TruyenHHH.com

Diep Phong Mot Ngan Noi Dau Fanfic

Sau ba ngày ở thành Vô Song, cũng đã đến lúc họ phải rời đi. Họ tiếp tục du ngoạn khắp Bắc Ly hơn hai tháng, cuối cùng đã đến Đường Môn.

" Nhắc mới nhớ, chẳng phải Liễu Nguyệt huynh đây có chút mẫu thuẫn với Đường Môn hay sao "

Mặc Hiểu Hắc đứng bên cạnh nói mấy câu châm chọc.

" Liễu Nguyệt sư huynh còn có mâu thuẫn với Đường Môn cơ à, chuyện gì vậy? "

Bách Lý Đông Quân liền tò mò.

" Sao nào? Huynh rất tò mò à? "

Nguyệt Dao nhìn Bách Lý Đông Quân sau đó nở một nụ cười trêu chọc. Y lập tức gật đầu vài cái.

" Nhắc đến thì là câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt xưa kia thì phải "

" Nam Cung Xuân Thủy, sao huynh biết mấy chuyện này? "

Liễu Nguyệt từ phía sau bước lên sau đó tách hai người họ ra, y nhìn sang phía Bách Lý Đông Quân rồi nhẹ giọng.

" Tiểu Đông Bát, đệ muốn biết hả? Lát nữa ta sẽ kể cho đệ nghe "

Bách Lý Đông Quân vội vàng xua tay rồi đáp lại.

" Thôi thôi, Liễu Nguyệt sư huynh, ta đột nhiên không muốn nghe nữa rồi "

Những người còn lại đều bật cười, Diệp Đỉnh Chi bước lại gần phía y sau đó đẩy nhẹ người y một cái.

" Sao vừa nhắc đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì đệ lại căng thẳng vậy? "

" Vân ca, sao huynh nhiều chuyện quá vậy, đi mà quan tâm tiểu sư huynh của ta đi kìa "

Bách Lý Đông Quân đẩy lại Diệp Đỉnh Chi một cái sau đó ra hiệu cho hắn đứng lại gần Tiêu Nhược Phong. Hắn chỉ mỉm cười không đáp lại gì rồi khẽ đứng sát lại bên cạnh y.

" Mấy người ở lại đây dạo chơi nghỉ ngơi đi. Ta, Bách Lý Đông Quân và Tiêu Nhược Phong có chuyện cần làm "

" Ta cũng đi cũng nữa "

" Ngươi đi cùng làm gì hả? Ở lại đây đi, yên tâm, có ta ở đây rồi, còn sợ tiểu Phong Phong của ngươi bị bắt nạt hay sao hả "

Nam Cung Xuân Thủy vỗ vai Diệp Đỉnh Chi vài cái sau đó cùng Bách Lý Đông Quân và Tiêu Nhược Phong rời đi.

" Diệp huynh, chúng ta đi thưởng thức thử rượu ở đây đi "

Nói rồi Tư Không Trường Phong khoác vai Diệp Đỉnh Chi và Lôi Mộng Sát rồi kéo hai người họ đi, Liễu Nguyệt, Mặc Hiểu Hắc, Tạ Tuyên, Lạc Hiên và cả Nguyệt Dao cũng đi theo họ. Tốt nhất ở nơi xa lạ không nên tách nhau ra, một lát nữa không thể tìm được thì rất rắc rối, đã vậy mấy tên này cứ tới đâu là đều gây chuyện tới đó, không để mắt tới là rất mệt người.

Tiêu Nhược Phong, Bách Lý Đông Quân và Nam Cung Xuân Thủy đang đứng ở trước cửa Cung Môn, đột nhiên từ ám khí từ phía trong Đường Môn bay ra, hướng về phía Bách Lý Đông Quân và Tiêu Nhược Phong, hai người họ lập tức né tránh, một luồng nội lực đánh ra khiến xung quanh mù mịt, hai người họ giơ kiếm lên chặn lại, chỉ thấy một người mặc áo choàng đen di chuyển nhanh như chớp đưa Nam Cung Xuân Thủy rời đi.

" Sư phụ "

Tiêu Nhược Phong và Bách Lý Đông Quân gọi lớn, Nam Cung Xuân Thủy đã bị người áo đen đó đưa vào phía trong Đường Môn.

