Dm Cao H Tho Tuc Anh Linh Oi Chich Chet Em Di
Edit: Củ Cải ĐườngRên rỉ bằng mông, bút ghi âm đút vào lỗ đít (Anh lính khảng khái tỏ tình tại Ân gia)Đàn ông luôn chào cờ buổi sáng. Mặc dù hai người đã vần nhau cả đêm nên rất mệt, nhưng cơn hứng đã lên, dù không muốn lắm nhưng cũng phải thừa nhận làm tình cũng là một cách để tinh thần tỉnh táo.Ân Phạm vừa nãy mệt đến mức díp cả mắt lại, mới chỉ bị gã đàn ông hôn hít vài cái cũng đã hứng lên. Đôi mắt đưa tình như gợn sóng lăn tăn, cánh tay trắng như ngọc vòng lên bả vai người đàn ông kéo hắn áp sát cơ thể mình.Cơ thể trần trụi dưới lớp chăn bông. Lục Vân Dã sờ sờ dương vật nhỏ đang vểnh lên của Ân Phạm, cười: "Vật nhỏ này giỏi thật đấy. Anh lính không biết là nó cũng có thể bắn được tốt như vậy đó."Ngón tay cái có vết chai sạn vân vê nghiền mài trên đầu cặc Ân Phạm, các ngón còn lại thì vuốt ve thân cặc non nớt, trêu chọc Ân Phạm tới mức ướt sũng. Khuôn mặt Ân Phạm còn đang mang vẻ ngái ngủ chưa tỉnh hẳn sau giấc mộng xuân, bị người đàn ông nắm chặt nơi mẫn cảm tuốt lên tuốt xuống như vậy thì ánh mắt càng thêm nhộn nhạo. Trong vẻ mặt mơ màng mất hồn còn có chút đáng yêu. Tay cậu nắm lấy lớp chăn mềm mại đỏ chót, đôi môi màu hoa anh đào khẽ run rẩy, dường như không thể chịu đựng được kích thích như vậy...Tay của người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. Điều này Ân Phạm đã biết rõ kể từ sau khi được đôi tay ấy khai phá thăm dò triệt để từ trong ra ngoài.Thế nhưng hắn rất hiếm khi vuốt ve an ủi dương vật cậu trong lúc làm tình, vì hắn thích nhìn thấy cậu bị đâm chọc tới mức cương cứng lên, đụ đến khi bắn ra, chỉ dùng lỗ sau để lên đỉnh, và cả dáng vẻ dâm đãng khi cả đằng trước và đằng sau đều phun nước. Cậu cũng đã hình thành thói quen hưởng thụ bằng lỗ sau...Thì ra cảm giác được người đàn ông thủ dâm cho lại sung sướng tới vậy. Chim nhỏ bị hắn cầm trong tay xoa nắn lên xuống, từ quy đầu đến hai hòn dái đều được vuốt ve tỉ mỉ kỹ càng, vừa thô bạo vừa dịu dàng, vừa mềm mại vừa sung sướng... Lỗ tiểu rỉ ra dâm dịch thấm ướt tay người đàn ông, lỗ đít cũng đang chảy nước không ngừng để thể hiện sự tồn tại của mình.Ân Phạm nhả miệng cắn chăn bông ra, kéo theo tiếng kêu rên rỉ: "Anh...anh lính, ư... Sướng đến mức sắp tan ra rồi, a... Đừng xoa nữa, em muốn bắn, a a... Bắn, bắn trong tay anh lính rồi..."Lục Vân Dã mỉm cười xấu xa, rút bàn tay dính đầy tinh dịch của Ân Phạm trong chăn ra. Hắn chẳng buồn lau đi, trái lại còn xoa xoa hai gò má Ân Phạm bằng cái tay đó, để lại một vết dâm đãng màu trắng đục trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa anh đào.Lục Vân Dã còn cúi đầu xuống, liếm lên mặt Ân Phạm một cái, vô cùng thưởng thức nói khẽ: "Dịch của em bé thơm thật đấy."