Diep Phong Mot Ngan Noi Dau Fanfic
" Vân ca, huynh có biết thảo dược mà sư phụ huynh nói mọc ở đâu không? "Bách Lý Đông Quân cầm đèn lồng soi qua soi lại phía dưới mặt đất. Bọn họ đã hái đủ số thảo dược mà Hoa Thần viết ở trong giấy, chỉ riêng thảo dược quan trọng nhất là Diệp Bích Thảo thì vẫn chưa tìm thấy." Ta mới chỉ nhìn thấy nó ở trong y thư mà thôi, ngoài đời chưa từng nhìn thấy... "" Sao vậy? "Thấy Diệp Vân đang nói lại dừng lại, Bách Lý Đông Quân liền lên tiếng hỏi." Có một chỗ chúng ta có thể tới tìm thử, nhưng rất nguy hiểm. Đông Quân, đệ ở đây, ta sẽ xuống dưới vách núi tìm, theo ta nhớ thì ở đó có một hang động "" Không được, một mình huynh đi ta không yên tâm, chúng ta cùng đi "" Được, phải hết sức cẩn thận "Bách Lý Đông Quân gật đầu sau đó hai người liền buộc sợi dây thừng vào gốc cây phía trên, Diệp Vân cầm lấy đầu dây rồi giật giật vài cái, sau khi thấy đã chắc chắn, hắn và Bách Lý Đông Quân liền thả dây rồi nắm chặt vào đó và đi từng bước cẩn thận xuống vách núi.Trời vô cùng tối, vách núi sâu không thấy đáy, xung quanh trông u ám đến đáng sợ, hai người từng bước từng bước nương theo vách mà thả người xuống, đột nhiên phía dưới có gì đó phát sáng, Diệp Vân nhìn kỹ lại, là một hang động, bên trong có rất nhiều đom đóm đang ở đó, hắn vui mừng vội chỉ tay xuống phía dưới rồi lên tiếng." Đông Quân, phía dưới có hang động, chúng ta xuống xem thử "" Được "Hai người họ bám theo sợi dây từ từ trượt xuống, đến khi đứng vững trước cửa hang động rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm. Bách Lý Đông Quân nhìn xung quanh rồi khẽ cảm thán." Vân ca, không ngờ ở đây lại có một hang động, còn có rất nhiều đom đóm nữa "" Phải, hang động này là trước đây khi ta và tiểu Phong Phong đi hái thuốc đã tìm thấy. Trong này có... "Chưa nói dứt lời, Diệp Vân liền chạy vào phía bên trong, trong hang động, một cây thảo dược đứng một mình ở đó đang tỏa sáng rực rỡ, xung quanh còn có rất nhiều đom đóm vây quanh." Đông Quân, đệ xem, đây chính là Diệp Bích Thảo "Bách Lý Đông Quân nghe thấy tiếng hắn thì liền chạy theo vào bên trong, lần đầu nhìn thấy có một loại thảo dược đẹp đến vậy cũng khiến y có chút bất ngờ." Vân ca, đây chính là Diệp Bích Thảo sao? Đẹp thật đó, nếu chúng ta đã tìm được Diệp Bích Thảo rồi thì mau chóng mang về thôi "" Khoan đã, theo như ta nhớ trong cuốn y thư chúng ta từng đọc, hoa của Diệp Bách Thảo mới có công dụng chữa bệnh "" Hoa? Nhưng cây thảo dược này vẫn chưa nở hoa, phải làm sao mới khiến nó nở hoa được? "Diệp Vân nhìn Bách Lý Đông Quân sau đó nhìn về phía cây thảo dược, hắn khẽ lên tiếng." Đông Quân, ta muốn nhờ đệ một chuyện. Tiếp theo đây, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đệ cũng nhất định phải mang thảo dược này trở về cho tiểu Phong Phong, đệ hứa đi "" Đó là điều đương nhiên rồi, chúng ta sẽ cùng mang nó trở về cho tiểu sư huynh "Diệp Vân cười gượng trước câu nói của y, hắn không biết mình liệu có trở về được hay không nữa, hắn nhìn Diệp Bích Thảo thêm một lúc lâu sau đó rút kiếm ra và cứa vào cổ tay mình sau đó vội vàng đưa tay lại gần Diệp Bích Thảo, máu từ cổ tay chảy xuống ướt đẫm lá, vài giọt máu rơi xuống phía rễ cây liền bị hấp thu chỉ trong chớp mắt." Vân ca, huynh làm gì vậy? "Bách Lý Đông Quân vô cùng kinh ngạc trước hành động của Diêp Vân, y định đưa tay chặn lại thì bị hắn ngăn cản." Không được, Diệp Bích Thảo phải dùng máu để tưới "" Chuyện này... Nếu như phải dùng hết máu mới có thể khiến nó nở hoa thì sao, huynh định sẽ làm như vậy à? "" Ta còn có thể có cách nào khác chứ "Diệp Vân gượng cười đáp lại, Bách Lý Đông Quân nhìn hắn với khuôn mặt đau lòng, nói rồi y rút kiếm ra rồi cũng định cắt vào phía cổ tay mình. Diệp Vân vội vàng nắm lấy chuôi kiếm ngăn y lại." Đông Quân, đệ định làm gì vậy, nếu đệ cũng xảy ra chuyện thì ai sẽ mang thảo dược trở về đây "" Muốn trở về thì cùng trở về, nếu huynh có chuyện gì xảy ra, sau này tiểu sư huynh phải làm sao hả? Đâu phải chỉ mình huynh có máu, muốn tưới thì hai chúng ta cùng tưới "" Đệ... "Đột nhiên, Diệp Bích Thảo phát sáng rực rỡ, rồi từ phía giữa, một nụ hoa vươn lên sau đó nở rộ, đẹp một cách rạng ngời, đom đóm ở phía ngoài cũng vây xung quanh chỗ đó mỗi lúc một nhiều hơn." Nở... Nở rồi... "Bách Lý Đông Quân và Diệp Vân đồng thời la lên. Y tra lại kiếm vào vỏ sau đó ngắm nhìn bông hoa trên mặt đất, thật sự vô cùng tỏa sáng, thứ rực rỡ nhất giữa đêm tối nơi hang động này." Cũng may, không cần quá nhiều máu, nếu không đây mà là thảo dược cứu người gì chứ, lấy mạng người thì đúng hơn "Bách Lý Đông Quân nói rồi dùng kiếm chọc chọc vài cái vào cây thảo dược kia, nó nghiêng ngả đôi chút sau đó lại đứng thẳng trở lại, Diệp Vân bật cười sau đó đưa tay hái cả cây rồi để cẩn thận vào trong chiếc giỏ. Hắn lấy một tấm vải ở trong người rồi băng qua cổ tay của mình lại, sau khi đã xong xuôi, hắn liền lên tiếng." Chúng ta đi thôi, ở đây lâu không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa "" Huynh nói cũng phải. Đi thôi "Nói rồi hai người họ nhanh chóng rời khỏi hang động và trèo lên phía trên. Bách Lý Đông Quân lên trên trước, y xoa xoa bàn tay của mình sau đó phủi đất dính trên y phục." Vân ca, huynh đâu rồi? "Vừa quay qua một cái Bách Lý Đông Quân đã không còn thấy Diệp Vân đâu nữa, y vội vàng chạy lại phía vách núi, phía dưới tối đen như mực, lại sâu thăm thẳm, rơi xuống đó chỉ có một con đường chết. Bách Lý Đông Quân không nghĩ nhiều nữa, y vừa định nhảy xuống thì Diệp Vân vội vàng nhảy lên." Vân... Vân ca... Huynh không sao đó chứ? "" Ta không sao. Đông Quân, đệ xem, hoa này có đẹp không? Vừa nãy khi lên trên này ta tình cờ nhìn thấy nó ở vách núi nên muốn hái về cho tiểu Phong Phong "Bách Lý Đông Quân nghe thấy vậy thì cau mày rồi đánh Diệp Vân một cái thật mạnh và nói lớn." Huynh khùng hả, hoa thì hái ở đâu mà chẳng được, không cần mạng nữa hả. Còn nữa, huynh hái về thì nó cũng héo rồi, không còn được tươi nữa "Diệp Vân ngẫm nghĩ trong giây lát rồi gật đầu tán thành." Đệ nói cũng phải. Vậy ta sẽ trồng tặng đệ ấy một vườn hoa không phải là được rồi sao, khi đệ ấy tỉnh lại nhất định