Diem Mu Cua Thoi Gian Dong Nhan
Ánh lửa từ những ngọn đuốc lớn trong đại sảnh phả một sắc vàng hừng hực lên từng cột đá khổng lồ chạm khắc các vị thần, lấp lánh trên những món trang sức lộng lẫy của các vị khách quyền quý. Âm thanh của những tiếng nhạc cụ ngân lên du dương, nhưng trong không khí yến tiệc sự căng thẳng lặng lẽ luồn qua từng ánh mắt và từng cử chỉ. Đây không chỉ là một yến tiệc xa hoa của hoàng gia Ai Cập, mà là chiến trường ẩn mình dưới lớp vàng son hào nhoáng.Công chúa Mitamun, người đại diện cho vẻ đẹp của vương quốc Hittite, nâng chiếc cốc vàng trên tay từ từ nhấp một ngụm rượu nho thượng hạng, rồi chậm rãi nói như thể đang thử nghiệm. "Ta nghe nói, trước khi đặt chân đến đây đã có nhiều lời đồn thổi về khả năng kỳ lạ của ngươi. Người ta kể rằng ngươi đã nói chính xác điều không ai ngờ tới, rằng lời nói của ngươi đã gây nên một cuộc chiến nhỏ trong làng. Điều đó khiến ta tự hỏi... liệu những lời tiên tri ấy do thần linh ban cho, hay chỉ là sự trùng hợp?"Ashley nghiêng đầu, chẳng để lộ biểu cảm gì trên gương mặt không tì vết. Đôi tay nhẹ nhàng mân mê mép cốc như để che giấu sự căng thẳng chỉ mình cô biết."Thưa công chúa, thần tin rằng những câu chuyện được lan truyền luôn mang trong nó một phần sự thật... và phần còn lại là trí tưởng tượng của con người. Thần chỉ là một kẻ lữ hành lạc lối, không hề có khả năng gì đặc biệt. Nếu lời nói của thần gây ra bất kì điều gì, đó chỉ là sự tình cờ."Mitamun nheo mắt, nhưng khoé môi nhếch lên một cách đầy ý nhị."Thật khiêm nhường." Nàng tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý."Ta nghĩ nếu là kẻ khác, hẳn đã lợi dụng những lời đồn thổi kia để tranh thủ quyền lực. Ngươi thì lại chọn cách tránh xa mọi sự chú ý. Đáng ngạc nhiên thật đấy!"Ashley nở nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu nhã nhặn như thể hiện sự kính cẩn nhưng giọng nói lại không hề nhún nhường. "Thần chỉ là một người bé nhỏ, thưa công chúa. Những lời đồn đôi khi là gánh nặng hơn là lợi thế. Thần chỉ mong sống yên ổn."Memphis ngồi bên Carol, thỉnh thoảng liếc về phía kẻ lạ mặt. Hắn tỏ ra quan tâm Carol bằng những cử chỉ dịu dàng - chỉnh lại lọn tóc lạc chỗ, rót đầy rượu vào ly hay những lời nói ngọt ngào, nhưng ánh mắt hắn dường như đang chia sẻ sự chú ý với cuộc trò chuyện bên kia. Là Pharaoh, hắn hiểu hơn ai hết tầm quan trọng của những thông tin liên quan đến kẻ lạ mặt này. Nhưng mỗi lần Ashley mở miệng, lời nói cô ta cứ như những đám mây lửng lơ, không rõ thật giả. "Một kẻ sống sót bằng sự cẩn trọng..." Memphis thầm nghĩ.Isis ở phía đối diện cô, nhìn Ashley bằng ánh mắt sâu lắng sau chiếc quạt lông phe phẩy, như một người thợ săn kiên nhẫn chờ con mồi mắc bẫy. Âm thầm đánh giá: Lời lẽ cẩn trọng, không để lộ sơ hở... Cô ta rõ ràng hiểu rõ bản thân đang bị thăm dò. Nhưng sự khôn khéo này