TruyenHHH.com

Diu Dang Nuoi Duong

Editor: Gà Nhỏ Hầm Hạt Sen

Chương 2

Từ quán cơm tới trung tâm thanh phố, đường vắng người cũng mất khoảng nửa tiếng, xe đi được một lát, Chu Bùi Cảnh ngủ lăn quay, nhắm hai mắt dựa vào gối tựa trên ghế xe, môi khẽ nhếch, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng thở dài.

Tạ Trí câu được câu chăng hỏi ông chủ, ông ta rời núi đến thành phố từ rất sớm, sau này lại cùng bà chủ kết hôn, định cư tại đây, chỉ đến Tết mới về quê, chẳng biết nhiều hơn bà chủ bao nhiêu.

"Bác của tôi vẫn luôn mong muốn có một đứa con, trùng hợp làm sao, mười năm trước ông ấy nhặt được Tiểu Hổ, coi như con mà nuôi dưỡng." Ông chủ nhớ lại " Mẹ tôi nói, Tiểu Hổ ngã từ trên núi xuống, bác ruột của tôi trong lúc đi đốn củi đã nhặt được cậu ấy, cả người đều là máu, trên đầu có một cục bướu rất rất to. Có khả năng, Tiểu Hồ vì lần đó mà bị ngốc."

"Rất có thể, tôi sẽ mau chóng dẫn cậu ấy đi làm kiểm tra." Tạ Trí nói.

"Tạ tiên sinh, Tiểu Hổ chạy tới núi bằng cách nào?" Bà chủ hỏi hắn "Khi đó nó mới là một đứa trẻ."

"...... Là tôi không tốt." Tạ Trí nói bốn chữ đơn giản, trong xe rơi vào trầm mặc.

Khi ấy Tạ Trí đang học năm nhất cao trung( lớp 10), còn Chu Bùi Cảnh thì năm nhất sơ ( lớp 6 :)), bọn họ cùng học tại một ngôi trường tư nhân.

Trường học có vị trí hẻo lánh, ngôi trường này được thiết kế theo kiểu khép kín, vì phải đảm bảo rằng tất cả học sinh đều ở lại ký túc xá của trường. Nhà trường đã tham khảo hình thức học tập này của nước ngoài, hai học sinh ở một phòng, trong phòng đều có toilet và buồng tắm. Trường học có các cấp từ 1 đến 3. Mỗi năm chỉ nhận 3000 học sinh, không hơn không kém. Ký túc xá thì có 4 khu.

Năm ấy, Chu Bùi Cảnh nhập học. Trường học chia phòng cho học sinh mới. Xếp Chu Bùi Cảnh và Tạ Trí ở cùng một chỗ.

Tạ Trí biết được chuyện này không hề đồng ý!

Hắn có thói quen ở sạch, không hài lòng khi có người đến ở cùng, bố hắn là một thành viên hội đồng quản trị, biết hắn có tật xấu này, đặc biệt đặc cách cho hắn ở một mình một phòng, vậy nên từ trước đến giờ hắn luôn ở phòng đơn.

Nhưng năm nay, trường mở rộng việc tuyển sinh. Mỗi phòng đều đã có 2 người ở, không hiểu sao vẫn còn thừa một người. Rơi vào đường cùng, đành xếp cậu ta chung với Tạ Trí .

Chờ đến khi Tạ Trí biết, Chu Bùi Cảnh đã dọn bao lớn bao nhỏ vào. Tạ Trí vào cửa đã thấy một thằng nhóc ngồi xem tv, thật giống bộ dạng của một người quét tước, còn hỏi hắn nên đặt đồ ở chỗ nào. Tạ Trí cùng thằng nhóc nhìn nhau một cái, bèn chạy ra ngòai xem biển số, dãy nhà. Mọi thứ đều đung.  Chỉ có điều, dưới tên Tạ Trí lại mọc thêm Chu Bùi Cảnh. Tạ Trí nhìn vào bên trong, tên nhóc kia ngượng ngùng cười với hắn 1 cái, hắn liền đóng cửa thật mạnh rồi sải bước đi.

Hắn đến phòng hành chính yêu cầu đổi phòng ngủ, nữ giáo viên xếp phòng biết hắn là con trai đại cổ đông, khó xử mà tìm trên máy tính nửa ngày, đành nói thật với hắn là không còn phòng trống.

