TruyenHHH.com

Diem Mu Cua Thoi Gian Dong Nhan

Ashley không ngờ tên đó lại xuất hiện nhanh đến vậy.

Chưa đầy một tuần, thậm chí còn chưa trọn ngày thứ năm, Izmir đã có mặt ngay trong phòng cô.

Nhưng cô không hề hay biết.

Lúc đó, cô đang ở ngoài ban công. Gió từ sông Halys thổi ngược lên, cuốn bay rối tung đuôi tóc cột hờ sau đầu. Vạt váy bị gió vờn qua vờn lại từng đợt, trông chẳng khác gì con chim lông bù xù đang quạt quạc giữa gió lộng.

Nhưng cô vẫn đứng yên, hai tay bám chắc vào lan can, đầu hơi cúi xuống, trán nhăn lại theo bản năng, đo đếm khoảng cách giữa nơi cô đứng với mặt nước sâu hun hút bên dưới.

Nếu nhảy xuống từ đây... có chết ngay lập tức không?

Cô cân nhắc.

Độ cao này không tới mức như các toà nhà chọc trời, nhưng cũng đủ để khiến người ta nhẩm tính độ gãy của từng đốt xương nếu chẳng may hụt chân. Dòng sông bên dưới rộng lắm, nhìn thoáng qua thì tưởng như có đường sống, nhưng hai bên bờ đá lởm chởm chỉ cần nghiêng người sai một nhịp là khỏi lo chuyện về già.

Nếu chỉ đơn thuần rơi tự do thì chắc chắn không còn chuyện gì để nghĩ. Nhưng nếu... có cách lần xuống từ từ, có chuẩn bị sẵn dây thừng, có móc cố định cẩn thận thì biết đâu chừng vẫn giữ mạng. Cây cối hai bên bờ không rậm rạp, dây leo thì yếu xìu như người ốm mới dậy. Tính ra muốn đu xuống an toàn chắc cần phải chục sải dây. Mà nếu giữa đường tuột tay, xui xui rớt ngay chỗ mỏm đá kia thì khỏi bàn.

Hmm... căng rồi đây.

"Tiểu thư! Xin người vào đi! Nguy hiểm lắm."

Tiếng thị nữ vang lên, giọng run như sắp ngất đến nơi, bước chân dậm tại chỗ từ nãy giờ. Người kia thì sốt ruột đến mức đi qua đi lại không yên. Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này mà tim thắt lại từng hồi.

Một người tay chân quýnh quáng đưa tay định kéo cô lại, nhưng Ashley chỉ phẩy tay một cái, còn không thèm quay lại nhìn:

"Yên nào. Tôi có nhảy đâu."

Cô vẫn còn đang suy xét, mà những cơn gió cứ tạt ngang, khiến tai cô ù đi, đầu óc lùng bùng. Chính vì thế, cũng chẳng nhận ra một người khác đã bước vào phòng từ lúc nào.

Izmir đứng ngay đó, gương mặt cứng đờ.

Từ góc nhìn của hắn, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là bóng dáng một người con gái chênh vênh ngoài lan can, chỉ còn một chân trụ trên sàn, chân kia thì kiễng hờ để giữ thăng bằng.

Tư thế ấy không thể nào gọi là ngắm cảnh được vì... nhìn kiểu gì cũng thấy nguy hiểm. Một cơn gió mạnh thổi bất ngờ là đủ tiễn cô đi luôn mà khỏi cần suy nghĩ.

Còn hai thị nữ, họ đã cuống cuồng từ nãy giờ, nhưng lúc thấy hắn, cả hai lập tức quỳ xuống với gương mặt tái xanh như tàu lá. Izmir phất tay, ý bảo đừng làm ồn, cũng đừng bước tới mà lui ra đi.

Hắn không muốn thêm tiếng động nào làm Ashley giật mình mà lộn cổ xuống sông.

Izmir di chuyển rất khẽ, mỗi bước chân đều mang theo một sự thận trọng như đang tiếp cận một người cá - sinh vật chỉ cần tiếng động của con người là phóng thẳng xuống biển.

Hắn không lên tiếng, chỉ đứng phía sau canh chừng. Thậm chí còn chẳng dám thở mạnh.

Phải mất mấy chục giây sau, Ashley mới thu người lại, chân cũng rút về, đứng thẳng lên. Đầu óc vẫn còn vẽ vời mấy giả thuyết dở hơi về dây thừng, góc rơi và xác suất sống còn... nên cô đâu hay biết đằng sau đã có người mới đang âm thầm đứng đó từ lâu.

Chính khoảnh khắc đó, Izmir không một giây do dự túm chặt khuỷu tay cô rồi giật ngược vào trong.

Ơ...

Cú giật bất ngờ đến mức cô chẳng kịp phản kháng. Cơ thể bị lôi thốc xoay ngược về phía sau, chân còn chưa đứng lại thẳng thớm thì đã mất đà hoàn toàn. Mà đứng chồm ngoài lan can nãy giờ, máu cũng dồn hết lên não làm đầu óc quay mòng mòng.

Rầm!

Cả người cô đập thẳng xuống nền nhà. Va chạm xảy ra quá nhanh - phần trước tiếp đất đầu tiên.

Một cơn đau tê tái phóng thẳng từ ngực lan ra khắp toàn thân. Cảm giác như ai đó lấy gót giày giẫm mạnh lên xương ức, khiến cô nghẹn thở trong tích tắc. Không khí trong phổi bị đánh bay sạch bách, để lại một khoảng trống nhức nhối tới mức tim gan cũng muốn teo lại.

Cằm và mặt cũng lãnh không ít, may mà cô kịp gồng cổ chứ không thì giờ này răng văng ra mấy cái cũng nên. Nhưng cơn đau ở ngực mới đánh úp cô thực sự - nhói rát đến nỗi mọi giác quan đều mờ tịt, nó lan từ ngực xuống bụng dưới rồi toả ngược ra sau lưng có trình tự rõ ràng.

Miệng chưa kịp mở chứ trong đầu đã vội chửi:

Mẹ nó... đứa nào chơi gì kì vậy?

Izmir cũng hoảng hốt. Hắn không ngờ mình mạnh tay đến mức đó.

Khi hắn đưa tay ra định đỡ cô dậy, Ashley lập tức gạt mạnh rất dứt khoát. Cô không cần sự giúp đỡ từ thủ phạm, càng không muốn thể hiện chút yếu đuối nào.

Tay còn lại vội vã siết lấy phần ngực, giống như muốn ép sự nhói rát xuống hết mức. Cơn đau từ cú ngã không hề nhẹ - đặc biệt là khi vùng ngực tiếp đất đầu tiên, hứng trọn mọi lực đập xuống làm mặt cô hơi tái đi. Nhưng nhận ra hắn vẫn đang đứng trơ mắt nhìn, cô lập tức buông tay xuống cố gồng lên như không có chuyện gì.

Hắn ngập ngừng vài giây rồi lên tiếng, nghe ra được cái chân thành hiếm hoi lọt qua lớp kiêu ngạo thường ngày:

"... Ta xin lỗi."

Hắn chìa tay ra lần nữa. Nhưng không phải vì thương hại, chỉ là một cách để bù đắp cho sự vô ý.

Ashley chẳng thèm nhìn, lờ đi. Cô gập người lại, lấy thế từ bắp chân để đứng dậy, dáng đi thẳng lưng, từng bước không hề hấp tấp, làm như đang đi qua một người xa lạ chứ không phải kẻ làm cô đau.

