Dm Banh Bao Mua Mot Tang Mot
Trước khi xảy ra vụ bê bối của Lưu gia, mặc dù Lưu gia có rất ít người nhưng cũng không đến nỗi trầm mặc vắng vẻ, ngày nay cả khu biệt thự giống như một ngôi mộ chết, chỉ còn Lưu Tề Vân và Vương Lâm hai người yên lặng trong lăng mộ này, hệt như những người khuân vác thầm lặng có trách nhiệm vận chuyển thời gian và chịu đựng sự vắng vẻ. "Nó tỉnh rồi à?" Lưu Tề Vân đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, tách trà trước mặt vẫn còn bốc hơi nghi ngút, gương mặt có chút mờ mịt sau làn hơi nóng. Vương Lâm cung kính cúi đầu, "Đã tỉnh lại, vừa mới ăn một chút, máu chảy nhiều hơn." "Hừ! Tên súc sinh này chết sớm đi mới tốt! Kêu người chuyển nó ra khỏi nhà đưa nó xuống tầng hầm, đừng làm hoen ố phòng thờ tổ tiên của Lưu gia." Lưu Tề Vân giận dữ, vài phút sau mới hỏi Vương Lâm, "Lần trước ông có điều tra thanh niên tên Dịch Dương không?" "Đã kiểm tra." Vương Lâm theo Lưu Tề Vân nhiều năm, có thể đoán được tâm tư của lão gia được mấy phần, "Chỉ là người này có rất ít thông tin, ngoại trừ tuổi tác và nơi sinh ra, không tìm thấy thông tin hữu ích nào khác, có vẻ như đã bị xóa một cách có chủ ý. " "Ồ?" Kéo dài cố ý vang vọng trong căn phòng trống trải, Lưu Tề Vân nhấp một ngụm trà, sau đó nhớ tới cách uống trà của người thanh niên, càng nghĩ người này càng thấy có lai lịch, "Tôi có nên đưa Lưu Diệc Thư đến bệnh viện tâm thần không? Khi Tiểu Uyển mất, tôi đã hứa với bà ấy rằng sẽ thay bà chăm sóc cho hai anh em nó, hôm nay nó làm ra chuyện không bằng heo chó, kêu tôi chăm sóc nó kiểu gì?" Lời này nghe như đnag hỏi Vương Lâm thật ra cũng là đang hỏi chính mình. Đứa con cả bị đứa nhỏ hơn giết chết, đứa con gái út lại bệnh tật triền miên, ông tự nhận cả đời mình quang minh lỗi lạc chưa từng làm điều gì bất lương, tại sao lại khiến Lưu gia bọn họ lại trở thành như hôm nay? Nghĩ đến đây, Lưu Tề Vân bất lực thở dài, thấy ông buồn bực như vậy, Vương Lâm khuyên nhủ, "Lão gia, nhị thiếu gia dù sao cũng là máu thịt của ông, đưa vào chỗ như bệnh viện tâm thần sẽ mãi mãi không còn tương lai nữa, ông ... " "Nó là máu thịt của tôi, nên Diệc Dương phải chết oan uổng sao?" Lưu Tề Vân trầm giọng ngắt lời, Vương Lâm cũng im lặng. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, lại còn giết hại anh em một cách dã man vì lợi ích, Lưu Diệc Thư không đáng để người khác phải cầu xin thay cho mình. Chủ tớ hai người một ngồi một đứng một hồi, phải khoảng mười phút sau Lưu Tề Vân mới chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha, Vương Lâm cũng nhanh chóng đi theo. Lưu Diệc Thư trông vẫn còn yếu ớt, tay phải buông thõng trên sàn, chân phải vặn vẹo thành một tư thế người thường khó làm được, ngay cả vết máu trên nửa mặt vẫn như mấy ngày trước. Cánh cửa mở ra, hắn cũng run lên, kinh hãi nhìn về phía cửa, sau khi Lưu Tề Vân bước vào, Lưu Diệc Thư hét lên một tiếng, thu mình lại thành một quả bóng. Lưu Tề Vân cau mày, "Cái dạng này của nó giống y hệt như bị bệnh tâm thần, không bằng giao cho Thẩm Nghị bọn họ xử lý đi, tôi cũng mệt mỏi rồi." Vương Lâm sau lưng ông thấp giọng xác nhận. "Trước khi Thẩm Nghị đến, trước tiên hãy chuyển nó xuống tầng hầm rồi dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, tổ tiên của Lưu gia đều nhìn thấy, đừng để họ phải xấu hổ." Giọng nói của Lưu Tề Vân không giấu được vẻ mệt mỏi và bất lực trong căn phòng yên tĩnh, giống như chiếc đồng hồ lớn trên tháp chuông, mỗi một âm thanh đều có thể khiến lòng người rung động. bản edit của nogochan88nugus.wordpress.com Đứng một hồi, Lưu Tề Vân xoay người chuẩn bị rời đi, lúc này Lưu Diệc Thư đột nhiên ngăn cản ông, thanh âm rất nhỏ, rõ ràng có khàn khàn, hắn gọi, "Cha cha." Mặc dù giọng nói rất nghe, nhưng có thể đánh giá cảm xúc rất bình thường, Vương Lâm không khỏi nhíu mày, trước đây ở trước mặt mấy người Thẩm Nghị, Lưu Diệc Thư rõ ràng giả ngây giả dại, sao phải làm như vậy? Lưu Tề Vân không trả lời, cũng không quay lại, ông nghe tiếng sột soạt sau lưng, một lúc sau, giọng của Lưu Diệc Thư gần hơn, hắn vẫn gọi, "Cha." Lưu Tề Vân vẫn không trả lời, Lưu Diệc Thư rõ ràng nói chuyện không rõ, nhưng tôi vẫn khăng khăng nói, "Cha, chuyện cho tới bây giờ con không còn gì để nói, con thừa nhận chính lòng tham mê muội của con đã giết chết anh trai, việc cha đưa con vào bệnh viện tâm thần cũng là lẽ thường tình, con chỉ muốn cầu xin cha một điều cuối cùng, hy vọng cha có thể hứa với con." Nếu hắn tiếp tục cầu xin lòng thương xót và muốn được tha thứ như trước, có lẽ Lưu Tề Vân sẽ tống hắn đi nhanh hơn, nhưng khi Lưu Diệc Thư van xin trong tuyệt vọng, Lưu Tề Vân đột nhiên cảm thấy, dường như có một cái gai đang mắc kẹt trong cổ họng, rất khó chịu ho không lên nuốt không xuống, một lúc lâu sau ông mới nghe thấy giọng nói của chính mình, "Nói." "Sau khi con đi, xin hãy chăm sóc cho Diệc Tình, từ nhỏ sức khỏe nó không tốt, cho dù gió có thổi qua nó cũng sẽ cảm lạnh, xin cha hãy chăm sóc cho nó vì dòng máu của cha đang chảy trên người nó, con là ca ca vô dụng quá, không thể đi cùng nó đến sau này, vì vậy xin cha hãy hứa với con yêu cầu cuối cùng này." Lưu Tề Vân đối mặt với cánh cửa, cơ mặt căng cứng, tất nhiên ông sẽ không nói với Lưu Diệc Thư, Diệc Tình bị chuyện của hắn làm tức giận đến mức tái phát bệnh cũ, thân thể ngày càng yếu đi phải đưa sang Mỹ để điều trị. Lưu Tề Vân ở lại Mỹ vài năm, lần này mặc dù không thể đích thân tháp tùng con gái nhưng ông đã cử thân tín đi cùng, trước đó ông vừa nói chuyện điện thoại với con gái. Dù sao máu mủ tình thâm, Diệc Tình ở trong điện thoại cũng không ngừng thay Lưu Diệc Thư cầu tình, nói đến chỗ thương tâm càng than thở khóc lóc. Lưu Tề Vân luôn thương cô con gái nhiều bệnh yếu ớt này hơn, cho nên dù đối mặt với áp lực dư luận khổng lồ, ông mới đem Lưu Diệc Thư về nhà, cho đến khi Vương tra ra sự thật vài năm trước, Diệc Dương quả thực đã bị Lưu Diệc Thư giết chết, đó là lý do tại sao trong cơn tức giận ông dùng hình với Lưu Diệc Thư, đánh gãy một tay và một chân của hắn. "Nó là con gái của ta, đương nhiên sẽ chăm sóc nó." Lưu Tề Vân nghiêm nghị nói, rồi bước đi. Vương Lâm khóa nhẹ cánh cửa sau lưng, sau đó rời đi. Cho đến khi Lưu Tề Vân và Vương Lâm biến mất hoàn toàn, đột nhiên có một tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa căn phòng vốn dĩ đang đóng chặt chậm rãi được mở ra, cánh cửa được đẩy ra một lối ra nhỏ, ánh sáng bên ngoài từ khe hở lọt vào. Lúc đi vào, tình cờ nhìn thấy nửa khuôn mặt bê bết máu của Lưu Diệc Thư, có một thanh niên đang đứng ở cửa, anh đứng ngược sáng, mặc dù không nhìn thấy biểu cảm trên mặt người kia, Lưu Diệc Thư vẫn vui mừng nở nụ cười, "Bạch Thanh, anh tới trễ quá." Bạch Thanh một tay cầm nắm cửa, phía sau có thể nhìn thấy vài tên vệ sĩ nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, "Nhị thiếu gia, tôi