Dm Chat Di Ung Dang Yeu Tri So Edit
Tống Dục nói cậu nghe không hiểu, ngay từ khi còn nhỏ Nhạc Tri Thời đã phát hiện ra rồi. Bất kể dù có bao nhiêu lần, cậu vẫn sẽ luôn đi tìm hàm ý mà Tống Dục muốn biểu đạt, bởi vậy trong bữa cơm mới hoàn toàn đờ đẫn, Hạ Tri Hứa ngồi đối diện phải gọi tên cậu rất nhiều lần, Nhạc Tri Thời mới lấy lại tinh thần. "Gì ạ?" Hạ Tri Hứa cười cười, "Muốn uống gì không?" Nhạc Tri Thời lắc đầu, "Em vừa mới uống trà sữa rồi." "Vậy sao?" Hạ Tri Hứa cúi đầu nhìn menu, "Cho tôi hai ly coca chanh, bánh daifuku nhìn không tệ nha, cho một phần đi, còn có bánh Castella, bánh dorayaki matcha nhân đậu đỏ......"Tống Dục vội bảo dừng, "Cậu tới ăn đồ Nhật hay đồ ngọt đây?" Hạ Tri Hứa cầm menu cười cười, "Hứa Kỳ Sâm bị tụt huyết áp nên rất hay ăn đồ ngọt, tạo thành thói quen khi ăn cơm của tớ với cậu ấy luôn rồi, xin lỗi nha." Nói xong hắn đưa thực đơn cho Nhạc Tri Thời, "Lạc Lạc, em nhìn xem mình muốn ăn gì? Mì ở quán này cũng không tồi đâu." "Em ấy bị dị ứng lúa mì, không ăn được đâu." Tống Dục quét mắt qua menu, tự quyết chọn lựa những món Nhạc Tri Thời không mấy ghét bỏ trong số những đồ ăn mà cậu có thể ăn được. "Khổ ghê." Hạ Tri Hứa đếm thử những sản phẩm làm từ lúa mì trong phạm vi hiểu biết của mình, "Vậy bia cũng không uống được sao?" "Trẻ vị thành niên vốn cũng không được uống bia rượu." Hứa Kỳ Sâm rót ly trà lúa mạch cho Nhạc Tri Thời, đẩy sang rồi mỉm cười với cậu, "Bánh daifuku không có bột mì đâu, là trái cây bọc trong lớp vỏ gạo nếp trộn với bơ, chắc em sẽ thích." Nhạc Tri Thời cũng cười, "Vâng, em thích ăn gạo nếp lắm." Trên thực tế, Nhạc Tri Thời cũng rất thích hai đàn anh này, chỉ riêng việc bọn họ không học cùng trường, thậm chí mới chỉ gặp nhau một lần nhưng trò chuyện lại vô cùng hòa hợp, khi ánh mắt chạm nhau, hai người cũng không hề có biểu hiện hiếu kỳ cùng thái độ tìm tòi nghiên cứu lại vẫn có lực tương tác, duy trì một thế cân bằng kì diệu, khiến Nhạc Tri Thời cảm thấy vô cùng thoải mái. Phục vụ mang một bình coca chanh kèm theo hai cốc đá lạnh lên, Hạ Tri Hứa nói cảm ơn nhưng không trực tiếp chia cho Hứa Kỳ Sâm một cốc mà lại đổ đá viên từ cốc này vào một cốc khác. Động tác này có vẻ đã khiến Hứa Kỳ Sâm bất mãn, nhưng anh không vừa lòng cũng chỉ đơn giản là nhíu mày nhìn Hạ Tri Hứa. "Vậy cho cậu một viên nhỏ nhé?" Hạ Tri Hứa hạ thấp cổ tay xuống, thả một viên đá cuối cùng chưa kịp rơi xuống vào lại cái cốc kia, phát ra âm thanh leng keng, "Cậu uống ít đá thôi, không lát nữa ăn cay vào lại đau dạ dày mất." Hứa Kỳ Sâm không tiếp lời. Hạ Tri Hứa nói xong bèn đổ coca ra, đưa cái cốc chỉ có mỗi một viên đá đặt vào tay Hứa Kỳ Sâm. Nhạc Tri Thời theo dõi hành động của hai người suốt cả quá trình, trong lòng lờ mờ nghi hoặc, nhưng nghi hoặc này cũng rất mơ hồ. Cậu cũng có bạn bè, như Tưởng Vũ Phàm, cũng từng thấy qua rất nhiều dáng vẻ của bạn bè khi ở cùng nhau, nhưng hai người trước mắt này lại hoàn toàn khác biệt. Giữa hai người họ tựa hồ như có một sợi dây trong suốt gắn bó từ ngón tay đến ngón tay, từ khóe miệng đến khóe miệng, từ chân mày đến chân mày, không chỗ nào không có, nhẹ nhàng quấn lấy nhau, chỉ cần kéo người này một cái sẽ lay động cả cơ thể người kia. Lạ ghê. Liên hệ kỳ diệu như vậy xong, Nhạc Tri Thời chợt phát hiện việc bản thân lại nhận thức được mỗi liên hệ này còn kì lạ hơn nhiều. Hạ Tri Hứa uống một hớp coca, bị lát chanh bên trong làm cho chua đến nhăn cả mặt, nhìn về phía Tống Dục, "Lần thi liên hợp giữa kì này cậu làm không tệ nha, tớ nghe mọi người nói điểm toán của cậu cao cực kỳ." "Cũng được." Tống Dục bắt đầu trò chuyện về đề thi với hắn, Hứa Kỳ Sâm ngồi một bên yên tĩnh ăn mì sợi. Phục vụ mang một phần sushi thịt nướng lên, bên trong có sáu vị khác nhau. Nhạc Tri Thời chọn một miếng sushi tôm ngọt mà ngày thường Tống Dục thích ăn nhất gắp vào bát anh, bản thân thì cắn một miếng sushi bơ. Bơ được cắt thành lát với xì dầu và sốt salad phủ lên trên vô cùng ngọt ngào, đè át vị giấm trong cơm nắm. Tuy là cơm chay nhưng sau khi dùng đèn khò gas nướng chín lại có độ mịn khá đậm đà, còn có cả vị thơm của kẹo caramen, vừa bỏ vào miệng đã tan ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com