Izmir không đuổi theo. Hắn chỉ nhìn cô, cảm nhận được từng bước chân cô gồng lên đi về phía phòng tắm, y hệt đứa trẻ cố tỏ ra không yếu đuối trước người lớn. Nhưng từng cử động nhỏ đều phơi bày - cái đau chẳng thể giấu giếm được lâu, cô thì đang cố giữ thể diện hơn giữ mạng.

Ánh mắt hắn vẫn ghim chặt vào lưng, chỉ cần cô lảo đảo xiêu vẹo một cái thôi là hắn sẽ nhào đến đỡ ngay.

Cửa khép lại.

Cô bước vào trong, bàn tay vẫn vô thức đè lên phần ngực để trấn áp một cơn đau đang chực trào ra bất kì lúc nào. Cô vịn lấy bệ đỡ, ráng hít vào nhẹ nhất có thể nhưng thở khẽ thôi cũng đủ làm buốt đến tận mang tai.

Cái đau ẩn dưới da thịt dường như chỉ đợi lúc adrenaline rút đi để vùng lên nhắc cô rằng: "... á à, mày vẫn còn sống nhưng giờ mới đau thực sự nè con."

Cô đưa tay lên cổ áo định kéo xuống xem thử - ít nhất cũng phải coi có bầm tím hay gãy dập gì không, chứ đau kiểu này mà lơ là xui xui thì một năm được về hai lần... ngày giỗ với ngày rằm.

Vừa mới kéo được vài phân vải, cô điếng hồn.

Cái gương trước mặt không còn phản chiếu mỗi mình cô nữa.

Izmir.

Hắn đứng đó, ngay sau lưng cứ như đây là phòng của hắn nên sự hiện diện của mình chẳng cần phải thông báo.

Ashley chết trân.

Cái đau ban nãy bỗng bị đẩy lùi đi, nhường chỗ cho một cảm giác khó chịu khó gọi tên - giống như bị ai lén theo dõi từ lúc nào mình không hay biết, mà tệ hơn, là bị quan sát trong lúc yếu nhất.

Đến thở cũng không còn thoải mái nữa.

Hắn vào đây từ bao giờ?

Cô không nghe tiếng cửa. Không nghe bước chân. Không nghe gì hết.

... Gì mà như vong hồn vậy cha nội?

Cô quay phắt lại, lưng ép vào bệ đá như để thủ thế. Giọng nói không cần lớn, nhưng đủ để não ai đó khựng lại:

"Tại sao ngài vào đây? Ngài có biết đây là phòng thay đồ không?"

"..."

Izmir không trả lời ngay. Cứ nhìn cô, không phản bác hay tức tối, nhưng cũng chẳng biết đường lui.

Hắn im lặng vài giây rồi mới nói:

"... Ta chỉ muốn kiểm tra xem nàng có sao không."

Rồi như sợ người ta không tin mình có lý do chính đáng, hắn lò dò bước lại gần, mắt không rời cái trán lấm tấm mồ hôi và cánh tay đang siết lấy phần bị đau của cô.

Izmir thấy vậy, trong lòng có chút hối hận và xót xa khiến tim hắn như bị bóp nghẹt mà tiếc là cái đầu hắn thì lại không được bóp kịp. Thành ra hắn mở miệng. Và như bao kẻ đàn ông vô duyên khác trên đời, hắn nói đúng câu mà phụ nữ không ai muốn nghe vào lúc đó:

"Vùng ngực của phụ nữ rất mềm, rất dễ tổn thương..."

"?!?!?!"

Ashley nín thở ba giây.

Chưa hết, cái tên dở hơi kia vẫn tưởng cô chưa hiểu, lại còn cố nói thêm cho rõ nghĩa:

"Ta xin lỗi vì đã mạnh tay."

Một câu xin lỗi chân thành, mà nghe cứ như... mượn danh bác sĩ khoa sản để hợp thức hoá cái chuyện vô duyên khi tự ý đi vào phòng thay đồ của người khác.

Cô nhìn hắn trân trối bằng ánh mắt như đang cố soi xem trong đầu hắn có thật sự là bộ não hay chỉ là đám khói mù đặc quánh sự ngây thơ?

Không khí giữa hai người lúc đó... nói sao ta?

Một bên như đang dốc lòng chữa cháy, mà quên mất mình đang cầm xăng.

Bên còn lại vừa đau vừa phải nghe thuyết trình về cơ thể mình từ một gã đàn ông tưởng hắn đang làm điều tốt.

Hắn có điên không?

Hay hắn tưởng cô sẽ nói "Ừ ngài đúng, kiểm tra đi, ngực tôi mềm thật đó"?

Không rõ là hắn ngây thơ thật hay chỉ đang cố diễn một vai đầy nghĩa khí. Nhưng cái kiểu lo lắng "ta đây quan tâm nàng" xong vẫn hồn nhiên đứng chình ình trong phòng thay đồ của người ta, nó chẳng khiến cô cảm động.

Nó chỉ làm cô muốn tặng hắn một cái bảng gỗ đeo cổ: "Tử tế sai thời điểm là một dạng ngu."

Ashley gật gù, nét mặt chẳng gợn chút tức giận nào.

"Ra vậy. Cảm ơn ngài đã khai sáng. Thần sống hai mươi mấy năm mà hôm này mới biết cái phần này của mình... là hàng dễ vỡ."

Hắn luống cuống:

"Ý ta là... ta xin lỗi vì đã mạnh tay."

"Vâng, thần nghe rồi. Lời xin lỗi của một vương tử, thần nào dám không nghe."

Izmir chưa kịp mở miệng, cô đã nói nốt:

"Vương tử còn muốn kiểm tra chỗ nào nữa không? Nếu ngài còn thắc mắc phần nào mềm, phần nào dễ tổn thương thì thần có thể phát hoạ cho một bản vẽ giải phẫu. Có màu, có chú thích."

Izmir á khẩu. Cái mặt thành khẩn ban nãy giờ chuyển sang lúng túng thấy rõ.

Ashley nheo mắt lại, môi cong cong một nụ cười... nửa kín nửa mỉa.

"Dẫu sao đây vẫn là cung của vương tử, thân phận thấp hèn như thần sao có quyền cấm ngài vào. Nhưng phòng thay đồ thì vẫn là phòng thay đồ. Nó không có chỗ cho ngài thể hiện nghĩa cử cao đẹp đâu."

Cô dừng lại một chút, đủ để từng chữ lắng lại.

"Vương tử lo thì thần nào dám từ chối. Nhưng lần sau ngài còn nhã ý quan tâm kiểu này, xin mời... ngoài cửa. Mong ngài cho thần năm ba phút... để kịp gom lại chút thể diện. Chẳng ai muốn vừa đau lại phải giải thích vì sao mình đang mặc nửa bộ đồ."

Hắn nghệt mặt, không hiểu là cô đang cảm ơn hay đang doạ khéo.

Ashley không đợi hắn nghĩ xong. Cô lại cười. Lần này dịu hơn, là cái cười mượn lễ nghĩa để gói lại một màn đuổi khéo.

"Vương tử..."

Rồi, cô nghiến răng gằn giọng, chỉ thẳng tay ra cửa.

"... Xin hãy giữ lại tôn nghiêm cho chính ngài. Mời rời khỏi đây ngay."

Izmir đứng chôn chân nửa giây - không phải vì ngạo mạn, mà là kiểu sượng mặt của một người đàn ông vừa tự phát hiện mình đang đứng sai chỗ, sai lúc, sai luôn cách lo lắng.