Ra khỏi văn phòng, Tạ Trí ôm một bụng hờn dỗi, vừa khéo tên  Lý Hạo Nhiên hỏi hắn đang ở đâu, có muốn đi giải khuây không. Tạ Trí đồng ý.

Mặt Tạ Trí tối sầm lại, Lý Hạo Nhiên còn tưởng hôm nay hắn bị chó cắn. Thế là Tạ Trí đem sự tình tường thuật lại cho Lý Hạo Nhiên nghe. Lý Hạo Nhiên vuốt cằm suy nghĩ trong chốc lát, nói: " Việc này rất đơn giản mà, mày cứ chèn ép thằng nhóc đó đi, không phải nó mới chỉ là 1 thằng nhóc thôi sao?."

Tạ Trí vẫn chưa thể tưởng tượng được vẻ mặt của thằng nhóc kia khi bị mình chiếm nửa căn phòng, nhưng khi hắn trở lại phòng, nhìn thấy ghế shopha bị đổi hướng, bên cửa sổ được đặt một cái bàn, giá vẽ, màu nước, bên cạnh tv có một cái tủ to, bên trong đều là mô hình. Tạ Trí tức lắm rồi!

Chu Bùi Cảnh ngồi ở ghế cao, đang cầm khăn để che bức tranh sơn dầu lại. Tạ Trí đi đến, lật đổ giá vẽ.

Thằng nhóc khiếp sợ, trong tay còn nắm bút, ngây ngốc nhìn Tạ Trí mặt lạnh tanh, một lúc lâu sau mới hỏi nhỏ: " Anh làm cái gì vậy?"

"Phòng khách là nơi sinh hoạt chung, ai cho phép cậu tự sửa đổi, đã được sự đồng ý của tôi chưa?" Tạ Trí nghiến răng nghiến lợi nói.

"A......" Âm thanh Chu Bùi Cảnh tinh tế, mềm mại, bộ dáng vô cùng lắng nghe "Em sẽ tìm người giúp sắp xếp lại."

Tạ Trí đạp một chân lên bàn vẽ: "Dọn cái mẹ gì, có tin tôi làm hỏng hết đồ của cậu không"

Chu Bùi Cảnh chưa từng gặp trường hợp này, cũng không biết nên nói gì, sợ tới mức đỏ cả mắt: " Anh bị làm sao vậy"

Tạ Trí hung tợn nhìn cậu, vừa định nói chuyện, Chu Bùi Cảnh dùng sức ném bút về hướng hắn, nhảy xuống khỏi ghế cao, chạy nhanh về hướng phòng ngủ, Trên áo sơ mi trắng của Tạ Trí có một vết màu dài, hắn cười lạnh một tiếng, chạy 2 bước đã túm được cổ áo Chu Bùi Cảnh, Chu Bùi Cảnh cùng hắn giằng co, bị Tạ Trí đè ngã.

Tạ Trí cao hơn 1m80, đè một thằng nhóc 1m60 như Chu Bùi Cảnh dễ như trở bàn tay, hắn bẻ ngược tay Chu Bùi Cảnh ra sau, dùng một ít lực ấn Chu Bùi Cảnh xuống. Tạ Trí nhìn xuống thấy Chu Bùi Cảnh dãy dụa thật đáng thương, bỗng nhiên rất xúc động, thò mặt lại gần giả bộ đáng sợ hỏi cậu: " Rất to gan lớn mật? Cậu có biết những người trước đây từng làm tôi mất hứng giờ ở đâu không?"

Chu Bùi Cảnh hoảng sợ nhìn hắn.

Tạ Trí nhếch môi cười cười, nói bên tai cậu: "Ở trung tâm hồi phục chức năng dành cho người khuyết tật."

Sau đó hắn buông Chu Bùi Cảnh ra, nhìn Chu Bùi Cảnh té ngã lộn nhào trốn về phòng ngủ, còn " leng keng" rơi chia khóa.

Vui thật đó, Tạ Trí nghĩ sẽ chơi với cậu thêm một thời gian nữa.

Chu Bùi Cảnh thần hồn nát thần tính. Hôm sau, cậu phải tìm người khôi phục phòng kháh về dạng nguyên bản, tủ, giá vẽ đều dọn hết vào phòng cậu, mỗi ngày ngoại tắm rửa, thì gần như cả ngày đều nhốt minh trong phòng ngủ, tắm rửa cũng phải canh lúc Tạ Trí chưa về, tắm xong còn phải lau nền nhà thật khô, nếu dám để lại mấy vệt nước thì  Tạ Trí sẽ nổi đóa lên.

