TruyenHHH.com

Diep Phong Mot Ngan Noi Dau Fanfic

Tối đến, Diệp Đỉnh Chi mặc một bộ y phục với hai màu chủ đạo là trắng và đỏ, hắn đứng dựa người vào cửa đợi y, ngắm dòng người đông đúc qua lại, một lúc lâu sau Tiêu Nhược Phong cũng xuất hiện, y bước từ trên lầu xuống, mặc bộ đồng phục của học đường, việc này do Nam Cung Xuân Thủy yêu cầu, người đông phức tạp, mặc bộ này sẽ dễ tìm thấy nhau trong đám đông. Những người khác đã rời đi trước, Nguyệt Dao đi tách riêng với Bách Lý Đông Quân, Lạc Hiên đi cùng nhóm Liễu Nguyệt, Mặc Hiểu Hắc và Tạ Tuyên, Nam Cung Xuân Thủy kéo Lôi Mộng Sát và Tư Không Trường Phong đi từ sớm, chỉ còn lại hai người họ.

" Đỉnh Chi, chúng ta đi thôi "

Nghe thấy tiếng Tiêu Nhược Phong, Diệp Đỉnh Chi liền quay lại rồi mỉm cười.

" Đi thôi "

Hai người sánh bước đi bên nhau trên đường phố sáng rực rỡ và đông người qua lại. Diệp Đỉnh Chi nhìn Tiêu Nhược Phong một hồi lâu sau đó cất lời.

" Sư phụ của đệ cũng thật là, tới đây rồi mà vẫn còn bắt mặc đồng phục của học đường nữa "

" Sao vậy, không đẹp hả? "

" Đẹp "

Tiêu Nhược Phong liền bật cười sau đó đáp lại.

" Vậy tối nay huynh chọn bộ đồ như vậy, định ra phố làm quen với cô nương xinh đẹp nào hay sao? Từ nãy tới giờ các cô nương trên đường toàn nhìn huynh thôi "

" Đúng rồi đấy, ta định tìm một người để đi dạo phố cùng, phải là một người dung mạo như hoa, nhẹ nhàng điềm tĩnh, tính cách phóng khoáng, tự do, thanh thoát như một làn gió mát "

" Vậy huynh mau đi tìm đi, mất thời gian ở đây với ta làm gì? "

" Chẳng phải ta tìm được rồi hay sao, đang đi cạnh ta đấy thôi "

Tiêu Nhược Phong nhìn qua nhìn lại, không thấy có ai đang ở cạnh hắn ngoài mình ra, thấy khuôn mặt y ngơ ngác, Diệp Đỉnh Chi bật cười sau đó cất lời.

" Là đệ chứ còn ai vào đây nữa, ta cũng đâu có nói là ta tìm cô nương đâu. Đồ ngốc "

Nói rồi Diệp Đỉnh Chi kéo tay Tiêu Nhược Phong đi, dòng người đông đúc như vậy, hắn sợ vài giây nữa thôi là lại lạc y đi đâu mất, tìm không được y nữa.

" Đúng rồi tiểu Phong Phong, bình thường ta thấy đệ hay đeo một miếng ngọc bội hình đám mây ở bên người, hôm nay ta không thấy nữa, sao vậy? "

" Nó vỡ rồi "

Tiêu Nhược Phong đáp lại, biểu cảm trở nên buồn bã, nhìn thấy y như vậy, hắn biết y nhất định rất trân trọng miếng ngọc bội đấy. Diệp Đỉnh Chi ngẫm nghĩ vài giây rồi lên tiếng.

" Đệ đừng buồn, ta tặng đệ cái mới "

Nói rồi Diệp Đỉnh Chi kéo tay Tiêu Nhược Phong tới gian hàng bán ngọc bội gần đó.

