Dla X Tp Moonquakes
"Đói quá các xị em ạ" - Changiuoi"Có hôm nào mà chị mình không đói không ạ?" - Bé Dâu"Sai rồi, phải hỏi là có khi nào mà chị mình không đói không?" - Bé Nho"Trung Anh đâu mà để chị mình đói thế?" - Huyền Em Bé"Mới ăn trái bắp lúc 4h chiều mà giờ lại đói" - Changiuoi"Bé Chang đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn lúc 4h bây giờ 8h tối đói là đúng rồi nhỉ" - Bé Nho"Chị sắp diễn rồi à?" - Bé Dâu"Ủa hôm nay chị Trang diễn ở đâu?" - Bé Nho"Đại học FPT đấy, ăn đỡ gì đi rồi còn diễn chị Trang ơi?" - Huyền Em Bé"Ừ sắp vô diễn, đói quá tuột đường đang ngồi ngậm đỡ viên kẹo nãy mấy bé fan cho" - Changiuoi"Chạy 1 tháng 30 show là có thật. Nhờ em chúc chị hồi tết đấy nhớ không chị Trang" - Bé Nho"Trộm vía cho tôi đi bà" - Changiuoi"Trộm vía cho chị mình, bảo trợ lý order đồ ăn sẵn cho chị đi rồi lát diễn xong ăn. Chị mà không ăn thì không có sức chạy show tiếp đâu" - Bé Nho- Chị ơi tới giờ rồi.Nghe Trung Anh nhắc nhở, Trang đưa điện thoại cho em ấy rồi đứng dậy chuẩn bị ra sân khấu. Đèn sáng lên, Changiuoi tạm thời lui cung nhường chỗ cho Trang Pháp xuất hiện.Diễn xong mệt phờ người, Trang leo lên xe với một cái bánh chocopie trong tay và chai nước suối. Cô cười đùa cùng ekip và bắt đầu xem lại các clip cùng hình ảnh của mình trong buổi biểu diễn vừa rồi. Mãi một lúc sau Trang mới bắt đầu check các tin nhắn thì phát hiện Diệp Anh đã nhắn riêng cho mình cách đây một tiếng trước."Diễn xong chưa mình ơi?" - Cún bự"Đây, đã xong rồi. Tìm tôi có việc gì thế?" - Changiuoi"Mình về tới nhà chưa?" - Cún bự"Sắp rồi" - Changiuoi"Ừ về đi, tôi chở đi ăn phở" - Cún bựTrang mở to mắt nhìn vào dòng tin nhắn vừa nhận được từ Diệp Anh. Ba phần là vì từ chữ phở, bảy phần là vì Diệp Anh bảo sẽ sang chở cô đi ăn vào giờ này. Gần nửa đêm rồi đấy trời ạ.- Chị Trang, hình như xe chị Diệp kia đúng không? - Như quay sang nói với Trang rồi chỉ cho cô chiếc xe Audi trắng quen thuộc đang đậu ở sảnh chung cư nhà cô.Xe của Trang dừng lại, cửa sau mở ra, cô còn chưa kịp bước xuống thì Diệp Anh đã mở cửa bước ra trước. Diệp Anh đứng dựa lưng vào xe khoanh tay mỉm cười đợi Trang. Và sau đó như một thói quen cô dang tay ra chờ đón cô gái tóc hồng kia lao vào lòng mình.- Sao chồng lại đến đây? - Trang cười tít mắt hơi ngẩng đầu hỏi cô nàng cao hơn mình.- Chở vợ đi ăn phở, chồng nhắn rồi đấy.- Ý là cũng nửa đêm rồi đấy, chồng đi đâu ngang qua đây à?- Có đi đâu đâu, thấy vợ đói nên sang nhà rủ vợ đi ăn thôi.- Ỏoooooo, vậy đi thôi nào, đói quá.