Hắn nhìn cô, ánh mắt vẫn còn phức tạp nhưng thấy sắc mặt Ashley bắt đầu đổi tông. Kiểu chuẩn bị chuyển từ 'nhắc nhở' sang 'thanh trừng', lập tức xoay người rời đi.

Cạch.

Tiếng cửa đóng lại.

Cô đứng yên một lúc, mắt còn nhìn trừng vào cánh cửa như thể sợ hắn quay lại... khi chắc chắn ngoài kia không còn ai thì mới xoay người về phía gương, tay lần lên cổ áo.

Kéo xuống.

Soi.

Thứ hiện ra vẫn là gương mặt quen thuộc - có hơi tái, không đến nỗi thảm. Mà bên dưới làn da kia, có thứ gì đó đang rấm rứt - đau theo kiểu không đủ để gào lên, nhưng vừa đủ khiến người ta đi đứng cũng phải dè chừng.

Cô dùng đầu ngón tay rà dọc vùng xương sườn, ấn nhè nhẹ từng điểm một cẩn thận như sợ chính mình sẽ phát hiện ra điều gì không mong muốn.

Không gãy. Không bầm. Nhưng đau vẫn đau.

Tốt rồi.

Cơn đau rồi cũng sẽ hết - cô nghĩ vậy. Như bao chuyện khác. Miễn là bên trong không có cái gì đang rạn dần mà mình chưa kịp biết.

Cúi xuống vốc nước táp vào mặt như thói quen sau mỗi lần khó chịu. Nước mát lạnh làm nổi hết da gà, nhưng ít nhất... nó cũng kéo thần trí về lại đúng vị trí.

Nhịp thở dần đều, nhưng ngực vẫn tức.

Cô vốc nước rửa mặt thêm lần nữa, như muốn gột sạch cái cảm giác vừa bị tổn thương... theo đúng nghĩa đen.

Nhưng nước đâu phải phép màu. Dù có hắt lên bao nhiêu lần, cũng không xua được cơn bực bội cứ lẩn quẩn trong đầu.

Đúng là phiền phức.

Ashley kéo cổ áo cho ngay ngắn, lấy lại dáng người chỉnh tề rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Cánh cửa vừa hé.

Ngay trước mặt là bóng người cao lớn vừa giật mình lùi một bước, cứ như đứng quá gần cửa và giờ không biết phải làm gì cho bớt sượng.

Cô nhìn thấy hết.

Thấy rõ cả cái cách hắn đứng gần cửa hơn mức cần thiết, thiếu điều nếu mở trễ thêm một giây là hắn đã ngả nguyên người vào phòng rồi.

"Đừng nói ngài vừa... nhìn lén."

Một câu gỏn lọn, không thừa một từ mà khiến người nghe như bị giáng cho một tát bằng cái quạt mo - mát mặt, tỉnh hồn.

Izmir hơi khựng lại. Nhưng là kiểu khựng của người từng trải, biết rằng chối quá cũng dở, im luôn thì càng sai. Mà cũng may, thần kinh hắn đủ cứng để không ú ớ như học sinh bị bắt quả tang quay cóp.

Hắn lập tức lái sang chuyện khác:

"Ta đã sai thị nữ đem trà nóng lên. Nàng dùng đi cho ấm người."

Ồ.

Một câu trả lời hợp lý đến mức... chỉ người có tật mới nghĩ ra nhanh như vậy.

Ashley không nói gì nữa. Mắt cô liếc sang bàn bên cạnh - quả thật có một ấm trà đang nghi ngút khói, và một dĩa bánh đặt trọn vẹn như hắn quảng cáo.

Ừ. Thì đem trà. Nhưng chẳng ai bắt đem luôn cái bản mặt tới đứng ngoài cửa hết á...

Chung quy, cô không lạ. Đây chẳng phải lần đầu hắn hành xử kiểu nửa quân tử nửa thiếu niên dậy thì. Tóm lại, cô chưa buộc tội, nhưng cũng không tha.

Ashley không nói câu nào, chỉ giật phắt tay mình khỏi bàn tay đang nắm hờ của hắn. Rồi đi thẳng tới bàn trà, mặt tỉnh như ruồi nhưng từng bước chân còn nghe rõ tiếng 'khó chịu' dội vào đầu.

Chén trà đặt ngay trước mặt, chẳng cần mời mọc hay ngó ngàng, cô nâng lên nhấp một ngụm. Trà ấm, mùi thơm dịu, có vị ngọt thanh - nó đúng là loại để nguôi giận, nếu như cái nguồn cơ gây giận không đang kéo ghế lạch cạch trước mặt.

Izmir lửng thửng lại gần. Rồi kéo ghế. Cô nghe tiếng ghế dịch, tưởng đâu hắn sẽ ngồi đàng hoàng xuống vị trí đối diện như bình thường cho êm chuyện.

Nhưng không.

Hắn kéo ghế lại gần. Mà không phải gần vừa đâu. Gần đến mức nếu cô thở mạnh một cái, nước miếng cũng có thể văng trúng mặt hắn.

Ashley vẫn giữ chén trà, mắt không liếc, môi không nhếch, nhưng khoé miệng co giật một cách có trật tự. Cái trật tự rất đặc trưng của một người đang cố nhịn chửi thề.

Hắn tưởng cô không thấy?

Không. Cô thấy.

Rõ là đằng khác.

Thấy từ cái đầu ngón tay hắn toan giả vờ chỉnh ghế, đến ánh mắt ra vẻ 'ngẫu nhiên' nhìn ra cửa sổ như thể cả thế giới không thấy hắn vừa lấn sát mép bàn.

Và hắn cũng biết là cô thấy.

Chỉ có điều, cái mặt của hắn không phải da người, mà là lớp bê tông cố tình - nó đang thi gan với sự nhẫn nhịn của cô.

"Ta thắc mắc thật đấy, nàng cứ nhìn xuống ban công mãi thế để làm gì?"

Giọng hắn nghe tưởng nói cho vui miệng, mà ánh mắt thì soi mói còn hơn cả mấy bà hàng xóm rình coi người ta phơi đồ.

Ashley không trả lời ngay. Chỉ thổi phù một cái vào chén trà cho đúng bài bản, y như đang nghe đài mà đài bắt sóng yếu quá, chán chẳng buồn đáp.

"Thần ngắm cảnh."

Ba chữ, hết sức thanh tao.

Chỉ có điều, thanh tao cỡ nào cũng không giấu nổi cái mặt thiếu điều muốn lao đầu xuống dưới cho xong nợ.

Izmir ngồi kế, thấy cái thái độ vừa thờ ơ vừa lười giao tiếp của cô cũng chẳng ngạc nhiên gì. Chỉ hơi nghiêng người sang, bộ dạng nửa giỡn nữa thiệt:

"Nàng không tính luôn chuyện nhảy xuống thử coi cảm giác ra sao à?"

Nào ba thử trước đi rồi con nhảy theo...

Ashley ngồi yên, tay vẫn giữ chén trà, mắt lừ đừ như sắp sửa vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng đến nơi:

"Nếu vương tử đã tưởng tượng đủ đường như vậy, thì hỏi thêm làm gì cho tốn hơi?"

Hắn biết cô biết hắn đang dò xét cô.

Cô biết hắn biết cô đang giấu giếm gì đó.