lại càng làm ta chắc chắn - cô ta biết nhiều hơn những gì cô ta nói.Mitamun dường như chưa có ý định dừng lại. Nàng chuyển giọng, dịu dàng hơn như một người em gái thân thiết. "Nhưng Ashley, nếu thật sự ngươi có thể nhìn thấu tương lai, ngươi sẽ chọn bảo vệ điều gì? Một vương quốc, một vị vua... hay là chính bản thân ngươi?"Ashley thoáng khựng lại, như đang suy nghĩ cẩn thận rồi nhẹ nhàng đáp:"Thưa công chúa, thần nghĩ bất kì ai cũng sẽ chọn bảo vệ điều gần gũi nhất với mình. Với thần, là sự yên ổn của hiện tại. Tương lai vốn là thứ con người không thể nắm bắt."Câu trả lời đầy khéo léo ấy khiến Mitamun nhíu mày, dù gần như đã đáp ứng đủ yêu cầu nhưng vẫn không thể biết thêm được gì. Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ: "Ta thật ngưỡng mộ sự điềm tĩnh của ngươi đấy, Ashley. Nhưng nếu có điều gì mà ngươi tiên tri được về Ai Cập hoặc Hittite, ta hy vọng ngươi có thể chia sẻ. Ngươi biết đấy, hoà bình giữa hai đất nước là điều mà chúng ta đều mong muốn."Cô nhìn sang gương mặt người bên cạnh, ánh mắt dường như nhuốm chút e dè nhưng chẳng hề lảng tránh."Thưa công chúa, như đã nói thần không phải là người có năng lực tiên tri vận mệnh. Nếu có, thần chắc chắn sẽ làm mọi điều trong khả năng để bảo vệ sự hoà bình này."Lời nói ấy, dù là sự từ chối nhưng lại khiến Mitamun không thể bắt bẻ. Nàng nhướng mày, nụ cười trên môi dường như hơi nhạt đi. Quay sang nhìn Izmir, như chờ đợi ý kiến của anh trai mình, nhưng Izmir chỉ nhẹ nhàng nhấc ly rượu, nhấp một ngụm mà không nói lời nào.Phía bên kia Isis nhận ra rằng, mỗi câu trả lời của Ashley đều không thừa không thiếu, như thể đã được cân nhắc từ trước. Nếu cô ta thực sự có khả năng tiên tri, vậy thì sự cẩn trọng này là điều dễ hiểu. Nhưng nếu không, cô ta quả là bậc thầy của nghệ thuật đối đáp. Dù ở ý nào, cô ta đều có thể đem lại lợi ích cho ta.Izmir, lúc này, đặt ly rượu xuống và nhìn thẳng vào Ashley. "Ngươi đến từ Swenet, một vùng đất thiêng. Hẳn ngươi đã chứng kiến rất nhiều điều kỳ diệu. Có điều gì mà ngươi cảm thấy ngạc nhiên hơn, khi đặt chân đến đây?"Cô quay đầu sang, chỉ mỉm cười lấy lệ."Thưa vương tử, được ngồi tại nơi này, đối diện với những người cao quý và quyền uy, đó chính là điều kỳ diệu nhất mà thần từng thấy."Izmir nhếch môi, như thoả mãn nhưng đồng thời cảm nhận rõ được sự khó đoán trong lời nói của cô. Hắn cảm thấy có chút ấn tượng với sự khôn khéo ấy. Một người như cô ta, mà lại không để lộ điểm yếu nào dù đang bị bảo vây bởi những kẻ quyền lực nhất Ai Cập, thật sự đáng để ta quan tâm. Ashley, trong lòng như đang nén chặt một quả núi lo âu. Từng câu từ cô thốt ra đều được cân nhắc kỹ lưỡng, tránh để bất kì ai nắm thóp được mình, bởi cô biết rõ mỗi lời nói đều có thể đẩy cả mình và Menna xuống vực thẳm. Cô không chỉ đang đối đầu với vương triều Ai Cập, mà còn với cả hoàng thất Hittite. Một sai lầm nhỏ nhất cũng sẽ đặt dấu chấm hết....