Dien Hy Cong Luoc Edit Nhi Tinh Trung Sinh Phi Sai
Nhĩ Tình vội vã luống cuống cài lại nút áo, đôi mắt phủ lên một màng hơi nước long lanh. Vừa ổn định lại nhịp thở, nàng hơi ngây ra rồi tiến lên một bước. Không ngờ được thân thể thoáng cái loạng choạng, ngay giây sau đã ngã về phía trước...
Bên hông lại là cánh tay rắn chắc, đem theo vô vàn ấm áp ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của nàng, chặt chẽ ôm gọn nàng vào trong lòng.
Nhĩ Tình khẽ hô lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ người trước mặt, vất vả ổn định lại thăng bằng.
Khẽ ngẩng đầu lên, lập tức bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cả hai đều run lên từng trận, giờ phút này chung quanh chỉ còn vang lại tiếng tim đập kịch liệt, hoà thành một nhịp.
Nhĩ Tình không chịu nổi khoảng cách kề sát như vậy, chủ động dời ánh mắt, đứng thẳng người lại.
Phó Hằng chậm rãi mở miệng, "Đáp án lần trước... Ta vẫn sẽ luôn chờ."
Nhĩ Tình nghe xong, đôi mắt thoáng mở to, không nhịn được mà quay mặt sang nhìn hắn. Ánh mắt Phó Hằng lúc này phảng phất như một cơn lốc xoáy sâu vô tận, như muốn thề rằng phải hút hết lấy linh hồn của nàng, cuốn lấy hết thảy những thứ thuộc về nàng thì mới chịu bỏ qua.
Phó Hằng thở ra một hơi thật sâu, vươn bàn tay muốn vuốt ve viền tóc nàng, môi mỏng khẽ mấp máy, nhưng muốn nói rồi lại thôi.
Một lát sau, hắn lại xoay người đi ra ngoài.
Bởi vì hắn biết, nếu lúc này chính hắn không rời đi, thì đổi lại là nàng ấy chắc chắn sẽ không đi nổi nữa.
-
Mà Hải Lan Sát bên này, vẫn còn đang dây dưa với Minh Ngọc.
"Ta nói này Minh Ngọc cô nương, ngươi năm nay mới mười lăm, đâu phải tuổi cẩu đâu, rõ ràng phải là tuổi tỵ mới đúng." Chặn ở trước người Minh Ngọc, y cợt nhả nói.
"Liên quan gì đến ngươi, tránh ra. Còn cản nữa thì đừng trách ta nhỏ mọn không khách khí với ngươi nha!" Minh Ngọc bực bội, dùng tay đẩy đẩy hắn.
"Ai da? Chuyện này sao lại không liên can tới ta được," Hải Lan Sát vỗ tay lên trán, con mắt đảo qua một vòng, nói, "Ta đó, cầm tinh con chuột. Cách ngôn nói rất đúng, cái gì ấy nhỉ, rắn chuột cùng một ổ, phải không ta?..."
(*) Ý chỉ rắn và chuột đều xấu bụng như nhau. Minh Ngọc tuổi Tỵ (rắn), Hải Lan Sát tuổi Tý (chuột). Ô thế là anh Hải hơn bé Ngọc 6 tuổi lận
Σ(・□・;)
-
Đợi đến khi pháo hoa tắt hẳn, trong không khí còn vương lại một chút khí vị kích tình, theo tiếng mõ vang, lễ vạn thọ cũng gần kết thúc.
"... Hắn hẳn là biết phải làm thế nào." Khoé môi xinh đẹp thì thầm nói với Ngọc Hồ bên người.Quay đầu nhìn về phía Càn Long giờ phút này đang kéo lấy tay Phú Sát Dung Âm, lại nhìn Cao Quý phi đứng một bên, sắc mặt không tốt rõ là đang ganh tức, Thuần Phi như có điểm suy tư, rũ mi cười thật khẽ.