Izmir nghe xong thì cười phì thành tiếng, ánh mắt vừa dẻo vừa lười, rồi thả thêm một câu:

"Ta chỉ muốn nghe nàng tự thú thôi."

Vừa nói, hắn vừa nhìn cô đúng kiểu đang xem mèo nhỏ lén giấu mớ cá khô dưới giường - biết tỏng nhưng cứ giả bộ chưa thấy, lấy cớ để chọc cho mèo nổi điên.

Ashley quay đầu nhìn hắn vài giây tựa đang cân đo điều gì trong bụng. Bằng giọng nhẹ hều cô đáp đại một câu chẳng biết giỡn chơi hay nói thật:

"Nếu vương tử có thể cho thần một nơi nào đó thoáng đãng gần mặt đất hơn để ngắm cảnh, thì có lẽ thần sẽ không phải đứng bên ban công nhìn xuống mãi thế này."

Izmir im thin thít, nhìn cô thêm một lúc với vẻ mặt bất lực. Một hồi sau, hắn mới buông giọng, nghe rõ là có dỗ dành lẫn cảnh cáo:

"Đừng tự ý hành động. Mọi lối thoát mà nàng nghĩ đến từ lâu đã không hề tồn tại."

Ashley cũng không thèm tỏ vẻ gì. Tai thì nghe rõ mồn một, nhưng vẫn trơ mặt ra đấy, chẳng biết lời cảnh cáo của Izmir có chui tai nọ lọt tai kia không nữa.

Mà chắc có á... vì cô mệnh Mộc thân dương liễu nên sở hữu lỗ tai cây.

Nên ai nói gì cứ mặc kệ, làm thì vẫn làm. Càng cấm càng làm.

Nhưng Izmir chưa dừng. Vẫn cái giọng đều đều mà lần này mang theo cái mùi của người từng chịu quá đủ:

"Đừng khiến ta đau đầu như Moliyana."

Izmir quan sát phản ứng của cô thêm một chặp, rồi như thuận miệng kể ra. Ngữ điệu bình thản đến mức chẳng ai đoán nổi trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Moliyana - tân phi vừa nhập cung ba ngày trước.

Đứa con gái ngoài giá thú của Tushratta - một quân sư lỗi lạc khiến cả quốc vương Hittite cũng phải dè chừng.

Moliyana, nổi danh thiên hạ về nhan sắc.

Một mỹ nhân.

Dung mạo dư sức để trở thành vũ khí, đôi mắt đủ để dắt người ta vào mê trận, quên lối về.

Chỉ tiếc... cái đầu không theo kịp khuôn mặt.

Ngay ngày đầu nhập cung, thay vì giữ lễ nghĩa cúi chào, cô ta lại cười ngặt nghẽo, chỉ vào bức tượng thần ngoài sân chính và hỏi một câu để đời:

"Cái này là ai mà đứng hoài không mỏi chân vậy?"

Sau đó, không đợi ai đáp, tự gật gù rồi chạy lao tới ra sức đẩy với mong muốn bức tượng được 'ngồi' cho đỡ mỏi.

Thật tốt bụng, thua Bồ Tát mỗi đài hoa sen để ngồi.

Còn chưa kịp khui rượu mừng vì vương tử lập phi, đã có lính chạy tán loạn vì cô ta đã trèo lên lan can, ngồi đó đung đưa chân hóng gió.

Ngồi đã, không tụt vào trong như lẽ, mà phóng luôn ra ngoài. Đáp thẳng xuống bụi cây ngay bên dưới, hên khoảng cách thấp nên mặt mũi chỉ trầy xước như mèo hoang mới đánh nhau.

Rồi sang hôm thứ hai, cô ta chui vào vườn thượng uyển lúc gà còn chưa gáy, nhảy thẳng vào đài phun nước mà bơi lội, nói đúng hơn là bò lòng vòng trong nước. Bò đã chán chê, cô ta đứng dậy bê cục đá gần đó đập vỡ tung bệ đỡ của đài. May mà lính gác phát hiện kịp chứ không tuổi thọ đài phun nước chỉ tới đó.

Vườn cung, cô đi qua là xác hoa nằm lại. Tay không một mình xé nát nguyên cái vườn, ngắt từng nhánh, giật từng khóm, rứt từng bông, xong còn hơn thua với thực vật:

"Đây là hoa gì? Sao dám đẹp hơn ta?"

Dùng bữa thì nhất quyết không để ai đụng vào. Thức ăn bưng tới, cô ta sẽ nhìn chằm chằm vào khay rồi bất thình lình gào lên:

"Đói quá, ai giành là ta cạp!"

Rồi... thực sự là cạp.

Không cần đũa hay thìa, hai tay trực tiếp quào lấy thức ăn, nhồi vào miệng một họng xong vừa nhai vừa phun tứ tung, trây trét từ đầu cổ đến bàn ghế khắp nơi trong phòng, vừa ăn vừa... ngắm mình trong muỗng.

Thật là hoang dã.

Cung nữ vào thay đồ mà tưởng đâu vào nhầm hang cọp. Người bị cào, người bị cấu, có đứa mới chỉ choàng áo vào cổ thì đã bị cô ta túm đầu la lớn:

"Định trói ta hả? Đồ tiện tì hỗn xược!"

Thế là mọi người cứng đờ. Chẳng ai dám làm gì tiếp. Năm phút sau, Moliyana sẽ nằm bò ra sàn, dùng răng cắn lấy váy áo để bung chỉ tua rua cho hư hết y phục thì mới chịu để cung nữ mặc cho.

Khi đi ngủ, đầu nằm ngược lại với số đông còn chân thì đạp lên gối, mở mắt quan sát xong đánh giá trần nhà:

"Ở đây trăng méo quá... sao không ai sửa đi? Hết ngân lượng rồi à..."

Nhưng thật ra không có trăng nào ở đó hết, chỉ có ánh nến bập bùng chiếu bóng trên trần thôi.

Có lần, cung nữ đang quét sân thì thấy nàng phi này ngồi gần lu nước, tự múc từng gáo đổ lên đầu, miệng lẩm bẩm:

"Lửa cháy, lửa cháy nên ta nóng bỏng..."

Múc cạn lu nước, lúc đó người cũng ướt sũng như chuột lột thì cô ta vẫn ngồi yên, mắt nhìn xa xăm. Một lúc sau, đứng bật dậy lấy đồ đập nát cái lu với lí do:

"Lu mà hết nước thì để ta đập cho đỡ chật chỗ..."

Cung nữ hầu hạ cô ta chỉ mới ba ngày mà thay đổi liên tục, có người bỏ chạy, người ở lại cắn răng chịu đựng. Nhưng không dám trách trước mặt cô ta, vì ai lỡ than là y như rằng một lúc sau sẽ thấy Moliyana ngồi trước cửa phòng họ, gọt cà rốt thành hình nhân, xếp hàng dài ngay ngắn, vừa chỉ vào từng con một vừa thì thầm:

"Đứa nào hỗn xược than vãn, ta tiễn xuống địa ngục."

Không đánh ai.

Không mắng ai.

Chỉ ngồi đó mặc kệ đám cung nữ đang tự bịt miệng hoảng sợ, Moliyana đều đặn gọt từng lát cà rốt rơi lộp bộp xuống sân, rồi vừa giẫm lên vừa nhảy như vũ điệu cầu hồn.

Cái điên của cô ta không phải điên thường.

Nó là cái điên âm ỉ, vô phương lý giải, lúc nào cũng như mắc kẹt giữa tỉnh và mê, giữa người và thứ gì đó rất khó gọi tên.

