Dla X Tp Moonquakes
Trang nhìn ngón chân của mình được băng quấn lại khéo léo xinh xẻo đẹp đẽ như bác sĩ làm thì ngạc nhiên: "Cún học Y tá hay sao mà khéo tay thế?"- Tôi học mỹ thuật công nghiệp. Còn băng quấn đẹp vậy cho hồi xưa tập nhảy trầy xước mãi nên quen tay thôi.- Tưởng Cún học lỏm nghề y tá để băng bó cho Boorin với Bboy- Con tôi chạy nhảy té thì có chứ chưa bao giờ hậu đậu vấp vào cái loa cho bay mất móng chân như bé đâu bé ạ.Lần này thì bạn Cún lại chọc cho bé Gấu dỗi rồi. Diệp Anh tủm tỉm cười khi nhìn thấy cô bạn mình đang khoanh tay xị mặt xuống nhìn đi chỗ khác. Nếu không phải đang chạy trên cao tốc thì Diệp Anh đã véo lấy cái má phụng phịu kia rồi. Lục trong hộc xe, Diệp Anh lấy một cây kẹo mút đưa cho Trang nói: "Cho bé này, đừng dỗi nữa"- Tôi không phải con nít, đừng hòng lấy kẹo dỗ được tôi - Trang vừa xé cây kẹo mút vừa hằn học trả lời.- Vậy dỗ bằng cháo sườn nhé?- Giờ này cháo sao còn bán được?- Tôi mua cho bé trước khi chạy xuống đây. Lát về hâm nóng lại rồi ăn thôi.- Yeah cám ơn Cún.
Trên xe yên tĩnh, không gian nhỏ như vậy càng làm cho hai người có thêm cảm giác gần gũi. Trang giả vờ như đang lướt điện thoại tâm trí của cô chỉ có Diệp Anh mà thôi. Cô biết Diệp Anh mới buổi trưa đã chở cả gia đình từ Hồ Tràm về lại Sài Gòn vậy mà tối lại cực nhọc chạy ngược về đây đón cô. Mặc dù Trang đã từ chối nhưng con người này lại nhất quyết không nghe lời. Năng lượng đâu ra mà nhiều thế không biết nữa.Tại sao vậy nhỉ, tại sao Diệp Anh lại tốt với Trang như vậy?Có phải với ai Diệp Anh cũng sẽ dịu dàng chăm sóc như vậy hay không?Có phải với ai Diệp Anh cũng sẽ đón đưa, quan tâm chăm sóc từng li từng tí. Thậm chí Diệp Anh có tình nguyện đưa tay cho người ta cắn không? Kìa, dấu răng của Trang vẫn còn hằn rõ trên tay Diệp Anh kìa. Khi nãy Diệp Anh của cô chắc cũng đau lắm nhỉ.Diệp Anh từng nói rằng cô ấy thích cô, thích rất nhiều ... Nhưng Diệp Anh có biết rằng Trang vẫn không ngừng rung động mỗi khi hai người gặp nhau không?Diệp Anh có biết rằng Trang cũng rất thích, rất thích cô hay không?Diệp Anh có rất nhiều lo lắng và Trang cũng vậy.Nếu quay ngược lại thời điểm hai người lần đầu gặp nhau vào những năm 18 20 tuổi, khi mà con người ta chỉ có tuổi trẻ đầy nhiệt huyết. Có lẽ khi ấy nếu hai người rung động với nhau thì mọi chuyện đã khác. Vào những năm tháng tuổi trẻ điên rồ ấy chúng ta có thể làm tất cả vì tình yêu.Trang đã từng nghĩ nếu năm xưa hai người thích nhau thì sao nhỉ? Có lẽ hai người bọn họ sẽ thành đôi thật đấy. Nhưng mà cũng chính vì cái tuổi trẻ xốc nổi điên rồ bốc đồng ấy mà chắc là nếu có yêu thì chỉ bên nhau được một khoảng thời gian thôi rồi chẳng bền lâu đâu. Lúc ấy thì chắc mãi mãi sẽ chẳng còn nhìn mặt nhau được nữa mất.Trang tự cảm thấy buồn cười, may là năm xưa họ chẳng thích nhau. Bởi vì cô nhận ra rằng cuộc đời này sẽ trống vắng thế nào nếu Diệp Anh không còn bên cạnh. Dù chỉ là với tư cách bạn bè thôi thì có Diệp Anh bên cạnh với Trang đã là một món quà kỳ diệu của số phận rồi.Bây giờ độ tuổi 35, khi cả hai đã chín chắn trong suy nghĩ, đã trở thành những phiên bản tốt nhất của chính mình. Lúc này hai người đều rung động bởi đối phương nhưng lại chẳng thể đến được với nhau bởi vì hai chữ "trách nhiệm". Ở độ tuổi này còn có mấy ai có thể vứt bỏ hết tất cả mọi thứ để mà lao đầu vào tình yêu?Giữa hai người cứ như có một tấm màn mỏng manh, chẳng phải là bạn thân cũng chẳng thể là người yêu. Không ai dám bước lên một bước để xé rách tấm giấy ấy cả.
Điện thoại của Trang bất chợt reo lên, không phải mẹ mà là một người họ hàng gọi đến. Diệp Anh biết ý tắt nhạc để Trang nói chuyện nhưng không gian trong xe trở về yên tĩnh lại giúp cô nghe rõ mồn một người bác kia nói gì với Trang.- Bác gửi hình cái thằng con ông thủ trưởng cho mày sao mày im mãi thế?- Dạ vâng cháu xin lỗi, cháu mới diễn xong nên chưa xem tin nhắn được ạ - Trang ngao ngán trả lời.- Này bác cho nó số điện thoại của cháu rồi đấy, nó bảo ngày mai nó sẽ nhắn tin cho cháu. Thằng này mới tốt nghiệp tiến sĩ bên Đức về làm bên mảng nghiên cứu vũ khí trên bộ quốc phòng. Hiền lành ít nói đẹp trai lại ngoan ngoãn. Nhà nó có cái biệt thự to lắm ở Hai Bà Trưng, lấy nó rồi không lo thiếu tiền đâu. Lúc ấy mày chỉ cần ở nhà làm vợ hiền dâu thảo chứ không cần đêm hôm phải đi hát thế này đâu con ạ. Bổ béo gì cái nghề ca sĩ đi mua vui cho thiên hạ, lấy thằng này về nhà sau này làm bà lớn không sướng hơn à.Trang ngửa đầu dựa vào thành ghế thở hắt ra một hơi chán nản. Cô vâng vâng dạ dạ vài tiếng rồi cúp máy cho qua chuyện chứ chẳng còn hơi sức đâu mà tranh cãi. Nửa đêm nửa hôm còn mai mối rồi nói ra nói vào thật là nhức cái đầu.Diệp Anh cười cười trêu chọc: "Này anh trai kia điều kiện có vẻ ổn đấy bạn ơi, bạn còn chê gì nữa"- Bạn thích không thì tôi nhường bạn đấy.- Thôi bạn ơi cho tôi xin. Một lần thôi không có lần hai đâu ạ. Quá sợ hãi rồiiiiiii
Trang với tay chỉnh tăng lại âm lượng máy phát nhạc trong xe. Cả hai người đều im lặng với những suy nghĩ riêng trong đầu.Trang ngả đầu vào cửa kính xe ngắm nhìn con đường trượt qua tầm mắt mình. Ở một nơi chân trời xa xăm nào đó thành phố ồn ào náo nhiệt đang dần hiện lên. Trang sẽ lại trở về nhà, một mình. Cô đã quá quen với cuộc sống độc thân tự do tự tại và Trang rất thích điều đấy. Trang có thể tự mình chăm sóc tốt cho bản thân mà chẳng cần có ai bên cạnh. Nhưng mà dạo gần đây Trang lại cảm thấy nếu sau một ngày dài quay cuồng với công việc cô có thể cùng Diệp Anh đi tản bộ, kể cho nhau nghe về những chuyện lớn nhỏ của cuộc sống thì thật là dễ thương. Nhắc đến Diệp Anh, Trang lại lén lút ngắm nhìn góc nghiêng của cô ấy. Trang thích Diệp anh không phải bởi ngoại hình nhưng mỗi lần ngắm cô ấy Trang đều bị cái visual sắc bén ấy dắt đi thật là xa. Ai mà chẳng yêu cái đẹp, mà Diệp Anh với khái niệm "đẹp" cũng đồng nghĩa với nhau.Lúc này điện thoại của Trang lại báo lên những tin nhắn từ người cô vẫn đang cố gắng mai mối cho mình. Một sự thúc ép khó chịu mà Trang chẳng thể nào tỏ rõ thái độ ra rằng mình không thích được. Trang mệt mỏi quá, cô rất muốn dựa vào Diệp Anh, rất muốn được đắm chìm trong cái ôm ấm áp của cô ấy.Tại sao cô cứ phải gồng mình chịu đựng những thứ này???Loa phát nhạc trên xe nhẹ nhàng phát tới giọng hát của Thịnh Suy
Ta chỉ sống một lần trên đờiSuy nghĩ lắm chi em ơiBao nhiêu yêu thương trên đờiThành vị ngọt trên đôi môi