" Không ổn "

Bách Lý Đông Quân định vào trong thì bị Tiêu Nhược Phong ngăn lại, đúng lúc này Ôn Hồ Tửu lập tức xuất hiện, hắn từ phía trên đáp xuống dưới sau đó khẽ cúi người với Tiêu Nhược Phong, y cũng cúi người đáp lại hắn.

" Tiểu tiên sinh "

" Ôn tiên sinh "

" Cửu cửu, bạn con bị bắt vào Đường Môn rồi, con phải đi vào trong cứu huynh ấy "

Phía trước cửa Đường Môn, một người mặc đồ đen với khuôn mặt lạnh tanh bước ra rồi nói lớn.

" Người đến là ai, báo tên đi "

" Ôn Hồ Tửu, Ôn gia "

" Bách Lý Đông Quân, Tắc Hạ Học Đường "

" Tiêu Nhược Phong, Tắc Hạ Học Đường "

Người mặc đồ đen liền giơ tay ra sau đó cất lời.

" Thiếp mời "

" Ta không có thiếp mời, thiếp mời ở trên người bạn ta. Huynh ấy bị người ta bắt vào Đường Môn rồi "

Người mặc đồ đen kia liền cau mày rồi nói với giọng tức giận.

" Hoang đường "

" Mọi chuyện chính là như vậy, ta không muốn nói nhiều với ngươi nữa, ta phải vào trong tìm người "

" Kẻ nào tự ý xong vào Đường Môn, giết! "

Hắn nói một cách dõng dạc, vừa dứt lời, mấy tên đứng canh ở phía ngoài cũng lập tức đồng thanh với lời nói của hắn. Bách Lý Đông Quân khẽ cười sau đó lên tiếng.

" Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là để ta vào, hai là nói chuyện bằng cái này và để ta vào "

Nói rồi y nâng thanh kiếm Bất Nhiễm Trần lên.

" Ngu dốt "

Đường Liên Nguyệt phóng phi tiêu về phía Bách Lý ĐôngQuân, y liền xoay người tránh né, hắn lập tức nhảy xuống phía bậc thang rồi đánh một nắm đấm về phía y, Bách Lý Đông Quân rút Bất Nhiễm Trần ra chặn lại, lực hai bên va chạm vào nhau đẩy hai người cùng lùi lại.

Tiêu Nhược Phong và Ôn Hồ Tửu đứng ở phía xa như đang xem kịch, hắn ghé sát lại phía y rồi thì thầm.

" Tiểu tiên sinh, ngài không định ngăn cản hai người họ hả? "

" Không đánh không quen mà, chẳng phải ngài cũng đang đứng đây hay sao "

Tiêu Nhược Phong mỉm cười đáp lại, Ôn Hồ Tửu gật gật đầu vài cái đồng ý với lời nói của y.

" Nắm đấm của hắn lại cứng như đao kiếm "

Bách Lý Đông Quân nhìn vào lưỡi kiếm sau đó thầm cảm thán. Đường Liên Nguyệt tay cầm một chiếc phi tiêu khác, chuẩn bị phi tới phía Bách Lý Đông Quân, y nhìn hắn rồi nói lớn.

" Ta không đánh hạng vô danh, ngươi tên gì? "

" Đường Liên Nguyệt, Đường Môn "

Vừa mới nói dứt lời, hai người liền lao vào, chưa kịp đánh tung chiêu thức nào, Tiêu Nhược Phong liền di chuyển vào giữa rồi chặn hai người họ lại, Ôn Hồ Tửu cũng từ phía sau chậm rãi bước lên, hắn chỉ tay về phía Bách Lý Đông Quân rồi nói lớn.

" Con đánh đấm cái gì vậy hả? "

" Đường huynh đệ, thật ngại quá, tiểu sư đệ này của ta có chút kích động. Vừa mới gặp nhau, tỷ thí vài chiêu cũng tốt, nhưng còn tiếp tục nữa thì sẽ mệt lắm. Dừng lại ở đây thôi "

" Kẻ tự ý xông vào Đường Môn sẽ phải giết, đây là quy tắc "

Ôn Hồ Tửu lập tức giơ thiếp mời lên, phía trên ghi rõ sáu chữ "Đại hội thử độc Đường Môn". Hắn lên tiếng.

