Dieu Dat Biet Yeonjun X Reader
Vận mệnh đưa hai người họ đến gặp nhau, sau một buổi nhắn tin qua điện thoại cả hai đã nghĩ rằng nếu như có hai thì sẽ còn thêm nhiều người nữa, và thế là họ lên kế hoạch để có thể tìm những người còn lại.
Yeonjun
Chúng ta nên đưa tin tìm kiếm thứ gì đó thời hiện đại, rồi ghi số điện thoại chẳng hạn có thể khi nhìn thấy họ sẽ hiểu được.
Hanna
Viết một câu bằng tiếng anh thì thế nào?
Yeonjun
Được đó, chúng ta như này ...rồi như kia...như nọ ....
Hanna
Chốt vậy nhé!
<❤️>
-------
Trên các nẻo đường trong thành:
"Đây là gì vậy, tiếng của người ngoại quốc nào sao?"
"Đọc không hiểu gì cả, là tin nhảm sao?"
"Còn có dãy số nữa"
"Đó là gì vậy??"
"Tìm người có "điện thoại"? "điện thoại" là gì vậy?"
"Won là đơn vị tiền gì vậy?"
"Nhưng thấy 2000 không phải là con số nhỏ, là một số tiền lớn sao?"
"Khó hiểu quá"
"Muốn kiếm tiền thì làm sao dễ dàng được chứ."
Thứ mà Yeonjun và Hanna đã dán:
Hello, please call us on
this number: 0228 745 039
CHÚNG TÔI TÌM NHỮNG NGƯỜI CÓ ĐIỆN THOẠI, PHẦN THƯỞNG LÀ 2000 won.
Yeonjun: đấy là những tờ giấy với nội dung xàm xí nhất anh từng thấy.
Hanna: thật vậy haha. Ở chỗ chúng ta mà dán thì chắc bị người ta bảo khùng mất.
Yeonjun: ừm thì...hôm nay em có phải đi làm không?
Hanna: à thực ra thì bà chủ vừa ra khỏi thành về quê thăm nhà rồi.
Yeonjun: vậy nên...?
Hanna: vậy nên hiện tại em có thể mở cửa tiệm lúc nào tùy thích, bà chủ nói có thể không mở nhưng nếu quá buồn chán thì bà ấy nói có thể làm việc.
Yeonjun: không ngờ đây, mới đến 3 tuần thôi mà đã thân thiết như vậy rồi.
Hanna: haha, nữ nhân với nhau mà.
Yeonjun: vậy em có muốn đi ngắm tuyết đầu mùa không?
Hanna: hả?
Yeonjun: ở đây sắp đến mùa đông rồi, 2 ngày nữa chính là trận tuyết đầu tiên sẽ rơi đó. Sẽ có lễ hội.
Hanna: tuyệt quá, vậy chúng ta có thể đi tận hưởng rồi.
Yeonjun: trước đó thì chúng ta nên đi mua sắm nhỉ, hãy mua một bộ y phục đẹp đi.
Hanna: chúng ta có nên chụp hình không nhỉ, để làm kỉ niệm sau khi chúng ta rời khỏi đây.
Yeonjun: ý hay đó, hãy làm một bộ ảnh với không khí cổ trang thật sự.
Hanna: hào hứng quá.
Yeonjun: vậy chúng ta đi lựa chung không?
Hanna: nhưng giờ em không mang nhiều tiền trên người.
Yeonjun: không sao, anh sẽ trả.
Hanna: sao cơ?
Yeonjun: được vào nhà của bậc anh hùng thì cũng khắm khá lắm, anh sẽ trả cho. Tụi mình có thể mua một lần vài bộ cũng được.
Hanna: thật sao!
Yeonjun: anh có tiết kiệm thời gian đầu để sống những giây phút như vầy nè, dù sao khi đi rồi tụi mình cũng không dùng đến nên cứ bung xõa đi.
Hanna: ...ừm.
Yeonjun: vậy đi nhé!
...
Và cứ như vậy, Yeonjun và Hanna đã hẹn cùng nhau đi ngắm tuyết đầu mùa.
Ngày hôm đó:
Hanna: anh trước kia học ngành gì vậy, hay có làm công việc gì không?
Yeonjun: ừm...anh là sinh viên trường đại học trọng điểm Seoul, khoa báo chí truyền thông. Trước khi ở đây thì anh có thực tập ở công ty Bighit.
Hanna: qoaaa, hóa ra anh là học bá nhỉ. Bighit còn là một công ty truyền thông rất có tiếng.
Yeonjun: cũng bình thường mà, còn em thì sao?
Hanna: em học ở trường quốc tế SM, cũng tại Seoul luôn ạ, ngành marketing và hiện tại thì em đang thực tập công ty Hybe ạ.
Yeonjun: em cũng giỏi quá, vừa năm nhất đã có thể xin thực tập ở Hybe.
Hanna: nhưng tụi mình có duyên thật đó, cũng đều học ở Seoul.
