TruyenHHH.com

[ DIỆP BÁCH ] - ĐỔI MỆNH

Chương 10 - Phong Ba

Khazzj


Mặt trời lên đến đỉnh trưa, vòng thi võ của học đường cũng đã đến hồi kết. Bách Lý Đông Quân kiên nhẫn nán lại võ trường để theo dõi trận so tài của Gia Cát Vân. Lôi Mộng Sát hô to tên Gia Cát Vân nhưng chỉ thấy Gia Cát Vân xuất hiện ở phía sau của Lôi Mộng Sát, sau đó Lôi Mộng Sát cười khẽ, chộp lấy bả vai của hắn thì lại thấy xuất hiện thêm một Gia Cát Vân nữa hiện tại đang đứng trước mặt. Thuật phân thân này quả thật kỳ diệu quá rồi. 

Đối thủ của Gia Cát Vân là một người tinh thông đao pháp. Đấu với đối thủ có thể dùng thuật kỳ môn độn giáp như Gia Cát Vân, đối của hắn dù có tinh thông đao pháp đến mấy cũng phải thua Gia Cát Vân. Đáng ngạc nhiên là Gia Cát Vân không lại không hề dùng Kỳ Môn Độn Giáp mà lại dùng quyền pháp. 

Đông Quân không bất ngờ trước kết quả, trước đó, bản thân y đã biết được Gia Cát Vân sẽ chiến thắng tuy nhiên y lại kinh ngạc trước võ công của hắn. Sứ giả của Thiên Ngoại Thiên đúng là không ai tầm thường, để bảo vệ Đỉnh Chi khỏi Thiên Ngoại Thiên, e rằng sẽ phải tốn rất nhiều sức lực. Bách Lý Đông Quân siết chặt tay, cau mày thầm nghĩ. 

Trận đấu của Gia Cát Vân chính thức khép lại vòng so tài của học đường. Trên võ đài, Lôi Mộng Sát cất cao giọng : 

" Các vị chiến thắng vòng so tài, xin hãy nán lại để khảo nghiệm vòng cuối của Tắc Hạ học đường. Theo luật, các vị đây sẽ sẽ làm bốn đội, mỗi đội gồm 4 người. Mỗi đội sẽ được chia bốn túi gấm có các manh mối quan trọng để các vị dựa vào chúng để tìm được thứ các vị muốn tìm. Tuy nhiên, chỉ một manh mối thì không thể tìm được, các vị phải đánh bại đối phương ở các đội khác, ghép lại bốn túi gấm thì mới giành được thắng lợi". 

Mặc Hiểu Hắc đi xuống đài, giơ ra bốn túi gấm. 

Mọi người im lặng sau đó nhìn nhau, âm thầm tìm đồng đội cho mình. 

Bách Lý Đông Quân vẫn đứng im tại chỗ, đời trước y là chung nhóm với Diệp Đỉnh Chi, Triệu Ngọc Giáp, "Doãn Lạc Hà". Đông Quân suy nghĩ nếu không chung đội với y, có phải chăng Đỉnh Chi sẽ không bị số mệnh đưa vào hoàn cảnh trớ trêu như kiếp trước. Tất cả mọi thứ xảy ra với Đỉnh Chi, dường như đều xuất phát từ kỳ thi vào học đường này. Nếu như thay đổi, liệu kết quả sẽ khác không?. Đông Quân nhìn về phía trước, Đỉnh Chi vẫn như đời trước, hắn đứng yên ở bên kia, tất cả mọi người đều đến vây quanh hắn trong sự kính ngưỡng, họ đều mong muốn được thành lập tổ đội với hắn.

"Đỉnh Chi, đời này ta để huynh chọn con đường cho mình. Còn ta, ta sẽ đi lối rẽ khác. Kết thúc sớm, có phải sẽ tốt hơn nhiều không". 

Bách Lý Đông Quân nhẹ cười, tà áo xanh nhẹ chuyển động, tay ôm Bất Nhiễm Trần, bước chân tiêu sái tiến về phía Gia Cát Vân. Đôi mắt khẽ cụp xuống, che giấu tia hàn ý của mình. Không ai biết được trong lòng của Đông Quân lúc này đang có hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa đang thiêu đốt y, kêu gào y phải giết Gia Cát Vân ngay lập tức dù cho có phải đồng quy vô tận. Gia Cát Vân nhìn Bách Lý Đông Quân đang tiến về phía mình, chiếc mũ sụp xuống che nửa gương mặt nhưng khóe môi hắn đang cong lên một đường nhẹ, có chút bất ngờ, xen lẫn vẻ hào hứng, chờ mong như đang đợi con mồi của mình sa vào lưới.Cả Đông Quân và Gia Cát Vân, trong không khí tản ra hơi thở vô hình thăm dò đối phương, như đang trong một cuộc chiến xem ai sẽ là thợ săn và ai sẽ là con mồi. 

Đông Quân gần như sắp đến trước mặt Gia Cát Vân, tay vuốt nhẹ trên thân kiếm, bỗng dưng, một lực từ phía sau nắm lấy vai của Đông Quân, ngay thời điểm Gia Cát Vân định đưa tay ra trước mặt Đông Quân thì y đã bị kéo mạnh về sau, cả người nương theo lực kéo nọ, đối mặt với Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi tới trước mặt Đông Quân, hắn cao hơn y một chút, ánh sáng hắt vào khuôn mặt hắn, đôi mắt rạng ngời bỗng chứa chút u trầm, bàn tay nắm lấy vai Đông Quân càng tăng thêm lực khiến y khẽ cau mày. 

" Đỉnh Chi , ta đau". 