Trang mang đến cho Diệp Anh một ly chocolate đá rồi tặng cho cô một nụ cười: "Thử đi xem có bằng Starbuck của Cún không?"- Hừm, hương vị chocolate đậm đà hơn hẳn đấy nhỉ. Starbuck tôi chấm 8/10 thôi, ly này thì 9/10 nhưng mà cộng 1 điểm do barista xinh đẹp nên 10/10Trang mang theo bát cháo sườn đã được hâm nóng bằng lò vi sóng ra ngồi cạnh Diệp Anh. Vừa chuẩn bị dụng cụ ăn uống cô vừa nói: "May là Cún chấm 10/10 đấy, chứ thấp hơn thì tôi không cho Cún uống nữa"- Eo ôi có ai nói rằng mình đanh đá chưa nhỉ?- Tôi chỉ đanh đá tùy trường hợp thôi.- Này mai mốt có đi hẹn hò với mấy anh chàng mà người nhà Trang giới thiệu thì nhớ đừng có đanh đá thế này nhá. Người ta chạy mất dép đấy mình ạ.Nghe thì biết giọng điệu của Diệp Anh rõ ràng là đang đùa giỡn nhưng Trang lại bỗng nhiên nghiêm mặt lại. Cô không hề có chút nào muốn đùa chuyện này nên nghiêm túc hỏi: "Cún muốn tôi hẹn hò với mấy người đó lắm à?"Có trời mới biết Diệp Anh muốn hét to lên rằng "Đương nhiên là KHÔNG. Trang là của tôi, Trang không được phép hẹn hò với ai khác ngoài tôi"Nhưng mà cô chỉ dám cúi mặt cười khổ. Ngẩng đầu lên, Diệp Anh hiền lành nói ra những lời dối lòng hèn nhát: "Hẹn hò hay không là ở quyết định của Trang chứ. Giữa muôn vàn sự lựa chọn tôi chỉ mong Trang sẽ lựa chọn được người phù hợp nhất với mình"Trang chậm rãi kéo bát cháo sườn còn đang bốc khói về phía mình và bỏ vào đó vài miếng quẩy. Lấy khăn giấy lau tay sạch sẽ trước rồi mới bắt đầu khuấy bát cháo của mình lên, cô nhỏ giọng nói với Diệp Anh: "Hôm vừa rồi đi ăn cùng mẹ Trang lại đến quán cháo sườn chúng ta hay ăn. Cún biết rồi đấy, ở quán đấy có nhiều món lắm mà món nào cũng ngon. Mẹ đã bảo Trang ăn món khác đi, hãy chọn thử thêm nhiều món nữa nhưng Trang vẫn lựa chọn cháo sườn. Trang lựa chọn một món ăn vì hương vị của nó và vì cảm giác vui vẻ khi ăn của mình chứ không quan tâm lắm đến việc người khác bảo Trang nên chọn món gì"Trang ăn một muỗng cháo đầu tiên, cô nhắm mắt lại để tận hưởng hương vị yêu thích của mình rồi tít mắt cười lên thật thích thú.- Ăn uống là việc mình làm cho mình, ngon hay dở, phù hợp hay không cũng chỉ một mình mình hiểu rõ nhất. Cũng giống như việc ....Trang ngập ngừng rồi dừng lại xoay người nhìn Diệp Anh. Cô ấy đang chống tay vào thành ghế sofa chăm chú nhìn cô, áo sơ mi trắng không cài nút với tay áo được xăn lên một cách hoàn hảo chỉn chu làm cho Diệp Anh trông cuốn hút kỳ lạ. Thế nhưng Trang lại không bị hút hồn bởi những bộ quần áo mà Diệp Anh mặc lên người hay dáng vẻ cool ngầu mà cô ấy cố tình tạo ra. Trang bị cuốn vào đôi mắt như chất chứa cả bốn mùa xuân hạ thu đông của Diệp Anh.Một mùa xuân tươi vui tràn ngập sức sốngMột mùa hạ nhiệt huyết, hừng hực lửa cháyMột mùa đông lạnh lẽo, tuyệt tình đến gai ngườiHay bây giờ đây là một mùa thu lãng đãng mây trôi cùng sự u buồn chẳng nói thành lời.Diệp Anh vẫn im lặng chờ đợi.Trang chậm rãi nắm lấy tay Diệp Anh: "Cũng giống như ... giống như việc Trang thích Cún. Không liên quan đến việc người ta nhận xét gì, chỉ cần bản thân Trang thấy phù hợp, thấy vui vẻ là được""Cún à ... Trang đã quá mệt mỏi với việc phải sống theo ý người khác rồi. Trang không quan tâm nếu có ai đó nói đây là sai lầm, Trang chỉ muốn được hẹn hò với Cún"Diệp Anh nghe một tiếng đổ vỡ trong đầu mình, chính là tiếng bức tường phòng vệ của cô vỡ nát ra từng mảnh sau câu thổ lộ của Trang. Bàn tay cô đang tùy ý để Trang nắm bỗng lật lại nắm chặt tay cô gái tóc hồng kéo cô ấy về phía mình cho một nụ hôn thật đắm say. Nếu việc này là sai lầm thì Diệp Anh cũng tình nguyện sai cả trăm ngàn lần, cô còn sợ sai lầm hay sao?Hóa ra, tất cả chúng ta đều vi phạm quy tắc của mình vì một ai đó ...