" Hai vị công tử muốn mua ngọc bội sao, ngọc bội chỗ ta rất đẹp đấy, hai vị cứ từ từ lựa chọn "

" Tiểu Phong Phong, có ngọc bội hình đám mây này, ta thấy khá giống với miếng ngọc bội cũ của đệ, đệ thích chứ? "

Tiêu Nhược Phong nhìn miếng ngọc bội được bày trên sạp hàng, thật sự rất giống với miếng ngọc bội cũ, lại có phần đẹp hơn nữa, ánh mắt y đột nhiên sáng long lanh, nhìn thấy như vậy, Diệp Đỉnh Chi không lựa chọn nhiều nữa, y chỉ tay vào miếng ngọc bội sau đó nói.

" Ông chủ, ta lấy miếng ngọc bội này "

" Được rồi, của công tử đây "

Ông chủ lấy miếng ngọc bội ra rồi đưa cho Diệp Đỉnh Chi, hắn để lại vào tay ông một cục vàng nhỏ sau đó cùng Tiêu Nhược Phong rời đi.

" Hai vị công tử đi thong thả, lần sau lại ghé sạp hàng của ta nhé "

Diệp Đỉnh Chi đưa miếng ngọc bội mình vừa mua cho Tiêu Nhược Phong, y cầm lên rồi ngắm nghía, trên mặt trước miếng ngọc bội, một chữ 云 được khắc vô cùng tinh xảo.

" Vân? "

Tiêu Nhược Phong đọc chữ trên miếng ngọc bội, Diệp Đỉnh Chi nghe thấy vậy thì cũng ngó vào xem thử, đúng là có một chữ "Vân" được khắc ở trên đó.

" Tiểu Phong Phong, đệ đã tặng ta chiếc lá phong làm vật may mắn, vậy hôm nay ta tặng lại đệ miếng ngọc bội này, coi như là vật may mắn của đệ, đệ nhất định phải luôn mang theo nó bên mình "

" Được "

Nói rồi Tiêu Nhược Phong liền trực tiếp treo nó lên phía thắt lưng của mình, Diệp Đỉnh Chi nhìn miếng ngọc bội đã được đeo lên liền nở một nụ cười rạng rỡ. Ánh sáng phía sau chiếu vào người khiến hắn trở nên vô cùng nổi bật, nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn ấy khiến Tiêu Nhược Phong ngây người ra một lúc lâu. Diệp Đỉnh Chi kéo y đi tới gian hàng phía trên, đây là một quầy hàng bán mì, từ trưa hắn không có ăn gì, giờ cái bụng đã kêu không ngừng rồi.

" Bà chủ, cho hai bát mì, một bát mì 2 trứng "

" Được, vui lòng chờ chút, mì có ngay đây "

Diệp Đỉnh Chi kéo Tiêu Nhược Phong ngồi xuống chiếc bàn gần đấy, hai người để hai thanh kiếm lại một bên. Vài phút sau, hai bát mì nóng hổi và thơm lừng đã được bưng ra.

" Hai vị công tử, mì đã đến rồi đây "

" Cảm ơn bà chủ "

Bà chủ quán xua tay tỏ ý đừng khách sáo sau đó trở lại quầy hàng của mình. Diệp Đỉnh Chi đẩy bát mì hai trứng về phía Tiêu Nhược Phong sau đó kéo chiếc bát còn lại về phía mình, hắn lấy hai đôi đũa trong hộp rồi đưa một đôi cho y.

" Đỉnh Chi, trưa nay huynh không ăn gì, ăn bát này đi, đệ ăn từ trưa vẫn còn no "

" Không được, ta không đói, ăn bát này là đủ no rồi. Đệ ăn bát đấy đi, ngoan "

Nói rồi Diệp Đỉnh Chi gắp mì lên rồi ăn một miếng lớn, sợi mì trong bát dày và mềm, trắng tinh, được luộc chín vừa tới. Các sợi mì được xếp chồng lên nhau, tạo thành một lớp dày đầy đặn và hấp dẫn. Nước dùng có màu vàng trong, hơi đục, tỏa hương thơm nức mũi. Bên trên còn điểm thêm vài lát gừng, hành lá và các loại gia vị khác, tạo nên một hương vị đậm đà.