Đến cả người táo bạo như Ân Phạm mà cũng bị câu nói trêu chọc tán tỉnh trắng trợn của Lục Vân Dã làm cho ngượng ngùng. Cậu xấu hổ quay đi, nhưng lại nghe thấy giọng nói êm dịu của người đàn ông bên tai: "Lúc anh lính không ở đây em làm thế nào để thủ dâm, hử? Tự sục cặc hay tự chọc vào lỗ đít thế?"Giọng điệu của người đàn ông lộ ra chút nguy hiểm, nhưng tay hắn lại di chuyển khắp hạ thể lầy lội của Ân Phạm theo từng lời nói ra. Ân Phạm vô thức kẹp chặt hai chân, trùng hợp lại kẹp luôn bàn tay to lớn của người đàn ông vào giữa hai đùi mình, như thể lưu luyến không nỡ để đối phương rời đi.Ân Phạm thừa biết người đàn ông có tính chiếm hữu mạnh cỡ nào đối với mình. Bộ phận riêng tư của cậu đến cậu cũng không được chạm vào. Ân Phạm vội vàng giải thích: "Không có, phía dưới của em chỉ có anh lính mới được đụng... Em, em không hề..."Ân Phạm nói được một nửa thì không tiếp tục nói nổi nữa, từ khóe mắt đến lông mày đều không giấu được xấu hổ, thậm chí thẹn thùng quá mà còn rơm rớm nước mắt.Lục Vân Dã hứng thú, gặng hỏi: "Thế bé dâm lên đỉnh thế nào? Nói cho anh lính nghe."Người đàn ông thô bạo hỏi, cơ thể tỏa ra nhiệt độ cao hoàn toàn bao phủ lấy cậu. Bờ môi nóng hổi liên tiếp rơi xuống khắp xương quai xanh, lồng ngực, cả eo và bụng...Sóng tình ẩn sâu trong cơ thể đã bị gợi lên thành thủy triều, càn quét cọ rửa tất cả tứ chi xương cốt. Ân Phạm không còn cách nào nghĩ thêm gì nữa, tuân theo bản năng trả lời hắn: "Em...lấy bút, bút ghi âm của anh lính, ư a, nghe thấy giọng anh, thì bắn, a... Đừng hôn chỗ đó, chỗ đó không được, anh, anh lính..."Lục Vân Dã vùi đầu dưới chân Ân Phạm ra sức cày cấy, để lại những dấu hôn nhiều vô kể khắp vùng bụng và chân cậu, chồng chất cả cũ lẫn mới, có vết nông vết sâu trông vô cùng đẹp mắt, mê hoặc khiến hắn hoa mắt chóng mặt. Hắn gặm mút da thịt Ân Phạm mạnh mẽ hơn, hôn cho Ân Phạm liên tục cất tiếng xin tha.Cuối cùng khi hôn đủ rồi, Lục Vân Dã mới thấy hứng thú với chiếc bút ghi âm mà Ân Phạm nhắc tới. Đó là một lần nọ khi còn ở doanh trại, hắn nóng máu muốn ghi âm lại toàn bộ quá trình hai người làm tình, không ngờ lại được bé yêu nghiệt này mang về.Lục Vân Dã tiện tay lục lọi trong ngăn kéo tủ đầu giường thì tìm được cái bút ghi âm kia. Hắn đắc ý quơ quơ trước mắt Ân Phạm, nhấn nút play ngay trước biểu cảm vừa ngượng ngùng vừa chờ mong của cậu.Trong bút ghi âm lập tức truyền ra tiếng rên rỉ dâm đãng của Ân Phạm, câu sau cao hơn câu trước, dường như muốn lấn át cả tiếng thở dốc của người đàn ông. Cậu không ngừng nói ra những câu từ dâm đãng, vừa khóc vừa cầu xin hắn.Lúc đụ nhau thì không cảm thấy gì, nhưng khi hai người trần truồng nằm ôm nhau nghe lại thứ này... Ân Phạm không chịu nổi che kín mặt, nhưng lại không bịt lỗ tai...Lục Vân Dã buồn cười nhìn tiểu yêu tinh đang nhìn lén mình qua kẽ tay, đột nhiên nói: "Lần nào bé cưng làm tình cũng đều kêu gào hăng say như vậy, chắc hẳn là mệt mỏi lắm. Hôm nay anh lính quan tâm đến em, cho em đổi miệng... Dùng cái miệng bên dưới để rên cho anh nghe."