Diệp Đỉnh Chi nghe tiếng than nhẹ của y, vội rút tay xuống, vẫn không quên nhẹ xoa vai cho Đông Quân. Hắn đối diện với tất cả mọi người, ôm quyền nhẹ cúi đầu sau đó mỉm cười 

" Các vị, đa tạ sự đánh giá cao của các vị. Nhưng ta chọn người này, Bách Lý Đông Quân". Diệp Đỉnh Chi nói năng khí phách, sắc mặt nghiêm túc trịnh trọng nhưng lại mang vài phần ôn nhu khi nói đến tên Đông Quân. 

Cả võ trường đều đưa mắt nhìn về phía Đông Quân. 

Đông Quân có một thoáng kinh ngạc nhìn Đỉnh Chi. Xung quanh như không còn bóng người, cả hội trường phút chốc như quay trở về đời trước, khoảng thời gian này, Đỉnh Chi cũng đứng ở nơi đó, giữa rất nhiều người chọn huynh ấy, huynh ấy đã bỏ qua tất cả, sau đó đi đến bên Đông Quân, dõng dạc tuyên bố với mọi người sự lựa chọn của huynh ấy là Bách Lý Đông Quân. Một mảnh ký ức tương phùng với hiện tại, như một dòng nước ấm rót vào mảnh tim lạnh lẽo của y, Đông Quân cúi đầu rộ lên nụ cười, từ đáy mắt đến khóe mày hiện lên đường nét cong cong, vừa xinh đẹp lại vừa tinh nghịch. Cả hội trường nhìn y, bỗng cảm thán lý do tại sao có nhiều người nguyện bỏ tất thảy để đổi lại một nụ cười của mỹ nhân. Nhìn mỹ nam cười, tâm tình của họ cũng chan chứa mùa xuân. 

" Huynh chọn ta có phải thích ta rồi không?" Bách Lý Đông Quân thốt lên câu cửa miệng của tiểu bá vương thành Càn Đông, đã nhiều năm rồi, hôm nay lại vừa lúc buột miệng thốt ra. Trái với vẻ phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt, câu nói này của y chỉ khiến y trông có vẻ tự tin lại xen vài phần đáng yêu, hòa nhã. 

Diệp Đỉnh Chi nhìn người thiếu niên trước mặt, có một chút bối rối khi nghe câu nói của Đông Quân. Dù biết đó có thể là một lời nói đùa, nhưng Đỉnh Chi cũng nghiêm túc suy nghĩ. Hắn có thích Đông Quân không? Hắn không diễn tả được tình cảm của hắn dành cho vị tiểu trúc mã này, nhưng tình cảm tri âm, tri kỷ, tình huynh đệ sớm chiều bên nhau lúc còn nhỏ, nếu không thích thì gọi là gì?. Hắn rất thích Đông Quân, rất thích vị tiểu trúc mã kia, thích làm bạn, thích làm huynh đệ với y, thích được kề vai sát cánh cùng y, thích được bảo hộ y. 

Bách Lý Đông Quân nhìn biểu cảm ngơ ngẩn của Đỉnh Chi, đáy mắt chợt rụt lại, y nâng tay, nhẹ đánh vào người Đỉnh Chi, cười khẽ 

" Này, huynh đừng yêu ta thật nhé"

Đỉnh Chi vội xua tay quát nhẹ y vì đã trêu đùa mình. " Đừng trêu ta. Sao nào, ngươi có chấp nhận chung đội với ta không" 

 Người ta đã có lòng, bản thân lại không thể đánh đổ mặt người khác. Nói đi cũng phải nói lại, Đông Quân vẫn thích được bên cạnh Đỉnh Chi hơn, Gia Cát Vân gì đó thì sẽ có rất nhiều cách để giải quyết hắn nhỉ? Nghĩ vậy, Đông Quân gật đầu, rảo bước về phía của Đỉnh Chi. Nhưng khi y quay lưng, liền nghe một giọng trầm khàn vang lên 

" Diệp công tử, hình như ban đầu, vị tiểu công tử đây là muốn về đội của ta. Ngươi như vậy là cướp người của ta rồi". Gia Cát Vân cúi mặt, đều đều nói 

"Người của ngươi? Đông Quân còn chưa chính thức bước qua chỗ của ngươi." Đỉnh Chi liếc mắt, ba chữ "người của ta" được thốt ra từ miệng tên kia khiến Đỉnh Chi có một cỗ tức giận. 

" Diệp công tử, vậy ý ngươi là muốn tranh y với ta sao?" Gia Cát Vân nói, giọng điệu đã có phần lạnh lẽo. 

" Y không phải là một món đồ mà tranh qua tranh lại. Bách Lý Đông Quân chỉ có thể chung đội với Diệp Đỉnh Chi ta, ngươi không phục thì đánh một trận với ta". Diệp Đỉnh Chi tức giận gầm lên, cả người tản ra sát khí không che giấu đối với Gia Cát Vân. 

Bách Lý Đông Quân nhận ra tình hình căng thẳng, y không muốn Gia Cát Vân phát hiện ra chuyện võ mạch trời sinh của Diệp Đỉnh Chi, trong lòng khẽ động, Đông Quân nắm lấy tay áo Đỉnh Chi, nhẹ giật giật 

" Diệp Đỉnh Chi, không cần như vậy. Gia Cát Vân huynh chịu chung đội với ta là ưu ái cho ta. Ban đầu vốn dĩ là ta cũng có ý lập đội với huynh ấy." 

Đỉnh Chi nhìn Đông Quân, đáy mắt như muốn hỏi hàng vạn câu hỏi " Vì sao lại muốn chung đội với cái tên xấu xí đó thay vì là hắn". 

Sau đó, Đông Quân xoay người, đối mặt với Gia Cát Vân, y ôm quyền, nhẹ cúi đầu cười " Gia Cát Vân, đa tạ, nhưng có lẽ ta nên về đội Diệp huynh, ta không muốn gây phiền toái cho huynh. Nếu có duyên, chúng ta sẽ cùng gặp nhau". 

Đỉnh Chi đứng cạnh bên, khóe môi giật giật. Gặp Gia Cát Vân thì là duyên gì chứ, là xui xẻo thì có. 