" Ngon thật đấy. Tiểu Phong Phong, đệ ăn thử đi "

Tiêu Nhược Phong gật đầu sau đó cầm đũa lên và ăn thử, đúng là mì này vô cùng ngon, nhưng sở dĩ y cảm thấy nó ngon như vậy là vì được ngồi ăn cạnh người đặc biệt với mình, mì ra sao cũng không quan trọng nữa.

Sau khi Diệp Đỉnh Chi ăn hết bát mì của mình, hắn nhìn sang phía Tiêu Nhược Phong, y mới ăn còn chưa được nửa bát, hắn khẽ cau mày rồi lên tiếng.

" Tiểu Phong Phong, bình thường đệ ăn như vậy đấy hả, chẳng trách mà người gầy như vậy, còn không cao lên được. Đệ không ăn uống cẩn thận là ta đánh đệ đó nhé "

" Sao hả, huynh không thích người thấp? "

Tiêu Nhược Phong nói một câu để trêu hắn, chỉ thấy hắn ngẫm nghĩ một vài giây sau đó đáp lại.

" Không có, thấp cũng rất đáng yêu đấy chứ "

" Đệ không coi đấy là lời khen đâu "

Bị Diệp Đỉnh Chi ngồi canh chừng, Tiêu Nhược Phong sau một lúc cũng ăn được hết bát mì với hai quả trứng mà hắn gọi cho, y nhìn xung quanh, thấy có một quầy hàng bán sữa đậu nành thì liền cảm thấy vô cùng hứng thú.

" Đỉnh Chi, ta tới phía kia mua sữa đậu, huynh đợi ta ở đây nhé "

Nói rồi Tiêu Nhược Phong liền đứng dậy rồi rời đi. Diệp Đỉnh Chi ngồi đó nhìn về phía y một hồi lâu, lúc này bà chủ quầy hàng đột nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn rồi nhìn theo hướng hắn đang nhìn, bà bán hàng ở đây bao nhiêu lâu rồi chứ, nhắm mặt lại cũng đoán được Diệp Đỉnh Chi thích Tiêu Nhược Phong, bà chậm rãi lên tiếng.

" Thích người ta hả, có cần ta chỉ cho cách này không, lãng mạn lắm "

Diệp Đỉnh Chi giật mình, hắn chăm chú nhìn theo hướng Tiêu Nhược Phong mà không để ý bà chủ quầy hàng đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào, nhưng nghe thấy lời đề nghị này, hắn tự nhiên cũng cảm thấy hứng thú.

" Bà chủ định lấy thù lao bao nhiêu đây? "

" Thù lao gì chứ, ta là bà Nguyệt đó, tới nhân gian se duyên "

Diệp Đỉnh Chi liền bật cười, hai người thì thầm với nhau một hồi lâu sau đó hắn liền rời đi. Sau khi mua xong nước, Tiêu Nhược Phong trở lại chỗ quầy hàng thì đã không thấy Diệp Đỉnh Chi đâu, y nhìn quanh sau đó lại gần chỗ bà chủ quầy hàng.

" Bà chủ, công tử vừa nãy ngồi đây cùng ta đi đâu rồi? "

" À, cậu ấy nói có việc phải đi trước, dặn tôi là nếu cậu quay lại thì bảo là cậu ấy đang đợi ở bờ sông phía trước "

" Là vậy à, cảm ơn bà chủ. Đúng rồi, mì ngon lắm, lần sau nhất định chúng ta sẽ tới ủng hộ tiếp "

Nói rồi Tiêu Nhược Phong liền rời đi, bà chủ nhìn theo bóng hình y xa dần rồi biến mất khỏi tầm mắt thì liền mỉm cười.

