TruyenHHH.com

Diem Mu Cua Thoi Gian Dong Nhan

Izmir đứng dậy trước, áo choàng "xoạt" nhẹ một cái theo đà xoay người.

Hắn chưa vội đi, còn ngoái lại nhìn Mitamun:

"Đừng để cô ấy tự đi một mình lung tung trong cung nữa. Em hiểu đúng không, Mitamun?"

Mitamun ngồi thẳng lưng, tay đặt gọn trong lòng váy, dáng vẻ yểu điệu vừa đủ:

"Em biết rồi, anh à. Không có lần sau."

Nghe xong, Izmir cũng chẳng thừa hơi để đáp lại.

Hắn quay mắt sang Ashley.

Lúc đó, cô đang làm bộ nhấp trà: môi dính nhẹ vành chén, ánh mắt mơ hồ đang chiêm nghiệm nhân sinh.

Chỉ có điều... cái tay cầm chén thì ghì tới mức gần vặn gãy quai tách kia ra làm đôi.

Izmir nhìn cảnh đó, chỉ thốt đúng một câu:

"Đừng để ta thấy chuyện này lặp lại lần nữa. Nếu không... nàng đừng trách sao ta dùng biện pháp mạnh."

Lời nói rõ là răn đe, nhưng ánh mắt thì không giống vậy chút nào. Nó lẫn lộn giữa giận và hoảng, giữa lo và tức.

Chắc đây là dáng vẻ của một người đang cố gồng lên dọa nạt, để che đi cái sự bất lực khi tưởng suýt chút đã mất thứ quan trọng trong tay.

Ashley chỉ cúi đầu, giọng thấp chả buồn nhấn nhá:

"Thần đã hiểu, thưa vương tử."

Bất thình lình, hắn bước tới, đưa tay xoa đầu cô một cái.

Một bàn tay cố neo người ta lại, vì lời nói giờ chẳng đủ lực kéo.

Không nói thêm lời nào, hắn quay lưng, bước ra khỏi phòng Mitamun.

Cánh cửa khép lại "cạch" sau lưng hắn.

Trong phòng Mitamun lúc này chỉ còn vài thị nữ riêng của công chúa và Arzu đang đứng lặng ngay sau lưng Ashley.

Nhưng Mitamun thì xưa nay đâu có chịu được cảnh đông người.

Một tay nàng cầm chén trà, tay còn lại phất nhẹ ra hiệu.

Các thị nữ của công chúa lập tức hiểu ý, cúi đầu rồi lui ra răm rắp không để sót một tiếng dép lết.

Trong chớp mắt, căn phòng lọc sạch thành sân khấu ba người.

Mitamun, nữ chính chính hiệu của cái cung này, mặt không cảm xúc nhưng mắt thì săm soi rành rành:

"Đến lúc ngươi kể lại những gì đã xảy ra rồi đấy, Ashley."

Ashley cười trừ, giọng giả ngu nghe đặc sệt mùi thảo mai:

"Thần cảm ơn công chúa đã giúp... Nhưng thật ra không có gì nghiêm trọng đến mức phiền người để tâm đâu ạ."

"À..."

Không đếm đến ba, Mitamun rướn người tới, tay giơ lên... rồi giật phắt chiếc khăn lụa quấn quanh cổ Ashley một cú gọn lỏn.

Ashley giật mình, chưa kịp bật lại thì cổ đã đón ngay ánh mắt thong dong của chủ nhà.

Còn Arzu phía sau hết hồn gần như muốn hét lên "công chúa chơi kỳ quá vậy!", nhưng khi thấy—

Cổ Ashley...

Vết cắn đỏ bầm, lằn nguyên hàm răng.

Dấu tay thì không chỉ 5, là nguyên combo full set 10 ngón, in rõ rành rành như giấy khai sinh.

Xém nữa có thể đem làm ảnh minh họa trong sách y khoa chuyên đề "Cơ chế chèn ép đường thở do giao lưu thể chất quá đà."

Mitamun chống cằm, chân đong đưa như đang cân nhắc. Mắt nàng nheo lại, một bên mày nhướng lên:

"Thế vết cắn và dấu tay trên cổ ngươi là sao đây? Đừng bảo ta là ngươi mộng du rồi tự yêu bản thân trong lúc ngủ?"

Arzu quay sang nhìn cổ Ashley, sốc tới mức mém tụt huyết áp ngay giữa phòng công chúa.

Con bé lao tới, tay mới định túm lấy vai Ashley thì sực nhớ thân phận chủ tớ.

Đành chuyển thành động tác đỡ vai lịch sự vô cùng ép buộc, líu ríu hỏi:

"Tiểu thư... em xin lỗi vì đã để người đi một mình... Nhưng rốt cuộc... đã có chuyện gì xảy ra với người vậy?"

Câu hỏi vừa rơi xuống chưa kịp nguội thì Mitamun đã chen ngang, mắt liếc Arzu rồi liếc ngược lại Ashley, cười nhếch mép.

Một nụ cười rất... công chúa Hittite, vừa đậm quyền lực, vừa dày mùi cà khịa:

"Đấy, người của ngươi còn sốt ruột đến thế. Còn ngươi thì sao? Tính ôm bí mật tới chết cho trọn vai à?"

Ashley thở dài, miệng còn không nặn nổi một nụ cười.

Chỉ gỡ tay Arzu ra khỏi vai mình, đành nửa cười nửa dỗ:

"Trà nguội mất rồi này..."

Vừa nói cô vừa liếc mắt xuống ấm trà trên bàn.

"... giúp ta pha lại nhé. Về phòng, ta kể hết cho em sau. Được chứ?"

Không cần cường điệu, nhưng mềm đến mức ai đứng gần cũng muốn được sai vặt cho bằng được.

Arzu bặm môi, mắt cứ trực trào nước.

Nhưng vẫn gật đầu "dạ", quay sang cúi người chào công chúa rồi lui ra khép cửa lại thật nhẹ.

Sau khi chỉ còn lại hai người, Ashley còn chưa kịp mở miệng thì Mitamun đã lên tiếng trước:

"Chà, ngươi đối xử với Arzu dịu dàng thế... Làm ta thấy ghen tị rồi đấy..."

Ashley ngẩn ra một giây.

Mắt chớp mấy cái, chữ mới sắp xếp xong thành câu:

"Thần đâu dám để người nghĩ vậy. Với Arzu là quý vì thân. Còn công chúa... là người thần xem trọng nhất trong cung này. Là không... dám sánh."

Mitamun vẫn nhìn cô.

Không gặng hỏi hay cười, nhưng ánh mắt như muốn giữ lại lời nói đó, gói kỹ rồi bỏ vào túi áo.

Ashley hình như đọc được điều đó, liền cúi đầu. Không sâu, nhưng đủ để không bị hiểu lầm là ngạo.

"Được công chúa để tâm, thần đã thấy mình may mắn. Lại càng không dám quên thân phận để nói năng quá lố."

"..."

Mitamun nghe Ashley rào trước đón sau, cũng hết hứng làm người lạnh lùng nữa.

Chỉ hất tóc kiêu ngạo:

"Thôi đủ rồi, kể đi. Đừng có xào chữ nữa. Hôm nay ta không có bụng ăn mấy thứ đó đâu."

Ashley cười khổ.

Cô thề, trong đầu vừa chạy một nghìn lẻ một cách nói lái để né sự thật, nhưng cái nào nghe cũng chẳng ra hồn.

Không lẽ tông thẳng:

"Dạ, thần vừa bị phi của anh người nắm đầu, cắn xong chưa đủ còn đè ra bóp cổ thủ tiêu."

Không ổn. Cực kỳ không ổn.

Đành bẻ cua sang hướng nhẹ nhàng mà vẫn... đúng đường:

"Thật ra... thần chỉ tò mò. Vương tử mà, vừa được trời ban cho khí chất, lại sinh ra trong đế gia, chắc hẳn đã có không ít tiểu thư, công nương đem lòng?"

Mitamun liếc mắt một cái là bắt được trò.

Nàng nhếch môi, kiểu cười của người đã quen bị dò.

