TruyenHHH.com

Dieu Quan Trong Nhat Hoan

Cái gì?

"Cô Tô ư?" Vương Nhất Bác mờ mịt hỏi lại. Không thể nào!

"Chứ còn ở đâu nữa?" Người đàn ông nghiêm giọng nói, đoạn lại thở hắt ra một cái. "Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình đang ở Thanh Hà?"

"Không phải chúng ta đang ở Hoành Điếm sao?" Vương Nhất Bác cùng quẫn hỏi, cố gắng để không lắp bắp nhưng chuyện này quả thực quá mức kỳ quái.

Người đàn ông trông có vẻ bối rối. "Là nơi nào?"

Vương Nhất Bác há hốc miệng, nét sửng sốt hiện rõ trên gương mặt và trong ánh mắt.

"Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào." Cậu lẩm bẩm tự trấn an chính mình, rồi cố gắng vận dụng toàn bộ năng lực tư duy và khả năng quan sát để phán đoán tình huống hiện tại.

Đúng rồi, chắc chắn là do Vương Nhất Bác làm việc quá độ nên mới phát sinh ảo giác. Hoặc cũng có thể, đây chỉ là một giấc mơ hoang đường mà một chốc nữa sẽ tiêu tan sau tiếng chuông lanh lảnh phát ra từ chiếc đồng hồ báo thức.

Vương Nhất Bác vội vàng nâng tay lên cấu mình một cái. Cậu biết sau tất cả những điều vừa nghe thấy, vừa nhìn thấy thì chuyện này chẳng có vẻ gì là mơ cả, nhưng có ai nằm mơ mà nghĩ là mình đang mơ đâu.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi rồi lặng lẽ mở mắt ra.

Chẳng có gì thay đổi hết. Cậu cũng không tỉnh dậy từ giấc mộng nào.

Vương Nhất Bác đứng đó, thẫn thờ suốt một lúc lâu, cho đến tận khi đám người xung quanh đã tản đi đâu mất, chẳng thèm để tâm đến gã trai trẻ mặc bộ đồ quái gở và để mái tóc ngắn cụt lủn nữa. Bây giờ thì cậu hiểu rồi, họ không phải là diễn viên quần chúng.

Ở trên con đường đất hiện tại chỉ còn lại một người, là người đã hỏi chuyện Vương Nhất Bác lúc trước. Gương mặt y đã dịu đi, không còn vẻ trách móc vừa nãy mà nghiêng về thương hại nhiều hơn.

"Tiểu huynh đệ, ngươi có chỗ nào để đi không? Cha mẹ ngươi là ai, có gia quyến hay bằng hữu nào ở gần đây không?" Người đàn ông hỏi, dáng vẻ y cục mịch nhưng âm điệu lại dịu dàng.

Vương Nhất Bắc im lặng lắc đầu. Y nhìn cậu thở dài. "Lang thang ngoài đường giờ này lạnh lắm. Tên ngươi là gì?"

"Vương Nhất Bác," Vương Nhất Bác máy móc trả lời. Cứ như thể cậu đã hồn lìa khỏi xác, mỗi lời nói ra đều rời rạc, vô hồn.

"Vương... Ngươi không phải là con trai lão Vương, Vương Lý Bình, ở làng bên đấy chứ?"

Vương Nhất Bác lại lắc đầu.

Người đàn ông nhìn cậu thêm một lượt từ đầu xuống chân rồi vỗ hai tay vào nhau, dường như đã đi đến một kết luận. "Chúng ta gặp nhau coi như là hữu duyên, ta không thể bỏ lại ngươi lại một thân một mình ở nơi này được. Ta là Ngô Phương Quý. Tối nay, người theo ta về nhà đi."

Vương Nhất Bác thoáng tần ngần nhưng cậu đâu còn sự lựa chọn nào khác.

Hóa ra, Ngô Phương Quý là một tiểu thương trong làng. Y và vợ, một người phụ nữ có gương mặt tròn trịa phúc hậu tên là Lưu Phi Phi, sống trong một ngôi nhà khiêm nhường cùng cô con gái nhỏ Á Á. Từ lúc trông thấy Vương Nhất Bác, Á Á cứ tròn mắt ra nhìn cậu.