Mà người như thế đối đầu thì mệt, thương hại thì vô ích, mà muốn kiểm soát thì... chúc may mắn.

Hắn đã mất đứt mấy ngày để giải quyết cái mớ bầy hầy đó.

Còn mẫu hậu hắn?

Bà không nhúng tay vào, chỉ khoanh tay đứng nhìn. Dẫu vương phi là người nắm quyền kiểm soát toàn bộ hậu cung của vương triều. Nhưng lần này bà không ra mặt, để mặc đứa con trai tự xoay xở, chỉ để tâm vừa đủ để đảm bảo không xảy ra tình huống nào quá đáng ảnh hưởng đến chính trị.

Hắn chưa từng lại gần Moliyana, chưa từng chạm vào cô ta, chưa từng một lần để mắt đến cô ta với tư cách một phi tần.

Những ngày qua, hắn không tìm đến Ashley, không phải vì lòng nguội lạnh. Chỉ vì hắn mắc kẹt trong cái trách nhiệm tệ hại kia - phải giữ cái mạng điên ấy khỏi gây hoạ, phải ép mọi thứ vào khuôn, không thể làm gì quá tay nhưng cũng không được thả trôi cho nó nát bét thêm.

Hắn không phủi sạch sự vắng mặt của mình bằng lý do.

Hắn muốn cô biết điều đó.

Ashley vẫn im lặng.

Chẳng phải vì cô không nghĩ ra gì để nói.

Mà vì nghĩ rồi, thấy cũng chẳng đáng để mở lời.

Izmir có bao nhiêu phi tần, mỗi ngày ôm ai, tối ngủ ở đâu, có chán hay sủng ai... liên quan gì tới cô?

Cái thân này, từ đầu đến cuối cũng chỉ là món đồ hắn tiện tay giữ lại.

Mà đồ thì đâu có quyền đặt câu hỏi với chủ.

Thứ duy nhất vướng bận trong đầu cô lúc này là—

Nếu Moliyana không điên.

Nếu cô ta thật sự là một nữ nhân bình thường, ôn nhu và đẹp đẽ như đúng cái dung mạo lẫy lừng kia, thì có lẽ... Izmir đã chẳng còn cớ để ràng buộc cô ở đây.

Hắn sẽ đắm chìm trong một mối tình mới, sẽ buông tay cô như một món đồ cũ.

Cô sẽ được tự do.

Mà đời lắm lúc tréo ngoe.

Mấy thứ cô mong thì lại không tới, mấy thứ cô ngán ngẩm thì bám chặt như đỉa đói.

Ashley nhắm mắt.

Cô hít một hơi thật sâu - một kiểu thoả hiệp âm thầm, như đang nuốt tất cả những gì không cam lòng vào trong. Thản nhiên cất tất cả cảm xúc thừa thãi vào góc khuất nhất của mình, rồi vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mấy trò bi hài này, cô quen rồi.

"Vậy ra ngài đến đây chỉ để than phiền với thần về tân phi của mình? Thật vinh dự cho thần khi được chọn làm người bồi chuyện với vương tử Hittite đây..."

Câu nói không cần nhấn nhá, vậy mà nghe vào tự nhiên lại thấy mắc nghẹn trong họng.

Izmir liếc sang cô, đáy mắt tối lại một chút.

Hắn xưa nay không phải kẻ dễ bị mấy lời khích bác làm cho mất bình tĩnh. Nhưng cái kiểu thờ ơ như cạn tàu ráo máng, làm như chẳng thèm bỏ vào đầu một chữ mới là thứ khiến lòng hắn bực đến ngứa ran.

Chết tiệt, sao hắn cứ thấy bực mình sao á?

Izmir hừ trong cổ họng, rồi lắc đầu tự hỏi trong bụng:

Phụ nữ, sao lại phức tạp quá vậy?

Một người thì làm hắn đau đầu với sự điên cuồng, còn người kia thì cứ trơ lỳ không thèm để ý lại khiến hắn bực bội.

Mà thôi, hắn cũng chẳng so đo.

Nếu là Ashley, có cứng đầu cứng cổ, có ngang ngược hay nằm ăn vạ ra đó... hắn cũng sẽ bao dung hết.

Izmir chỉ cười trừ bất lực, nhưng đôi mắt lại chứa đầy sự tinh quái không cần thiết.

Cự ly hiện tại quá gần.

Gần đến mức chỉ cần một trong hai người hắt xì là đủ để chạm vai người kia.

Vậy mà... hắn còn nghiêng người sang phía cô, không vồn vã, cũng chẳng ỡm ờ cứ tự nhiên như đây là chuyện hắn làm mỗi ngày.

Hắn đưa tay, ngón cái thong thả đẩy nhẹ cằm cô sang một bên, buộc cô phải quay đầu đối diện mình.

Gương mặt Izmir sát đến mức, Ashley có thể thấy rõ từng lỗ chân lông của hắn.

Đã tồi xin đừng đẹp trai giùm với...

Đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ lúc này.

Rồi hắn cúi xuống từ từ sau khi đã soi xét tỉ mỉ từng đường nét trên gương mặt cô.

Từng phân một.

Chậm như thể cố từng thử lòng người.

Đến khi đầu mũi hắn đã chạm hẳn đầu mũi cô, Izmir mới chịu mở miệng:

"Ta đến đây... vì ta muốn."

Không vòng vo.

Không dựng chuyện.

Không thèm khoác lên bất kì tấm áo nguỵ biện nào.

Đơn giản vì hắn muốn, nên hắn tới.

Khoảng cách giữa hai người lúc này, nếu nói còn dư ra một hơi thở cũng đã là rộng lượng.

Ngay lúc đó, Ashley nhận ra—

Tên này điên thật rồi.

Hắn chẳng thèm giấu giếm nữa.

Chẳng buồn giả vờ đường hoàng.

Ashley cảm nhận rõ hơi nóng của hắn phả lên môi mình. Từng luồng khí như xộc thẳng vào óc, khiến từng sợi thần kinh dưới da cũng phải rần rật báo động.

Nhưng còn chưa kịp trở tay, Izmir đã lấn tới áp miệng mình chiếm thẳng môi cô.

Không đèn đỏ.

Không xi - nhan.

Đã vậy còn chạy lố tốc độ.

Ashley lập tức siết chặt hàm răng, ngăn hắn thừa cơ tiến sâu hơn. Tay cô luồn thẳng ra phía trước, túm mạnh một nắm tóc dài của hắn kéo ngược với lực dư sức để người thường phải bật ra.

Nhưng với Izmir thì sao?

Hắn đã thua đời ai bao giờ chưa?

Chỉ rùng mình nhẹ một cái, coi cú túm tóc đó chỉ như gãi ngứa. Trái lại, bàn tay to bè như vồ cọp của hắn còn bóp chặt gáy cô, mạnh đến mức Ashley thề mình có thể thấy mấy ngôi sao bay vòng vòng trong mắt.

Chưa kịp oán trách trời đất, cô đã cảm thấy eo mình bị hắn ghì chặt vào thành ghế, lực siết mạnh đến nỗi nội tạng cũng muốn biến dạng.

Máu nóng dồn lên tận đỉnh đầu.

Ashley điên tiết.

Cô dùng tay trái cấu, nhéo, véo lung tung khắp người hắn, chỗ nào sờ được là nhéo, chỗ nào chạm được là cấu, từ lưng, bả vai cho tới bắp tay chẳng chừa cho hắn một mảnh da nào nguyên vẹn.