Nhưng hôm nay tâm trạng tốt nên cho phép đối phương đào thử vài xẻng.

"Ồ? Vậy là cũng có ngày người được sủng ái lại đi tò mò trái tim của kẻ đang sủng mình à?"

Ashley không chối, cũng chẳng lằng nhằng:

"Thần không dám quá phận đâu ạ. Chỉ là... khi bị kéo vào giữa mọi thứ, thần muốn biết... mình đang đứng ở đâu."

Mắt Mitamun cong hẳn. Rõ là cười.

Nhưng trong cái cười lại có thêm một tí nể. Nể cách cô biết nói thật mà vẫn giữ được dáng dấp của kẻ dưới quyền.

"Anh ta ấy à? Đủ loại đuôi theo. Đến mức mẫu hậu ta còn định cho người chuẩn bị danh sách tuyển phi sớm. Nhưng anh ta chưa bao giờ chỉ đích danh ai. Thích thì liếc, chán thì buông. Chưa ai giữ được anh ta tới lần thứ ba gặp mặt."

Ashley rút nhẹ một tiếng thở, gật đầu như thông cảm:

"Dù vậy... chắc cũng phải có người khiến ngài ấy để tâm một chút chứ ạ? Ý thần là, nếu không vì nhan sắc, thì chí ít cũng vì tính cách?"

"Để tâm ư?"

Mitamun nhại lại, dựa lưng vào ghế, mắt liếc xuống chén trà trong tay:

"Không phải không có người đẹp. Cũng chẳng hiếm người khéo. Nhưng Izmir... anh ta là dạng: thứ gì khiến tim đập buổi sáng thì chiều đã chán đến độ chẳng buồn nhớ tên. Đừng nói là giữ, tới lần thứ ba gặp mặt còn chưa từng có. Đó là lý do sao mẫu hậu nói anh ta 'không có sở thích sưu tầm nữ nhân'."

Ashley "à" một tiếng trong lòng.

"Vậy ra vương phi cũng chưa biết cô gái nào từng khiến ngài ấy có chút để tâm?"

Mitamun gật đầu:

"Không kịp biết. Cứ tưởng có rồi thì anh ta lại thôi. Còn chưa kịp để mẫu hậu nhớ mặt cô nào thì chính anh ta đã không thèm nhắc tới nữa rồi."

"..."

Ashley chưa kịp nhả chữ thì công chúa đã chặn đầu:

"Ta cũng không ngờ, sau chuyến viếng thăm Ai Cập... anh ta lại nhắm trúng ngươi."

"..."

Ashley cứng người liền.

Không bất ngờ vì bị nói, chỉ bất ngờ... vì bị nói đúng cái suy nghĩ cô đang né.

Không để yên lặng lấn chỗ, tay Mitamun vuốt nhẹ tà váy, lời vẫn cứ thế trườn ra:

"Rồi về nước chưa bao lâu, phụ vương đã nhét Moliyana vào tay anh ta. Ngươi thấy đó... có những thứ không ai hỏi ngươi có muốn hay không. Hoặc có hỏi thì cũng chẳng quan tâm câu trả lời..."

Ashley gật đầu đồng tình.

Rồi thả đại một câu làm vẻ tò mò một cách lịch sự:

"Thần không dám tuỳ tiện đoán... nhưng nếu là người khiến quốc vương phải đích thân sắp xếp, hẳn phía sau phải có một lý do lớn hơn là tình cảm?"

Mitamun liếc cô một cái.

Câu hỏi không sai. Nhưng cũng không phải lời vô tình buột miệng.

Nàng đắn đo vài giây, có vẻ đang cân xem nên rải bao nhiêu phần thật.

Giọng không hẳn là bênh vực, cũng chẳng phải mỉa mai:

"Không tầm thường thật. Gia tộc cô ta từng là một trong những dòng dõi lớn nhất Hittite... và cũng từng suýt bị đốt sạch tên khỏi sử sách."

Ashley nhận ra mình đã đến sát lõi của vấn đề.

Không cần vồ vập. Chỉ đẩy một câu để câu chuyện tự khui phần còn lại:

"Vậy... người ấy, rốt cuộc xuất thân từ đâu ạ?"

Mitamun thở ra một hơi dài, chuyển mắt về phía cửa sổ.

Bắt đầu thuật lại quá khứ mà chính nàng cũng chỉ được nghe qua lời kể rải rác, nhưng tất cả đều trùng nhau thì chắc chắn đó là sự thật:

Gia tộc của Moliyana, thuở cực thịnh từng là một trong ba trụ cột chính trị của Hittite, sánh ngang hoàng tộc.

Dòng họ ấy được phong đất riêng, có quyền ra vào hoàng cung không cần báo trước.

Người ông quá cố của Moliyana - ngài Tulu-An, là đại thần kỳ cựu dưới thời tiên vương.

Ông ta từng nắm cả ba đạo quân chính, giữ ấn Tổng quản binh lực, là kẻ duy nhất trong triều được phép ra lệnh dời binh mà không cần phê chuẩn.

Với tiên vương, Tulu-An không chỉ là cánh tay phải, mà còn là đôi mắt, đôi tai và thanh gươm đã cùng ông bẻ gãy loạn thần, bình định cả phía Đông lẫn biên thuỳ phía Bắc.

Nhưng cái bóng quyền lực càng to, thì dã tâm cũng khó giấu.

Sau 20 năm giữ ấn binh, ông ta âm thầm dựng trại huấn luyện riêng, thu nhận quân cấm vào làm thân tín, cho người đi các vùng biên mượn tiếng "bảo hộ" để lập bè nhóm.

Có tin đồn ông từng lập giao ước ngầm với tộc trưởng vùng Emut - nơi từng là kẻ thù truyền kiếp lúc bấy giờ để đổi lấy binh viện khi cần nổi dậy.

Tất cả những thứ đó, không phải triều đình phát hiện.

Là do chính con trai ruột thứ ba của ông, lúc ấy còn đang giữ chức Giám sự Tư chính, đứng ra vạch trần.

Khi mật thư được giao đến tay tiên vương, Tulu-An còn đang chủ trì lễ duyệt binh tại điện Thượng Dực.

Ngay chiều hôm ấy, ông bị tước binh quyền, tống giam toàn bộ thân tín, đến sáng hôm sau thì bị tuyên án xử trảm trước cổng Tây thành.

Chuyện đáng sợ nhất không nằm ở những mưu đồ phản nghịch.

Mà nằm ở chỗ: người con trai tố giác ông ta - cha của Moliyana, đã tự mình quỳ giữa sân Thượng thư viện, viết từng dòng tấu sớ bằng máu trộn mực, xin được xử chém chính phụ thân của mình để đổi lấy sự trong sạch cho đời sau.

Tiên vương khi ấy dù nổi giận tới mức ném cả ngọc tỉ xuống bậc thềm, cuối cùng vẫn không thể xuống tay tận diệt cả nhà họ Tulu, vì tình nghĩa xưa nên đã tha cho gia tộc một mạng.

Ông ra lệnh xử tử Tulu-An - kẻ chủ mưu, đầu treo ba ngày ba đêm ngay cổng thành để răn đe.

Còn các tộc trưởng và quan lại đã bắt tay với ông ta, kẻ thì bị tru di, kẻ bị tịch thu tài sản, đày ra vùng biên xa xứ làm nô dân suốt đời.

Còn nhà họ Tulu bị đày biệt xứ những người liên đới, đồng thời phong ấn toàn bộ hồ sơ nội bộ của gia tộc.

Một nửa dòng họ bị xoá khỏi sổ sách triều đình, số còn lại bị buộc đổi sang họ mẹ.

Phải rời khỏi trung tâm chính trị ít nhất ba đời và cấm tuyệt hậu duệ họ Tulu bước chân vào triều đình suốt quãng thời gian tiên vương cai trị.

Người con trai ấy - cha Moliyana, chấp nhận tất cả. Ông rút khỏi quan trường, sống ẩn cư ở ngoại ô thành Hattusa.

Gần 20 năm sau, vương triều đổi chủ và thế lực chính sự đã thay da, luật cũ cũng theo gió xếp lại.