Ân Phạm còn chưa hiểu gì thì lỗ thịt trống rỗng đã bị người đàn ông nhét một thứ cái hình dạng mảnh dài vào. Mặc dù không to dài được như cặc bự của hắn, nhưng dù sao có còn hơn không. Cơn ngứa ngáy được thuyên giảm đôi chút. Ân Phạm thỏa thích điều chỉnh tư thế, uốn éo lăn lộn trên giường đơn, muốn tìm được khoái cảm nhiều hơn nữa từ thứ đó.Lục Vân Dã đỏ mắt nhìn chằm chằm lỗ đít Ân Phạm. Nếp uốn trong lỗ thịt xinh đẹp co rút theo tiết tấu, nước dâm trào ra ngoài theo từng đợt co rút, đồng thời nuốt gần hết cây bút ghi âm mà hắn đút vào. Hình ảnh đuôi bút từ từ biến mất trong mông Ân Phạm thực sự quá dâm đãng.Hắn không nhịn được mà mắng: "Cái gì cũng muốn ăn cho được, sao em đói khát thế hả? Đúng là không có đàn ông thì không sống nổi!"Ân Phạm nhìn hắn một cách nịnh nọt, ngọt ngào nói: "Anh lính cho, chỉ lỗ đít mới được ăn, ư a... Sướng quá, ưm...bé đĩ không được anh lính địt lồn đúng là không sống nổi, a... Không muốn làm gì hết, ngày ngày chổng đít cho anh lính địt...."Ân Phạm duỗi chân vòng qua eo người đàn ông, cọ cọ chân vào vòng eo rắn chắc của hắn, ngay cả những từ ngữ dâm dật cậu thở ra cũng ngập tràn yêu thương. Hoàn hồn lại từ trong cảm giác thỏa mãn sung sướng, Ân Phạm mới nhận ra có gì đó không đúng. Anh lính đút cái gì vào mông cậu...Lúc này, bỗng có âm thanh vọng ra từ trong đó: "A... sướng chết em rồi, cặc bự của anh lính địt em mạnh quá, a, lỗ dâm bị anh đụ hỏng mất, ha..đâm sâu quá, chọc tới tận bụng, không được... A a...lỗ đít muốn thăng thiên..."Nhận ra tiếng rên rỉ được phát ra từ cái mông của mình, Ân Phạm mới hiểu ra câu "đổi miệng rên" mà người đàn ông nói là ý gì.Sao có thể như vậy được chứ? Quá dâm đãng, quá vô liêm sỉ. Ân Phạm điên cuồng lắc mông như muốn vung cái bút ghi âm bên trong ra ngoài.Cậu vừa sướng vừa xấu hổ, đến nỗi khuôn mặt tèm nhem nước mắt, bất lực khóc lóc cầu xin: "Đừng, huhu... Anh lính, xin anh, lấy ra...ưm..a, ngại quá, đừng...."Lục Vân Dã không những không nghe, mà còn nhét luôn đồ lót mới cởi ra đêm qua vào miệng Ân Phạm để chặn lại tiếng khóc lóc của cậu. Tay hắn thì vuốt ve khắp nơi để an ủi như đang yêu thương Ân Phạm. Vừa vuốt ve dịu dàng vừa dụ dỗ bên tai: "Cục cưng đừng sợ, cái mông nhỏ kêu lên nghe hay lắm. Anh lính yêu chết đi được..."Trong miệng phải ngậm đồ lót của người đàn ông. Mùi hương giống đực quen thuộc tràn ngập mũi miệng đến mức Ân Phạm chóng cả mặt. Cậu như con nghiện hít lấy hít để mùi hương khiến cậu say mê, răng cắn chặt đồ lót của hắn, đầu lưỡi thì đảo loạn xạ bên trong. Các giác quan nhanh chóng bị giam trong mùi giống đực tanh tưởi của người đàn ông ấy. Bên tai thì vang lên tiếng dỗ dành dịu dàng từ hắn, chỉ một câu "Anh lính thích lắm" đã khiến Ân Phạm khuất phục, vừa ngậm đồ lót vừa ngồi yên trên giường để mặc hắn vần vò tuỳ ý.Lục Vân Dã lật cả người Ân Phạm lại để cậu đưa lưng về phía mình. Hắn khép chặt hai đùi Ân Phạm, nhét dương vật vào chính giữa cặp đùi cậu.Hai người rất ít khi chơi bằng chân, lần đầu thử cảm giác mới mẻ cũng thấy không tệ. Đặc biệt là mỗi lần nắc đụ thật mạnh, bờ mông Ân Phạm cũng đều phát ra âm thanh dâm đãng. Cái mông dâm dật bị địt lắc lư nảy lên, làm cho tiếng rên rỉ cũng trở nên rung rung theo. Âm thanh vang vọng từ mọi nơi, khiến cả căn phòng tĩnh lặng càng thêm dâm đãng phóng túng...Hai con người phô dâm giữa ban ngày