TruyenHHH.com

Dieu Thuoc Tan

Trầm Đạo tưởng cũng không thể tưởng Trình Thâm lại là một cái ấu trĩ người như vậy không hiểu sao cậu có chút xúc động giống như nhớ đến cái gì đó chính là mọi thứ lại thoáng qua mau.

Phục hồi lại Trịnh Thâm đã đi ở đằng trước bước chân không nhanh không chậm dường như đang chờ cậu. Trầm Đạo vội chạy lại, cậu muốn nhìn lên khuôn mặt hắn lại không thể quan sát được bởi gương mặt ấy đã bị che phủ bởi những lớp băng vết thương.

Đột nhiên cậu cảm thấy lạ, vì sao gương mặt của Trịnh Thâm lại bị thương chứ? Trịnh Thâm lấy một tay che lấy mắt cậu giọng nói khàn khàn:

"Nhìn cái gì mà nhìn!"

Trầm Đạo không nhìn nữa, Trịnh Thâm lại đi ở đằng trước, Trịnh Thâm lẽo đẽo đi theo.

"Ai bảo cậu đi theo tôi? Tin hay không tôi liền giết cậu?"

Trịnh Thâm cười lạnh, đôi mắt không mang theo đùa giỡn. Trầm Đạo có chút do dự, nhưng cậu vẫn lựa chọn nói theo cảm tính của mình:

"Tôi cảm thấy ở cạnh anh rất an toàn"

Trịnh Thâm cả người cứng lại, ánh mắt bỗng tránh đi một bên,giọng nói không rõ mang theo cảm xúc gì, hình như nửa buồn, nửa tự giễu:

"Ha... chứ không phải với Tịnh Dương à, lúc nào cũng sợ hãi tôi... tịnh dương không biết tôi còn không biết sao? Em là kẻ lừa gạt"

Trầm Đạo muốn phủ nhận lại không hiểu sao không nói nên lời cậu lựa chọn trầm mặc, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn. Lại không hiểu sao lại đưa tay lên vuốt ve, cậu chợt nhớ đến đôi mắt xanh của Tịnh Dương.

Cậu hơi ngỡ ngàng. Rõ ràng là hai anh em song sinh... vì sao một người trông như thiên thần, một người lại là hiện thân ác quỷ? Rốt cuộc là ai đã phán quyết điều đó, Là thần tối cao sao?

Không thấy được sự trả lời của cậu, ngay cả câu phủ nhận cũng không, Trịnh Thâm cảm thấy thất vọng hắn gạt tay của Trầm Đạo đi,ánh mắt lảng tránh, bước chân đi cũng càng nhanh.

"Đợi tôi một lát"

Trịnh Thâm bước chân cũng không hề chậm lại, bọn họ dừng chân trước một căn phòng khá lạ lùng. Trịnh Thâm trong mắt viết đầy chữ phản cảm.

Hắn quay đầu tiếp tục đi, nhưng đi như thế nào cũng vòng lại căn phòng ấy, gương mặt Trịnh Thâm cứng lại rồi vẻ mặt nhìn cậu muốn nói lại thôi.

"Hay là chúng ta đi vào đi?"

Trầm Đạo thăm dò, Trình Thâm hừ hừ cậu cũng chăngt biết ý của hắn là như  thế nào. Trầm Đạo khẽ một tiếng thở dài, cũng không muốn quan tâm nữa, cậu mở cửa đi vào nơi phòng chơi này thực chất là một phòng bạc lớn.

Những tiếng casio những đồng xu mang đầy đủ màu sắc ghi trên những con số. Và có những con số khi về 0 liền như bong bóng bể chợt một tiếng biến mất.

Trước căn phòng chơi lại là hàng chữ đỏ quen thuộc.

"Căn phòng mang sự vui vẻ và đau đớn"

Lúc này một vài đồng xu bay bay tới. Nó lắc lư trước mặt Trịnh Thâm và Trầm Đạo:

"Các vị khách quý có muốn chơi một ván không?"

Một đồng xu khác nói:

"Không, cậu nói gì thế, các vị khách không thể chơi, họ còn chưa có số?"

"Đúng vậy những vị khách chưa có số thì không được chơi, cậu chịu cho một người mang tiền mà không có giá trị trên đó à"

Đồng xu nhỏ nói:

"Nhưng mà bọn họ có thể tìm số nha"

Bọn xu tranh luận, Trầm Đạo cảm thấy dường như những người hầu ở trong nhà này đều ồn ào.

