TruyenHHH.com

Dm Banh Bao Mua Mot Tang Mot


Thời gian như trôi qua rất lâu, lại như chỉ một giây ngắn ngủi, Lưu Diệc Dương từ trong bóng tối tỉnh lại, nghe thấy có người nói chuyện, giọng kia hình như ở đối diện cửa, cậu nghe không rõ lắm, "Sâm ca, 30 phút nữa cảnh sát sẽ đến."

Không có ai trả lời.

Chỉ nghe thấy tiếng ba ba lạ lùng, kéo dài không ngừng.

Cậu muốn mở mắt ra lại phát hiện mi mắt nặng nề giống có búa đè lên, cậu không mở ra được. Phản ứng trực tiếp nhất là thân thể đang bị cuộn sóng đánh thẳng vào, lay động lay động, cảm giác kia cũng không phải là không thể chấp nhận, chỉ là có chút khó chịu.

"Nói các anh em rút lui." Một lúc sau, một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên, mang theo vẻ quyến rũ sâu sắc, trong đầu Lưu Diệc Dương tìm kiếm thông tin về âm thanh này, trí nhớ của cậu luôn chính xác chỉ cần nghe qua sẽ không quên nhưng cho dù cậu có nghĩ gì cũng không có manh mối.

Cậu nhớ kỹ mình bị Lưu Diệc Thư thọc một dao, thực sự con mẹ nó quá đau, cái này cũng đủ cho thấy Lưu Diệc Thư thực sự muốn giết cậu, uổng cho hai mươi năm qua cậu đã nuôi một con sói mắt trắng mà không hay biết. Người khác đâm mình một dao, nói gì cũng phải lịch sự đáp lễ, nên cậu đã kích hoạt quả bom sớm đã chôn trong phòng, bom là để phòng tương lai có người phát hiện bí mật gia tộc, chỉ không ngờ rằng nó sẽ có ích sớm như vậy, cả căn phòng bị nổ tung ngay lập tức, tiếc là không biết liệu có nổ chết tên khốn Lưu Diệc Thư kia hay không.

Bây giờ ý thức của cậu vẫn còn, có nghĩa là cậu chưa chết, vậy ai đã cứu cậu? Người vừa nói kia là ai?

"Tỉnh ?" Âu Dương Sâm nhìn người dưới thân khẽ nhúc nhích mi mắt, trong mắt lóe lên vẻ vui đùa, giọng nói mang theo ý cười lướt qua không khí yên tĩnh, anh ta mặc đồ màu đen, áo trên còn nguyên vẫn gọn gàng trên thân thể rắn chắc, chỉ cởi cúc quần tây và khóa kéo, lúc nói chuyện động tác dưới hạ thể cũng không dừng lại, còn vô cùng hăng say đánh vào trong thân thể người bên dưới.

Bang bang bang.

Tiết tấu khá vang dội, chứng tỏ chỉ số phù hợp của cả hai rất cao.

Ba ba ba.

Lưu Diệc Dương vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ đung đưa trước mặt mình, lên xuống, gần xa, theo động tác của người đàn ông, cậu cảm thấy thân thể mình chậm rãi lắc lư, thân hình của người kia cách cậu quá gần, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy mình trong con ngươi đen thuần của đối phương. Bản edit của nogochan88nugus.wordpress.com

Cậu không thể không mở to mắt.

Vẻ mặt này làm cho bộ dáng cậu có chút buồn cười, trực tiếp làm Âu Dương Sâm đang cưỡi trên người cậu thích thú, trên khuôn mặt ma quỷ như tạc kia hiện lên một nụ cười, chậm rãi nói, "Tuy rằng lớn lên không được tốt lắm, nhưng ngủ rồi lại có vị rất ngọt."

Lưu Diệc Dương không có thời gian để kinh ngạc làm sao thứ của đối phương lại có thể ở trong cơ thể mình, ngược lại, cậu nhìn thấy trong mắt người đó một khuôn mặt xa lạ.

Mắt to, mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, khuôn mặt cũng nhỏ nhắn, đây không phải là cậu.

Tuyệt đối không phải!

May là dù vui mừng hay tức giận đến mức nào cũng không thể hiện nhiều, nên người khác nhìn vào chỉ thấy đang mở to mắt.