Nhéo tới mức có đoạn còn nghe tiếng da hắn bẹp lại dưới ngón tay, cào cấu đến độ nếu không có vải ngăn cách đảm bảo da hắn đóng đầy trong móng tay cô.

Còn Izmir?

Hắn tận hưởng cái cách cô giãy đành đạch trong lòng mình, cứ như hắn chỉ đang khống chế một con mèo điên trong lòng mặc cho nó cào cấu rách da thịt.

Ashley vừa tức vừa loạn.

Tổ cha cái đồ biến thái vô liêm sỉ, tao mà thoát được, bà vặt sạch đầu mày đấy thằng khốn...

Cô không nhắm mắt.

Không phải vì cao ngạo gì, bởi vì làm sao nhắm nổi khi đang dồn hết sức lôi đầu thằng trời đánh kia ra?

Tóc hắn dài nên túm được mừng muốn chết, cô giật lia lịa hăng như đang nhổ cỏ dại, nắm đến mức tưởng đâu trụi mẹ nửa đầu, thậm chí... lôi được mảng da đầu cũng nên.

Tay trái thì nhéo, cào cấu lung tung, chỗ nào trúng thì chỗ đó đủ tím lập đàn cúng cô hồn.

Còn Izmir thì không hề có ý nhả ra, mặt mày tỉnh bơ cứ như đang nhấp nháp món khoái khẩu. Trong khi tay vẫn ghì cứng sau gáy, tay kia khoá eo - bó chặt như trói heo chuẩn bị dâng cúng, không để cô có đường thở.

Và rồi...

Hắn mở mắt.

Không những mở, mà còn híp lại đầy vẻ khiêu khích trơ tráo, y như đang nói:

"Đánh tiếp đi, ta còn trụ được mà!"

Ashley suýt chửi thề thành tiếng. Nhưng ý là mỏ đang bận nên thay vào đó, cô trừng mắt nhìn hắn toé lửa, giận đến mức nếu lắp thêm nòng súng vô tròng đen là nổ cái đùng chết chung ngay tại chỗ.

Cả hai dính lấy nhau, vừa hôn vừa trừng mắt nhìn đối phương như hai thằng điên cãi lộn không ra tiếng.

Hắn hôn đến độ đầu óc Ashley nổ banh như pháo Tết.

Cô còn đang chật vật chống đỡ thì đột nhiên—

Izmir dịch người khỏi ghế kéo cô đứng bật dậy.

Ashley trợn mắt.

Đ*t đị* đ**, có điềm!

Bản năng sinh tồn hú còi inh ỏi trong đầu cảnh báo: "Con ơi, nó chuẩn bị vật mày ra đó, lo mà chuồn đi!"

Nhưng còn chưa kịp vùng vẫy, cái chân dài kia đã thuận thế đạp bay cái ghế như banh sút cầu môn.

Ầm!

Cái ghế tội nghiệp bay véo ra xa, xoay một vòng như xe ba gác quẹo gấp, rồi lật phơi bụng y hệt rùa bị lật mai.

Rồi trong nháy mắt—

Ashley còn chưa kịp gào "Mẹ ơi!", đã bị hắn đè thẳng xuống đất.

Cô chới với, theo bảng năng túm đại cái khăn trải bàn giật thẳng xuống.

Cô kéo mạnh đến mức nguyên dàn bánh trái, ly trà, đĩa tách đồng loạt đánh úp vào người Izmir, nước trà nóng hổi xối xả lên hai đứa, làm cho không khí đã nóng lại còn... ướt nhẹp đúng nghĩa.

Ashley còn chưa chịu thua.

Nhân lúc hắn đang bị đám bánh trà tạt cho sặc nước, cô vung chân đạp thẳng vào chân bàn.

Ầm!

Cái bàn vô tội không chịu nổi nên lật ngang té thẳng xuống nền nằm dài y như cô lúc này.

Cả sàn nhà giờ tầy quầy như đồng ruộng sau mùa, chén đĩa vung vãi, ghế lật, bàn úp trông chẳng khác gì cái sạp ngoài chợ bị bão quật cho tơi bời.

Izmir vậy mà không tức, trái lại còn thích chí dù bị hất trúng nước trà, ướt mem từ tóc đến áo.

Hắn từ từ thả ra, nhưng vẫn chặn hai tay hai bên, giam Ashley gọn dưới bóng mình.

Trong lúc cô nằm bẹp ra, đầu tựa lên tay như mấy bà má nằm coi cải lương, tay kia vẫn còn ôm khư khư cái khăn trải bàn như tấm bùa hộ mệnh.

Mặt cô đỏ phừng phừng như cái bếp than, nằm thở hổn hển, ánh mắt đờ đẫn chẳng còn phân biệt nổi đông tây nam bắc, chỉ biết... mình đã thoát nạn.

Trông hai đứa bây giờ...

Màn hôn này mà đi thi chắc khỏi casting, lọt thẳng top "Giải thưởng Hôn Thảm Hoạ Nhất Niên Đại" kèm theo bằng khen danh dự:

"Gây thiệt hại tài sản nhưng đạt được thành tựu to lớn trong lĩnh vực gieo rắc hỗn loạn cảm xúc."

Nếu ai lỡ vô tình chứng kiến màn hôn "văn minh lịch sự" này, chắc sẽ về lập hẳn một bản anh hùng ca lưu truyền hậu thế với tựa đề:

"Bão Tình Hoang dã - Chứng nhân cho sự huỷ diệt nội thất cung điện."

...

"ASHLEY! TA ĐẾN RỒI ĐÂY!!!"

RẦM!

Cánh cửa tội nghiệp bị đạp bung ra, bản lề còn rung lên bần bật như đang kêu cứu.

Giữa căn phòng, Ashley còn đang ngắc ngoải sau nụ hôn thập tử nhất sinh của Izmir, thì đã thấy bóng một người xông thẳng vào với khí thế chẳng khác gì... xe tăng húc cổng Dinh Độc Lập năm 1975.

Còn Izmir?

Hắn vẫn tỉnh queo, quỳ chống tay giam Ashley bên dưới như thể đang... chống đẩy rèn luyện cơ bắp.

Ngay cửa, công chúa Mitamun đứng đực ra như tượng thờ, hai mắt trừng muốn rớt tròng, miệng há tới mức tưởng đâu nuốt được cả chậu cây.

Trước mặt nàng là một bãi chiến trường: nước trà lênh láng, bánh trái lềnh bềnh, bàn ghế lật ngửa - cái co giật, cái thoi thóp...

Mà hai nhân vật chính thì...

Một cô gái nằm xộc xệch ra đất thở phì phò tưởng đâu mới chạy marathon từ Ai Cập sang tới Hittite, đờ đẫn trong khi tay vẫn giữ khư khư tấm khăn trải bàn như phao cứu sinh.

Một gã đàn ông tóc tai bù xù tưởng đâu bị gà mổ, mặt phởn như mèo vừa dồn được chuột vào đường cùng, đã vậy hai tay vẫn chống giam người ta dưới đất.

Bà Mugla nhanh chóng bước vô sau, vừa thấy cảnh tượng thì thở dài một cái muốn tróc phổi, tay run run nâng miếng vải che mắt lại.

"Thần đã dặn công chúa, trước khi vào... phải gõ cửa..."

Mitamun gật đầu lia lịa đồng tình. Lần đầu tiên nàng ước gì mình nên nghe lời nhũ mẫu đến thế.

