Dm Banh Bao Mua Mot Tang Mot
"Thúc muốn ở nhà của chúng ta phải dỗ dành ba nhiều nhiều." Trơn Trơn nói như một người trưởng thành, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Âu Dương Sâm, không hề bị lão đại thúc thúc hù dọa, trái lại rất bình tĩnh nói ra lời trưởng thành sớm. Âu Dương Sâm không khỏi toát mồ hôi hột, thầm nghĩ đứa nhỏ này sao lại nghịch thiên như vậy. "Âu Dương tiên sinh, thiếu gia hẳn là ngủ không ngon," Tạ Hiểu Quân thấy sắc mặt Âu Dương Sâm không được tốt lắm, vội vàng nói lời an ủi, "Thiếu gia nói chung là ngủ không ngon, trước đây cũng hay xảy ra tình huống này." Trong một câu nói ngắn gọn, Âu Dương Sâm nghe ra được chút manh mối, không khỏi hỏi, "Nghe nói lúc còn ở tỉnh G, các người phải sống dựa vào cửa hàng hoa kia, nhất định là rất vất vả." Tạ Hiểu Quân vội vàng xua tay, "Công việc kinh doanh của tiệm hoa khá tốt, vừa đủ duy trì sinh hoạt, chúng ta có tiền tiết kiệm nên cuộc sống cũng khá." Gởi ngân hàng? Âu Dương Sâm nhướng mày, rồi thầm nghĩ, Dịch Dương có tiền để mua một biệt thự như thế này, không biết tiền kia là ở đâu ra? Chắc chắn không thể lấy từ nhà họ Dịch, Âu Dương Sâm có chút tò mò, nhưng vẫn bình tĩnh nói, "Mẹ của Trơn Trơn và Tiểu Hải đâu rồi?" Rốt cục cũng hỏi đến chỗ mấu chốt. Một hàng phông chữ khổng lồ xuất hiện trong đầu Tạ Hiểu Quân. Nhưng bị ánh mắt vô hại của Âu Dương Sâm nhìn, Tạ Hiểu Quân đổ một thân mồ hôi hột, suy nghĩ một chút mới trả lời, "Mẹ của Trơn Trơn và Tiểu Hải đã bỏ đi khi vừa sinh con." Ở trước mặt hai đứa trẻ mà nhắc tới chữ mẹ này, huống chi là nói tới mẹ của Trơn Trơn và Tiểu Hải, mặc dù mẹ ruột của hai đứa bây giờ đã ở trên lầu, nhưng giọng điệu của Tạ Hiểu Quân vẫn rất trầm và cẩn thận. Âu Dương Sâm khẽ nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười tà mị, "Thật đáng tiếc." Trong lời nói này càng là hả hê, Tạ Hiểu Quân nghĩ thầm. "Thúc thúc, sau này thúc sẽ sống ở nhà chúng ta." Tiểu Hải vừa ăn thịt viên vừa ngậm thìa nhỏ trong miệng, nhìn Âu Dương Sâm bằng đôi mắt lấp lánh ánh sao. Âu Dương Sâm, người bị ánh mắt sùng bái và tin tưởng tuyệt đối của đứa trẻ nhìn tới, sảng khoái đồng ý, nhưng Trơn Trơn bên cạnh lại bĩu môi, liếc nhìn Tiểu Hải đang rất vui vẻ, rồi nhìn người đàn ông cao lớn và đẹp trai bên kia, khinh bỉ nói, "Nằm mơ, ba ba sẽ không đồng ý." Tạ Hiểu Quân đã suýt khóc trước lý lẽ cứng rắn của Trơn Trơn, tiểu thiếu gia, con đừng thông minh như vậy được không a? Đương nhiên Âu Dương Sâm biết rõ Lưu Diệc Dương sẽ không đồng ý, nhưng trên mặt cũng không thấy nhiều vẻ bất lực cùng thất vọng, ngược lại là chống tay lên bàn ăn kiểu Âu, bộ dáng hoàn toàn ôm ngực. Một lát sau, anh ta kéo Tiểu Hải qua ôm vào lòng, ở bên tai cô bé lặng lẽ thì thầm vài câu, khuôn mặt Tiểu Hải lập tức tỏa sáng, vỗ tay nói không sao, được rồi. Trơn Trơn mặc kệ bọn họ, leo thẳng xuống ghế rồi quay vào góc chơi với các khối xếp gỗ, tên nhóc đang xây một ngôi nhà, không phải là một tòa nhà đơn giản có mấy tầng, mà là một trang viên với cấu