Gia Cát Vân nhìn Bách Lý Đông Quân một hồi lâu, ngay lúc Diệp Đỉnh Chi dần mất kiên nhẫn thì giọng nói của Lôi Mộng Sát vang lên 

" Gần hết giờ, các ngươi chanh chóng lập đội rồi bắt đầu đi". 

Gia Cát Vân nhếch môi, sau đó xoay lưng về chỗ của hắn. Xung quanh cũng đã hoàn thành việc lập đội. Diệp Đỉnh Chi vui vẻ kéo Đông Quân về phía của mình, sau đó liền bất đắc dĩ nhận thêm "Doãn Lạc Hà" và Triệu Ngọc Giáp vào đội. 

"Diệp Đỉnh Chi, sao huynh không đi cầu độc mộc của huynh, còn ta sẽ tự đi đường lớn của ta. Hà cớ gì huynh phải thu nạp ta vào đội, huynh không sợ ta yếu ớt làm vướng chân huynh sao?" Bách Lý Đông Quân cười nói

" Đường lớn với cầu độc mộc gì chứ. Ta và ngươi luôn luôn chung đường. Ta tin năng lực của ngươi, chúng ta sẽ thắng." Đỉnh Chi nhẹ gõ tay lên trán Đông Quân, nghiêm mặt không cho y nói những lời xa cách với hắn  

Phía ngoài võ đường, mặt trời đã ngả về Tây, hoàng hôn buông dần xuống, gương mặt của Đỉnh Chi lại phá lệ chói mắt, lời nói " Ta và ngươi luôn chung đường" bất giác khiến Đông Quân cảm thấy nặng trĩu, trong lòng lại dâng một cỗ bực bội. 

" Hy vọng sau này huynh sẽ không đổi ý". 

" Này, ta đã lừa ngươi bao giờ chưa. Ta chợt nhận ra tiểu công tử ngươi hoàn toàn chẳng có sự tin tưởng gì với ta hết. Ta lớn tuổi hơn ngươi, trải đời cũng nhiều hơn ngươi, ngươi phải tin ta chứ?" Đỉnh Chi có chút bực dọc trách móc thiếu niên trước mặt, ngón tay lại không cầm lòng được mà khẽ chọt vào gò má trắng mềm của y. 

Đông Quân nhẹ xoay người né tránh ngón tay của Đỉnh Chi, lại cầm Bất Nhiễm Trần chặn Đỉnh Chi lại, miệng thầm mắng " Ấu trĩ". 

Tiếng trống được gõ vang, mười sáu người trong võ đường đã chia thành bốn đội, đang đứng chờ thông báo từ Lôi Mộng Sát. Lôi Mộng Sát ra lệnh cho người hầu mang một cái bàn lên, trên đó để bốn mảnh giấy viết giờ xuất phát cho các đội lần lượt là Thân, Dậu, Tuất , Hợi. Mỗi đội sẽ cử một thành viên đến bốc thăm, đúng giờ xuất phát sẽ đến gặp Mặc Trần công tử để nhận túi gấm có chứa manh mối để tìm thứ họ được yêu cầu. 

"Doãn Lạc Hà" như đời trước bốc được giờ Dậu. Đội bốc được giờ đầu tiên đã xuất phát. Còn các nhóm còn lại ngồi xuống tại võ trường để ăn nhẹ và nghỉ ngơi đợi đến giờ xuất phát của mình.

Đỉnh Chi, "Doãn Lạc Hà" và Triệu Ngọc Giáp đang ngồi ăn uống, sẵn tiện trò chuyện thêm để hiểu về nhau. Riêng Bách Lý Đông Quân vẫn ngồi nghiêm chỉnh, tay vuốt Bất Nhiễm Trần, nhắm mắt dưỡng thần. Đối với họ, đây chỉ là một cuộc thi vào học đường, nhưng chỉ có Đông Quân biết phía trước đang có điều gì đợi chờ y và Đỉnh Chi. Mùi rượu thoang thoảng dâng lên trước mũi, Đỉnh Chi đã rót một ly rượu đầy đưa lên cho Đông Quân. Đông Quân đưa tay sờ lên ly rượu, nhẹ đưa lên miệng nhấp một ngụm sau đó cau mày.

"Rượu này khó uống quá". 

" Thi xong, ta mời ngươi đi uống Thu Lộ Bạch". Đỉnh Chi vỗ vai y, hào phóng nở nụ cười. 

Bách Lý Đông Quân cầm túi rượu bên hông, đổ vào từng ly rượu, sau đó đưa cho cả bốn người 

" Ta mời các người một ly rượu. Chúc chúng ta đắc thắng". Nói rồi, Đông Quân ngửa đầu uống một hơi cạn sạch

Ba người còn lại cũng theo Đông Quân, giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Thành Thiên Khải là nơi ngọa hổ tàng long, vòng thi cuối chính thức bắt đầu thì cũng là lúc những âm mưu, quỷ kế cũng hiện lên sau lớp màn đêm huyền ảo. 

Tiếng trống vang lên , vị giám khảo thông báo đã đến giờ Dậu - giờ xuất phát của nhóm Đông Quân. 

"Doãn Lạc Hà" bước lên lấy một túi gấm trước mặt, sau đó cả bốn người di chuyển ra ngoài trường thi. "Doãn Lạc Hà" mở túi gấm, cả bốn người cùng nhau thảo luận về manh mối và hướng về nơi có thứ họ cần tìm. 

