TruyenHHH.com

Dich Xk Htvglnn

Thế nhưng, tuyệt đối không thể ném cái thân phận "Cửu vương gia" này đi được. Nàng đã có tính toán rồi.

Nửa đêm canh ba, ánh trăng trong sáng, trong bóng tối chỉ còn tiếng côn trùng rả rích xen lẫn tiếng chim gù đâu đây.

Một đội hộ vệ vương phủ đốt đuốc tuần tra từ ngoại viện đến nội viện.

Tuần viện là việc tiên Cửu vương gia giao cho mỗi giáo đầu trong phủ phải làm buổi tối.

Ánh trăng như ánh nước, toàn bộ vương phủ nhìn bằng mắt thường cũng thấy rất rõ ràng.

"Không có chuyện gì khác thường." - Hai đội trưởng đội tuần tra đang nói chuyện lúc đi ngang qua nhau.

"Ta cứ cảm thấy tối nay có chút gì đó không tầm thường." - Một người nói.

"Hoàng giáo đầu, ngươi quá đa nghi rồi đó! Ai dám đến Cửu vương phủ gây sự chứ, không muốn sống nữa sao!" - Người kia nói nói.

"Nói chung, cẩn thận một đi. Mà đã canh hai rồi, trời cũng sắp sáng, giao cho ngươi đó, chúng ta đi ngủ đây." Người được gọi là Hoàng Giáo còn nhỏ giọng nói.

"Đi đi! Về sớm mà ngủ, để còn mơ thấy tiểu nương tử nhà ngươi sớm một chút!" - Âm thanh trêu chọc vang lên.

"Hứa giáo đầu?!" - Hoàng giáo đầu nói giống như rất bất mãn.

Sau khi hai người cười đùa một trận thì hai đội tách ra.

Người cần nghỉ ngơi thì về nghỉ ngơi. Người phải tuần tra thì tiếp tục tuần tra.

Ẩn thân trong góc tối, Mễ Châu nghe thấy có chút nhàm chán.

Hai vị giáo đầu này, nghe nói là gia tướng đã nhiều năm đi theo phụ thân nhiều năm, sau khi phụ thân xảy ra chuyện, vẫn trung thành tuyệt đối bảo vệ Cửu vương phủ như cũ.

Hai người này, là người có thể dùng được.

Theo như Mễ Châu ở trong bóng tối quan sát năm năm liền đã đưa ra kết luận như vậy

Nàng muốn trải qua những tháng ngày nhàn tản không phải là giả, nhưng cũng không có nghĩa là nàng cái gì cũng mặc kệ.

Bắt đầu từ khi hai tuổi đã có thể hành động như bình thường, nàng bắt đầu lợi dụng đêm tối yên lặng để quan sát xung quanh.

Bên trong Cửu vương phủ người nào đáng tin cậy, người nào có thể dùng, ngườinào láu cá, không đáng tin cậy, hay người nào có tính cách, nhân phẩm như thế nào, nàng đều hiểu rõ trong lòng bàn tay.

Đây là một loại thói quen, phải hiểu rõ vị trí, hoàn cảnh xung quanh mình, là bản năng sinh tồn đời trước của nàng.

Nhìn Hứa giáo đầu dẫn đội người quay về phía sau, nàng từ từ đi ra, cúi thấp thân thể, len lén đi về phòng mẫu thân.

Tối nay, nàng có mấy lời muốn nói cùng mẫu thân.

Nhẹ nhàng lẻn vào phòng, móc ra chiếc lọ chứa mê hương, nhẹ nhàng giơ trước mũi Mai Diệp đang ngủ ở gian ngoài, để nàng ngửi một cái.

Rất nhanh liền có hiệu quả, Mai Diệp lập tức ngủ say như chết.

Kéo cái ghế tới, nhẹ nhàng xốc màn trướng lên, nhờ vào ánh trăng ngoài cửa sổ, nàng lẳng lặng ngắm nhìn mẫu thân của mình đời này đang ngủ.

Mẫu thân ngủ rất không an giấc, chau mày, như là đang lo lắng cái gì.

"Châu Nhi... Châu Nhi... Châu Nhi..." - Lương thị trong giấc mộng lẩm bẩm, cái trán phản chiếu trong ánh trăng.

Nàng chắc là mơ ác mộng, mồ hôi đầm đìa.

Hóa ra, mẫu thân nuôi dạy chính mình từng ngày quan tâm đến mình như vậy.

Mễ Châu rất cảm động, ngơ ngác nhìn.

Như là cảm thấy được cái gì, Lương thị từ trong giấc mộng tỉnh lại, vừa mở mắt thì nhìn thấy Mễ Châu đang đứng ở bên giường.

"Châu Nhi?"- Lương thị không tin nổi mà kinh ngạc thấp giọng hỏi, ngồi dậy, còn đang nghĩ mình vẫn đang nằm mơ.

"Nương, là hài nhi." - Mễ Châu tiến lên, trả lời.

"Con sao lại ở đây? Mai Diệp đâu rồi? Là nàng để cho con đi vào sao? Mai Diệp, mang đèn, mang đèn lại đây!" - Lương thị vừa hỏi vừa gọi vừa đi giày vào.

Mễ Châu đưa tay ra bụm miệng nàng lại, nói: "Nương, người nhỏ giọng một chút. Mai Diệp vẫn còn đang ngủ say, là hài nhi tự mình đi tới."

"Tự mình tới sao? Cửa không khóa sao?" Lương thị nhẹ nhàng lấy đôi tay nhỏ của Mễ Châu đang che miệng nàng lại,hỏi.

Nàng thật không tin nổi là đó là sức mạnh của một đứa nhỏ bảy tuổi có thể dùng để che miệng mình lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com