trúc rất phức tạp. Vì vậy, mới mất thời gian dài như vậy, những trò chơi có độ khó này phù hợp với trẻ em trên năm tuổi, hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của Trơn Trơn, nhưng Lưu Diệc Dương hết lần này tới lần khác mua cái này, nói rằng Trơn Trơn cũng muốn mua nó. Âu Dương Sâm ở một bên nhìn nhìn, cảm thấy Dịch Dương cần phải dành thời gian đưa Trơn Trơn đi kiểm tra trí thông minh. Tài nghệ này và chỉ số IQ này đã vượt qua tuổi thật nhiều lắm. "Tên thúc là gì?" Trơn Trơn đang xây cửa sổ ở một trong những ngôi nhà trong trang viên, không ngẩng đầu lên hỏi. "Âu Dương Sâm." Trơn Trơn ồ một tiếng, chăm chú nhìn vào tác phẩm còn dang dở của mình và nói, "Thúc có phải là bạn với ba ba không?" "Ừ, bạn rất tốt." Âu Dương Sâm cảm thấy giao tiếp với một đứa trẻ hai tuổi không cân xứng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất thoải mái. "Tốt như thế nào?" Trơn Trơn rốt cục ngẩng đầu, nhìn thẳng Âu Dương Sâm. Âu Dương Sâm cũng nhìn nó, khóe miệng hơi nhếch lên, "Loại tốt nhất." "Thúc thích ba ba hả?" Bằng một giọng non nớt, khẩu khí chững chạc. Âu Dương Sâm không rõ thích trong miệng Trơn Trơn là có ý tứ gì, liền nghe thấy nó nói, "Có rất nhiều người thích ba của con, thúc không phải là người tốt nhất." Là một người đàn ông trưởng thành, Âu Dương Sâm, giống như mọi con sư tử, ý thức phân chia lãnh thổ cực kỳ mạnh, những lời nói suông của đứa bé đã thành công thu hút sự chú ý của anh ta, anh ta nheo mắt và hỏi với giọng điệu dụ dỗ, "Ai thích ba ba của con?" Trơn Trơn đang loay hoay làm việc, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu, dùng ánh mắt trong veo nhìn Âu Dương Sâm, "Hiện tại không muốn cho thúc biết." Thực tế là khoe mẽ! Lửa trong lòng Âu Dương Sâm gần như bùng cháy, nhưng vừa nhớ rằng Trơn Trơn là con của Dịch Dương, dù có tức giận đến đâu cũng không thể làm gì được tên nhóc này, vì vậy anh ta đã kìm lại lửa giận, và tiếp tục lừa cậu nhóc, "Trơn Trơn, nói cho thúc thúc, thúc thúc mua đường cho con ăn." "Con không thích ăn đường." "Mua đồ chơi?" "Nhà của chúng ta còn nhiều mà." "Vậy con muốn cái gì? Thúc thúc đều có thể thỏa mãn con." "Thật sao?" Khuôn mặt vô cảm của Trơn Trơn cuối cùng cũng buông lỏng. Âu Dương Sâm nhìn thấy một đường sinh cơ, liền vội vàng bám vào, "Thật sự, thúc thúc chưa bao giờ gạt người." Trơn Trơn chống cằm, suy nghĩ một chút rồi nói ra nguyện vọng của mình, "Con muốn đến Disney." Rốt cuộc là đứa bé a, ngực Âu Dương Sâm không ngừng cảm khái, cho dù có phát triển tốt như thế nào đi nữa, dù chỉ số IQ cao đến đâu, thì vẫn là một đứa trẻ, vẫn còn thích đi chơi, thích mới mẻ náo nhiệt, thích những thứ chưa từng thấy qua. Điều ước này đối với anh ta mà nói vô cùng dễ dàng, vì vậy anh ta vỗ về cái đầu nhỏ của Trơn Trơn, cười nói, "Được rồi, thúc thúc dẫn con đến Disneyland ở Hong Kong chơi nhé." "Một lời đã định." Trơn Trơn duỗi tay ra, ngón tay út nhỏ bé hơi cong lên, Âu Dương Sâm mỉm cười duỗi ngón út của mình ra, vì vậy một ước định vượt tuổi