Địa điểm chứa manh mối của nhóm Đông Quân là một đạo quán. Trong đêm tối, toàn bộ đạo quan cực kỳ yên tĩnh, không có một chút ánh sáng nào, nhìn cứ như một ngôi chùa chết chóc bỏ hoang. Diệp Đỉnh Chi thắp một mồi lửa, sau đó ra hiệu cho cả nhóm bước vào. Triệu Ngọc Giáp nâng cao cảnh giác, lên tiếng nhắc nhở mọi người phải hết sức cẩn trọng, bám sát theo hắn. Xuyên qua ánh lửa mờ ảo, cả nhóm nhíu mày khi thấy trước mặt họ đang giăng kín những sợi tơ tinh tế, từng sợi đan chéo xung quanh nhau, cột trên cửa lối vào đại điện. Sợi tơ mỏng nhưng lại sắc bén không thua bất kỳ một thứ vũ khí nào, có thể chém sắt như chém bùn. Diệp Đỉnh Chi nhíu mày, tay vô thức nắm lấy cánh tay của Đông Quân, để y đứng phía sau lưng mình, ngăn không cho y chạm phải vào sợi tơ mảnh. Suốt một đường từ lúc rời khỏi học đường cho đến đạo quán, Đỉnh Chi luôn nắm tay Đông Quân, chính mình lại tự trở thành tấm khiên cho Đông Quân, che chắn mọi thứ cho Đông Quân. Nhiều lần Đông Quân ngỏ ý hắn buông y ra, nhưng hắn lại không bằng lòng. Hắn cứ luôn có cảm giác chỉ cần nới lỏng một chút thì người bạn này của mình sẽ rời xa khỏi hắn. Đỉnh Chi hắn gần mười năm phiêu dạt cùng trời cuối đất, lấy bốn bể là nhà, độc lai độc vãng. Nỗi trống vắng của hắn, khi có sự xuất hiện của Đông Quân đã dần được lấp đầy, Đông Quân tên như người, như một mặt trời nhỏ chiếu rọi vào bóng tối hiu quạnh của hắn. Bách Lý Đông Quân, người đệ đệ mà hắn yêu thương từ nhỏ, y tốt đẹp như vậy, làm sao hắn lại có thể buông y ra được.

Bách Lý Đông Quân án chừng thời gian, không có đủ kiên nhẫn để trải qua từng bước như đời trước. Đông Quân rút Bất Nhiễm Trần, vung trường kiếm chém đứt tấm lưới tơ sắc bén trước mặt, sau đó mỉm cười " Không sắc bén đến mức không gì có thể chém được".

Triệu Ngọc Giáp không khỏi tán thưởng Đông Quân 

" Kiếm của ngươi là kiếm cấp Tiên Cung, chém đứt sợi tơ kia rất dễ dàng". 

" Ồ, sao ngươi biết kiếm của y là kiếm cấp tiên cung?" Diệp Đỉnh Chi và Doãn Lạc Hà ngạc nhiên hỏi 

Triệu Ngọc Giáp bước chậm đến tượng vị thần trước mặt, cung kính quỳ lạy. Bức tượng cao đồ sộ, cạnh bên là đôi kim đồng ngọc nữ, hai bên của ông là hai bức tượng các vị tướng. Tuy tượng được làm bằng đất nhưng thanh kiếm trong tay ông lại là kiếm cấp Tiên Cung. 

" Ta đã nhìn qua rất nhiều kiếm, đương nhiên ta biết" 

"Các ngươi nhìn kìa, hình như con mắt trên tượng biết chuyển động, hơn nữa, có cảm giác con mắt đó đang nhìn chúng ta". *Doãn Lạc Hà nói, thanh âm biểu lộ sự kinh ngạc 

Đỉnh Chi theo lời "Doãn Lạc Hà" nói, sau đó xuất kiếm nhắm vào mắt của bức tượng thì một giọng nói hùng hậu như chuông vang lên, một luồng chân khí từ bức tượng lan ra, hất văng kiếm của Đỉnh Chi 

" Vạn vật trên thế gian đều là ta, ta cũng là vạn vật. Tiểu tử, ngươi phá hư bức tượng này thì ngươi phải đền đấy". 

Triệu Ngọc Giáp vung tay, thắp ánh sáng cho cả điện, hét lên 

" Là ai giả thần giả quỷ. Mau lăn ra đây". 

Dứt lời, chỉ thấy trong điện xuất hiện một cái bóng nhanh chóng di chuyển, giọng nói vang lanh lảnh như chuông đồng. Người nọ mặc một bộ áo đạo, tay cầm phất trần, bồng bềnh hạ xuống. Nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt của người nọ, một con mắt có đến hai con ngươi 

" Người có song đồng tử". Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói 

" Song đồng tử, nửa là thần tiên, nửa là phàm nhân, có thể nhìn thấy được quá khứ, cũng có thể nhìn thấy được tương lai.". Triệu Ngọc Giáp nghiêm nghị nhìn hắn, tay đặt trên kiếm gỗ tùy thời ứng chiến. 

" Ta là vạn vật, vạn vật là ta. Đánh thắng ta thì đi tiếp, thua thì ngồi đây đọc đạo giáo đến sáng". 

Triệu Ngọc Giáp vung kiếm đánh tới, liền bị người song đồng tử dùng một tay hóa giải chiêu kiếm. "Doãn Lạc Hà" cũng không chịu thua kém, nàng rút dây lụa bên hông, tung trăm chiêu hoa lệ nhưng vẫn bị đạo nhân đánh bại. Đạo nhân giơ tay, xuất ra một tấm bùa vàng như phong ấn họ lại liền bị Đỉnh Chi xoay người, xuất ra một chưởng đánh nát lá bùa. 

" Công phu không tệ. Đáng tiếc, mệnh của ngươi .. là vạn kiếp bất phục". Giọng nói của đạo nhân vang lên, mang theo một tia tiếc nuối. 

Bách Lý Đông Quân đứng sau lưng Đỉnh Chi, nghe thấy lời nói vừa thốt ra từ miệng đạo nhân, tay siết chặt thành quyền " vạn kiếp bất phục?". Trong đời của y, y ghét nhất là bốn chữ này. 