" Ta có thiếp mời, đây là cháu ta, sao có thể gọi là tự ý xông vào được "

" Trùng hợp quá, ta cũng có một cái "

Nói rồi Tiêu Nhược Phong lấy từ trong người ra một tấm thiếp mời giống hệt như của Ôn Hồ Tửu. Bách Lý Đông Quân nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, y nhìn tấm thiếp mời trên tay Tiêu Nhược Phong rồi lại nhìn sang tấm thiếp mời của Ôn Hồ Tửu để so sánh.

" Tiểu sư huynh, sao huynh lại có thiếp mời? "

" Lúc nãy sư phụ đã đưa cho ta "

" Sao huynh không nói sớm chứ, làm ta tự nhiên phải đánh với tên này mấy chiêu "

" Đệ cũng đâu có để cho ta nói, chưa kịp làm gì đã xông vào rồi, lại còn định đánh nhau với người ta nữa "

Bách Lý Đông Quân giận dỗi quay người đi, Tiêu Nhược Phong mỉm cười sau đó quay lại rồi cất lời.

" Đường huynh đệ, thật ngại quá, đã thất lễ rồi "

" Khách khí rồi. Nếu các vị đã có thiếp mời thì hãy theo ta tới biệt viện để xếp chỗ đi "

Tiêu Nhược Phong và Ôn Hồ Tửu đồng thời gật đầu, Bách Lý Đông Quân đột ngột lên tiếng.

" Đợi đã, ngươi đưa bạn ta đi rất có thể là người của Đường Môn. Ngươi bảo ta quay về nghỉ ngơi là có ý gì hả? "

" Người của Đường Môn ta chắc chắn không làm chuyện như vậy. Người đó tự ý xông vào Đường Môn, về sau ta tự khắc sẽ bắt được hắn, đồng thời giết chết hắn "

" Ngươi dám? "

Tiêu Nhược Phong thấy hai người họ lại định tiếp tục đánh nhau thì liền thở dài bất lực, Ổn Hồ Tửu vội lên tiếng.

" Liên Nguyệt là đệ tử cuối cùng của Đường lão thái gia Đường Môn, Đông Quân lại là đệ tử cuối cùng của Học đường Lý Tiên Sinh. Lý Tiên Sinh và Đường lão thái gia ngang vai ngang vế. Hay là hai đứa kết bạn đi. Bắt tay là coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra "

Bách Lý Đông Quân và Đường Liên Nguyệt lập tức quay mặt đi rồi đồng thanh nói.

" Nếu là đệ tử Đường Môn... "

" Lý Tiên Sinh thì đã sao... "

" ... Thì khỏi cần "

" ... Không hứng thú "

Tiêu Nhược Phong bật cười rồi lắc đầu, y quay sang phía Ôn Hồ Tửu rồi lên tiếng.

" Hợp nhau lắm đó chứ, chắc chắn sau này có thể trở thành bằng hữu thân thiết "

Ôn Hồ Tửu cũng gật đầu đồng ý với y. Đường Liên Nguyệt và Bách Lý Đông Quân liếc nhau một cái sau đó hắn dẫn họ vào phía trong Đường Môn và sắp xếp chỗ ở. Ba người họ ở lại Đường Môn một đêm để đợi đại hội thử độc sáng hôm sau, Nam Cung Xuân Thủy vẫn chưa thấy có tin tức gì.

Sáng sớm hôm sau, Đường Liên Nguyệt dẫn Tiêu Nhược Phong, Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Đông Quân tới viện Ngô Đồng của lão thái gia, nơi đó mới là đại hội thử độc thật sự, chỉ có ngũ đại độc môn mới có thể tham gia.

Bốn người họ bước vào phía trong, người của ngũ đại độc môn đã tới gần hết, khung cảnh vô cùng đông đúc và náo nhiệt. Sau cùng, trải qua nhiều chuyện lạ thường, bọn họ phát hiện ra đại hội thử độc là do Lý Trường Sinh tới tìm Đường lão thái gia của Đường Môn để giúp ông phế bỏ Đại Xuân Thần Thông, ông không muốn tiếp tục như vậy nữa, không muốn chịu đựng nỗi cô đơn vô bờ ấy, người mình yêu cứ từng người một rời đi, chỉ còn lại một mình mình.