Diệp Anh tay phải đỡ lấy đầu, tay trái ôm sát cô gái tóc hồng kia vào lòng để mặc cho người ta nghịch ngợm hôn lên má mình. Cả hai nằm đối mặt ôm nhau sofa khắng khít đến độ một con muỗi cũng chẳng thể lọt vào.- Cún sẽ không hối hận chứ? - Trang bất ngờ hỏi.- Câu đấy phải là Cún hỏi Trang mới đúng ấy. Chứ Trang đi hỏi mọi người thử xem có người yêu là cô ca sĩ Trang Pháp thì có ai hối hận không?Trang cắn môi mình ngập ngừng một chút rồi nói: "Xin lỗi Cún, Trang không dám chắc Trang có thể công khai mối quan hệ của bọn mình. Thật sự Trang cũng đã suy nghĩ rất lâu và rất nhiều để có thể can đảm nói với Cún rằng Trang cũng thích Cún. Như Cún nói đó, giữa hai chúng ta không đơn giản chỉ có tình yêu mà còn có rất rào cản và trên hết là còn hai chữ "trách nhiệm". Nhưng mà vượt qua tất cả mọi thứ thì Trang vẫn muốn sống hết mình cho cuộc đời này. Trang không muốn phải che giấu cảm xúc, không được sống thật với bản thân mình để rồi trở thành con người mà mọi người bảo đó là người thành công theo chuẩn mực xã hội. Thành công theo ý mọi người để làm gì khi mà đêm về một mình đối diện với chính mình thì mình lại bật khóc?"Diệp Anh hôn nhẹ lên trán Trang dịu dàng an ủi: "Cún không cần chúng ta phải công khai với bất kỳ ai cả. Mọi thứ có thể dài, có thể ngắn, có thể đến, có thể đi, có thể đúng cũng có thể sai ... Nhưng thay vì nghĩ quá nhiều đến tương lai thì Cún mong chúng ta có thể sống thật tốt ở hiện tại. Cún không dám hứa hẹn đến hai từ mãi mãi, Cún chỉ muốn bình yên bên cạnh Trang nhìn ngắm bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Điều duy nhất Cún có thể hứa chắn chắc với Trang rằng dù tương lai có chuyện gì xảy ra thì Cún vẫn sẽ luôn ở bên cạnh Trang, do dù là với bất cứ tư cách gì"Ánh mắt của Trang lấp lánh ánh sao khi nghe được những lời này của Diệp Anh. Nếu không dám thử bạn sẽ chẳng thể nào có được đáp án. Ngay lúc này Trang biết quyết định của mình chắc chắn không sai. Tương lai là một điều bí ẩn nhưng mà chắc chắn cho dù chuyện gì xảy ra thì cả hai đều sẽ luôn cùng nhau đối mặt.Trang ôm lấy Diệp Anh và nhẹ cắn lên môi của cô ấy. Hương vị ngọt ngào ấm áp chầm chậm ngấm vào trong. Diệp Anh hơi lật người đã đặt Trang ở dưới thân mình, nụ hôn này vốn chưa từng rời ra này lại càng thêm nhiệt thành. Trái tim cô đập nhanh như muốn vỡ tung ra, sự ngọt ngào mềm mại này là thứ lần đầu tiên cô được nếm trải. Diệp Anh thích uống chocolate bởi vì cô rất thích vị thơm ngọt của nó, vừa hay cả người của cô gái tóc hồng này cứ như được tẩm bởi một lớp mật đường ngọt ngào khiến người ta yêu thích đến không rời đi được. Thân là ca sĩ có thể vừa nhảy vừa hát trên sân khấu mà bây giờ Trang lại bị Diệp Anh hôn đến cạn kiệt không khí thì lòng tự tôn của Trang có hơi bị tổn thương đấy. Cái đồ Cún bự này sao lại khỏe thế nhờ. Có thể bế cô bằng một tay không nói đi, giờ đến hôn cũng giỏi hơn người ta nữa, đồ đáng ghét.- Sao bé cắn mạnh thế?Diệp Anh nói như muốn khóc tới nơi khi mà cô vừa rời khỏi nụ hôn sâu của hai người vì bị người yêu mình "cắn yêu" một cái thật mạnh.- Ai bảo Cún đáng ghét như vậy làm gì? - Trang hờn dỗi nói. Mặt cô đang đỏ bừng lên vì nụ hôn vừa rồi.- Ơ, mới nãy còn bảo thích người ta xong rồi bây giờ lại bảo ghét. Trang trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng đấy.- Trang thích thế đấy, Cún ý kiến gì?Diệp Anh cười cười trước gương mặt đang tỏ vẻ kiêu kỳ của cô gái tóc hồng kia. Không muốn đôi co, Diệp Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hờn dỗi của người yêu mình. Thì thầm giữa những nụ hôn, giọng nói trầm khàn của Diệp Anh như rót mật vào tai Trang: "Cún không ý kiến gì nhưng mà Cún muốn hôn em được không?"Trang hứ một tiếng rồi xoay mặt đi không thèm nhìn Diệp Anh nữa. Thế nhưng hành động này của cô chẳng có chút đe dọa mà chỉ khiến cho người ta cảm thấy mình đáng yêu. Diệp Anh hôn lên má của Trang rồi hôn dần xuống cổ. Hơi thở của cô làm cho Trang nhột đến bộ bật cười khúc khích mà đẩy cô ra. Cái đẩy này rõ ràng chẳng có tác dụng vì nó chẳng mang theo chút sức lực nào cả. Ngược lại càng làm cho Diệp Anh dễ dàng tiến tới hôn Trang hơn. Vờ đánh nhẹ lên vai Diệp Anh một cái nhưng rồi Trang lại bị người ta ôm trọn vào lòng rồi bị nụ hôn này dắt đi một vòng thật xa.Bên ngoài khung cửa sổ Trăng đêm nay đã lên cao, thành phố vẫn nhộn nhịp ồn ào và vội vã như cái cách nó vẫn vận hành.Bên trong căn phòng ấm áp này có hai người đang chìm đắm trong những nụ hôn bất tận.Thật là tốt, những người yêu nhau cuối cùng rồi cũng được ở bên nhau!.........
Đôi dòng tâm tình của mình:Cám ơn các bạn đã đồng hành cùng mình cho đến tận chap này. Một bộ fic không dài nhưng mà chứa đựng rất nhiều điều mà mình muốn nói về Cún - Gấu. Tại sao mình lại chọn kết thúc ở đây? Đơn giản vì đây là bộ fic dựa trên real life mà cuộc sống này thì vẫn đang tiếp diễn. Cho nên mình chọn dừng lại ở phần Cún Gấu chính thức đồng ý bên nhau mặc kệ cho những khó khăn vẫn chưa giải quyết triệt để. Bởi vì mình nghĩ chỉ cần Cún Gấu dũng cảm vượt qua chính bản thân mình để đến bên nhau thôi thì cho dù thế gian kia có phản đối thế nào cũng chẳng làm lòng người thay đổi.Đây là HE hay OE chính là tùy cảm nhận của các bạn.Vì truyện đã end nên các bạn đọc đừng lặn nữa mà hãy trồi để lại một bình luận, nhận xét về fic để mình có thể cám ơn các bạn cũng như điều chỉnh nếu còn làm chưa tốt nhé.Xin cám ơn và hẹn gặp lại tất cả mọi người.