" Vạn kiếp bất phục? Ta cứ không phục đấy. Các ngươi là ai mà tự tiện quy số mệnh cho người khác". Bách Lý Đông Quân mắt thấy đạo nhân sắp tung thêm một lá bùa đến Đỉnh Chi thì nhanh tay nắm lấy vai hắn, đẩy hắn về phía Triệu Ngọc Giáp, sau đó linh hoạt xuất chưởng xé nát tấm bùa, đồng thời xuất Bất Nhiễm Trần, lao trực diện đến đạo nhân. Chỉ thấy đạo nhân nhẹ nhàng vung phất trần, từng sợi tơ trên phất trần bó lại, quấn chặt lưỡi kiếm của Đông Quân. Đạo nhân nhìn Đông Quân, song đồng tử khẽ đảo, nhìn thẳng vào y, như muốn nhìn xuyên cả hai kiếp của Đông Quân. Một áp lực vô hình bao quanh Bách Lý Đông Quân, Đông Quân vận công, xuất chưởng đẩy lùi đạo nhân nhưng hắn lại nhẹ bay lên, sau đó lao thẳng đến Đông Quân, nắm lấy vai y, để y đối mắt gần với hắn. 

" Ngươi không phải là ngươi. Tiểu tử, ngươi rất có thiên phú, lại sắp ngộ đạo, vậy tại sao không theo ta bái sư, đắc đạo thành tiên, bất lão bất tử. Hà cớ gì lại phải dấn thân vào một vòng của trần gian thế tục". Đạo nhân cười nói

Nửa đại não của Đông Quân đột nhiên trướng đau, một con ngươi của y đã bắt đầu lóe lên ánh đỏ. Đông Quân đưa tay, nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên người y của đạo nhân, cắn răng rít lên 

" Bất lão... bất tử có gì hay. Chỉ là một cuộc đời vô vị. Ngươi cam tâm nhưng ta không cam tâm". Đông Quân cố giữ vững tinh thần, dùng thêm lực đẩy đạo nhân ra khỏi mình. Trên trán y đã túa ra từng đợt mồ hôi lạnh. 

" Phàm nhân ngu ngốc. Ngươi nghĩ vận mệnh có thể thay đổi là thay đổi được ư. Nếu có thể thì sao lại có luân hồi, có nhân quả. Tiểu tử, tâm ma của ngươi là sự không cam tâm của ngươi". Đạo nhân vuốt râu nói, đồng thời xuất ra thêm ba lá bùa đánh về hướng của nhóm Đỉnh Chi

" Ta không quan tâm. Thay vì nói nhiều lời vô nghĩa với ta thì ngươi nên bảo hộ cái tượng quý giá của ngươi trước khi ta đập nát nó". Đông Quân đưa mắt về hướng họ, sau đó cười nhạt, đột nhiên quay người, rút kiếm chém thẳng về phía bức tượng cao to kia. 

" HỖN XƯỢC". Đạo nhân gầm lên, ánh nến trong điện lập tức được thắp sáng, đạo nhân lướt lên, xuất ra một chưởng đánh xuống Đông Quân.

Diệp Đỉnh Chi xuất chưởng đánh tan ba lá bùa, lập tức lao ra khỏi đại điện. Song khi quay lại thì phát hiện Bách Lý Đông Quân vẫn còn bị mắc kẹt ở bên trọng. Cả ba người nhìn nhau, xoay người liền thấy Đông Quân bị đạo nhân đánh bay. 

" ĐÔNG QUÂN!!!". "Doãn Lạc Hà vung dải lụa lên toan muốn kéo lấy Đông Quân nhưng liền thấy một bóng người dùng sức bật kinh người nhảy lên. 

Diệp Đỉnh Chi như đánh mất lý trí,ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy Đông Quân bị đánh bay ra ngoài, hắn hoàn toàn không màng đến bất cứ thứ gì ngoại việc phải đón lấy tiểu đệ đệ của mình. Đỉnh Chi ôm lấy cả người Đông Quân, bàn tay không tự chủ siết chặt y lại, đón lấy y từ không trung rồi vững vàng đáp xuống mảnh sân ngoài đại điện.

" Đông Quân, nhờ chiêu đánh lạc hướng của ngươi mà bọn ta mới an toàn. Ngươi thông minh lắm". " Doãn Lạc Hà khen y, ánh mắt không khỏi lo lắng nhìn y 

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, một cỗ tanh nồng dâng lên trong miệng, Đông Quân cúi người, phun một ngụm máu xuống đất, xem ra đạo nhân ban nãy bị y chọc giận rồi. Đỉnh Chi nhìn Đông Quân thổ huyết, trái tim không khỏi như đang bị thiêu đốt, vội vàng vận khí truyền cho y. Tay kia không để yên nhẹ vỗ lưng cho Đông Quân. 

" Không thể thoát được, thì đánh thôi. Hắn dám làm ngươi bị thương, ta đánh hắn cho ngươi". Diệp Đỉnh Chi tức giận nói 

" Ngốc, huynh còn lâu mới đánh lại ông ta. Đừng cậy mạnh, giữ sức một chút còn chạy thật nhanh". Đông Quân nói, nâng ống tay áo lau vết máu trên khóe miệng của mình. 

 " Các người náo loạn nơi thanh tịnh mà còn vọng tưởng toàn mạng rời khỏi đây?". Đạo nhân phẫn nộ gầm lên, hai tay áo vung lên, trên không trung lấp lóe từng tia sét. Uy lực từ đạo nhân khiến Bách Lý Đông Quân mềm nhũn cả chân, phải một tay chống Bất Nhiễm Trần xuống đất, nửa người tựa vào Đỉnh Chi , khó khăn lắm mới giữ được cho y không ngã khụy để tránh tạo áp lực cho Đỉnh Chi. 

