TruyenHHH.com

Dieu Quan Trong Nhat Hoan

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác thức dậy muộn hơn hẳn giờ quy định của Lam gia. Mặt trời đã lên cao, chim đang hót véo von ngoài cửa sổ. Vương Nhất Bác mất vài giây mới nhớ ra những chuyện đã xảy ra tối qua. Lòng cậu thắt lại khi nhớ tới cái nhìn sắc lạnh của Lam Vong Cơ và sự hoài nghi rõ rành rành trên mặt của cả y lẫn Ngụy Vô Tiện. Vương Nhất Bác không biết cậu sẽ làm gì nếu họ đuổi cậu đi, hoặc tệ hơn, cho rằng cậu là một mối nguy cần bị diệt trừ.

Vương Nhất Bác đứng dậy tiến ra cửa, tần ngần một lúc mới mở cửa ra. Hình ảnh hai môn sinh của Lam gia đang đứng sừng sững trước cửa làm cậu giật mình. Họ thực sự đang đứng gác ở cửa phòng cậu. Cả hai nhìn cậu với gương mặt lãnh đạm, trên người họ khoác bộ đồ màu trắng đặc trưng của Lam gia, cùng với chiếc đai được buộc ngay ngắn ở chính giữa trán.

Bội kiếm đeo ở bên hông họ khiến Vương Nhất Bác ngay lập tức liên tưởng đến Nhiếp Hoài Tang. Cậu cố gắng tỏ ra vô hại hết mức có thể.

"Xin chào," Vương Nhất Bác gượng gạo mở lời, tay gãi gãi phía sau đầu. "Hai vị, ta có cần làm gì hay đến bái kiến ai không? Ta không rõ quy định ở đây lắm."

Hai môn sinh Lam gia trông có vẻ ngỡ ngàng trước những đường nét của Hàm Quang Quân trên gương mặt Vương Nhất Bác nhưng không nói gì.

"Bọn ta đem bữa sáng đến cho ngươi," người đứng bên phải cứng ngắc nói, tay chỉ về phía khay thức ăn ở cạnh cửa. "Lát nữa, ngươi hãy ăn mặc chỉnh tề, ta cùng Lam Cảnh Nghi tiền bối sẽ quay lại dẫn ngươi tới Tàng Thư Các."

"Được, đa tạ." Vương Nhất Bác vừa cúi xuống hành lễ thì người nọ đã đi lướt qua, để lại người kia nhìn cậu với ánh mắt đầy hoài nghi. Vương Nhất Bác ngập ngừng cúi xuống bưng khay cơm lên, gật đầu chào rồi lặng lẽ quay trở lại phòng.

Cháo đã nguội ngắt, nhưng Vương Nhất Bác vẫn ăn ngấu nghiến vì đói. Cậu liếc mắt trông thấy một lọ dầu ớt nhỏ đặt ở một góc nhưng không dám thử vì biết mình không ăn được cay, cậu không muốn một lát nữa sẽ phải hối hận. Vương Nhất Bác khá bất ngờ, không nghĩ Lam gia cho phép sử dụng gia vị trong bữa cơm. Lúc họ quay phim chắc chắn không có đãi ngộ này.

Vương Nhất Bác thầm ước mình có mang theo hũ giấm. Tiếc thật, Chiến ca không ở đây, có lẽ anh ấy sẽ muốn thử một chút dầu ớt kia.

Chiến ca!

Kể từ ngày chia tay, Vương Nhất Bác vẫn luôn cấm mình nhắc đến tên Tiêu Chiến. Danh xưng kia quá thân thuộc, lại sắc bén như một lưỡi dao. Cho dù Tiêu Chiến liên tục tìm cách liên lạc với cậu thì Vương Nhất Bác vẫn biết rằng cách duy nhất để bước qua đoạn tình cảm này là cắt đứt hoàn toàn với người đàn ông đó. Tình bạn là cái gì đó quá gần, lại cũng quá xa so với điều Vương Nhất Bác thực sự mong muốn.

Chỉ là cho dù đã rất cố gắng, Vương Nhất Bác vẫn không sao xóa nhòa được hình bóng Tiêu Chiến ra khỏi trái tim mình.