P/s: Có bonus, yên tâmP/ss: Có bonus nhưng không có H scene. Đừng đòi vì nội chuyện tôi viết cảnh hôn thôi cũng ngại vcl ra rồi đấy.
Trên xe yên tĩnh, không gian nhỏ như vậy càng làm cho hai người có thêm cảm giác gần gũi. Trang giả vờ như đang lướt điện thoại tâm trí của cô chỉ có Diệp Anh mà thôi. Cô biết Diệp Anh mới buổi trưa đã chở cả gia đình từ Hồ Tràm về lại Sài Gòn vậy mà tối lại cực nhọc chạy ngược về đây đón cô. Mặc dù Trang đã từ chối nhưng con người này lại nhất quyết không nghe lời. Năng lượng đâu ra mà nhiều thế không biết nữa.Tại sao vậy nhỉ, tại sao Diệp Anh lại tốt với Trang như vậy?Có phải với ai Diệp Anh cũng sẽ dịu dàng chăm sóc như vậy hay không?Có phải với ai Diệp Anh cũng sẽ đón đưa, quan tâm chăm sóc từng li từng tí. Thậm chí Diệp Anh có tình nguyện đưa tay cho người ta cắn không? Kìa, dấu răng của Trang vẫn còn hằn rõ trên tay Diệp Anh kìa. Khi nãy Diệp Anh của cô chắc cũng đau lắm nhỉ.Diệp Anh từng nói rằng cô ấy thích cô, thích rất nhiều ... Nhưng Diệp Anh có biết rằng Trang vẫn không ngừng rung động mỗi khi hai người gặp nhau không?Diệp Anh có biết rằng Trang cũng rất thích, rất thích cô hay không?Diệp Anh có rất nhiều lo lắng và Trang cũng vậy.Nếu quay ngược lại thời điểm hai người lần đầu gặp nhau vào những năm 18 20 tuổi, khi mà con người ta chỉ có tuổi trẻ đầy nhiệt huyết. Có lẽ khi ấy nếu hai người rung động với nhau thì mọi chuyện đã khác. Vào những năm tháng tuổi trẻ điên rồ ấy chúng ta có thể làm tất cả vì tình yêu.Trang đã từng nghĩ nếu năm xưa hai người thích nhau thì sao nhỉ? Có lẽ hai người bọn họ sẽ thành đôi thật đấy. Nhưng mà cũng chính vì cái tuổi trẻ xốc nổi điên rồ bốc đồng ấy mà chắc là nếu có yêu thì chỉ bên nhau được một khoảng thời gian thôi rồi chẳng bền lâu đâu. Lúc ấy thì chắc mãi mãi sẽ chẳng còn nhìn mặt nhau được nữa mất.Trang tự cảm thấy buồn cười, may là năm xưa họ chẳng thích nhau. Bởi vì cô nhận ra rằng cuộc đời này sẽ trống vắng thế nào nếu Diệp Anh không còn bên cạnh. Dù chỉ là với tư cách bạn bè thôi thì có Diệp Anh bên cạnh với Trang đã là một món quà kỳ diệu của số phận rồi.Bây giờ độ tuổi 35, khi cả hai đã chín chắn trong suy nghĩ, đã trở thành những phiên bản tốt nhất của chính mình. Lúc này hai người đều rung động bởi đối phương nhưng lại chẳng thể đến được với nhau bởi vì hai chữ "trách nhiệm". Ở độ tuổi này còn có mấy ai có thể vứt bỏ hết tất cả mọi thứ để mà lao đầu vào tình yêu?Giữa hai người cứ như có một tấm màn mỏng manh, chẳng phải là bạn thân cũng chẳng thể là người yêu. Không ai dám bước lên một bước để xé rách tấm giấy ấy cả.
