TruyenHHH.com

Dien Hy Cong Luoc Truyen Story Of Yanxi Palace

Ngụy Anh Lạc mang theo Viên Xuân Vọng đến Thừa Càn cung gặp Kế hậu.

Thừa Càn cung là một nơi trang nghiêm túc mục, không xông hương liệu như các cung khác mà ở đây thơm mùi thoang thoảng của trái cây. Kế hậu sai người để rất nhiều trái cây tươi trong tô, vừa có tác dụng xông hương, lại vừa có thể thỏa mãn ăn uống. Cách làm vừa thiết thực vừa không phô trương lãng phí này được Hoằng Lịch khen ngợi rất nhiều.

Có thể vì hương trái cây thơm ngát khiến tâm tình Kế hậu rất vui vẻ, khí sắc trên mặt vô cùng tốt: "Lệnh phi, mới một ngày không gặp mà sao nét mặt lại tiều tụy không ít?"

Khí sắc Ngụy Anh Lạc so với Kế hậu ảm đạm hơn rất nhiều, như là đóa hoa xinh đẹp bị gió mưa vùi dập dần khô héo. Nàng nở nụ cười trắng bệch nói: "Nương nương, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Chẳng phải tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay người hay sao?"

"Lệnh phi đúng là hồ đồ rồi, lại thốt ra những lời kỳ quái như vậy?" Kế hậu cười tủm tỉm nói, "Bản cung xúi giục ngươi uống thuốc tránh thai sao?"

Ngụy Anh Lạc: "Không có."

"Bản cung kêu ngươi tranh đấu với Thuần quý phi?"

Ngụy Anh Lạc: "Không có."

"Bản cung sai ngươi giết Hỉ Tháp Lạp thị?"

"Không có." Ngụy Anh Lạc nhìn nàng, đáy mắt ngoại trừ chán ghét còn có một tia bội phục, "Tất cả đều do thần thiếp tự nguyện làm. Từ đầu tới cuối, nương nương không hề nói nửa lời, trên tay không dính một giọt máu, nhưng vẫn dễ dàng trừ khử được kẻ thù không đội trời chung Thuần quý phi, sau đó —— cho thần thiếp một đòn trí mạng!"

Kế hậu dùng nắp trà thổi cho nguội bớt, động tác cực kỳ ưu nhã như tính cách của nàng, nhất cử nhất động nhíu mày hay nở nụ cười, người bên ngoài cũng tìm không ra nửa điểm sai lệch.

"Lệnh phi, ngươi không phải bị bệnh, mà là bị điên." Nàng không nhanh không chậm thổi chén trà, nói tiếp, "Nghe ngươi nói những lời này, bản cung càng lúc càng không hiểu."

Ngụy Anh Lạc chợt đưa tay chỉ về một hướng: "Hắn!"

Kế hậu thuận theo ngón tay nàng nhìn lại, cười nói: "Hắn không phải là Đại tổng quản mà ngươi tín nhiệm nhất sao?"

"Không." Ngụy Anh Lạc cười lạnh nói, "Từ nay trở đi, hắn sẽ là cẩu nô tài trung thành nhất của Hoàng hậu nương nương người!"

Viên Xuân Vọng cả kinh nói: "Lệnh phi nương nương, người đang nói gì vậy?"

Ngụy Anh Lạc nhìn lại hắn – người quen thuộc nhất cũng là người lạ lẫm nhất.

"Thần thiếp sớm nên nghĩ đến mới phải." Nàng chậm rãi nói, "Chỉ dựa vào cái chết của Nhĩ Tình cũng không thể làm lay chuyển địa vị của thần thiếp, vậy phải làm thế nào để Hoàng thượng hoàn toàn chán ghét vứt bỏ thần thiếp đây? Chỉ còn cách vạch trần chuyện thần thiếp uống thuốc tránh thai. Nhưng việc này là cơ mật, Hoàng hậu nương nương làm sao mà biết được? Trừ phi bên cạnh thần thiếp có nội gián."