tác đã thành lập, Âu Dương Sâm còn chưa quên được tình địch, vì vậy lại hỏi, "Con vừa nói còn người nào thích ba ba nữa?" Trơn Trơn lại đem sự chú ý của mình chuyển qua các khối nhà, thuận miệng nói, "Có rất nhiều, con, Tiểu Hải, Hiểu Quân ca ca còn có Lý bà bà, Vương ca ca..." Âu Dương Sâm giật giật khóe miệng, nụ cười trên mặt gần như không giữ nôit, "Trơn Trơn, con vừa nói thúc không phải là người tốt nhất." "Đúng vậy." Trơn Trơn tự nhiên trả lời, "Con với thúc không quen, đương nhiên thúc không phải là tốt nhất." Âu Dương Sâm, người đã gần 30 tuổi, bị đánh bại hoàn hảo trước Trơn Trơn hai tuổi. Tiểu Hải như một làn khói lao vào phòng ngủ, con bé nhìn thấy ba ba đang đứng trên ban công hút thuốc, con bé ghét thuốc lá, lại càng ghét ba ba hút thuốc, bởi vì Lý gia gia trước đây ở cạnh nhà họ đã chết sau khi hút thuốc quá nhiều, con bé biết rằng ông chết nghĩa là rời bot mọi người, mà cái 'mọi người' đó cũng bao gồm cả nó và Trơn Trơn, vì vậy con bé phồng hai má tức giận bước tới, giọng nói trẻ con non nớt cứng ngắc cắt vào không khí, "Ba ba, không được hút thuốc." Lưu Diệc Dương bị giọng nói của đứa nhỏ làm cho giật mình, quay đầu lại thì thấy nhóc con có vẻ buồn bực, vội vàng bỏ điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó ôm đứa nhỏ lên, "Ăn no chưa?" Cửa hàng ăn vặt lập tức lắc đầu, hai hàng lông mày mỏng khẽ nhăn lại, làm bộ đáng thương nói, "Ba ba, con ăn không no." "Vậy thì ba ba sẽ dẫn con xuống và ăn nhiều hơn, được không?" Cửa hàng ăn uống lại lắc đầu, "Không muốn." "Sao vậy?" Lưu Diệc Dương hiếu kỳ, sở thích lớn nhất của Tiểu Hải có lẽ là ăn, thật ra thì thích ăn cũng không có gì sai cả, đồ ăn là của trời cho mà. bản edit thuộc về nogochan88nugus.wordpress.com Tiểu Hải nhướng mắt nhìn ba ba, yếu ớt nói, "Đồ ăn thúc thúc làm bị ăn hết rồi." Lưu Diệc Dương nheo mắt, tài nấu nướng của Âu Dương Sâm quả thật ngoài sức tưởng tượng của cậu, lần thứ hai đến nhà, anh ta đã chiếm được trái tim của Tiểu Hải, đây không phải là một dấu hiệu tốt. Lưu Diệc Dương ôm Tiểu Hải chặt hơn, cười nói, "Ba ba gọi Hiểu Quân ca ca đến làm cho con ăn nhé." "Không muốn," Tiểu Hải lại lắc đầu, "Con chỉ muốn ăn đồ ăn thúc thúc làm." Lưu Diệc Dương sửng sốt, sau đó nở nụ cười, Âu Dương Sâm anh hay lắm, còn dám đánh chủ ý lên đứa nhỏ của cậu. Tiểu Hải hồi lâu không đợi ba ba trả lời, cắn môi, đột nhiên ôm lấy cổ ba ba, chu chu cái miệng nhỏ nói, "Ba ba, ngày nào con cũng muốn ăn cơm thúc thúc nấu." Mỗi ngày? E rằng lời này lại bị tên hỗn đản Âu Dương Sâm dạy cho. Nhưng có thể mua được Tiểu Hải nói những điều tốt đẹp đối cho anh ta, quả thật là một kỹ năng, Lưu Diệc Dương suy nghĩ một chút, vỗ vỗ thân thể Tiểu Hải nhỏ nhắn, nhẹ giọng nói, "Thúc thúc bề bộn nhiều việc lắm, mỗi tháng chỉ có thể đến một lần." "Nhưng... nhưng con chỉ muốn ăn ca ci (KFC)." Tiểu Hải hết cách. "Ba ba hứa với con, để thúc thúc đến lúc rãnh, có được không?" Tiểu Hải trong lòng buôn buồn gật đầu, một lát sau còn nói, "Ba ba, thúc thúc nói