Miệng lưỡi chợt cảm thấy vô vị, Vương Nhất Bác buông đũa đứng dậy. Cậu trông thấy một bộ bạch y được đặt ngăn ngắn ở cửa, trên vai thêu ký hiệu riêng của Cô Tô Lam Thị. Đây hẳn là y phục của môn sinh Lam gia.

Vương Nhất Bác mặc nó vào người, chỉ hơi lóng ngóng một chút do bộ đồ đan xen nhiều lớp vải và dây buộc. Chất vải mát lạnh, nhẹ bẫng phủ lên da thịt cậu, chắc chắn là được dệt từ loại vải cao cấp hơn bộ đồ mà Ngô Phương Quý đã đưa cho. Có vẻ họ đã chọn đồ cho cậu dựa trên số đo của Lam Vong Cơ nên Vương Nhất Bác mặc vừa khít, chỉ có phần vạt áo hơi quét đất một chút. Vương Nhất Bác nhăn nhó, vậy là giữa hai thế giới vẫn có chút khác biệt.

Lúc Vương Nhất Bác ra khỏi phòng, Lam Cảnh Nghi đã đứng chờ sẵn ở ngoài cửa. "Hàm Quang Quân và Ngụy Tiền bối sẽ gặp ngươi ở Tàng Thư Các," y cứng ngắc nói. "Vương thiếu gia, mời đi theo ta."

"Cứ gọi Nhất Bác là được rồi," Vương Nhất Bác không thích cách xưng hô kiểu cách kia, nhưng ánh mắt như thể viết rõ ba chữ "Ngươi điên à?" của Lam Cảnh Nghi khiến cậu kiềm chế lại. "Ngươi muốn gọi thế nào cũng được, nhưng đừng gọi là Vương thiếu gia, nghe quá nghiêm túc."

"Ta biết rồi," Lam Cảnh Nghi miễn cưỡng đồng ý.

Trên suốt đường đi, Vân Thâm Bất Tri Xứ im lặng như tờ. Những con đường này đều rất lạ lẫm đối với Vương Nhất Bác. Cậu chẳng thể nhớ nổi bất cứ điều gì về đêm qua, sau khi lả đi trên vai Lam Vong Cơ. Nói lại mới thấy xấu hổ. Vương Nhất Bác thầm hy vọng sẽ không có người nào khác trông thấy cảnh tượng bẽ mặt đó.

"Lam... À, Hàm Quang Quân có kể cho ngươi nghe về chuyện của ta không?" Vương Nhất Bác ngập ngừng dò hỏi, giọng điệu hơi ấp úng khi nhắc tới tên Lam Vong Cơ. Lam Cảnh Nghi liếc cậu một cái rồi khẽ gật đầu.

"Ngươi có tin y không?" Vương Nhất Bác hỏi tiếp.

Lam Cảnh Nghi nhún vai. "Đến họ còn chẳng biết có tin được ngươi hay không, thế nên mới có buổi sáng hôm nay," Lam Cảnh Nghi thành thật trả lời. "Nhưng nếu Hàm Quang Quân và Ngụy Tiền bối đều không nói gì ngươi thì ta là ai mà có quyền ý kiến chứ? Ngoài ra, dung mạo của ngươi đã xác nhận tất cả." Lam Cảnh Nghi quay sang Vương Nhất Bác. Y nhìn Vương Nhất Bác từ đầu xuống chân, bước đi thoáng dừng lại, tầm mắt nấn ná gần mặt đất.

"Làm sao?" Vương Nhất Bác hỏi, hai tay rất có ý thức kéo thẳng vạt áo. Có thể cậu vẫn còn lúng túng với kiểu cách ăn mặc ở nơi đây, nhưng cậu đã rất cẩn thận khi mặc y phục rồi.

"Ngươi không cao bằng Hàm Quang Quân," Lam Cảnh Nghi cười khẩy chỉ vào chỗ vạt áo quét đất của Vương Nhất Bác. "Hay thật."

Chết tiệt Lam Vong Cơ và chiều cao của y.

"Ta được tính là cao đấy," Vương Nhất Bác phản bác. "Do y cao hơn thôi."