Izmir từ từ quỳ thẳng người lên, động tác còn mượt hơn trình diễn yoga. Rồi, rất chi là tự nhiên, hắn đưa tay đỡ Ashley ngồi dậy, còn phủi vụn bánh trên vai cô làm như ân cần lắm.

Cô ngồi dậy, mặt mày đần thối như bò đội nón, một tay vẫn khư khư nắm khăn trải bàn như ôm của hồi môn. Tay kia mở ra còn nguyên một nùi tóc của Izmir - bằng chứng sống động, phản ánh trung thực màn giao lưu vừa mang tính thể thao, vừa hơi hướng mạnh bạo trình độ cơ bản.

Ashley nhìn đống tóc trong tay.

Nhìn Izmir.

Nhìn đống tàn tích xung quanh.

Và nhìn luôn... khán giả.

Cái mặt đơ tới mức chỉ thiếu nước gắn thêm hai cái ăng-ten vô là thành radio.

Câu nói tưởng chừng đơn giản của bà Mugla, vậy mà đủ khiến cô cứng người như bị yểm bùa.

Cái tình huống này...

Không khác gì hai đứa đang lén phén trong bụi chuối rồi bất thình lình bị phụ huynh dẫn em nhỏ theo bắt tại trận.

Nó ê chề tới mức chân tay chẳng biết nên chống đất bò đi hay vờ ngất cho bớt nhục.

Mà đó là Ashley còn biết ngượng.

Vương tử đầu sỏ vụ này thì... chỉ ung dung đứng dậy chỉnh lại cổ áo, còn tiện tay vuốt vuốt mái tóc cho đỡ rối.

Bà Mugla thật sự không dám tưởng tượng sâu thêm, nhưng ngần ấy tuổi đời ăn muối còn nhiều hơn tụi nhỏ ăn cơm, bà chỉ cần liếc qua cái đống tanh bành dưới đất cũng đủ hiểu mấy phút trước đã xảy ra thứ gì rồi.

Một thanh niên trai tráng, suốt năm ngày trời không tìm đến phòng người mình để mắt, đột nhiên sắp xếp công việc xong sớm, mò tới phòng nữ nhân lúc chiều tà... lại còn cắm đầu cắm cổ đến sập ghế lật bàn như vậy.

Không cần động não nhiều cũng hiểu bên trong là một bộ phim hành động - tình cảm - chính kịch full thượng vàng hạ cám vừa chiếu xong.

Trong khi Ashley còn chưa biết lấy đâu ra một câu tử tế để giải thích hiện trường này ra sao. Izmir thong dong đứng dậy, lười biếng liếc qua Mitamun:

"Giờ này trễ rồi, em đến đây làm gì?"

Mitamun chợt nhớ ra mục đích của mình, lập tức chống nạnh, ưỡn ngực hất cằm, tuyên bố dõng dạc:

"Hôm nay em được bà Mugla cho phép ngủ cùng Ashley."

Ashley: "..."

Izmir: "Cái gì?"

Lần này đến lượt khoé môi hắn giật giật.

Izmir lừ mắt, hít vào một hơi để đè nén cơn đau não:

"Em có cung riêng sao không ngủ? Sáng mai rồi đến chơi."

Mitamun làm như không nghe thấy, tà tà bước tới chộp lấy tay Ashley kéo về phía mình, động tác rất thành thục chẳng khác nào quen chiếm đoạt từ nhỏ:

"Vì em muốn Ashley kể chuyện. Việc này quan trọng lắm, chỉ có nữ nhân mới hiểu nhau được. Tâm sự của nữ nhân, anh không nên chen vào."

Nói xong còn gật đầu cái rụp, dáng vẻ rất đàng hoàng, cứ như đang bàn việc quốc sự chứ không phải năn nỉ kể chuyện trước giờ ngủ, quay qua nhìn cô:

"Đúng không?"

"...?"

Thiệt tình, từ lúc nào cô thành cố vấn thiếu nữ cấp hoàng gia vậy?

Nhưng dù trong lòng có cả đống hoài nghi, đối diện với ánh mắt lấp lánh mong đợi của Mitamun, cô đành cười gượng:

"Đúng vậy, thưa công chúa..."

Chỉ là...

Lời còn chưa dứt, cổ tay cô bỗng bị nắm lấy một lần nữa.

Izmir không nói không rằng bước lên nắm lấy tay Ashley định kéo về phía mình mà chẳng coi ai ra gì. Nhưng lần này Mitamun hành động nhanh hơn.

Công chúa thẳng tay đẩy Ashley ra sau lưng mình, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm anh trai thay lời muốn nói:

"Giành đi, xem ai nhanh hơn!"

Bà Mugla: "..."

Là ta đang xem một màn tranh đấu cung đình hay một trận giành giật đồ chơi vậy?

Izmir nhếch môi mà giọng điệu lại chẳng có chút ôn hoà nào:

"Em làm phiền cô ấy ít thôi. Đêm rồi, hãy về cung đi."

Mitamun không hề nhún nhường chịu thua, cười híp mắt đá lại ngay lập tức:

"Chẳng phải anh cũng vừa làm phiền Ashley đấy thôi."

Izmir không phủ nhận nhưng vẫn giữ thái độ kẻ làm chủ tình thế:

"Ashley do chính ta đem về, đương nhiên ta có quyền."

Mitamun cũng chẳng vừa, phản pháo không e dè:

"Em cũng là người lên tiếng đề nghị Ashley trước đấy thôi. Có khác gì nhau?"

Ashley đứng phía sau, nhìn hai anh em họ hăng say đấu khẩu vì mình mà trong lòng chẳng biết nên vui hay buồn.

Cô có giá trị, hay rẻ mạt đến mức ai cũng có thể tuỳ ý sở hữu?

Mitamun sau một hồi đấu mắt với Izmir, bỗng nhiên quay sang nhìn thẳng vào Ashley, hỏi với vẻ mặt rất nghiêm trọng:

"Ngươi không phiền nếu ta ngủ lại, đúng chứ?"

"..."

Cô có quyền từ chối không?

Không.

Vậy cô có dám nói "phiền" không?

Càng không.

Thế nên, cô đành gượng cười, nói ra câu mà bản thân nghe cũng thấy miễn cưỡng:

"Tất nhiên là không phiền rồi, thưa công chúa."

Izmir nghe vậy mặt mũi tối sầm.

Chưa đầy một nhịp thở, hắn bước đến gần, hơi cúi người xuống ngang tầm mắt cô, giọng đều đều nhưng lại thấm đẫm mục đích:

"Vậy nếu tối mai ta ở lại đây, nàng cũng không phiền đúng chứ?"

"???"

Cái quái gì vậy? Tên điên này... đến lúc này mà còn đùa được hả trời?

Không thể để chuyện hoang đường này tiếp diễn thêm được nữa, Ashley bình tĩnh nhưng dứt khoát chặn đứng mọi ý đồ quái gở của Izmir:

"Đương nhiên là phiền, thưa vương tử."

"..."

Hắn bị từ chối thẳng thừng, mà lại còn trước mặt Mitamun, không còn một chút thể diện.

Công chúa liền vỗ tay cười lớn, nàng chống nạnh nghênh mặt nhìn hắn với vẻ đắc thắng:

"Thấy chưa? Ashley đã nói vậy rồi. Anh nên về phòng đi thì hơn."

Bà Mugla đứng đấy, không thể không kinh ngạc.

