TruyenHHH.com

[ĐM/CAO H/THÔ TỤC] MẠCH MIÊU - WingYing

Chương 5: Mạch Miêu phát bệnh

bongcuccute1711

Editor: Thảo

Beta: Linh

-----------------------

"Trần Lê, rốt cuộc cậu đang tính toán cái gì vậy?"

Trong đại viện truyền ra âm thanh ồn ào.

Hôm qua Trần Lê lại xem mắt thất bại, Vương Kim Mai rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, sáng sớm bà đã tới cửa Trần gia để giáo huấn.

Trần Lê để cho bà nói, sau một lát hắn cảm thấy mình phải tìm việc gì đó để làm, nên hắn cầm một cái khăn vải lên và bắt đầu lau dọn.

Mạch Miêu ngồi ở trên ghế đẩu vuông ở trong sân, pha xà phòng với nước để chơi. Bên chân của cậu là một con chó già đang lười biếng nằm ở dưới đất.

"Cô em vợ Tôn gia kia đã từng học đại học, cậu có biết đại học là cái gì không?"

Vương Kim Mai đâu chịu buông tha cho hắn, đuổi theo hắn nói, "Trong thôn có duy nhất một nữ sinh viên là cô ấy, trong công xã thì có mấy người, ôi, đối tượng tốt như vậy, tôi đã giữ chỗ cho cậu trước. Người tốt như vậy cậu còn không muốn, rốt cuộc thì cậu muốn cái gì?"

Trần Lê dừng lại công việc trong tay lại, liếc nhìn Vương Kim Mai.

Vương Kim Mai ngưng nói lại. Không biết tại sao, Trần Lê rõ ràng cái gì cũng không có làm, vô duyên vô cớ lại làm cho bà thấy sợ.

Trong sân, Mạch Miêu đang chơi trò thổi bong bóng xà phòng.

"Vù vù vù..."

Trần Lê thu hồi ánh mắt lại, ra sức lau bàn, làm cho cái bàn vang lên tiếng lạch cạch. Hắn không quan tâm nói với Vương Kim Mai: "Tôi chính là một con cóc ghẻ, không xứng với thiên nga!"

Vương Kim Mai tức giận muốn ngã ngửa.

Vương Kim Mai cảm thấy, biển chữ vàng "Vương Kim Mai" này của bà lần này thật sự bị đập nát trong tay của Trần Lê rồi!

Vương Kim Mai bước ra cửa thì nhìn thấy Mạch Miêu đang ngồi trên ghế đẩu vuông.

Nếu bà ta đã người làm người mai mối cho Trần Lê thì đương nhiên muốn thám thính tình hình của Trần gia rồi...

Bà ta lại gần, vỗ vỗ vào vai Mạch Miêu.

Mạch Miêu bị đầu móng tay sượt qua phần cổ tê rần, lúc này cậu mới quay mặt lại.

"Ôi chao."

Vương Kim Mai quan sát tỉ mỉ Mạch Miêu, "Dáng người cậu nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, còn đẹp hơn mấy cô nương thím đã gặp qua, khó trách Trần Lê lại thương cậu như thế nha!"

Bà ta nhìn chằm chằm Mạch Miêu từ trên xuống dưới, chợt cảm thấy Trần Lê không chịu cưới vợ là bị đứa em trai này ngáng chân.

Trong lòng Vương Kim Mai có một ý tưởng, đẩy đẩy đứa nhỏ đang còn đang ngẩn người: "Mạch Miêu, thím tìm cho con một cô vợ có được không?"

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát của Bông Cúc Cute và quộc rét của team!! 

Vương Kim Mai cảm thấy ý tưởng này rất tốt, trước tiên ra tay trên người Mạch Miêu, em trai có vợ, Trần Lê làm đại ca còn có thể không tìm vợ sao?