Ngay khi đạo nhân lướt đến, tung ra một chưởng vào Đông Quân, Đỉnh Chi liền xoay người, ôm cả thân mình Bách Lý Đông Quân vào lòng, một tay để trên đầu Đông Quân, bảo hộ y một tấc không rời, một tay nhanh nhạy vận nội công, xuất quyền đối kháng với đạo nhân. Cùng lúc, Đông Quân cũng nhanh tay vận nội lực, truyền lực vào một quyền của Đỉnh Chi, y không thể để Đỉnh Chi một mình đối mặt với nguy hiểm, lúc này, nội lực từ Đông Quân và Đỉnh Chi như hợp lại với nhau, ngăn một chưởng của đạo nhân. Đạo nhân mỉm cười, hắn vươn tay còn lại, xuất thêm một chưởng mang theo bảy phần khí thế hùng hồn khiến Đỉnh Chi cắn răng, lại dùng sức nửa ôm, nửa ghì ép Đông Quân nép sát vào cơ thể của mình. Một chưởng thứ hai của đạo nhân đánh vào lưng Diệp Đỉnh Chi, khiến chân khí hắn lập tức tan rã. 

" Đỉnh Chi!!". Đông Quân nắm chặt cánh tay của Đỉnh Chi, cố hết sức cũng không thể vùng khỏi cái ôm như sắt của hắn. Đôi tay hắn như gọng kìm giam y không kẽ hở. Đông Quân vừa gấp vừa giận, đáy mắt trừng to, hốc mắt đã rưng rưng từ lúc nào. Đỉnh Chi nhìn thấy, cảm thấy đau lòng không thôi, nhưng dù làm cách nào cũng không buông Đông Quân ra. 

" Các người không tệ. Được rồi, đi đi". Đạo nhân thu tay, đột nhiên nói. 

"Doãn Lạc Hà kinh ngạc, Triệu Ngọc Giáp nghi hoặc hỏi " Vì sao?" 

" Vừa rồi các ngươi đã có cơ hội bỏ trốn. Chỉ cần bỏ tiểu tử cầm kiếm ở lại là được. Nhưng các ngươi không bỏ mặc y, ngược lại còn dùng hết sức để cứu và bảo vệ cho y. Ta rất hài lòng. " Sát khí từ người đạo nhân tan đi, dáng vẻ hóa thành hiền hòa. Đạo nhân thong thả bước đến chỗ Đỉnh Chi và Đông Quân, dùng lực truyền chân khí xoa dịu cho Đỉnh Chi. Đỉnh Chi sau khi được nguồn chân khí hiền hòa vỗ về, liền đỡ thiếu niên trong lòng đứng dậy, không quên kiểm tra thân thể y. 

" Được rồi, tiểu tử này mệnh lớn, năng lực rất được, không có thương thế gì lớn đâu. Một chưởng vừa rồi đúng là có hơi nặng, nhưng ta cũng giúp hắn ép một phần nội lực vẫn còn bị phong bế trong người ra. Sau này, nội lực của y như rồng bay phượng múa, các ngươi vẫn còn phải dè chừng y đó". Đạo nhân vuốt râu cười 

" Các ngươi phải nhớ kỹ thời khắc này, tương lai sau này, bất luận xảy ra chuyện gì cũng nhất định không được rời bỏ đồng đội của mình". Đạo nhân nghiêm nghị nói 

" Đỉnh Chi xin ghi nhớ" Diệp Đỉnh Chi cúi đầu 

" Ngọc Giáp xin ghi nhớ lời dạy của tiên nhân". Triệu Ngọc Giáp gật đầu 

" Lạc Hà cũng khắc ghi lời dạy của người". "Doãn Lạc Hà cúi đầu nói

" Đông Quân .. đã nhớ rõ. Đa tạ người". Bách Lý Đông Quân lễ phép cúi đầu trước đạo nhân

Đạo nhân nhìn Đông Quân, đôi đồng tử lại xoay tròn, bàn tay người nhẹ nhàng vỗ tay Đông Quân, sau đó lại xoa đầu Đông Quân đầy vẻ hiền từ 

" Đông Quân, tủi thân cho ngươi rồi". 

Lời nói từ đạo nhân như một chiếc chìa khóa mở ra căn phòng nhỏ bé, yếu ớt nhất trong tâm hồn của Đông Quân. Đông Quân ban đầu là kinh ngạc, lúc sau lại không nhịn được, hốc mắt nóng lên. Đông Quân nhanh chóng đưa tay, che đi đôi mắt sắp rơi lệ. 

" Đông Quân vẫn ổn". 

" Đứa trẻ ngoan, muốn nghịch càn khôn, trước mắt con phải thông suốt trước đã. Mệnh do đâu mà thành, càn khôn, nhân quả, tâm ma do đâu mà ra. Nhớ lời ta, vạn vật là ta, ta là vạn vật. Đi suốt hồng trần, kinh qua mấy lần luân hồi, chúng ta đều trở về là chúng ta của ban đầu". Đạo nhân hòa ái nói với Đông Quân. Đông Quân cúi đầu ghi nhớ, chợt nhận ra những lời đạo nhân đang nói với y, chỉ có mỗi y nghe được, những người còn lại đều không cảm thấy hay nghe thấy gì. 

" Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Các ngươi mau đi đi. Manh mối của các ngươi không đủ để tìm được thứ các ngươi cần. Các ngươi cần phải có đủ các manh mối từ các đội khác nữa. Mau xuất phát sớm đi, nếu không sẽ gặp phiền toái". Đạo nhân chậm rãi nói 

"Đa tạ tiên nhân". Diệp Đỉnh Chi cúi đầu, sau đó đỡ Đông Quân, cùng Doãn Lạc Hà và Triệu Ngọc Giáp rời khỏi đạo quán. 

Ở một nơi khác trong thành Thiên Khải, 

Tiêu Nhược Phong, Lôi Mộng Sát , Liễu Nguyệt và Mặc Hiểu Trần đang nghiêm trọng nhìn nhau. Tin tức bọn họ vừa nhận khẩn cấp từ Bách Hiểu Đường khiến ai nấy đều lo lắng. Bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hốt hoảng của tiểu đồng Liễu Nguyệt

" Công tử, không hay rồi, công tử". 