Đại sảnh hoàng gia trở nên căng thẳng tột độ sau khi trận ám sát bất ngờ xảy ra. Những xác chết nằm gục trên sàn, từng vũng máu đen loang lổ khắp nơi. Một bầu không khí quỷ dị bao trùm khi ánh sáng từ các ngọn đuốc phản chiếu lên thân thể nhuốm máu của Ashley. Y phục xanh dương tựa như ánh trăng của cô giờ đây nhem nhuốc vệt đỏ, một sự pha trộn kinh dị nhưng khiến người ta khó mà rời mắt.Chỉ mới vài phút trước, sảnh tiệc lung linh ánh lửa cùng với tiếng nhạc cụ vang lên nhè nhẹ như giai điệu ru êm. Memphis vẫn đang nói chuyện của với quan thần xung quanh thì bất ngờ một vị quan khách khác tiến lại gần. Gã cúi mình, tỏ vẻ cung kính nhưng đôi mắt lại loé lên tia hung hiểm. "Pharaoh, ngươi phải chết!" Gã hét lớn, rút lấy thanh kiếm giấu kĩ dưới lớp áo choàng và lao thẳng về phía Memphis. Một người luôn cảnh giác cao độ với những nguy hiểm có thể ập tới bất cứ lúc nào, hắn không hề hoảng loạn mà ngay lập tức đẩy Carol bên cạnh ngã nhào ra xa, thân người xoay một góc hẹp để né lưỡi kiếm sáng loáng trong gan tấc. "MINUE!" Memphis quát lớn, và chẳng biết từ đâu tướng quân Minue đã xuất hiện. Là người luôn theo bảo vệ hắn từ khi còn nhỏ, không bỏ sót một giây nào anh ta rút kiếm với tốc độ không kém một con báo săn.Thanh kiếm trên tay vung ra một đường dứt khoát, chém ngang qua cổ tên thích khách. Đầu hắn rơi ngay xuống đất, một dòng máu đỏ rực phun ra như thác không hề dừng lại kể cả khi cơ thể hắn đã gục ngã xuống sàn. "Bảo vệ hoàng thượng! Kiểm soát khoá chặt mọi lối ra! Lập tức kiểm tra xung quanh!" Minue vừa dứt đòn liền gầm lên, ánh mắt quét nhanh một lượt đại sảnh nơi quan khách vẫn đang náo loạn cả lên. Memphis vừa thoát khỏi nguy hiểm nhưng chẳng hề có sự hoảng loạn nào trên khuôn mặt, như đã quá quen với việc này từ lâu. Carol lúc này đã bật khóc nấc lên, lộm cộm bò dậy chạy tới gần ôm lấy tay Memphis, gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu đầy lo lắng. "Chàng có bị thương gì không? Chàng có biết vừa rồi nguy hiểm đến nhường nào không? Nếu chàng bị gì...""Ta không sao. Bình tĩnh lại đã, Carol!" Memphis xoa dịu cô, gạt nhẹ tay Carol để bước về phía cái xác. Hắn nhìn chằm chằm vào thi thể không đầu đang nằm ngay dưới chân mình, chỉ cần thoáng liếc qua, hắn liền biết đây không phải trang phục Ai Cập. "Bề ngoài kẻ này... chẳng lẽ tới từ vùng biên gi—" Memphis đang suy xét nguồn gốc tên này thì từ phía sau, tiếng gió rít lên như báo hiệu tai hoạ khác sắp ập đến.Ba tên thích khách khác đồng loạt xuất hiện từ những góc khuất, lao nhanh về phía Isis đang ngồi một mình ở phía bên trái. "Nữ hoàng Isis, nhận lấy cái chết!" Từ phía đối diện Ashley đã kịp nhận ra sự nguy hiểm, không chút do dự cô dùng lực ném mạnh ly rượu bằng vàng trong tay về phía tên thích khách