sẽ rất vui. Chúng ta về thôi, còn phải mang thảo dược về nữa "Bách Lý Đông Quân gật đầu đồng ý sau đó hai người họ nhanh chóng trở về. Sau khi nhận lấy số thảo dược Diệp Vân và Bách Lý Đông Quân mang về, Hoa Thần tự mình đi sắc thuốc, trong hai canh giờ sắc thuốc, Diệp Vân không ngừng truyền nội lực vào cơ thể Tiêu Nhược Phong để giữ y ổn định. Cuối cùng sau khi uống thuốc xong, độc đã được giải, Tiêu Nhược Phong cũng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.Hoa Thần cầm lấy cánh tay của Tiêu Nhược Phong rồi bắt mạch sau đó liền gật đầu." Không có gì đáng lo ngại nữa nhưng chắc phải ba ngày sau mới tỉnh lại được "" Hoa tiên sinh, nếu tiểu Phong Thất đã không có gì đáng lo ngại thì chúng ta xin phép trở về thành Thiên Khải trước, nhờ ngài chăm sóc đệ ấy cẩn thận giúp chúng ta "Hoa Thần nghe xong liền gật đầu, Liễu Nguyệt cùng Mặc Hiểu Hắc, Lạc Hiên và Tạ Tuyên cúi người cáo từ sau đó rời đi. " Vân ca, đệ cũng sẽ quay lại thành Thiên Khải một chuyến, huynh nhất định phải chăm sóc tiểu sư huynh cẩn thận, vài ngày nữa đệ sẽ lại tới thăm hai người "" Được, đi đường cẩn thận "Bách Lý Đông Quân gật đầu rồi cúi người chào hai người họ và rời đi." Lại đây, ta băng bó lại cổ tay cho con "Hoa Thần bình tĩnh nói, y đã chuẩn bị sẵn vài miếng vải băng. Diệp Vân ngồi xuống bên cạnh y và đặt cánh tay lên bàn, Hoa Thần tháo lớp vải băng tạm thời bên ngoài cổ tay ra rồi cau mày, y dùng nước rửa sạch vết máu xung quanh rồi thấm khô và đắp lên vết thương số thảo dược còn thừa lúc nãy, sau đó y băng bó lại vết thương thật cẩn thận." Con dùng máu tưới cho Diệp Bích Thảo? "Diệp Vân gật đầu rồi đáp lời." Sư phụ, thật ra lúc tiểu Phong Phong còn ở đây, chúng con đã từng tìm thấy Diệp Bích Thảo trong hang động rồi, lúc đó đệ ấy dùng máu mình cứu sống nó, không ngờ giờ đây chính nó cũng cứu đệ ấy một mạng "" Sau này đừng có tùy tiện như vậy nữa, máu cũng đâu phải là nước "" Năm đó đúng là đệ ấy quá lương thiện nên mới làm vậy, nhưng còn bây giờ là con can tâm tình nguyện, nếu cứu sống được đệ ấy, chút máu này đâu có tính là gì đâu "" Nếu con đã thích thằng bé như vậy thì đợi khi thằng bé tỉnh lại, hãy thẳng thắn và mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình đi. Nếu không, sau này con muốn hối hận cũng không còn kịp nữa đâu "Hoa Thần vỗ vào vai Diệp Vân vài cái sau đó liền rời đi.Sau ba ngày, Tiêu Nhược Phong cuối cùng đã tỉnh lại, y phục nhuốm máu của y cũng đã được thay ra, hàn độc đã được giải, y cảm thấy cơ thể khỏe hơn trước rất nhiều, vết thương cũng đã không còn chảy máu, thuốc của Hoa Thần thật sự vô cùng hiệu quả. Tiêu Nhược Phong xuống giường sau đó bước ra phía ngoài, một thân bạch y rực rỡ dưới ánh nắng ấm áp của buổi sáng sớm, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cuốn những chiếc lá phong trên cành rụng xuống, theo chiều gió mà bay tới phía y, Diệp Vân vừa quay người lại đã nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ngây người ra một lúc rồi khẽ cất lời." Diệp khẽ phong tình, ta động lòng "Trước mắt Tiêu Nhược