Dm Be Ca Voi Sat Thu Chi Muon Dinh Lay Con Nguoi
Lòng dạ đàn ông thay đổi rất nhanh
-----------------
Gương mặt này kết hợp với cái vết lõm trên chiếc ghế kim loại kiểu châu Âu kia....Hiệu quả thực sự rất tuyệt vời.Đoạn Mặc Hiên nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ ngồi ở một bên như một cô vợ nhỏ.Anh ta đã quá tin tưởng vào gương mặt ngây thơ vô tội này.Một con mãnh thú đại dương!Một dị năng giả tiềm lực cấp 3S!Vừa thức tỉnh đã được đánh giá cấp độ phá hoại là A+!Chắc chỉ có đồ ngu mới tin rằng cậu thực sự là một bé ngoan hiền lành và dễ bắt nạt?Đồ ngu số một Đoạn Mặc Hiên: ....A.Đồ ngu số hai Cốc Khải giơ ngón tay còn hơi đỏ của mình lên.Thời Tuế nhìn cái vết lõm nhỏ kia, tặc lưỡi một tiếng, vung tay một cái, ngoại trừ lớp sơn trông có vẻ hơi lạ thì chiếc ghế đã trở lại bình thường.Thật tiện lợi nha, trong nhà có thứ gì hỏng mà sửa được như thế thì tốt quá, Giang Kinh Mặc nghĩ thầm.Thời Tuế đi tới trước mặt Giang Kinh Mặc, đưa tay nắm lấy cằm của câu, nhìn một lúc lâu, rồi kéo áo của Giang Kinh Mặc ra, cau mày suy nghĩ một lúc.Cậu thanh niên không dựa tới quá gần, nhưng dây leo đen trắng từ ống tay áo của cậu lại lén lút vươn ra, nhiệt tình quấn quanh cổ tay của Thời Tuế.Đầu của nó như một con cá nhỏ, cọ cọ vào cổ tay của hắn.Thời Tuế cúi đầu nhìn cổ tay mình.Giang Kinh Mặc: ....Cái này thực sự phản ánh nội tâm của cậu sao???Cậu cũng đâu có ý định nhảy múa trên cổ tay của thú hai chân đâu....Được rồi, cũng không phải là hoàn toàn không nghĩ tới.Chỉ là thỉnh thoảng thấy hơi thèm mà thôi.Là thỉnh thoảng đó!"Cái này bình thường có thể thu lại không?"Thời Tuế giơ tay còn lại lên, khẽ búng vào dây leo nhỏ.Vừa rồi còn rất hung hăng, có thể dễ dàng đập cho chiếc ghế kim loại lõm xuống, nhưng giờ phút này khi bị búng nhẹ một cái, dây leo nhỏ lại lắc lư một chút rồi nằm bẹp trên tay Thời Tuế như ăn vạ.Úi, làm tui ngã rồi này~ Không đặc biệt cọ cọ thì tui không thể đứng dậy nổi đâu đó~Giang Kinh Mặc hiếm khi cảm thấy không thể giữ được biểu cảm của mình.Lúc này, nụ cười hiền hòa của cậu cũng có chút cứng lại.Dây leo nhỏ cũng lập tức bị cậu thu lại.Đoạn Mặc Hiên đứng bên cạnh thì thầm với Cốc Khải."Tiêu chuẩn kép, đúng là tiêu chuẩn kép! Bây giờ thì nằm gọn trong tay của anh Tuế, lão Cốc, anh thử nghĩ lại xem, nếu vừa rồi tôi không tránh nhanh, chẳng phải nó đã đập gãy xương tôi rồi sao?"Lão Cốc: ...Cốc Khải nghĩ ngợi, rồi cúi đầu.Đoạn Mặc Hiên nhìn theo tầm mắt của Cốc Khải, cúi đầu nhìn xuống.Giang Kinh Mặc và Thời Tuế rõ ràng cũng nghe thấy, quay đầu nhìn.Đoạn Mặc Hiên: ..."Hình như vẫn chưa đập gãy xương mà." Giang Kinh Mặc nhỏ giọng nhắc nhở.Cảm ơn, anh đã bắt đầu cảm thấy đau ảo rồi."Em còn không biết xấu hổ nói!"