ban mặt không hề hay biết tình huống dưới lầu.Chưa kể, Lâm Phong Lộ nghe người giúp việc kể lại con mình bị cưỡng hiếp thì khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã trắng bệch, chỉ thiếu điều ngất xỉu tại chỗ. Bà vốn được nuông chiều nên nhất thời cảm thấy lo lắng sợ hãi, nhưng xuất phát từ bản năng làm mẹ, điều đầu tiên bà nghĩ tới là xông thẳng lên phòng cứu con trai mình ra.May mà chưa để bà kịp làm gì, Ân Ngọc Trác và Ân Vinh đi họp từ sáng sớm đã về nhà.Ân Ngọc Trác trông thấy biểu cảm vợ mình như vậy thì vội vàng chạy tới ôm chầm lấy bà, áo khoác còn chưa kịp cởi ra, hỏi: "Vợ yêu, sao vậy em?"Con trai trưởng Ân gia phải nhận một nhát chí mạng lần nữa. Ôi! Sao cha mẹ và em trai lần lượt phát cơm chó trước mặt mình thế này? Cả Ân gia hình như còn thừa ra mỗi anh là cẩu FA, thật là đau lòng...Nhìn thấy chồng trở về, Lâm Phong Lộ như tìm được tri kỷ, khóc lóc kể lại chuyện Ân Phạm bị cưỡng dâm, còn bảo người đàn ông kia vẫn đang ở trên lầu, muốn Ân Ngọc Trác nhanh nhanh chạy lên tìm cách cứu ra.Ân Ngọc Trác cũng không phải kiểu người nghe mưa nói gió như Lâm Phong Lộ, đương nhiên cũng không suy nghĩ đơn thuần như bà. Ông hiểu tính tình con trai rõ hơn ai hết. Con trai ông trông thì ngoan ngoãn nghe lời vậy thôi, chứ bên trong thực chất là kiểu người thà bị bẻ gãy chứ nhất quyết không chịu uốn cong. Nếu như không phải tự cậu tình nguyện thì có chết cũng không bao giờ cậu chịu nằm yên trên giường để đàn ông đè.Nhớ tới quãng thời gian trước con trai đột nhiên biến mất, Ân Ngọc Trác chau mày. Ánh mắt quái lạ liếc nhìn con trai lớn, Ân Ngọc Trác lạnh lùng hỏi: "Có phải anh biết chuyện gì không?"Ân Vinh gãi gãi mũi, dưới ánh mắt uy hiếp của cha và nước mắt sụt sùi của mẹ, anh đành nhượng bộ nói ra hết chuyện đã nhìn thấy Lục Vân Dã và Ân Phạm ân ái với nhau.Không phải là anh không biết suy nghĩ, người đàn ông kia đột ngột chạy tới nhà anh, leo lên giường đè em trai anh, chuyện này còn giấu giếm nỗi gì nữa. Anh cũng muốn xem xem người này có đủ tư cách để yêu Ân Phạm hay không.Lâm Phong Lộ nghe được con trai mình tự nguyện chứ không phải bị cưỡng ép thì lập tức nín khóc mỉm cười. Kỳ lạ là bà không có phản ứng gì quá lớn trước việc con trai mình bị người đàn ông khác bắt đi, lại còn thúc đẩy Ân Ngọc Trác: "Chúng ta lên xem chút đi."Ân Ngọc Trác trả lời khó chịu: "Lên cái gì, ngồi dưới đây chờ. Anh cũng muốn nhìn xem cậu ta có dám xuống hay không."Lâm Phong Lộ thấy chồng nóng tính thì nghịch ngợm thè lưỡi với con trai lớn, không nói gì mà chỉ theo chồng ngồi xuống sofa phòng khách, dịu dàng vuốt lưng Ân Ngọc Trác để trấn an tâm trạng ông.Ân Ngọc Trác thậm chí còn có ý định muốn giết người ngay bây giờ. Thời gian trước đó con trai đi biệt tích đã khiến ông vô cùng không vui. Nhưng Ân Phạm biến mất vài ngày, khi về không nhắc lại chuyện đó nữa khiến ông cho rằng cậu chỉ chơi bời nhất thời hoặc là nghĩ ngợi thông suốt rồi nên coi như chưa từng có gì. Ai ngờ Ân Phạm lại lẳng lặng tìm đàn ông, còn cấp tốc phát triển đến bước lên giường, điều này khiến Ân Ngọc Trác vốn đã phản đối con trai quen người cùng giới cảm thấy tức giận khó mà chấp nhận nổi.