Yeonjun: ừm cũng hơi hơi.
Hanna: em đã biết ơn vô cùng...
Yeonjun: ...hả?
Hanna: bởi vì dù 3 tuần trôi qua nhưng mỗi ngày ở đây đều vẫn lạ lẫm đến vô cùng, em thật sự đã ước có thêm ai đó có thể đồng hành cùng em trong khoảng thời gian này...và có lẽ ông trời đã lắng nghe em.
Yeonjun: ...
Yeonjun không ngờ một cô gái anh vừa quen biết vài ngày lại nói ra cảm xúc của cô ấy với anh, cô còn nhìn anh với vẻ mặt như gần chạm đến sự mãn nguyện ở trong lòng, thoáng chốc anh cảm giác nghẹn lại vì những lời bộc bạch ấy.
Trong lúc Yeonjun chẳng biết nói gì tiếp theo thì Hanna bỗng giật mình bởi những hạt tuyết rơi từ cõi mây cao cao kia. Cô ngước mặt nhìn xung quanh khóe miệng dầng được nâng lên theo cảm xúc hân hoan.
Yeonjun lúc này dời sự chú ý của mình từ những bông tuyết sang cô gái trước mặt, cảm xúc trong lòng có chút biến đổi, giờ đây anh ấy không biết mình cảm thấy như thế nào, chỉ biết lặng người và nhìn, có lẽ anh sẽ không thể nghĩ rằng hình ảnh ấy sẽ hằn sâu vào trong tâm trí của chính mình.
Hanna: vừa nói lời cảm động thì tuyết rơi, anh có nghĩ đây là định mệnh không Yeonjun?
Yeonjun: xin lỗi em nhé...vừa rồi anh bất ngờ quá nên hơi ngơ ra...
Hanna: anh dễ cảm động nhỉ?
Yeonjun: ừm...chắc vậy.
Hanna: vậy anh xui xẻo rồi, bởi vì em là kiểu người thích nói những điều cảm động.
Yeonjun: anh không nghĩ đó là xui xẻo đâu.
Hanna:...
Yeonjun: Hanna-ssi,
Hanna: hưm?
Yeonjun: anh hứa với em!
Hanna: ....hả? hứa gì cơ
Yeonjun: anh sẽ đồng hành cùng em, nhất định đó.
Hanna: ... giờ em nên nói gì nhỉ?
*Yeonjun luống cuống không biết phải làm sao*
Hanna: haha, không có gì đâu mà. Nhưng cảm ơn anh nhiều nhé, em rất vui.
Yeonjun:....
Yeonjun: mà nè, đây là lần ngắm tuyết đầu mùa đặc biệt nhất trong đời anh đấy, trước đây ngoài bố mẹ ra thì chưa ngắm với ai.
Hanna: em thì mọi năm đều một mình, chưa từng có thêm người thứ 2.
Yeonjun: ...anh vừa nói điều gì sai nữa phải không?
Hanna: không có...em từ lâu đã quen với kiểu trò chuyện thế này.
Yeonjun: chắc là chán chường lắm nhỉ.
Hanna: vậy mà anh lại không ngại ngùng rồi chuyển chủ đề ha.
Yeonjun: ừ nhưng mà nếu anh chuyển chủ đề thì anh vẫn sẽ vẫn ngượng thôi, cho nên chúng ta nên kết thúc nó.
Hanna: suy nghĩ hay thật.
"Này cô có thấy không? Người đằng đó tuấn tú quá, không biết là công tử nhà nào?"
"Cô mới đến nên không biết, đằng đó thường xuyên đến khu này bán tranh, nhà ở cuối con hẻm kia kìa, mới chuyển đến khu này gần tháng, nhưng không thấy có người nhà hay ai ở cùng cả."
"Chẳng lẽ là lữ khách từ phương khác tới sao? kiểu tóc cũng hơi lạ"
"Ai cũng nghĩ vậy, vì đẹp quá nên các cô nương xung quanh đây đều canh me chàng ta, thậm chí có người cũng đã hỏi cưới nhưng bị từ chối"
Hanna: không biết anh có nghĩ giống em không...
Yeonjun: ...anh nghĩ là có
Hanna: đến đây gần 1 tháng, cùng thời điểm với chúng ta...
Yeonjun: kiểu tóc ngắn trông giống người hiện đại...
Cả hai nhìn nhau, mắt đồng loạt sáng lên, như đã biết đó là thứ mình đang tìm kiếm.
"Này!!!! Có trộm! Có trộm! Ai đó mau ngăn hắn lại! Trộm! Trộm!"
"Ối, trộm sao?? Ai ngắn lại đii"
"Tên kia đứng lại"
"..."
Hanna: trộm ư? làm sao đây, ta giúp được không?
Yeonjun: khoan đã, em nhìn kìa!