Cậu lúc này đang nửa nằm trên chiếc bàn vuông dựa vào tường, trên người không mảnh vải che thân, hai chân bị người bên kia duỗi thẳng đến mức tối đa, người đàn ông xa lạ phía đối diện đang đứng ngay ngắn trên mặt đất, thậm chí cả quần cũng không cởi, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể thấy vật đó của người đàn ông xâm nhập vào cơ thể mình như thế nào. Hành động cực kỳ xấu hổ này khiến hơi thở của Lưu Diệc Dương như ngưng trệ, giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng vai đã bị anh ta giữ chặt, Âu Dương Sâm đè lại, "Tôi còn chưa nếm đủ, cậu gấp cái gì?" Vừa nói, anh ta vừa dùng sức đẩy về phía trước, Lưu Diệc Dương cảm thấy nội tạng cũng sắp bị anh ta đẩy ra ngoài, cậu tức giận quát lên, "Cút đi!"

Người chưa cút đã thấy choáng váng.

Giọng nói này... Cũng không phải của cậu.

Âu Dương Sâm hừ một tiếng, "Khẩu khí không nhỏ." Phía dưới càng ra sức thúc mạnh về phía trước, trong phòng vang lên tiếng ba ba bên tai không dứt, Lưu Diệc Dương liều mạng trừng mắt nhìn người phía trên, giơ tay tát qua. Âu Dương Sâm không ngờ cậu lại dám động thủ, trên má anh ta lập tức có hình năm ngón tay, động tác hung hăng rốt cuộc dừng lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Lưu Diệc Dương, Lưu Diệc Dương nhìn lại không chịu thua kém, dùng giọng nói xa lạ với mình, "Tôi nói lại lần nữa, cút xuống khỏi người tôi!"

"Nếu tôi không xuống." Âu Dương Sâm vươn tay lau vết máu nơi khóe miệng, lau ra sự nguy hiểm.

Lưu Diệc Dương nhìn anh ta cong môi, nghiến răng nghiến lợi nói, "Vậy hôm nay anh phải nằm khiêng ra."

Âu Dương Sâm hơi thay đổi sắc mặt, anh ta nhìn xuống con dao gọt hoa quả đang chạm vào cổ mình, sau đó lại nhìn đến người thấp hơn mình cái đầu ở phía dưới, thật sự là bất cẩn, con dao gần kề lúc nào cũng không nhận thức được.

Thấy đối phương bất động thanh sắc, vài phút sau Lưu Diệc Dương đưa dao tới gần hơn, mũi dao đè mạnh vào làn da của đối phương không chút do dự, "Đi xuống!"

Âu Dương Sâm đột nhiên bật cười, anh ta vẫn đè bên trên, thứ kia vẫn đang chôn trong người của Lưu Diệc Dương, tuy rằng hai người giằng co nhưng thân thể lại liên kết chặt chẽ với nhau, trông rất kỳ quái.

Lưu Diệc Dương hoàn toàn không biết anh ta bị làm sao, khi hoàn hồn lại thì con dao trong tay đã bị lấy mất, đối phương đang nghịch con dao gọt hoa quả nhỏ, trong mắt lóe lên một nụ cười không rõ ý nghĩa, "Nghe đồn Dịch Chính Nguyên không muốn nhìn thấy người con trai này, tôi thấy chắc vì cậu có phần máu me."

Lưu Diệc Dương không nói nên lời, dao bị đoạt rồi, cậu phải tìm cách khác để trốn đi, cậu sống hơn 30 năm ngoại trừ quen Ngô Mạn Ny, bên ngoài cũng không có người nào khác. Mặc dù cậu chẳng bài xích đồng tính nhưng cũng không có biện pháp tiếp thu, chưa kể người nằm dưới là mình thì càng không thể chấp nhận được.

"Sao không nói chuyện?" Âu Dương Sâm cúi đầu, nâng cánh tay mảnh khảnh kia đè lên đỉnh đầu, tuy người dưới có vẻ ngoài bình thường nhưng ánh mắt lại rất sáng, giống như một viên opal, cho dù không phải cố ý, cũng khó có thể che giấu ánh sáng trong đó. Âu Dương Sâm nhìn trong lòng khẽ động, cái thứ to lớn chôn ở trong cơ thể Lưu Diệc Dương không tự chủ phồng lên một chút, Lưu Diệc Dương đương nhiên cảm giác được, lập tức xanh mặt mày, chẳng kịp nghĩ ngợi nhấc chân đá lên nhưng bị Âu Dương Sâm đè lại trước, không thể động đậy.