"Chúng tôi không đến đây để chơi,chúng tôi đến đây để giải trừ lời nguyền"

"Lời nguyền sao? Vậy là các bạn cần giải trừ cái lời nguyền đó, kì thực chúng tôi không muốn đâu... Nhờ có lời nguyền chúng tôi đã được vui chơi một cách vô độ mà không cần làm việc. Trước đó chúng tôi là người hầu thấp kém nhất, hầu hạ những vị khách và lúc này đây chúng tôi đã được làm những vị khách"

"Đúng vậy, ở đây chúng tôi lấy số của mình để cược, chúng tôi được vui vẻ và được chết một lần nữa"

Trầm Đạo nhíu mày:

"Lời nguyền không khiến các cậu đang đau khổ sao? Lời nguyền khiến các cậu không được siêu thoát."

Những đồng xu cười ầm lên, đồng xu vàng to lớn nói:

"các vị thần sẽ không tha thứ cho những kẻ tội đồ. Và lời nguyền được giải chỉ khiến những linh hồn dơ bẩn như chúng tôi phải hồn phi phách tán, chúng tôi không muốn thế"

Một đồng xu nhỏ nói:

"Đúng thế, có lẽ cậu không biết cuốn sách hay thậm chí những ngọn lửa ma trơi ở đầu bếp, chiếc đàn violin muốn giải trừ lời nguyền không phải vì họ muốn siêu thoát mà là vì trả thù!"

"Tất cả bọn họ đều chết không cam tâm, ngọn lửa ma trơi thì chết oan dưới con đao đầu bếp, violin thì chết dưới tay gã đàn ông khốn nạn, phu nhân thì bị chết dưới tay nhút nhát"

"Còn chúng tôi, chúng tôi không mang theo nỗi hận,chúng tôi là tập đoàn tự sát mà chết"

Trầm Đạo ngớ người:

"Vì sao vậy?"

"Vì chủ nhân chết rồi! Dục vọng chết rồi! Bá tước đã chết, đã chết, mà vị thiếu gia kia thì kinh tởm chúng tôi, cậu ta không muốn lại nuôi chúng tôi. Hơn nữa lại càng không cung cấp cho chúng tôi loại thuốc đó. Chúng tôi không chịu được cảm giác khi nghiện bộc phát nên chúng tôi tự sát chết rồi"

"Vậy sao các ngườu không trốn?"

"Trốn? Trốn không được! Chúng tôi những người này vốn là cô nhi, lại là người thấp kém, được bá tước thu lưu, giả tạo là đã chết, nếu như chúng tôi chạy trốn rời khỏi nơi này không khéo chạm mặt hai vị phu nhân, nhất là đại phu nhân, bà ta một đạn một đạn bắn chết chúng tôi, chúng tôi liền không chỗ kêu oan"

"Đúng vậy thà lén lút ở yên trong căn phòng này còn an toàn, dù sao căn phòng này phu nhân không tìm được"

Những đồng xu khác gật gù.

"Vậy các ngươi không hận bá tước sao? Không hận phu nhân sao?"

"Hận? Chúng tôi sinh ra sớm định là sẽ chết, chết muộn và chết sớm cũng không khác nhau. Nếu không phải bá tước đem chúng tôi về chúng tôi còn phải ở khu ổ chuột chịu đủm ọi thứ kinh khủng, ở đây chúng tôi được ăn no uống say được chơi bời như quý tộc. Chỉ cần không rời khỏi căn phòng sẽ không ai làm khó chúng tôi"

"Cái chúng tôi cần làm chỉ là biết thân biết phận"

Đồng xu nhỏ nói một cách thẳn thắng. Trịnh Thâm bên cạnh ánh mắt lấp lóe không biết đang nghĩ gì.

Trầm Đạo thì cảm thấy tâm tình sa sút nghiêm trọn nếu cậu nghe không lầm những cái này ngườu hầu không phải là người hầu bình thường mà chính là cái người hầu gọi là "hầu tình", mà cái này phòng chơi không chỉ đơn thuần là chữ chơi, mà là "chơi" là phòng hoan lạc.