Phụ vương Izmir, khi ấy đã đăng cơ được hơn một thập kỷ, âm thầm tìm đến cha Moliyana.

Không ai biết họ nói gì. Chỉ biết sau đó, Tushratta quay về cung.

Lần này, với vai trò là quân sư tối cẩn của triều đình.

Từ đó về sau, cả triều đình không ai dám nhắc đến gia tộc Tulu nữa.

Nhưng trong bóng tối, người ta vẫn gọi Tushratta là kẻ mang họ máu - người đầu tiên trong sử sách dám tự tay kết liễu gốc rễ chính mình để đổi lấy lòng tin của vị vua kế nhiệm.

Ashley ngồi im một lúc sau khi nghe xong.

Câu chuyện về một gia tộc từng ôm trọn ba đạo quân, rồi bị chính con ruột dâng đầu chủ tộc lên triều đình, không giống mấy chuyện son phấn trà chiều mà người ta hay rỉ tai nhau trong buồng hậu.

Không ai kể mấy thứ như vậy để tìm sự đồng cảm.

Người ta chỉ kể để nhắc rằng không có cái quái gì là bất khả trong cái chốn này.

Ashley buột miệng:

"Thần không ngờ mọi chuyện lại như vậy."

Mitamun chỉ chống cằm, bên dưới thì mũi giày nảy theo nhịp rất lười biếng.

Vì vốn dĩ câu chuyện này nàng đã nghe quá nhiều, đến mức trong cung ai cũng biết nên nàng chẳng có ai để kể lại.

"Không ai ngờ đâu. Đó là chuyện không ai dám nhắc tới. Nhưng cứ thứ chọc vào Moliyana con gái ông ta xem, đảm bảo sẽ có người nhắc lại giùm."

Ashley gật đầu, mắt rũ xuống.

"Nói vậy... có lẽ hôm nay thần quá liều."

Mitamun quay hẳn đầu lại:

"Hả...???"

Ashley không nhìn nàng, chỉ dán mắt vào mặt nước trong tách trà trên bàn:

"Thần đi lạc. Không hiểu sao lạc vào tận nơi ở của Moliyana."

Mitamun ngồi thẳng người dậy, hai mắt mở to tới mức hàng mi gần như dựng ngược:

"Ngươi vào phòng cô ta?"

Ashley vuốt mũi, gượng gạo lên tiếng:

"Dạ không... chỉ là khu vườn chỗ cô ấy ở. Thần đâu có bản đồ trong tay đâu, công chúa."

Cô lần tay đặt lên cổ mình, đúng ngay cái chỗ còn hằn nguyên dấu của trận tẩn mà đáng lý ra chỉ có trong chuồng hổ.

"Chỉ là... thần chưa kịp tìm đường quay lại cung của người thì cô ta đã lao vào."

Mitamun sốc.

Ashley thấy rõ nên cô không đẩy thêm:

"May mà có mấy binh lính đi ngang, nghe thấy tiếng động liền chạy vào, cản kịp."

Rồi cảm giác thấy tình hình bắt đầu căng quá, cô đổi chất giọng để kéo lại phần hoà giải:

"Thần không thể trách cô ấy được. Dù gì cũng là thần sai trước vì tự ý đi tới đó. Vả lại mọi người trong cung đều biết tình trạng Moliyana mà... nên cô ấy hành xử bất thường cũng dễ hiểu."

Mitamun chưa nói gì.

Nhưng tay nàng thì xoắn chặt vào nhau trên đùi, từng ngón tay như đang đánh nhau dưới lớp váy.

Nàng đang rối. Và kiểu rối của người kiêu ngạo là... không để lộ ngoài mặt.

Ashley ngẩng lên, cười hì hì:

"Thần không muốn đánh động tới người khác. Dù gì cô ấy cũng là con gái của quân sư, lại là phi được chỉ định của vương tử... Còn thần, chỉ là một người được vương tử đưa về, không danh phận rõ ràng. So ra thì... đúng sai không quan trọng bằng việc ai nên im lặng trước."

Mitamun vẫn ngồi im.

Không gào. Không trách.

Không hỏi han tới tấp như người ta hay làm khi nghe tin dữ.

Nàng bực.

Cực kì bực.

Mà cái bực nhất là... không biết hướng về ai.

Ashley? Rõ ràng là nạn nhân.
Không có lỗi.

Nhưng sao nàng vẫn muốn gắt lên, muốn mắng cho một trận:

"Sao ngươi lại đi lạc kiểu đó hả? Ngươi có biết người ta sẽ làm gì ngươi không?"

Chỉ có điều... mắng thì được gì?

Còn Moliyana? Đã nổi tiếng điên.
Mà điên thì trách sao được?

Càng nghĩ, càng bức bí.

Cái cảm giác ngột ngạt, khi một người không thuộc về mình, không liên can gì tới mình, không ràng buộc bằng huyết thống hay hôn ước...

Thế mà chỉ cần nghe tới người đó bị thương - mình lại muốn làm ra chuyện.

Lạ lắm.

Mitamun biết rõ thứ cảm giác này chẳng phải tình cảm, càng không phải ganh.

Chỉ là... một dạng trân trọng lạ đời.

Như khi thấy một món đồ cổ trong viện bảo tàng, không thể sở hữu, cũng không thể dùng, nhưng bản năng cứ muốn ai đi ngang cũng phải đứng cách một mét.

Nàng ghét cảm giác này.

Ghét đến mức không muốn gọi tên.

Vì gọi rồi thì chẳng biết xử lý sao cho đúng với tư cách công chúa.

Mitamun nhìn xoáy vào mắt cô:

"Bị người ta cào đến vậy... mà cũng không kêu một tiếng à?"

Ashley còn chưa kịp mấp máy, Mitamun đã nhếch mép:

"Đúng là rắc rối. Ngươi phiền phức đến thế mà ta còn không nỡ đánh... Thế mà lại có kẻ dám ra tay trước ta."

"..."

Ừ thì, Ashley đâu phải của nàng.

Chẳng ai trao tay, chẳng ai phong danh.

Chỉ là... nàng mặc định vậy rồi.

Tức là... chỉ mình nàng có quyền xỉ vả, cô không được phép cho ai khác làm điều đó với mình.

Vì đó là cách duy nhất nàng biết để bảo vệ một người mà không cần phải thừa nhận là mình đang làm thế.

Mitamun hắng giọng, sửa lại dáng ngồi:

"Ngươi không sao là tốt rồi. Nên nhớ, lần sau có chuyện gì phải kể ta trước tiên. Chưa chết thì vẫn còn thời gian để méc."

Thấy Ashley chỉ gật đầu chứ không mở miệng, Mitamun buông tiếng "chẹp" rõ dài:

"Lần sau còn dám im thì đừng trách ta. Ta giẫm luôn cho khỏi phiền."

Cô công chúa ấy, rõ là đang lo, nhưng phải quấn nó trong lớp mắng nhiếc mới chịu để lọt ra khỏi miệng.

Mitamun đặc chén trà xuống bàn cái "cạch" để dằn mặt Ashley:

"Ngươi nghe cho rõ, Ashley. Đừng để ta thấy ngươi bị thương một lần nữa. Không phải vì ta thương ngươi đâu. Đừng tưởng bở. Chỉ là ta ghét cảm giác phải tức giùm một kẻ như ngươi."

Ashley mém bật cười.

Không phải vì câu chữ, là vì cái mặt của người đối diện nó đang phản quốc với chính chủ.

Từ nãy giờ, cô thấy lông mày công chúa nhíu - giãn - giãn - nhíu, nhìn như đang đánh cầu lông với não mình.

Tay thì đan vòng quanh tách trà, hết xoay phải tới xoay trái, chắc cũng tầm... mười mấy vòng rồi mà nước vẫn chưa tới miệng.

Cô biết Mitamun đang tức.

Tức vì cô đi lạc nên đến trễ.

Ashley liếc nhìn Mitamun, lén gập môi để che tiếng cười vừa chực thoát ra:

"Vâng... thần hứa. Chuyện này sẽ không có lần sau, thưa công chúa!"