"Ta có nói gì ngươi đâu," Lam Cảnh Nghi trợn mắt bảo. "Hàm Quang Quân là một cảnh giới không ai chạm tới được. Ngươi không tệ, dù tóc ngắn ngủn, tay chân gầy nhẳng, nhưng nhìn chung thì trông ngươi cũng tạm."

"Cảm ơn," Vương Nhất Bác khô khốc đáp.

Dọc đường đi, một suy nghĩ chợt xoẹt qua đầu Vương Nhất Bác, cậu tò mò hỏi: "Tư Truy đâu? Hắn không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ sao?"

Lỗ mũi Lam Cảnh Nghi nở ra. "Lam Tư Truy hiện không ở đây," y gằn giọng. "Hắn đang chu du ở bên ngoài."

Vương Nhất Bác làm như không để ý đến âm cuối kéo dài ra của người kia mà hỏi tiếp: "Ồ, đi cùng Ôn Ninh à?"

Lam Cảnh Nghi một lần nữa liếc Vương Nhất Bác. "Sao ngươi biết?" Nhưng Vương Nhất Bác vừa định mở miệng, Lam Cảnh Nghi đã tự trả lời: "Có lẽ ngươi thực sự xuyên không đến đây." Nếu Vương Nhất Bác không nhầm thì trong giọng y có mùi ghen tị.

"Phải, Tư Truy vẫn đang đi cùng Qủy Tướng quân. Tính cho đến nay, hắn đã đi được gần một năm rồi."

"Ồ!" Vương Nhất Bác nghiền ngẫm mẩu tin đó. Vậy là đã gần một năm kể từ khi Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện chia tay trên đỉnh núi. "Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đã bái đường chưa?"

"Cái gì?" Lam Cảnh Nghi hét toáng lên, không màng tới quy tắc không được nói to ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Phải rồi, Lam gia và ba nghìn điều gia quy mà bất luận là ai phạm phải cũng sẽ đều bị phạt. Vương Nhất Bác đã được dặn dò qua rồi. Thật tốt khi biết rằng ở đây vẫn có một số điều không hề thay đổi.

"Ngụy Tiền bối và Hàm Quang Quân... Chưa, bọn họ chưa bái đường."

"Nhưng họ sống cùng nhau," Vương Nhất Bác thẳng thắn chỉ ra. Cậu không thể nhầm được những bộ đồ đỏ và đen được xếp thẳng thướm bên cạnh những bộ đồ màu xanh và trắng, hay cách những lá bùa nằm rải rác khắp Tĩnh Thất như muốn chứng minh cho sự tương sinh tương ái giữa hai người. "Và họ... cảm mến nhau, phải không?" Vương Nhất Bác thận trọng lựa chọn từ ngữ.

"Điều đó thì đương nhiên!" Lam Cảnh Nghi cảm thán. "Chuyện của họ đến trời xanh còn cảm động, ai mà chẳng biết."

"Vậy tại sao họ vẫn chưa thành thân?"

Lam Cảnh Nghi như quả bóng xì hơi, ỉu xìu thừa nhận: "Ta cũng không rõ, mà cho dù bọn ta có hỏi thì Ngụy Tiền bối cũng sẽ không trả lời. Có lẽ ngay cả khi người ta thương nhau thì vẫn có thể có những điều ngăn cản họ thực sự ở bên nhau."

Dạ dày Vương Nhất Bác xoắn lại. "Ừ... đúng vậy." Cậu nói qua kẽ răng.

Lam Cảnh Nghi ném cho cậu một cái nhìn kỳ lạ. Nhưng y chỉ tiu nghỉu chừng một giây rồi lại ngẩng đầu lên nói: "Nhưng ít nhất bọn họ đã ở bên nhau rồi. Không sớm thì muộn bọn họ cũng sẽ bái đường thành thân thôi. Có thể bọn họ chỉ đang chờ sự chấp thuận của... À, chúng ta đến nơi rồi."

Lam Cảnh Nghi bỏ dở câu nói trước cửa Tàng Thư Các, có lẽ y không muốn bị phạt vì phạm vào gia quy Lam thị.