* Đá Opal là một loại đá đặc biệt được thiên nhiên hình thành và có hiệu ứng lóe màu sặc sỡ-màu cầu vồng là những viên đá Opal có các màu của những loại đá quý khác gộp lại. Opal còn được gọi là đá mắt mèo, giúp cho người đeo tăng thị lực.

"Anh muốn cái gì?" Lưu Diệc Dương nhìn anh ta chằm chằm, cảm thấy mình mất đi khả năng khống chế tình huống.

Cảm giác không xong rồi, hoàn cảnh trước mắt làm cho cậu choáng váng, không biết mình ở đây như thế nào, không biết "bản ngã" này có phải là chính mình hay không, cũng không biết người này đến từ đâu, huống chi là tại sao lại nằm – gọn – lỏn dưới thân một người đàn ông.

Đm!

Cho dù được công nhận là một quý công tử nho nhã nhưng lúc này cậu cũng phải buông lời chửi tục.

"Trước hết dể cho tôi ra xong đã." Âu Dương Sâm nhẹ giọng nói xong, đột nhiên cúi xuống ngậm lấy môi của cậu.

Một mùi thuốc lá nhàn nhạt xâm nhập vào trong miệng, quấn lấy đầu lưỡi, giống như một con rắn linh luyện yoga, tung hoành quấn quít, thật lâu chưa rời đi.

Lưỡi bên kia hung hăng quét một vòng trong miệng cậu, thậm chí không buông tha bất cứ ngóc ngách nào, Lưu Diệc Dương bị cách hôn này làm cho choáng váng, vừa nghĩ tới kháng cự, Âu Dương Sâm đã thẳng tắp dứt ra, đầu lưỡi quét một vòng khóe miệng, giọng nói của anh ta nhàn nhạt mà gợi dục, "Cậu đúng là ngọt."

Lưu Diệc Dương bị cách nói chuyện này làm cho cay mắt, hai tay vốn dĩ đang đè lên đỉnh đầu đột nhiên tránh thoát, lại tát vào gương mặt đối diện, lần này thất bại, bị Âu Dương Sâm dễ dàng nắm chặt cổ tay, ánh mắt anh ta trầm xuống, trực tiếp thẳng lưng, dùng hành động để nói. Bản edit của nogochan88nugus.wordpress.com

Cảm giác bị vật cứng phía sau xâm nhập thật sự rất khó chịu, tay chân Lưu Diệc Dương đều bị khống chế, muốn phản kháng cũng phí công vô ích, chỉ có thể như cừu non chờ bị làm thịt, cắn môi không muốn phát ra âm thanh.

Âu Dương Sâm bị động tác này chọc cười, vì vậy ác ý đẩy mạnh, đụng đến một điểm nhất định, Lưu Diệc Dương thất thần kêu lên thành tiếng.

Tuy rằng ý chí của cậu rất mạnh mẽ nhưng thân thể này không chịu nghe lời.

Âu Dương Sâm cũng phát hiện ra điều này, mỗi lần tiến vào đều đâm sâu vào chỗ đó, thậm chí còn ác ý cắn mạnh vào vai trần của cậu, khi miệng Âu Dương Sâm chạm đến hai điểm trên ngực, Lưu Diệc Dương không thể khống chế run rẩy không ngừng.

Cảm giác buồn nôn tưởng tượng không có kéo đến, trong cơ thể, sự hưng phấn xa lạ nổi lên bừng bừng làm cho cậu cảm thấy kỳ quái, đồng thời cậu cũng rõ ràng ý thức được, xong rồi.

Bị một kẻ lạ mặt ép làm kiểu đó, cậu không hề cảm thấy buồn nôn trái lại còn bắt đầu có điểm hưởng thụ.

Âu Dương Sâm nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu không khỏi nhếch môi cười, động tác càng trở nên kịch liệt, sau đó đột nhiên chạy nước rút mạnh mẽ phóng vào trong cơ thể Lưu Diệc Dương mãn nguyện. Cùng lúc đó Lưu Diệc Dương cũng đạt tới cao trào, đầu óc trống rỗng giây lát, cơ thể cũng co giật, khi định thần lại thì người đàn ông vẫn đang đè lên người cậu đã đứng dậy, đang động thủ kéo khóa quần lên.

Cầm thú ngay lập tức trở thành thân sĩ danh giá áo mũ chỉnh tề.

Khốn kiếp.