Công chúa gì đâu mà giận thì y như mèo bị cắt mất phần cá.

Chỉ thấy đáng yêu chứ chẳng đáng sợ gì cả.

Trời ơi, đúng là Mitamun~

Thiếu điều cô chỉ muốn nhào qua, vò đầu Mitamun, xoa rối xù mái tóc xoăn đó, rồi ôm một phát cho tan nát hết cái vẻ kiêu kỳ kia.

Ashley nuốt xuống một tiếng cười, tay cố gồng trên đùi để kiềm chế chính mình khỏi phát rồ vì cưng.

Quả nhiên, công chúa của cô đáng yêu chừng nào... thì anh trai nàng ta đáng vả chừng nấy.

___

Sau hơn nửa ngày chôn chân ở chỗ công chúa, trời ngoài kia đã chuyển sang màu đất nung cũ kỹ, Ashley và Arzu mới trở về.

Về tới phòng, cô chưa kịp ngồi cho ấm mông, Arzu đã sấn tới gặng hỏi:

"Tiểu thư! Nói em nghe đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với người?"

Cô kể lại.

Bằng kiểu lưng chừng đủ đáp ứng người nghe, tránh không để ai bị liên lụy.

Trình bày với Mitamun sao là Arzu y vậy.

Ở cái cung này, không phải lúc nào nói thật cũng là cách tốt nhất để sống sót.

Nếu cái sự "giả điên" của con gái quân sư mà bị lật ra, người đầu tiên bị xử chưa chắc đã là Moliyana.

Có khi là cái đứa dám nhìn thấy, rồi còn đủ gan để quay lưng bỏ chạy xong ngồi kể cho người khác.

Đương nhiên, một khi Moliyana bị bóc trần, cha nàng ta cũng sẽ không yên.

Quân sư của triều đình, người từng một lần đổi máu lấy quyền cũng sẽ bị lôi ra giữa cơn cuồng phong chính trị.

Khi những kẻ trên cao bắt đầu thấy chao đảo quyền lực, chúng sẽ cần một ai đó để tế sống, để lấy lại lòng dân, để chứng minh rằng trong cung vẫn kiểm soát được mọi thứ.

Và khi đó, ai là con tốt đỏ nhất bàn cờ?

Khỏi cần tính. Nhắm mắt cũng biết.

Là một kẻ danh phận không ra gì, địa vị chưa có nửa cái tên gọi.

Lúc đó dù có dán lên chục cái mác "nữ nhân của vương tử" cũng chẳng lọt tai ai.

Vì miễn không phải "người của triều đình", thì vẫn chỉ là khách vãng lai.

Ashley chưa điên đến độ vạch mặt con gái quân sư để chứng minh "tôi đúng."

Vì cô làm gì có... lá bài nào đủ mạnh để đỡ nếu bị gió thổi ngược.

...

Bữa tối hôm nay không khác gì lễ truy điệu sương sương cho một cái mạng vừa thoát nạn.

Ngàn lần biết ơn vì Mitamun gật đầu giúp cô bịa chuyện.

Lỡ công chúa lúc đó cao hứng lên chơi vai trung thực "ta không nói dối đâu" thì chắc giờ...

Cô không sợ chết.

Nhưng cô rất, rất sợ... phiền.

Mà phiền nhất trên đời này thì khỏi cần bói, tên hắn mọc rễ sẵn trong não cô: Izmir.

Chỉ cần tưởng tượng tên đó ngửi được chút xíu mùi "Ashley mất tích", rồi tự lên sân khấu diễn vở "chinh phạt vì tình" là đủ để cô rút ổ cắm sự tồn tại.

Ashley rùng mình.

Cô thà bị Moliyana cắn thêm chục phát, chứ đừng để Izmir phát hiện cô đi đâu đó mà không xin phép.

Chết không đáng sợ, đáng sợ là cái ông trời con đó sẽ dựng nguyên cái cung điện lên chỉ để thoả mãn cái nhu cầu kiểm soát và chính nghĩa tự phong.

Rồi sau đó có gì?

Gào lệnh lục soát, bắt người, chất vấn công chúa, hỏi hết đám cung nữ, phạt lính canh... rồi kết thúc bằng màn tự độc thoại nội tâm trước gương:

"Có lẽ ta đã quá nhân từ với nàng."

Cô ngán cái kịch bản đó muốn ói.

Thề, mấy loại tổng đài bá đạo trước đọc để giải trí, không ngờ có ngày phải sống chung với phiên bản deluxe ngoài đời.

Tóm lại nguyên văn một vở hề...

Arzu vừa xử lý xong nỗi buồn cấp cứu, đã chạy toé khói đến phòng công chúa vì nghĩ Ashley đã có mặt tại đó rồi.

Ai dè...

Vừa tới nơi, còn chưa kịp thở một hơi tròn phổi, hí hửng cúi rạp người chào công chúa, ngẩng lên chưa thẳng cột sống thì mặt Arzu đã biến sắc.

Chưa kịp hỏi, Mitamun bắn phát đại bác:

"Ashley đâu? Sao có mỗi ngươi tới vậy?"

Arzu không ngu, không mù, không điếc.

Nó biết rõ, nếu vương tử phát hiện "nữ nhân của mình" lại bị chính con hầu thân cận để lạc, cái đầu của nó có dở cách mấy sớm muộn cũng bị xách đem đi luộc.

Bởi một khi hắn nổi máu, tới con chuột trong góc cung cũng bị triệu ra đối chất.

Thế là Arzu ba chân bốn cẳng phóng tới gặp Izmir, quỳ lạy khóc lóc, vừa khai báo vừa van xin hắn cho người đi tìm Ashley trước khi quá muộn.

Còn bên kia...

Ashley sau màn bị Moliyana chào đón bằng răng, dù váy xốc tận nách cũng ráng vác cái xác chạy về lẹ.

Dựa vào chỉ đường "đến gốc cây quẹo trái, thấy tượng thần là đi tiếp, tới cái lu rẽ phải" của Moliyana, cộng thêm một trí nhớ sắp hết hạn bảo hành, cuối cùng cô cũng lần ra được đường về.

Nhưng đường về không hề đơn giản.

Vừa tấp vào góc hành lang, Ashley đã thấy lính chạy tán loạn rần rần.

Từ xa thôi đã ngửi thấy mùi có điềm phà vào gáy rồi.

Chưa kịp rủa câu nào, nghe tiếng giày thúc gót loạn xạ, cô quét mắt tìm chỗ trốn.

Cây cối thì thưa, bụi cây thấp tẹt, cửa phòng thì khoá sạch.

Gần nhất... là một cái lu.

Đời cô chưa bao giờ thấy cái lu nào hấp dẫn đến thế.

Khỏi nghĩ cho mệt đầu, quấn váy, nhảy đại vô.

Lu cạn nước nhưng chưa cạn mùi, nhưng vẫn chấp nhận ngồi co ro bên trong, mặt nhăn, tay bịt mũi, tai thám thính.

Lính đi qua hết cô mới rón rén chui ra.

Có đoạn hành lang suýt bị tóm, đành phải đu mình ngoài lan can tầng hai, tòn ten như khỉ xổng chuồng, gồng muốn đứt cơ chuột.

Đã vậy còn thêm mấy dải lụa tua rua trên áo mình như thể đang phát sáng ra chữ "tao ở đây nè."

Cuối cùng Ashley cũng bò được về tới phòng Mitamun.

Chưa kịp để công chúa thở ra, Ashley đã chốt hạ một loạt: cầu cứu, năn nỉ, đặt điều, bịa chuyện.

Cô bảo công chúa cứ nói là mình có tới đây trước khi Arzu đến, nhưng do trời đẹp nên tự dưng thèm... hái hoa.

Còn khi Arzu tới thì công chúa lại quên mất Ashley đã đến.

Nghe xong Mitamun trợn mắt ba giây, nhưng cuối cùng vẫn thở dài đồng ý.

Còn lôi ra cái khăn cho Ashley quấn cổ ém nhẹm chiến tích do gái đẹp ban tặng.