Ông cũng muốn nhìn xem người đàn ông khiến con trai mình không nhịn nổi vội vàng trao thân rốt cuộc tốt cỡ nào. Chắc chắn người này đã biết rõ bản thân bị người của Ân gia phát hiện ra, nếu lát nữa hắn dám xuống nhà cùng Ân Phạm thì còn coi như có bản lĩnh, nhưng nếu nhảy thẳng cửa sổ xuống bỏ chạy mất dạng thì ông sẽ không chỉ phản đối thôi đâu, nhất định phải đuổi theo bọn họ đến tận chân trời góc bể!Ông đang thầm nghĩ xem nên dạy bảo con trai mình thế nào thì trên cầu thang đã truyền tới giọng Ân Phạm: "Ba mẹ, anh trai, chào buổi sáng."Ba người nghe thấy tiếng thì quay lại nhìn, chỉ thấy Ân Phạm kéo tay một người đàn ông bước xuống. Người nọ trông phải cao hơn 1m8, dáng người hoàn hảo đến mức người mẫu còn phải ghen tỵ, không chỉ đẹp về đường nét mà còn cả cảm giác mạnh mẽ. Tướng mạo anh tuấn, đẹp trai khôi ngô, cả người đều toát lên vẻ kiên cường.Hắn không tỏ ra khiêm tốn hay kiêu ngạo trước ánh mắt đánh giá của mọi người. Cánh tay đặt trên eo Ân Phạm vừa đỡ vừa ôm lấy cậu, cẩn thận dắt Ân Phạm đi xuống cầu thang, sợ cậu bất cẩn vấp ngã.Còn Ân Phạm vốn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, bấy giờ gần như dựa hẳn vào người người đàn ông, nhu mì dịu dàng mê hoặc lòng người...Lâm Phong Lộ ngạc nhiên nhận ra, con trai mình trông tươi tắn quyến rũ hơn hẳn. Đường nét khuôn mặt ngày càng mê người, mỗi cái chau mày hay mỉm cười đều mang theo vẻ lười biếng sau khi được thỏa mãn, băng cơ ngọc cốt, mang một loại thần thái xinh đẹp từ trong ra ngoài.Lục Vân Dã nắm tay Ân Phạm đi đến trước mặt mọi người trong Ân gia, cất tiếng một cách kính trọng mà bình tĩnh: "Bác trai, bác gái, anh cả, chào mọi người. Cháu là Lục Vân Dã, là bạn trai của Ân Phạm. Sĩ quan đương nhiệm, quân hàm Đại tá."Hắn vừa dứt lời, một giọng nữ đã vang lên đầy hào hứng: "Ôi! Công sĩ quan đẹp trai bá đạo, Ân Ân nhà mình là mỹ nhân thụ xinh đẹp si tình. Đúng là một cặp đôi hoàn hảo!"Thoáng cái, ánh mắt của mọi người đã đổ dồn lên Lâm Phong Lộ, vẻ mặt đều hơi phức tạp. Lâm Phong Lộ vội ngồi thẳng người, vờ như mình chưa từng nói gì. Chẳng qua bà chỉ hơi kích động thôi, công thụ cực phẩm đó... Vả lại, từ nhỏ bà đã được chiều chuộng nâng niu, sau khi kết hôn cũng được chồng yêu chiều, ít khi va chạm xã hội, nên bà rất đơn thuần và lương thiện.Trong mắt bà, cái nhìn của người đời không bao giờ so được với hạnh phúc của con trai, nên sau khi biết tính hướng của Ân Phạm, bà đã lên mạng tìm hiểu các tài liệu liên quan. Thế rồi bà tìm được thứ gọi là truyện đam mỹ, từ đó như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. Lâm Phong Lộ đắm mình vào rất nhiều tiểu thuyết, cuối cùng cũng hiểu thế nào là thế giới đam mỹ sâu rộng như biển...Càng về sau, bà càng cảm thấy với ngoại hình và khí chất của con trai mình thì không thể chịu thua được! Con trai vàng ngọc của mình nhất định phải tìm được một tấm công quân thương yêu nó!