Phong, Diệp Vân đang đứng giữa một vườn hoa, những bông hoa đua nhau khoe sắc thắm, rực rỡ và đầy tươi đẹp, nhưng y lại cảm thấy Diệp Vân đẹp hơn tất cả, hắn kéo cao ống quần, tay áo xắn lên gọn gàng, mặt có dính chút bùn đất nhưng không làm mất đi vẻ anh tuấn, lại thêm phần quyến rũ. Y khẽ cất lời đáp lại hắn." Hoa khai họa chí, người động tâm "Hai người cứ như vậy mà đứng nhìn nhau một hồi lâu, mãi lúc sau Diệp Vân mới hoàn tỉnh lại, hắn lắc đầu vài cái sau đó liền cất tiếng." Tiểu Phong Phong, cuối cùng đệ cũng tỉnh lại rồi. Đệ xem, vườn hoa này có đẹp không? Ta đặc biệt trồng tặng đệ đấy "Tiêu Nhược Phong ngắm nhìn rồi khẽ mỉm cười, y bước lại gần hắn thêm một chút rồi đưa tay lên lau bùn đất dính trên mặt hắn." Sao phải mất công vậy chứ. Đại Vân Vân, xin lỗi huynh, hôm đó huynh và mọi người đã cất công chuẩn bị tiệc sinh thần cho đệ, vậy mà cuối cùng lại xảy ra chuyện, những lời hôm đó huynh nói với đệ, đệ cũng không có nghe rõ nữa "" Vậy đệ có muốn nghe lại lần nữa không? "Nói rồi Diệp Vân hái những bông hoa trong khu vườn rồi tạo thành một bó hoa, hắn cầm chặt bó hoa đó rồi bước lại gần phía Tiêu Nhược Phong và lên tiếng." Tiểu Phong Phong, đệ có thể ở lại nơi này cùng ta không? Chúng ta không trở về Thiên Khải nữa, chúng ta sẽ sống bình an và yên ổn ở nơi đây, cùng nhau sống hạnh phúc tới răng long đầu bạc. Tiểu Phong Phong, xuân qua, hạ tới, thu sang, đông về, ta đều muốn ở bên cạnh đệ. Ta yêu đệ, đệ có thể thành thân cùng ta không? "Tiêu Nhược Phong ngây người ra hồi lâu, tình cảm này của hắn, y chờ từ rất lâu rồi, chờ từ bảy năm trước khi hắn không mở lời giữ y lại, chờ từ khi y và hắn gặp lại nhau, chờ từ khi y và hắn đi du ngoạn cùng nhau, chờ từ ba năm trước khi hắn quyết định rời đi còn y trở về thành Thiên Khải. Nếu như hắn không mở lời, tình cảm của y dành cho hắn, sẽ mãi mãi ở trong trái tim y, được y cất giấu như một bí mật vừa ngọt ngào lại vừa cay đắng, nhưng cũng may, hắn đã mở lời. Tiêu Nhược Phong nhận lấy bó hoa từ tay hắn rồi mỉm cười, y cất lời." Được. Chúng ta sống bình an và yên ổn ở nơi đây, cùng nhau sống hạnh phúc. Đệ thành thân với huynh "Tại Cảnh Ngọc Vương phủ, Tiêu Nhược Cẩn vừa nhận được bức thư Tiêu Nhược Phong gửi về, hắn vừa muốn hủy nó, lại không nỡ hủy nó, không biết trút giận vào đâu, hắn lập tức cầm chiếc bình bên cạnh rồi giơ lên cao." Vương... Vương gia... Cái bình đó không đập được đâu ạ "Quản gia tại Cảnh Ngọc Vương phủ giơ tay đỡ lấy chiếc bình sau đó gấp gáp nói, gương mặt như muốn khóc tới nơi rôid." Làm sao, đồ của ta mà ta còn không được đập? "" Nhưng... Nhưng đó là cái bình năm ngoái Lang Gia Vương tặng ngài... "Tiêu Nhược Cẩn nghe đến đây thì vội vàng dừng tay lại, hắn kiềm chế cơn tức giận rồi đặt xuống, lại quay ra phía sau lấy đồ trang trí trên chiếc kệ rồi giơ lên cao." Vương... Vương gia... Cái đó cũng là Lang Gia Vương tặng ngài hai năm trước... "Tiêu Nhược Cẩn đặt mạnh một cái trở lại chiếc kệ rồi lớn tiếng." Còn đồ gì trong phòng này của Nhược Phong tặng hả, nói một lần luôn đi "" Vương