Sau khi đã giải quyết xong chuyện cần làm ở Đường Môn, ba người lập tức rời khỏi đó rồi trở về trong khu phố đông đúc vừa nãy đã tách ra với nhóm Diệp Đỉnh Chi, Nam Cung Xuân Thủy cùng Tiêu Nhược Phong và Bách Lý Đông Quân vào một nơi tên gọi "Bách Hoa Lâu".

" Đây cũng có Bách Hoa Lâu sao? "

Tiêu Nhược Phong ngước lên nhìn bảng hiệu sau đó lên tiếng.

" Phải, nhưng không bằng Bách Hoa Lâu ở thành Thiên Khải. Ta có chút việc tìm bà chủ nơi này, hai đứa đứng đây đợi ta "

Nói rồi Nam Cung Xuân Thủy liền rời đi. Bách Lý Đông Quân và Tiêu Nhược Phong đứng ở phía ngoài cửa tình cờ cũng nghe được tiếng hát vang lên đầy ngọt ngào và mê người.

Ở phía trong góc, ba người nào đó đang lén lút giống như sợ bị ai đó phát hiện. Vừa mới vài giây phút thôi, khi đang ngồi nghe nhạc và uống rượu say sưa thì Lôi Mộng Sát đã nhìn thấy Nam Cung Xuân Thủy và Bách Lý Đông Quân, hắn vội vàng kéo Tư Không Trường Phong và Diệp Đỉnh Chi nấp xuống phía dưới bàn. Diệp Đỉnh Chi vung tay hắn ra rồi cằn nhằn.

" Lôi Mộng Sát, ngươi làm gì vậy hả? "

" Nấp xuống coi, ta vừa thấy Nam Cung huynh, còn có Đông Bát nữa "

" Cái gì? Này, ngươi kéo ta với Tư Không huynh vào đây đấy, hai chúng ta chỉ ngồi ăn lạc mà thôi, chúng ta không có liên quan gì đâu "

Lôi Mộng Sát đánh mạnh vào người Diệp Đỉnh Chi sau đó thì thầm.

" Ngươi vào đây rồi mà nói chỉ ngồi ăn lạc, có ma mới tin ngươi. Tốt nhất nên im lặng đi. Đợi bọn họ vào trong chúng ta sẽ tranh thủ trốn ra ngoài "

" Hình như, không khả quan lắm đấy Lôi huynh, Đông Quân và Nhược Phong huynh đang đứng ở ngoài cửa chờ kìa "

Tư Không Trường Phong chỉ ra phía ngoài cửa, Lôi Mộng Sát ngẩng đầu lên một chút xem xét tình hình sau đó lại nấp xuống.

" Chúng ta nấp vào sau rèm kia, mau lên "

Nói rồi hắn lập tức kéo hai người họ trốn vào sau tấm rèm. Tiêu Nhược Phong định sẽ vào phía trong nhưng chưa kịp vào đã bị Bách Lý Đông Quân giữ lại, y cười cười sau đó lên tiếng.

" Tiểu sư huynh, chỗ này không phù hợp lắm, hay chúng ta ra ngoài kia ngồi đợi sư phụ đi. Sư phụ cũng thật là, vào đó lâu như vậy "

Nói rồi hắn chưa kịp đợi Tiêu Nhược Phong đáp lại đã liền đẩy y ra phía ngoài. Vừa nãy lúc đứng ở cửa hắn đã nhìn thấy bộ dạng thập thò, lén lút của ba người kia rồi, dù sao cũng là huynh đệ tốt, hắn cũng phải cứu mạng một phen chứ. Vừa thấy Bách Lý Đông Quân và Tiêu Nhược Phong rời khỏi, Lôi Mộng Sát ngó qua phía cửa sổ để xem xét tình hình sau đó lập tức rời khỏi đó.