thích ba." Lưu Diệc Dương trên trán nổi lên vài sợi gân xanh, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Ba ba cũng rất thích thúc." "Hi hi, con cũng thích." "Ba ba cũng thích con." Tiểu Hải nằm trên vai ba ba ngáp mấy cái, quy tắc ăn uống đầu tiên của cửa hàng ăn uống là sau khi ăn xong phải đi ngủ. Lưu Diệc Dương cưng chiều hôn lên cái trán nhỏ nhắn của Tiểu Hải, chậm rãi đi đến bên giường đặt con bé vào trong chiếc chăn bông mềm mại. Rời khỏi vòng tay của ba ba khiến nhóc con có chút khó chịu, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi sau khi lăn vài vòng trên chiếc giường rộng rãi quen thuộc, Lưu Diệc Dương ngồi ở trên giường một hồi, bảo đảm Tiểu Hải sẽ không tỉnh lại trong chốc lát mới quay đầu nhìn về phía cửa, không khỏi kinh ngạc nhìn thấy tên hỗn đản xúi giục con gái đang đứng ở đằng kia. Âu Dương Sâm ung dung đút hai tay vào trong túi, thân hình cao lớn dựa vào khung cửa, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, nhưng Lưu Diệc Dương hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ dịu dàng cố ý của anh ta, dời đi ngay khi liếc nhìn, cậu nhét chăn bông cho Tiểu Hải, rồi mới đứng dậy đi về phía cửa. Nhìn thấy cậu đi tới, đáy mắt Âu Dương Sâm lập tức hiện lên một tia cảm xúc dịu dàng. Lưu Diệc Dương tự nhiên nhìn thấy điều này, lại vẫn duy trì vẻ mặt vô cảm, chỉ là chen qua thuận tiện đóng cửa phòng. "Tiểu Hải đang ngủ? Nhóc vừa..." Ai da. Lời nói của Âu Dương Sâm bị cái nắm tay đột ngột của Lưu Diệc Dương cắt ngang, Lưu Diệc Dương kiên trì tập thể dục mấy năm nay rồi, tuy rằng thân thể này vẫn tương đối gầy, nhưng nắm đấm mà cậu không tiếc sức đấm ra vẫn tương đối có lực sát thương, nhìn Âu Dương Sâm gập người cả nửa ngày không thể duỗi thẳng eo là nhìn ra được. Nắm đấm của Lưu Diệc Dương vô tình ấn vào bụng anh ta, cậu từ từ cúi người ghé sát vào tai Âu Dương Sâm, nói từng chữ một, "Âu Dương Sâm, một người đàn ông phải ngay thẳng, lấy ra cho tôi xem bản lĩnh thật sự của anh, đừng giở những chiêu trò nhàm chán như xúi giục trẻ con, con của tôi, tôi không cho phép ai có ý xấu tới gần." Thật lâu sau, Lưu Diệc Dương thu lại nắm đấm, trên trán Âu Dương Sâm chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, Lưu Diệc Dương liếc mắt một cái, nói, "Tôi ăn cơm, đã nói hết những gì nên nói, Âu Dương Sâm, anh có thể cút ra ngoài chưa?" "Đêm giáng sinh còn chưa trôi qua." Âu Dương Sâm đứng thẳng người, tuy rằng vừa rồi nắm đấm của Lưu Diệc Dương không nhẹ, nhưng là một người đàn ông sống ở dưới họng súng, một lát sau, anh ta giống như người không bị sao cả, lúc này anh ta đang Lưu Diệc Dương đang nở nụ cười khinh thường, không biết xấu hổ đến mức nhân thần đều phẫn nộ. Tác giả có chuyện muốn nói: Con rắn béo ném một quả mìn, cám ơn đã bao nuôi \ (^ o ^) / ~ Giữa giết người và tham ô công quỹ, theo tui thì chắc là giết người nghiêm trọng hơn = =, xin tha thứ nếu tác giả là một người thiếu kiến thức pháp luật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com