Tiêu Nhược Phong đi tới bờ sông nơi Diệp Đỉnh Chi đã hẹn, bờ sông này cũng là nơi tối qua y và Liễu Nguyệt đã ở đây để ngắm trăng. Không gian xung quanh vô cùng tĩnh lặng, không có một chút ánh sáng, Tiêu Nhược Phong bước từng bước chậm rãi lại gần bờ sông, đột nhiên một giọng nói từ phía sau vang lên, vừa trầm ầm lại vừa dịu dàng.

" Tiểu Phong Phong "

Y quay người lại phía sau, những chú đom đóm nhỏ bay lượn khắp nơi, phát ra ánh sáng màu xanh vàng nhạt, lập lòe trong bóng tối. Chúng di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng, như những chiếc đèn lồng nhỏ bay giữa không trung. Từng đợt đom đóm tụ lại rồi tản ra, tạo nên những vệt sáng lung linh, hư ảo. Không khí trong lành, thoang thoảng mùi hương của đất, cỏ cây và hoa dại. Gió nhẹ thổi qua, khiến những chiếc lá khẽ xào xạc, cùng với ánh sáng đom đóm tạo nên một khung cảnh mộng mơ.

Mặt trăng vừa nãy bị mây che mất giờ đã xuất hiện trở lại, sáng lung linh và huyền ảo, ánh trăng chiếu xuống, giờ Tiêu Nhược Phong mới nhìn rõ được Diệp Đỉnh Chi, hắn đứng đó mỉm cười với y, đây là nụ cười đẹp nhất mà y từng nhìn thấy. Một cơn gió nhẹ thổi qua, vài chiếc lá trên cây rơi xuống, một chiếc lá chao lượn sau đó chạm nhẹ lên vai y. Tiêu Nhược Phong khẽ cất lời.

" Đại Vân Vân "

________________________

Mười năm trước...

" Diệp Vân, huynh tưởng huynh cao hơn ta thì có thể bắt nạt ta được hả. Cao thì có gì hay chứ, ta nói cho huynh biết, trời mà sập xuống thì huynh sẽ chết trước ta đấy "

Tiêu Nhược Phong đứng đó nói với giọng điệu giận dỗi, Diệp Vân lúc nào cũng chê y thấp bé, còn liên tục trêu chọc y, lần nào cũng cố tình cướp đồ của y rồi giơ lên cao khiến y không thể nào lấy được.

" Ta nói có gì sai cơ chứ. Ngươi xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà mới chỉ cao có chừng này thôi, sau này ta sẽ gọi ngươi là tiểu Phong Phong. Phải rồi, tiểu... Phong... Phong "

Diệp Vân tiếp tục trêu chọc, hắn cố tình ngân dài ba chữ "tiểu Phong Phong" ra.

" Vậy thì sau này ta sẽ gọi huynh là đại Vân Vân "

" Tiểu Phong Phong "

" Đại Vân Vân "

Hai người không ai vừa ai, cãi nhau qua lại một hồi, Diệp Vân không muốn chấp nhất y nữa, hắn nhìn về phía dòng sông phía trước mặt sau đó lớn tiếng.

" Chẳng phải ngươi nói ngươi không vô dụng hay sao, vậy ngươi có biết bơi hay không, ở phủ tướng quân nhưng ngoài việc được mọi người tôn kính vì có thân phận hoàng tử ra thì ngươi còn làm được gì chứ? Dùng thực lực bản thân đi, đừng dựa vào cái danh hoàng tử nữa, người khác có thể tôn kính ngươi, ta thì không, ta ghét nhất mấy tên hoàng tử ngồi đó chỉ tay trong khi không có năng lực gì như các ngươi "

Diệp Vân nói xong liền quay người bỏ đi, để lại Tiêu Nhược Phong đứng đó, đôi mắt y rưng rưng như muốn khóc đến nơi, nói rồi không để hắn coi thường, y quyết định tự mình tập bơi ở dòng sông phía trước.