" Có cứu tinh, đi mau lên "

Ba người họ nhanh chóng chuồn khỏi đó, đúng lúc này Nam Cung Xuân Thủy cũng xong việc, ba người họ liền trở về quán trọ hội ngộ với nhóm người Diệp Đỉnh Chi. Sau khi xong việc ở Đường Môn, họ tiếp tục đi tới thành Tuyết Nguyệt, nơi dừng chân cuối cùng trước khi trở về thành Thiên Khải, Nam Cung Xuân Thủy cũng đã nhận Tư Không Trường Phong làm đồ đệ, hắn cũng đã đồng ý.

Sau đó, Bách Lý Đông Quân và Tiêu Nhược Phong đã kể cho họ nghe mọi chuyện, kể về việc Nam Cung Xuân Thủy thật ra chính là Lý Trường Sinh, mặc dù họ cũng đã đoán ra được đôi chút nhưng cũng vẫn vô cùng kinh ngạc, riêng Lôi Mộng Sát thì không tin vào mắt mình, đến khi Nam Cung Xuân Thủy chuẩn bị búng vào trán hắn vài cái, hắn mới bắt đầu chấp nhận đây là sự phụ của mình.

Chẳng mấy chốc họ cũng đã tới được thành Tuyết Nguyệt, Bách Lý Đông Quân ngước nhìn tấm bảng tên rồi thắc mắc.

" Chúng ta đến rồi sao? Sư phụ, chúng ta muốn đến thành Tuyết Nguyệt cơ mà? Sao trên đây lại viết "Hạ quan? " "

Nam Cung Xuân Thủy cười sau đó đáp lời.

" Tòa thành này trước đây gọi là Đại Trường Hòa, mặc dù tên có chữ "đại" nhưng thực tế lại rất rất nhỏ. Nơi này nằm ở chốn xa xôi, phong cảnh tươi đẹp, không tranh với đời. Sau này có bốn nhân vật tuyệt thế đến đây ẩn cư, lại không biết thế nào thu hút ngày càng nhiều người đến đây. Tòa thành này cũng ngày càng lớn, cuối cùng phân thành hai thành "Thượng", "Hạ". Một là Thượng Quan, hai là Hạ Quan. Phong Hạ Quan, hoa Thượng Quan, tuyết Thương Sơn, nguyệt Nhị Hải. Sau này mọi người thống nhất gọi Thượng, Hạ Quan là thành Tuyết Nguyệt. Trong số bốn nhân vật tuyệt thế ta vừa nói chỉ có một vị kiếm tiên lưu lại đời sau. Mọi người bèn đề cử người đời sau này trở thành thành chủ thành Tuyết Nguyệt. Đến bây giờ là một nữ tử. Nữ tử này thích mặc màu đỏ, giữa trán điểm nốt chu sa, dung nhan tuyệt thế, kiếm pháp thông thiên "

Nam Cung Xuân Thủy nhắm mắt lại rồi tưởng tượng ra hình bóng người con gái đó, vừa tưởng tượng vừa mỉm cười.

" Sư phụ, người căng thẳng thật nhỉ? "

Bách Lý Đông Quân nói vài câu châm chọc.

" Sao cơ? "

" Con người hễ căng thẳng thì dễ lắm lời, ý đệ ấy là như vậy đó "

Diệp Đỉnh Chi chêm vào một câu.

" Sư phụ, người sắp sống hơn hai trăm năm rồi, vẫn chưa thể dứt tục à? "

Nam Cung Xuân Thủy cau mày sau đó đẩy Bách Lý Đông Quân ra. Một nữ nhân mặc y phục đỏ đứng ở phía trên, cô lập tức từ trên thành đáp xuống phía họ sau đó rút kiếm chỉ vào phía Nam Cung Xuân Thủy. Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong lập tức giơ kiếm và thương lên, y lập tức ngăn hai người họ lại rồi lên tiếng.

" Đừng căng thẳng. Người mình đấy "

" Rốt cuộc ngươi là ai? "

Nữ nhân áo đỏ liền lên tiếng.

" Lạc cô nương, đã lâu không gặp. Thất lễ rồi, tại hạ tên Nam Cung Xuân Thủy "

" Sao mà ta không nhớ là mình có quen người nào tên Nam Cung Xuân Thủy chứ? "

" Đó là vì lúc chúng ta gặp mặt, ta vẫn chưa có tên này "

Nam Cung Xuân Thủy và Lạc Thủy tiếp nhau vài chiêu, cuối cùng Bách Lý Đông Quân ghé sát vào phía y rồi lên tiếng.