Đoạn Mặc Hiên nhảy dựng lên, kéo theo lão Cốc, hai người đáng thương bị Giang Kinh Mặc làm hại bước ra ngoài.Bọn họ không thể ở lại nơi này thêm một phút giây nào nữa!"Hai người đấy, nên kiểm tra thì kiểm tra, nên dặn dò thì dặn dò, tôi nghĩ với tình hình này, vẫn nên để bạn học Tiểu Giang nghỉ một ngày để quan sát đi. Tôi và lão Cốc sẽ ra ngoài đặt bữa sáng, anh Tuế, vẫn đặt ở nhà hàng đó à?"Thời Tuế gật đầu, đứng ở bên giường, gương mặt vẫn như cũ bày ra vẻ lười biếng, hắn rũ mắt, nhìn chằm chằm Giang Kinh Mặc, không biết đang nghĩ gì.Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Giang Kinh Mặc."Hình như dây leo này sẽ xuất hiện khi em kích động. Hôm nay đừng ra ngoài, em thử kiểm soát một chút, hiện tại em có vẻ là người có song dị năng, nếu các tổ chức nước ngoài biết được, có lẽ sẽ nghĩ cách đưa em tới phòng thí nghiệm."Nói đến đây, Thời Tuế còn cười một tiếng, nói đùa."Đến lúc đó anh lại phải chạy đi cứu."Giang Kinh Mặc cũng cười: "Nói không chừng em có thể tự mình bơi trở về đấy."Mặc dù nói giỡn, nhưng Giang Kinh Mặc vuốt ve cánh tay của mình, trong lòng biết rõ, sự xuất hiện của hai loại dị năng chắc chắn không phải là chuyện bình thường.Trước khi cậu tỉnh lại, đã có chuyện gì xảy ra, có lẽ liên quan đến cơn ác mộng của cậu?Là nguyên chủ?Nhưng thật kỳ lạ, cơn ác mộng này cứ bám theo như hình với bóng. Nếu nguyên chủ đã gặp phải chuyện gì đó, thì liệu chuyện đó có thực sự ảnh hưởng đến cậu bây giờ không?Gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.Giang Kinh Mặc cố gắng kiểm soát dây leo nhỏ.Chủ yếu là cái dây leo đen trắng này quá nhạy cảm với cảm xúc của cậu, chỉ cần cậu hơi lơ là thì nó sẽ dễ dàng xuất hiện.Sau khi tắm rửa, thay quần áo và ăn sáng, Giang Kinh Mặc cảm thấy sảng khoái.Vì tình huống đặc biệt của Giang Kinh Mặc, Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên cũng quyết định ở lại đây, giúp Giang Kinh Mặc luyện tập kiểm soát dây leo.Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc chọc tức Giang Kinh Mặc và chọc cho cậu vui vẻ.Cuối cùng ba người ngồi trên thảm ở căn hộ lớn của Thời Tuế, quyết định chơi game.Thời Tuế ngồi ở bàn ăn sau lưng họ, trên bàn đặt một chiếc laptop, hắn đang nộp báo cáo gia nhập đội của Giang Kinh Mặc.Chính hắn cũng cảm thấy có chút hoang đường. Là đội trưởng tiểu đội dị năng cấp 3S, mà hắn lại phải giúp thành viên mới nộp báo cáo, trong khi thành viên mới của đội bọn họ thì đang hào hứng chơi game trên TV cùng với hai thành viên khác tại nhà hắn.Khả năng kiểm soát dây leo của Giang Kinh Mặc rõ ràng đang tăng lên, có lẽ là đã tìm ra cách. Ban đầu chỉ cần nghe vài câu không thích là dây leo sẽ lao ra đánh người, còn bây giờ chỉ khi phối hợp chơi game, Cốc Khải hoặc là Đoạn Mặc Hiên chơi thua thì nó mới xuất hiện.Thời Tuế cau mày, ngầm chấp nhận sự ồn ào của mấy người bọn họ.Sau khi nhấn gửi báo cáo, hắn tiện tay mở điện thoại ra nhìn. Trong tay cầm một chuỗi hạt bồ đề đã đeo nhiều năm, tuỳ ý vuốt ve, trả lời vài tin nhắn rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Giang Kinh Mặc.Bọn họ đang đánh boss đến đoạn cao trào.