gia... Trong phòng này của ngài... Đồ nào cũng là của Lang Gia Vương tặng hết... "" Ngươi "Tiêu Nhược Cẩn chỉ tay về phía quản gia rồi sau đó nắm chặt bàn tay lại, y phất tay một cái rồi trầm giọng." Chuẩn bị ngựa, ta tới thành Cô Tô "" Hạ nhân sẽ đi chuẩn bị ngay "Nói rồi vị quản gia vội vàng lui ra, Tiêu Nhược Cẩn đập mạnh xuống bức thư trên bàn rồi nói." Diệp Vân, cái tên chết tiệt. Ta cho phép ngươi đưa Nhược Phong đi, không ngờ ngươi còn đòi trèo cao, còn muốn lấy thằng bé, nằm mơ "Vị quản gia dặn dò người phía dưới chuẩn bị ngựa sau đó thở dài, một thị nữ đứng bên cạnh bước tới rồi thì thầm to nhỏ." Sao vương gia tức giận quá vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? "Vị quản gia lắc đầu sau đó đáp lời." Sao mà ta biết được chứ, sau khi vương gia nhận được bức thư của Lang Gia Vương liền tức giận muốn đập phá đồ đạc, còn bảo chuẩn bị xe ngựa nữa, chắc ngài ấy muốn đi tìm Lang Gia Vương rồi "" Lang Gia Vương nhà chúng ta có vẻ khá thân thiết với mấy vị ở trong giang hồ. Trước đây ngài ấy tới Cảnh Ngọc Vương phủ vô cùng thường xuyên, sau này chỉ thỉnh thoảng mới thấy tới "Nói rồi hai người đều lắc đầu thở dài rồi quay trở lại làm việc, sợ đứng thì thầm một lúc nữa mà Tiêu Nhược Cẩn thấy được thì họ coi như xong.Tiêu Nhược Cẩn sau đó đã đi thẳng tới địa điểm mà Tiêu Nhược Phong đã ghi trong thư, một nơi cách rất xa Thiên Khải, thành Cô Tô. Vừa tới nơi, trước mặt hắn là một căn nhà gỗ vô cùng bình thường và đơn giản, nhưng xung quanh khiến hắn rất ấn tượng, phía trước nhà là cả một vườn hoa đang khoe sắc, đối diện với vườn hoa là một bộ bàn ghế gỗ đã phai màu, bên cạnh là một cây phong vô cùng lớn. Gần đó còn có một con sông dài với cối xay nước vẫn đang quay không ngừng dẫn nước tưới cho ruộng lúa và mấy cây giống mà Diệp Vân vừa trồng mấy ngày trước. Nơi này tuy có chút đơn sơ nhưng lại không thiếu một thứ gì cả, không gian yên bình và nhẹ nhàng, không khí thoáng mát và dễ chịu, khác hẳn với Cảnh Ngọc Vương phủ cũng như Lang Gia Vương phủ ở thành Thiên Khải." Hoàng huynh, sao huynh lại tới đây sớm vậy? "Tiêu Nhược Phong vừa bước ra phía ngoài đã nhìn thấy Tiêu Nhược Cẩn đứng ở đó, y vô cùng kinh ngạc, liền lập tức chạy ra phía hắn." Nhược Phong, bức thư đệ viết cho ta đều là thật sao? Đệ chắc chắn chứ? "Tiêu Nhược Phong mỉm cười rồi đáp lời." Hoàng huynh, đệ biết chuyện này có hơi đột ngột nhưng đệ đã quyết định rồi, đệ muốn thành thân với huynh ấy "" Ta không cho phép. Chỗ này đơn sơ như vậy, đệ ở đây sẽ phải chịu khổ cực, ta nhất định không đồng ý đâu. Hắn cũng không xứng với đệ "Tiêu Nhược Cẩn vừa nói dứt lời, Diệp Vân liền từ phía trong nhà bước ra, trên tay còn cầm theo một cái cuốc, trông như chuẩn bị đi cuốc đất, nhìn thấy Tiêu Nhược Cẩn, hắn khẽ cau mày rồi bước lại gần." Cảnh Ngọc Vương, sao ngươi lại ở đây? "" Sao hả, ta không được đến đây hay sao? Diệp Vân, ta đồng ý để ngươi đưa Nhược Phong đi là vì Nhược Phong đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, không ngờ ngươi lại nhân cơ hội này muốn trèo cao "" Hai