" Linh Tố, có chuyện gì?" Liễu Nguyệt thần sắc ngưng trọng 

" Các vị công tử, phát hiện có rất nhiều thí sinh đã chết. Họ bị giết rất tàn nhẫn, hung thủ như đang thách thức cả học đường chúng ta". Linh Tố hớt hải nói 

Bốn vị công tử nhìn nhau, nhất thời khó mà tưởng tượng nổi 

" Có nên ngưng kỳ thi lại không". Lôi Mộng Sát nhíu mày 

" Không thể. Danh dự của học đường không thể bị tổn thất. Đi thôi, chúng ta qua đến hiện trường. Liễu Nguyệt, huynh nhờ gửi chuyển lời đến sư phụ". Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói. 

Nhóm người của Đỉnh Chi đang cùng nhau đi đến nơi tiếp theo. Đỉnh Chi suốt dọc đường lo lắng cho Đông Quân không thôi, lúc muốn hỏi chuyện y nhưng lại không dám mở lời thế nào. Từ khi rời khỏi đạo quán, Bách Lý Đông Quân xung quanh đều toát lên ba chữ " Cấm Đỉnh Chi" đến gần. Diệp Đỉnh Chi xoắn xuýt không sao tả nỗi, nhiều lần đến gần đều bị Đông Quân ném cho ánh mắt sắc lẻm. Đỉnh Chi vò đầu , sau đó ném ánh mắt cầu cứu đến Doãn Lạc Hà và Triệu Ngọc Giáp nhưng đều bị hai người họ bỏ lơ. Tiểu công tử đang rất tức giận, hai người họ không có lá gan đến trêu chọc. 

" Đông Quân, vừa rồi người có sao không?" Doãn Lạc Hà thân thiết hỏi thăm

" Chân khí trong cơ thể vẫn còn chạy tán loạn khắp nơi, nhất thời chưa thể ổn định được. Ta phải điều dưỡng khí tức mới có thể ổn được." Đông Quân đứng lại nói 

" Để ta giúp ngươi vận khí, sẽ nhanh thông" Đỉnh Chi liền chớp lấy cơ hội, chen vội lên giữa Đông Quân và Lạc Hà. 

Nhìn thấy gương mặt của Đỉnh Chi, Đông Quân liền đanh mặt lại

" Ta không cần huynh xen vào". 

" Aiiii, Bách Lý Đông Quân, rốt cuộc là ngươi nổi giận cái gì với ta". Đỉnh Chi chịu không nổi liền nhanh chóng nắm lấy cánh tay Đông Quân, kéo y ra một góc hai mặt một lời. Triệu Ngọc Giáp và Doãn Lạc Hà liếc nhìn nhau, sau đó hiểu chuyện, cũng tản ra trông chừng xung quanh 

" Ta đâu dám nổi giận gì với huynh. Diệp công tử, Diệp đại hiệp võ công cái thế, nội công thâm hậu, không quản hiểm nguy che chở bảo bọc ta. Ta tạ ơn còn không hết đâu". Bách Lý Đông Quân nói, càng nói càng nghiến răng nghiến lợi 

" Nhìn ngươi xem có chỗ nào là đang cám ơn ta đâu. Ngươi là đang giày vò ta". Diệp Đỉnh Chi khoanh tay, nhíu mày nhìn Tiểu Đông Quân trước mặt

Đông Quân nhìn hắn, cười lạnh 

" Cám ơn? Vậy Diệp đại công tử muốn ta báo ơn thế nào đây? Muốn ta mạng đổi mạng cho ngươi, hay muốn ta lấy thân báo đáp? Nói đi, huynh muốn ta làm cái gì? Ta có cần huynh cứu giúp ta hả? Ta có bảo huynh đưa thân ra che chở cho ta ư? Sao huynh không trân trọng thân thể mạng sống của mình vậy? Huynh chết rồi, ta lấy cái gì mà trả lại cho người nhà huynh. Tại sao lúc nào huynh cũng tự cho bản thân mình là đúng". Bách Lý Đông Quân càng nói càng tức giận, ban đầu là giận dữ, càng về sau lại càng ấm ức, xen lẫn tủi thân mà chính y cũng không phát hiện ra. Một nỗi chua xót lan ra toàn thân Đông Quân, cánh môi Đông Quân vì tức giận mà mím lại, tiếng nói phát ra lạnh lẽo. Nếu bản thân Vân ca không tự biết quý trọng mình, thì y phải làm sao để có thể thay đổi và bảo toàn tính mạng cho huynh ta đây. 

" Ta ...." Diệp Đỉnh Chi thấy Đông Quân tức giận, trong một khoảnh khắc, chính hắn đã nghĩ Bách Lý Đông Quân đang giở thói ương ngạnh như hồi còn bé, nhưng khi nhìn vào đôi mắt long lanh của y, Đỉnh Chi như thấy được cả một nỗi chua xót lại đau lòng. Hắn không biết tại sao Đông Quân lại nổi giận, nhưng hắn biết, Đông Quân dường như đang rất buồn, đang rất đau lòng, mà kẻ đầu sỏ khiến Đông Quân phải như vậy chính là hắn. Nhìn thiếu niên trước mặt sinh khí, cánh môi mím lại, sắc mặt hết xanh lại trắng đang la mắng hắn. Đỉnh Chi cảm thấy cõi lòng ấm áp. Đỉnh Chi bật cười ôn nhu, sau đó ôm lấy Đông Quân vào lòng , nhẹ vỗ lên tấm lưng gầy của y

" Xin lỗi tiểu Đông Quân, ta sai rồi. Về sau ta sẽ không cậy mạnh , ta sẽ không khiến đệ áy náy nữa.Ta sẽ nghe lời đệ. Đệ đừng giận ta nữa. Ta không có người nhà, ta cũng không có bằng hữu. Nếu ta chết đi, đệ không cần phải đền cho ta. Nhưng ta sẽ không chết. Ta và đệ sẽ đồng hành cùng nhau, không ai bỏ ai lại phía sau."Diệp Đỉnh Chi nói, lời nói chứa vạn phần dịu dàng xen lẫn vui vẻ. Hắn nói là thật, hắn không có người nhà, lại không có bằng hữu. Hắn chết đi, có lẽ người duy nhất đau lòng và quan tâm hắn chỉ có mỗi vị thiếu niên trong lòng này. 