Vương Nhất Bác im lặng ngồi xổm xuống nhìn lại cô bé. Cậu vẫn còn sốc, không sao tiêu hóa nổi chuyện này. Làm sao mà tin được cơ chứ? Cậu đang đấu mắt với một đứa trẻ mới chập chững biết đi ở một miền đất xa xưa không rõ là thuộc thời đại nào, trong khi cuộc trò chuyện của Ngô Phương Quý và vợ cứ lúc xa lúc gần lọt vào tai cậu. Ôi trời ơi, đây là trò đùa gì của số phận thế này?

"Ta phát hiện ra hắn nằm ngất xỉu ở trên đường, đầu óc tên đó có vẻ không bình thường," Ngô Phương Quý nhỏ giọng nói với vợ. "Có vẻ người thân của hắn thấy hắn ngây ngô vô dụng, không còn muốn phí cơm phí gạo với hắn nữa nên bỏ mặc hắn ở đó luôn rồi."

"Tội nghiệp," Lưu Phi Phi nói, vẻ mặt ngập tràn sự thương cảm. "Vậy chàng tính sao? Hay cứ để hắn ở cùng chúng ta một thời gian. Chàng nghĩ có phải hắn trúng tà phép nên mới ngẩn ngơ như vậy không?"

"Có thể, nhưng mấy vị tu sĩ kia có mấy khi đi ngang qua đây đâu. Ta cũng chẳng biết làm cách nào để thỉnh bọn họ tới."

Câu nói đó của Ngô Phương Quý làm Vương Nhất Bác chú ý. Cậu không quan tâm gì mà xen vào hỏi: "Tu sĩ ư?"

Vợ chồng họ Ngô giật mình nhìn nhau, cả hai đều không ngờ là đã bị Vương Nhất Bác nghe thấy. Sự ăn ý nho nhỏ giữa hai người làm Vương Nhất Bác bỗng thấy nhói lòng. Cậu và người kia trước đây cũng hay thì thầm to nhỏ với nhau như vậy.

"Đúng là không có nhiều tu sĩ đến đây, nhưng thi thoảng họ cũng có đi qua," Ngô Phương Quý tưởng rằng Vương Nhất Bác lo lắng nên vội vàng giải thích.

"Vậy... Vân Thâm Bất Tri Xứ ở cách đây bao xa?" Vương Nhất Bác rụt rè dò hỏi.

Ngô Phương Quý và vợ lại nhìn nhau. "Đi bộ thì mất khoảng ba ngày đường," vợ y đáp. "Thường thì chỉ có các tu sĩ và những người đức cao vọng trọng mới đến đó thôi, còn phàm nhân như chúng ta chẳng có lý do nào để đặt chân đến."

"Ta phải đến đó," Vương Nhất Bác vừa nói vừa duỗi chân đứng dậy, nhưng ngay lập tức đã loạng choạng suýt ngã, may mà được Ngô Phương Quý vội vàng đến đỡ lấy. Có vẻ hôm nay cậu không đủ sức mà đứng thẳng người rồi.

"Ngươi phải ăn chút gì trước đã, đứng còn chẳng nổi thì khoan hẵng nói đến chuyện đi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ," Lưu Phi Phi nói xong liền nhanh chân nhanh tay đi dọn đồ ăn ra bàn.

Xấu hổ thay, dạ dày Vương Nhất Bác lại réo lên ầm ĩ ngay lúc đó. Thực ra, cậu cũng không nhớ nổi lần cuối mình ăn là lúc nào.

Á Á bật cười khúc khích, hai cái chân ngắn tũn líu ríu chạy đến nấp sau váy mẹ, bẽn lẽn ló đầu ra nhìn.

"Bụng huynh ấy kêu kìa. Ca ca đang đói!" Cô bé tủm tỉm nói.

"Đúng đấy, ngươi ở lại ăn cơm cùng chúng ta đi. Nhà ta không giàu có gì, nhưng không thiếu thốn đến độ không đãi được ngươi một bữa cơm đâu, đừng ngại," Ngô Phương Quý nhìn cậu bảo.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Cậu hiểu tình cảnh hiện tại của mình. Là một kẻ thân cô thế cô trong thế giới này, cậu thật may mắn vì gặp được những người tốt bụng như vợ chồng Ngô Phương Quý.

"Vậy cho ta nhờ huynh và đại tẩu một bữa cơm, cảm tạ hai người," Vương Nhất Bác yếu ớt nói.

Sau bữa tối, Vương Nhất Bác đã nhận thức được rõ ràng một số điều. Một, Vương Nhất Bác không nằm mơ, dù rằng cậu rất muốn tin như thế. Bằng một cách thần kỳ nào đó, cậu đã xuyên không đến một thế giới mà tu chân giới có thật.