Vì vậy, Vương Kim Mai đắc ý hô to vào trong nhà: "Thôn bên cạnh có một cô nương hai mươi lăm tuổi. Ai, cũng thật đáng thương, trước đây làm việc trong xưởng bị máy móc cuốn đi một bên tay, ra đồng không được, tốt xấu gì cũng có thể làm cơm, chăm sóc người khác. Mẹ cô ta ban đầu định định gả cô ta cho một ông già, bây giờ thím đi xe lửa qua đó, giúp Mạch Miêu nói một chút thử vận may xem sao, không chừng còn có thể thành sự."

Mạch Miêu xoa vai, mếu máo cau mày mà nhìn Vương Kim Mai, không biết nghe có hiểu không.

"Bán dầu đây... Bán dầu đậu nành đây..."

Sâu trong ngõ hẻm, một người bán dầu đang rao hàng.

Đột nhiên Vương Kim Mai bị người từ trong đại viện đuổi đi ra, cảnh tượng náo loạn.

Bà chống eo, đứng ngoài cửa chửi rủa: "Trần Lê! Cái tên khốn kiếp! Nghiệp chướng!"

Chưa chửi rủa được mấy câu, tiếng then cửa lại vang lên, con cọp giấy Vương Kim Mai bị dọa sợ, lảo đảo chạy trốn, vừa chạy vừa chưa từ bỏ ý định mà chửi rủa: "Trần gia các người, đều là một đám thần kinh! Ta khinh!"

Sân sau, Trần Lê vặn vòi nước, cúi đầu giặt quần áo.

Mạch Miêu ngồi xổm bên cạnh hắn, lấy tay hứng những bong bóng đang bay.

"Mạch Miêu."

Trần Lê không ngẩng đầu, lại giống như lơ đãng mở miệng nói: "Em có biết vợ là gì không?"

Mạch Miêu thấy tên mình, quay đầu lại nhìn người bên cạnh.

Trần Lê đang vặn vòi nước cũng dừng lại.

Mạch Miêu không biết cái khác, nhưng vợ là gì thì cậu vẫn biết.

Cậu còn biết rất nhiều điều.

"Vợ... Chính là, buổi tối ngủ cùng chăn với nhau. Ngày nào cũng ngủ cùng chăn."

Cậu sờ sờ cái bụng của mình, cười hì hì nhìn Trần Lê: "Còn có em bé để ôm nữa!"

Trần Lê bị nụ cười của Mạch Miêu làm ảnh hưởng, không khỏi nhếch miệng cười theo.

Trên gò má của hai người đều có hai chiếc lúm đồng tiền hơi nông.

Trần Lê lại hỏi: "Nói cho anh biết, em có muốn lấy vợ hay không?"

Mạch Miêu nghe lời Trần Lê nói, cậu liền xoắn quýt —— cậu nghe mấy con trai của nhà Lưu Thẩm Gia nói qua, đầu năm nay, muốn lấy vợ cũng không dễ dàng, phải có gà có ngỗng, còn phải có thật nhiều tiền.

Hơn nữa, nhà bọn họ không có ngỗng, chỉ có hai con gà.

Mạch Miêu còn... Không nỡ hai con gà nhà cậu.

Trần Lê không nói một lời nào mà chỉ nhìn cậu, ánh mắt màu đen trầm lắng.

Mạch Miêu còn chưa nghĩ xong, cái mông liền đã bị anh trai vỗ.

Cậu giật mình kêu lên một tiếng.

"Cái đồ không có lương tâm!"

Trần Lê cầm lấy chậu, che ở mông Mạch Miêu, vỗ mấy lần, "Mỗi ngày ngủ cùng chăn! Ông đây nấu cơm giặt quần áo cho em, mỗi buổi tối, đều ngủ một chăn với em!"

Hắn ném ván giặt ra chỗ khác, muốn lại cù lét Mạch Miêu: "Còn muốn ôm em bé, em nghĩ đẹp quá nhỉ, cái tên nhóc không có lương tâm này!"

Mạch Miêu sợ nhất là bị cù lét, cậu kêu "Oa oa" một tiếng, co chân chạy trốn.

Trần Lê bước một bước dài đuổi theo, xách Mạch Miêu như một con thỏ, giống như ôm một bó lúa mạch thơm ngát, hắn không ngừng nắn bóp Mạch Miêu.