- Vợ định mặc đồ diễn đi ăn đấy à? Đi lên nhà thay đồ đi rồi xuống đây đi ăn. Nhanh chồng đợi, khẩn trương.Trang hơi xụ mặt xuống, cô đang rất đói mà còn phải lên nhà thay đồ, có phải sẽ lâu hơn không? Còn đang phân vân thì Diệp Anh đã nói tiếp: "Hay vợ có đồ ở đây không? Lên xe chồng thay cũng được"Trang hào hứng gật đầu bảo Diệp Anh chờ mình một chút rồi chạy về phía trợ lý đang chờ. Cô lấy đồ để thay với túi xách rồi tung tăng chạy về phía Diệp Anh đang giữ cửa xe sau chờ cô. Diệp Anh đóng cửa lại cho Trang rồi lên ghế lái bắt đầu đánh lái đi. Trang hạ cửa xuống nói với ra với trợ lý của mình: "Đem đồ lên nhà giúp chị rồi mọi người cứ về đi nhá, lát đi ăn xong chị Diệp đưa chị về"Kéo kính cửa sổ lên, Trang bắt đầu loay hoay soạn đồ. Xe chạy ra đường lớn, nửa đêm hai bên đường hầu như chẳng có mấy xe đang di chuyển. Diệp Anh ân cần hỏi: "Vợ cần bật đèn không?"- Không đâu, cũng đủ sáng rồi.Vẫn giữ nguyên bộ váy, Trang bắt đầu mặc áo thun vào trước. Còn đang loay hoay cởi dây kéo váy thì Diệp Anh đã tấp xe vào lề, cô tháo đai an toàn quay ra sau nói: "Để chồng giúp cho nhanh"Trang hiểu ý xoay lưng lại vén tóc mình lên Diệp Anh liền vén áo thun lên giúp cô kéo dây khóa váy xuống. - Cám ơn xồng iu nhé.- Không có gì, vợ thay xong đi rồi mình đi tiếp - Diệp Anh chỉ vào góc trong xe nói tiếp - Đôi dép kia của chồng đấy, vợ thay giày luôn đi cho thoải mái.Trang cười tít mắt với cô rồi thoải mái cởi bộ váy xanh lấp lánh ôm sát cơ thể ra. Diệp Anh lịch sự quay lên trên giả vờ tìm nhạc để mở nhưng đuôi mắt cô vẫn thấy được Trang đang cởi giày rồi sau đó cởi luôn quần tất của mình. Cuối cùng mặc vào chiếc quần sort thoải mái là xong.Trang chỉn chu lại tóc một chút, cất hết đồ diễn vào túi xách lớn rồi nhanh nhẹn leo lên ghế phụ ngồi cạnh Diệp Anh. Cô hào hứng nói: "Xong rồi, đi ăn phở thôi"Bạn Gấu nhỏ đang rất hào hứng được đi ăn, biểu cảm lắc lư theo bài nhạc đáng yêu đến mức bạn Cún bự không kềm lòng được mà lỡ tay xoa đầu bạn nhỏ. Trang hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Anh rồi lại tặng cho cô một nụ cười tít mắt đặc trưng của mình.Diệp Anh không giấu nổi nụ cười trên khóe môi, cô quay lại tập trung vào con đường trước mắt. Nếu không phải vì Trang của Diệp Anh đói rồi thì cô thật sự muốn chạy xe thẳng xuống Vũng Tàu cho rồi. Sao mà bạn Gấu nhỏ này có thể đáng yêu đến như vậy cơ chứ.Nhân viên đem ra hai ly trà đá cùng khăn giấy ướt, Trang vui vẻ bắt đầu lấy muỗng đũa cho cả hai người. Diệp Anh lục lọi trong giỏ một lúc rồi đưa cho Trang một sợi dây buộc tóc: "Cột tóc lên đi mình"- Ỏ, cám ơn xồng iu, chu đáo quá.