Diem Tinh Lang Le Duoi Tan O
Hộ bộ Thượng thư là một nhân tài hiếm có trong triều đình. Ngài xuất thân hàn vi, năm mười bảy tuổi đỗ khoa cử đầu bảng. Trưởng công chúa lúc bấy giờ bởi vì nhìn trúng tài năng và gương mặt tuấn tú của ngài mà chấp nhận hạ giá gả vào nhà họ Lê. Họ có với nhau năm người con.Hai người con trai lớn vừa thành niên đã đầu quân đánh giặc, lập được nhiều chiến công hiển hách. Mỗi người hiện tại đều đã trở thành thủ lĩnh một toán quân, canh giữ vùng trọng yếu nơi biên ải. Người con thứ ba mấy năm trước cũng đỗ trạng nguyên, vào làm tri phủ đứng đầu một tỉnh. Người gần cuối chính là Lê Trường Sơn. Hắn từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, ấn tượng đến mức hoàng đế cho phép hắn vào cung học cùng Thái tử.Mười sáu tuổi tinh thông cả Trung văn lẫn Pháp văn. Tuy nhiên bởi vì chỉ là con áp út nên phụ thân gã không quá coi trọng gã. Huống hồ những gì gã có được ở hiện tại, các huynh trưởng của gã cũng từng lĩnh hội từ sớm.Cho tới khi đứa em út của gã ra đời, mọi sự tập trung còn không còn dồn về phía gã nữa. Đứa nhỏ kia thiên tư thông minh, miệng nhỏ nhắn hay nịn nọt, ngọt ngào như viên kẹo, người gặp người thích.
Vào cung mấy lần, cả thái hậu lẫn hoàng đế đều mến tay mến chân, quấn quýt không rời.Kể từ khi chuyển đến kinh đô đến nay, lần đầu tiên Tăng Vũ Minh Phúc mới có dịp diện kiến Hộ bộ Thượng Thư Lê Trấn. Ngài ấy quả thực giống như lời đồn, gương mặt tuần tú, qua tuổi tứ tuần rồi mà vẫn giữ được nét uy phong lẫm liệt. Trưởng công chúa ngồi bên cạnh xinh đẹp như hoa, cử chỉ đoan trang, quý tộc. Hai bên lần lượt là những người con của họ, ai ai cũng đều toát ra vẻ thanh cao đứng đắn, quả thực là một gia đình gia giáo nề nếp từ trên xuống dưới. Tăng Vũ Minh Phúc trộm liếc bộ dạng của mình, không biết hôm nay hắn có nhớ ra đường phải chải tóc cho nghiêm chỉnh không. Chỉ sợ bản thân bộc lộ một tí hèn mọn nào đó thì thật không xứng đáng đứng ở sảnh này.Ban chiều lúc Lê Trường Sơn và hắn vừa về tới, sau khi một lần nữa chạm mặt ở đại môn, cứ lần lần lựa lựa không chịu vào nhà. Vô tình lúc đó Thượng thư đại nhân cũng vừa bãi triều trở về, bắt gặp ngay cửa.
Đại nhân phóng khoáng túm đầu hai đứa trẻ vào dùng cơm tối.Tăng Vũ Minh Phúc biết mình được cưu mang bởi một vị thượng thư nào đó nhưng bởi vì công việc của ngài quá bận rộn nên vẫn chưa có cơ hội được diện kiến.Hiếm hoi mới có một dịp trong năm gia đình người ta mới tề tựu đông đủ như vậy, hắn là người ngoài chen vào cũng không mấy thoải mái. Ăn một chén cơm, uống một tuần rượu, hàn huyên đôi ba câu chuyện rồi liền muốn rút lui sớm. Ấy vậy mà huynh đệ họ Lê có vẻ quý hắn lắm, giữ hắn lại mãi. Đến khi hắn bắt đầu không tỉnh táo được nữa thì mới có kẻ lôi đầu hắn khỏi mớ hỗn độn đó.Mãi sau này Tăng Vũ Minh Phúc cũng không biết làm sao mà sáng hôm sau hắn có thể thức dậy trong căn phòng nhỏ ở hậu viện của mình.Hôm sau, gà canh năm còn chưa kịp gáy hắn đã bị người hầu chạy từ nhà chính sang dựng đầu dậy đánh răng rửa mặt. Vẫn cơn mơ màng đó bị người ta tống lên xe ngựa lúc nào chẳng hay. Người còn lại trong xe tất nhiên là Lê Trường Sơn. Con mèo bệnh đó không mặn không nhạt nằm dài trên xe vẫy vẫy tay với hắn:- Cha bảo, dù gì ở cùng nhà học cùng trường, chi bằng ngươi đi cùng ta.Bị gọi dậy sớm