Thành ra khi Izmir quay lại phòng em gái sau một vòng đại náo hoàng cung, chỉ thấy Ashley đang ngồi thảnh thơi trò chuyện với Mitamun.

Còn Mitamun chỉ nhún vai phàn nàn dạo này đầu óc nhớ trước quên sau.

Izmir, vốn đã quen với kiểu lập dị của em gái, đành nuốt nghi ngờ vô bụng.

Tin.

Ashley thoát.

Giờ chỉ còn lựa cái váy cổ cao tới tai để né ánh mắt của Izmir là xong.

___

Cùng thời điểm đó, bên hậu cung vương tử - phòng Moliyana.

Trời tối, ánh đèn leo lét quét qua một mớ tàn tích từ cơn điên được bày la liệt khắp phòng.

Trên sàn, bốn thị nữ đang lom khom dọn đống hậu quả của chủ nhân.

Có vẻ do mải lo dọn cho sạch bên ngoài, mà quên mất thứ cần rửa kỹ nhất là... cái miệng.

Thị nữ 1:
"Ê, nghe gì chưa? Sáng nay điện hạ cho lính đi lục tung hoàng cung kiếm người đấy."

Thị nữ 2:
"Tưởng biến gì lớn, hoá ra chỉ là tìm 'người trong lòng' của ngài ấy. Gớm, mới rời mắt một chút mà đã náo loạn cả cung."

Thị nữ 3:
"Ừ, nghe bảo là hiểu lầm. Cô ta tới chỗ công chúa, mà công chúa nhớ nhầm chưa tới. Thế là um xùm hết lên."

Thị nữ 4:
"Khéo ghê. Cả công chúa cũng dính vào à? Mặt mũi cô đó chắc phải lạ lắm thì mới khiến hai anh em hoàng tộc để tâm đến vậy."

Thị nữ 2:
"Tao có thấy sơ sơ một lần lúc cô ta đi ngang cung công chúa rồi. Gương mặt chẳng giống ai ở đây, mà cũng đẹp."

Thị nữ 1:
"Công nhận... tao mà có cái mặt như vậy, tao cũng chẳng cần tài cán gì hết. Chỉ cần đứng im thở thôi cũng có người đổ. Nhưng khổ cái... ngồi trên lưng ngựa hoài thì cũng phải té. Cái loại đẹp lạ, khác biệt thì sớm muộn gì cũng thành trò đùa cho thiên hạ đàm tiếu."

Thị nữ 3:
"Ờ, thì cho là cũng đẹp đi. Nhưng mà tao nói nghe nè... ai đẹp kiểu đó mà không từng nằm lên giường người ta ít nhất một lần."

Thị nữ 4:
"Cái tạng người đó hả? Đi đứng thôi đã thấy cái lưng như muốn tìm chỗ ngả. Cỡ đấy mà bảo chưa nằm lên giường ai, tao đem chổi ra liếm."

Thị nữ 2:
"Tao nói thiệt... nếu chỉ để ấm giường, thì ai chẳng làm được? Cần quái gì phải sủng đến mức cho phép cô ta đi lại tự do giữa hai cung? Rồi giờ mất tích thì nháo nhào như mẹ mất con."

Thị nữ 3:
"Chả mất đâu mày ơi. Tao dám cá... chỉ là cố tình núp vào chỗ nào đó kiếm thêm trò để điện hạ phải phát điên vì lo. Mấy kiểu đàn bà biết tận dụng sự mất tích để được yêu thương, tao gặp quá nhiều."

Thị nữ 2:
"Nghe đồn bảo từng trị thương này nọ nữa kìa. Nhưng tao nghĩ mấy cái đó chỉ là phụ. Chính là giỏi khoản khác, nên mới giữ được cái ngôi 'trong lòng điện hạ' ấy chớ."

Thị nữ 1:
"Chắc chơi bùa ngải rồi chứ gì? Chứ ai đời chưa kịp có danh phận đã làm đàn ông mê đến mức phát điên vì mất dấu. Tao dám cá chả phải kiểu yêu đương bình thường nữa đâu."

Thị nữ 4:
"Cần gì bùa? Thân thì chả thiếu chỗ nào, mà mặt mũi lúc nào cũng trưng cái vẻ như đang chịu đựng cả thiên hạ. Vậy chứ nằm lên giường là biết ngay ai cắn ai."

Thị nữ 2:
"Lại chả đúng. Cái ngữ như vậy mà chưa ai dạy cho vài đường à? Nằm dưới thân bao nhiêu kẻ rồi mới lết tới đây thì có."

Thị nữ 3:
"Chính xác. Không họ, không tộc, thân phận mù mờ, lại lọt được vào mắt điện hạ? Tao nói thật... đi đường chính không được thì chắc bám bằng đường dưới."

Thị nữ 4:
"Chứ gì nữa, loại như cô ta... nếu không nằm sấp mà leo lên được từng ấy đặc quyền thì tao xin cạo đầu. Mới đặt chân vô cung chưa ráo mùi người ngoài mà đã có lính riêng, tự do chọn món, ra vô cung công chúa như sân nhà. Ai cho? Ai dám?"

Thị nữ 1:
"Đấy... nhớ vụ con hổ lần trước không?
Điện hạ thân chinh, hộ tống, còn rút luôn người thân cận nhất để bảo vệ riêng cô ả. Chả hiểu sao một kẻ không chức không tước lại có được vinh hạnh đó?"

Thị nữ 2:
"Ha, ba đêm bốn ngày bên cạnh một gã lực lưỡng chưa có vợ. Không danh không phận kè kè thế thì trừ khi cả hai bị hoạn, còn không nhắm mắt cũng biết chuyện gì đã xảy ra cả rồi."

Thị nữ 3:
"Mà nghe đồn thân tín đó... cũng đẹp trai phết. Trầm tính, kiểu ngậm miệng chết chứ không hé. Gặp cái dạng mặt ngây thơ thân hình gợi mở như cô ta... tao mà là đàn ông cũng chẳng cầm lòng nổi, chứ nói gì tụi kia."

Thị nữ 4:
"Biết gì không? Mấy người như vậy, một khi đã lên giường thì đừng hòng bước xuống không để lại mùi."

Thị nữ 1:
"Thế mà hồi mới thấy, tao còn tưởng dạng thanh cao lắm cơ. Ai ngờ... người ta bảo vô phòng rồi là thành hỏa lò, đụng vào là bốc khói từ gối lên trán cũng chẳng sai."

Thị nữ 2:
"Còn cần nói à? Nếu không biết lật chiếu như thần, thì điện hạ có đổi cả lịch triều để canh giờ gặp không?"

Thị nữ 4:
"Chắc dáng thì như thánh nữ, nhưng bên trong thì cỡ kỹ nữ được phong thần. Biết đâu đó là lý do mà điện hạ mê. Chứ gái đẹp trong cung thiếu gì."

Thị nữ 3:
"Bởi thế mới thấy tội tiểu thư Moliyana nhà ta... sinh ra làm phượng hoàng, mà thua con chồn biết xòe đuôi đúng lúc. Chỉ vì không biết lấy thân đổi chỗ, giờ ngồi đếm từng ngày bị thế chỗ bên cạnh điện hạ."

Câu vừa dứt, bốn cái đầu đồng loạt xoay về phía Moliyana đang nằm im thin thít.

Một đứa nghẹn cười đến đỏ mặt, rồi không chịu nỗi nữa, phì ra một tiếng như lợn bị bóp mũi.

"Ha ha..."

"Ha ha ha... ha ha..."

Thế là đủ để cả đám vỡ trận, thi nhau cười phá lên như cơn động kinh.

"Ha ha... đúng thật, thế mới bảo đời lắm lúc tréo ngoe mà..."

"Cũng tội. Có tất cả mà thiếu đúng cái người ta cần nhất. Người ta không cần quyền hay sắc, chỉ cần biết nằm đúng lúc là sống lên hàng tiên."

"Tụi bây im coi, cười lát nó bật dậy cào cho rách mặt chứ đùa."