- Chuyện, chăm con quen rồi giờ chăm vợ thôi.Trang vừa cột tóc mình lên vừa hỏi: "Boorin đâu rồi, sao không dẫn con bé theo chơi"- Mình ơi nửa đêm rồi đấy, con nít phải đi ngủ sớm mai còn dậy sớm đi học.- Ừ nhỉ, tôi quên mất hahaha. Thế thì bà cho con ngủ rồi trốn con đi ăn phở à?- Ừ, lo cho con xong tới lo cho vợ. Này, đọc tin nhắn thấy vợ than đói, tuột đường thế là phải đánh xe từ Cát Lái sang Quận 7 chở vợ đi ăn.- Ơ thật à, tôi cứ tưởng bà đi công việc ngang qua nhà tôi nên mới tiện đường đi ăn.Diệp Anh lắc đầu định trả lời thì phở được mang ra. Tạm thời ngưng việc nói chuyện lại, hai người đều tập trung vào tô phở nóng đến bốc khói trước mặt mình.- Này có clip của bà diễn khi nãy rồi này.Diệp Anh đưa màn hình điện thoại qua cho Trang nhưng cô gái tóc hồng kia chỉ lướt qua rồi gật gù tập trung vào tô phở. Diệp Anh cười cười vừa ăn vừa xem tiếp một mình. Quen biết nhau lâu như vậy rồi nhưng cô vẫn phải tự hỏi Trang Pháp cách đây 3 tiếng đồng hồ xinh đẹp rạng ngời trên sân khấu và cô nàng Thùy Trang đang tận hưởng tô phở trước mặt mình có phải là một người không.Trang Pháp rất trưởng thành và quyến rũ còn Changiuoi thì vô cùng đáng yêu.Diệp Anh mới ăn được nửa bát phở thì nhìn sang bên kia Trang đã ăn hết cả bát và ánh mắt thì còn đang nhìn ngó về phía nồi nước lèo đang bốc khói nghi ngút. Không phải là do Trang ăn nhanh đâu mà là do cô bận ngắm Trang trên tiktok quá thôi.- Ăn thêm bát bữa đi bé - Diệp Anh khích lệ.- Thôi, tối rồi ăn nhiều béo lắm - Trang lắc đầu từ chối.- Béo vẫn xinh. Tôi nói thật, bé Trang có béo đâu. Ăn đi.- Không đâu, nhiều lắm ăn không hết.- Gọi thêm đi, tôi ăn phụ cho.Ánh mắt Trang sáng lên liền gọi cô bán phở: "Cô ơi cho con thêm 1 bát đặc biệt nữa nhé, thêm 1 quả trứng chần luôn ạ"Quay lại xe lúc 2h sáng với 2 bát phở đặc biệt, 2 cái quẩy và 2 quả trứng chần trong bụng, Trang buồn ngủ đến díu cả mắt. Diệp Anh chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh trong xe, mở máy lọc không khí lên cho cô rồi dịu dàng nói: "Trang ngủ đi, tí đến nhà tôi gọi"Trên xe phát một vài bản nhạc thịnh hành của giới trẻ, Diệp Anh thuần thục đánh tay lái chở cô gái tóc hồng đang đắp thêm chiếc áo khoác của cô ngủ gục trên ghế về nhà. Đại lộ Nguyễn Văn Linh cho phép chạy tốc độ 80km/h nhưng Diệp Anh chỉ chạy ở mức 40km/h. Đưa em về nhà,
Mây trôi chiều tà
Thật lòng chỉ muốn lối đi này càng về càng xa
Đưa em về nhà,
Con tim thật thà