nên Tăng Vũ Minh Phúc cũng không muốn nói thêm nhiều, bắt chước gã kia nằm dài ra sàn xe ngủ tiếp.Xe ngựa vẫn như cũ, chạy chậm rì rì. Hắn ngủ được một giấc dài, kịp ăn thêm củ khoai nóng mà gã đánh xe mua cho, ngẩn người nhìn bình minh lên một lúc mới tới trường. Hắn nhớ rõ ràng lúc mình đi bộ hằng ngày cũng không lâu đến vậy. Nhưng bởi vì được ngủ đủ giấc và ăn sáng no nê, hắn thấy tinh thần sản khoái lắm.Con mèo bên cạnh cũng như thế.Tăng Vũ Minh Phúc cảm thấy với cái thói hách dịch của gã mà ngày đầu hai người gặp gỡ, Lê Trường Sơn mà có lén lút cãi lệnh cha gã đá hắn xuống khỏi xe cũng không có gì lạ. Khi hắn muốn hỏi vì sao gã lại đột nhiên tốt bụng với mình như thế thì tiếng trống báo giờ vào học đã vang lên làm hắn không có cơ hội mở lời.Học từ sáng đến trưa lại đến chiều. Bữa trưa lẫn bữa xế đều là Lê Trường Sơn kia bao hắn ăn. Hộp cơm từ nhà mang theo có những hai ngăn to như thể làm cho hai người. Nhưng cũng bởi vì gã có quá nhiều bạn, mồm miệng mấy người đó cũng không kém gì hắn, thế là lại chẳng thể nói chuyện riêng.Đốc học đường mấy ngày nữa có bài thi, học sinh ở lại ôn bài trễ rất đông. Lê Trường Sơn lẫn Tăng Vũ Minh Phúc cũng không ngoại lệ.Nhưng có cố gắng ở lại đến mấy thì tới giờ tuất gác canh cũng đuổi cả bọn về hết.Thế là hai thân xác mệt mỏi lại phải lết ra chiếc xe ngựa chạy chậm rì đó.Học có một ngày mà giống như đi lao động công ích một năm. Xương khớp cổ, tay mỏi nhừ vì cầm viết nhiều giờ. Hai thiếu niên khờ dại nằm vật ra đệm sàn trong chiếc xe ấm, tận hưởng chút yên tĩnh hiếm hoi cuối ngày.- Sao xe ngươi chậm rì vậy. Ta muốn về nhà tắm rửa nhanh nhanh.Trường Sơn không còn sức để mở miệng đáp lại hắn, thế là hắn ló đầu ra khỏi rèm nói với lơ xe:- Chạy nhanh lên đi, công tử nhà ngươi đói sắp chết rồi.- Hắn nghĩ nghĩ một hồi lại nói.- Là lệnh của hắn đó. Tên đánh xe là người mới đến, bởi vì người cũ sáng hôm nay đã phải đưa hai đại công tử trở về biên thùy. Gã mới cũng là một kẻ khờ khạo nghe lời. Vừa nghe đến lệnh của tứ công tử nhà hắn liền không dám chậm trễ, ra sức quật ngựa. Ai dè chỉ mới chạy nhanh có một đoạn mà Lê Trường Sơn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê liền bật người dậy nhào ra khỏi xe.- Dừng lại!Xe ngựa dừng gấp.Gã nhảy xuống xe rồi chạy thẳng vào bụi cây ven đường nôn thốc nôn tháo một trận. Tên đánh xe và Minh Phúc chạy theo sau. Một bên vỗ vỗ lưng gã, một bên đi tìm ít thuốc còn trong xe đem ra chờ phía sau.- Ôi chao? Ngươi làm sao thế? Buổi chiều lén ăn bậy gì à?Trả lời hắn chỉ có mấy tiếng động nôn mửa khó hiểu. Cảm giác như dạ dày của con mèo kia sắp bị vắt cạn đến nơi.Được một lúc, Lê Trường Sơn mới ôm bụng vỗ ngực chỉ vào hai kẻ phía sa:- Ngươi với ngươi, về nhà chết với bổn công tử.Quả thực một lúc sau, khi đã về đến nhà, người hầu từ đâu ráo riết chạy ra đón tứ công tử của họ, tên đánh xe ngựa hôm nay bị quản gia mắng to đầu. Còn Tăng Vũ Minh Phúc thì được nghe người hầu khác kể lại rằng, té ra công tử nhà bọn hắn mắc chứng say xe nặng, xe ngựa dằn xóc không thể đi nhanh. Mỗi ngày đều phải lên đường thật sớm mới có thể đến lớp đúng giờ. Bình thường hắn có thể tự mình cưỡi ngựa, thế nhưng vì gần đây trời hay mưa, trưởng bối trong nhà không muốn hắn dầm mưa cực khổ mới miễn cưỡng tìm người đánh xe cho hắn.