tới đón cậu." "Đón tôi? Hả, nhưng bây giờ tôi chưa muốn rời đi." Lưu Diệc Thư nhẹ nhàng chải tóc bằng bàn tay trái còn nguyên vẹn đó, hắn khó khăn ngồi bệt dưới đất cùng vết máu khô bên cạnh, cũng mau Lưu Tề Vân không muốn hắn chết đi, nên có tìm người băng bó đơn giản cho hắn, nếu không, hắn hiện tại cũng không có sức mà giả bộ nhàn nhã. Nghe vậy, Bạch Thanh nhíu mày, "Tay chân phải của cậu đã bị gãy, nếu không nhanh chóng chữa trị, có lẽ sẽ không bao giờ hồi phục." Lưu Diệc Thư nghiêng đầu liếc anh một cái, trên mặt lộ ra nụ cười ma mị phiến tình, "Bạch Thanh, anh yêu tôi sao?" Câu hỏi nhẹ nhàng và chậm rãi, rất khó nhìn ra Lưu Diệc Thư không phải cố ý, Bạch Thanh mím chặt môi, một lúc sau, cuối cùng cũng nhấc chân bước vào, anh đến bên cành Lưu Diệc Thư và ngồi xổm xuống, "Nếu như nhị thiếu gia đồng ý, tôi có thể đưa cậu đến một nơi rất xa đi khỏi Hoa Thành ... " "Vậy chúng ta cứ sống tiếp cho đến khi chết đi, làm một kẻ tầm thường sao?" Lưu Diệc Thư không hài lòng ngắt lời anh, trong mắt không giấu được cảm xúc và sự lạnh lùng, "Bạch Thanh, xem ra là hôm nay anh không thật lòng đến cứu tôi, có phải anh muốn nói cho tôi biết khổ sở tôi phải chịu ngày hôm nay có phải là dùng để trả món nợ giết chết anh trai ngày đó đúng không? Sau đó theo anh cao cao chạy xa bay?" Bạch Thanh không nói lời nào mà nhìn thẳng vào Lưu Diệc Thư, giọng nói cũng không chưa nhiều cảm xúc, "Em trai tôi nói nó đang học ở London, hàng năm đều nhận được tiền tôi gởi, nó nói nó có một cuộc sống rất hạnh phúc, đã kết bạn được với rất nhiều người. Điều đáng tiếc duy nhất là nó không được gặp anh trai của mình." Ánh mắt Lưu Diệc Thư lóe lên, khó khăn lắm quay đầu đi chỗ khác, hắn chế nhạo, "Anh đang muốn nói cái gì nói lẹ lên?" "Tôi vẫn luôn tưởng rằng cậu nhốt nó." "Ồ," Lưu Diệc Thư ngẩng đầu cười, như là ảnh hưởng đến vết thương lại thêm một tiếng răng rắc, "Bạch Thanh, anh đúng là ngu ngốc, tôi nói dối mà anh cũng chịu tin? Bây giờ nhốt người là phạm pháp đó, Lưu Diệc Thư tôi là nhị thiếu gia của tập đoàn Lưu thị, làm sao tôi có thể làm một chuyện ngu ngốc như vậy?" "Nhưng tôi vẫn không thể tìm được nó." Bạch Thanh nói. Lưu Diệc Thư dùng ánh mắt ngu xuẩn nhìn anh, "Em trai của anh rất thông minh, lúc đó tôi mới nói với nó, nếu nó tiếp tục ở bên cạnh anh, anh sẽ chết nhanh hơn, bởi vì có những người đang nhìn chằm chằm vào anh và nhìn chằm chằm vào tập đoàn Lưu thị, bọn họ có khả năng dùng nó để uy hiếp người anh thân yêu nhất của mình, vì vậy nó liền chạy ra nước ngoài, đồng thời thay tên đổi họ cho đến bây giờ, trên đời này không còn người nào là em trai của Bạch Thanh anh nữa, tên hiện tại của nó là Lưu Thấm. " Bạch Thanh mím môi, "Người ngoài cửa đã giải quyết xong, nhị thiếu gia, mong cậu có thể đi theo tôi, bằng không ở tại chỗ này chỉ có một con đường chết." "Anh cứu tôi? Ha ha," Lưu Diệc Thư lại cười, khuôn mặt vốn xinh đẹp, hiện tại nửa khuôn mặt dính đầy vết máu, tươi cười nhìn qua rất xấu xí, "Đừng có giỡn, người có ý giết anh trai là tôi, anh chỉ đồng ý làm vậy vì bị tôi uy hiếp mà thôi, bây giờ tôi gặp nạn, bị Lưu gia dùng cực hình dằn vặt không phải là kết quả mà anh muốn thấy nhất sao? Bây giờ anh nói anh cứu tôi, kêu tôi làm sao có thể tin tưởng được anh?" "Mặc kệ cậu tin hay không thì tùy, hôm nay tôi tới cứu người." Bạch Thanh mặt không thay đổi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com