Đèn đỏ trên phố, nếu như mà được thì đỏ hết thêm 5 thêm 7 ngã tư.Khi xe dừng lại ở sảnh chung cư cũng là lúc Trang ngơ ngác thức dậy. Cô vươn vai ngáp dài một cái rồi mới chồm sang ôm lấy Diệp Anh. Dụi đầu vào mái tóc thơm mùi đặc trưng của bạn mình, Trang trong vô thức dùng tông giọng trẻ con của mình nói: "Cám ơn xồng iu đã đưa vợ đi ăn phở nhé. Cún lái xe về cẩn thẩn, về tới nhà nhắn tin báo an toàn cho tôi đấy"- Ừ, Trang đi lên nhà đi.- Về nhà đi ngủ, đừng uống rượu nữa đấy.- Biết rồi mà.- À chuyện ồn ào trên mạng mấy nay Cún có cần tôi giúp gì không?- Không, tôi ổn mà. Trang đừng lo lắng, tôi không sao.Trang nhìn sâu vào mắt Diệp Anh, mãi một lúc cô mới thở dài nói: " Điều Trang khâm phục nhất ở Cún là Cún có thể mạnh mẽ tự mình gánh vác tất cả mọi việc nhưng mà đó cũng chính là điều Trang ghét nhất ở Cún. Cún cứ tỏ ra là mình ổn, Cún chẳng cho phép bất cứ ai giúp đỡ mình cả. Trang rất mong rằng một ngày nào đó khi mà Trang hỏi Cún có ổn không Cún có thể tin tưởng Trang mà nói rằng Cún đang không ổn chút nào. Có thể Trang chẳng giúp được gì nhiều nhưng ít nhất Trang vẫn có thể cho Cún một chỗ dựa mà"
Có lẽ Diệp Anh đã mang cái "số" phải tự mình giải quyết mọi việc quá lâu rồi. Lâu đến nỗi mọi người xem như việc tự lập của cô là đương nhiên mà chẳng có mấy ai biết được chẳng qua đây là bức tường phòng thủ tâm lý của một người sợ hãi bị từ chối. Đứa trẻ yếu ớt trong cô được quấn quanh bởi tầng tầng lớp lớp áo giáp sắt. An toàn đấy nhưng mãi mãi nó chẳng thể tự do mà trưởng thành được.Nhìn thấy ánh mắt mất mát của Trang Diệp Anh lúc này mới hiểu lời từ chối của cô đã bóp nát niềm vui của cô ấy. Cô đã nghĩ mình từ chối sự giúp đỡ là vì không muốn Trang phải nhọc lòng nhưng thật ra cô chỉ đang bảo vệ sự tự tôn của mình mà thôi. Cô sợ rằng một khi nhận được sự giúp đỡ cô sẽ trở nên yếu đuối, phụ thuộc, dựa dẫm vào sự ân cần ngọt ngào ấy.Trong quá khứ, Diệp Anh từng một lần buông thả sự phòng thủ mạnh mẽ ấy để dựa dẫm vào sự phỉnh nịnh ngọt ngào của người khác. Để rồi kết quả là hết lần này đến lần khác cô bị tổn thương bởi một người mà mình đã tin tưởng trao cho họ chìa khóa bước vào lãnh địa của mình.Còn gì đau đớn hơn việc mình bị lừa dối bởi một người mà mình từng tin tưởng trao cho họ cả con tim? Lê bước ra khỏi cuộc hôn nhân với một trái tim nát bét bởi những vết thương sâu hoắm. Lớp áo giáp phòng thủ của Diệp Anh càng thêm nặng nề và gắn thêm vô số gai nhọn.Nhưng sau hôm nay có lẽ cô cần học cách tháo lớp áo giáp đầy gai nhọn đó xuống thôi. Có thể không phải là để cô sẵn sàng đón nhận một người nữa bước vào lãnh địa nhưng chí ít sẽ không làm tổn thương những người muốn đên bên cạnh ôm lấy mình. Đặc biệt là cô nàng tóc hồng kia.