Buổi tối đầu tiên, Chu Bùi Cảnh dựng giá vẽ lên, cậu chờ tới nửa đêm rồi lén lút chuồn ra tắm rửa. Tắm được một lúc thì bị Tạ Trí cắt nước nóng. Hơi nước ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo, nước chảy từ trên đỉnh đầu xuống, làm thằng nhỏ khóc đến nơi rồi. May mà bây giờ mới là mùa hè, nếu đây là mùa đông, quả thực Chu Bùi Cảnh không dám nghĩ.

Ngày hôm sau, cậu tắm xong liền quay về phòng ngủ, 9 giờ tối lại bị gõ cửa phòng cồm cộp.

"Chu Bùi Cảnh, tôi biết cậu ở trong" Từ ngoai cửa vang lên âm thanh thâm trầm của Tạ Trí. " Mau lăn ra đây để lau phòng tắm"

Chu Bùi Cảnh nằm im trên giường, một lát sau, người kia lại nói vọng vào: "Nếu bây giờ cậu ra, tôi sẽ không động vào người cậu, Nếu cậu không chịu ra, ngày mai đừng hông bước chân ra khỏi cánh cửa này."

Chu Bùi Cảnh được nuông chiều từ bé, nhưng mà chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã từng thấy heo chạy qua. Ở nhà, lúc bảo mẫu đang lau nhà, cậu cũng từng ngậm khoang lang sấy chạy qua, vì thế dựa vào chút hồi ức không rõ ràng, thành thành thật thật đi tới, cầm giẻ lau quỳ trên mặt đất vung về lau chùi.

Tạ Trí ôm cánh tay dựa vào cửa phòng giam sát cậu, nhìn được một lúc, liền đi đến giẫm vào tay đang cầm giẻ của Chu Bùi Cảnh: "Cậu nghĩ một cái giẻ lau có thể làm sạch cả phòng tắm?"

Chu Bùi Cảnh còn quỳ trên mặt đất. Thật ra, cậu có thể tìm được giẻ lau đã rất tốt rồi, ai biết được hắn còn bắt cậu lau thật sạch sẽ. Chu Bùi nghe vậy thì dừng một chút, túm vải dưới chân Tạ Trí để lau, túm xong thì bất động.

"Lau khô đế giây của tôi." Tạ Trí nâng lên chân.

Chu Bùi Cảnh ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn đến cằm Tạ Trí, cậu bất đắc dĩ cầm mắt cá chân Tạ Trí, dùng sức lau vài cái.

"Sao vậy, không vui? Lau mạnh để trút giận à?" Tạ Trí lạnh giọng nói.

Chu Bùi Cảnh nhíu mày, hít sâu một hơi: "...... Không có......"

Sau mấy ngày ngắn ngủi như thế, Chu Bùi Cảnh đã khắc sâu trong óc rằng Tạ Trí là một tên có tinh cách rất ác liệt, cậu vẫn tự biết lượng sức mình, dù sao đánh cũng không lại, đanh phải quẫy đuôi làm hắn vui lòng thôi.

Vì để tiếp tục sống ở đây, Chu Bùi Cảnh nỗ lực làm giảm đi sự tồn tại của mình. Nỗi lực không chạm vào vảy ngược của Tạ Trí. Thật ra, Tạ Trí cũng không làm gì quá phận, chỉ là khi thấy cậu xuất hiện sẽ sai cậu làm này làm làm kia, rồi trao phung vài câu thôi.

Kết thúc tuần học đầu tiên, mẹ ở cổng trường đón Chu Bùi Cảnh, dẫn cậu đi ăn cơm, hỏi cậu giao viên mới như thế nào, bạn cùng phòng có dễ ở chung không.

Chu Bùi Cảnh do dự thật lâu, cũng không dám oán giận. Cậu sống trong gia đinh đơn thân, mẹ là một người phụ nữ mạnh mẽ, công tác rất bận rộn, cậu cảm thấy bản thân đã đi học rồi thì nên học cách trưởng thành, không muốn cho mẹ cậu phiền não, cậu thà nhịn nhục còn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com