chúng ta là yêu thương nhau thật lòng. Ta dùng tính mạng mình bảo đảm, sau này sẽ bảo vệ đệ ấy thật tốt, chăm sóc đệ ấy cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để đệ ấy chịu khổ "" Ngươi nói thì hay lắm, được, vậy ngươi đấu với ta một trận, nếu ngươi thắng, ta sẽ xem xét lại "Nói rồi Tiêu Nhược Cẩn rút kiếm ra, Diệp Vân bỏ chiếc cuốc trên tay xuống sau đó đi vào phía trong, vài giây sau hắn liền trở lại với thanh kiếm trên tay." Ra phía đằng kia, đừng phá hoại mấy bông hoa ở đây, tiểu Phong Phong rất thích nó "Tiêu Nhược Cẩn không đáp lại, chỉ liếc nhìn hắn một cái sau đó đi về phía Diệp Vân vừa nói. Sau khi đã cách đủ một khoảng xa, Diệp Vân bắt đầu rút kiếm ra, thanh kiếm lóe sáng, sắc bén vô cùng. Tiêu Nhược Cẩn khẽ nhếch miệng sau đó liền lao tới.Tiêu Nhược Cẩn liên tiếp tung ra các chiêu kiếm, Diệp Vân hầu hết lựa chọn né tránh chứ không đánh trả lại, hắn lui lại phía sau một vài bước sau chiêu kiếm cuối của Tiêu Nhược Cẩn rồi sau đó bắt đầu tiến lên và đánh ra chiêu kiếm đầu tiên, kiếm ý lạnh lẽo nhưng lại không mang sát ý, chỉ thấy một làn gió lướt qua người Tiêu Nhược Cẩn, miếng ngọc bội hắn đeo ở trên thắt lưng lập tức rơi xuống, Diệp Vân di chuyển một cách nhanh chóng, chỉ vài giây sau trên tay hắn đã cầm miếng ngọc Tiêu Nhược Cẩn đứng ngây người ra mất vài giây, hắn không ngờ kiếm pháp của Diệp Vân lại tiến bộ nhanh đến vậy, ba năm trước khi còn ở Lang Gia Vương Phủ y đã từng đấu với hắn vài lần, kiếm pháp hiện giờ của hắn phải cao hơn so với năm đó mười lần. Diệp Vân thu kiếm lại sau đó mỉm cười rồi nói." Cảnh Ngọc Vương, nhường rồi "Tiêu Nhược Cẩn chỉ hừ một tiếng sau đó thu kiếm lại, y biết rõ đây là thực lực thật của hắn, y chẳng nhường chút nào cả.Tiêu Nhược Phong mỉm cười sau đó cầm cái cuốc lại gần Diệp Vân, y đưa cuốc cho hắn rồi cầm thanh kiếm của hắn trên tay." Đại Vân Vân, đệ muốn nói chuyện với hoàng huynh một lúc "" Hai người nói chuyện đi, ta đi trồng mấy cây khoai tây nữa "Nói rồi Diệp Vân đưa lại thanh kiếm cho Tiêu Nhược Phong và cầm cuốc đi tới phía vườn. Tiêu Nhược Phong kéo tay Tiêu Nhược Cẩn ngồi xuống chiếc bàn dưới cây phong, y đặt thanh kiếm ở cạnh đó rồi lên tiếng." Hoàng huynh, Diệp Vân thật sự rất tốt với đệ, huynh nhìn xem, vườn hoa này cũng là huynh ấy tự tay trồng tặng đệ, vườn rau kia cũng là huynh ấy tự tay trồng. Huynh ấy sẽ đi bắt cá, sẽ đi hái rau, sẽ đi chặt củi, sẽ nấu ăn, rửa bát, dọn dẹp, huynh ấy không để đệ động tay vào bất cứ việc gì cả. Huynh ấy chăm sóc cho đệ rất cẩn thận. Quan trọng hơn hết là, huynh ấy thật sự yêu thương đệ. Như vậy không tốt sao, hoàng huynh? "Tiêu Nhược Cẩn im lặng một vài giây sau đó liền lên tiếng." Ta biết... Chỉ là ta không muốn đệ ở đây mà thôi... Trước đây đệ cũng là cửu hoàng tử, là Lang Gia Vương, sống một cuộc sống giàu sang phú quý, không thiếu một điều gì cả... "" Không đâu hoàng huynh, cuộc sống ở thành Thiên Khải, thứ đệ thiếu nhất chính là bình yên. Đệ đã từng nghĩ rằng, nếu như mình không phải sinh ra trong hoàng tộc, có lẽ đệ sẽ giống như sư huynh