gần Isis nhất. Chiếc ly đập thẳng vào thái dương của hắn, khiến tên đó loạng choạng khựng lại nhưng chưa gục hẳn. Trong một động tác nhanh bất thường, Ashley lao người đến, chân trái giẫm đạp lên cái xác đang nằm gần đấy, tay phải cúi xuống nhặt lấy thanh kiếm của hắn. Bàn tay mảnh khảnh siết chặt cán kiếm, "Xoạt" - lưỡi kiếm vung lên một đường chém chéo sắc bén ngang lưng trước khi kẻ thứ hai kịp đâm vào Isis, hắn rống lên thảm thiết ngã quỵ xuống sàn. Hai tên còn lại nhận ra tình thế, chuyển mục tiêu về phía Ashley. Nhưng đã không còn kịp, một đường kiếm mạnh mẽ của Memphis xé ngang ngực kẻ thứ ba, trong khi Minue hạ gục tên cuối cùng chỉ một nhát đâm thẳng vào bụng hắn. Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng rộng, xác chết của bốn kẻ thích khách nằm ngổn ngang trên sàn đá, mùi máu tanh xộc lên khiến khung cảnh kinh dị đến rợn người. Tiếng hô hét, tiếng bước chân dồn dập của binh lính vang vọng khắp đại sảnh. "Kiểm tra xung quanh không bỏ sót bất kì thứ gì! Tăng cường binh lính bảo vệ mọi người. Không được để kẻ nào thoát." Memphis quét qua đống xác đầy máu me ngay trước mặt, tức giận ra lệnh.Isis lúc này vẫn ngồi yên tại chỗ, gương mặt tái xanh nhưng không có chút gì gọi là hoảng loạn sau trận ám sát bất thành. Khi mọi thứ tưởng chừng đã kết thúc, Ashley thở hắt ra quay lại nhìn Isis, trên tay vẫn cầm thanh kiếm ướt đẫm cả máu, cẩn thận kiểm tra vị nữ hoàng sau lưng mình như đã quên đi vết máu dính đầy khắp cơ thể. "Nữ hoàng, người không sao chứ?" Ashley hỏi, giọng điềm tĩnh tựa như những gì vừa xảy ra chẳng đủ để lay động cô. Vẻ ngoài vẫn giữ được vẻ lạnh lùng thường thấy, Isis gật nhẹ đầu."Ta ổn. Nhưng ngươi..."Nàng ngừng lại, ánh mắt thoáng qua chút gì đó không rõ ràng.Tuy nhiên, ngay lúc này, một trong những tên thích khách tưởng chừng như đã chết bất ngờ rên lên, cố sức bò dậy, tay nắm chặt con dao nhỏ vừa rút ra từ trong tay áo. Và dùng hết sức lực cuối cùng lao thẳng về Ashley từ phía sau lưng. "CẨN THẬN!" Công chúa Mitamun ở phía đối diện hét lớn.Ashley lập tức xoay phắt lại, hai chân đứng bật dậy, tay phải không hề nao núng giơ cao chém một đường kiếm cắt ngang giữa đầu và thân của tên ám sát cuối cùng. Cái đầu lìa khỏi cổ rơi "bịch" xuống đất, đôi mắt trợn trừng vẫn chưa kịp khép lại, máu đỏ tươi phun thành vòi vẽ thành một vòng cung rợn người trên không trước khi cơ thể ngã nhào xuống đất. Sảnh yến tiệc như chết lặng. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Ashley, kẻ đang đứng giữa vũng máu, từ khuôn mặt cho tới chân không chỗ nào là không được nhuộm đỏ bởi những vệt máu loang lổ, lưỡi kiếm trên tay ướt đẫm, từng giọt máu nhỏ dọc xuống váy cô một cách đều đặn. Memphis hít một hơi sâu, cố lấy lại uy nghi. "Người đâu, dọn sạch đống xác này ngay lập tức. Phỏng toả toàn bộ cung điện, kiểm tra tất cả khách tham dự, kể cả những người quen thuộc. Chuyện này phải điều tra rõ ràng, không bỏ qua bất cứ thứ gì!"Minue cúi đầu tuân lệnh, giọng anh ta nghiêm nghị:"Rõ, thưa bệ hạ!"Carol, gương mặt tái mét, hai tay run rẩy tự ôm chặt lấy cơ thể mình, đôi mắt xanh biếc ngập trong nước mắt kinh hãi trước cảnh tượng vừa xảy ra. "L-làm sao có thể... Ashley... cô ấy là người hiện đại mà lại..."Cô lẩm bẩm. Ashley giơ thanh kiếm đẫm máu trên tay lên trước mặt kiểm tra một thoáng, rồi cúi người đặt xuống đất một cách bình tĩnh. Cô quay lại đối diện với Isis, lặng lẽ nói: "Người không sao là tốt rồi."Isis nhìn cô một lúc lâu, gương mặt không giấu được vẻ phức tạp nhưng khoé môi lại cong lên một nụ cười khó đoán. Bên trong nàng đang cân nhắc mọi thứ. Cô ta rõ ràng có khả năng chiến đấu đáng kinh ngạc. Nhưng tại sao lúc Memphis gặp nguy, cô ta không hề động đậy? Lại lao vào bảo vệ ta khi đối thủ là ba kẻ liều chết xông lên một lúc? Rốt cuộc... cô ta đang toan tính điều gì?Mitamun và Izmir đứng gần đó, ánh mắt nhìn cô giờ đây đều trở nên khác lạ. Mitamun rùng mình, lùi lại một bước như muốn giữ khoảng cách. "Cô ta..."Mitamun thì thầm với anh trai mình."Rõ ràng vẻ ngoài tưởng chừng như chẳng giết nổi một con kiến, vậy mà không do dự giết chết bọn thích khách như vậy. Rốt cuộc cô ta là ai?"Izmir không trả lời ngay, đôi mắt màu hổ phách vẫn đăm chiêu nhìn Ashley. Hắn cười nhạt chẳng che đậy sự thích thú. "Ta đã nói với em rồi, Mitamun. Cô ta không phải kẻ chỉ biết cúi đầu như vẻ bề ngoài. Một con dao sắc giấu trong tấm lụa mềm..."Mitamun gật đồng, nhịp thở vẫn dồn dập chưa hết kinh hoàng khi tận mắt chứng kiến tất cả.Yến tiệc kết thúc tại đó, đại sảnh chìm trong im lặng. Chỉ còn tiếng bước chân của binh linh đi kiểm tra kỹ càng xung quanh, và tiếng động từ các thị nữ gấp gáp dọn dẹp hiện trường. Ánh trăng trườn qua những bức tường đá lạnh lẽo, soi rọi hành lang vắng lặng nơi bóng dáng mảnh mai đang di chuyển. Cô bước chậm rãi, dáng vẻ ung dung cùng gương mặt bình thản, nhưng đôi mắt sẫm màu tựa hồ nước mùa đông lại nặng nề đến lạ. Lời thị nữ han hỏi vẫn văng vẳng bên tai, nhưng cô chỉ gạt đi bằng một cái phẩy tay nhẹ:"Cô về trước đi. Chuẩn bị sẵn nước tắm. Tôi muốn đi dạo một chút để bình tĩnh lại."Thị nữ ngước nhìn Ashley với ánh mắt e dè, trong lòng đang thầm nghĩ tại sao lại có người muốn đi dạo với bộ dạng kinh dị đầy máu khắp người chỉ để bình tĩnh lại, nhưng rồi vẫn cúi đầu, tuân lệnh mà không hỏi thêm. Ashley đứng đó, chờ đến khi bóng dáng thị nữ biến mất hẳn sau góc khuất hành lang. Chỉ còn lại một mình, bước chân cô dần nhanh hơn. Nhưng khi tiến đến một góc khuất của khu vườn nhỏ trong cung điện, cơ thể cô đột ngột dừng lại như bị rút cạn sức lực. Ashley khuỵu xuống, bàn tay vịnh đại vào một tảng đá gần đó. Không còn giữ được sự bình tĩnh giả tạo, cô