Điện thoại của Trang bất chợt reo lên, không phải mẹ mà là một người họ hàng gọi đến. Diệp Anh biết ý tắt nhạc để Trang nói chuyện nhưng không gian trong xe trở về yên tĩnh lại giúp cô nghe rõ mồn một người bác kia nói gì với Trang.- Bác gửi hình cái thằng con ông thủ trưởng cho mày sao mày im mãi thế?- Dạ vâng cháu xin lỗi, cháu mới diễn xong nên chưa xem tin nhắn được ạ - Trang ngao ngán trả lời.- Này bác cho nó số điện thoại của cháu rồi đấy, nó bảo ngày mai nó sẽ nhắn tin cho cháu. Thằng này mới tốt nghiệp tiến sĩ bên Đức về làm bên mảng nghiên cứu vũ khí trên bộ quốc phòng. Hiền lành ít nói đẹp trai lại ngoan ngoãn. Nhà nó có cái biệt thự to lắm ở Hai Bà Trưng, lấy nó rồi không lo thiếu tiền đâu. Lúc ấy mày chỉ cần ở nhà làm vợ hiền dâu thảo chứ không cần đêm hôm phải đi hát thế này đâu con ạ. Bổ béo gì cái nghề ca sĩ đi mua vui cho thiên hạ, lấy thằng này về nhà sau này làm bà lớn không sướng hơn à.Trang ngửa đầu dựa vào thành ghế thở hắt ra một hơi chán nản. Cô vâng vâng dạ dạ vài tiếng rồi cúp máy cho qua chuyện chứ chẳng còn hơi sức đâu mà tranh cãi. Nửa đêm nửa hôm còn mai mối rồi nói ra nói vào thật là nhức cái đầu.Diệp Anh cười cười trêu chọc: "Này anh trai kia điều kiện có vẻ ổn đấy bạn ơi, bạn còn chê gì nữa"- Bạn thích không thì tôi nhường bạn đấy.- Thôi bạn ơi cho tôi xin. Một lần thôi không có lần hai đâu ạ. Quá sợ hãi rồiiiiiii
Trang với tay chỉnh tăng lại âm lượng máy phát nhạc trong xe. Cả hai người đều im lặng với những suy nghĩ riêng trong đầu.Trang ngả đầu vào cửa kính xe ngắm nhìn con đường trượt qua tầm mắt mình. Ở một nơi chân trời xa xăm nào đó thành phố ồn ào náo nhiệt đang dần hiện lên. Trang sẽ lại trở về nhà, một mình. Cô đã quá quen với cuộc sống độc thân tự do tự tại và Trang rất thích điều đấy. Trang có thể tự mình chăm sóc tốt cho bản thân mà chẳng cần có ai bên cạnh. Nhưng mà dạo gần đây Trang lại cảm thấy nếu sau một ngày dài quay cuồng với công việc cô có thể cùng Diệp Anh đi tản bộ, kể cho nhau nghe về những chuyện lớn nhỏ của cuộc sống thì thật là dễ thương. Nhắc đến Diệp Anh, Trang lại lén lút ngắm nhìn góc nghiêng của cô ấy. Trang thích Diệp anh không phải bởi ngoại hình nhưng mỗi lần ngắm cô ấy Trang đều bị cái visual sắc bén ấy dắt đi thật là xa. Ai mà chẳng yêu cái đẹp, mà Diệp Anh với khái niệm "đẹp" cũng đồng nghĩa với nhau.Lúc này điện thoại của Trang lại báo lên những tin nhắn từ người cô vẫn đang cố gắng mai mối cho mình. Một sự thúc ép khó chịu mà Trang chẳng thể nào tỏ rõ thái độ ra rằng mình không thích được. Trang mệt mỏi quá, cô rất muốn dựa vào Diệp Anh, rất muốn được đắm chìm trong cái ôm ấm áp của cô ấy.Tại sao cô cứ phải gồng mình chịu đựng những thứ này???Loa phát nhạc trên xe nhẹ nhàng phát tới giọng hát của Thịnh Suy
Ta chỉ sống một lần trên đờiSuy nghĩ lắm chi em ơiBao nhiêu yêu thương trên đờiThành vị ngọt trên đôi môi
Trang mang đến cho Diệp Anh một ly chocolate đá rồi tặng cho cô một nụ cười: "Thử đi xem có bằng Starbuck của Cún không?"- Hừm, hương vị chocolate đậm đà hơn hẳn đấy nhỉ. Starbuck tôi chấm 8/10 thôi, ly này thì 9/10 nhưng mà cộng 1 điểm do barista xinh đẹp nên 10/10Trang mang theo bát cháo sườn đã được hâm nóng bằng lò vi sóng ra ngồi cạnh Diệp Anh. Vừa chuẩn bị dụng cụ ăn uống cô vừa nói: "May là Cún chấm 10/10 đấy, chứ thấp hơn thì tôi không cho Cún uống nữa"- Eo ôi có ai nói rằng mình đanh đá chưa nhỉ?- Tôi chỉ đanh đá tùy trường hợp thôi.- Này mai mốt có đi hẹn hò với mấy anh chàng mà người nhà Trang giới thiệu thì nhớ đừng có đanh đá thế này nhá. Người ta chạy mất dép đấy mình ạ.Nghe thì biết giọng điệu của Diệp Anh rõ ràng là đang đùa giỡn nhưng Trang lại bỗng nhiên nghiêm mặt lại. Cô không hề có chút nào muốn đùa chuyện này nên nghiêm túc hỏi: "Cún muốn tôi hẹn hò với mấy người đó lắm à?"Có trời mới biết Diệp Anh muốn hét to lên rằng "Đương nhiên là KHÔNG. Trang là của tôi, Trang không được phép hẹn hò với ai khác ngoài tôi"Nhưng mà cô chỉ dám cúi mặt cười khổ. Ngẩng đầu lên, Diệp Anh hiền lành nói ra những lời dối lòng hèn nhát: "Hẹn hò hay không là ở quyết định của Trang chứ. Giữa muôn vàn sự lựa chọn tôi chỉ mong Trang sẽ lựa chọn được người phù hợp nhất với mình"Trang chậm rãi kéo bát cháo sườn còn đang bốc khói về phía mình và bỏ vào đó vài miếng quẩy. Lấy khăn giấy lau tay sạch sẽ trước rồi mới bắt đầu khuấy bát cháo của mình lên, cô nhỏ giọng nói với Diệp Anh: "Hôm vừa rồi đi ăn cùng mẹ Trang lại đến quán cháo sườn chúng ta hay ăn. Cún biết rồi đấy, ở quán đấy có nhiều món lắm mà món nào cũng ngon. Mẹ đã bảo Trang ăn món khác đi, hãy chọn thử thêm nhiều món nữa nhưng Trang vẫn lựa chọn cháo sườn. Trang lựa chọn một món ăn vì hương vị của nó và vì cảm giác vui vẻ khi ăn của mình chứ không quan tâm lắm đến việc người khác bảo Trang nên chọn món gì"Trang ăn một muỗng cháo đầu tiên, cô nhắm mắt lại để tận hưởng hương vị yêu thích của mình rồi tít mắt cười lên thật thích thú.- Ăn uống là việc mình làm cho mình, ngon hay dở, phù hợp hay không cũng chỉ một mình mình hiểu rõ nhất. Cũng giống như việc ....Trang ngập ngừng rồi dừng lại xoay người nhìn Diệp Anh. Cô ấy đang chống tay vào thành ghế sofa chăm chú nhìn cô, áo sơ mi trắng không cài nút với tay áo được xăn lên một cách hoàn hảo chỉn chu làm cho Diệp Anh trông cuốn hút kỳ lạ. Thế nhưng Trang lại không bị hút hồn bởi những bộ quần áo mà Diệp Anh mặc lên người hay dáng vẻ cool ngầu mà cô ấy cố tình tạo ra. Trang bị cuốn vào đôi mắt như chất chứa cả bốn mùa xuân hạ thu đông của Diệp Anh.Một mùa xuân tươi vui tràn ngập sức sốngMột mùa hạ nhiệt huyết, hừng hực lửa cháyMột mùa đông lạnh lẽo, tuyệt tình đến gai ngườiHay bây giờ đây là một mùa thu lãng đãng mây trôi cùng sự u buồn chẳng nói thành lời.Diệp Anh vẫn im lặng chờ đợi.Trang chậm rãi nắm lấy tay Diệp Anh: "Cũng giống như ... giống như việc Trang thích Cún. Không liên quan đến việc người ta nhận xét gì, chỉ cần bản thân Trang thấy phù hợp, thấy vui vẻ là được""Cún à ... Trang đã quá mệt mỏi với việc phải sống theo ý người khác rồi. Trang không quan tâm nếu có ai đó nói đây là sai lầm, Trang chỉ muốn được hẹn hò với Cún"Diệp Anh nghe một tiếng đổ vỡ trong đầu mình, chính là tiếng bức tường phòng vệ của cô vỡ nát ra từng mảnh sau câu thổ lộ của Trang. Bàn tay cô đang tùy ý để Trang nắm bỗng lật lại nắm chặt tay cô gái tóc hồng kéo cô ấy về phía mình cho một nụ hôn thật đắm say. Nếu việc này là sai lầm thì Diệp Anh cũng tình nguyện sai cả trăm ngàn lần, cô còn sợ sai lầm hay sao?Hóa ra, tất cả chúng ta đều vi phạm quy tắc của mình vì một ai đó ...
Diệp Anh tay phải đỡ lấy đầu, tay trái ôm sát cô gái tóc hồng kia vào lòng để mặc cho người ta nghịch ngợm hôn lên má mình. Cả hai nằm đối mặt ôm nhau sofa khắng khít đến độ một con muỗi cũng chẳng thể lọt vào.- Cún sẽ không hối hận chứ? - Trang bất ngờ hỏi.- Câu đấy phải là Cún hỏi Trang mới đúng ấy. Chứ Trang đi hỏi mọi người thử xem có người yêu là cô ca sĩ Trang Pháp thì có ai hối hận không?Trang cắn môi mình ngập ngừng một chút rồi nói: "Xin lỗi Cún, Trang không dám chắc Trang có thể công khai mối quan hệ của bọn mình. Thật sự Trang cũng đã suy nghĩ rất lâu và rất nhiều để có thể can đảm nói với Cún rằng Trang cũng thích Cún. Như Cún nói đó, giữa hai chúng ta không đơn giản chỉ có tình yêu mà còn có rất rào cản và trên hết là còn hai chữ "trách nhiệm". Nhưng mà vượt qua tất cả mọi thứ thì Trang vẫn muốn sống hết mình cho cuộc đời này. Trang không muốn phải che giấu cảm xúc, không được sống thật với bản thân mình để rồi trở thành con người mà mọi người bảo đó là người thành công theo chuẩn mực xã hội. Thành công theo ý mọi người để làm gì khi mà đêm về một mình đối diện với chính mình thì mình lại bật khóc?"Diệp Anh hôn nhẹ lên trán Trang dịu dàng an ủi: "Cún không cần chúng ta phải công khai với bất kỳ ai cả. Mọi thứ có thể dài, có thể ngắn, có thể đến, có thể đi, có thể đúng cũng có thể sai ... Nhưng thay vì nghĩ quá nhiều đến tương lai thì Cún mong chúng ta có thể sống thật tốt ở hiện tại. Cún không dám hứa hẹn đến hai từ mãi mãi, Cún chỉ muốn bình yên bên cạnh Trang nhìn ngắm bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Điều duy nhất Cún có thể hứa chắn chắc với Trang rằng dù tương lai có chuyện gì xảy ra thì Cún vẫn sẽ luôn ở bên cạnh Trang, do dù là với bất cứ tư cách gì"Ánh mắt của Trang lấp lánh ánh sao khi nghe được những lời này của Diệp Anh. Nếu không dám thử bạn sẽ chẳng thể nào có được đáp án. Ngay lúc này Trang biết quyết định của mình chắc chắn không sai. Tương lai là một điều bí ẩn nhưng mà chắc chắn cho dù chuyện gì xảy ra thì cả hai đều sẽ luôn cùng nhau đối mặt.Trang ôm lấy Diệp Anh và nhẹ cắn lên môi của cô ấy. Hương vị ngọt ngào ấm áp chầm chậm ngấm vào trong. Diệp Anh hơi lật người đã đặt Trang ở dưới thân mình, nụ hôn này vốn chưa từng rời ra này lại càng thêm nhiệt thành. Trái tim cô đập nhanh như muốn vỡ tung ra, sự ngọt ngào mềm mại này là thứ lần đầu tiên cô được nếm trải. Diệp Anh thích uống chocolate bởi vì cô rất thích vị thơm ngọt của nó, vừa hay cả người của cô gái tóc hồng này cứ như được tẩm bởi một lớp mật đường ngọt ngào khiến người ta yêu thích đến không rời đi được. Thân là ca sĩ có thể vừa nhảy vừa hát trên sân khấu mà bây giờ Trang lại bị Diệp Anh hôn đến cạn kiệt không khí thì lòng tự tôn của Trang có hơi bị tổn thương đấy. Cái đồ Cún bự này sao lại khỏe thế nhờ. Có thể bế cô bằng một tay không nói đi, giờ đến hôn cũng giỏi hơn người ta nữa, đồ đáng ghét.- Sao bé cắn mạnh thế?Diệp Anh nói như muốn khóc tới nơi khi mà cô vừa rời khỏi nụ hôn sâu của hai người vì bị người yêu mình "cắn yêu" một cái thật mạnh.- Ai bảo Cún đáng ghét như vậy làm gì? - Trang hờn dỗi nói. Mặt cô đang đỏ bừng lên vì nụ hôn vừa rồi.- Ơ, mới nãy còn bảo thích người ta xong rồi bây giờ lại bảo ghét. Trang trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng đấy.- Trang thích thế đấy, Cún ý kiến gì?Diệp Anh cười cười trước gương mặt đang tỏ vẻ kiêu kỳ của cô gái tóc hồng kia. Không muốn đôi co, Diệp Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hờn dỗi của người yêu mình. Thì thầm giữa những nụ hôn, giọng nói trầm khàn của Diệp Anh như rót mật vào tai Trang: "Cún không ý kiến gì nhưng mà Cún muốn hôn em được không?"Trang hứ một tiếng rồi xoay mặt đi không thèm nhìn Diệp Anh nữa. Thế nhưng hành động này của cô chẳng có chút đe dọa mà chỉ khiến cho người ta cảm thấy mình đáng yêu. Diệp Anh hôn lên má của Trang rồi hôn dần xuống cổ. Hơi thở của cô làm cho Trang nhột đến bộ bật cười khúc khích mà đẩy cô ra. Cái đẩy này rõ ràng chẳng có tác dụng vì nó chẳng mang theo chút sức lực nào cả. Ngược lại càng làm cho Diệp Anh dễ dàng tiến tới hôn Trang hơn. Vờ đánh nhẹ lên vai Diệp Anh một cái nhưng rồi Trang lại bị người ta ôm trọn vào lòng rồi bị nụ hôn này dắt đi một vòng thật xa.Bên ngoài khung cửa sổ Trăng đêm nay đã lên cao, thành phố vẫn nhộn nhịp ồn ào và vội vã như cái cách nó vẫn vận hành.Bên trong căn phòng ấm áp này có hai người đang chìm đắm trong những nụ hôn bất tận.Thật là tốt, những người yêu nhau cuối cùng rồi cũng được ở bên nhau!.........
Đôi dòng tâm tình của mình:Cám ơn các bạn đã đồng hành cùng mình cho đến tận chap này. Một bộ fic không dài nhưng mà chứa đựng rất nhiều điều mà mình muốn nói về Cún - Gấu. Tại sao mình lại chọn kết thúc ở đây? Đơn giản vì đây là bộ fic dựa trên real life mà cuộc sống này thì vẫn đang tiếp diễn. Cho nên mình chọn dừng lại ở phần Cún Gấu chính thức đồng ý bên nhau mặc kệ cho những khó khăn vẫn chưa giải quyết triệt để. Bởi vì mình nghĩ chỉ cần Cún Gấu dũng cảm vượt qua chính bản thân mình để đến bên nhau thôi thì cho dù thế gian kia có phản đối thế nào cũng chẳng làm lòng người thay đổi.Đây là HE hay OE chính là tùy cảm nhận của các bạn.Vì truyện đã end nên các bạn đọc đừng lặn nữa mà hãy trồi để lại một bình luận, nhận xét về fic để mình có thể cám ơn các bạn cũng như điều chỉnh nếu còn làm chưa tốt nhé.Xin cám ơn và hẹn gặp lại tất cả mọi người.
P/s: Có bonus, yên tâmP/ss: Có bonus nhưng không có H scene. Đừng đòi vì nội chuyện tôi viết cảnh hôn thôi cũng ngại vcl ra rồi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com