Từ trước đến nay, Izmir độc đoán bao nhiêu, Mitamun tự do bấy nhiêu. Cuộc đấu khẩu giữa hai anh em này, bà đã thấy đến phát ngán.

Họ có thể tranh cãi đủ thứ chuyện trên đời, nhưng cùng tranh giành một nữ nhân?

Đây vẫn là lần đầu tiên bà thấy!

Izmir rõ ràng bất mãn ra mặt, nhưng cuối cùng cũng đành bất lực quay người rời đi.

Được thôi.

Dù sao nụ hôn vừa rồi cũng đủ khiến hắn cảm thấy mãn nguyện đôi chút.

Chỉ đôi chút thôi...

Càng nghĩ lại, sự nhường nhịn hôm nay, hắn lại cảm thấy chẳng đáng chút nào.

Nhưng đành cao thượng nhường Ashley cho em gái hắn vậy.

Bà Mugla cũng rời đi sau khi kín đáo quan sát Mitamun lần nữa, lắc đầu ngán ngẩm.

Bà không biết mình nên vui vì Izmir bị từ chối, hay nên cảm thán vì Mitamun lại chiến thắng?

Mitamun rất hài lòng khi các thị nữ đã lui ra, sau khi bày biện đầy đủ trà và bánh cho nàng cùng Ashley dùng suốt đêm. Khi cánh cửa khép lại, công chúa không chút chần chừ mà lao ngay lên giường Ashley, nằm xấp chống cằm, chân thì đung đưa theo điệu nhạc vô hình trong đầu, đôi mắt háo hức mong chờ.

"Kể chuyện đi!"

Mitamun nũng nịu, giọng kéo dài như mèo con đòi ăn.

"Một câu chuyện tình yêu nhưng phải thật ấn tượng, hiểu chưa?"

Ashley ngồi trên ghế, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên bàn. Kể một câu chuyện tình yêu sao? Nhưng tình yêu trên đời này có bao nhiêu loại? Hạnh phúc, đau khổ, dang dở, viên mãn, chia ly... Hay tất cả chỉ là một vòng xoáy không thể thoát ra, cuốn con người vào số phận đã định sẵn?

Cô không biết Mitamun đột nhiên muốn nghe thể loại này là vì lý do gì, nhưng điều khiến cô băn khoăn hơn là nên kể một chuyện có kết thúc viên mãn hay một bi kịch.

Một cơn gió lùa qua song cửa, làm lay động ánh nến mờ ảo. Đôi mắt Ashley hơi cụp xuống vài giây trước khi mở ra, như vừa nhìn thấy một điều gì đó xa xăm.

"Được rồi..."

Cô mở lời, ngữ điệu nhẹ nhàng như đang dệt nên một câu chuyện bằng hơi thở.

"Có một chàng trai trẻ, tên là Tidus. Cậu là một chiến binh đến từ một thế giới xa lạ, vô tình bị cuốn vào một cuộc chiến không thuộc về mình. Ở vùng đất Spira này, cậu chỉ là một kẻ lạc lõng, nhưng số phận đã đưa cậu gặp cô."

Mitamun tò mò dò hỏi:

"Cô ấy là ai?"

"Yuna là một nữ pháp sư mang trên vai vận mệnh của cả thế giới. Yuna được chọn để đánh bại Sin, một con quái vật khổng lồ đã gieo rắc nỗi kinh hoàng cho cả Spira. Nhưng để làm được điều đó, cô phải hy sinh chính mình. Đó là một quy luật không thể thay đổi - người triệu hồi đánh bại Sin, rồi chính họ cũng biến mất mãi mãi."

Mitamun chớp mắt:

"Vậy là... cô ấy cũng chấp nhận điều đó?"

Ashley gật đầu.

"Yuna biết rõ mình phải làm gì. Cô đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với cái chết, luôn giữ nụ cười trên môi vì không muốn những người đồng hành lo lắng. Cô chấp nhận số phận mà không một lần oán trách... cho đến khi gặp Tidus."

Mitamun im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn Ashley.

"Cậu ấy là kẻ chẳng biết gì về những quy luật khắc nghiệt của thế giới này. Cậu phá vỡ mọi luật lệ, không chấp nhận sự bất công của số phận. Họ cùng nhau phiêu lưu, cùng nhau chiến đấu, và từng ngày trôi qua, Tidus nhận ra mình đã yêu Yuna. Nhưng tình yêu đó giống như ánh sáng trong đêm tối. Càng rực rỡ, càng ngắn ngủi."

Mitamun động đậy, có chút sốt ruột:

"Vậy Tidus đã làm gì?"

"Cậu ấy quyết định thay đổi số phận. Tidus không chấp nhận để Yuna chết. Cậu muốn tìm cách đánh bại Sin mà không cần sự hy sinh nào cả. Và cuối cùng họ đã chiến thắng."

Mitamun hồi hộp nắm chặt tấm chăn.

"Vậy là họ hạnh phúc bên nhau?"

Ashley lắc đầu cười nhạt, vì cô đã biết trước kết cục.

"Không."

Mitamun hơi chững lại một nhịp.

"Lúc đó, Tidus mới nhận ra sự thật - cậu không thuộc về thế giới này. Cậu chỉ là một giấc mơ được tạo ra từ quá khứ xa xưa, một thực thể vốn không nên tồn tại. Và khi Sin bị tiêu diệt, cậu cũng sẽ biến mất."

Mitamun mở to mắt, không tin vào lời Ashley vừa nói.

"Cái gì? Vậy là họ cứu cả thế giới, nhưng lại mất nhau?"

Ashley gật đầu.

"Yuna đã mất đi người mình yêu thương nhất ngay khoảnh khắc thế giới được cứu rỗi. Tidus đã hứa rằng cậu sẽ luôn ở bên cô, nhưng khi Yuna vươn tay ra, cậu chỉ có thể mỉm cười rồi tan biến vào không trung."

Mitamun cắn môi, ngồi bật dậy bần thần cất tiếng:

"Vậy... vậy Yuna thì sao?"

Ashley nhìn công chúa một lúc lâu, rồi đáp:

"Cô đứng trên bến tàu, nhìn ra đại dương mênh mông rộng lớn. Và cất tiếng: "Cảm ơn ngươi, Tidus. Cảm ơn ngươi vì mọi thứ." Nhưng khi nói lời ấy, Yuna đã oà lên khóc nức nở."

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

Mitamun không nói gì nữa. Tầm nhìn của nàng cứ dán vào ngọn nến chập chờn sắp chực tắt, cứ như vừa nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác được vẽ lên qua lời kể.

Cô nhấp một ngụm trà, hơi nóng lặng lẽ len qua kẽ môi. Đợi một lúc, cô mới thì thầm như tự nhủ với chính mình:

"Đôi khi... tình yêu không phải lúc nào cũng kết thúc trọn vẹn. Mà chỉ để lại vết thương âm ỉ trong lòng người ở lại. Một vết thương chưa bao giờ thật sự lành, nó chỉ dần chai sạn nhưng... mãi không thể quên."

Mitamun chỉ cúi đầu chứ không nói gì thêm.

Nhưng ngay lúc này đây, trong một thoáng ngắn ngủi, Ashley không thể không tự hỏi liệu câu chuyện mình vừa kể... có thật sự chỉ là một câu chuyện hay không?

Cô cảm thấy nó cứ giống một thứ gì đó gần gũi hơn rất nhiều - một dư âm, một dấu vết của điều gì đó chưa xảy ra nhưng lại như đã được định sẵn từ đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com