Sau một lúc thì Diệp Vân cũng quay lại tìm Tiêu Nhược Phong, hắn thấy mình nói cũng hơi quá đáng một chút, sợ vị hoàng tử nhỏ kia ngồi khóc một hồi ở đây không chịu quay về thì cha hắn sẽ đành đòn hắn mất, cuối cùng khi tới bờ sông thì Diệp Vân không còn thấy Tiêu Nhược Phong đâu nữa, chỉ thấy đôi giày và một lớp y phục khoác ngoài ở phiến đá cạnh đó. Diệp Vân vội gọi lớn.

" Tiểu Phong Phong... Tiểu Phong Phong, ngươi đâu rồi? "

Không thấy có tiếng đáp lại, Diệp Vân có chút lo lắng, hắn lập tức gọi to hơn.

" Tiểu Phong Phong... Tiểu Phong Phong, đừng có nói ngươi xuống sông bơi thật đó nhé "

Diệp Vân nhận ra có chuyện không hay xảy ra rồi, hắn lập tức chạy về phủ nhờ sự giúp đỡ của cha hắn, Diệp Vũ vừa nghe hắn nói lại đã tức tốc chạy tới phía bờ sông, ông không chần chừ gì mà nhảy xuống phía dưới, một vài giây sau cuối cùng ông đã đưa được Tiêu Nhược Phong lên bờ. Diệp Vũ cố gắng sơ cứu, cũng may sau đó Tiêu Nhược Phong đã ho sặc sụa, đẩy được lượng nước lớn trong phổi ra ngoài, nhưng y liền rơi vào hôn mê.

Diệp Vũ đưa Tiêu Nhược Phong trở về phủ rồi mời đại phu tới, sau khi khám xong, đại phu kê một đơn thuốc cho y rồi rời đi. Diệp Vân đứng ở bên giường nhìn y nằm đó, khuôn mặt tái nhợt, không còn chút sức sống nào thì cảm thấy có chút hối hận. Diệp Vũ sau khi tiễn đại phu đi thì liền quay trở lại phía trong, ông nhìn thấy con trai mình đứng đó nhìn y với khuôn mặt buồn bã thì lại gần rồi vỗ vào vai hắn vài cái. Diệp Vũ kéo Diệp Vân ngồi xuống bên giường sau đó nhẹ giọng.

" Vân nhi, sao con không thích Phong nhi vậy? "

" Không phải con không thích cậu ta, chỉ là con không thích thân phận của cậu ta. Con rất ghét mấy tên hoàng tử trong cung kia, cậy thân phận của mình mà kiêu căng, ngạo mạn, không coi ai ra gì, tài cán cũng chẳng bằng ai, yếu ớt vô dụng "

" Nhưng Phong nhi không giống mấy vị hoàng tử mà con nói, con cũng nhận thấy điều đó có đúng không? "

Thấy Diệp Vân không trả lời lại, ông tiếp tục nói.

" Vân nhi, mẫu thân của Phong nhi vốn không được sủng ái nên từ nhỏ đã không có ai xem trọng y, mấy vị hoàng tử khác cũng đều xa lánh y. Vì là hoàng tử, sống ở trong cung nên bên cạnh cũng không có ai làm bạn, chỉ có hoàng huynh cùng mẹ, cũng chính là tam hoàng tử Tiêu Nhược Cẩn ở cạnh mà thôi. Y tuy sức khỏe hơi yếu một chút nhưng bù lại luôn cố gắng học hỏi, đối nhân xử thế vô cùng tốt, tiềm năng cũng rất lớn, sau này nhất định trở thành một người vô cùng tài giỏi. Vân nhi, Phong nhi có lẽ cảm thấy rất cô đơn, vì vậy y muốn làm bạn cùng con, con có muốn trở thành người bạn đầu tiên của y không? "

Diệp Vân nhìn về phía Tiêu Nhược Phong, y vẫn đang nhắm mắt ngủ say, lúc y im lặng như vậy, hắn lại cảm thấy đáng yêu hơn nhiều. Diệp Vân khẽ gật đầu với Diệp Vũ, ông mỉm cười sau đó đưa tay lên xoa nhẹ đầu hắn.