"Thôi thôi thôi, dựng xác lên giùm cái. Ở đây riết hơi điên nó ám vô óc bây giờ."

"Ừ lẹ đi..."

Đỡ Moliyana về giường xong, đám thị nữ rút khỏi phòng mà không dám ngẩng đầu.

Cánh cửa khép lại sau lưng họ.

Khi tiếng dép lẹp xẹp chìm hẳn vào hành lang, chỉ còn lại mấy vết cào trên sàn gấm - lởm chởm, nham nhở như thứ dơ bẩn chưa kịp tan.

Bên trong Moliyana vẫn nằm đó, mắt mở thao láo nhìn trần.

Tôi thật sự thắc mắc đấy... nếu cô biết được bản thân trong miệng thiên hạ thế này, cô có còn giữ nguyên tắc 'không đánh phụ nữ' nữa không, Ashley?

___

Góc chuồng ngựa cũ nằm ở hướng Nam hoàng cung, không còn tiếng vó dậm, chỉ có cái mùi rêu ẩm, mục và bụi thời gian chen vào nhau.

Mái ngói tróc vảy, mạng nhện lòng thòng chằng chịt đan qua từng thanh gỗ mục.

Chỗ đó, ai cũng biết là không ai lui tới. Càng không phải giờ này.

Vậy mà thị nữ nọ - một trong bốn đứa vừa cười hố hố trong phòng Moliyana, thay vì về khu người hầu như thường lệ, lại lén lút men theo hành lang vắng.

Cô bước tới chỗ hẹn, nơi có một người khác đang đứng đợi từ trước.

Áo choàng đen trùm kín từ đầu tới chân, chẳng lộ mặt.

Nhưng khi cất giọng, âm sắc mềm mại nghe ra là đàn bà:

"Vẫn ổn chứ?"

Giọng không rõ là lạnh hay chỉ kiệm lời.

Thị nữ kia liếc quanh lần nữa mới dám trả lời:

"Vẫn vậy. Chỉ có hơn chứ không giảm."

Kẻ trùm áo không đáp, chỉ chìa tay ra khỏi lớp vải dày.

Cô thị nữ kia móc từ trong ngực áo ra một túi vải nhỏ, cột kỹ bằng chỉ đó, ném qua:

"Cẩn thận. Nếu để bị phát hiện thì người đó sẽ không để yên đâu."

Người kia nhận lấy, không mở túi, chỉ đưa lên mũi ngửi như đã thuộc lòng mùi đó từ lâu.

"Yên tâm. Thứ đó ưng mùi này lắm, đốt liên tục mỗi ngày kia mà. Coi như tự nguyện mà dính bẫy đi."

Không ai nói thêm lời nào.

Cả hai rời đi hai hướng, như chưa từng có cuộc gặp mặt nào tại đây.

___

Hai ngày sau.

Căn phòng trưa nắng, tiếng ve bên ngoài râm ran là dấu hiệu của một mùa hè cổ đại sắp đến.

Ashley thở dài, ngồi bó gối trên giường, rảnh rỗi quá chẳng biết làm gì.

Mặt trời vẽ nguyên cái bóng chỏi lửa trên tường mà cô chẳng thèm tránh.

"Arzu, em lấy giùm ta cái gương đi."

Cô nói, mắt vẫn không dứt khỏi khung trời trắng loá ngoài kia.

Arzu đang cắm cúi gấp mớ đồ vừa giặt, nghe xong lật đật chạy lại, rút cái gương đồng bé xíu có cán cầm trong giỏ.

Trước khi đưa còn tranh thủ chùi vào tay áo cho sạch, đưa lên ngang tầm mắt cho Ashley.

Cô kéo cổ áo xuống, mắt trượt dọc theo mảng da cổ.

Trong gương, phần da từng bị Moliyana "lưu niệm" đã bớt tím, vết răng mờ đi gần hết.

Còn sót lại vài chỗ thâm xám li ti như bị kiến lửa đi dạo vài vòng.

Arzu thấy vậy mới lí nhí:

"Em thấy sắp mờ hết rồi đó ạ... nhìn kỹ lắm mới thấy."

Ashley chỉ ầm ừ:

"Phiền em đem cất giúp ta nha..."

Gương vừa khuất khỏi tầm mắt là Ashley nằm phịch ra giường.

Tay vắt ngang trán, lẩm bẩm trong cổ họng:

"Tháng 5 rồi, còn phải mặc đồ kín cổ vầy chắc tao bốc hoả thật..."

Thật tình, Hittite mà cũng có mùa hè chói loá "xin chào hỏa diệm sơn" thì không biết là đất trời đang thử lòng ai.

Vừa nóng, vừa ngộp, vừa thở ra cái mùi "nghi vấn" suốt ngày.

Cô định bụng rà lại hết mớ dữ liệu về Moliyana để tính đường xem... nhưng coi bộ nó không hợp logic.

Chưa nghĩ được ý nào ra hồn, thì cái mặt Moliyana lù lù hiện lên như quảng cáo, mà cô lại không muốn skip.

Đỡ làm sao nổi gương mặt đẹp tới mức nghĩ lại thấy mấy hành động đó còn... dễ tha thứ chán.

Tự dưng thấy cổ hơi... ngứa.

Rón rén đưa tay lên, day nhẹ cái chỗ được gái đẹp "ban phước."

Giờ chỉ thấy rợn chứ không ghét, thậm chí... có hơi thích.

Một đứa giả điên lao vào cắn người là chuyện đủ cho cả đám ngự y viết báo cáo tầm quốc gia rồi.

Chỉ khổ nỗi, cái đứa bị cắn lại ngồi trơ ra cảm thấy... khoái.

Ối dồi ôi! Coi bộ tao sắp...

Ashley lật người nằm úp mặt vào gối để Arzu khỏi thấy mình đang cười.

Chết thật.

Tệ hơi nữa, giờ có bị cắn thêm vết thứ hai thì chưa chắc cô đã né.

Cái đang quan ngại nhất không phải là đã bị Moliyana nhắm, chỉ là Ashley bắt đầu thấy... ổn với chuyện đó.

Thôi đ*... tỉnh mộng nhanh!

Cô phải tự thừa nhận: đúng là có cái gì đó sai sai trong bộ mã con người của mình.

Chắc máu M trộn sẵn từ trong gene, lại vô tình hấp thụ thêm đam mê mỹ nữ dạng khó cứu.

Nên giờ não không thẳng nổi hai phân, cứ ngoặt một cái là đâm vô ổ nguy hiểm.

Vò mặt mình vài cái rồi ngồi nghiêm chỉnh lại.

Tập trung.

Ashley chưa tới mức chết chìm trong hormone.

Cô vẫn đủ tỉnh táo để ráp lại tất cả những gì nghe được từ công chúa, những gì từ chính miệng Moliyana thốt ra:

"Nếu tôi không giả điên thì... giờ chắc đã không còn đứng đây để nói chuyện với cô."

Từng đó thông tin là quá đủ để cô dựng nên một bức tranh đậm mùi sinh tồn:

Gia tộc Tulu - từ ông nội tới người cha quân sư, đều là loại ngồi lên được cả xương máu thiên hạ.

Máu họ chảy trong người không phải máu đỏ, là máu mưu tính.

Càng đậm càng lấn, càng lấn càng gạt bỏ sạch sẽ những thứ có mạch đập.

Và trong cái dòng họ mà lòng tin có giá trị thấp hơn một bữa rượu, thì Moliyana - đứa con ngoài giá thú còn lại của Tushratta chọn cách giả điên.

Đồng nghĩa là dù mang thân phận cháu gái của một trong ba dòng họ từng quyền lực nhất Hittite...

Nhưng phải sống trong vỏ bọc tâm thần.

Vậy thì thứ Moliyana trốn không phải ánh mắt thiên hạ—

Mà là cái chết.

Ashley gãi đầu:

"Nếu cô ấy chịu bắt tay với mình thì cũng đâu có tệ..."

Cô bắt đầu lật tung sổ tay chiến lược trong não:

Giả sử Moliyana chán cảnh bị cha cầm dây như con rối, mà lại đủ khôn để muốn thoát.