Nửa đêm, tiếng muỗi vang lên ong ong.

Trần Lê đập chết con muỗi, mệt mỏi mở mắt ra.

Mạch Miêu nghiêng đầu, ngủ ở bên cạnh hắn, tứ chi chảy đầy mồ hôi vì nóng.

Quần áo của cậu bị xắn lên, để lộ phần bụng trắng nõn và mềm mại.

Trần Lê chống người, hắn muốn kéo áo lại cho Mạch Miêu.

Cụp mắt một cái...

Lồng ngực Mạch Miêu trần trụi, lộ ra hai cái đầu vú nhỏ, nóng bừng bừng, dáng vẻ mềm nhũn.

Giống như đang muốn ai đó dày vò nó.

Trần Lê kéo áo của Mạch Miêu lên, hắn nằm xuống, hít một hơi thật sâu.

Lúc này, Mạch Miêu trở mình, dán cả người lên người Trần Lê

Trần Lê muốn đẩy cậu qua một chút, đột nhiên hắn dừng lại.

Mạch Miêu cong người, cổ chân cọ vào đũng quần của Trần Lê.

Mạch Miêu ngủ say lại không hề hay biết.

Mắt cá chân cọ xát hết lần này đến lần khác.

Trong ánh trăng mờ ảo, bàn tay của người đàn ông duỗi xuống. Mắt cá chân gầy nhỏ kia, lại còn nhỏ hơn bàn tay hắn một cỡ.

Đầu ngón chân nóng bỏng trong lòng bàn tay, không tiếng động mà cuộn tròn lại.

Đêm khuya, ngoài sân sau truyền đến tiếng nước chảy.

Trần Lê giặt quần của mình, dùng rất nhiều lực chà xát lên bàn giặt.

"Súc sinh..." Hắn lẩm bẩm.

Bất thình lình, hắn "Phi" một tiếng: "Súc sinh!"

***********

Giữa trưa, bên trong ruộng lúa mạch, mọi người đều đang nghỉ ngơi dưới tán cây.

Năm nay vô cùng nóng, ai cũng lười biếng, không còn sức lực gì.

Chỉ có Trần Lê.

Dưới ánh nắng chói chang, hắn trải lúa mạch ra, mồ hôi nhễ nhại.

Có người miễn cưỡng nói: "Sao hắn liều mạng như vậy?"

Tên còn lại hút thuốc, trêu ghẹo cười cười: "Hỏa khí lớn. Trong lòng nghẹn sẽ như vậy."

Trong thôn đều biết, Trần Lê đắc tội Vương Kim Mai, năm nay e rằng sợ là sẽ không tìm được vợ.

Trần Lê bó lúa mạch đã được phơi khô vào ngày hôm trước, gánh hai bó lúa lớn đi vào kho lúa.

Đến kho, hắn bỏ lúa mạch xuống.

Ngay vào lúc này, một cái tay cầm khăn thêu, cẩn thận lau mồ hôi trên mặt Trần Lê.

Trần Lê liếc sang bên cạnh.

Là bà trẻ của Trương gia.

Bà trẻ Trương gia khuê danh là Phương Thúy Vân, sáu năm trước gả cho con trai bệnh lao của Trương gia. Dung mạo của nàng ta vô cùng quyến rũ, nghe nói trước kia nàng ta hát rong trong lầu xanh, sau khi gả vào cũng không an phận, chọc cha mẹ chồng tức muốn chết. Năm trước, chồng nàng ta chết vì bệnh.

Phương Thúy Vây phe phẩy quạt tròn, sâu xa hỏi: "Trần ca, ở đây chỉ có một mình anh sao?"

Sau giờ ngọ, tiếng ve kêu chói tai.

Công nhân vẫn đang bận rộn trong ruộng lúa mạch.

Tiếng kêu trong phòng đột ngột dừng lại.

Một lát sau, Trần Lê mở cửa bước ra.

Ngoại trừ bàn tay bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thì không ai biết trong phòng lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.