" Sư phụ, cô ấy chính là người trong lòng mà người nói à, sao con thấy người ta không hề ưa gì người vậy? "

" Con nói bậy gì đó? Ta và Lạc cô nướng tâm đầu ý hợp, vừa gặp đã hẹn ước cả đời rồi "

Nam Cung Xuân Thủy đẩy Bách Lý Đông Quân ra rồi lên tiếng.

" Vớ vẩn. Đồ ăn chơi, bạc tình "

" Lạc cô nương, nhiều năm không gặp, tính khí vẫn thật nóng nảy "

" Ngươi là đệ nhất thiên hạ, ta không giết nổi ngươi, nhưng sau này ta không muốn gặp ngươi nữa. Cút "

Nói rồi Lạc Thủy liền rời đi. Sau đó mấy người họ đi vào một quán ăn trong thành, vừa ăn vừa uống rượu.

" Cạn nào "

" Ấy ấy, Diệp Đỉnh Chi, ngươi không được uống rượu nữa. Tiểu Phong Thất, đệ cũng vậy, dùng trà thay rượu đi "

Nói rồi Liễu Nguyệt rót cho hai người họ hai chén trà rồi đặt xuống. Sau khi đã đủ chén, họ lập tức nâng chén lên rồi cạn ly sau đó uống hết một hơi. Bách Lý Đông Quân liền mở lời trước.

" Sự phụ, rốt cuộc năm đó người đã làm gì có lỗi với người ta thế? "

Nam Cung Xuân Thủy thở dài rồi đáp lời.

" Thực ra cũng không có gì. Ta chỉ nghĩ là hai người đã ước định việc cả đời thì phải thành thật với nhau. Thế là ta đã nói với nàng ấy chuyện ta luyện Đại Xuân Công. Sau đó nàng ấy đã hỏi ta một câu "

" Câu gì cơ? "

Lôi Mộng Sát ngồi bên cạnh liền hào hứng, hắn bỏ cả miếng thịt trong bát rồi chăm chú lắng nghe.

" Nàng ấy hỏi, ta trước đây có mấy đời thê tử "

Mấy người họ nghe thấy câu này liền quay sang nhìn nhau, Nguyệt Dao liền lên tiếng.

" Vậy tiên sinh trả lời thế nào? "

" Đương nhiên ta nói là ba rồi? "

" HẢ??? "

Mấy người họ quay sang nhìn nhau với vẻ mặt bất lực, Tiêu Nhược Phong liền cười sau đó nhâm nhi chén trà của mình, Bách Lý Đông Quân nhìn Tư Không Trường Phong rồi gật đầu vài cái như tiếp thu được điều gì.

" Người giữ mình trong sạch như ta đương nhiên một đời chỉ có thể có một nữ tử, không thể nhiều hơn "

" Vậy con biết vì sao Lạc cô nương bảo tiên sinh lăng nhăng rồi "

Nguyệt Dao vừa nói vừa lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

" Một đời chỉ có một thê tử, nghe có vẻ không có vấn đề gì. Đúng không? "

" Đúng "

Bách Lý Đông Quân, Tư Không Trường Phong, Diệp Đỉnh Chi và Nam Cung Xuân Thủy đồng thanh nói sau đó liền cạn chén với nhau. Nguyệt Dao tròn mắt nhìn bốn người sau đó lên tiếng chất vấn Bách Lý Đông Quân.

" Vậy ý Bách Lý sư thúc là sống càng lâu thì có thể yêu càng nhiều à? "

" Huynh cũng nghĩ vậy? "

Tiêu Nhược Phong quay sang phía Diệp Đỉnh Chi sau đó tươi cười nói.

" Đương nhiên là... không rồi "

Diệp Đỉnh Chi nhìn Tiêu Nhược Phong sau đó khẽ lắc đầu, xong hắn liền ghé sang phía Tư Không Trường Phong rồi thì thầm.

" Sao ta cứ cảm thấy lạnh gáy vậy nhỉ "

" Không, không, không. Ta không có ý này "

Bách Lý Đông Quân vội vàng xua tay rồi ấp úng, cả khuôn mặt đều ngơ ngác.

