TruyenHHH.com

Dich Xk Htvglnn

, Chương 70. Đau khổ và bất đắc dĩ không thể nghĩ tới

Nhìn tỷ tỷ vui mừng tít mắt cùng vẻ mặt hoan hỉ của mẫu thân, nàng có thể cảm giác được các nàng thật sự thích cuộc hôn lễ này.

Người mà chín năm chưa từng gặp mặt cũng chưa từng có tin tức qua lại, tỷ tỷ cùng chàng ta sẽ có cảm tình sao?

Đáy lòng Mễ Châu có chút bi thương thay cho tỷ tỷ. Nam tôn nữ ti, nam tôn nữ ti!

Nàng bi thương, nhưng nàng cũng không thể làm gì được.

Quan niệm của người này với người kia không giống nhau, trong thời đại này, nữ tử từ nhỏ đã được dạy về nữ giới, cái gì mà tam tòng tứ đức, không ai có ham muốn gì trong cuộc sống, chỉ có thể để mặc cho người khác sắp xếp.

Như mẫu thân Tú Khiết của Tiểu Thu chín năm trước lao đầu vào đá tảng chết đi cũng vậy, quan niệm liệt nữ không phụng hai chồng đã khắc sâu trong đầu óc, đến Dương Bá Thiên muốn đối tốt với nàng cũng không có cách nào.

Vận mệnh của nàng có phải sẽ gắn liền với thời đại này không? Nàng sẽ tiếp tục sống tiếp bằng cách giả nam như bây giờ sao?! Sống như vậy không thể được, trước sau gì cũng sẽ có một ngày bị lộ ra.

Khi nàng khôi phục lại thân nữ nhi, có thể sẽ bị đẩy tới đoạn đầu đài, cũng có thể bị ai đó vừa ý, nạp làm thiếp thất.

Dù nàng có bản lĩnh to lớn hơn nữa, cũng không qua được những lời đồn thổi, dù năng lực của nàng cao đến đâu cũng không cao hơn được quan niệm về đạo đức. Thế nên, trước khi bị lộ ra, nàng nhất định càng phải cẩn thận hơn nữa!

Huống hồ, trên thế gian này, cũng không phải chỉ có một mình nàng để nàng có thể tùy ý thích làm gì thì làm, nàng còn có mẫu thân, còn có tỷ tỷ, nàng phải để ý tới cảm nhận của các nàng.

Người khác nói nàng làm trái với luân thường đạo lý (*làm trái với tư tưởng chủ đạo, chính thống đương thời*), hay làm hại nàng cũng không sao, nhưng nàng không thể để cho mẫu thân và tỷ tỷ cũng bị tổn hại.

Không có cách nào khác, nàng không tự nhiên, cởi mở như những người khác, trong mắt của nàng, tình thân, người nhà quan trọng hơn bất cứ thứ gì!

Thậm chí quan trọng hơn tính mạng của chính mình!

Nàng cam lòng vất bỏ sắc đẹp của mình thì còn có thể có cái gì không thể từ bỏ đây?!

Kể từ giờ phút này, Mễ Châu hạ quyết tâm: Mình chính là nam tử, không còn là nữ nhân nữa!

Con người, một khi đã tìm được đúng đường, hạ quyết tâm, thì sẽ không e ngại gì nữa, cũng không còn gì làm cho sợ hãi phải rụt đầu rụt đuôi nữa.

Qua Tết, tỷ muội hai người bái biệt mẫu thân Lương thị, dùng cách thức xuất giá, một đường thổi gõ chiêng trống nhạc khúc, lấy quan binh mở đường, năm trăm tướng sĩ mặc thường phục đi theo khiêng của hồi môn và hành trang, vô cùng náo nhiệt rời khỏi thành Dương Quan.

Lương thị đứng trước cửa vương phủ, chăm chú nhìn đoàn người, vẻ mặt vui mừng mà rơi lệ. Trong lòng bà có vui mừng, có cô đơn. Một đôi nữ nhi, hôm nay một người xuất giá, mà một người...

Là nỗi đau và bất đắc dĩ không thể nói ra cũng không thể nghĩ đến.

Bởi vì có con bé nên Cửu vương phủ mới có thể bình an đến ngày hôm nay.

Kiệu hoa đỏ rực cùng không khí vui dần dần biến mất ở góc đường phía xa, thân hình anh tuấn đang cưỡi trên lung ngựa, hộ tống kiệu hoa cũng dần dần mờ nhạt khỏi tầm mắt...