Lưu Diệc Dương lúc này mới có thời gian nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm đen, quần tây kaki đen và một đôi giày da thủ công của Ý sáng bóng. Tóc anh ta đen và sáng, đôi mắt sâu thẳm như biển liếc mắt một cái liền như bị kéo vào vô biên, bóng dáng sắc bén thâm trầm, trực giác cho biết người đàn ông này nguy hiểm, cho nên Lưu Diệc Dương thức thời mím chặt miệng, không nói thêm lời nào.

Nếu bình thường, cậu có một ngàn loại phương pháp khiến người này thê thảm sống không bằng chết nhưng hiện tại dưới tình huống mất kiểm soát khiến cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không phải là đối thủ của người ta, cứ coi như bị chó cắn một lần.

Âu Dương Sâm nhìn thấy cậu yếu ớt nằm trên bàn, ánh mắt lòe lòe nhấp nháy không biết đang suy nghĩ gì, thân thể trắng nõn xếp trên mặt bàn vuông gỗ rắn chắc, giống như một que cá tuyết, nếu không phải thời gian khẩn trương, anh ta rất muốn làm thêm một lần. Âu Dương Sâm suy tư một chút liền đi tới vớt người lên, Lưu Diệc Dương bị động tác đột ngột này làm cho giật mình, hai tay không tự chủ được ôm lấy bả vai của đối phương, lúc bị nhấc lên, cậu lập tức nhớ ra mình vừa bị tên khốn kiếp này ăn sạch sành sanh, vì thế nhanh chóng thu tay lại, bộ dạng ảo não.

Âu Dương Sâm khẽ cười lồng ngực rung rung, ôm Lưu Diệc Dương hướng bên giường cách đó không xa đặt xuống, sau đó kéo chăn bông ở bên cạnh đắp cho cậu, rồi nói với bên ngoài, "A Thành."

Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, một người trẻ tuổi xuất hiện ở cửa, sắc mặt không có gì nổi bật nhưng toàn thân toát ra một chút lạnh lùng khó hiểu, điều này khiến Lưu Diệc Dương nghĩ đến Bạch Thanh, Bạch Thanh đi theo cậu thời gian là lâu nhất, tính toán cẩn thận cũng phải tám chín năm, cậu vẫn không thể tin được Bạch Thanh sẽ phản bội mình, hơn nữa còn vì Lưu Diệc Thư.

"Sâm ca." Từ Thành nhìn thoáng qua phòng trong, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, giọng nói bình tĩnh, tựa hồ đã quen với tình cảnh này. Bản edit của nogochan88nugus.wordpress.com

Nếu không phải trước đây điều tra qua Dịch gia, hắn còn không biết người nằm trên giường là thiếu gia nhà họ Dịch, Dịch Dương, chưa từng tham gia bất kỳ dịp công khai nào, thậm chí còn hiếm khi ra khỏi ngôi nhà, cho nên người bên ngoài căn bản không biết nhà họ Dịch có người như vậy. Sở dĩ hắn biết Dịch Dương là cậu do say rượu nhầm vào phòng, sau đó Sâm ca thấy đồ ăn đưa tới cửa không dùng thì phí, nên đem người từ trong ra ngoài ăn sạch một lần, hiện tại, đáng lẽ thiếu gia Dịch gia này nên khóc tới chết đi sống lại mới đúng? Tại sao vẫn bình tĩnh như vậy?

Từ Thành khó hiểu, nhưng hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ về vấn đề không liên quan, bởi vì tiếng còi của cảnh sát càng ngày càng gần, Dịch Dương vừa về nhà muộn mấy tiếng đồng hồ, không ngờ Dịch lão gia tử thực sự đã lo lắng đến mức báo cảnh sát, cố tình chuyện bé xé ra to.

Âu Dương Sâm cũng nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa tới gần, chỉ thấy anh ta đột nhiên cong môi mỉm cười, cúi người xuống nhanh chóng cắn nhẹ lên môi Lưu Diệc Dương, "Hi vọng lần sau gặp lại cậu không uống say." Nghĩa là cậu uống say chủ động trèo lên người tôi, không thể trách ai được.

Lưu Diệc Dương bị chọc tức không nhẹ, đến mức tự chủ từ trước đến nay mất khống chế, dù không biết đang xảy ra chuyện gì nhưng người đàn ông trước mặt có khả năng khiến cậu bùng nổ trong ba giây, vì vậy cậu ngoài cười nhưng trong không cười, nói, "Chúng ta tốt nhất là vĩnh viễn đừng... gặp lại."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com