Trần Lê đi công xã, Lý trưởng quan tìm hắn nói chuyện.

Quạt đang quay, thổi ra luồng khí nóng yếu ớt.

Lý trưởng quan đưa cho hắn một điếu thuốc, hai người cùng hút.

"Đồng chí Trần, tôi hiểu rồi." Lý trưởng quan hiền hoà nói, "Các cậu thì sao... Khác với dân đen chúng tôi, rất khó tìm đối tượng."

"Bạn đời của các cậu sẽ là một người rất hiếm thấy, trong một ngàn người đào không ra mấy người. Coi như đã gặp được đúng người rồi, sợ rằng cũng không đến lượt mình."

Giọng nói của Lý trưởng có chút hoài niệm: "Tôi với cha cậu mặc chung cái quần từ nhỏ, tôi với ông ấy chắc là cả đời cũng không được người hợp với mình, kết quả sau đó cũng gặp được mẹ cậu, rồi sinh ra hai anh em các cậu."

Trần Lê thỉnh thoảng trả lời hai tiếng cho có lệ.

Hoàng hôn, Trần Lê trở lại đại viện.

Mạch Miêu thấy hắn trở về, mừng rỡ nắm dây dắt chó chạy đến.

Trần Lê mới vừa hô một tiếng "Mạch Miêu", đã thấy cậu dừng lại vài bước.

Mạch Miêu ngẩng lên đầu, yên lặng nhìn Trần Lê, giống như hồn bay phách lạc.

"Mạch Miêu?" Trần Lê gọi một tiếng.

Mạch Miêu bụm miệng, vứt bỏ dây dắt chó, quay lưng chạy "Cộc cộc".

"Mạch Miêu, Mạch Miêu?"

Mặc kệ Trần Lê gọi cậu như thế nào, Mạch Miêu cũng không quay đầu lại.

Cậu chạy về tới gian nhà, cài cửa lại.

Con chó sủa ẳng ẳng, Trần Lê nhìn cửa đóng chặt, cảm thấy khó hiểu.

Đến tối, Mạch Miêu còn chưa nguôi giận.

Trần Lê đối với trường hợp này đúng thật là không có một chút nào manh mối nào, trước đây hắn đâu có nuôi con nít!

Ngoại trừ lúc bình thường gọi Mạch Miêu ăn cơm ra, hắn cũng không biết phải dỗ cậu như thế nào.

Trần Lê thu thập xong vào nhà, cơm trên giường vẫn chưa được đụng tới.

Mạch Miêu ôm hai chân núp ở góc giường, giống như một cây nấm.

Trần Lê ngồi vào trên giường nhỏ, khuyên nhủ: "Mạch Miêu, ăn cơm trước rồi giận tiếp có được không?."

Mạch Miêu ôm chặt hai tay, đầu rụt vào trong ổ chăn.

Trần Lê chịu không nổi nhất là khi Mạch Miêu làm như vậy.

Hắn đến gần, nắm lấy cánh tay của Mạch Miêu.

Mạch Miêu lại giằng co, không phải nhẹ nhàng từ chối như trước kia, mà là điên cuồng đạp hai chân, thét chói tai: "Anh thúi chết! Anh đi ra, thúi chết, thúi chết!!!"

Trần Lê chỉ cảm thấy cả người như bị dội một thau nước đá, trong lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Da đầu hắn tê rần: "Trần Mạch Miêu!"

Trần Lê đã từng vô quân đội, nên tiếng gầm này rất có trọng lực, có thể làm cho người ta run rẩy, làm chân người ta mềm nhũn đi.

Mạch Miêu ngẩng người ra, hai con mắt trợn to như hai cái chuông đồng.

Một giây sau, Lưu thẩm gõ cửa hỏi: "Trần ca, xảy ra chuyện gì sao? Động tĩnh lớn như vậy."

Người trong đại viện ai ai cũng biết ngày thường Trần Lê đối xử rất tốt với Mạch Miêu.

Trần Lê đã từng đi lính, chỉ sợ hắn tức giận lên sẽ động thủ đánh chết Mạch Miêu.