"Nương nương hãy quay về đi thôi!" - Mai Diệp đang đỡ Lương thị, lên tiếng nhắc nhở.

Ngày tháng giêng vẫn có chút lạnh.

Cũng không thể bởi vì vương gia và quận chúa cùng rời phủ mà nương nương lại bị cảm mạo được.

"Mai Diệp à, bản phi vì sao khi nhìn Châu Nhi sẽ không nhịn được mà thấy đau lòng, không nhịn được mà muốn rơi lệ chứ?" - Lương thị khẽ hỏi.

Không thể nào chứ! "Vương gia" của các nàng từ nhỏ đã ngoan ngoãn dị thường, vô cùng hiểu chuyện, mà mọi chuyện đều cân nhắc rất chu đáo, khiến người ta không thể tìm ra kẽ hở nào.

Hồi trước, khi vẫn còn ở kinh thành, mọi người còn tưởng rằng con bé thật sự rất lười rất ngốc, giờ nghĩ lại, có lẽ đó là phương thức tự bảo vệ mình mà con bé tự nghĩ ra.

Thử nghĩ mà xem, có ai lại muốn chơi cùng một đứa nhóc cả ngày hết ăn lại ngủ, tỉnh rồi lại ăn, vừa ngốc vừa lười chứ? Không có ai muốn chơi cùng thì tự nhiên cơ hội để lộ ra sai xót lại càng ít.

Hơn nữa, khi con bé biểu diễn những công phu kia lại càng làm cho người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, đến cả những người theo hầu hạ bên người cũng không biết "tiểu vương gia" khi nào học được những công phu đó.

, Chương 71. Tất cả đều chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, bàn tán xôn xao

Hiện tại khi hồi tưởng lại từng việc từng việc một thì mới chính thức phát hiện ra "tiểu vương gia" của các nàng đúng là đại trí giả ngu!

"Nương nương, người không cần lo lắng. Vương gia có thể chăm sóc tốt quận chúa." - Mai Diệp mũi cũng cay cay, an ủi Lương thị.

"Cũng chính vì như vậy, trong long bản phi lại càng áy náy, thấy rất có lỗi với con bé."- Đường phố đã hoang vắng từ lâu nhưng Lương thị vẫn còn ngóng mãi.

Hai hài tử từ nhỏ luôn theo bên người, hôm nay phải từ biệt, giống như lấy đi mất hai khối thịt từ trong trái tim vẫn còn đang đập của bà vậy, đau đớn khôn cùng.

Mẫu thân luôn quyến luyến con của mình như vậy, nhưng có mấy hài tử có thể hiểu được tấm long của mẫu thân chứ?

Tháng giêng ánh nắng rực rỡ, ấm áp bao trùm vùng đất này, nguồn năng lượng ấm áp ấy soi chiếu trên người vị mẫu thân chừng bao mươi tuổi này, làm người ấy tỏa ra một vòng sáng từ ái nhàn nhạt.

Cuộc chia ly này là hẳn nửa năm không gặp.

Trên đường đi gấp gáp nên vốn phải cần hơn ba tháng mới tới kinh thành thì chỉ cần một tháng đã tới nơi.

Cửu vương phủ cũ vẫn duy trì quy mô, bố trí như cũ bởi vì hàng năm thuộc cấp từ thành Dương quan mang triều cống về kinh vẫn thường ở lại trong Cửu vương phủ. Trong Cửu vương phủ vẫn còn giữ lại một số nha hoàn đầy tớ để dọn dẹp nên cũng không bị hoang phế.

Trên đường tàu xe mệt nhọc, Mễ Trân mệt mỏi không thể tả được chúng nha hoàn đưa vào dục thất (*phòng tắm*) để tắm rửa sạch sẽ..

Đây là lần đầu tiên Mễ Châu nhìn thấy tình cảnh khi tỷ tỷ vào dục thất, nhìn thấy cảnh bày trận như vậy, không khỏi há miệng ngạc nhiên. (*bởi vì có quá nhiều người đưa đi tắm ý mà =))*)

"Tỷ tỷ đã nhiều ngày chịu mệt nhọc rồi, tắm rửa xong thì nghỉ ngơi đi. Đệ đệ phải vào hoàng cung diện thánh rồi." - Mễ Châu ở ngoài hiên nói.

