Dien Chinh Quoc Dream
cho đến cái ngày y/n cảm thấy mình không còn được 'tốt' nữa cô bị nhu hòa khang cưỡng hiếp sau khi ăn tối với chính quốc như thường ngày, cô vẫn vui vẻ sinh hoạt cá nhân rồi chuẩn bị đi ngủ mẹ cô bí mật giao lại chìa khóa nhà cho chồng cô rồi sau đó ra ngoài cả đêm, mặc cho anh ta muốn làm gì vào đêm đó, sự ghen tuông của hắn dường như trút hết lên thân thể cô "thằng đó là ai, nói cho tao biết, thằng đưa mày về là ai?"anh ta mạnh bạo cưỡng ép chứ không phải nhẹ nhàng như là một cặp vợ chồng thật sự, y/n hoảng loạn xin tha, không muốn vấy bẩn thêm nữa nhưng người chồng đó không hề nghe thấy từ chống cự, cầu xin và đến khi hét khản cả cổ rồi buông xuôi thì anh ta vẫn chưa buông tha cho cô hai má đỏ au vì ăn nhiều cú tát khi chống cự, anh ta như là một con cầm thú chỉ biết hành hạ cô đến sáng hôm sau y/n đã khóc cầu xin rất nhiều nhưng vẫn là những cú thúc như trời giáng khiến vết thương đau nhức như cách mà cõi lòng cô ngày một nát ra, ánh mắt tan rã, y/n không thể động nổi một ngón tay sáng hôm sau là một ngày tồi tệ, y/n cảm thấy tuyệt vọng khập khiễng bước vào phòng bếp khi chồng mình vẫn còn say ngủ trên người là những vết bầm, vết nứt nẻ chồng chéo hay là những vết cắt bằng dao trên cổ tay cũng dần không còn đau, y/n chìm vào đêm mộng mà bản thân bao lần nghĩ đến, cô muốn đi theo đứa con nhỏ của mình lúc mở mắt ra nhìn trần nhà trắng toát chỉ khiến cô ngập tràn hối hận, giá như lúc đó cô không tự đâm vào người thay vì chỉ cắt cổ tay thì đã không cần thức dậy và nhìn thấy cái trần nhà lạnh lẽo này nữa hòa khang bên cạnh mặt áy náy, xót xa nhìn cô, biểu hiện của kẻ làm sai bấy giờ mới biết mình làm sai, y/n cũng đã không muốn để ý đến cô quay mặt ra chỗ khác, bây giờ mới cảm thấy từng vết thương đau nhói, mắt từ từ nhắm nghiền để mong trôi qua thật nhanh sự mệt mỏi này lần thứ hai mở mắt lại thở dài, y/n nghe những lời tranh cãi ồn ào điếc tai từ những người chẳng quan trọng, cô muốn ngồi dậy và thoát khỏi đây, gia đình chồng, chồng và mẹ ruột đang cùng ở trong phòng bệnh thấy y/n chống tay băng bó để nâng bản thân dậy, nhu hòa khang chạy lại có ý tốt muốn giúp cô "để anh dìu em""tôi tự mình làm được, cảm ơn"y/n giọng vẫn còn khàn đặc, mùi vị thương tổn lan khắp phòng bệnh, nhu hòa khoang không biết phải làm sao đối với người vợ bị mình ghen tuông mà thành ra như vậy hòa khang đứng khựng tại một chỗ không thể nói gì, mẹ ruột cô lại thấy có chút không đúng, đành thay con rể tiến đến muốn giúp cô"cảm ơn mẹ nhưng tôi không cần"y/n khập khiễng bước ra khỏi phòng bệnh, mặt cô lạnh tanh, đôi mắt sưng húp còn mang vết bầm bị chồng bạo hành, đường đi đối với cô mờ nhạt nhưng dù vậy vẫn tốt hơn ở cùng không gian với những kẻ ghê tởm ra tới hành lang đầy người qua lại, y/n thấp thoáng thấy bóng dáng quen mắt chạy tới trong hoảng loạn, người đó phát hiện ra cô mà dường như đau lòng chạy đến gấp gáp hơn một chút chính quốc đứng trước mặt cô, đôi môi bạc mím chặt trắng bệch, đôi mắt tròn hoen đỏ dữ tợn nhưng chẳng thấy chút yếu đuối, cậu chưa mở lời, cô gái nhỏ đã nhào tới trước "chính quốc"y/n khóc òa uất ức như một đứa trẻ, tay đau cố gắng ôm chặt tấm lưng rộng, cả thân thể không lành lặn dán chặt vào người em trai mong ngóng vẫn còn có chỗ dựa chính quốc xót xa xoa tấm lưng gầy, không khỏi nghĩ đến cảm giác nếu hôm nay đến đây không gặp cô đang đứng trông cậu mà gặp cô lúc đang nằm trên giường bệnh không mở mắt, cậu không biết mình sẽ lại cảm thấy ra sao y/n khóc rất nhiều, vừa khóc vừa ôm chặt điền chính quốc một cách ỷ lại, vùi mặt trong lòng ngực vững chãi, vì cô biết người này vẫn là người đáng tin nhấtmọi người đi qua đều đánh lên một ánh mắt, có người nghĩ là tương phùng, có người nghĩ là sắp chia xa, tuy vậy mặt nhiên ai cũng thấy thương cho tiếng gào khóc nức nở của y/n người mẹ chồng thúc giục hòa khang chạy theo cô, hắn đơ ra nhìn cảnh tượng đó hắn ta đã đi theo cách y/n một khoảng xa nhưng vẫn đủ để có thể dõi theo, nhìn cách cô đi khập khiễng, không muốn nói chuyện với ai thì lại thấy có lỗi đến lúc có người đàn ông khác ôm vợ mình, hắn choàng tỉnh táo vì tiếng khóc thảm thương của vợ y/n từng cười, từng tức giận và cả vì đêm qua từng khóc vì hắn, nhưng hắn biết cảm xúc hôm qua của cô là vì cái gì, y/n có lẽ vì sự ép buộc của hắn mà đã tức giận hòa khang cảm thấy thất bại, y/n mạnh mẽ đến cỡ nào, hắn đều biết, hắn cũng mong mình không phải là điều khiến cô buồn nhưng hắn cũng mong một lần được an ủi cô mỗi khi cô yếu đuối giờ thì hắn có thể thấy nhưng mà người an ủi đó không phải là kẻ đã cưỡng ép vợ mình như hắn chỉ vì sự ghen tuông điên rồ hắn là chồng nhưng lại thua một người ngoài, thua một thằng đàn ông khác, khi nhìn cái cách vợ mình ôm chặt người đó, hắn ta biết hắn ta đã biết mình đã tự đánh mất tình yêu của cô một lần nữa và sự tin tưởng của y/n, nhu hòa khang đã tự tay phá vỡ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com