Trần Lê buông lỏng tay, Mạch Miêu lập tức co chân chạy.

Cậu chuồn rất nhanh, cơ hồ là trong chớp mắt, lao ra cửa, chạy trốn vào trong nhà của gia đình khác trong đại viện.

Trần Lê nhìn chằm chằm bóng dáng chạy mất tăm kia, lồng ngực co giật, suýt chút nữa bị đau tim tại chỗ.

Lưu Thẩm Gia cả đời này chưa từng thấy, hai anh em nhà này còn có thể cãi nhau: "Đều trong một bụng mẹ đi ra, có chuyện gì lại nháo thành như vậy, không đến nỗi như vậy chứ."

Hai mắt Trần Lê đỏ lên, hắn còn muốn biết hơn người mẹ quá cố của mình nữa kìa, rốt cuộc Mạch Miêu là vì cái gì lại nháo hắn, dày vò hắn như vậy.

Lưu Thẩm Gia: "Anh đừng nghĩ nhiều, cậu ấy ở lại trong phòng Quyền ca một đêm." Lưu Thẩm Gia an ủi, "Mấy năm trước anh còn chưa trở về, cậu ấy và Quyền ca chơi rất thân, hai tiểu tử này còn thường xuyên ngủ chung một phòng, không có chuyện gì đâu."

"Trần ca, Trần ca, anh làm sao vậy?"

Trước mắt Trần Lê từng chút một biến thành màu đen, không trả lời lại.

Đêm nay, Mạch Miêu thật sự không trở về.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát của Bông Cúc Cute và quộc rét của team!! 

Ngày mai, Trần Lê đi ra ruộng lúa mạch như bình thường.

Cả ngày hôm nay không có ai nói chuyện với hắn cả.

Lần đầu tiên thấy dáng vẻ Trần Lê trầm mặt, không ai dám lên đi trêu chọc hắn, đỡ phải tự chuốc nhục nhã.

Lúc tan ca, Trần Lê đi cửa hàng ngoài công xã, mua một hộp socola.

Đó là hàng của phương Tây, tám tệ một hộp.

Trần Lê mang theo hộp socola trở lại đại viện, socola này phải cất trong tủ lạnh, mà nhà bọn họ không có tủ lạnh...

Socola thay đổi sẽ không đẹp, cho nên hắn lập tức mang về nhà cho Mạch Miêu.

Quyền ca nhìn thấy Trần Lê tới cửa, biết đến hắn là đến đón Mạch Miêu, không dám trì hoãn, như một làn khói mà chạy về trong phòng réo lên: "Mạch Miêu!"

Trần Lê vươn cổ, chỉ nhìn thấy một cánh tay trắng nõn gầy guộc, đang lôi lôi kéo kéo Quyền ca ở trong phòng.

Mí mắt Trần Lê giật giật, nắm đấm cứng ngắc.

"Mạch Miêu, anh của cậu đến đón nè!" Quyền ca lôi kéo Mạch Miêu.

Đừng nhìn Mạch Miêu gầy gò, nhưng sức lực lại không nhỏ, tuy rằng Quyền ca cũng là thiếu niên, nhưng ngày thường cậu ta làm nông, tạm thời không làm gì được cậu.

Cho đến khi một bóng đen xẹt qua, giống như chuột gặp hổ, Mạch Miêu hất tay hắn ra, định chui vào gầm giường.

Làm sao Trần Lê lại để cho Mach Miêu chạy trốn được chứ!

Hắn duỗi cánh tay ra, nắm lấy quần áo của Mạch Miêu.

Mạch Miêu chỉ cảm thấy hoa mắt, lại bị Trần Lê dùng một tay khiêng trên vai.

Trần Lê nhét socola vào tay của Quyền ca, sau đó hắn khiêng Mạch Miêu đang gào thét rời khỏi sân của Lưu gia.

Trần Lê cầm trong tay một cái bàn chải, vác theo Mạch Miêu, một đường bước tới bờ sông.