"Ừ, đệ đi đường cẩn thận!" - Từ bên trong truyền ra âm thanh của Mễ Trân mềm mại như nước.

Mẫu thân không ở bên cạnh, nàng cùng tỷ tỷ nương tựa lẫn nhau, nên đương nhiên khi rời phủ phải báo cho tỷ tỷ một tiếng, đỡ để nàng bị kinh sợ.

Chúng hạ nhân cũng vì thế mới biết Cửu vương gia và Trân quận chúa không hổ danh là tỷ đệ song sinh, tình cảm rất sâu sắc.

Nên lại càng hầu hạ Mễ Trân chu đáo vô cùng.

Cái hoàng cung đã lâu không thấy này, khi còn bé nàng vẫn hay thường tới, sao lại không thấy có chỗ nào đặc biệt.

Bây giờ nhìn lại, nó lại có khí thế tráng lệ và uy nghiêm.

Nhìn kiến trúc mang khí thế uy nghiêm giống như hoàng cung Trung Quốc thời cổ đại khiến cho trong lòng nhịn không được mà phải nghiêm túc.

Thiên uy không thể phạm! (*uy quyền của trời không thể xâm phạm*)

Câu này làm cho người đang ôm tội bí mật, sợ bị người khác nắm được điểm yếu là Mễ Châu mà nói, nhìn thấy những thứ uy nghiêm này, làm cho nàng hết hồn hết vía.

Lúc nhỏ, không biết trời cao đất rộng, bây giờ càng lớn, sinh hoạt trong thời đại này càng lâu, lại càng sợ hãi.

Con người một khi có điều lo lắng, làm việc sẽ sợ đầu sợ đuôi.

Bởi vì Mễ Châu nàng còn có người nhà, có mẫu thân và tỷ tỷ, nên mới không tùy ý làm càn.

Mễ Châu vào cung vừa đúng lúc tan triều, rất nhiều quan lại nhìn nàng thấy xa lạ, đều chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, bàn tán xôn xao.

Hồng tổng quản dẫn nàng theo cửa cung một đường tới điện Kim Loan.

Thái tử không ở trong bách quan, thế nên không có ai nhận ra nàng là Cửu vương gia đã đánh bại Công Tôn Hậu chín năm trước, một trận thành danh. Cũng không ai nghĩ đó là người đã mạnh mẽ, dứt khoát đem thành Dương Quan trở thành biên cương giàu có nhất Lâu Sát quốc, Cửu vương gia.

Mễ Châu cúi đầu đi tới, tận lực biết điều mà hành sự. Khiêm tốn, khiêm tốn, lại khiêm tốn.

Tiếp xúc với càng ít người thì xác suất bị phát hiện lại càng nhỏ.

Hoàng thượng rất vui vẻ, tuyên gặp ở trong ngự thư phòng.

Mễ Châu đi vào thì cúi thấp đầu hành lễ vấn an.

Hoàng thượng liền cười, chỉ là tiếng cười kia dường như bị nghẹt lại, âm thanh không phát ra được.

Mễ Châu không dám ngẩng đầu lên, cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm đôi giày thêu song long trước mặt.

==== Các bạn thân mến, Thủy Thủy tại đây xin chúc tết các bạn nha! Năm mới vui vẻ! Tết Nguyên Đán vui vẻ! ======

, Chương 72. Mễ Châu một cước đá trúng chàng ta

Hoàng thượng nắm lấy bờ vai của nàng, nâng nàng dậy, nói: "Ái tướng Cửu vương gia của trẫm, vương gia Mễ Châu chín năm trước còn dám ở đây giận dữ với trẫm, dám cùng trẫm đánh cược chạy đi đâu mất rồi? Hay là nhiều năm không gặp, lá gan cũng nhỏ lại rồi?"

Mễ Châu không dám nhìn thẳng ông ta, vẫn cúi đầu trả lời: "Thần lúc nhỏ không biết trời cao đất rộng, làm kinh động long nhan, mong hoàng thượng khoan hồng!"

"Khụ khụ! Trẫm còn cho rằng tình cách của Cửu vương gia không thay đổi, lại còn thêm hung hăng càn quấy, kiêu căng ngất trời, lại không nghĩ rằng... Khụ khụ!" - Hoàng thượng buông nàng ra, xoay người, nói vài câu, lại không ngừng ho khan, mệt mỏi ngồi xuống long ỷ.

Mễ Châu rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nhìn hoàng thượng đầy quan tâm, hỏi: "Hoàng thượng, người có khỏe không, có cần truyền thái y không?"