"Cảm ơn cậu trai nhé, cậu giỏi võ quá"
"Oaaa là huynh ấy đóo, đúng là văn võ song toàn mà, người lại đẹp như vậy"
"Cậu ấy từ lúc chuyển đến đây đã giúp chúng ta rất nhiều nha, cả khu này ai cũng biết mặt cả"
"Tên cậu ấy tên là gì nhỉ, đột nhiên tôi quên mất"
"Hm....tôi cũng không nhớ"
Yeonjun:...cậu ta có vẻ tốt bụng nhỉ?
Hanna: ta nên đi tìm cậu ấy hỏi xem.
Yeonjun: nhưng bằng cách nào đây?
Hanna: nếu đúng là người hiện đại thì dễ mà.
Yeonjun: hả....
Và thế là họ tìm đến chàng trai kia khi đám đông đã giải thể và quay về công việc thường nhật.
Hanna: chào cậu, nghe nói cậu mới chuyển đến đây gần 1 tháng
Yeonjun: kiểu tóc của cậu trông ngắn đẹp nhỉ, giống của tôi nè.
"các cậu cũng giống tôi à"
Yeonjun: ?
"Tên của tôi là Choi Soobin, 23 tuổi, là sinh viên đại học" *giơ điện thoại hệ thống cấp ra trước mặt
Hanna: ôi may quá!! em tên là Kim Hanna, 19 tuổi. Còn đây là Choi Yeonjun, anh ấy cùng tuổi với anh.
Soobin: hai người đến nhà tôi đi. Chỗ này đông người quá.
Hanna: được!!!
Yeonjun: cậu dẫn đường đi.
.....
Soobin: giới thiệu lại nhé, tôi là Choi Soobin, 23 tuổi, sinh viên đại học chuyên ngành kiến trúc ở Seoul, hiện tại ở thế giới này tôi là một người bán tranh. Và tranh tôi bán cũng là tranh tôi tự tay vẽ.
Hanna: qoa..., là tranh tự vẽ sao...
*Hanna đang xem những bức tranh trong nhà của Soobin.
Khi đến nơi, mình đã ngẩn ra một chút, một căn nhà xập xệ, chỉ có mỗi cái giường, một bộ bàn ghế nhỏ, một cái tủ bằng gỗ thô và một căn bếp được tối giản hết mức. Các bức tường thậm chí còn có sự chấp vá và không có cảm giác an toàn một chút nào, mình không nghĩ một người có vẻ ngoài hào nhoáng kia lại có thể sống ở đây. Thật lòng mà nói, trông không khớp cho lắm ha....- suy nghĩ của hanna.
Yeonjun: cậu thậm chí có nhà riêng luôn à, dù nhìn xung quanh khá tệ đấy nhưng nhìn kĩ thì nó vẫn khá sạch sẽ. Làm sao mà tìm được vậy ? *Sau khi biết Soobin bằng tuổi, cậu ấy bỏ kính ngữ ngay lập tức.
Hanna: anh bỏ kính ngữ nhanh vậy luôn hả...còn chứ hỏi ý người ta...
Soobin: không sao đâu, bọn anh bằng tuổi mà.
Trong ấn tượng đầu tiên của Hanna về Soobin, anh ấy thực sự là một người dịu dàng. Là ấn tượng tốt nhất trong các loại ấn tượng.
Soobin: dù rất bất ngờ và xen lẫn một chút xúc động...nhưng tôi cũng không biết nói gì hơn...tôi nghĩ là chúng ta nên tìm cách để giữ liên lạc.
Yeonjun: không cần tìm đâu, trên điện thoại của ta có đấy.
Soobin: bằng cách nào?
Hanna: có thể dùng như điện thoại thông thường đấy ạ. Nhưng không thể dùng mạng.
Soobin: vậy trao đổi bằng số điện thoại sao?
Hanna: đúng vậy, và có thể dùng app nhắn tin miễn phí khi thêm số điện thoại.
Soobin: ra vậy.
*ting
[ Chúc mừng các bạn đã thành công lập tổ đội 3 người!!! Chúng tôi sẽ cho phép các bạn dùng wifi!! Tuy nhiên wifi chỉ có thể được bật khi cả 3 người đều trả phí hàng tháng.]
Yeonjun: không thể tin được.
Hanna: chúng tôi phải trả phí như thế nào ?
[ Các bạn sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao để nhận tiền điện thoại, trong suốt quá trình đó, nhiệm vụ cũng sẽ cho các bạn thêm thông tin về cách trở về! ]
Hanna: cuối cùng cũng có gì đó cụ thể...
[ Các bạn có 1 tuần sử dụng mạng miễn phí. Tuy nhiên trong 1 tuần này, chủ khi 3 người các bạn đứng gần nhau trong phạm vi 5m thì mới có thể bật mạng!!! ]
Yeonjun: vậy có nghĩa giờ chúng ta là wifi của nhau đấy à...
Hanna: nhưng lạ quá...
Soobin: đúng vậy... sao lại để khi có một nhóm 3 người mới có thể mở mạng...?
-----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com