_
Ngày hôm sau, trong hậu cung truyền nhau một tin tức, Gia Tần mới bị biếm vào lãnh cung hôm qua, đã sợ tội tự sát rồi. Trong cung Thư Quý nhân.Nạp Lan Thuần Tuyết ngồi trước án thư nhấp ngụm trà, Lục Vãn Vãn cung kính đứng bên cạnh, rụt rè nói một câu, "Tỷ tỷ, chuyện Gia Tần kia... tỷ đã nghe qua chưa?"Nạp Lan Thuần Tuyết liếc mắt nhìn nàng ta một cái, từ trước đến nay nàng vẫn luôn xem thường bộ dạng dè dặt kia của Lục Vãn Vãn, hừ lạnh một cái rồi nói: "Ả tiện nhân đó dám lấy vật phẩm của chúng ta đi tranh công với Quý Phi, giờ lại bị người ta vạch trần, âu cũng là ông trời có mắt, có chết cũng chưa hết tội đâu."Chiêu hiểm dùng chồn tuyết hại người tuy là nàng "nghĩ ra" dưới sự dẫn dắt của Lục Vãn Vãn, nhưng nàng lại quên mất một điểm, Lục Vãn Vãn này có sở thích sưu tầm các loại hương liệu Tây vực, cũng là một cao thủ chế hương danh xứng với thực, túi hương ám hại Du Quý Nhân kia cũng do chính tay Lục Vãn Vãn điều chế. Lúc này Nạp Lan Thuần Tuyết chỉ cảm thấy Gia Tần đây là mua dây buộc mình, mỉa mai một câu, "Gia Tần này chết đi rồi, người thân cận dưới trướng Quý Phi ấy mà, cũng nên thay máu đi thôi." Ngụ ý là, địa vị cao quý trong hậu cung ngày sau nhất định phải có một vị trí nhỏ cho nàng ta mới phải. Nghĩ đến đây, trong ánh mắt nàng lộ ra mộ tia tham lam. Lục Vãn Vãn cúi đầu nịnh một câu, "Đó là lẽ đương nhiên, cơ hội của tỷ tỷ đã tới rồi."Nạp Lan Thuần Tuyết cười mà chẳng nói thêm gì. Luận về xuất thân, dung mạo cùng thủ đoạn, nàng chẳng thiếu một điều gì hết, há có thể cam tâm nép mình dưới cái danh quý nhân nho nhỏ này ư?Lục Vãn Vãn nhìn thấu được tâm tư của nàng, chậm rãi bước tới phía trước lư hương, "Hương hoa Tử Đằng trong cung của tỷ tỷ tuy rằng khí vị di nhân, nhưng nếu nói là tương xứng với thân phận của tỷ tỷ, e rằng khó tránh khỏi đôi chút gượng ép. Vừa lúc muội muội may mắn lấy được mội ít hương Long Não từ tay thương nhân dị quốc, chẳng thà để tỷ tỷ thay đổi, chẳng phải sẽ hoàn hảo hơn sao?"Thấy Nạp Lan Thuần Tuyết có vẻ động lòng, nàng bèn tiếp tục nói, "Tục truyền hương Long Não này năm đó chuyên dâng cho Dương Quý Phi sử dụng, Huyền Tông Hoàng Đế dùng câu "Hương thơm lan xa mười bước" để tán dương nàng, cũng càng bởi vậy mà tìm mọi cách để nuông chiều nàng."Nạp Lan Thuần Tuyết vừa nghe đến đây, trong lòng thầm ao ước, ngoài miệng lại tức giận nói, "Trong tay đã có thứ tốt như vậy mà còn không sớm đưa cho ta," rồi hừ lạnh một tiếng. Lục Vãn Vãn kia chỉ cúi thấp đầu, lấy lòng nói, "Là muội muội sơ ý, ngày mai sẽ đem qua chỗ tỷ tỷ."-Ước chừng nửa tháng trôi qua, nhờ hương thơm lan toả trong cung mình, Thư Quý Nhân phá lệ được Càn Long truyền triệu hai lần, nhất thời vui sướng trong lòng, lại lệnh cho Lục Vãn Vãn tăng thêm liều lượng hương Long Não trong cung.Đoạn thời gian này, Thư Quý Nhân vì đột nhiên nhận được thánh sủng tràn đầy, cũng lại thường xuyên gặp phải ác mộng, nàng bỗng không thiết ăn, không thiết uống. Ngay cả tóc cũng bắt đầu rụng từng đợt như trút. Mái tóc đen dài từ xưa đã là vũ khí củng cố ân sủng của nữ nhân, Nạp Lan Thuần Tuyết luống cuống trong lòng, vội vã gọi Lục Vãn Vãn tới thương nghị đối sách.
Lục Vãn Vãn nhìn hình ảnh Thư Quý Nhân gầy rộc hẳn đi trong gương, đau lòng nói, "Đây là tinh dầu tự tay muội muội điều chế, ngoài an thần còn có công dụng dưỡng nhan," rồi chấm một ít lên tay thoa lên trên mặt Thư Quý Nhân, quả nhiên chỉ thoáng chốc nét mặt nàng đã dịu lại, nước da như tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Trong cung nồng hương long não, trộn lẫn với mùi đắng ngắt của thuốc tạo thành một thứ mùi hương hỗn tạp quái dị. Thư Quý Nhân tinh tế mọi ngày giờ đây tinh thần bất ổn, Càn Long càng ghét bỏ việc nàng lúc thì hoảng loạn sợ hãi, lúc lại gào thét điên cuồng, đã rất lâu rồi cũng không lật thẻ bài của nàng.Đôi tay Nạp Lan Thuần Tuyết run rẩy, không ngừng dùng khăn tay chà lau cái ly, "Không ai có thể hại được bổn cung, dù là lệ quỷ đòi mạng ta cũng không sợ, không sợ..."Đám nha hoàn nhìn quý nhân nhà mình điên điên khùng khùng, đều lo lắng không thôi. Tật xấu này đã kéo dài nhiều ngày, chỉ cần là đồ ăn thức uống đưa tới, tiểu chủ nhà mình cũng đều phải dùng khăn tay bên người lau cọ tỉ mỉ dụng cụ, nếu không sẽ không thể an tâm nổi, một mực e sợ người khác sẽ hạ độc với nàng.Chỉ là chưa đến ba ngày sau, Trường Xuân Cung bỗng nhận được một tin tức làm dấy lên một đợt sóng ngầm trong cung: Thư Quý Nhân bệnh nặng đã lâu không trị, tại cung của mình, hoăng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com