Vừa mới ngẩng lên thì nàng mới phát hiện hoàng thượng gầy hơn so với ngày trước, sắc mặt vàng như nghệ (*chắc bị viêm gan rồi :v hoặc bị nhiễm độc gan*), liền cả kinh: Hoàng thượng sao lại như vậy? Một nam tử tráng niên sao lại như mấy lão nhân như ngọn nến tàn trước gió như vậy?

Hoàng thượng khoát tay áo, nói: "Bệnh cũ thôi ! Ái khanh không cần lo lắng."

"Hoàng thượng, người phải bảo trọng long thể, hay là truyền thái y tới xem một chút xem sao?!" - Mễ Châu cau mày nói.

Hoàng thượng khoát tay áo một cái, có vẻ rất ghét chuyện để thái y xem bệnh cho ông ta, hạ lệnh: "Trẫm đã lệnh cho lễ quan chọn một ngày hoàng đạo, mùng tám tháng sau Trân quận chúa và Nhị hoàng tử thành hôn!"

Mùng tám tháng sau? Vậy chỉ còn có hai mươi ngày nữa.

"Tạ hoàng thượng!" - Mễ Châu nửa quỳ tạ ơn.

Đây hoàn toàn không phải ý của nàng, nếu như có thể, nàng thật muốn nói, hoàng thượng, ngươi hãy ra lệnh từ hôn đi! Tỷ tỷ của nàng giờ mới mười sáu, lập gia đình như này là quá sớm! Sinh con sẽ rất nguy hiểm!

Nhưng mà nàng không thể nói, thậm chí việc mình bất mãn cũng không thể lộ ra, lại còn phải đa tạ người ta.

Thật uất ức mà!

Thế nên nàng cũng không quan tâm tới tình trạng thân thể của hoàng thượng thực sự rất tệ.

"Lui ra đi!" - Hoàng thượng giơ tay lên, nói.

"Vâng!" - Mễ Châu lùi ra ngoài.

Ngẩng mặt lên nhìn trời, không nghĩ tới hiện giờ ráng đỏ đã đầy trời.

Vừa ra khỏi cửa cung đã bị người ta ôm một cái vô cùng nhiệt tình.

Mễ Châu chưa kịp ứng phó đã bị ôm chặt.

"Ai, cũng hơn một năm rồi, thân thể đệ sao vẫn như cũ thế này? Eo vẫn nhỏ như nữ tử vậy!" - Thái tử Tiên Vu Tu cười nói.

Từ khi nhận được tin tức, chàng ta vẫn chờ ở chỗ này được một lúc rồi.

Cảm giác cái ôm này đã lấp đầy chỗ trống ở nơi nào đó trong lòng, lại thấy được sự thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.

Chưa từng thấy Thái tử lại nhiệt tình như vậy ai, chúng thị vệ há hốc mồm, thậm chí có vài người không tin nổi còn đưa tay lên dụi dụi mắt: Đây thật sự là Thái tử của bọn họ sao? Là vị Thái tử bình thường khi xử lý chuyện triều chính vẫn như núi băng sống, người chớ lại gần sao?

Mễ Châu không nhịn được muốn trợn trắng mắt: Đây là cửa cung lắm tai nhiều mắt! Lão huynh người dù có không để ý tới hình tượng nhưng cũng phải nhớ là nàng có cần mặt mũi hay không chứ!

Hai đại nam nhân ở trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì? Huống hồ một người lại là Thái tử nữa?!

"Thái tử điện hạ, người thực sự không cần phải nhiệt tình với thần đệ như vậy! Tâm ý của người, thần đệ nhận được rồi, nhận được rồi! Người thả ra đi!" - Mễ Châu giãy giụa nói.

Hừ!

Cái gì nhỏ giống như nữ tử chứ? Nàng vốn là nữ tử mà?!

Phi phi phi!

Nàng là nam, là nam!

Nhìn dáng vẻ Thái tử còn không nỡ buông tay, Mễ Châu đá một cước trúng đầu gối của chàng ta.

Tiên Vu Tu nhảy lên, xoa xoa đầu gối nói: "Ngươi muốn mưu sát huynh trưởng sao?!"

Làm đám thị vệ sợ đến mức lập tức rút đao muốn chém Mễ Châu.

Dám đả thương Thái tử của bọn họ, không muốn sống nữa sao?!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com