Sau đó hắn buông tay.

Mạch Miêu từ trên vai của hắn trèo xuống, ngã ngồi trên chỗ nước cạn.

Tứ chi Mạch Miêu muốn bò dậy, Trần Lê lại đột nhiên vén quần áo lên.

Mạch Miêu ngồi ở trong nước, thở hổn hển nhìn Trần Lê.

Trần Lê ném quần áo, đối mặt với Mạch Miêu, hai ba cái mở thắt lưng, quần cũng cởi ra.

Lần này, Mạch Miêu cuối cùng cũng coi như thấy rõ cái gì đó...

Khác với cơ thể của cậu, cơ thể của Trần Lê có cơ bắp, rất có lực, còn có đồ vật dưới bắp đùi, đều đang đồng thanh nói cho Mạch Miêu biết đây là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành.

Tại chỗ Trần Lê không nhìn thấy, Mạch Miêu siết chặt mười ngón tay.

Cậu hít mũi một cái, mặt đỏ như quả dưa, suýt chảy máu.

Cậu nhìn thấy Trần Lê dùng hai tay dội nước lên đầu, sau đó, hắn cầm cọ lên xoa mạnh khắp cơ thể và cánh tay như xoa bùn vậy.

Trần Lê giống như có thù oán với bản thân mình vậy, chà xát đến mức sắp bào đi một lớp da của hắn.

Mạch Miêu hoảng sợ mà bò lên, miệng mấp máy, không phát ra được một âm thanh nào.

Trần Lê ném bàn chải lông, nắm lấy Mạch Miêu.

Mạch Miêu tiến vào lồng ngực của hắn, chợt có một luồng khí nóng đang phả bên tai.

"Em ngửi một cái xem có còn mùi thúi hay không?"

Trần Lê nhướng cổ mình đến gần mũi Mạch Miêu.

Mạch Miêu như ngừng thở, ánh mắt cậu đỏ lên, gần như sắp ngã trên người của Trần Lê.

Trần Lê ôm lấy Mạch Miêu, lòng bàn tay nóng bỏng dán vào sau lưng cậu.

Mặt Mạch Miêu kề sát lồng ngực trần trụi của Trần Lê, cả người đều rung động.

"Đến đây, cẩn thận ngửi một cái."

Hai tay Trần Lê ôm Mạch Miêu thật chặt, trong cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển.

"Miêu Miêu, ngửi đi."

Trần Lê cúi đầu, dùng mặt cọ trên đỉnh đầu của Mạch Miêu, giống như kẻ nghiện, tham lam hấp thụ mùi thơm trên người cậu, bộ phận sinh dục của hắn cứng rắn đè lên thân thể mềm mại của người trong lòng.

Mạch Miêu giống như con mồi bị quái vật bắt được.

Muốn chạy, lại chạy không thoát.

Bàn tay phía sau đã luồn vào trong quần áo, dừng lại trên lưng Mạch Miêu, thô lỗ sờ loạn.

Toàn thân Mạch Miêu run rẩy, mang theo giọng mũi dày đặc, kêu một tiếng: "Ca..."

Trần Lê tỉnh lại.

Hắn thở hổn hển mấy cái, trải qua một trận thiên nhân giao chiến, cuối cùng cũng buông Mạch Miêu ra.

Mạch Miêu lảo đảo mà ngã về trong nước.

Trần Lê đoạt lại quần áo và mặc lại trong nháy mắt. Hắn đi tới, vớt Mạch Miêu còn đang ở trong nước ra, ôm ngang Mạch Miêu về nhà.

Lúc hai người về tới đại viện, Lưu thẩm đang chơi mạt chược với mấy bà mẹ chồng trong khu.

"Trần ca, đã về rồi sao?"

Một người chị dâu cất tiếng hỏi.

Đáp lại nàng, chỉ có cửa đóng lại âm thanh.

"Xảy ra chuyện gì?" Một người hỏi.

"Làm sao vậy, hôm qua động tĩnh lớn như vậy, cãi nhau sao?"