Mây trôi chiều tà
Thật lòng chỉ muốn lối đi này càng về càng xa
Đưa em về nhà,
Con tim thật thà
Đèn đỏ trên phố, nếu như mà được thì đỏ hết thêm 5 thêm 7 ngã tư.Khi xe dừng lại ở sảnh chung cư cũng là lúc Trang ngơ ngác thức dậy. Cô vươn vai ngáp dài một cái rồi mới chồm sang ôm lấy Diệp Anh. Dụi đầu vào mái tóc thơm mùi đặc trưng của bạn mình, Trang trong vô thức dùng tông giọng trẻ con của mình nói: "Cám ơn xồng iu đã đưa vợ đi ăn phở nhé. Cún lái xe về cẩn thẩn, về tới nhà nhắn tin báo an toàn cho tôi đấy"- Ừ, Trang đi lên nhà đi.- Về nhà đi ngủ, đừng uống rượu nữa đấy.- Biết rồi mà.- À chuyện ồn ào trên mạng mấy nay Cún có cần tôi giúp gì không?- Không, tôi ổn mà. Trang đừng lo lắng, tôi không sao.Trang nhìn sâu vào mắt Diệp Anh, mãi một lúc cô mới thở dài nói: " Điều Trang khâm phục nhất ở Cún là Cún có thể mạnh mẽ tự mình gánh vác tất cả mọi việc nhưng mà đó cũng chính là điều Trang ghét nhất ở Cún. Cún cứ tỏ ra là mình ổn, Cún chẳng cho phép bất cứ ai giúp đỡ mình cả. Trang rất mong rằng một ngày nào đó khi mà Trang hỏi Cún có ổn không Cún có thể tin tưởng Trang mà nói rằng Cún đang không ổn chút nào. Có thể Trang chẳng giúp được gì nhiều nhưng ít nhất Trang vẫn có thể cho Cún một chỗ dựa mà"
Có lẽ Diệp Anh đã mang cái "số" phải tự mình giải quyết mọi việc quá lâu rồi. Lâu đến nỗi mọi người xem như việc tự lập của cô là đương nhiên mà chẳng có mấy ai biết được chẳng qua đây là bức tường phòng thủ tâm lý của một người sợ hãi bị từ chối. Đứa trẻ yếu ớt trong cô được quấn quanh bởi tầng tầng lớp lớp áo giáp sắt. An toàn đấy nhưng mãi mãi nó chẳng thể tự do mà trưởng thành được.Nhìn thấy ánh mắt mất mát của Trang Diệp Anh lúc này mới hiểu lời từ chối của cô đã bóp nát niềm vui của cô ấy. Cô đã nghĩ mình từ chối sự giúp đỡ là vì không muốn Trang phải nhọc lòng nhưng thật ra cô chỉ đang bảo vệ sự tự tôn của mình mà thôi. Cô sợ rằng một khi nhận được sự giúp đỡ cô sẽ trở nên yếu đuối, phụ thuộc, dựa dẫm vào sự ân cần ngọt ngào ấy.Trong quá khứ, Diệp Anh từng một lần buông thả sự phòng thủ mạnh mẽ ấy để dựa dẫm vào sự phỉnh nịnh ngọt ngào của người khác. Để rồi kết quả là hết lần này đến lần khác cô bị tổn thương bởi một người mà mình đã tin tưởng trao cho họ chìa khóa bước vào lãnh địa của mình.Còn gì đau đớn hơn việc mình bị lừa dối bởi một người mà mình từng tin tưởng trao cho họ cả con tim? Lê bước ra khỏi cuộc hôn nhân với một trái tim nát bét bởi những vết thương sâu hoắm. Lớp áo giáp phòng thủ của Diệp Anh càng thêm nặng nề và gắn thêm vô số gai nhọn.Nhưng sau hôm nay có lẽ cô cần học cách tháo lớp áo giáp đầy gai nhọn đó xuống thôi. Có thể không phải là để cô sẵn sàng đón nhận một người nữa bước vào lãnh địa nhưng chí ít sẽ không làm tổn thương những người muốn đên bên cạnh ôm lấy mình. Đặc biệt là cô nàng tóc hồng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com