Sau khi hỏi vài câu, cậu biết rằng Hàm Quang Quân hiện là tiên đốc đứng đầu tu chân giới. Di Lăng Lão Tổ đã trọng sinh trở về. Tình cảm giữa hai người vô cùng tốt đẹp. Người ta nói bọn họ đã kết thành đạo lữ luôn gắn bó không rời như hình với bóng. Nhưng chuyện này chỉ là lời đồn, phàm nhân bọn họ thì biết gì cơ chứ?

Hai, y phục của Vương Nhất Bác vô cùng không hợp lễ tiết.

"Tóc của ngươi thì hết đường cứu chữa rồi, nhưng ta có vài bộ đồ cũ có thể vừa với ngươi đấy," Ngô Phương Quý nói, tay đung đưa đôi đũa trên không trước ánh mắt và cái lắc đầu đầy trìu mến của Lưu Phi Phi. Á Á bắt chước theo cha, làm mấy hạt cơm bắn ra lung tung. "Lát nữa, ta sẽ mang cho ngươi." Y tặc lưỡi rồi lại lắc đầu không đồng tình. "Không thể để ngươi ăn vận tùy tiện thế kia. Và còn đôi giày kia nữa. Đó là cái gì?"

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn xuống. "Nó thì làm sao?" cậu đề phòng hỏi. Vương Nhất Bác đang đi đôi giày Nikes ưa thích thứ hai, nhưng dù chỉ nghĩ thầm trong đầu, cậu cũng thấy câu này bây giờ nghe thật lố bịch.

"Thứ đó trông thật kỳ quái!"

Bữa tối cứ thế êm ả trôi qua. Những lời cằn nhằn không ngớt của Ngô Phương Quý làm Vương Nhất Bác liên tưởng ngay tới bố mẹ mình. Cậu vẫn nhớ, sau khi bố mẹ trông thấy cậu lên tốp xu hướng, hai người đã rầy la cậu vì không biết tự chăm sóc bản thân suốt một lúc lâu. Những lời trách móc đó bây giờ nhớ lại sao mà ấm áp quá.

Sau khi Vương Nhất Bác đã ăn no căng bụng (phải, là ăn no căng bụng, vì Lưu Phi Phi cứ miệng thì cảm thán "Ngươi gầy trơ xương rồi", tay lại thoăn thoắt gắp thức ăn bỏ đầy vào bát cậu, không ngừng hối thúc cậu ăn nữa đi, ăn nhiều vào), cậu ngỏ lời muốn giúp họ rửa bát nhưng đã bị thẳng thừng từ chối.

Thay vào đó, Ngô Phương Quý dẫn cậu vào một gian phòng dành cho khách rồi đưa cho cậu hai bộ y phục, một để cậu mặc đi ngủ, còn một để cho ngày hôm sau, sau đó ân cần căn dặn Vương Nhất Bác hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Ngay trước khi y đóng cửa, những lễ nghi trước đây từng học được chợt ùa về trong tâm trí Vương Nhất Bác. Cậu xếp chồng hai tay, gập người thật sâu, trịnh trọng cúi đầu cảm tạ ân nhân.

"Cảm tạ huynh," Vương Nhất Bác nói, mắt nhìn xuống sàn, chỉ loáng thoáng trông thấy mũi giày của Ngô Phương Quý ở phía trước. "Ta không biết phải cảm tạ lòng tốt của huynh thế nào mới đủ."

"Ôi, chớ khách sáo như thế." Ngô Phương Quý bước đến đỡ Vương Nhất Bác dậy, một bên lông mày nhướng lên. "Ta nào có làm được gì to tát mà ngươi phải cúi đầu hành lễ như vậy. Đây chỉ là cách hành xử bình thường giữa người với người mà thôi, không cần đặt nặng." Mắt y nhìn Vương Nhất Bác rất dịu dàng. "Làm người nên đối tốt với nhau mà."

Đêm đó, Vương Nhất Bác thức trắng, hai mắt chằm chằm nhìn lên trần nhà.

Vậy là tạo hóa kỳ diệu đã đưa cậu đến một thế giới khác, nơi mà Trần Tình Lệnh không phải là một câu chuyện hư cấu mà là hiện thực. Có khả năng Vương Nhất Bác đang mơ một giấc mơ cực kỳ chân thực, và có thể sau khi cậu ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy, cậu sẽ lại ngồi trên chiếc ghế trang điểm ngày hôm đó. Nhưng trực giác mách bảo Vương Nhất Bác rằng cậu sẽ còn ở lại đây, và cậu càng sớm chấp nhận thì càng tốt.