"Ôi, Trần ca sao có thể chấp nhất với người ngốc."

"Nói trước mặt chúng ta thôi, đừng để cho hắn với Mạch Miêu nghe thấy." Lưu thẩm nửa thật nửa giả mà nói, "Còn muốn mạng không đó?"

Nhóm mấy bà đều ôi ôi mà nở nụ cười.

*********!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát của Bông Cúc Cute và quộc rét của team!!*********

Mấy buổi tối liên tiếp, Trần Lê đều ngủ ở dưới sàn nhà.

Hắn vẫn như lúc trước, ban ngày đi trong ruộng phơi lúa mạch, trời tối thì về nhà nấu cơm cho Mạch Miêu.

Hai anh em một người ngồi chồm hổm trên giường, một cái ngồi xếp bằng trên đất ăn riêng.

Lúa mạch trong thôn của bọn họ sau khi phơi khô, vì để tránh cho bị ẩm, mẻ lúa này phải chuyển đến nhà máy.

Trần Lê biết lái xe, hắn còn có bằng lái nữa, chuyện quang vinh này mọi người liền giao cho hắn đi làm.

Trời còn chưa sáng, Trần Lê đã lái chiếc xe chở hàng của xí nghiệp để chuyển lúa mì đến nhà máy lương thực ở tỉnh lỵ gần nhất. Hắn trì hoãn ở đó một ngày, đợi đến khi bí thư trong xưởng coi xong sổ sách, lúc này mới cầm tiền, lái xe trở về thôn.

Trên đường, Trần Lê hát lên.

Lần này kết tiền tuy không nhiều lắm, thế nhưng hắn còn có một chút tiền tích trữ, cũng đủ để xây một phòng.

Hắn nghĩ nghĩ đến việc lát sàn bê tông, lát gạch, lắp hai cái quạt.

Tốt nhất nên xây một phòng riêng cho Mạch Miêu, trên cửa phải thêm ổ khóa để phòng trộm.

Gió thổi qua, Trần Lê vẫn còn ngân nga mấy câu hát lúc nãy...

Không biết được hắn nghĩ tới rồi cái gì, đầu lưỡi lại liếm răng nanh vài lần.

Trần Lê lái xe gần 7 tiếng, nửa đêm canh ba mới về tới trong thôn.

Hắn đậu xe ở công xã, lấy xe đạp của mình ra, thong thả chạy qua ruộng lúa mạch.

"Trần ca!" Là con cả của Lưu thẩm. Hắn từ xa nhìn thấy Trần Lê, liền phất tay kêu to, "Trần ca! Anh trở lại rồi!"

Trên mặt Trần Lê đột nhiên nghiêm túc, hắn xông về đại viện.

Trong đại viện đèn đuốc sáng rực, vào lúc này, mọi người đều ngồi hết ở ngoài sân, ai cũng đều chưa ngủ.

"Trần ca, một tiếng trước, lúc mọi người đang ngủ ngon, Mạch Miêu phát bệnh!" Người nhà Lưu thẩm đi theo phía sau, vội vàng miêu tả đầu đuôi mọi chuyện.

Những người khác nhìn thấy Trần Lê nhanh chân đi vào trong nhà, lúc đầu ngừng lại, sau đó liền hạ giọng nói tiếp: "Đến cùng phát cái gì bệnh, gọi tới gọi đi, hù dọa người chết."

"Mẹ ruột của nó chết trong phòng kia, ngày mai phải gọi người tới xem một chút, có phải là có cái gì không sạch sẽ..."

Trần Lê còn chưa bước vào trong phòng, liền ngửi được luồng khí tức kia.

Hắn nhận ra mùi hương đó, đó là mùi hương ngày đêm hành hạ hắn.

Nhưng mùi hương lúc này lại không giống như bình thường. Vốn là mùi hương lúc nãy còn nhẹ nhàng lướt qua, hiện tại càng trở nên nồng đậm hơn...

Mà điều bất thường chính là, cái mùi thơm này, toàn bộ trong đại viện, chỉ có một mình hắn ngửi được.

--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com