" Vậy thúc có ý gì hả? "

" Ý ta là... Nhưng mà đang nói chuyện của sư phụ ta cơ mà, sao tự nhiên lại nhắm vào ta chứ? "

Bách Lý Đông Quân lập tức đổi đối tượng, Nguyệt Dao lườm hắn vài cái sau đó lại nâng chén lên.

" Đúng, đang nói chuyện của ta mà. Nữ nhân các con, rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? "

" Tuy xét trên lập trường của tiên sinh, mỗi lần đổi một thân phận tức là một đời. Mỗi lần thành hôn sẽ một đời, một kiếp. Nhưng với ta thì dù thời gian dài đến mức nào thì suy cho cùng vẫn chỉ có một đời. Chỉ có ta mới là cô gái độc nhất vô nhị của người. Người gặp được ta mới biết cảm giác rung động "

Nói câu cuối cùng, Nguyệt Dao liền quay sang phía Bách Lý Đông Quân.

" Sư phụ, vậy sau khi người nói xong, cô ấy nói thế nào? "

Lạc Hiên liền lên tiếng.

" Sau khi ta nói xong, vẻ mặt nàng ấy hơi cau có, nhưng cũng không nổi giận ngay mà hỏi ta câu thứ hai "

" Câu gì thế? "

Họ liền đồng thanh nói.

" Nhất định là... Sau ta, chàng sẽ còn mấy thê tử nữa? "

Nam Cung Xuân Thủy đập bàn một cái rồi giơ ngón cái lên.

" Không sai "

" Quả nhiên tư duy khó hiểu của nữ nhân thiên hạ đều na ná nhau "

Tư Không Trường Phong, Nam Cung Xuân Thủy và Diệp Đỉnh Chi đều gật đầu đồng ý với Bách Lý Đông Quân rồi tiếp tục cạn chén.

" Tiểu đồ tôn, con đừng chê ta thay nàng ấy mãi thế. Con hỏi thử hai sư thúc của con, xem đổi lại là họ, sẽ trả lời thế nào đi "

Nguyệt Dao cảm thấy rất thú vị, cô liền quay sang phía Bách Lý Đông Quân rồi lên tiếng.

" Bách Lý Đông Quân, thúc nghĩ sao? "

" Nếu là ta, ta sẽ nói, ta chưa từng nghĩ đến kiếp sau, nhưng kiếp này, ta nhất định sẽ yêu nàng hết lòng "

" Được đó chứ, Đông Quân "

Diệp Đỉnh Chi vỗ vỗ vài vai hắn vài cái.

" Vậy còn Tư Không sư thúc, thúc thì sao? "

Nguyệt Dao chuyển đối tượng sang Tư Không Trường Phong.

" Nếu là ta, trước khi gặp nàng, ta luôn cho rằng tình cảm chẳng qua là thứ chớp nhoáng, một người chết đi là sẽ kết thúc. Nhưng sau khi gặp nàng, ta mới nhận ra hóa ra tình cảm có thể vượt qua giới hạn thời gian. Thế nên sau khi gặp nàng, ta đã không còn yêu ai khác, không còn thê tử nào khác "

Mấy người họ nghe xong liền gật gù cảm thán, nhưng sau đó liền dùng gương mặt khó hiểu nhìn Tư Không Trường Phong khi hắn vừa nói câu tiếp theo.

" Còn mấy chục năm sau, chẳng qua là lặp lại lời đó với một nữ tử khác thôi "

" Ta sống hơn 180 năm xem như vô ích rồi. Ta nên gọi con là sư phụ mới phải "

Nam Cung Xuân Thủy khẽ cảm thán.

" Sư phụ, vậy cuối cùng rốt cuộc người trả lời cô ấy thế nào? "

Bách Lý Đông Quân tò mò.

" Thực ra cũng không có gì. Hôm đó ta cũng uống không ít, hơi say rồi, nên ta nói với nàng ấy. Ta nói... "

Mấy người họ đều chăm chú lắng nghe, vô cùng tò mò với câu trả lời. Cuối cùng Nam Cung Xuân Thủy chỉ nói một câu ngắn gọn.

