TruyenHHH.com

ĐIẾU THUỐC TÀN

Tập 12

makelovenow

Trời tối đen, tôi vào màn đêm một cách thầm lặng.

Ác ma ăn lấy ác ma.

Biết ai nấy đang cười?

Biết ai là kẻ cứu rỗi.

Tôi có phải chăng là một ác ma.

Tấm rèm che kia, tôi rốt cuộc có đến thật gần?
...

Từng thanh âm như tiếng thở, mái tóc dài như màn đêm, gương mặt mờ mờ ảo ảo. Một người đàn ông mang một vẻ đẹp huyền bí. Trên tay hóa ra một chiếc lưỡi liềm.

Mà đối diện ác ma lại như chú chim non, co cút. Trông thật buồn cười. Cường đại ác ma đối mặt với so mình càng hung ác trở nên yếu nhược.

"Quái vật..."

Người đàn ông bị gọi là quái vật mày cũng không nhăn lấy, khóe môi kéo môi cười. Một mực thẳng tiến ác ma. Bàn tay vươn lấy chạm vào ác ma đôi cánh. Lúc đầu như nâng niu yêu thương bỗng nhiên cất tiếng kể một câu chuyện.

"Anh trai, anh biết không? Khi còn nhỏ, tôi thích nhất anh đấy. Anh có biết vì sao không?"

Hắn cũng không chờ người nọ trả lời mà đã tự cười lấy, tự thì thào:

"Là do anh đã từng bắt cho tôi một chú chim. Tôi rất thích chú chim đó, cho nên khi chú chim đó bay đi. Tôi đã rất buồn. Nhưng cũng chính anh đã chỉ tôi là, để chú chim ấy không bay đi. Tôi cần chặt lấy đôi cánh ấy"

Hắn nở nụ cười.

"Bài học ấy thực sự rất hữu dụng đấy, anh trai."

Người đàn ông tựa cười đôi mắt sóng mắt lại vô cùng lạnh lùng bức lất từng chiếc lông vũ đen của ác ma.

Ác ma lên những tiếng gào thét đau đớn. Từng chiếc lông vũ ngư da thịt của hắn thế mà lại bị tàn nhẫn tra tấn.

"Anh kêu cái gì cơ? Anh không phải muốn giết tôi sao? Anh không phải yêu tôi sao? Muốn cùng chết sao? Tôi cho anh cơ hội mà. Chỉ cần anh gãy cánh, anh không cách nào bay đi, tôi cũng sẽ chặt tay anh. Chặt chân anh. Các anh vĩnh viễn không thể phản bội tôi. Ở cạnh tôi."

Hắn ngừng một lúc, cười. Âu yếm gương mặt đầy nước mắt của ác ma:

"Lúc đó, chún tôi sẽ cùng yêu anh"

Ác ma giãy dụa, khung cảnh bất lực đó sao mà giống bé cưng của hắn. Lúc bé cưng của hắn bị nhốt vào quan tài không phải cũng bất lực thế sao?

Chỉ là bé cưng quá yếu ớt, bé cưng luôn tự lửa mình dối người. Nhưng mình vẫn rất yêu bé cưng.

Mình là người yêu bé cưng nhất. Chỉ cần bé cưng muốn, mình muốn là người được bé cưng ăn.

Người đàn ông đột nhiên ngừng suy nghĩ, ánh mắt lóe qua tức giận. Lưỡi liềm lóe qua những tia sáng trắng.

Máu đỏ xoay quanh lưỡi liềm. Vung lên. Những mảnh vỡ ký ức như muốn xâm nhập vào cơ thể Trầm Đạo.

"Bé cưng không muốn nhớ lại. Các người cần gì cố gắng vậy đâu?"

Người đàn ông nọ không biết nói với ai, hình như là nói với căn nhà này. Căn nhà có linh hồn. Căn nhà không ngừng rung lắc.

Nghe như tiếng gọi chủ nhân.