" Vậy con ở lại đây nhé, ta còn có chút việc "

" Vâng "

Nói xong Diệp Vũ liền rời đi, Diệp Vân đứng dậy sau đó kéo chăn lên cho Tiêu Nhược Phong rồi khẽ thì thầm.

" Ta xin lỗi. Ngươi mau tỉnh lại đi, đợi ngươi tỉnh lại rồi, chúng ta sẽ là bằng hữu. Cha ta đã nói rằng bằng hữu sẽ luôn bảo vệ nhau, vì vậy sau này ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt "

Sáng sớm hôm sau, cuối cùng Tiêu Nhược Phong cũng tỉnh lại, y ngồi dậy sau đó dụi mắt và nhìn xung quanh, hôm qua y xuống sông để tập bơi nhưng sau đó không hiểu vì sao chân lại tê cứng, lúc này đã bơi ra giữa sông, cách bờ rất xa, y chỉ có thể vùng vẫy nhưng chân không thể tìm được điểm tựa nào, rồi cứ thế cả người chìm xuống dưới nước, trong đầu y lúc này chỉ nghĩ tới một người, y thầm kêu tên hắn, mong rằng hắn có thể tới để cứu y, chắc lúc đó hắn sẽ lại đứng đó cười y, nói rằng y vô dụng tiếp, nhưng y thật sự mong rằng lúc đó hắn xuất hiện.

Đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Diệp Vân bước vào phía trong, vừa nhìn thấy Tiêu Nhược Phong đã tỉnh lại thì hắn vô cùng vui mừng, vội vàng chạy tới chỗ giường.

" Ngươi tỉnh rồi đó hả "

Tiêu Nhược Phong thấy dáng vẻ hắn như vậy thì có chút không quen, y khẽ gật đầu đáp lại hắn.

" Tiểu Phong Phong, đệ có đồng ý làm bằng hữu của ta không, sau này ta nhất định sẽ luôn bảo vệ đệ "

Nghe thấy lời này, Tiêu Nhược Phong có chút bất ngờ, không biết liệu mình có đang nằm mơ hay không, y vỗ vỗ vào mặt mình vài cái, có vẻ như không phải nằm mơ, nếu không phải nằm mơ thì sao tự nhiên Diệp Vân lại thay đổi 180 độ thế này, hay mới rơi xuống nước thôi mà y đã sang thế giới khác rồi. Thấy Tiêu Nhược Phong đang ngơ ngác, Diệp Vân liền giơ tay gõ nhẹ vào đầu y sau đó lên tiếng.

" Sao vậy, cửu hoàng tử chê hả, không muốn làm bằng hữu với thường dân như ta? "

Tiêu Nhược Phong lập tức lắc đầu sau đó đáp lại.

" Đương nhiên là ta muốn làm bằng hữu của huynh, vậy giờ chúng ta trở thành bằng hữu rồi? "

" Phải, sau này ta sẽ bảo vệ đệ, ai bắt nạt đệ thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ cho hắn một trận "

Diệp Vân giơ nắm đấm lên rồi biểu diễn vài cái, Tiêu Nhược Phong nhìn thấy vậy thì liền bật cười.

" Chúng ta nhất định là bằng hữu tốt mãi mãi, ta cũng sẽ bảo vệ huynh nữa "

Nói rồi hai người họ đập tay với nhau. Kể từ hôm trở thành bằng hữu, Tiêu Nhược Phong và Diệp Vân ngày càng thân thiết hơn, hắn ngày ngày đều kéo y trốn khỏi phủ ra ngoài chơi, hạ nhân lần nào cũng đều phải huy động lực lượng lớn đi tìm trước khi bị Diệp Vũ phát hiện ra.

Hôm nay cũng như mọi lần, Diệp Vân kéo Tiêu Nhược Phong trốn ra ngoài, xui cho hắn là hôm nay Diệp Vũ lại ở trong phủ.