"Anh Lạc, đừng nói là muội hoài nghi ta nhé?" Thoạt nhìn Viên Xuân Vọng có chút bi thương.

"Người biết rõ ta dùng thuốc tránh thai, ngoại trừ Diệp Thiên Sĩ thì chỉ có huynh. Ngay cả Minh Ngọc ta cũng không có nói cho nàng biết, vì sợ tính tình nàng bộp chộp, không cẩn thận sẽ lỡ miệng nói ra." Ngụy Anh Lạc dừng một chút, nắm đấm trong tay áo hơi phát run, "... Ta yên tâm giao mọi chuyện cho huynh, vì sao huynh lại đối xử với ta như thế?"

Viên Xuân Vọng nhìn nàng, khóe môi chậm rãi nhếch lên, nụ cười diễm lệ như con rắn khiến người khiếp sợ.

"Muội rất phẫn nộ sao? Ngày đó nghe muội nói muốn vào cung làm phi tần, ta cũng phẫn nộ như vậy." Trên mặt hắn không thấy nửa điểm áy náy, cười mỉm nói, "Năm đó chúng ta đã từng hứa thế nào? Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Muội nói muốn ở lại Viên Minh Viên cùng ta bầu bạn, nhưng lại phản bội ta. Ta đương nhiên cũng muốn phản bội muội một lần thì mới không phụ lời thề lúc trước."

Huynh không biết, ta đã chuẩn bị xong, muốn cùng huynh quay về Viên Minh Viên đấy... Ngụy Anh Lạc trong lòng thầm thở dài, ngoài miệng hỏi: "... Huynh thành người của Hoàng hậu từ lúc nào?"

Không thấy nàng cuồng loạn phát tác tại chỗ, Viên Xuân Vọng dường như có chút thất vọng cùng bất mãn.

Tay phải của hắn vẫn còn vết sẹo cũ, có dấu răng, cũng có vết nứt bị thương. Ở thời điểm nàng vào cung làm phi tần, cả ngày lẫn đêm, hắn vẫn hận đến nỗi không ngủ được, có khi đấm vào tường, có khi hung hăng cắn tay mình, đem nỗi đau kịch liệt trong lòng đó hóa thành nỗi đau thân thể.

Miệng vết thương vĩnh viễn còn đó, sự phẫn nộ cũng vĩnh viễn tồn tại.

"Từ ngày đầu tiên quyết định quay về Tử Cấm Thành, ta đã bí mật bái kiến Hoàng hậu nương nương." Viên Xuân Vọng có ý muốn chọc giận Ngụy Anh Lạc, tốt nhất là khiến cho nàng phải chịu đau đớn giống hắn, sau đó xông lại đánh nhau, máu tươi chảy ra lẫn vào người đối phương.

"Ta xem huynh là huynh trưởng mà đối đãi, nhưng huynh lại trở tay đâm ta một đao thế này!" Quả nhiên Ngụy Anh Lạc nổi giận, "Rất tốt, rất giống với tính cách của huynh."

Viên Xuân Vọng nhìn nàng trông mong: "Như nhau cả thôi!"

Ngụy Anh Lạc cực kỳ thất vọng nhìn hắn, ánh mắt chuyển hướng sang Kế hậu: "Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc người đã cho hắn lợi lộc gì?"

Viên Xuân Vọng đem tất cả lỗi lầm đổ trên người nàng, nhưng nếu nói hắn chẳng có chút tư tâm nào thì nàng quyết không tin. Hai người hiểu rõ lòng dạ nhau, hắn là một người có dã tâm, như con rắn dưới đất đang nhìn lên con mồi trên ngọn cây với vẻ mặt thèm thuồng, khí huyết sôi trào.