" Huynh ... " Đông Quân tức giận đến không chịu nổi, toan vung tay đánh cho Diệp Đỉnh Chi một chưởng, nhưng khi nghe hắn nói hắn không có người nhà, bằng hữu, Đông Quân lại cảm thấy cay đắng. Diệp Vân làm sao lại không có người nhà. Huynh ấy từng là thiên chi kiêu tử, là tiểu công tử phủ tướng quân lừng lẫy, có rất nhiều con cháu thế gia xếp hàng để được làm bằng hữu với Diệp tiểu công tử. Chỉ trách thế đạo vô tình, bao nhiêu bất công khổ não lại đẩy hết lên người Diệp Vân, biến hắn từ một thiếu niên phong quang vô hạn phút chốc mất hết tất cả. 

" Huynh .. còn đau không?" Đông Quân nhẹ giọng vỗ tay Đỉnh Chi, ra hiệu cho hắn buông y ra. Sau đó Đông Quân chạm lên phần lưng bị đạo nhân đánh, nhẹ xoa cho hắn. Đôi mắt đầy lo lắng 

" Ta không đau. Ta da dày thịt béo, không đau chút nào. Huống chi, tiên nhân lúc nãy có dùng chân khí trị thương cho ta rồi. Ngươi không cần lo lắng. Đổi lại là ngươi a, mau ngồi xuống để ta truyền chân khí". Diệp Đỉnh Chi lắc đầu nói, đồng thời để Đông Quân ngồi xuống đối mặt với hắn. 

Đông Quân không chối từ, cơn giận cũng tiêu tan từ bao giờ. Đông Quân khẽ tháo trên hông một cái túi nhỏ bình an của y xuống, đưa cho Đỉnh Chi. Đây là bùa hộ mệnh của y do chính tay ông nội làm cho y. Năm đó, Bách Lý Lạc Trần dẫn quân đánh giặc, bị ngàn tiễn bắn nhưng lại mở được một đường máu trong nghịch cảnh, đại thắng trở về. Từ đó, ông đã cho người giữ lại mũi tên cuối cùng ông dùng để giết địch, nhờ đại sư tụng kinh bảy bảy bốn chín ngày tiêu trừ sát khí, sau đó trì chú bình an ngụ ý cầu mong Đông Quân sớm chiều an khang. Đông Quân nghĩ, lá bùa này có thể khiến Đỉnh Chi có chút vận khí từ ông nội, từ đó bình an. 

" Ta gửi tạm cái túi này ở chỗ huynh. Huynh không được làm mất nó, nếu làm mất, cả đời này huynh đừng nhìn mặt ta". Đông Quân nói, sau đó không đợi Đỉnh Chi trả lời, đã lập tức đeo túi bùa bình an lên hông của Đỉnh Chi. 

Diệp Đỉnh Chi nhìn chiếc túi nhỏ bên hông của mình, trái tim chợt mềm nhũn. Cõi lòng cô độc, đau đớn của hắn từ lúc nào đã phần nào được bôi thuốc, không còn nhức nhối như xưa nữa. Đỉnh Chi cầm sờ lên túi bùa, làm sao không biết lá bùa này có ý nghĩa thế nào với Đông Quân. Vậy mà Đông Quân lại gửi nó cho hắn, hắn còn không hiểu được tâm tính của tiểu trúc mã mình sao. Đỉnh Chi nắm tay Đông Quân, nhẹ tháo lá bùa xuống, trước ánh mắt nghi hoặc của y, Đỉnh Chi để lá bùa vào ngực áo, nơi gần với trái tim của hắn nhất 

" Đông Quân, vật ngươi đưa ta rất quan trọng, ta sao có thể giắt nó bên hông. Đồ quan trọng phải để ở nơi quan trọng nhất. Ta chỉ có trái tim là chỗ quan trọng nhất trên cơ thể này thôi". 

Dưới bóng trăng, Đỉnh Chi dịu dàng nhìn Bách Lý Đông Quân, tâm tình như hồ nước phẳng lặng chợt gợn lên vài tia sóng. 

Diệp Vân của năm mười một tuổi đã ôm nỗi cô đơn và thù hận rộng như cả bầu trời. Diệp Đỉnh Chi của năm mười chín tuổi bò lên từ trong thù hận đã tìm lại được cho mình một mặt trời đang từng bước xua tan đêm đông trong tâm hồn của hắn. Đời này của hắn, có lẽ có Bách Lý Đông Quân chính là may mắn nhất mà thế đạo bất công đã ban phát cho hắn. Mặt trời vạn dặm, lại vì một đám mây phiêu lãng mà nguyện chiếu sáng cả bốn phương. 

* Há lô, tặng mý bà chương mới nha. Sorry mụi người vì hôm nay mới ra chương mới. Heo heo, toai bận quá ó. Hy vọng mọi người đọc sẽ hài lòng vs diễn biến và tình tiết đang xảy ra nha. Bắt đầu chương sau, toai sẽ khum dựa theo nguyên tác của film và truyện nữa mà sẽ triển khai cốt truyện theo cốt truyện của toai nhoaaa~. Hy vọng sẽ đc mụi người ủng hộ và yêu thương nạ. Đọc còm men của mý bà toai dui lắm ạ. Then kiu mý bà nhiều nhaaaa. Yêu yêu. Nếu mai t k bận thì tối mai sẽ có chương 11, còn bận thì T6 nghen mụi người. Hehehehe * 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com