Vương Nhất Bác không rõ điều gì đã tạo nên cơ duyên này hay cậu phải làm gì để quay trở về thế giới cũ, nhưng cậu nhất định phải tìm ra. Không còn lựa chọn nào khác. Mấy ngày tới, Vương Nhất Bác sẽ tìm cách đi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ để xin bái kiến Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.

Nếu cậu hiểu đúng về tình huống này thì tất cả những sự kiện trong phim đều đã xảy ra, và Vương Nhất Bác đã đến vào khoảng thời gian sau đại kết cục của Trần Tình Lệnh. Hy vọng thế gian đã sóng yên biển lặng để họ có thời gian gặp cậu.

Vương Nhất Bác không có lệnh bài để được phép đi qua cửa Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng cậu có gương mặt của Lam Vong Cơ. Ngô Phương Quý và gia đình y không nhận ra, nhưng gia đình một tiểu thương nào có cơ hội gặp được người đứng đầu tu chân giới để mà biết mặt y cơ chứ. Có thể những người tu đạo tại Vân Thâm Bất Tri Xứ sẽ ngay lập tức nhận ra cậu.

Nhưng đến lúc đó, liệu họ có để cho cậu vào không? Vương Nhất Bác cố gắng nhớ lại những mô tả về cuộc sống ở đây, cậu đào bới trong trí óc những điều mà mình đã cố gắng không nghĩ đến kể từ cái ngày Tiêu Chiến mở đầu bữa tối của họ bằng câu "Chúng ta cần nói chuyện."

Không, vẫn không thể nghĩ đến chuyện đó được. Còn nhiều chuyện quan trọng hơn để Vương Nhất Bác quan tâm tới hơn là một cuộc chia tay tồi tệ mà cho tới tận bây giờ vẫn còn giày vò cậu.

Vương Nhất Bác bực bội thở dài, tấm thân gầy gò trằn trọc lăn qua lật lại rất nhiều lần, cố gắng tìm một vị trí thoải mái trên chiếc giường đệm rơm khô khốc.

Đêm đã rất khuya, bóng tối đen kịt vây chặt lấy Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác hít thở đều đều, cảm nhận lồng ngực mình chầm chậm nâng lên hạ xuống.

Chiếc giường cứng ngắc cà vào lưng cậu, bộ quần áo xa lạ ngứa ngáy không thôi, nhưng không hiểu vì sao, Vương Nhất Bác lại có cảm giác thoải mái chưa từng có trong suốt mấy tháng qua.

Chỉ mới sáng nay thôi, cậu còn đang ở trong thế giới của mình, bị lôi lôi kéo kéo rời khỏi phòng khách sạn đến phim trường theo một guồng quay bất tận. Hiện thực đó giờ đây sao đã quá xa xôi, như thể một giấc mơ xa vời mà Vương Nhất Bác cứ mãi chạy đuổi theo nhưng luôn nằm ngoài tầm với.

Vương Nhất Bác chầm chậm nâng tay lên ôm lấy bản thân. Cậu cảm giác như mình vừa trở lại là một đứa trẻ, hoang hoải kiếm tìm sự ủi an ở bất cứ nơi đâu có thể, ngay cả khi chỉ có thể tìm thấy trong chính mình.

Ở đây không có tivi để bật sang kênh năm, không có tiếng ồn trắng lấp đầy hai tai cậu, chỉ có một thế giới lạ lẫm mà lại thân quen len lỏi vào tất cả các khoảng trống trong lòng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đột nhiên thắc mắc, cảm giác khi nhìn thấy những đường nét gương mặt của chính mình từ trên người Lam Vong Cơ phản chiếu vào võng mạc sẽ như thế nào? Và cậu sẽ cảm thấy ra sao khi trông thấy nụ cười của Tiêu Chiến trên gương mặt Ngụy Vô Tiện?

Những suy nghĩ miên man ấy từ từ dỗ Vương Nhất Bác chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ chìm nổi, cậu nghe thấy tiếng cười giòn tan sáng lạn của một người còn rực rỡ hơn ánh mặt trời mùa hạ, xen lẫn trong những ký ức mờ nhòa về một đôi bàn tay âu yếm lùa vào mái tóc cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com