Nhưng Trầm Đạo càng không hiểu, vì sao cái kia vợ lẽ lão ta có thể quang minh chính đại đem về mà cái này phòng hoan lạc, phòng chơi lại phải giấu giấu diếm diếm.

Trầm Đạo không hiểu một đồng tiền nhỏ nói với cậu:

"Mà thôi, các vị đã đến đây rồi nếu muốn thông tin thì tới quầy mà lấy cứ lấy thứ giá trị để đổi điểm. Sau đó đem điểm cược với chú hề, chú hề sẽ cho mọi người thông tin"

"Không có cái gì mà chú hề đều biết không biết, nhưng không có cái gì chú hề không biết biết"

"Không đúng, có những người miệng nói không biết nhưng đều biết"

Một đồng xu phản bác.

"Nhưng hắn đã nói không biết chúng ta làm sao biết?"

"Nghe nói hắn là không biết bởi vì hắn biết nhưng hắn biết hắn sẽ không nói"

Các câu nói bác đầu loạn xạ, đồng xu vàng to lớn thông thái nói:

"Biết hay không biết tù thuộc vào các vị khách, giờ tán ra đi, đến giờ chơi rồi"

"Chơi cái này hay "chơi" cái kia"

"Ai muốn chơi cái kia thì vào phòng cực lạc"

"Haha"

"Hihi"

Trầm Đạo đi tới bên cạnh quầy,  hỏi:

"Tôi muốn thông tin"

Quầy chỉ trả lời như được lập trình:

"Thông tin thì hỏi chú hề nơi này chỉ đổi điểm"

"Vậy tôi muốn điểm"

"Bạn lấy gì để đổi"

Trầm Đạo hơi chút do dự, trộm liếc qua không biết từ nơi nào lấy tới một điếu thuốc lá Trịnh Thâm, Trịnh Thâm không nói gì.

"Tôi không biết" trầm đạo đáp. Nhân viên quầy nhìn cậu một hồi. Sau đó liền đáp:

"Hiện tại chỉ dò xét được trên người bạn có điểm sinh mệnh đáng để đổi, bạn có muốn đổi không?"

Lúc này luôn im lặng Trịnh Thâm mặt mày lạnh lùng hắn bỗng nhiên cất tiếng:

"Không cần!"

"Hả?"

Trầm Đạo không hiểu ngẩng mặt, Trịnh Thâm cũng không nói thêm, mặt không biểu cảm tóm lấy một đồng xu có số, sau đó tùy tiện búng ngón tay một cái. Đồng xu liền rơi vào một máy đánh bạc, hắn tùy tiện nhấn một cái nút máy đánh bạc.

Máy đánh bạc nhảy số liên tục.

Sau đó dần dần hiện lên.

"777"

Những âm thanh trúng thưởng vang liên tiếp, xu liên tục thả ra chất đầy, đồng xu 1 điểm kia cũng nhờ hắn mà điểm lập tức bay vèo tới 1000 điểm rồi dừng lại.

Còn thừa lại 999 điểm Trịnh Thâm liền giữ lại, sau đó liền đem tất cả 999 điểm cược vào một con số mà ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn vào sòng bạc.

Cứ thế, ung dung thắng lớn.

"..."

Sau đó một cái búng tay tất cả điểm số đều chuyển lên đầu của Trầm Đạo một mực tăng lên đến 6 chữ số.

Trịnh Thâm nhàn nhạt nói:

"Chơi cho hết đi, hết thì lại đây tôi thắng rồi lại chơi tiếp"

Trên tay hắn lại cầm đồng xu 1 điểm khác, các đồng xu điểm thấp đều xoay quanh xum xít hắn, hắn chỉ luôn lấy duy nhất đồng xu một điểm.

"Tôi đây muốn thắng lớn mà còn cần tới hai điểm sao?"

Trầm Đạo há hốc mồm không kiềm được mở miệng hỏi:

"Anh không nghĩ mình sẽ thua sao?"

Trịnh Thâm bật cười:

"Đó là điều không thể. Tôi chưa biết thua bao giờ"

Trầm Đạo không còn gì để nói, chỉ đành xoay đầu đi kiếm chú hề ngồi ở một góc có rất nhiều đồng xu, khi thấy cậu tới bỗng nhiên nở nụ cười:

"Chào bạn của tôi."

...
Ps: trịnh thâm ca chưa biết câu đỏ bạc đen tình...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com