" Sao mà ta tính xuể "

Nguyệt Dao ôm đầu bất lực, Liễu Nguyệt ngồi bên cạnh phe phẩy chiếc quạt trên tay, gương mặt không thể hiện cảm xúc gì cụ thể, Tiêu Nhược Phong chỉ mỉm cười rồi uống trà, Lôi Mộng Sát ngồi ngơ ngác từ nãy tới giờ, những người còn lại chỉ biết thở dài, sư phụ của họ, hóa ra lại như vậy.

Sáng hôm sau, Nam Cung Xuân Thủy đi tới Đăng Thiên Các sau đó một đường lên thẳng phía trên đỉnh mà không tốn một chút công sức nào. Y đứng hiên ngang ở phía trên mái rồi nói vọng xuống, bày tỏ hết tấm lòng của mình với Lạc Thủy, từng lời, từng chữ đều là thật lòng, đều chứa đựng tình cảm sâu đậm của mình với nàng. Lạc Thủy vô cùng cảm động, cuối cùng quyết định nắm lấy tay của y, mỉm cười một cách hạnh phúc, họ cuối cùng cũng được ở bên nhau một đời một kiếp.

" Vân ca, huynh phải học hỏi sư phụ ta nhiều vào. Nhìn người bày tỏ đi kìa, sư nương của ta còn cảm động tới mức khóc luôn đấy. Huynh đó, cứ như vậy bao giờ mới đưa được tiểu sư huynh của ta về nhà hả? "

Bách Lý Đông Quân đứng phía dưới huých nhẹ vào tay Diệp Đỉnh Chi rồi khẽ thì thầm. Hắn đẩy người y một cái sau đó nói.

" Đệ cũng nhiều chuyện thật đấy "

Cuối cùng, Nam Cung Xuân Thủy để cho Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân phải leo lên được Đăng Thiên Các mới cho vào phía trong thành. Mặc cho hai người họ vất vả leo Thiên Đăng Các suốt mấy ngày, bị đánh cho bầm dập hết cả mặt mũi, Nam Cung Xuân Thủy cùng những người còn lại thong thả uống trà và ngắm cảnh ở phía trong thành Tuyết Nguyệt. Diệp Đỉnh Chi mấy ngày nay đều kéo Tiêu Nhược Phong đi dạo chơi khắp nơi trong thành, hắn đưa y đi nhiều đến nỗi Nam Cung Xuân Thủy đã phải nhốt hắn ở phía ngoài vài ngày vì không để cho y nghỉ ngơi.

Vài ngày sau đó, Bách Lý Đông Quân cũng ngộ ra được một vài đạo lý và cùng Tư Không Trường Phong chiến thắng, leo lên Thiên Đăng Các thành công. Tư Không Trường Phong sau đó cũng được Nam Cung Xuân Thủy dạy cho chiêu thức Kinh Long Biến. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Nam Cung Xuân Thủy và Lạc Thủy giao lại thành Tuyết Nguyệt cho Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong. Cuối cùng, mọi người từ biệt nhau ở thành Tuyết Nguyệt, mỗi người đi về một hướng, hẹn sau này sẽ gặp lại.

" Tiểu Phong Phong, ta không thể cùng đệ trở về thành Thiên Khải, thời gian sắp tới ta sẽ đi tìm sư phụ của ta, ta muốn học thêm kiếm pháp từ người. Sau này khi đã lĩnh hội được rồi, ta hứa nhất định sẽ trở về thành Thiên Khải tìm đệ "

Diệp Đỉnh Chi nói sau đó ôm lấy Tiêu Nhược Phong, y không đáp lại gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Trước khi rời đi, Diệp Đỉnh Chi kéo nhóm Bắc Ly bát công tử ra một phía rồi thì thầm một điều gì đó, Tiêu Nhược Phong đứng ở phía xa chỉ tò mò nhưng y cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao nếu Diệp Đỉnh Chi muốn cho y biết thì y nhất định sẽ biết, còn hắn giấu y thì y cũng sẽ không tra hỏi.

Sau khi nói xong, hắn cúi người cáo từ họ rồi lên ngựa và rời đi. Tiêu Nhược Phong đứng đó nhìn mãi cho đến khi bóng hình hắn khuất hẳn, y khẽ thì thầm.

" Mong rằng chúng ta sớm gặp lại! "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com