Từ nãy đến giờ, Kế hậu hứng chí thưởng thức trò vui huynh muội tương tàn, hơn nữa, bây giờ địa vị Ngụy Anh Lạc đã không còn thế uy hiếp nên cô ta có lòng từ bi giải đáp thắc mắc cho nàng: "Lệnh phi, bản cung rất thưởng thức tên quản sự này bên cạnh ngươi, nên kể từ hôm nay, hắn sẽ thay thế vị trí Ngô Thư Lai!"

Ngụy Anh Lạc ngẩn người, sau đó trào phúng cười nói: "Ngô tổng quản vào cung phải tốn ba mươi năm mới bò lên được vị trí như bây giờ. Chỉ bằng một Viên Xuân Vọng hắn? Trình còn xa lắm!"

"Viên Xuân Vọng đã hoàn thành xuất sắc công việc ở Quảng Trữ ty và Viên Minh Viên. Chẳng lẽ Lệnh phi quên rồi sao?" Đến giờ phút này, Kế hậu mới thể hiện ý muốn khống chế người khác sau vẻ mặt đoan trang hiền thục ấy, "Có bản cung nâng đỡ, hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất!"

Ngấm ngầm bồi dưỡng thân tín, tiêu diệt phe đối lập mà không để lại dấu vết nào, thậm chí còn khống chế Hoằng Lịch thành con rối trong tay, đây mới thực sự là nàng.

Sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của Kế hậu, Ngụy Anh Lạc nhịn không được cười to: "Đáng thương cho thần thiếp uổng phí tâm tư, hóa ra lại giúp Hoàng hậu nương nương dọn sạch chướng ngại vật. Đáng thương cho Ngô Thư Lai nịnh bợ thuần phục, kết cục lại bị nương nương mượn cơ hội gạt đi, thay bằng tâm phúc của chính mình! Chiêu một mũi tên trúng hai đích này, vòng vòng đan xen, lợi hại, thật sự là lợi hại!"

Kế hậu nhẹ nhàng cười nói: "Lệnh phi, ngươi nên về nghỉ ngơi đi."

Không cần nàng ta nói, Ngụy Anh Lạc cũng sẽ đi. Tiếp tục lưu lại đây làm gì? Chẳng lẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, để cho nàng ta thưởng thức bản thân không còn lối thoát?

"Bất luận nương nương có ý định thế nào, nay thần thiếp đã báo được thù, cầu được ước thấy, không còn gì nuối tiếc." Dưới ánh mắt kinh ngạc của Kế hậu, Ngụy Anh Lạc cúi người hành lễ với nàng ta, "Từ nay về sau, chúc Hoàng hậu nương nương vạn sự như ý, phúc thọ an khang."

Thi lễ xong, nàng một lần nữa thẳng người, xoay lưng rời đi.

Trong mắt Kế hậu toát ra tia tiếc hận lẫn thưởng thức, hướng bóng lưng nàng cười nói: "Ngụy Anh Lạc, ngươi là kẻ bại trận có phong độ nhất mà bản cung từng chứng kiến!"

"Người cũng là thợ săn kiên nhẫn nhất mà thần thiếp từng gặp." Ngụy Anh Lạc cũng không quay đầu lại, cười to bước ra ngoài. Tiếng cười tiêu sái đó khiến người ta nhớ tới một câu thơ —— Ra cửa ngửa mặt cười to, đời ta há như cỏ cây vô dụng? (*)

(*) Nguyên văn "Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng hao nhân?", trích từ bài thơ "Nam Lăng biệt nhi đồng nhập kinh" của Lý Bạch

"Sao vậy?" Kế hậu quay đầu cười nói, "Hối hận rồi?"

Viên Xuân Vọng thu hồi ánh mắt phức tạp, quay người lại, hướng Hoàng hậu thi triển đại lễ, dập đầu xuống đất nói: "Nô tài nguyện vì Hoàng hậu nương nương trung thành đến chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com