đệ của mình, một người một kiếm, ngao du giang hồ. Giờ đây, khi gặp được Diệp Vân rồi, đệ chỉ muốn ở cạnh huynh ấy, sống một cuộc sống bình an hạnh phúc, huynh ấy cũng buông bỏ được mối hận thù. Hoàng huynh, đệ viết thư gửi cho huynh vì đệ muốn có một lời chúc phúc từ huynh, bởi vì huynh là ca ca ruột của đệ, người mà yêu thương đệ nhất, vì vậy có lời chúc của huynh, đệ tin rằng sau này đệ nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc "Tiêu Nhược Cẩn lại tiếp tục im lặng một hồi lâu suy ngẫm điều gì đó, cuối cùng y thở dài rồi mỉm cười." Được rồi, ta đồng ý để đệ thành thân với hắn, nhưng chỉ cần sau này hắn dám làm điều gì khiến đệ tổn thương, cả Cảnh Ngọc Vương phủ sẽ tới tìm hắn tính sổ "Tiêu Nhược Phong bật cười sau đó gật đầu. Diệp Vân sau khi trồng xong mấy cây khoai tây cũng đã trở lại phía Tiêu Nhược Phong và Tiêu Nhược Cẩn, hắn để chiếc cuốc dựa vào bàn rồi ngồi xuống thở gấp vài cái." Tỷ thí với Cảnh Ngọc Vương còn không mệt bằng đi cuốc đất trồng cây nữa. Tiểu Phong Phong, ta mệt quá, đệ ôm ta một cái đi "Tiêu Nhược Phong mỉm cười sau đó rót cho hắn một chén nước, mặt hắn ỉu xìu nhưng rồi vẫn cầm lên uống cạn. Tiêu Nhược Cẩn liếc Diệp Vân một cái, y thấy thanh kiếm trong tay đang rung lên thì liền nắm chặt lấy nó rồi kiềm chế lại, y cất lời." Diệp Vân đệ đệ, đệ là đang chê ta hay sao? "Nghe bốn chữ "Diệp Vân đệ đệ" này mà cả người Diệp Vân tự nhiên thấy ớn lạnh, nổi hết cả da gà lên, miệng hắn khẽ giật giật sau đó vừa nói vừa gằn giọng, nhấn mạnh từng chữ một." Ta nào mà dám chê huynh, Nhược Cẩn ca ca "Giờ đến lượt Tiêu Nhược Cẩn nổi hết cả da gà, hắn muốn cầm một kiếm này đâm cho Diệp Vân một nhát nhưng lại không thể làm được, hai người họ nhìn nhau một hồi lâu sau đó khoác vai nhau một cách thân thiết." Diệp Vân đệ đệ "" Nhược Cẩn ca ca "Tiêu Nhược Phong thấy hai người họ như vậy thì bật cười, nhìn là cũng biết có thân thiết gì đâu, tay khoác lên vai mà bóp muốn gãy xương luôn rồi, nhưng y mặc kệ hai người họ, chỉ bình thản ngồi uống trà ở bên cạnh.Đúng lúc này, Diệp Vân nhớ ra gì đó, hắn liền đứng bật dậy rồi nói." Ta quên mất, tới giờ cơm trưa rồi, đệ phải ăn rồi uống thuốc đúng giờ nữa "Nói rồi hắn liền rời đi luôn, Tiêu Nhược Cẩn chạm vào chỗ vai Diệp Vân vừa mới bóp mà khẽ nhăn mặt, y ngẫm nghĩ có nên đổi ý hay không, tên này không thể làm em rể của mình được. Tiêu Nhược Phong rót cho y một chén trà rồi lên tiếng." Hoàng huynh, đệ còn một chuyện muốn nhờ huynh "" Chuyện Định Viễn hầu phủ? "Tiêu Nhược Phong khẽ gật đầu rồi tiếp lời." Hoàng huynh, mặc dù đệ ở đây nhưng chỉ cần thành Thiên Khải xảy ra chuyện gì, đệ nhất định sẽ trở về giúp đỡ huynh. Đệ cũng tin chắc huynh sẽ lên ngôi, sau này xin huynh hãy giúp đệ lật lại vụ án của Định Viễn hầu phủ, giải oan cho cả Diệp gia "Tiêu Nhược Cẩn nâng chén trà lên uống một ngụm sau đó thở dài." Chuyện này ta nhất định sẽ làm, biết làm sao được đây, dù gì sau này đệ cũng là người của Định Viễn hầu phủ rồi "" Cảm ơn hoàng huynh "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com