Đoạn Mặc Hiên gần như ôm chặt tay cầm game, mắt mở to nhìn chằm chằm vào màn hình TV."A hắn! A hắn! Mau A hắn đi!!! Sắp đánh bại rồi, các đồng chí, chúng ta đã gục ngã ở đây ba lần rồi, lần này nhất định không thể—!!"Giang Kinh Mặc và Cốc Khải tích cực hưởng ứng."Được rồi!! Oaaaaaaa!!!"Tiếng hò reo vang lên không dứt.Giang Kinh Mặc lập tức ném tay cầm game, nhảy cẫng lên, cười càng thêm rạng rỡ."Đánh bại rồi!"Ba người quay lại đập tay nhau.Dây leo đen trắng cũng vui vẻ đập tay với Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên.Không khí vui vẻ lập tức đóng băng.Giang Kinh Mặc, Cốc Khải, Đoạn Mặc Hiên: ......"Thu lại!"Dây leo nhỏ nhanh chóng rút lại.Giang Kinh Mặc vô tội cười cười.Thời Tuế đã bước tới trước mặt bọn họ, vỗ vai từng người một.Gương mặt đẹp trai mang vẻ lười biếng nhưng sắc bén."Không biết còn tưởng nhà tôi nuôi ba con khỉ đấy.""Anh Tuế, anh nộp báo cáo nhập đội của Tiểu Giang rồi à?""Ừ, đã được đồng ý rồi."Điều này khiến Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên có chút ngạc nhiên."Nhanh vậy sao?"Thời Tuế không nói gì thêm, chen vào nhóm ba người đang vui vẻ, cầm lấy một tay cầm game không biết của ai bỏ xuống."Báo cáo đã nộp xong, bây giờ đến lượt tôi.""Đội trưởng, tay cầm giành được có gì đặc biệt sao?"Giang Kinh Mặc nhìn thấy tay cầm của mình bị chiếm mất.Sau đó ánh mắt cậu bị thu hút bởi chuỗi hạt bồ đề có phần đã hóa ngọc trên cổ tay Thời Tuế.Giang Kinh Mặc vươn tay kéo nhẹ.Đoạn Mặc Hiên đang chỉnh chế độ chơi đội, nhìn thoáng qua, buồn cười mở miệng: "Bạn học Tiểu Giang, không được động vào cái đó đâu, đó là bảo bối của đội trưởng.""A? Vì sao? Đắt lắm à?"Giang Kinh Mặc tò mò hỏi."Không đắt, mua ở khu du lịch năm mươi đồng một chuỗi, chơi vài năm rồi."Thời Tuế đang tìm tay cầm game khác trong ngăn kéo, tiện tay tháo chuỗi hạt bồ đề ra, cùng với tay cầm game mới tìm được ném vào lòng Giang Kinh Mặc."Cầm đi cầm đi, cầm chơi đi."Rõ ràng là cái giành được thì luôn 'ngon' hơn, có thể cho cái mới nhưng không có ý định trả lại cái cũ."Thái độ thay đổi cũng nhanh thật."Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn cầm lấy tay cầm game, nghịch chuỗi hạt bồ đề vài lần, rồi đeo chuỗi hạt bồ đề vào cổ tay mảnh khảnh của mình, thấp giọng lẩm bẩm."Gia nhập đội rồi, sau khi bị trói buộc thì lập tức không giống như trước nữa, chẳng trách người ta thường nói lòng dạ đàn ông thay đổi rất nhanh."Thời Tuế khẽ cười một tiếng, ấn dây leo đang thò ra từ ống tay áo của Giang Kinh Mặc trở lại.Đoạn Mặc Hiên nhìn toàn bộ tương tác giữa hai người: ...Sao cứ cảm thấy kì lạ thế nào ấy nhỉ?Còn về chuỗi hạt bồ đề kia.Lúc trước sống chết không cho bọn họ đụng vào, còn không cho họ nhắc đến chuyện hắn bị khu du lịch kia lừa.Không phải hắn cứ khoe khoang rằng sau này sẽ để dành cho vợ sao? Nói rằng đó là tâm ý của hắn, chứng tỏ tình cảm bền lâu.Bây giờ đều quên sạch rồi??Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com