bật người nôn thốc nôn tháo. Những hình ảnh vừa xảy ra trong yến tiệc như một lưỡi dao cứa sâu vào tâm trí cô, chiếu đi chiếu lại không ngừng.Cô nhớ rõ cảm giác lạnh buốt khi bàn tay lần đầu nắm chặt chuôi kiếm, nó nặng không như cô tưởng. Nhớ cả âm thanh rùng rợn khi lưỡi kiếm rạch qua da thịt kẻ ám sát. Máu bắn tung toé, nhuộm ướt đôi tay, gương mặt và cả y phục cô đang mặc. Khuôn mặt hắn trước lúc chết, kinh hoàng đến méo mó, hiện rõ mồn một như đang nhìn thẳng vào cô ngay lúc này."Khốn thật..." Cô nghiến răng nghiến lợi, nhưng giọng nói vỡ vụn chỉ còn là tiếng thì thầm yếu ớt. Ashley cố đứng dậy, nhưng đôi chân đang run cầm cập không chịu nghe lời. Tiếp tục cúi người nôn một lần nữa. Dù đúng cô đã từng học võ, nhưng biết võ và giết người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cô chưa từng cầm kiếm thật sự, chưa từng cảm nhận sức nặng khủng khiếp khi cướp đi sinh mạng của ai đó. Và cô cũng chưa từng nghĩ rằng bàn tay mình sẽ vấy máu, hay chính mình sẽ chứng kiến những thi thể đổ gục ngay dưới chân. "Tại sao... tại sao lúc đó mình lại..." Cô thì thầm trong hơi thở đứt quãng, tay ôm lấy đầu như muốn xoá sạch những hình ảnh ghê rợn đã lỡ in sâu vào bộ não.Bụng cô lại quặn lên, như muốn đẩy hết cả ruột gan phèo phổi ra khỏi cơ thể, lần thứ ba cúi xuống nôn. Nhưng lần này không còn gì để nôn nữa, chỉ còn lại cơn đau trống rỗng. Cô quỳ xuống, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, đầu cúi gầm gần như chạm đất."Không được... Mình không thể chết ở đây." Giọng nói trong đầu cô vang lên, như một lời cảnh tỉnh, vừa là một mệnh lệnh bắt buộc. Ashley chống tay đứng dậy, nhưng đôi chân chao đảo, suýt chút nữa là cắm cả mặt xuống đất. Gương mặt nhợt nhạt hiện lên dưới ánh trăng, đôi môi khô khốc mím chặt. Nhưng ánh mắt cô, dù mờ mịt và đầy hoảng loạn, vẫn có chút gì đó cương nghị như một tia sáng le lói giữa vực thẳm đen tối. Cô quệt ngang môi, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang trào xuống gò má. Cô khóc không phải vì sợ hãi hay hối hận, mà vì cô vừa vượt qua một ranh giới mà cả đời mình cũng không dám nghĩ tới."Không sao... mình sẽ sống. Mình phải sống dù nơi này có nghiền nát mình bằng cách gì đi chăng nữa."Bộ váy xanh tinh khiết giờ đã nhem nhuốc vết máu khô, chẳng biết bao giờ mới được mặc lại. Gương mặt thanh thoát lấm lem máu kia vừa quỷ dị, vừa đầy mê hoặc như một hiện thân dị thường của sự sống và cái chết đan xen. Ashley chầm chậm bước khỏi góc khuất, dáng vẻ điềm nhiên trở lại, đôi vai thẳng và gương mặt vô cảm. Nhưng cô đâu biết rằng, trong màn đêm vẫn còn hơi thở nhè nhẹ của kẻ đứng ngoài cuộc đang âm thầm quan sát cô từ lúc đầu, thầm nghĩ:"Một sự đối lập đến kỳ lạ. Có vẻ như ngươi thú vị hơn ta tưởng nhiều đấy, kẻ lạ mặt đến từ Swenet..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com