp cả khu giám thị.

Hầu hết giám thị và thí sinh đều lên xe đi theo, nhưng có hai người ngoại lệ.

Du Hoặc và Tần Cứu không đi theo các xe, mà đi thẳng đến một nơi —— trung tâm hội nghị.

Theo như lời hệ thống, vào lúc 12 giờ hàng đêm, nhóm giám thị sẽ tập trung tại hội trường hội nghị, chờ thí sinh vào báo câu trả lời chính xác. Nơi hai người sẽ đến chính là nơi đó.

Trung tâm hội nghị là một tòa nhà hình lăng trụ, các khu vực đều có phòng họp, giữa các phòng họp sẽ được nối với nhau qua một hành lang dài.

Du Hoặc mới vừa rảo bước qua cửa, bước chân chợt dừng lại.

Y thất thần trong giây lát, bởi vì mỗi một cột trụ, mỗi một mảnh kính ở đây đều có thể tìm thấy dấu vết trong dòng chảy ký ức.

Có rất nhiều tòa nhà trong khu giám thị, y đã từng đi qua khắp các nơi ấy. Trung tâm hội nghị cũng không phải nơi y đến nhiều nhất, nhưng lại là nơi có ấn tượng sâu nhất trong y.

Bởi vì đã từng có một thời gian dài, y ra vào nơi này vào ban ngày, nhưng hàng đêm lại luôn mơ về nó.

Nội dung giấc mơ ấy chỉ có một, chính là cảnh tượng hôm Tần Cứu mới vừa quay về hệ thống.

Bắt đầu giấc mơ luôn là y bước một mình trên hành lang dài trống vắng, y đi rất lâu, rất lâu nhưng điểm cuối chưa bao giờ lọt vào tầm mắt. Và kết thúc giấc mơ lại luôn là rẽ vào một khúc ngoặt và thấy Tần Cứu ở đó, đối phương đứng dưới nơi ánh mặt trời rọi sáng nhất, nhìn y rất lâu, sau đó nhẹ nhàng "A" một tiếng, rồi nói: "Xin lỗi, hình như tôi không quen cậu."

Giấc mơ này luôn lặp đi lặp lại cả một thời gian dài, ngay cả khi lần nữa gặp lại Tần Cứu rồi lần nữa ở bên nhau, cũng vẫn như thế. Cứ như vậy kéo dài khoảng nửa năm, cho đến ngày đó y quên hết mọi chuyện......

"Sao vậy em?" Tần Cứu thấp giọng thì thầm bên tai y.

Du Hoặc đột nhiên hoàn hồn.

Y hơi cử động những ngón tay đang rũ xuống, theo thói quen giơ tay lên sờ khuyên tai.

"Không có gì." Y nói: "Chỉ là cảm thấy đã lâu rồi em chưa đến đây."

Y rõ ràng đã lâu rồi chưa đến đây, nhưng lại cảm thấy mình vừa bước khỏi nơi này vào hôm qua.

Tần Cứu nhìn sườn mặt bình tĩnh của y, bỗng nhiên giơ ngón trỏ ra, móc lấy bàn tay đang vân vê khuyên tai của y xuống, cúi đầu hôn lên khóe môi y.

Anh nói: "Anh đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi."

"Làm gì?" Du Hoặc hơi lùi về sau.

"Hôn em một cách quang minh chính đại tại nơi này."

Trong khoảnh khắc ấy, Du Hoặc không nói gì.

Ánh mắt y hé ra dưới mí mắt mỏng, dù gần trong gang tấc, cũng khiến người ta đắn đo không biết y đang hướng mắt về nơi nao.

Sau một lúc lâu, y bỗng nhiên nói: "Dường như em cũng từng nghĩ thế."

Nói xong, y hé môi hôn đáp lại.

Y bỗng nhiên ý thức được bản thân là một người trì trệ, có lẽ do đã quen ngâm mình trong băng đá, phải chờ tới khi băng hoàn toàn tan đi, mới có thể chậm rãi cảm được cái rét lạnh sau cuối.

Nhưng đây chẳng phải là dấu hiệu tốt sao.

Chỉ khi biết ấm bởi xuân, cái lạnh mới khiến toàn thân hãi hùng.

---------------------------------

Editor: Bắt đầu đếm ngược 10 chương cuối (chính truyện).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com