Thì chuyện hợp tác với một đứa như Ashley, tuy thân phận chẳng ra gì, nhưng giỏi chơi dơ và liều mạng lại thành một ván cược khá chắc.

Moliyana giúp cô thoát khỏi Izmir.

Đổi lại, Ashley mở đường để Moliyana dính luôn cái bóng quyền lực đó vào người.

Dù có là "phi giả điên" cũng tự dưng có ô bảo kê chống lưng, đố cha nào dám ra tay.

Đôi bên cùng có lợi.

Một vé rời khỏi trại tâm thần không cần chém ai. Một vé tiễn khỏi chuồng cọp mang tên vương tử Izmir.

Nghĩ thôi đã thấy thơm.

Tự dưng trong đầu nổ ra một ý nguy hiểm:

Hay là... rủ bỏ trốn chung luôn cho lẹ?

Ý nghĩ lóe lên thôi mà tim đã đập rộn.

Nghĩ tới cảnh hai đứa dắt nhau đi trốn, dựng lều cạnh suối, sống đời trồng rau nuôi gà - Ashley thấy còn dễ nuốt hơn chuyện bị tên Izmir bảo kê.

Ừ, nghèo cũng được. Ở rừng cũng được. Ăn chay hay tu luôn cũng gật.

Miễn là... sáng mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt của Moliyana thì không còn gì tiếc nuối.

Đẹp cỡ đó, đẹp tới mức làm người ta muốn cải tà quy chính luôn chớ đùa.

Nhưng rồi...

Lông mày cô bắt đầu tổ chức hội nghị song phương - dính nhau không rời:

"Nhỡ đâu Moliyana thật sự chinh phục được trái tim Izmir thì sao?"

Không.

Không phải tiếc Izmir. Trời đánh cũng không tiếc hắn.

Chỉ là... tiếc Moliyana.

Tiếc dữ lắm.

Tiếc một mỹ nhân có thể khiến cô một dạ hai vâng.

Tiếc cái kiểu vừa điên vừa thông minh, vừa yếu đuối mà lại gồng gánh cả sinh mệnh bằng một vở diễn máu lạnh.

Tiếc vì người như vậy... lại không phải của mình.

Cái gu của cô, từ trước đến giờ dù có thay đổi nhưng không đáng kể:

Chưa chắc đã thật sự thích đàn ông.
Nhưng lúc nào cũng say phụ nữ của họ.

...

Bên ngoài có tiếng gõ cửa "cộc cộc" rất nhẹ, Arzu vội bước ra mở.

Một thị nữ đứng đó, hai tay bưng mâm đồng. Bánh và trà đặt ngay ngắn như một lời chào, còn người thì cúi đầu nói nhỏ:

"Tiểu thư dùng tí trà bánh cho dễ chịu đi ạ."

Ashley chưa kịp nói gì, Arzu đã chạy lại kéo nhẹ tay áo cô, ghé sát:

"Tiểu thư, chị ấy đó... Rime đó, cái người em nói hôm bữa. Rành lắm, hương liệu xông phòng là chị ấy làm đó."

Ashley gật đầu, đứng dậy đi rửa tay qua loa rồi ra bàn ngồi.

Chỉ tay vào hai cái ghế:

"Cả hai ngồi xuống luôn đi."

Rime hơi bất ngờ. Nhưng rồi cũng kéo ghế ngồi, giữ tay thật ngoan trên đùi. Arzu thì quen rồi, lật đật rót trà như mọi khi.

Ashley ngồi xuống, thoải mái dựa lưng vào ghế, chân nọ gác chân kia.

"Ra là cô. Tôi thích mùi xông phòng thời gian qua lắm. Không có ngọt sặc, nó dịu khó diễn tả."

Rime cúi đầu, đáp nhỏ xíu:

"Tiểu thư thích thì may quá."

Ashley liếc nhìn người đối diện.

Gương mặt không quá nổi bật, nhưng có một kiểu điềm tĩnh rất khó dạy.

Loại điềm tĩnh mà nếu không để ý, sẽ nhầm với cam chịu.

Giờ cô mới nhớ ra, Rime đã thay vào từ gần hai tuần trước.

Vậy mà cô chẳng nhớ mặt người ta.

Ngoài Arzu ra, phần còn lại cô chẳng bận tâm đến ai.

Chả phải do khinh thường, chỉ là... tâm trí cô quá bận để lọc gương mặt từng người qua lại trong ngày.

Nhưng nghĩ lại thì kỳ.

Người ta là người chăm mình, dọn phòng, pha trà, chuẩn bị hương liệu...

Ít ra, cũng là một phần trong cái ổ chuột vàng mà cô đang tạm nấp.

Nếu là ở hiện đại, hành động của cô đúng dạng khách quen đi ăn mà chẳng bảo giờ thèm nhìn mặt phục vụ.

Vô duyên một cách tự nhiên.

Thấy không khí có phần lỏng lẻo, Ashley đành mở màn.

Một phần để gỡ sự vô duyên chính chủ, phần còn lại là cô bắt đầu thấy tò mò.

"Arzu đã nói tên cô cho tôi biết. Tôi hỏi tuổi được chứ?"

"Dạ thần... 22 ạ."

Ashley bất ngờ:

"Ồ, vậy là bằng tôi?"

Rime gật nhẹ, nhưng mặt vẫn cúi, vai rút lại về sau.

"Tôi có thể hỏi sao cô biết về mấy thứ hương liệu được không?"

Lần này, Rime ngẩng lên nhìn thẳng. Không trốn mắt nữa.

Mắt cô ta bình tĩnh đến mức Ashley thấy có gì đó không khớp với cái dáng thị nữ:

"Thần bị bán vào cung lúc 10 tuổi. Ban đầu làm ở hầm chứa gạo, sau được chuyển về phòng thuốc. Thần quen được một người hay lui tới đó. Tuy không phải ngự y nhưng ông ta biết nhiều lắm. Dạy thần cách ngửi, phân biệt vị nóng, vị lạnh, mùi làm người ta dịu đi..."

Ashley không phản ứng gì rõ rệt, nhưng tay cô đã dừng khuấy trà.

"Vậy giờ người đó còn ở trong cung không?"

Rime lắc đầu:

"Dạ không, rời cung rồi ạ. Mấy năm nay thần không còn gặp lại. Thần chỉ nghe nói... được ai đó trong nội cung đưa lệnh cho ra, nhưng không ai biết lý do."

Ashley không nói gì nữa. Cô nhấp trà, mắt dán vào người đối diện.

Rime nói xong thì im lặng cúi đầu, nhưng lưng lại thẳng một cách khó đoán.

Không có gì nguy hiểm ở đó. Nhưng cũng chẳng hề mang vẻ ngây ngô như Arzu.

Rime đáp từng câu một, đi thẳng vào từng ý mà không cần lắp lửng.

Ashley lắc nhẹ tách trà trong tay, hương trà còn thơm nhưng không còn nóng.

"À... ra là vậy. Chắc cô may mắn lắm ha. Không phải ai cũng có duyên học được nghề quý như vậy trong cung. Mà người đó là người của ai? Ý tôi là... được phân về khu nào?"

Rime cũng chẳng chần chừ:

"Dạ, người đó không cố định ở đâu. Có khi ở chỗ vương phi, có khi lại xuất hiện ở nơi của đại tư tế, lúc thì thấy ở khu luyện dược... Thần cũng không hiểu sao người đó đi nhiều thế."

Ashley chỉ "à" một tiếng ngắn.

Cô quay sang bảo Arzu rót thêm trà cho cả ba.

Khi Arzu lom khom rót nước, cô liếc Rime lần nữa.

Ánh mắt vẫn dịu thôi, nhưng bản năng tự co lại một chút.

"Thế... người đó dạy cô trong bao lâu?"

"Dạ... cũng khoảng gần ba năm. Người đó kiên nhẫn lắm, thần học chậm mà người đó chưa từng nặng lời."

"Gần ba năm, vậy chắc người đó quý cô lắm đấy."

"Dạ... thần cũng không biết nữa. Chắc tại thần may mắn thôi ạ."