Lam Cảnh Nghi cùng Vương Nhất Bác bước lên bậc cầu thang đi vào trong. Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đã chờ sẵn họ ở đó. Trông thấy Lam Cảnh Nghi cúi đầu hành lễ, Vương Nhất Bác cũng nhanh chóng học theo. Đứng đối diện hai người giữa thanh thiên bạch nhật khiến trong lòng Vương Nhất Bác chợt dâng lên một nỗi e sợ vô hình, dù trông cả hai đều thư thả hơn hôm qua. Ngụy Vô Tiện có vẻ đang rất sốt ruột, mấy ngón tay thiếu kiên nhẫn không ngừng gõ lên cánh tay.

Nằm chồng chất trên mặt đất là những mảnh giấy được vẽ đầy những hình thù loằng ngoằng bằng mực đỏ và đen mà Vương Nhất Bác không tài nào hiểu được. Chúng xếp thành một trận pháp hình tròn vượt quá khả năng lĩnh hội của cậu. Chiếc bàn thấp trong phòng đã bị đẩy sang một bên, chất đầy một chồng sách cao vút tưởng như có thể đổ nhào bất cứ lúc nào. Ngụy Vô Tiện đứng ở gần đó, trong đôi mắt ánh lên vẻ láu lỉnh không dễ nắm bắt.

"Cảm ơn ngươi đã dẫn hắn đến đây an toàn, Cảnh Nghi, ta biết là có thể tin tưởng ngươi mà. Hắn không gây phiền hà gì cho ngươi chứ?"

"Không, thưa Ngụy tiền bối," Lam Cảnh Nghi đáp. Vương Nhất Bác phải kiềm chế lắm mới không trợn mắt. Một kẻ nghèo hèn, yếu ớt như cậu thì làm sao có thể gây rắc rối được cho ai chứ. Với lại, thôi đi, cậu chỉ vô tình lạc sang thế giới này chứ đâu phải là tội phạm.

"Tốt!" Ngụy Vô Tiện nói rồi nhào tới nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, kéo cậu tới phía trước, mặc kệ tiếng kêu hốt hoảng của Lam Cảnh Nghi. "Ta vừa phát hiện ra một chuyện."

"Đã tìm ra rồi?" Vương Nhất Bác thầm bội phục. Cậu biết Ngụy Vô Tiện là một thiên tài, nhưng y còn tài hơn cậu tưởng. "Chỉ mới một đêm thôi mà."

"Ngụy Anh đã thức trắng đêm," Lam Vong Cơ lạnh lùng cắt ngang. "Đều nhờ ơn của ngươi cả." Đôi mắt lạnh lẽo của y như xuyên thủng hai lỗ vào một bên đầu Vương Nhất Bác.

Ngụy Vô Tiện xua tay, nhẹ giọng nói: "Không đến mức như y nói đâu. Ngoài ra, trước đây ta đã từng tìm hiểu về thuật xuyên không rồi, vì mục đích cá nhân thôi. Chỉ là bẻ cong không thời gian thôi mà, không rắc rối, không rắc rối gì hết."

Tông giọng của Ngụy Vô Tiện làm Vương Nhất Bác ngay lập tức liên tưởng tới Tiêu Chiến mỗi lần anh đã quá mệt nhưng vẫn cố gắng che giấu, không để lộ ra ngoài. Cậu nhăn mày, nhìn lại Ngụy Vô Tiện một lần nữa.

Bây giờ nhìn kỹ hơn, Vương Nhất Bác mới nhận ra những dấu vết mỏi mệt mà trước đây cậu vẫn thường bắt gặp nhiều hơn mong đợi trên gương mặt Tiêu Chiến. Đôi môi nhợt nhạt nứt nẻ, quầng thâm kéo dài dưới bọng mắt, thêm cả nếp nhăn nhàn nhạt ở giữa lông mày. Tất cả quen thuộc đến mức Vương Nhất Bác không tự chủ được mà với tay đến, dùng ngón cái là phẳng nếp nhăn đó.

Ngay khi cậu chạm vào trán Ngụy Vô Tiện, cả hai đồng thời giật nảy người lùi về phía sau. Lam Cảnh Nghi há hốc miệng, còn Lam Vong Cơ trông như thể muốn giết người.

Trời ạ, lần này đúng là Vương Nhất Bác phạm tội tày đình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com