Vào cung mấy lần, cả thái hậu lẫn hoàng đế đều mến tay mến chân, quấn quýt không rời.Kể từ khi chuyển đến kinh đô đến nay, lần đầu tiên Tăng Vũ Minh Phúc mới có dịp diện kiến Hộ bộ Thượng Thư Lê Trấn. Ngài ấy quả thực giống như lời đồn, gương mặt tuần tú, qua tuổi tứ tuần rồi mà vẫn giữ được nét uy phong lẫm liệt. Trưởng công chúa ngồi bên cạnh xinh đẹp như hoa, cử chỉ đoan trang, quý tộc. Hai bên lần lượt là những người con của họ, ai ai cũng đều toát ra vẻ thanh cao đứng đắn, quả thực là một gia đình gia giáo nề nếp từ trên xuống dưới. Tăng Vũ Minh Phúc trộm liếc bộ dạng của mình, không biết hôm nay hắn có nhớ ra đường phải chải tóc cho nghiêm chỉnh không. Chỉ sợ bản thân bộc lộ một tí hèn mọn nào đó thì thật không xứng đáng đứng ở sảnh này.Ban chiều lúc Lê Trường Sơn và hắn vừa về tới, sau khi một lần nữa chạm mặt ở đại môn, cứ lần lần lựa lựa không chịu vào nhà. Vô tình lúc đó Thượng thư đại nhân cũng vừa bãi triều trở về, bắt gặp ngay cửa.
Đại nhân phóng khoáng túm đầu hai đứa trẻ vào dùng cơm tối.Tăng Vũ Minh Phúc biết mình được cưu mang bởi một vị thượng thư nào đó nhưng bởi vì công việc của ngài quá bận rộn nên vẫn chưa có cơ hội được diện kiến.Hiếm hoi mới có một dịp trong năm gia đình người ta mới tề tựu đông đủ như vậy, hắn là người ngoài chen vào cũng không mấy thoải mái. Ăn một chén cơm, uống một tuần rượu, hàn huyên đôi ba câu chuyện rồi liền muốn rút lui sớm. Ấy vậy mà huynh đệ họ Lê có vẻ quý hắn lắm, giữ hắn lại mãi. Đến khi hắn bắt đầu không tỉnh táo được nữa thì mới có kẻ lôi đầu hắn khỏi mớ hỗn độn đó.Mãi sau này Tăng Vũ Minh Phúc cũng không biết làm sao mà sáng hôm sau hắn có thể thức dậy trong căn phòng nhỏ ở hậu viện của mình.Hôm sau, gà canh năm còn chưa kịp gáy hắn đã bị người hầu chạy từ nhà chính sang dựng đầu dậy đánh răng rửa mặt. Vẫn cơn mơ màng đó bị người ta tống lên xe ngựa lúc nào chẳng hay. Người còn lại trong xe tất nhiên là Lê Trường Sơn. Con mèo bệnh đó không mặn không nhạt nằm dài trên xe vẫy vẫy tay với hắn:- Cha bảo, dù gì ở cùng nhà học cùng trường, chi bằng ngươi đi cùng ta.Bị gọi dậy sớm nên Tăng Vũ Minh Phúc cũng không muốn nói thêm nhiều, bắt chước gã kia nằm dài ra sàn xe ngủ tiếp.Xe ngựa vẫn như cũ, chạy chậm rì rì. Hắn ngủ được một giấc dài, kịp ăn thêm củ khoai nóng mà gã đánh xe mua cho, ngẩn người nhìn bình minh lên một lúc mới tới trường. Hắn nhớ rõ ràng lúc mình đi bộ hằng ngày cũng không lâu đến vậy. Nhưng bởi vì được ngủ đủ giấc và ăn sáng no nê, hắn thấy tinh thần sản khoái lắm.Con mèo bên cạnh cũng như thế.Tăng Vũ Minh Phúc cảm thấy với cái thói hách dịch của gã mà ngày đầu hai người gặp gỡ, Lê Trường Sơn mà có lén lút cãi lệnh cha gã đá hắn xuống khỏi xe cũng không có