Nghe thì lễ phép đấy, nhưng cô thấy rõ ba chữ "thần may mắn" đó rít qua kẽ răng khá nhanh, hơi gồng, hơi cứng.

Rime cúi đầu thấp hơn một chút như để che đi nét mặt.

Ashley vẫn với tông giọng lịch sự:

"Dạy lâu như vậy chắc hẳn cô cũng biết tên người đó đúng chứ?"

"Dạ... thần chỉ biết mọi người trong cung gọi là ông Sael. Nên thần gọi theo thôi ạ."

"Ra là vậy."

Arzu chẳng để tâm, chỉ đang hí hoáy chia bánh vào đĩa nhỏ cho từng người, đợi họ nói chuyện xong là có cái ăn.

Nhưng Ashley thì khác.

Cô không chắc mình vừa đào được gì, nhưng trực giác cô nói rõ:

Có gì đó không ổn.

Người không phải ngự y mà lại đi được khắp các khu trọng yếu như thế?

Rồi đột nhiên... được rời cung?

Và vì sao lại chọn dạy từng ấy kiến thức cho một thị nữ?

Trừ phi... thị nữ đó không chỉ là thị nữ. Hoặc đây là mệnh lệnh - truyền thụ bắt buộc.

Dù ở vế nào, cũng chẳng còn là 'ngẫu nhiên' nữa.

Ashley không biết Rime nguy hiểm tới đâu.

Chỉ biết nếu mai mốt có chuyện gì nổ ra trong cung, thì người ngồi trước mặt cô đây chắc chắn sẽ không nằm ngoài vùng nghi ngờ.

___

Căn phòng phía Bắc hoàng cung - nơi ở của Tushratta, quân sư tối cẩn.

Đêm đã đi quá nửa, trăng lạc sang bên kia nóc điện, vậy mà ánh nến trong phòng ông vẫn còn sáng.

Căn phòng ngửi chẳng ra mùi người, chỉ toàn mùi đất sét đã khô, rượu chưng nặng đến xót mũi... và thứ gì đó ngấm lâu đến độ trở thành một phần trong không khí:

Quyền lực cũ.

Tushratta ngồi đó. Áo ngoài đã cởi, chéo khăn tuột một nửa khỏi vai.

Không có gì trong căn phòng ấy là xa xỉ, nhưng mọi thứ trong đó đều được đặt đúng chỗ... kể cả ly rượu đang cạn dần trong tay ông.

Ánh mắt không đặt vào gì cụ thể, nhưng lại nhìn rất rõ những gì sắp tới.

"Cô gái đó..."

Ashley.

Một cái tên lạc quẻ.

Không một gạch nối nào với bất kỳ dòng tộc nào trong nội cung.

Nhưng lại khiến một vương tử rời bỏ triều sự, xới tung hoàng cung chỉ vì mất bóng một buổi.

Tin đồn bay về tai đã làm ông bật cười.

Nhưng tiếng cười đó gãy ngang khi tin đính chính xuất hiện chưa đầy một canh sau:

"Chỉ là hiểu nhầm..."

Họ nói vậy.

Với kẻ khác thì là vậy.
Với Tushratta, đó không bao giờ là "chỉ."

"Công chúa nhớ nhầm"?

Đừng đùa.

Cái đầu của Mitamun từng khiến cả đám quan thầy rối loạn chỉ vì nói lệch một chữ.

Càng không có chuyện một nữ nhân vô danh lại đứng giữa hai tâm điểm hoàng tộc, mà không có dây rút từ dưới lên.

Vô lý thế mà cũng có người tin à?

Từ cái ngày Izmir đi Ai Cập trở về mang theo một cô gái lạ mặt, ông đã hơi ngứa gáy.

Nhưng sau khi cho người điều tra khắp, vẫn không moi được gì ngoài một điều duy nhất:

Ashley không có bệ đỡ dòng máu nào cả.

Không thân tộc từ bất cứ thành bang lớn nào đủ sức ép ông phải giả vờ nể mặt.

Nghe thì nhẹ lòng.

Chỉ là tạm thời biết nó chưa nằm trong số những thứ ông từng để vuột khỏi tay.

Cẩn thận với ông chưa bao giờ là thừa.

Quyền lực không tha cho ai cười quá sớm.

Vốn dĩ, dù Izmir có đem hay không đem một đứa con gái nào về sau chuyến đi Ai Cập, ông cũng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho con gái mình.

Vụ hoàng tử bù nhìn lên ngôi?

Cái giá rất đắt chỉ đổi lấy một câu "xin bệ hạ ban hôn cho con gái thần."

Và ông đã được toại nguyện:

Moliyana - con gái ông, danh ngôn chính thuận trở thành tân phi của vương tử Izmir.

Cờ đã vào tay.

Tushratta đáng lẽ đã có thể ung dung ngồi xuống nhấp rượu tận hưởng bàn cờ mình dựng.

Nhưng rồi... vụ con hổ nổ ra.

Lúc nghe tin Izmir tự mình dẫn đội hộ tống ra ngoài cung, ông lập tức gài người theo.

Không phải để canh địch, mà để canh thứ không nằm trong sổ gia phả.

Nhờ vậy, ông biết được mọi lời Izmir tâu với quốc vương đều là giả.

Sự thật Ashley mới là kẻ xử lý từ đầu đến cuối.

Không ai khác, không binh lính, không tướng tá.

Chỉ có cô gái đó - tay không, đầu lạnh và biết nhường công trạng lại cho vương tử để giữ mình ngoài tầm mắt hoàng gia.

"Thông minh đấy."

Tới đây, cái tên Ashley bắt đầu có vị.

Không còn là một thân xác đẹp mắt đi kèm sự mờ nhạt.

Mà là một cái đầu đủ bản lĩnh biết khi nào nên xuất hiện và... khi nào nên biến mất.

"Núp sau lưng hắn để tránh tai mắt hoàng thất? Được. Nếu cô muốn giấu, ta cũng không nỡ vạch."

Từ đó trở đi, ông không nhắc gì với quốc vương. Không hé nửa lời về sự thật.

Chỉ là...

Ông nghĩ mình còn thời gian. Nhưng giờ, có vẻ phải ra tay sớm hơn.

Vì Izmir không hề có ý định đưa Ashley vào hậu cung.

Cả cung xì xầm là vì cô ta thấp kém.

Riêng Tushratta biết: đó không phải lui, mà là giấu.

Một người đàn ông không ép một người phụ nữ vào hậu cung, là vì hắn muốn đưa cô ta đứng cao hơn tất cả những người từng nằm trong đó.

Vị trí vương phi.

Và nếu tham vọng đủ lớn?

Tawananna - ngôi nữ đế chính danh của Hittite, vị trí mẫu nghi thiên hạ.

Và đó chính là điều ông tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Moliyana, con gái ông - đã là tân phi.

Đã ngồi cạnh Izmir với danh phận được ban.

Nhưng danh phận có thể ban, thì cũng có thể tước.

Con gái ông điên?

Chẳng sao cả.

Thậm chí càng điên càng dễ giữ chặt. Một con búp bê biết nghe lời vẫn tốt hơn trăm kẻ có đầu óc tự suy.

Miễn là nó ngồi được vào ghế đó.

Trước mắt sẽ là vương phi.

Tương lai là ghế vương hậu.

Và để đến được đó, ông phải dọn đường. Bất kể phải dọn thứ gì.

Ông gập tay áo lại, đứng dậy đẩy cửa sổ cho gió đêm lùa qua mặt.

"Muốn ở bên Izmir, được. Nhưng đừng để ta thấy ngươi chạm tới cái ngạch cửa mà con ta còn chưa bước qua."

Tushratta không cần lý tưởng.

Thứ ông theo đuổi cả đời, từ đầu đến cuối chỉ là lợi ích.

Từng chính tay đào mồ cả họ tộc mình lên, để đổi lấy cái gật đầu của quốc vương đời sau.

Vậy thì gạt phăng một cô gái lạ mặt, để rải đường cho con gái ngồi lên ghế vương phi...

Chỉ là chuyện tiện tay.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com