Ân Ngọc Trác liếc vợ mình bằng ánh mắt nhắc nhở rồi quay lại lạnh lùng nhìn Lục Vân Dã, cất giọng không hề nhu hòa: "Tôi không cần biết cậu là ai hay làm cái gì, hiện tại, ngay lập tức cút ra khỏi nhà tôi, đừng có dính líu đến con trai tôi nữa!"Ân Phạm có chút không nói nên lời. Sao cha mình nói chuyện càng ngày càng trẻ trâu* thế nhỉ? Chẳng lẽ trong lúc mẹ đọc truyện đam mỹ, cha ngó vào xem rồi đọc trúng đoạn teenfic não tàn ư? Nào là gậy đánh uyên ương vân vân...*Từ gốc là "trung nhị" (chuuni), ý nói mấy bé tầm tuổi dậy thì bị lậm anime manga =))). Trong nhiều truyện còn bảo đây là bệnh tuổi dậy thì (bệnh trung nhị = chuunibyou)Nhưng Ân Phạm cũng không phụ họa theo kiểu nước mắt giàn giụa kêu con yêu người đàn ông này, xin cha hãy thành toàn cho chúng con, rồi nào là lấy cái chết ra để ép buộc,... Đây không phải tác phong của Ân Phạm. Vả lại, chuyện này là sự đấu tranh của Lục Vân Dã, cậu chỉ cần kiên định đứng bên hắn là được rồi.Lục Vân Dã cười cười nhưng không nói gì. Đúng lúc này, bên ngoài đột ngột vang lên tiếng ầm ầm. Nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất thì chỉ trông thấy có mười mấy chiếc máy bay chiến đấu đời mới đang bay thấp vòng quanh bên trên cổng ra vào của Ân gia.Ngay khi tất cả mọi người đang mắt chữ A mồm chữ O thì hàng ngàn cánh hoa hồng đã được các máy bay rải xuống. Từng bông hồng đều đỏ tươi, mỗi cánh hoa đều thấm nước xinh đẹp rơi từ trên trời xuống như một cơn mưa hoa hồng, bày ra khung cảnh lãng mạn và huyền ảo đến cực điểm. Mà hơn chục máy bay chiến đấu bay giữa trời hoa lại khiến mối tình lãng mạn này không còn vẻ huyễn hoặc, mà tràn đầy năng lượng khiến người ta tin vào một tình yêu hoàn mỹ không phải chỉ là hư vô.Sau khi tung hết cánh hoa, máy bay lơ lửng trên không trung, hàng trăm người mặc quân phục chỉnh tề bước xuống, đứng nghiêm thành hàng trong khoảng sân rộng rãi của Ân gia, ngay ngắn đồng thanh chào Lục Vân Dã theo nghi thức quân đội:"Chào trưởng quan!"Lục Vân Dã không mặc quân phục nhưng khí thế trên người hắn không hề suy giảm. Hắn trịnh trọng chào lại theo nghi thức quân đội rồi nói thật to: "Mọi người vất vả."Tiếng nói dõng dạc truyền ra tận ngoài cửa lớn. Các binh sĩ lập tức hô vang: "Vì hạnh phúc của đội trưởng!"Lục Vân Dã hạ tay xuống, quay lại trước mặt Ân Vinh, nói to:"Cháu biết bác trai không muốn Ân nhi ở bên cháu là vì lo lắng xã hội không chấp nhận người đồng tính, lo lắng tụi cháu không thể bên nhau lâu dài. Hôm nay, cháu mang binh lính đến cầu hôn Ân nhi, bọn họ đều là đồng đội của cháu. Cháu chỉ muốn nói với người nhà Ân nhi, em ấy là người duy nhất cháu đặt lên hàng đầu trong trái tim mình. Cháu sẽ không để em ấy chịu bất kỳ nỗi thiệt thòi nào, tình yêu của chúng cháu quang minh chính đại, không cần phải kiêng dè bất kể ai. Cho dù sau này có ra sao, mặc kệ người đời đối xử với người đồng tính như thế nào, Lục Vân Dã cháu đây luôn luôn dám nói với cả thiên hạ rằng tôi yêu Ân Phạm, đến chết cũng không thay lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com