gì lạ. Khi hắn muốn hỏi vì sao gã lại đột nhiên tốt bụng với mình như thế thì tiếng trống báo giờ vào học đã vang lên làm hắn không có cơ hội mở lời.Học từ sáng đến trưa lại đến chiều. Bữa trưa lẫn bữa xế đều là Lê Trường Sơn kia bao hắn ăn. Hộp cơm từ nhà mang theo có những hai ngăn to như thể làm cho hai người. Nhưng cũng bởi vì gã có quá nhiều bạn, mồm miệng mấy người đó cũng không kém gì hắn, thế là lại chẳng thể nói chuyện riêng.Đốc học đường mấy ngày nữa có bài thi, học sinh ở lại ôn bài trễ rất đông. Lê Trường Sơn lẫn Tăng Vũ Minh Phúc cũng không ngoại lệ.Nhưng có cố gắng ở lại đến mấy thì tới giờ tuất gác canh cũng đuổi cả bọn về hết.Thế là hai thân xác mệt mỏi lại phải lết ra chiếc xe ngựa chạy chậm rì đó.Học có một ngày mà giống như đi lao động công ích một năm. Xương khớp cổ, tay mỏi nhừ vì cầm viết nhiều giờ. Hai thiếu niên khờ dại nằm vật ra đệm sàn trong chiếc xe ấm, tận hưởng chút yên tĩnh hiếm hoi cuối ngày.- Sao xe ngươi chậm rì vậy. Ta muốn về nhà tắm rửa nhanh nhanh.Trường Sơn không còn sức để mở miệng đáp lại hắn, thế là hắn ló đầu ra khỏi rèm nói với lơ xe:- Chạy nhanh lên đi, công tử nhà ngươi đói sắp chết rồi.- Hắn nghĩ nghĩ một hồi lại nói.- Là lệnh của hắn đó. Tên đánh xe là người mới đến, bởi vì người cũ sáng hôm nay đã phải đưa hai đại công tử trở về biên thùy. Gã mới cũng là một kẻ khờ khạo nghe lời. Vừa nghe đến lệnh của tứ công tử nhà hắn liền không dám chậm trễ, ra sức quật ngựa. Ai dè chỉ mới chạy nhanh có một đoạn mà Lê Trường Sơn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê liền bật người dậy nhào ra khỏi xe.- Dừng lại!Xe ngựa dừng gấp.Gã nhảy xuống xe rồi chạy thẳng vào bụi cây ven đường nôn thốc nôn tháo một trận. Tên đánh xe và Minh Phúc chạy theo sau. Một bên vỗ vỗ lưng gã, một bên đi tìm ít thuốc còn trong xe đem ra chờ phía sau.- Ôi chao? Ngươi làm sao thế? Buổi chiều lén ăn bậy gì à?Trả lời hắn chỉ có mấy tiếng động nôn mửa khó hiểu. Cảm giác như dạ dày của con mèo kia sắp bị vắt cạn đến nơi.Được một lúc, Lê Trường Sơn mới ôm bụng vỗ ngực chỉ vào hai kẻ phía sa:- Ngươi với ngươi, về nhà chết với bổn công tử.Quả thực một lúc sau, khi đã về đến nhà, người hầu từ đâu ráo riết chạy ra đón tứ công tử của họ, tên đánh xe ngựa hôm nay bị quản gia mắng to đầu. Còn Tăng Vũ Minh Phúc thì được nghe người hầu khác kể lại rằng, té ra công tử nhà bọn hắn mắc chứng say xe nặng, xe ngựa dằn xóc không thể đi nhanh. Mỗi ngày đều phải lên đường thật sớm mới có thể đến lớp đúng giờ. Bình thường hắn có thể tự mình cưỡi ngựa, thế nhưng vì gần đây trời hay mưa, trưởng bối trong nhà không muốn hắn dầm mưa cực khổ mới miễn cưỡng tìm người đánh xe cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com