" Vân nhi đâu rồi, còn cả Phong nhi nữa? "

Diệp Vũ vừa ngồi đọc sách vừa nhâm nhi chén trà, sau khi hỏi nhưng không thấy người bên cạnh trả lời, ông liền bỏ cuốn sách xuống rồi nhìn ra phía bên ngoài, lặp lại câu hỏi một lần nữa.

" Ta hỏi Vân nhi và Phong nhi đi đâu rồi? "

Thị nữ bên cạnh mặt tái mét, vội vàng ấp úng nói.

" Bẩm tướng quân, tiểu hầu gia trốn ra ngoài chơi rồi, còn dẫn theo cả cửu hoàng tử điện hạ "

" Hoang đường "

Diệp Vũ đập cuốn sách xuống bàn, chiếc bàn lập tức rung lên, nước trong chén trà sóng sánh sau đó đổ ra phía ngoài.

" Tướng quân yên tâm, binh lính đều ra ngoài tìm rồi, họ nhất định sẽ không sao đâu "

" Các ngươi trông kiểu gì mà để nó trốn ra ngoài vậy hả, còn dắt theo cửu hoàng tử, biết bên ngoài nguy hiểm lắm không. Đi tìm hai đứa nó về đây ngay "

Thị nữ vội vàng cúi đầu sau đó rời đi, một canh giờ sau cuối cùng cũng đã tìm thấy Diệp Vân và Tiêu Nhược Phong. Diệp Vũ đùng đùng nổi giận ngồi ở phía ghế, Tiêu Nhược Phong đứng ở bên cạnh ông còn Diệp Vân đang quỳ ở bên dưới.

" Vân nhi, con cũng giỏi lắm rồi, còn trốn ra ngoài chơi, đã vậy còn dắt theo Phong nhi, có muốn chết sớm không hả. Kiếm pháp của con luyện đến đâu rồi, giết gà khéo nó vẫn còn chạy được chứ đừng nói là có thể bảo vệ bản thân "

" Phụ thân, chuyện này là con sai, con kéo tiểu Phong Phong đi cùng, cha đừng trách đệ ấy "

" Ta là đang giáo huấn con đấy, còn định làm anh hùng, có thấy ta trách Phong nhi câu nào không, ai không biết mấy chuyện này do con bày ra chứ "

Diệp Vân cúi đầu không nói thêm gì, hắn làm sao biện hộ được nữa, rõ ràng hắn là người sai, cha hắn nói đều đúng cả.

" Con quỳ ở đó tới tối đi, không được ăn trưa, không quản con một cái là con lại làm bừa "

Diệp Vũ tức giận nói rồi dắt Tiêu Nhược Phong rời đi. Diệp Vân quỳ từ sáng tới tận chiều, hắn quỳ cũng không đàng hoàng, nghiêng bên này rồi nghiêng bên nọ, có lúc còn đứng dậy vươn vai rồi nặn chân vài cái sau đó mới lại quỳ tiếp. Tiêu Nhược Phong đột nhiên lấp ló ở phía sau cánh cửa, y nhìn xung quanh, xác định không có ai thì mới nhẹ nhàng bước tới chỗ hắn, trên tay còn cầm một đĩa bánh quế hoa.

" Đại Vân Vân, huynh đói không, đệ có để dành bánh quế hoa cho huynh đây "

Tiêu Nhược Phong nói rồi đưa cho Diệp Vân một miếng bánh quế hoa, hắn vội vàng cầm lấy sau đó ăn hết trong vài giây.

" Ngon chứ? "

" Ngon lắm, cảm ơn tiểu Phong Phong "

Từ xa, Diệp Vũ đang đứng ở cửa phòng nhìn hai người họ, thị nữ thấy vậy định đi tới đó nhắc nhở thì ông liền xua tay sau đó mỉm cười.

" Kệ hai đứa nó đi "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com