Âm thanh đó như đánh thức linh hồn Trầm Đạo đang lẩn trốn trong cơ thể chính mình.

[CẬU KHÔNG NÊN PHÁ LUẬT. CHỦ NHÂN. CHÚNG TÔI LUÔN ĐỢI CẬU TRỞ VỀ.]

Mà lúc này ngay khi thức tỉnh bóng đêm nhân cách của người đàn ông giống như  bị linh hồn ngôi nhà rút ra ngoài. Hút vào một nơi nào đó trong góc phòng.

Trầm Đạo lúc này cảm thấy rất hiang mang chỉ là bóng đem vẫn quấn quýt lấy cậu không rời . Thanh âm của người đàn ông lạnh lùng chống lại căn nhà.

"Trước khi muốn tôi tuân thủ luật lệ thì bọn hắn cũng nên tuân thủ luật lệ. Không phải có luật là trước khi chủ nhân phá giải lời nguyền, thì chỉ những lựa chọn của cậu ấy mới dẫn đến cái kết đã định trước"

"Người tối cao đã quy đinh luật này. Các ngươi luôn muốn lưu giữ [BẢN CHẤT] này của cậu ấy là ý gì?"

Trình Tịnh Dương lúc này bước ra, trên tay hắn cầm một cây nến. Đôi mắt của hắn lúc này trắng bạch. Tựa như một thủ vệ thần ánh sáng.

"Nếu như tôi nói đó là ý chỉ của người tối cao thì sao?"

Người đàn ông cũng không hề sợ hãi:

"Vậy thì sao? Người tối cao thì thế nào? tôi vĩnh viễn chỉ nghe theo nguyện vọng của bé cưng."

"Hơn nữa ngay cả người tối cao cũng không thể xé rách luật, cũng phải tôn trọng nguyện vọng của bé cưng."

"Cho nên tôi mới ra đời không phải sao? Cũng để đề phòng các người phá luật thế này. Tôi nói rồi. Lựa chọn thế nào dẫn đến kết quả thế nào là do bé cưng, các người đừng vọng tưởng thay đổi kết cục của câu chuyện."

[NGÔI NHÀ ĐÃ SUY XÉT ĐẾN SỰ CÔNG BẰNG CÂU CHUYỆN.]

[CÁC LINH HỒN PHÀN NÀN VÌ SỰ RỐI LOẠN TRẬT TỰ CỐT TRUYỆN CỦA ÁC MA ĐÃ GÂY CHO]

[BỘ XƯƠNG CỦA SỰ BIẾN THÁI YÊU CẦU SỰ TRỪNG PHẠT LÊN ÁC MA]

Rầm.

[SỰ TRỪNG PHẠT ĐƯỢC ĐỒNG Ý. NGÔI NHÀ PHÁT RA CẢNH CÁO VÀ NHẮC NHỞ VỀ LUẬT]

《CÁC NHÂN VẬT KHÔNG ĐƯỢC GIẾT CHẾT CHỦ NHÂN KHI KHÔNG Ở TRONG PHÂN CẢNH CỦA MÌNH》

Rầm.

[CĂN NHÀ LẤY ĐI SỨC MẠNH ĐÔI CÁNH CỦA ÁC MA. LÚC NÀY ÁC MÀ CHỈ TỒN TẠI NHƯ MỘT CON NGƯỜI]

[VÌ NHỮNG KHÚC NÀY KHÔNG Ở TRONG PHÂN CẢNH. SỨC MẠNH LINH HỒN XÓA ĐI KÝ ỨC CỦA CHỦ NHÂN LÚC NÀY]

Trước khi một đạo sấm đánh tới. Một ác ma lao tới với đôi cánh cùn. Đỡ lấy tia sét đó.

Rầm.

Tia sét đánh lên người ác ma. Gương mặt hắn tái nhợt.

"Tôi... tôi thực sự muốn điều tốt nhất cho em"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com